The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Baker
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1251 / 10
Cập nhật: 2016-07-02 16:51:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
.T bước lên giá treo cổ, ánh mắt dán chặt về phía khách sạn. Đó là ngày 10 tháng 4 năm 1876. Chỉ một năm trước gã cũng đứng tại nơi này, gã nghĩ gay gắt. Một năm trước, dù gã không hẳn mong được chết, gã cũng chẳng có gì để sống tiếp. Nhưng điều đó giờ không còn nữa. Lần đầu tiên trong toàn bộ cuộc đời khốn khổ của mình, gã đã có một điều để ao ước sống, một ai đó để yêu thương. Brandy... gã cảm thấy một cục nghẹn dâng lên trong cuống họng khi gã nghĩ tới tất cả những điều gã đã bỏ lại phía sau.
Brandy, hãy sống tốt. Anh yêu em. Anh yêu em... Và nỗi sợ hãi cũ kỹ quen thuộc khiến ruột gan gã quoặn thắt khi người thi hành án bước lên. “Có nói lời cuối không?”
J.T lắc đầu. “Kết thúc nó đi.” Gã chiến đấu với thôi thúc muốn nôn mửa khi người thi hành án trùm tấm khăn đen lên đầu mình. Không có gì phải sợ cả. Mày đã từng đứng vị trí này trước đây rồi. Một cái giật nhanh, và rồi mọi chuyện kết thúc.
Không có gì phải sợ. Gã không thể không run rẩy khi chiếc thòng lọng trượt quanh cổ. Nỗi sợ hãi dâng lên trong gã, và chỉ bị cuốn đi bởi sự tiếc nuối. Anh yêu em, Brandy, anh yêu em...
Gã gợi lại hình ảnh cô trong tâm trí và giữ nó khi sự tĩnh lặng đột ngột bao trùm đám đông. Gã hít sâu một hơi, tự hỏi Gideon đang ở nơi đâu.
Suy nghĩ cuối cùng của gã trước khi cái bẫy sập xuống, là Brandy, và rồi gã rơi, rơi mãi, theo đường xoắn ốc rơi xuống. Gã đợi cho sợi dây cuối cùng cũng thít lại, chờ đợi cơn đau khủng khiếp, bóng tối bao phủ trước ánh sáng thiên đàng. Nhưng không có bóng tối, không có đau đớn, chỉ có ánh sáng đang bao trùm. Ấm áp và mềm mại, nó bao bọc gã trong ánh hào quang của tình yêu vượt trên cả cái chết trần tục.
“Chào mừng về nhà, John.” “Gideon?”
Một thiên thần bước ra khỏi quầng sáng, trông chính xác như những gì J.T nhớ. “Anh làm rất tốt,” Gideon nhận xét. “Tốt hơn nhiều những gì ta đã hy vọng.”
J.T hít sâu một hơi. Tấm vải trùm đầu và chiếc thòng lọng đã biến mất. Bàn tay gã đã được thả tự do. “Tôi chẳng làm gì cả.” “Ồ, nhưng có đấy. Anh đã học được nhiều điều chỉ trong quãng thời gian ngắn, John. Anh đã học được giá trị của tình yêu, của sự cho nhận, của đức hy sinh. Chúng ta rất hài lòng với anh.”
“Vậy giờ thì sao? Tôi vật vờ trên thiên đàng, được sắm cho một đôi cánh, ngồi đánh đàn hạc?” “John, làm ơn đi,” thiên thần nói, trông như thể bị xúc phạm. “Ta quá bận để có thời gian ngồi xuống dạy anh chơi đàn hạc. Và các thiên thần thì không cần phải có cánh.” Gideon mỉm cười hiền lành. “Ta e rằng anh có nhiều điều phải học về thiên đàng đấy.”
“Không nghi ngờ gì.” “Như ta đã nói, John, anh đã làm rất tốt, nhưng anh không phù hợp với thiên đàng. Không ai có thể thoát tục hoàn toàn cả. Con đường dẫn đến sự hoàn hảo là cuộc đấu tranh suốt cả cuộc đời. Nhưng giờ anh đang đứng ngay trên con đường đấy, John, một trong số đó là con đường dẫn tới nơi cực lạc.” Gideon mỉm cười. “Còn giờ thì, thiên đường thật sự đang chờ anh.”
J.T gật đầu. Gã nghĩ mình nên vui mừng vì gã không bị thiêu cháy trong lửa địa ngục, nhưng tất cả những gì gã có thể nghĩ tới là Brandy. Gã muốn cô. Cần cô. “Hầu hết mọi người sẽ hài lòng khi biết rằng họ được thoát khỏi địa ngục,” Gideon tinh ý nhận xét, “nhưng có vẻ anh không mấy hạnh phúc” “Sao tôi có thể hạnh phúc được chứ?” J.T giận dữ nói. “Lần đầu tiên trong đời tôi có một người phụ nữ yêu mình. Tôi sắp trở thành cha. Chết tiệt – ý tôi là, quái quỷ thật, lần đầu tiên tôi có thứ gì đó để sống, và giờ thì nó đã mất, và ông hy vọng tôi vui vẻ sao.”
Vị thiên thần khoanh tay trước ngực, vẻ suy tư. “Ta nghĩ có lẽ ta có thể ‘né luật’ chút ít trong bản phán xét.” Hồi chuông cảnh báo chạy dọc cột sống J.T. “Né luật sao?”
Nỗi sợ hãi khiến mật đắng dâng đầy trong miệng J.T khi hình ảnh lửa địa ngục vô tận hiện lên trong tâm trí gã. “Ý ông là sao?” Bóng tối bao quanh J.T, cuốn gã khỏi ánh sáng. “Gideon? Gideon!”
“Hãy đi theo lẽ phải, John, và chúng ta sẽ gặp lại nhau.” “Gideon!” một tiếng kêu tắc nghẹn thoát ra khỏi cổ họng J.T khi gã cảm thấy mình đang rơi xuống, xuống mãi, vượt qua cả thời gian và không gian...
Với một tiếng nấc, Brandy chạy về phía cơ thể đang lơ lửng bên dưới sợi dây thừng. Người dân trong thị trấn đã ra về, mặt trời đã lặn, và cả trái đất dường như ngừng quay. Mình đã từng làm thế này. Suy nghĩ đó thoát qua trong đầu khi cô đưa tay ra chạm vào chân J.T, và rồi một dòng điện chạy dọc cánh tay cô. Trong khoảnh khắc, tất cả mọi thứ tối đen và rồi cô đang lao mình trong một đường hầm tăm tối, vượt ra khỏi tầm kiểm soát, cũng như lúc trước.
Chỉ là lần này cô không đơn độc. Khi bóng tối qua đi, cô mở mắt và thấy mình đang nằm trên nền đất. Và ở đó, bên cạnh mình, cô trông thấy J.T.
Nén lại cơn khóc òa, cô ngồi dậy, thì thầm tên gã. “Brandy?” Mi mắt gã chớp mở và gã ngước nhìn cô. “Là em sao?”
Gã còn sống! Kêu tên gã, cô lướt bàn tay lên mặt, lên ngực gã, đảm bảo với bản thân rằng gã thật sự ở đó, rằng gã thật sự còn sống. “Brandy? Anh chết rồi sao?”
“Không.” Cô lắc đầu, nước mắt vui sướng lăn dài trên má. “Có lẽ là em chết rồi.” Gã vuốt ve má cô, đôi mắt mở to ngạc nhiên. “Em không có cảm giác như đã chết,” gã thì thầm khẽ. “Em có cảm giác thật tuyệt vời.”
“Chuyện gì đã xảy ra?” “Anh không chắc. Một phút trước anh đang đứng trên giá treo cổ, và điều tiếp theo anh biết là mình đang nói chuyện với Gideon.” J.T cười toe toét. “Anh đoán anh không hoàn toàn sẵn sàng lên thiên đường. Anh có cảm giác là anh sẽ bị quản thúc suốt phần đời còn lại.”
Thật hơn những gì anh biết đấy, John Cutter. “Gideon?”
Hãy đi theo lẽ phải, sống nốt quãng đời này, Tokala, giọng nói lên tiếng. Yêu thương vợ anh. Yêu thương con cái anh. “Tôi sẽ.” J.T đứng lên, ôm Brandy trong vòng tay.
Hãy nhớ lấy, J.T, giọng nói mờ dần. Hãy nhớ những gì anh đã học được. “Brandy.” Gã kéo cô vào vòng tay mình, không thể tin được gã còn sống, họ lại được bên nhau. “Brandy, ôi, Brandy.” Gã hôn cô dịu dàng, hân hoan, trái tim gã đập dồn khi nhận ra bản thân vừa được trao thêm một cơ hội nữa.
“Em đã về nhà, J.T!” Brandy la lên, chỉ vào những tòa nhà dọc theo con phố. “Nhìn kìa – đó là trường trung học, và tiệm làm đẹp, cả trạm xăng nữa.” Chậm rãi, J.T quay sang nhìn chằm chằm xuống thị trấn. Ánh đèn sáng rực trong các ô cửa sổ cửa hàng. Con phố chính, đã từng két lại bởi những vết bẩn giờ được phủ trên một loại sơn đen bóng mượt. Những lá cờ đuôi cáo màu đỏ trắng và xanh treo rực con phố chính.
Gã cau mày khi đọc dòng chữ viết trên biển hiệu. KỶ NIỆM THỊ TRẤN CEDAR RIDGE
LỄ HỘI MIỀN TY HOANG DÃ 08 THÁNG 04 ĐẾN 10 THÁNG 04 NĂM 1996
Gã quay sang nhìn chằm chằm lên giá treo cổ, rồi đưa tay chạm vào cơ thể treo cuối sợi dây thừng. Đó chỉ là một hình nộm giả, mặc một bộ quần áo đen. “Cái quái gì vậy?” Gã quan sát thị trấn. Nó trông không mấy khác biệt. Gã nhận ra hàng thợ rèn, ngạc nhiên rằng nó vẫn đứng vững. Hầu hết các khối nhà đều vậy. Gã cau mày khi đọc biển hiệu: Trung tâm bowling của Jerry, Siêu thị mini của O’Reilly, Cửa hàng làm đẹp của Myrna.
Chậm rãi lắc đầu. Bowling là gì? Cả Siêu thị mini nữa chứ? “Anh đã đúng, J.T,” Brandy nói, giọng cô đầy vẻ thắc mắc. “Em đã về nhà.”
J.T nguyền rủa khe khẽ, không dám tin những điều gã e sợ đã thành sự thật. “Ý em là...” “Chào mừng đến những năm 1990, J.T.” Cô ôm gã thật chặt, và rồi lùi lại. “Lại là Lễ hội Miền Tây hoang dã nữa,” cô nhận xét. “Điều đó có nghĩa là em đã biến mất trong một năm. Em tự hỏi...”
Cô rên rỉ khi cơn đau nhói khiến chân cô muốn khuỵu xuống. “Brandy, chuyện gì vậy?”
“Em nghĩ em sắp lâm bồn rồi.” J.T lắc đầu. “Không. Còn quá sớm.”
“Có thể em đếm sai ngày.” Cô ôm chặt lấy bụng khi cơn co thắt khác tới. Cô chắc chắn mình đang lâm bồn. Cô nhìn chằm chằm vào ngôi trường trung học. Buổi khiêu vũ trong lễ hội Miền Tây lúc nào cũng nhộn nhịp. Cô có thể tìm sự giúp đỡ ở đó, nhưng cô chưa sẵn sàng đối mặt với những người dân trong thị trấn, để buộc phải lắng nghe những câu hỏi mà cô chưa sẵn sàng trả lời.
“Bệnh viện,” cô nói, hổn hển thở. “Đưa em đến bệnh viện.” “Ở đâu?”
“Chỉ cách vài dãy nhà dọc theo Phố Số 3.” Cô chỉ qua vai. “Lấy cái đó đi.” J.T liếc nhìn quanh. Một con ngựa duy nhất đang đứng giậm trước cửa hàng rèn. “Đợi ở đây.”
Lẩn mình trong bóng tối, J.T chạy xuống phố. Nắm lấy dây cương, gã quoăng mình lên lưng ngựa và hướng về phía Brandy. Xuống ngựa, gã nhấc bổng cô lên lưng ngựa và quoăng mình lên phía sau cô, hướng tới bệnh viện. J.T nhìn chằm chằm vào khu nhà màu trắng đang lớn dần trong bóng tối. Biển hiệu lớn với dòng chữ Bệnh viện Cedar Ridge.
Xuống ngựa, J.T nâng Brandy lên trong vòng tay và bế cô dọc theo hành lang lát gạch hoa. Gã cảm thấy tim mình đang nảy lên cuống họng khi cánh cửa đôi tự động mở như một phép màu. Khi đã vào trong, gã đứng bên Brandy, cảm giác như một gã ngốc, trong khi cô trả lời câu hỏi và ký vào giấy tờ.
Người phụ nữ đứng phía sau bàn làm việc nhìn lên, vẻ mặt tò mò, khi Brandy nói với bà tên mình. “Cutter? Anh không liên quan đến một người nổi tiếng, phải không?”
“Không,” Brandy trả lời nhanh. “Mọi người đều hỏi thế cả.” J.T cười toe toét. Người nổi tiếng cơ đấy. Sự hài hước của gã tắt ngúm khi gã nhìn quanh. Chưa bao giờ, trong cả cuộc đời mình, gã trông thấy bất cứ điều gì như vậy. Cửa kính thật lớn. Sàn nhà pha đen trắng sáng bóng mà không phải làm từ gỗ. Phụ nữ mặc những bộ đồng phục trắng tinh và đi những đôi giày trông thật lạ mắt. Gã nhăn nhó khi mùi hăng hăng tấn công mũi mình.
Gã có một giây hoảng loạn khi một người phụ nữ trong bộ đồ trắng mang một chiếc xe đẩy đến cho Brandy. “Em ổn mà, J.T.” Brandy lên tiếng. Cô nắm lấy tay gã trong tay mình. “Chúng ta chưa bao giờ thảo luận chuyện này, nhưng em muốn anh ở trong đó trong lúc sinh.”
J.T nuốt xuống. “Ở đó với em sao?” Brandy gật đầu, nhăn mặt khi một cơn co khác tới bất ngờ.
“Đó... Đó có phải điều em muốn không?” “Vâng.”
Sao gã có thể từ chối cô được chứ? “Được rồi. Nếu em chắc chắn thế.” “Em chắc.”
Người phụ nữ, tên cô ta là Y tá Winfield, theo như tấm biển trên ngực áo, mỉm cười với J.T khi đỡ Brandy ngồi xuống xe lăn. “Một người sẽ tới hướng dẫn cho anh ngay khi chúng tôi mang vợ anh vào phòng sinh.” “Được.”
“J.T, anh có thể làm điều này cho em được không? Anh có thể gọi cho cha mẹ em không?” “Gọi cho họ sao?”
“Gọi điện thoại. Hỏi y tá điện thoại bàn ở đâu. Cô ấy có số đấy.” “Brandy, anh...”
“Làm ơn?” Cô nhăn nhó khi một cơn đau khác nhấn chìm mình. “Anh sẽ gọi. Đừng lo.”
Cô gượng cười khi Y tá Winfield lăn chiếc xe dọc theo hành lang. Gọi cho cha mẹ cô, J.T nghĩ, choáng váng. Điều đó nghĩa là sao? Điện thoại là gì? Số điện thoại cô nói đến là gì? Và gã phải hỏi xin cái quái gì đây chứ?
Cảm giác như một con cá mắc cạn, gã hỏi người phụ nữ đứng trước bàn lễ tân để gọi cho cha mẹ Brandy. Cô ta dường như hiểu ý gã, và gã nhìn chăm chú khi cô ta ngồi xuống trước một cái hộp đen, tìm kiến, nâng một bên lên tai và bấm số. “Bà Talavera?” cô y tá hỏi bằng giọng vui vẻ. “Chỉ một phút thôi, xin vui lòng.”
J.T hít sâu một hơi khi người y tá đẩy tai nghe về phía mình. Không biết phải mong đợi điều gì, gã đưa nó lên tai giống cô y tá đã làm. Và chờ đợi. Sau một lúc, gã nghe thấy giọng một phụ nữ. “A-lô? Có ai ở đó không? A-lô?”
Gã nuốt nước bọt và nói. “A-lô?” “Ai vậy?”
“J.T Cutter, thưa bà.” “Cutter? Tôi e là tôi không nhận ra cái tên này.”
“Không, thưa bà. Chúa ta chưa bao giờ gặp nhau. Tôi...” J.T nguyền rủa khe khẽ. “Tôi là chồng Brandy.” “Brandy? Người phụ nữ nói, giọng bà cao vút. “Cậu nói là Brandy sao? Con bé ở đâu? Cho tôi nói chuyện với con bé!” Người phụ nữ ngừng lời một chút và rồi, bằng một giọng choáng váng lên tiếng. “Chồng? Cậu nói là chồng sao?”
“Vâng, thưa bà.” Một sự im lặng kéo dài. Phía bên kia, J.T nghe thấy một giọng đàn ông nói, “Talina? Em ổn chứ? Em trông trắng bệnh như một tờ giấy vậy.”
Và rồi một giọng đàn ông trên đường dây. “Đây là Nick Talavera. Ai vậy?” “J.T Cutter.”
“Cutter? Cậu là gã quái nào? Cậu đã nói gì với vợ tôi?” “Tôi là chồng của con gái ông.”
J.T nhe răng cười toe toét trong khoảnh khắc sự im lặng sững sờ ở đầu dây bên kia. “Chồng, cậu nói chồng sao?”
“Đúng vậy ạ.” “Cậu đã làm gì con gái tôi? Chúng ta – quỷ thật, chúng ta không biết phải nghĩ gì khi con bé biến mất vào không khí.”
“Cháu không có thời gian giải thích cho bác lúc này,” J.T nói. “Brandy đang lâm bồn. Nếu bác muốn gặp cô ấy thì chúng cháu đang trong bệnh viện ở Cedar Ridge.” Gã nghe thấy tiếng dập máy giận dữ ở đầu dây bên kia khi đưa điện thoại lại cho y tá.
Ngay sau đó, một y tá khác xuất hiện phía cuối hành lang, J.T nhìn chằm chằm vào hình dáng đang tiến về phía mình. Một nam y tá sao? Không, gã nghĩ, miệng há ra, đó là một phụ nữ đang mặc quần! “Anh Cutter? Chúng tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho anh bây giờ.”
Hai mươi phút sau, mặc một chiếc áo trùm xanh nhạt cùng đôi dép lê bằng giấy và chiếc mũ giấy trùm đầu, gã được dẫn vào một căn phòng nhỏ. Brandy nằm trên một chiếc giường hẹp che phủ bởi một tấm vải trắng. Một người đàn ông, gã cho rằng đó là bác sĩ, đứng phía cuối giường, hai y tá đứng bên cạnh. “Anh đã gọi cho gia đình em chưa?” Brandy hỏi.
“Rồi.” “Họ nói sao?”
J.T cười toe toét. “À, họ có chút ngạc nhiên khi nghe tin từ anh, anh cho là vậy. Họ hỏi rất nhiều, anh không trả lời nổi.” Gã lắc đầu. “Anh nói với họ là em đang lâm bồn và sau đó đưa điện thoại cho y tá. Anh tin là sẽ phải trả lời rất nhiều câu hỏi khi họ tới.” “Em ước là em biết câu trả lời cho những câu hỏi đó.”
“Phải, anh cũng vậy.” Gã nắm lấy tay cô trong tay mình. “Em cảm thấy sao rồi?” “Em cảm thấy tốt hơn rồi.” Cô thở hổn hển khi một cơn co khác ập đến. “Nó đau lắm.”
“Anh biết. Anh có thể làm gì đây?” Cô lắc đầu, móng tay cô bấu chặt vào lòng bàn tay gã khi một cơn co khác đâm xuyên qua mình. “Nó đang tới rồi... rất gần.” Cô nói với một tiếng rên rỉ. “Em không nghĩ nó lại đau đến thế.”
Gã đứng bên cạnh cô trong năm giờ kế tiếp, nắm lấy tay cô, xoa lưng cho cô, ước rằng gã có thể chịu đựng cơn đau đó thay cô. Và rồi, khi gã nghĩ gã không thể chịu đựng nổi khi nghe cô khóc nữa, đầu em bé bắt đầu xuất hiện.
“Rặn thêm một lần nữa nào,” bác sĩ động viên, và một lúc sau, con họ ra đời. J.T nhìn chằm chằm vào tạo vật bé nhỏ, một đứa trẻ sơ sinh đỏ hỏn và cảm thấy tình yêu dâng trào trong mình hơn tất cả những gì gã từng biết.
“Brandy, em yêu, đó là một bé trai.” Gã thì thầm, giọng nghẹn lại không dám tin. “Y như những gì Tasina Luta đã nói.” “Thằng bé ổn chứ?”
“Hoàn hảo,” J.T nói. “Hoàn hảo và xinh đẹp, giống như mẹ bé.” “Anh Cutter, liệu anh có thể vui lòng ra ngoài vài phút được không?”
“Chuyện gì vậy?” “Không, không có gì đâu. Chúng tôi cần lau rửa sạch sẽ cho cậu bé và chăm sóc sản phụ sau sinh. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
Gã gật đầu, sau đó cúi xuống và hôn lên trán Brandy. “Anh yêu em,” gã thì thầm. “Em yêu anh.”
“Anh sẽ quay lại ngay khi họ để anh vào.” Brandy gật đầu. “Nhanh lên nhé.”
“Tất nhiên rồi.” Gã hôn cô lần nữa, sau đó rời khỏi phòng. “Anh Cutter, phòng đợi phía cuối sảnh. Có máy pha cà phê cạnh thang máy. Tôi e là nhà ăn đã đóng cửa mất rồi.”
J.T gật đầu, tự hỏi cô ta đang nói cái quái gì vậy. Với một tiếng thở dài, gã bước xuống sảnh cho đến khi tìm thấy một căn phòng nhỏ. Gã không biết đó có phải phòng đợi hay không, nhưng nó khá yên tĩnh và gã đột nhiên thấy mình rất cần vài phút ở một mình. Ngồi xuống một chiếc ghế, gã nhắm mắt lại. Gã đã làm cha. Gã có một cậu con trai.
Vài phút sau, gã nghe tiếng bước chân ngoài hành lang và rồi một người đàn ông và một người phụ nữ bước vào. Gã biết mà không cần giới thiệu rằng đó chính là cha mẹ Brandy. Talina Talavera cao và gầy, với mái tóc đen dài và đôi mắt đen. Nick Talavera lại là một người đàn ông tóc vàng với đôi mắt xám đen sáng hơn màu mắt con gái mình. Ông đi một đôi bốt, cùng chiếc áo sơ mi nâu có in hình Geronimo[32] trên đó. J.T cười toe toét khi đọc dòng chữ trên áo: Những người anh hùng của tôi luôn giết chết những tên cao bồi. Và rồi gã hít sâu một hơi. Nick Talavera là một người cao lớn, với đôi vai rộng và đôi chân dài khiến gã nhớ đến những thân cây to cùng đôi tay lớn nhất J.T từng thấy. Gã có thể dễ dàng hình dung đôi tay đó quấn quanh cổ mình, kết thúc công việc mà chiếc giá treo cổ đã bắt đầu, một khi Talavera biết được gã là ai.
Thu hết sự can đảm J.T đứng lên. “Hai vị là ông bà Talavera? Cháu là chồng Brandy.”
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)