Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Mark Winegardner
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Godfather's Revenge
Dịch giả: Lê Quang Minh
Biên tập: Bùi Thanh
Upload bìa: Bùi Thanh
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2491 / 71
Cập nhật: 2016-05-06 21:42:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
ắn lại liếc nhìn vào gương một lần nữa. Có một chiếc xe tải lớn ngay đằng sau. Có lẽ Nick đang nói dối. Có thể đặc vụ Bianchi đang ngồi trong chiếc xe tải kia.
Hagen cảm thấy một nòng súng lạnh buốt đang dí đằng sau gáy mình và gần như cơn lạnh chạy dọc suốt lưng. Nhìn qua gương chiếu hậu, đó chính là Nick Geraci.
Geraci đút cho mấy tên ở bãi trông xe một trăm đô. Hắn cười lớn:
- Trò đó hay lắm. Nhưng mày không nghĩ rằng hai trăm đô còn làm được nhiều hơn thế à? Tom định dừng xe lại. Nick nói:
- Đừng, đừng, đừng. Cứ lái đi.
Có lẽ Geraci chính là kẻ ở trong cầu thang, Tom nghĩ. Gã đàn ông với những bước đi khó nhọc.
Đó chính là Geraci. Tom hỏi:
- Thế mày đã theo dõi tao bao lâu rồi? Geraci nói:
- Rẽ trái ở đây.
Dù hắn ở đâu trong suốt thời gian qua, lần này hắn quay trở lại với làn da rám nắng và cơ bắp săn chắc.
Tom nói:
- Mày đang phạm phải sai lầm lớn đấy, Nick ạ. Có nhiều lý do lắm.
- Mày đừng nói câu mày sẽ không bao giờ thoát khỏi chuyện này được không?
- Mày không biết là tao có FBI theo đuôi bất cứ ở đâu à?
Hagen lại nhìn một lần nữa qua gương chiếu hậu, cố gắng lách đầu để nhìn qua cái đầu to lớn, vuông vức của Nick, nhưng rõ ràng chẳng có dấu hiệu nào về chiếc Chevy màu đen của đặc vụ Bianchi cả.
Nick nói:
- Chúa ơi, nực cười. Tao chẳng nhìn thấy thằng nào cả. Tao đoán rằng, có lẽ nó đang kẹt lại ở bãi đỗ xe nhung nhúc của khách sạn. Mày chắc hẳn đã nhìn thấy cách mà chúng nó điều khiển xe ở đó. Tao sẽ chẳng lấy làm ngạc nhiên nếu có ngày chúng nó va quẹt lẫn nhau. - Geraci bóp chặt vai Hagen, cách mà một người bạn thường làm - Mày có muốn biết một nghìn đô làm được gì không, thằng Ailen rẻ tiền kia?
Tom không thể tin rằng điều này xảy ra với hắn. Hắn sờ tay lên cổ. Mạch máu, thật đáng ngạc
nhiên nó vẫn đập bình thường. Hắn coi đây là một dấu hiệu tốt. Tom đính chính:
- Người Đức gốc Alien. Nick Geraci nói:
- Tao xin lỗi. Thằng Đức gốc Ailen giẻ rách. Tom nói, nhưng vẫn không dừng xe lại:
- Tao dừng xe đây.
Hắn lại liếc nhìn vào gương một lần nữa. Có một chiếc xe tải lớn ngay đằng sau. Có lẽ Nick đang nói dối. Có thể đặc vụ Bianchi đang ngồi trong chiếc xe tải kia. Tom nói:
- Thế thì mày lái đi.
- Mày làm tốt hơn tao.
- Tao sẽ không lái xe đến bất kỳ nơi nào mày bảo đâu. Geraci hỏi:
- Đi đâu được bây giờ?
- Mày là thằng khôn ngoan cơ mà. Nhưng tao chưa bao giờ ngạc nhiên về điều đó. Thôi giả bộ đi, được chứ?
Tom tiếp tục lái xe. Hắn nghĩ ra vài cách để thoát khỏi mớ bòng bong này. Nếu hắn có thể tìm ra cách để thoát khỏi mấy tên ở ủy ban công lý, hắn chắc chắn sẽ tìm ra một kế nào đó để đấm gãy mũi tên ngồi đằng sau xe. Hắn còn phải tè lên trên mộ của Geraci cơ mà. Có lẽ sẽ sớm thôi.
Geraci mỉa mai:
- Được rồi, để xem. Mày nghĩ rằng có thể tìm một khẩu súng nào đó, phải không? Nhưng mày hãy nhớ rằng, mày chỉ là một thằng gà mờ so với tao, nên tốt nhất là dừng điên rồ liều lĩnh.
Tom nhìn thẳng về phía trước. Họ vừa băng qua một khu lều trại, và những khách sạn nhỏ bé ven đường sơn màu lòe loẹt.
Geraci nói:
- Vậy có thể mày đang nghĩ rằng tao sẽ phải thương thuyết với thằng nông dân ngu ngốc để quên đi hận thù, quên đi mọi thứ. Khi nào thì điều này mới kết thúc? Vòng xoáy sự trả thù này? Mọi người trừ tao, mày và Mike, đều là lũ ngốc. Hãy cùng nhau tạo nên những bản nhạc tuyệt vời. Đáng buồn thay, đó chỉ là một mớ âm thanh hỗn độn, thậm chí một thằng ngu như mày cũng không thể nào dửng dưng làm ngơ được.
Tom nói, lạnh lùng nhất có thể:
- Mày thì giỏi rồi. Đáng ngạc nhiên đấy.
- Đúng vậy, tao đã trốn chạy trên những chiếc xe tải, làm việc vất vả và phát hiện ra rằng mình
có khả năng đọc được suy nghĩ người khác. Quả là món quà trời ban.
Tom vô thức lắc đầu trước khiếu hài hước dở tệ của Geraci. Vài giây sau, khi Nick dí nòng súng mạnh hơn vào sau cổ Tom, Tom mới bừng tỉnh. Nick nói:
- Rẽ phải. Ngay chỗ này.
Tom nghe lời. Chiếc xe tải cũng rẽ phải theo. Nó khiến Tom nhìn thấy những gì đằng sau tay lái: có một chiếc mui trần màu vàng, một cô gái mặc bikini dằng sau vô lăng và một cậu trai trẻ cởi trần bên cạnh cô ta, chắc chắn không phải đặc vụ FBI.
Geraci nói:
- Bây giờ chắc tâm trí mày đang hỗn loạn lắm. Bởi vì mày là Tom Hagen cơ mà! Xem nào... Mày sẽ nói mày phải đi tè, hoặc nếu tao không bảo mày dừng lại, chắc mày cũng sẽ cố tìm hoặc moi ra một cái gì đó từ nhà vệ sinh. Hoặc có thể chúng ta sẽ đi qua một đồn cảnh sát và sẽ đâm sầm vào đó. Điều đó có vẻ hữu hiệu đây. Có lẽ mày muốn tao bị bọn cớm ở Sở cảnh sát chú ý đến?
Không, hắn nghĩ đơn giản thôi. Hắn muốn dừng lại ở một nơi nào đó sáng đèn, càng nhiều người càng tốt. Chỉ cần như vậy thôi.
- Tao nghĩ rằng đó là lý do vì sao mà chúng tao không thể tìm ra mày. Bởi vì mày là một thằng có khả năng đọc suy nghĩ của người khác cơ mà.
Geraci nói:
- Không phải. Mày đã không bao giờ tìm được tao bởi vì thằng CIA chó chết mày và Mike thuê thực ra đang chơi cả mày lẫn tao. Mày không bao giờ tìm được tao bởi vì nó lại đang bảo vệ cho chúng mày. Nếu giết tao, bọn FBI sẽ bỏ tù chúng mày vì tội giết người. Nó được ra lệnh để nói cho chúng mày biết tao đang ở đâu, và nó làm theo đúng như vậy. Tuy nhiên, nó lại báo cho tao biết ngay trước khi chúng mày đến. Không phải vì lợi ích của tao mà là vì lợi ích của chúng mày. Đó chính là vì những đồng tiền mà chúng mày bỏ ra đấy, Tom. Có những người nghĩ rằng chúng nó là người tốt.
Đó hẳn có thể là một cuộc thương thảo mà hắn có thể bàn bạc với Geraci. Nhưng đầu óc Hagen đang trống rỗng. Geraci nói:
- Dừng lại, nếu mày muốn. Tốt nhất chỗ nào đó sáng trưng và lắm người. Chúng ta sẽ đi qua trường đua chó sớm thôi. Mày có muốn vào mua vé không?
Tom phải chống lại cảm giác lo lắng - bất kỳ cảm giác nào lúc này. Geraci kéo khẩu súng về đằng sau một chút, rồi gõ nhè nhẹ lên đầu Tom, chỉ đơn giản là gây sự chú ý của ai đó mà thôi. Geraci nói:
- Mày nghĩ rằng mày đã giải quyết xong mọi chuyện, phải không?
Hagen nhìn qua gương. Trả lời có hay không đều sai vào lúc này. Khuôn mặt của Nick trông uể oải và khó đoán. Có lẽ là triệu chứng do căn bệnh Parkison gây ra, cộng thêm ánh đèn xanh nhờ nhờ bên đường. Tom hỏi:
- Sao tay mày run run thế? Đó có phải là do căn bệnh mày mắc phải không?
Geraci nói:
- Cảm ơn đã quan tâm, nó đến và đi nhanh thôi. Tao tin rằng điều này giúp tao trở nên nhanh nhẹn hơn. Tao đi đến phòng tập một chút. Mày biết đấy, trên đường đến đây, nghĩ đến việc đấm những bao cát và những thằng khốn nạn như mày. Những cơn run rẩy - bùm... Chúng biến mất. Thật kỳ diệu. Mày biết tính tao mà. Rẽ trái ở đây, ngay lập tức, chỗ cột đèn ấy.
Con đường trở nên sáng và đông đúc hơn. Hai bên đường là những cửa hàng bán lẻ và mặt tiền những văn phòng. Tuy nhiên tất cả đều đóng kín. Mới chỉ mười giờ hơn. Mẹ kiếp cái đất Florida này. Tom hỏi:
- Tính cách của mày?
- Tao nghe về việc mày bị đau tim. Thế nào rồi?
- Mày nghe ở đâu đây?
- Mày là một người quan trọng. Bọn nó hay nói về những người quan trọng bất kể giờ giấc.
Khi Tom đi sang làn bên trái, cột đèn tín hiệu chuyển sang màu đỏ. Theo như thói quen, hắn dừng lại, nhưng không có vân đề gì cả. Nếu hắn nhấn ga, cũng chẳng có cảnh sát nào yêu cầu hắn dừng xe. Tom nói:
- Chẳng ai ngoài gia đình tao biết điều này hết. Bác sĩ của tao cũng nói ông ta không biết đó có phải là một cơn đau tim hay không.
- Thế thì tốt, tin tốt lành đây. Nhưng tao đã theo dõi màv lâu rồi. Một người nên chăm sóc sức khỏe một cách cẩn thận. Ăn uống tốt hơn, bỏ thuốc lá hay những gì đại loại thế.
- Cảm ơn, bác sĩ Geraci. Nick nói:
- Cứ mỉa mai nếu mày muôn. Nhưng mày biết đấy, cha tao chết vì một cơn đau tim.
Geraci kéo khẩu súng ra xa và Hagen liếc nhìn qua gương, vừa kịp nhìn thấy chiếc xe tải đằng sau họ và báng súng lao lên đằng trước.
Rồi mọi thứ chuyển sang một màn tối tăm đen kịt.
***
Khi Tom tỉnh dậy, đầu hắn vẫn đau buốt, những vết thương làm hắn mở mắt khó khăn. Hắn bị trói lại. Có vấn đề gì trong tai hắn nữa, như thể đang ở dưới một hang động bên ngoài là thác nước đổ xuống ào ào. Nhưng hắn vẫn ở trong chiếc xe Buick của mình, hắn nhận ra như vậy, vẫn ở ghế trước, nhưng bị trói chặt. Hắn hầu như không nhìn thấy gì. Có ánh sáng màu vàng từ đèn pha nhưng không còn ánh sáng nào khác mà hắn nhìn thấy. Hắn cố gắng lắc đầu để xua tan cơn chóng mặt. Hóa ra nó còn làm cho cơn đau đầu trở nên tồi tệ hơn. Chính cơn đau đầu và sự choáng váng làm hắn ngay lập tức cảm thấy nước chảy bên mình.
Hắn không phải đang dưới một ngọn thác. Hắn đang ở trong nước, hôi thối và có màu nâu, đang
tuôn ào ào vào trong xe. Hắn đang ở dưới nước. Bốn cửa đều đã mở toang. Hắn không thể ở đây quá lâu. Và hắn cũng không có quá nhiều thời gian. Hắn không bị trói bằng thừng, chỉ bằng băng dính mà thôi. Hắn bị trói từ hông đến vai, đầu gối và khớp chân cũng bị trói lại.
Tom cảm thấy lốp xe mình bắt đầu chìm xuống dưới đống rác rưởi. Nước còn ấm hơn cả máu của hắn.
Hắn bắt đầu la lên và cọ sát với những cuộn băng dính, điều này làm cho cơn đau trong đầu càng trở nên tồi tệ. Mực nước đã lên đến tận rốn, ngập tới ngực.
Hắn phải thoát ra khỏi chỗ này. Nước sẽ làm cho cuộn băng dính mất đi độ liên kết. Hắn tiếp tục vùng vẫy. Hắn nghĩ rằng đoạn băng dính quanh cổ chân đã trở nên lỏng hơn.
Hệ thống điện chiếc xe cũng đang kêu réo. Khi ngọn đèn pha tắt ngúm, một con rắn màu đen trườn vào kính chắn gió, nhưng Tom Hagen mặc kệ điều này.
Nếu bạn muốn giết một con rắn, đừng chặt đuôi nó, hắn nghĩ. Nó làm Tom có một cảm giác rằng Geraci tìm đến hắn để thỏa thuê trước khi giết Michael làm vui.
Hắn tiếp tục vùng vẫy. Hắn rõ ràng cảm thấy cuộn băng dính đang lỏng đi ở mọi nơi. Nước đã ngập đến cằm.
Hắn nghiêng đầu vào phía nóc xe và hít một hơi thật sâu để thở. Hắn phải làm điều này, đó chỉ là vấn đề ý chí mà thôi. Ai có được ý chí hơn hắn lúc này?
Chân của hắn giờ đã tự do, đầu gốì cũng vậy. Bên tay phải cũng bắt đầu cảm nhận sự nới lỏng của băng dính. Vài giây nữa thôi, tay hắn sẽ được nới lỏng.
Gáy của hắn đang ngập trong nước. Đây là lúc để thở.
Ngay lúc này, hắn bắt đầu chậm chạp, từ từ, hít hơi ngập tràn hai lá phổi.
Đột nhiên có một chút gợn trong cổ họng, trong ngực, đầu hắn giật mạnh, hắn ho lên.
Hắn hít lấy hơi, tiếc rằng không còn hơi nào để mà hít. Hắn đã ngập sâu dưới mực nước, tất cả những gì có thể hít thở được bây giờ đang ở quá xa đầu hắn.
Hắn nghe nói rằng, chết đuối là cách yên bình nhất để chết.
Tuy nhiên, chẳng có gì trong cơ thể của Tom Hagen cho thây đó là điều yên bình cả. Hắn cố gắng ngừng ho, cố gắng không nuốt nước vào bụng. Tuy nhiên cơ thể hắn phản bội lại chính hắn.
Đầu óc hắn, hắn nghĩ, sẽ không bao giờ phản bội lại mình. Hắn phải tập trung.
Hắn phải nghĩ ra cách để ra khỏi đây. Nhưng không, hắn không thể, hắn phải chấp nhận sự thật
này.
Hắn buông xuôi, bởi vì chẳng còn cách nào khác để làm những gì hắn muốn. Trong đầu, hình ảnh
gia đình hiện ra, vào thời khắc kinh khủng này, hắn nhìn thấy khuôn mặt của Theresa, của lũ trẻ, Frank luật sư và Andrew, người sẽ trở thành linh mục. Con gái của hắn, Christina, là một thiếu nữ xinh đẹp
và Gianna cũng sẽ trở thành một mỹ nhân.
Rồi sau đó hắn mất kiểm soát mọi thứ. Cũng giống như hệ thống điện trên chiếc xe Buick đã tắt ngúm từ lâu.
Mạng sống của Tom Hagen chập chờn như đèn trước bão. Nhưng những gì hắn nghĩ bây giờ không phải là cuộc đời mình mà là Sonny.
Sonny Corleone, người đã chết, người bị bắn đến chết.
Nhưng hắn nhìn thấy Sonny khi còn là một cậu bé, trong ngõ nhỏ đó.
Tom chưa từng là bạn với Sonny Corleone, ít nhất không phải là người đầu tiên chủ động. Có một lời nói dối mà Sonny và hắn cùng bịa ra, người này nói với người kia, thậm chí với chính bản thân mình. Đó là thứ đã khiến Sonny quyết định mang Tom về sống cùng với mình, trong cái ngày lạnh lẽo ở khu Hell's Kitchen. Nhưng những gì thực sự xảy ra là Sonny và hai thằng bé lớn hơn khác đang lang thang trong khu phố dành riêng cho người Ailen, một nơi tồi tệ, một nơi mà Tom biết chỗ đê trốn và chỗ nào có thể ngủ, chỗ nào có thể giữ ấm, thậm chí thùng rác và nơi có thùng thức ăn tốt nhất. Tuyết đang rơi, đó là một trận mưa tuyết lớn. Có một người đàn ông ngồi trong góc đang bán dao bấm. Hắn ta là tên ma cô, mắt phải bị hỏng, và mấy đứa trẻ hỏi mua mấy điếu cần sa nhưng hắn bảo không bán cho trẻ con. Chúng không phải là lũ trẻ, chúng cãi lại và hắn cười như thể hét lên và nói chỉ nhíĩng thằng bé mới nói rằng chúng không phải là lũ nhóc. Tom Hagen cũng định nói nó không phải là thằng bé, nhưng nó lại không muốn dính dáng gì tới tên ma cô, kẻ hỏng một mắt. Hơn nữa nó đang trốn và nó không mụốn nói gì hết. Tên ma cô nói với lũ trẻ rằng hắn cũng không muốn bán cho mấy tên người Ý. Và khi chúng cảm thấy bực mình về điều sỉ nhục này, hắn rút ra con dao và túm lấy Sonny, kề dao vào cổ họng. Hai thằng lớn hơn bỏ chạy thục mạng. Tên bán dao bấm, ngoài tên ma cô còn là một kẻ xâu xa nữa. Tom biết điều này. Tom dã nhìn thấy hắn cắt cổ một cô gái. Tuy nhiên hắn ta không muốn lên giường với bất kỳ cô ả nào. Gã bán dao bấm, mắt phải bị hỏng, thích làm tĩnh với những thằng bé để đổi lại một nửa chiếc sandwich, tuy nhiên hắn lúc nào cũng rút dao ra đe dọa và chẳng có một nửa chiếc sandwich nào cả. Tom Hagen lúc nào cũng tránh xa gã ta. Nó không bao giờ làm bất cứ điều gì ảnh hưởng đến danh dự, nhân phẩm của mình. Mặc dù có những lúc, trong cơn mê sảng vì quá đói, nó nhận ra rằng mình không còn là chính mình nữa, và nó biết rằng nó cảm thấy thế nào khi nhìn thấy gã vào ngày hôm đó, tên ma cô này, kẻ đang giữ con dao bấm trong tay. Nhưng giờ đây, gã ta đang kéo Sonny xềnh xệch theo con ngõ. Và Tom không muốn nghĩ gì hết, nó hành động như một sinh vật kỳ dị từ thuở sinh ra. Nó gào lên như con mãnh thú từ dưới đất chui lên, thoát ra khỏi cái góc nhỏ bên dưới một chậu nước mà Tom quá lớn để có thể che được người nó. Nó tóm lấy một tấm ván bị sứt và đập mạnh vào đằng sau đầu gã kia. Có thể đó là may mắn của bất kỳ ai - có lẽ cũng là của Sonny nữa, chắc chắn là vậy, Hagen còn may mắn hơn, thậm chí với loài người còn là một điều may mắn - tấm ván kia có một cái đinh, và cái đinh đã đâm thủng gáy của gã chuyên bán phụ nữ và dao bấm. Một dòng máu tươi phun ra như trận mưa tuyết. Nó cũng là điều may mắn của gã ma cô này, bởi vì cuộc đời tàn độc và đáng thương của gã giờ đây đã kết thúc. Cuộc đời Tom cũng gần như kết thúc, tại sao những gì trải qua trong cuộc đời lại không tái hiện trước mặt Tom? Tại sao hắn lại nhìn thấy những hình ảnh này? Những gì hắn nhìn thây: hắn và Sonny đấm đá liên tục vào gã hỏng mắt kia, và khi nó cảm thấy gã ma cô không cử động, trong một thoáng giây hoặc gần như là cả thế kỷ - giống khoảnh khắc mà hắn đang trải qua lúc này, Tom nghĩ, ở dưới nước, đầu hắn ngẩng sang một bên - rồi Tom và Sormy dừng lại, thở hổn hển. Chúng nhìn xung quanh và thấy vài người đang nhìn chúng, cả người lớn, đàn ông và phụ nữ - những người cha và những người mẹ - mặc những bộ quần áo ấm, không ai có vẻ tiếc thương người đàn ông chột mắt và họ từng người một quay lưng lại với gã ta, vừa đi vừa lầm bầm điều gì đó. Tom và Sonny nhìn nhau, và chúng biết rằng chúng có thể làm được nhiều diều khác trong tương lai hơn là việc tự giải cứu lẫn nhau. Chỉ việc cười, phá tan mọi đau buồn xảy ra với bản thân mình, chỉ thế mà thôi. Nhưng cười vào lúc này cũng trở nên đau đớn vì không khí rét buốt và chúng đang thấm mệt. Chúng có vẻ muốn khóc, nhưng không đứa nào rơi nước mắt cả. Tom đã khóc khi mẹ nó chết, khi cha nó chết, nhưng giờ nó không khóc, và không bao giờ nó khóc nữa, không thêm một lần nào nữa, trong suốt cuộc đời mình - những gì đang hiện ra trước mặt hắn bây giờ, đó là một địa điểm nào đó ở Everglades. Sonny cũng không khóc, nhưng nó lại là thằng mau nước mắt trước những đám cưới, đám tang hay những bộ phim tình cảm sướt mướt. Đặc biệt, khi hắn đứng ở bệnh viện và nhìn thấy hình ảnh đầu tiên của hai đứa con gái song sinh đáng yêu của mình, rồi những đứa con khác của hắn nữa. Tom cũng ở đó, cả ba lần. Mike và Fredo cũng ở bên khi vợ Sonny sinh hai đứa con gái. Tom hạnh phúc, gần như rớt nước mắt khi nhìn thấy con mình đằng sau khung cửa sổ của bệnh viện, nhưng rồi một cơn đau làm hắn choáng váng, điều đó đáng nhẽ không nên xảy ra. Khi nào thì mình sẽ chết? Tom sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để lại một lần nữa cảm nhận những ngón tay vợ vuốt ve lên làn da mình - bất kỳ thứ gì, bất kỳ thứ gì - nhưng hắn lại hồi tưởng đến Sonny, người đã chết, đứng ở trong trận bão tuyết bên cạnh gã ma cô. Tom nhìn thẳng vào mắt Sonny và nói với nó - cách mà một người lớn, một người cha thường nói với con mình - rằng có những thứ mà bạn phải làm, làm xong rồi thì không bao giờ nhắc đến nữa. Bạn không cần cố gắng để đánh giá những việc đã làm, vì chúng không thể đánh giá được, chỉ làm mà thôi. Rồi bạn quên nó. Tên tôi là Santino Corleone, Sonny nói, tay nó mở rộng. Tom Hagen, Tom nói, và chúng bắt tay nhau. Rồi chúng cùng đi. Sonny vòng tay qua cổ Tom, Tom cũng làm như vậy. Sonny hỏi Tom sống ở đâu và Tom lắc đầu. Sonny hỏi mắt Tom làm sao vậy, và Tom trả lời rằng đó là do nhiễm trùng, nó cũng không biết nữa. Mẹ nó cũng bị như vậy, rồi bà chết. Sonny hỏi Tom về cha nó, và Tom cũng không thể nói ra rằng cha nó quá đau buồn vì cái chết của mẹ, rồi vài tháng sau, ông đã thành công trong việc tự sát bằng rượu. Thôi không sao, Sonny nói, cậu và tôi, chúng ta là anh em. Ý nghĩa cuối cùng về sự sống của Tom Hagen là đĩa spaghetti nóng của Mama Corleone, người bây giờ đã chết, đặt trước mặt hắn ngày hôm đó, mùi thơm của nước sốt cà chua béo ngậy, âm thanh lanh lảnh của bà, yêu cầu hắn ngồi ăn cho bằng hết...
Sự Trả Thù Của Bố Già Sự Trả Thù Của Bố Già - Mark Winegardner Sự Trả Thù Của Bố Già