Nguyên tác: Physik
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Chương 26 - Tháp Pháp Sư
T
ốp thợ chép đi ăn trưa, bỏ lại Septimus trong hầm.Marcellus đến bên đệ tử của mình với ánh mắt lo âu.
“Một khoảnh khắc dành cho con đó, đệ tử à,” ông nói, ngồi xuống chiếc ghế đẩu cạnh Septimus, thường là chỗ ngồi của thọ chép riêng của Septimus.”Chắc chắn linh đan sắp hoàn thành rồi và đòi hỏi sự quan tâm chú ý của con.”Marcellus hất hàm về phía tủ kính dựng trên chân ghế vàng trên một trong những chiếc bàn gỗ mun ở góc Đại Thất.Bên trong tủ kính có một lọ nhỏ chứa đầy chất lỏng màu xanh da trời đặt trên một cáo gá ba chân bằng vàng. Đầu Septimus đã mệt đừ về đống công việc suốt buổi sáng, nhưng nó vẫn không bỏ lỡ cơ hội được làm việc với Marcellus về y thuật thật sự. Nó gật đầu và đứng lên.
Sắt bên tủ kính là một tủ com-mốt mới toanh bằng gỗ sồi,các góc đều bịt vàng, quấn chặt bằng hai thanh nẹp dày, cũng bằng vàng. Đó là tủ y thuật cá nhân-niềm tự hào của Septimus do chính tay Marcellus tằng nó khi họ bắt đầu công việc hoàn thiện thuốc trường sinh.Đó là tài sản duy nhất của Septimus trong thời này, trong tủ cất đầy đủ những ghi chép cẩn thận của Septimus về các loại hỗn dược, xi-rô, những phương thuốc và liều dung.nhưng quý giá hơn hết thảy là tập giấy nó chép lại của Marcellus những phương thuốc giải trừ dịch bệnh –được nó gấp cẩn thận đem cất ở tuốt dưới đáy. Tủ Ythaajt ấy là món đồ duy nhất nó sẽ tiếc đứt ruột nếu phải bỏ lại nếu có cơ hội thực hiện, và thành công, kế hoạch đào thoát của mình.
Tuy nhiên, dù cái tủ là sở hữu của nó nhưng Septimus không đc giữ chìa khóa. Như tất cả các đồ đạc trong Đại Thất Giả Kim Thuật và Y thuật, cái tủ đó chỉ mở đc bằng một chìa khóa- chiếc chìa treo trên sợi dây vàng dày cui ở cổ Marcellus, lại đc ghim chặt ngắc vào áo chẽn của ông bằng kim băng lớn cuãng bằng vàng. Vẫn không rời ánh mắt cảnh giác khỏi Septimus, Marcellus tháo kim băng, lôi ra sợi dây, cùng đúng cái đĩa vàng dày chạm nổi bảy ngôi sao vây quanh một vòng tròn có chấm ở chính giữa mà lão Marcellus già khọm đã đeo. Septimus tia chiếc đĩa một cách thèm muốn, biết rằng nó mở ra chánh cổng thời gian- là chìa khóa mở ra tự do cho nó. Nhưng ngoài cách mai phục Marcellus và giật lấy- một việc bất khả thi do kích thước khác nhau giữu hai người- nó không còn cách nào khác để đoạt đc món ấy. Marcellus đặt đỉa vàng vào chổ lõm đằng trước tủ Com-mốt, lập tức nắp tủ mở vung ra như được nâng lên bằng những ngón tay ma.
Septimus chọn trong tủ ra một ống thủy tinh mỏng, dụng cị phân chia của nó, mà khi nhúng vào một vật chất sẽ báo cho nó biết chất ấy có Nguyên Chất như Marcellus gọi hay không. Rồi nó mở cửa tủ kính và lấy linh đan ra. Nó mở nút bần, nhúng thỏi vàng vào hợp chất chứa bên trong, xoay bảy lần và giơ lên gần ngọn nến.
“Con nghĩ sao, Đệ Tử?” Marcellus hỏi Septimus một cách thắc thỏm. “Chúng ta sẵn sàng cho độc chất đó chưa?”
Septimus lắc đầu.
“Con nghĩ khi nào thì nó đc?” Marcellus sốt ruột.
Septimus không nói gì. Mặc dù nó đã dần quen với cách nói loanh quoanh của Marcellus và tất cả mọi người ở Thời này, nhưng nó thấy khó mà bắt chước nói theo kiểu của họ được. Hễ nó mở miệng nói là người ta lại ù ù cạc cạc- phải ngẫm nghĩ một hồi người ta mới hiểu lời nó nói, nhưng họ cho rằng trong cách nó nói có cái gì đó rất kỳ cục. Septimus đã không còn đếm xuể có bao nhiêu người hỏi nó từ đâu tới. Đó là câu hỏi mà chính nó cũng không biết trả lời và chính nó cũng không muốn nghĩ tới. Tệ nhất là bây giờ, vào những lúc hiếm hoi nó nói, âm sắc và ngữ điệu nghe còn quái dị với cả chính nó, làm như nó không còn biết mình là ai nữa.
Thường thường Marcellus không bận tâm đến sự câm nín của thằng đệ tử- nhất là khi xem ra đề tài duy nhất Septimus sẵn long nói là về tình trạng già cú đế, hom hem của Marcellus trong tương lai- nhưng nhiều khi điều đó cũng gây mếch lòng khủng khiếp. Những lúc đó Marcellus chỉ còn biết than van thế này, “Trời đất ôn dịch ơi, Đệ Tử, nói coi nào.”
Ngày thẳng mà nói thì, Linh Đan đã sẵn sàng gần như ngay tức khắc, nhưng vào lúc đó Septimus không có kinh nghiệm để nhận ra. Theo những thuộc tính phức tạp của Linh Đan và độc dược thì cái luacs “sẵn sàng”đó rất dễ trở nên bất ổn, và Septimus phải mất toi nhiều tháng sau đó để kiên nhẫn dụ nó trở về nguyên chất, bởi vì nó biết Marcellus tin rằng tương lai ông phụ thuộc vào điều này.
Dù cố hết sức, Septimus vần không thể nào ưa thích Marcellus Pye cho đc. Đành rằng Marcellus đã cướp Septimus ra khỏi thời của nó, rồi giữ nó lại ngoài ý muốn của nó, nhưng nhà giả kim vẫn luôn luôn tử tế với nó, và quan trọng hơn, dạy nó tất cả mọi thứ nó muốn thắc mắc về Y thuật- và còn hơn thế nữa.
“Con biết đây là vấn đề sống còn đối với ta mà, Đệ Tử,” Marcellus lẳng lặng nói.
Septimus gật đầu
“Con cũng biết lượng nhỏ linh đan này là những gì ta còn lại. Không hơn, cũng không thể luyện thêm được, bởi vì ngày Hợp Nhất Các Hành Tinh sẽ không trở lại.
“Cho nên ta mong con nghĩ kỹ về cái này rồi trả lời ta, bởi vì đây;à hy vọng duy nhất cho tat hay đổi hình dạng khủng khiếp của mình. Nếu ta có thể uống Linh Đan do con luyện đây, ta hy vọng mình sẽ không già héo và mủn rã như ta đã phải chịu.”
Septimus chẳng thấy Marcellus có thể thay đổi điều này được ở chỗ nào. Nó đã trông thấy ông là một lão già nhúm nhó, mục ruỗng, và đó là tất yếu, nhưng Marceelus cương quyết bám vào hy vọng duy nhất này. “Vậy hãy cho ta biết khi nào chúng ta có thể them nọc độc vào, Đệ Tử,” Marcellus gấp gáp. “Bởi vì ta sợ linh đan này sẽ phân rã rất mau.”
Septimus nói lẹ
“Rất nhanh.”
“Nhanh à?Nhanh thế nào?Sáng mai?Tối mai?”
Septimus lại lắc dầu.
“Khi nào?” Marcellus nổi cáu “Khi nào hả?”
“Chính xác là sau bốn chín giờ. Không sớm hơn khoảnh khắc nào.”
Marcellus vui mừng ra mặt. Hai ngày. Ông đã đợi lâu đến vậy rồi thì ông có thể xoay xở đợi thêm được hai ngày nữa. Ông nhìn Septimus cẩn thận đặt cái lọ vào tủ kính và nhẹ nhàng đóng cửa tủ lại. Marcellus thở hắt ra, mỉm cười.
Tạm thời yên tâm về linh đan của mình, Marcellus dành thời gian để ý đến thằng đệ tử. Thằng bé gầy guộc, xanh xao, có những quầng thâm dưới mắt. Hẳn nhiên diện mạo của nó ra nông nỗi thế là vì nó cứ khăng khăng từ chối cho người ta cắt, chải nái tóc ổ quạ của nó, nhưng cho dù vậy, Marcellus vẫn cảm thấy áy náy.
“Đệ Tử à,” ông bảo, “Con cứ ngồi đây suốt như con mối trong tủ là không tốt. Mặc dù trên mặt đất rất lạnh và còn tuyết phủ nhưng ngoài trời có nắng đó.” Marcellus lấy ra 2 đồng xu nhỏ và dúi vào long bàn tay bị dính mực đang cự tuyệt của Septimus. “Hội chợ Đông cuối cùng đang họp đấy. Cầm hai đồng tiền nàu và mau đi vui chơi đi.”
Septimus nhìn chúng một cách hờ hững.
“Dân gian nói đúng thật, Septimus à, rằng: Ngụp lặn trong mực khiến cho tinh thần ta chìm ngỉm. Đi đi con.”Marcellus đủng đỉnh trở lại chiếc bàn lớn, nhặt xấp giấy thấm ở chỗ Septimus vừa ngồi lên, để lộ ra một bông hồng đỏ khắc vào gỗ, mà lúc này Septimus đang u hoài ngó chằm chằm vào. “Đi đi”,ông thầy giục giã, đẩy Septimus ra.
Septimus ra khỏi Đại Thất đằng cửa dành cho thợ chép. Lên một dãy cầu thang dốc và hòa vào mạng lưới đường hầm dẫn lên Tháp Pháp Sư. Đây là phần thưởng Septimus hay tự thưởng cho mình: Nó rất thường hay bước qua tiền sảnh của Tháp Pháp Sư, một đặc quyền mà đệ tử nhà giả kim hoàn toàn có đc. Đó là một dạng trải nghiệm ngọt ngào pha lẫn cay đắng, nhưng dẫu sao, như thế cũng gợi nhắc nó về quê nhà theo cách mà không gì khác ở Thời này có thể gợi nhắc nó đc. Bây giờ nó đã thong tỏ lối ấy như long bàn tay, và lúc này nó đang rề rà bước qua những đường hầm thắp nến bấc, sang tù mù. Không lâu sau, nó tới một cổng vòm nhỏ dưới lòng đất, qua đó có thể thấy một dãy cầu thang ở phía bên kia.
“Chào ngày tốt lành, Septimus Heap”, con ma ngồi ở chân cầu thang cất tiếng-Một con mà Pháp sư Tối thượng lịch lãm, xét theo tấm áo thụng rực rỡ của ông.
Septimus gật đầu, nhưng không nói gì.
“Hãy quẹo trái và nêu mật khẩu”, con ma chỉ dẫn chậm rãi và rõ ràng. Vì Septimus không bao giờ hé răng nói lời nào, nên con ma kết luận thằng bé không phải là một Đệ Tử thông minh sáng láng gì cho cam, thành thử lúc nào hễ cứ gặp Septimus là ông lại rành rọt chỉ dẫn đúng một điều ấy cho nó.
Septimus lễ phép gật đầu lần nữa và hướng lên cầu thang với tâm trạng lạ thường cứ kích rich trong bụng nó. Lên tới đầu cậu thang nó quẹo trái như nó luôn quẹo trái, và đi qua một phòng nhỏ để áo khoác mà nó vẫn nghĩ là buồng để chổi. Chính cái tủ âm tường này là nơi luôn nhen nhóm niềm hi vọng trong nó, dẫu đã bao lần nó tự nhủ mình đừng lố bịch như thế. Nó đẩy cửa và bước ra tiền sảnh của Tháp Pháp sư.
Trong lần đầu tiên Septimus vào tháp Pháp sư, nó lao vào tiền sảnh và tin chắc mình đã về lại thời của mình. Tất cả mọi thứ đều y nguyên. Cũng những bức tường sang choang, cũng những hình vẽ pháp thuật trôi dập dìu, cùng bầu không khí pháp thuật lan tỏa khiến nó hoa mắt lên vì mừng rỡ. Thậm chí cả sàn tiền sảnh cũng mang lại đúng cái cảm giác lạ lung như thế khi nó chạy qua. Để rồi, quá phấn khích đến nỗi nó quên nhìn xuống dòng chữ chào mừng hiện ra đón Đệ Tử. Nó nhảy lên cái cầu thang bạc và xoáy lên đỉnh Tháp, hệt như nó làm hàng ngày trong gần 2 năm nay. Nó không để ý thấy ánh nhìn bối rối của những Pháp sư Thường Đẳng chĩa vào mình trên chiếu nghỉ của các tầng khác nhau- tất cả những gì nó muốn là chạy bay lên gặp bà Marcia và kể cho bà biết cặn kẽ những chuyện vừa xảy ra- và nó hứa với bà không bao giờ lang thang ở lối Ven Thành nữa. Không bao giờ, Không bao giờ. Ở tầng thứ 21 nó nhảy khỏi cầu thang và đâm nhào về phía cánh cửa màu tía ở lối vào dãy phòng của Pháp sư Tối thượng.
Cánh cửa không mở ra.
Septimus nôn nóng đẩy mạnh cửa, cảm thấy mình không thể chờ gặp bà Marcia them giây nào nữa, nhưng cánh cửa vẫn im lìm. Nó không thể hiểu nổi. Có lẽ bà Marcia gặp tai nạn gì chăng. Hay bà đã Chặn cánh cửa lại rồi…
Septimus đau dngẩn ngơ xem sự thể ra sao thì cánh cửa đột nhiên mở và một than hình mặc áo thụng tía bước ra.
“Marcia, con…”
Vị Pháp sư Tối thượng ngó xuống Septimus, chăm chú nhìn nó mà nó chẳng hiểu ất giáp gì, và hỏi.
“Làm sao mi lên đc đây, nhóc?”
“Tôi…tôi…” Septimus lắp bắp, đứng đực ra dòm Pháp sư Tối thượng, một người đàn ông gầy, tóc vàng, thẳng, rủ xuống tran, che khuất cả đôi mắt Pháp sư xanh lá cây. Quanh cổ ông đeo bùa hộ mạng Akhu của bà Marcia, quanh lưng ông đeo đai lưng bạch kim và thắt lưng vàng Pháp sư Tối thượng của bà Marcia. Bất giác, Septimus hiểu ra sự thật của những gì mình đang thấy.
“Đừng sợ, nhóc,” Pháp sư Tối thượng tử tế, nhận thấy vẻ tái nhợt đột ngột của Septimus. “Mi mới tới, phải không?” Pháp sư Tối thượng nhìn Septimus từ đầu đến đuôi, nhận ra tấm áo chẽn đỏ và đen với biểu tượng các hành tinh thêu vàng trên ông tay áo. “A, chắc chắn mi là cậu bé giả kim mới tới?”
Septimus gật đầu, thốt nhiên thấy đau khổ tột cùng vì hi vọng vừa dâng lên của mình vừa bị xì như bong bóng.
“Đi nào nhóc, ta sẽ dẫn mi xuống tiền sảnh và chỉ cho mi lối ra.Theo ta.” Septimus theo vị Pháp sư Tối thượng xuống cầu thang xoắn ốc bạc, và họ im lặng đứng bên nhau khi cầu thang chầm chậm xoáy xuống tháp Pháp sư.
Giờ đây Septimus biết mình không còn thiết tha vào Tháp Pháp sư nữa. Hoặc đúng hơn, nó nhận ra sau những ngày tuyệt vọng đầu tiên rằng mình buộc phải thuộc về thời này. Tuy vậy mình khó mà tránh xa đc ngọn tháp
Khi Septimus bước qua tiền sảnh, cái thông điệp Hân hoan Chào Mừng Đệ Tử Nhà Giả Kim màu đỏ và vàng kim nhấp nháy, loe lóe quanh chân nó, xong xuôi, dòng chữ lại rung rung chuyển thành thong điệp quan trọng hơn: “ Hân Hoan Chào Mừng Học Trò Pháp Sư Tối Thượng”. Đúng lúc một dáng hình mảnh dẻ, áo chẽn xanh lá cây, đeo thắt lưng bạc của Học Trò Pháp sư Tối thượng- đúng cái thắt lưng bạc của Septimus, có điều nó không còn đc sử dụng nữa- cũng đi qua cánh cổng lớn dẫn vào Tháp Pháp sư. Septimus tự nhiên có ác cảm với con nhỏ Học Trò Pháp Sư Tối Thượng này, một đứa con gái không lớn hơn nó bao nhiêu. Dẫu nó biết ghét vậy là bất công. Cô nàng khá là than thiên và gật đầu với nó từ xa khi vừa mới trông thấy nó, nhưng cô ta đã chiếm vị trí của nó. Hay là, nó đắn đo, hay là về sau nó sẽ tiếp nhận vị trí của cô ta- rốt cuộc là thế nào? Đến đó thì đầu óc Septimus nhất định không chịu suy nghĩ nữa.
Không màng đến việc cần phải giải thích sự có mặt của mình ở đây, Septimus lỉnh vào bóng tối và đi xuống dãy cầu thang đá vỡ lam nham ở đằng sau Tháp Pháp sư. Sau đó nó lượn vòng qua chân Tháp rộng lớn và băng qua khoảng sân rải sỏi ngập tuyết về phía cổng vòm lớn. Đúng như Marcellus đã nói, quả thật là một ngày đẹp trời-Không khí hanh khô nhưng sáng sủa, mặt trời xuống thấp phản chiếu những vân vàng óng ả của lớp đá lapis lazuli quý giá màu xanh da trời lát trên cổng vòm. Tuy nhiên, Septimus chẳng mấy đoái hoài đến quang cảnh ấy khi nó bước ra con đường pháp sư nhộn nhịp. Nó đứng sững một lúc, rồi kéo tấm áo len vàng đỏ dày vào người, chống lại hơi lạnh buốt giá, hít vào những mùi lạ và lắng nghe những âm thanh xa lạ. Nó lắc đầu không tin nổi, cảm thấy mình ở ngay nhà mình nhưng lại xa xôi một cách true ngươi- xa chính xác là năm trăm năm.
Khi septimus đứng dưới ánh mặt trời mùa đông buốt thấu, một sự nhận thức rành rõ dội ào xuống nó. Rốt cuộc nó sẽ có vài giờ tự do- tức là nó sẽ có thời gian để xúc tiến kế hoạch của mình. Một kế hoạch liều lĩnh-nhưng biết đâu- lại thành công.