Số lần đọc/download: 183 / 5
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:59 +0700
Chương 25 - Ước Mong
S
au ngày ông Pendleton tới trang trại Harrington thăm Pollyanna, Dì Polly chuẩn bị đón bác sĩ chuyên khoa đến nhà điều trị chân cho cháu gái. Bà nhẹ nhàng bảo cháu: “Pollyanna yêu quí của dì, dì thấy đã đến lúc cháu cần được bác sĩ chuyên khoa tới chữa bệnh cùng với bác sĩ Warren. Hai bác sĩ sẽ giúp cháu sớm khỏi bệnh.”
Nét mặt Pollyanna rạng rỡ niềm vui: “Dì ơi, dì mời bác sĩ Chilton tới khám cho cháu nhé! Cháu quí bác ấy lắm dì ạ. Song cháu không dám nhắc tới tên bác ấy vì như vậy sẽ khiến dì nhớ lại cái hôm ở phòng khách bác ấy thấy dì.”
Gương mặt dì Polly hết đỏ lại tái khi nghe cái tên đó. Nhưng lúc này, bà cần phải bình tĩnh. Giọng bà nhẹ nhàng dứt khoát: “Dì không mời bác sĩ Chilton đâu, cháu gái yêu quí ạ. Một bác sĩ rất nổi tiếng từ New York sẽ tới thăm bệnh cho cháu. Đó là bác sĩ chuyên khoa điều trị chấn thương.”
Pollyanna xịu mặt, buồn bã nói: “Cháu không tin ông ấy hiểu biết nhiều bằng bác sĩ Chilton dì ạ.”
“Ông ấy còn giỏi hơn bác sĩ Chilton. Dì đảm bảo điều đó, cháu gái yêu quý ạ.”
“Cháu thấy bác sĩ Chilton đâu kém ai. Bác ấy đã chữa lành vết thương ở chân bác Pendleton dì ạ. Cháu rất mong được bác sĩ Chilton điều trị vết thương cho cháu. Xin dì đồng ý được không ạ?”
Dì Polly cảm thấy lo lắng trước lời cầu xin của cháu gái. Lặng im một lúc, với giọng nhỏ nhẹ nhưng cương quyết, bà nói: “Pollyanna ạ, dì luôn sẵn sàng làm mọi thứ cho cháu. Dì biết cháu rất quý bác sĩ Chilton. Nhưng dì cảm thấy không yên tâm khi để ông ấy điều trị cho cháu. Lí do ư, dì sẽ cho cháu biết sau. Sáng mai, bác sĩ chuyên khoa từ New York sẽ tới. Cháu chịu khó đợi nhé, cháu gái yêu quý.”
Pollyanna vẫn nhìn với ánh mắt thiếu tin tưởng. Em ngập ngừng: “Thưa dì, nếu dì quý trọng bác sĩ Chilton...”
“Cháu nói sao?” Dì Polly cất cao giọng. Đôi má bà bỗng nhiên đỏ bừng.
“Nếu dì quý trọng và tin tưởng bác sĩ Chilton, bác ấy sẽ đem đến cho dì điều mà dì tin tưởng. Còn cháu, cháu luôn yêu quý và tin tưởng bác ấy.” Pollyanna nói với tấm lòng thành kính.
Dì Polly vội đứng lên khi cô ý tá vào phòng như tìm được cứu cánh. Bà nói giọng kiên quyết:
“Pollyanna, việc này dì không thể chiều theo ý cháu được. Phải để dì quyết định. Dì đã thu xếp công việc ổn thỏa. Sáng mai, bác sĩ chuyên khoa từ New York sẽ tới.”
Thực tế đã không xảy ra như dự kiến của dì. Bất ngờ, Dì Polly nhận được điện. Bức điện thông báo bác sĩ chuyên khoa đột ngột ngã bệnh.
Pollyanna lại có cơ hội cầu xin dì mời bác sĩ Chilton tới khám cho mình. Dù biết việc chữa bệnh gấp gáp, nhưng Dì Polly vẫn lắc đầu, dứt khoát: “Không, cháu gái yêu quý ạ.” Dù rất thương Pollyanna, bà vẫn nhất định không mời bác sĩ Chilton; ngoài việc đó ra, bà sẵn sàng làm tất cả mọi điều để được thấy nụ cười bừng sáng trên khuôn mặt cháu gái. Quả thật, trong lúc chờ vị bác sĩ chuyên khoa từ New York kia, Dì Polly không ngừng vỗ về, an ủi và chiều lòng cháu gái.
Một buổi sáng, Nancy nói với già Tom: “Gần đây, cháu thấy bà chủ rất quan tâm đến cô Pollyanna, khác hẳn hồi cô ấy mới về. Bà đem cả mèo, cả chó vào phòng cho cô ấy vuốt ve, ôm ấp. Bà chỉ dành thời gian để chăm sóc mỗi cô chủ thôi bác ạ. Khi rảnh rỗi, bà lại di dời vị trí những lăng kính trang trí trong phòng, để Pollyanna được thấy ‘cầu vồng nhảy múa’, như cách cô ấy vẫn gọi. Bà điều Timothy xuống nhà kính của ông Cobb để ngắt hoa tươi tới ba lần một ngày. Một chiều, cháu còn thấy cô y tá bới tóc cho bà Polly. Pollyanna chẳng khác nào một ‘thiên thần nhỏ’, ngồi trên giường hướng dẫn cô y tá chải tóc cho dì, đôi mắt cô bé ngời sáng. Chiều lòng cháu gái, bà Polly cũng để kiểu tóc đó luôn bác ạ.”
Già Tom vừa khúc khích cười, vừa đưa ra nhận xét: “Bác thấy bà Polly thật đẹp khi để những lọn tóc quăn phủ xuống trán.”
“Cháu cũng thấy thế. Giờ đây, trông bà đã giống mọi phụ nữ bình thường trong thị trấn rồi!”
“Thôi nào, Nancy! Hãy coi chừng lời nói của mình. Cháu hẳn còn nhớ mình đã nói những gì khi bác kể cháu nghe trước đây bà Polly đẹp thế nào.”
Nancy nhún vai: “Cháu vẫn chẳng thấy bà ấy đẹp. Song, quả thật bà chủ bây giờ không còn là bà chủ mà cách đây ít lâu được Pollyanna bới tóc, đính mớ ruy băng rườm rà và khoác chiếc áo móc cũ mèm nữa rồi.”
Già Tom gật đầu: “Bác luôn biết là bà Polly vẫn còn trẻ, rất trẻ là đằng khác.”
“Thôi được, cháu công nhận rằng từ khi Pollyanna đến, bà chủ đang dần lấy lại vẻ đẹp ngày xưa. Bác có thể cho cháu biết người yêu trước kia của bà chủ là ai không ạ? Cháu không thể nén cơn tò mò về danh tính người đàn ông bí ẩn này.”
Nét mặt già Tom bỗng trở nên bí hiểm. “Vậy à? Chà, bác đoán là cháu sẽ không kiếm thêm được thông tin gì từ bác đâu.”
“Bác nói cho cháu biết đi, bác Tom.” Nancy van nài. “Đâu có nhiều người biết rõ mọi chuyện như bác để cháu hỏi được đâu.”
“Có một người, nhưng bác e người đó cũng sẽ chẳng cho cháu biết điều gì đâu.” Già Tom cười, rồi bất ngờ nói: “Pollyanna có đỡ chút nào không?” Sự lo lắng hiện lên trong mắt già Tom.
Nét mặt Nancy trở nên nghiêm trang. Cô lắc đầu nói: “Cháu thấy cô ấy vẫn còn mệt bác ạ, lúc thì thiếp ngủ, lúc gượng chuyện trò đôi ba câu và luôn cố gắng thuyết phục bản thân phải tươi tỉnh như chưa có gì xảy ra, với những lí do như là hoàng hôn đẹp đến thế nào, mặt trăng dịu dàng tỏa sáng ra sao. Nhìn tiểu thư như vậy, cháu đau lòng lắm mà không biết phải làm gì để giúp.”
“Ồ, cô bé đang chơi trò chơi tìm niềm vui phải không? Chúa phù hộ cho trái tim nhỏ bé, ngọt ngào ấy!” Già Tom gật gù.
“Pollyanna có kể về trò chơi ấy với bác không?”
“Có chứ. Cô bé kể với bác từ khá lâu rồi.” Ngập ngừng một lúc, già Tom nói tiếp, môi ông hơi rung lên: “Một hôm, bác đang càu nhàu, giận dữ vì cái lưng còng vô dụng này thì Pollyanna chạy tới gần. Cháu biết cô bé đã nói gì không?”
“Cháu không biết ạ.”
“Pollyanna nói: ‘Ông nên thấy vui vì ông chẳng cần cúi rạp người mỗi khi nhổ cỏ nữa, đằng nào thì ông cũng luôn còng như vậy rồi, nên thế là quá tiện!’.”
“Cháu không ngạc nhiên về cách nói ấy của Pollyanna đâu ạ. Tiểu thư sẽ luôn tìm ra góc nhìn lạc quan trong mọi chuyện. Hai bọn cháu đã cùng nhau chơi ngay sau khi Pollyanna về đây, vì tiểu thư chẳng còn ai để chơi cùng, dù cô rất muốn rủ dì mình cùng tham gia. Cháu biết bác cũng sẽ ngạc nhiên như cháu mà, thử hình dung bà chủ tham dự trò chơi ấy mà xem.” Nancy cười, nói với già Tom.
“Bác chắc rằng từ khi Pollyanna về đây, bà chủ đã gặp vô số điều bất ngờ.” Ông nói, giọng điệu khôi phục lại vẻ từ tốn. “Và trò chơi này là một trong số đó.”
“Đó là khi xưa. Còn giờ đây, trò chơi của Pollyanna đã trở thành một phần tự nhiên, không thể thiếu trong cuộc sống của bà chủ.”
“Nhưng cô bé chưa từng chỉ cho dì biết trò chơi của mình phải không? Cô ấy đã chỉ cho tất cả mọi người quanh đây.”
“Cô ấy chưa nói bác ạ. Pollyanna đã kể với cháu về mối ác cảm của bà Polly với cha cô. Bà không muốn nghe cháu gái kể chuyện anh rể của mình chút nào; vì thế Pollyanna rất ngại nói với bà về trò chơi đó, bởi chính cha cô ấy là người dạy cho cô trò chơi này.”
Già Tom chậm rãi gật đầu: “Bác biết. Thời gian ấy, mọi người trong gia đình đều không đồng ý để Mục sư đưa cô Jennie đi. Nhưng cô Jennie rất yêu và sẵn lòng theo mục sư. Điều đó làm cô Polly lúc bấy giờ mới là một bé gái rất giận chị và ghét luôn anh rể. Polly luôn yêu quý Jennie. Thật đáng tiếc.” Ông thở dài rồi quay nhìn hướng khác.
“Đó là vòng quay cuộc đời, ông ạ.” Nancy cũng thở dài đáp lời ông rồi trở về bếp.
Suốt thời gian Pollyanna dưỡng bệnh, không ai cảm thấy vui vẻ thoải mái. Cô y tá cố mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lo lắng. Bác sĩ sốt ruột vì bệnh nhân mãi vẫn chưa đỡ. Còn Dì Polly, kể cả với những lọn tóc được tạo kiểu mềm mại, với những dải đăng ten kiều diễm trên cổ áo, cũng không thể che giấu sự thật là càng ngày trông bà càng gầy và nhợt nhạt. Dì cho phép cháu gái được vuốt ve, ôm ấp chú mèo và chú chó. Pollyanna mải mê ngắm lọ hoa rực rỡ, thưởng thức trái cây và món thạch em ưa thích. Em hân hoan đón nhận những bức thư thăm hỏi, động viên. Pollyanna cũng ngày một gầy và xanh xao. Nhìn đôi tay mềm yếu, Pollyanna càng thương đôi chân bất động. Đôi chân em đã từng tung tăng trên đường phố, vậy mà giờ phải nằm im lìm, buồn bã dưới lớp chăn.
Pollyanna trò chuyện với Nancy rất nhiều về những niềm vui em sẽ có khi nào đôi chân lành lặn. Em sẽ lại được tới lớp học, được thăm bác Pendleton và bác Snow, được đi xe ngựa cùng bác sĩ Chilton. Nancy biết Pollyanna vẫn còn phải đợi một thời gian dài nữa mới có thể có được những niềm vui ấy. Khi chỉ còn một mình, Nancy bật khóc vì thương “thiên thần nhỏ”.