Số lần đọc/download: 2962 / 30
Cập nhật: 2016-06-30 18:40:35 +0700
Chương 27 : Ngàn Dặm Tầm Sư
R
a khỏi Ngạo La Bảo Lâm Đoàn Nghĩa để ba nữ nhân về Lao Sơn một mình đi Đông Hải tìm vị ngư ông mà mình chưa biết mày ngang mũi dọc thế nào.
Chiều hôm sau thì đến gần một trấn thành, chàng thu hồi cước lực định bụng ghé vào trấn dừng lại nghỉ ngơi một đêm.
Nhưng chàng vừa chậm bước thì một nhân ảnh từ phía sau lướt qua chỉ trong chớp mắt đã cách xa sáu trượng.
Người kia bổng quay đầu lại hỏi:
– Tiểu ca có phải họ Lâm không?
Lâm Đoàn Nghĩa ngơ ngác đưa mắt nhìn thấy người hỏi mình là một lão nhân tóc bạc chí ít là tám chín mươi tuổi.
Chàng bước lại gần chắp tay nói:
– Tiểu hả đúng là Lâm Đoàn Nghĩa, lão trượng có thể cho biết quý danh không?
Bạch phát lão nhân đáp:
– Lão phu từ lâu không dùng đến tính danh, mà tiểu ca cũng không cần biết làm gì. Cứ gọi Trần Ẩn lão nhân là được.
Trong khi nói ánh mắt lão ta thoáng một nét nguỵ dị nhưng tắt rất nhanh, mặc dù vậy không lọt qua được mắt của Lâm Đoàn Nghĩa.
Chàng vẫn điềm tĩnh nói:
– Không biết lão trượng có gì chỉ giáo?
Trần Ẩn lão nhân đáp:
– Vì lão hũ thấy tiểu ca thi triển thân pháp Cửu Dã Thần Công nên mới nhớ rằng gần đây nghe nói có một vị truyền nhân của Phương Bất Bình tên là Lâm Đoàn Nghĩa mới xuất hiện làm chấn động võ lâm nên chỉ hỏi vậy thôi chứ không có ý gì khác.
Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu không biết nói gì thêm.
Lão nhân lại tiếp:
– Thực ra tuyệt học Cửu Dã Thần Công không phải đơn truyền chỉ không ngờ lão hủ lại gặp đúng ngay đệ tử chân truyền của Phương Bất Bình.
Lâm Đoàn Nghĩa chợt động tâm liền hỏi:
– Xin lão trượng hãy cho biết còn những ai học được Cửu Dã Thần Công nữa?
Lúc này lại có thêm mấy người nữa lướt tới gần trong đó có một lão nhân cụt mất chân phải.
Tới ngang Lâm Đoàn Nghĩa và Trần Ẩn lão nhân độc cước lão nhân dừng lại lướt mắt nhìn hai người rồi cười hô hô nói:
– Trưởng rằng ai hoá ra là Hoàng Sơn Thần Hầu Ngưu lão ca, còn vị thiếu niên này chắc là truyền nhân của Phương lão quái vật. Vừa rồi tiểu đệ thấy hắn thi triển Cửu Dã Thần Công.
Thấy thân pháp của mấy vị này Lâm Đoàn Nghĩa biết rằng họ đều có thân thủ không tầm thường.
Nghe độc cước lão nhân gọi sư phụ mình là Phương lão quái vật, bất giác chàng trừng mắt nhìn lão.
Trần Ẩn lão nhân nghe đối phương chỉ đích danh mình đã từ lâu không dùng, mặt hơi sầm xuống hỏi:
– Thì ra là Ba Thượng Hổ Lý lão nhi, có phải Phương Bất Bình tiện bớt một chân bằng hữu nên bây giờ định tìm thiếu niên này đòi lại chút vốn không?
Dộc cước lão nhân cười hắc hắc đáp:
– Đâu chỉ vốn mà thôi? Lão phu sẽ đòi cả vốn lẫn lãi.
Rồi quay sang Lâm Đoàn Nghĩa nói:
– Cửu Dã Thân pháp đã nói rõ ngươi là ai rồi lão phu không cần hỏi ngươi nữa. Ngươi với ta vô oán vô cừu tội ở chổ ngươi là truyền nhân của Phương Bất Bình. Nhưng nếu ngươi có thể cho ta biết Phương Bất Bình hiện ở đâu, lão phu chỉ cần lưu lại trên cơ thể ngươi một chút ký hiệu rồi tha cho khỏi chết.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
– Lão nhân gia đã quy tiên từ lâu. Ngươi cứ đến Cấm La Điện mà tìm.
Độc cước lão nhân ngửa mặt cất một tràng cuồng tiếu rồi đột ngột dứt tiếng cười quát lên:
– Tiểu tử ngươi cũng giảo hoạt không kém gì Phương lão quái. Ta còn sống tới ngày nay thì làm sao mà hắn chết được? Thứ ngươi mà dám lừa ta, coi chừng một trượng này đánh nát thây ngươi.
Nghe Trần Ẩn lão nhân gọi đối phương là Ba Thượng Hổ Lý lão nhi lan biết nhân vật này tên là Lý Lăng Phi bài danh năm mươi tám, kém rất xa Thôi Ngoạ Long và Điền Thiên Lại.
Chàng lạnh lùng đáp:
– Tin hay không là tuỳ ngươi, thiếu gia không rảnh để nói nhiều.
Mặc dù Trần Ẩn lão nhân không chịu xưng tên nhưng theo lời Lý Lăng Phi chàng vẫn biết được lão ta là Ngưu Hùng Đạt, bài danh thứ mười ba trong hai trăm sáu mươi mốt cao thủ bị sư phụ tước mất binh khí.
Vì danh vị cao, hơn nữa lão ta không tỏ ý thù địch nên chàng không muốn gây sự phiền phức chắp tay nói:
– Ngưu tiền bối tiểu khả cáo từ.
Nhưng chàng chưa kịp bước thì bốn lão nhân cùng đi với Lý Lăng Phi lao tới chặn ngang trước mặt.
Lý Lăng Phi sấn lên một bước rít lên:
– Tiểu cẩu ngươi muốn chạy sao?
Lâm Đoàn Nghĩa đanh giọng hỏi:
– Các ngươi định chặn đường thiếu gia?
Lpp giọng mạnh cây nạng xuống đất cười hắc hắc nói:
– Tiểu tử ngươi chỉ nên oán hận là truyền nhân của lão quái Phương Bất Bình mà thôi.
Hôm nay Mang Sơn Ngũ Bạo chúng ta không làm khó cho ngươi, nếu chịu nói ra Phương Bất Bình hiện ở đâu thì Lý mỗ chỉ lấy một chân phải mà tha cho ngươi toàn mạng.
Lâm Đoàn Nghĩa cười nhạt đáp:
– Các hạ nghĩ thế sai rồi, Lâm mỗ cảnh cáo các ngươi nếu không tránh đường thì không chỉ mất một chân nữa mà thôi đâu.
Lý Lăng Phi nổi giận giẫm một chân duy nhất xuống tung mình lao lên, vung trượng với thế ngàn cân bổ xuống đầu địch nhân.
Lâm Đoàn Nghĩa không ngờ trượng thế của độc cước lão nhân uy mãnh đến thế kinh hãi nhảy lùi hai trượng.
Lpp thấy vậy càng đắc chí vung trượng sấn vào quát:
– Tiểu tử ngươi tiếp ta một chiêu nữa.
Lâm Đoàn Nghĩa đã nhận ra thân thủ của đối phương cười nói:
– Lý Lăng Phi ngươi muốn đấu với Lâm mỗ thì thật không biết tự lượng sức. Nhưng ta còn muốn nói một câu.
Lý Lăng Phi thu trượng hỏi:
– Tiểu cẩu có gì trăng trối hãy nói đi.
Lâm Đoàn Nghĩa bình thản nói:
– Theo Lâm mỗ biết thì ngày xưa ngươi cùng mười mấy tên đồng bọn vây công, tiên sư chỉ tiện của ngươi một chân, còn đồng bọn của ngươi không bị thương tích, sao bây giờ chỉ còn có năm tên?
Lý Lăng Phi bị chạm đến nổi nhục ngày xưa quát lên:
– Tiểu tử nạp mạng.
Dứt lời vung trượng đánh ra.
Năm lão nhân kia cũng xông vào mỗi tên đánh ra một chưởng.
Lâm Đoàn Nghĩa nhảy ra ngoài ba trượng nói:
– Khoan đã.
Lpp dừng tay quát lên:
– Tiểu tử có gì thì nói mau lên.
Lâm Đoàn Nghĩa bình thản nói:
– Việc ngày xưa tạm thời gác lại, thiếu gia không muốn lấy mạng tôn giá nhưng xin hỏi tôn giá vì sao vừa xuất thủ đã như muốn lấy mạng người như thế?
Lý Lăng Phi nghiến răng nói:
– Ngươi phải chết.
Lâm Đoàn Nghĩa không nín nhịn được nữa, liền thi triển Minh Vương chưởng pháp đối địch.
Mấy chục năm nay với quyết tâm trả thù Lý Lăng Phi đi khắp thâm sơn cùng cốc tìm các thứ linh dược để bổ sung cho công lực bị hạn chế của mình, còn nghiên cứu các loại trượng pháp nên võ công tăng tiến rất nhiều so với ngày xưa.
Trong Cấm La Điện tuy có trượng pháp của nhân vật này nhưng bây giờ đã khác xa một trời một vực.
Nếu căn cứ vào thứ hạng của Lý Lăng Phi trong số hai trăm sáu mươi mốt cao thủ và coi thường lão chỉ còn một chân để khinh địch thì đó là một sai lầm lớn.
Lâm Đoàn Nghĩa không dám coi thường kết hợp Cửu Dã Thần Công và Minh Vương chưởng pháp ứng phó.
Qua ngoài ba mươi chiêu cây trượng của Lý Lăng Phi bị gãy làm đôi, hổ khẩu tay phải bị rách một đoạn máu chảy ra nhoe nhoét, mặt tái xanh.
Năm lão nhân cùng đi với Lý Lăng Phi nhất loạt nhảy vào vây lấy Lâm Đoàn Nghĩa hợp công.
Chàng hừ một tiếng nói:
– Ngày xưa sư phụ ta tha mạng cho bọn cẩu tặc các ngươi thế mà nay vẫn quen thói lấy đông đánh ít, chẳng cần biết quy cũ giang hồ. Các ngươi có bao nhiêu người cứ xông ào hết thiếu gia đỡ tốn sức thu thập từng tên.
Dứt lời đánh ra hai chưởng bức cả năm tên lùi lại.
Ngay từ khi triển khai cuộc chiến Trần Ẩn lão nhân không biết bỏ đi đâu mất, lúc này chợt thấy trong rừng bước ra, dẫn theo mấy lão nhân ăn vận giống như ngư phủ nhưng chỉ nhìn qua cũng biết là người trong võ lâm.
Song phương liền đình chỉ cuộc đấu.
Lâm Đoàn Nghĩa nhìn Trần Ẩn lão nhân và đồng bọn, không biết đối phương bỏ đi rồi quay lại có ý đồ gì?
Trần Ẩn lão nhân cười hô hô nói:
– Lâm tiểu ca không hổ là truyền nhân của Phương Bất Bình, nhưng cho dù hôm nay có Phương Bất Bình ở đây, chưa chắc đã cuồng ngạo như ngươi. Tiểu ca có tự tin tiếp được Lục Quân Tử liên thủ hợp kích không?
Lâm Đoàn Nghĩa vốn không muốn gây thù oán với nhân vật chưa rõ tàu hay bạn này nên vẫn giữ thái độ từ tốn hỏi:
– Vãn bối còn chưa biết Lục Quân Tử gồm những vị nào?
Một lão nhân mắt sâu mũi khoằm, đầu tóc rối bù đưa mắt nhìn Lâm Đoàn Nghĩa một lúc mới nói:
– Nghe đồn rằng Phương lão quái thiết lập Cấm La Điện biến chúng ta thành những tên quỷ tốt, có chuyện đó không?
Lâm Đoàn Nghĩa nhíu mày hỏi lại:
– Tiền bối nghe được tin tức đó từ đâu.
– Cái đó ngươi không cần biết chỉ cần trả lời có hay không?
Lâm Đoàn Nghĩa gật đầu:
– Có.
Lão nhân hỏi tiếp:
– Câu Long Tẩu Trương Quần ta được hắn xếp hạng bao nhiêu?
Lâm Đoàn Nghĩa nghĩ một lúc rồi lắc đầu đáp:
– Tiểu khả không nhớ rõ Trương tiền bối đứng hàng thứ mấy nhưng hình như trên năm mươi một chút.
Câu Long Tẩu Trương Quần chợt quát lên:
– Ngươi nói bậy.
Dứt lời vung chưởng đánh ra.
Lâm Đoàn Nghĩa nhảy lui tránh, xua tay nói:
– Tiểu khả nói là sự thực, chỉ không nhớ cụ thể thôi.
Câu Long Tẩu lại nhảy vào đánh tiếp.
Lâm Đoàn Nghĩa tiếp tục lui nói:
– Khoan đã.
Câu Long Tẩu quát:
– Ta phải giáo huấn tiểu tử ngươi dám cho lão phu là vô danh tiểu tốt không coi bậc tôn trưởng ra gì.
Nói xong lại phát chưởng.
Lâm Đoàn Nghĩa nhảy ra ngoài hai trượng quát lại:
– Ngươi xem mình có đáng mặt tôn trưởng không?
Câu Long Tẩu Trương Quần giận đỏ bừng mặt râu ria vểnh ngược, quyền cước cùng xuất quát lên:
– Ta phải giáo huấn tiểu quỷ ngươi mấy chiêu trước đã.
Lâm Đoàn Nghĩa hừ một tiếng nói:
– Ngươi còn chưa xứng.
Dứt lời phát chiêu Thuỳ Liên Khước Điệp phản công.
Chỉ nghe bình một tiếng Câu Long Tẩu bị đánh lui ba bước.
Sau mấy chục năm tu luyện Câu Long Tẩu Trương Quần tự tin rằng võ công có thể sánh bằng Phương Bất Bình, không ngờ còn kém đồ đệ của đối phương một bậc, còn báo thù gì nữa?
Thẹn quá hoá tức lão quát to một tiếng lại xông vào vận cả thập thành công lực đánh ra.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy tình hình bất lợi hiện trường có tới mười ba người, ai cũng nhìn mình đầy ác ý nếu cứ giao chiến hết người này rồi tới người kia đến sức cùng lực tận mà chết, đó là chưa nói đối phương liên thủ tấn công thì đấu sao cho lại?
Chàng lướt ra ngoài ba trượng nói:
– Cứ hãy nói rõ trước rồi hãy đánh.
Câu Long Tẩu Trương Quần dừng lại hỏi:
– Ngươi nói gì?
Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
– Xưa nay các nhân vật võ lâm ai cũng muốn đứng cao hơn người khác, sự phân định cao thấp thường chỉ dựa vào chủ quan của một cá nhân, tại hạ cũng thừa nhận rằng sự phân định của ân sư không hoàn toàn chính xác, nhưng đó là sự phân định của kẻ thắng. Các hạ không phục thì cũng đành chịu, vừa rồi đấu một chưởng bây giờ tại hạ còn giảm ngươi thêm mười bậc nữa có chịu phục không?
Trần Ẩn lão nhân nghe vậy cười to.
Câu Long Tẩu đỏ mặt tía tai tự nhủ:
– Nếu mình không thắng tiểu tử này, chẳng những không báo được thù mà tìm lại một chút thể diện cũng không được.
Nghĩ đoạn rút ra một cây Thiên Ngọc Xích nói:
– Tiểu tử rút binh khí ra, lão phu giáo huấn ngươi rồi sẽ tìm Phương Bất Bình lý luận.
Lâm Đoàn Nghĩa cười nói:
– Ngươi cứ việc xuất chiêu, nhưng không thắng trận này thì không được phép dị nghị nữa.
Câu Long Tẩu Trương Quần nổi giận gầm lên một tiếng, vung Thiên Ngọc Xích đánh ra một chiêu Nhất Phiến Băng Tâm, tạo ra vô số xích ảnh bao phủ lấy toàn thân đối thủ.
Lâm Đoàn Nghĩa cười nhạt một tiếng thi triển một thức Phù Quang Kinh Ảnh thoát ra ngoài.
Câu Long Tẩu Trương Quần đang phát chiêu chớp mắt không thấy đối phương đâu nữa, đang ngơ ngác chưa biết phản ứng thế nào thì chợt thấy Lâm Đoàn Nghĩa đã xuất hiện ngay bên tả đồng thời bàn tay phải nhói lên.
Lâm Đoàn Nghĩa một tay chộp được cây Thiên Ngọc Xích quát:
– Buông ra.
Đồng thời tay trái phát ra một chưởng.
Câu Long Tẩu Trương Quần dụng lực rút mạnh binh khí về nhưng vừa lúc đó cảm thấy cánh tay phải tê đi, Thiên Ngọc Xích đã bị Lâm Đoàn Nghĩa đoạt mất.
Cùng lúc lão bị chưởng lực đánh bật lại ba bước.
Không chịu được nổi nhục Câu Long Tẩu Trương Quần nghiến răng quát:
– Tiểu tử lão phu liều mạng với ngươi.
Trần Ẩn lão nhân chợt nhảy ra chặn lại nói:
– Trương lão …
Câu Long Tẩu mặt đỏ bầm hậm hực nói:
– Ngưu lão nhi ngươi có ý gì?
Trần Ẩn lão nhân không đáp quay sang Lâm Đoàn Nghĩa nói:
– Lâm tiểu ca võ nghệ phi phàm nhưng ngươi đoạt lấy Thiên Ngọc Xích làm gì?
Lâm Đoàn Nghĩa cảm thấy hành vi của vị Ngưu Hùng Đạt này rất đáng ngờ, tin rằng lão không có thiện ý gì lạnh lùng đáp:
– Đương nhiên dùng để làm binh khí thiết lập một Cấm La Điện khắc khắc danh hiệu và thời gian lên Thiên Ngọc Xích giao cho quỷ binh sử dụng.
Trần Ẩn lão nhân trầm giọng nói:
– Chỉ e ngươi không mang đi được đâu.
Lâm Đoàn Nghĩa đưa Thiên Ngọc Xích lên hỏi:
– Lão trượng muốn đoạt lại nó?
Trần Ẩn lão nhân Ngưu Hùng Đạt đưa mắt nhìn mấy lão đồng hành hỏi:
– Chẳng lẽ mấy vị lão ca để mặc cho hắn ngông cuồng như thế?
Câu Long Tẩu Trương Quần quát to một tiếng vượt qua mặt Ngưu Hùng Đạt vung chưởng đánh ra.
Ngưu Hùng Đạt nhảy lên ngăn lại nói:
– Khoan đã.
Câu Long Tẩu nổi giận hỏi:
– Ngưu lão hôm nay vì sao cứ lừng khừng khó hiểu thế?
Ngưu Hùng Đạt cười nói:
– Chúng ta lấy trác hiệu Quân Tử tất phải có hành vi quân tử, tên họ Lâm tuy có lời cuồng ngạo nhưng chúng ta đã có lời từ trước không được loạn đả. Huynh đệ thấy rằng hôm nay nên dừng ở đây. Năm sau vào ngày này cùng ở đây chúng ta sẽ đấu phân cao hạ được chứ?
Câu Long Tẩu chớp chớp đôi mắt sâu một lúc rồi gật đầu, nhìn Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:
– Tiểu tử ngươi có dám nhận lời ước không?
Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
– Cho dù các ngươi có giở trò ma mãnh thế nào nếu thiếu gia không nhận lời hoá ra lại sợ các ngươi ư?
Ngưu Hùng Đạt cười nói:
– Tiểu ca chớ đa nghi. Một năm sau cũng vào giờ này lão phu sẽ mới những cao thủ võ lâm tới Hoàng Sơn. Nếu ngươi báo với lệnh sư thì càng tốt.
Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
– Dù chỉ một mình thiếu gia cũng sẽ không thất ước đâu.
– Tiểu ca rất hào sảng.
– Các vị có thể yên tâm.
Chàng nói xong hú dài một tiếng lao đi.
Lâm Đoàn Nghĩa hướng về phía trấn thành, chân vẫn bước đi mà lòng trĩu nặng ưu tư.
Nổi oan của sư phụ chưa giải gia thù chưa báo, học nghệ chưa thành, nay đã nhận lời ước đấu với hàng chục cao thủ võ lâm, cho dù thần lực cũng có lúc sức cùng lực tận mà chết.
Chết đối với chàng không đáng sợ nhưng nếu chết đi ai sẽ báo thù? Ai sẽ rửa mối hàm oan cho sư phụ?
Nghĩ lại chàng thầm hối hận vì sự nông nổi của mình và căm hận bọn người nguỵ quân tử kia …
Lại nghĩ đến Ngũ Hành Kim Kiếm đã mất nay chỉ còn Minh Phủ Kim Tiền đối địch, trong lúc đối phương đủ thứ thần binh lợi khí ứng phó cách nào?
Chỉ còn lại một năm liệu có học xong võ nghệ và trả mối huyết hải thâm cừu không?
Không chừng trong cuộc ước sẽ có cả Cửu U Quỷ Mẫu tham dự, với một mình bà ta chàng đã không thắng được ngoài ra còn thêm hàng chục cao thủ khác, người nào cũng có gần trăm năm luyện võ thì biết làm thế nào?
Chỉ còn một cách duy nhất là tìm vị ngư ông bí ẩn để học hết võ công của sư môn và đòi lại Ngũ Hành Kim Kiếm mới hy vọng trả được thù và giành thắng lợi trong cuộc tỉ đấu.
Sắp tới trấn khẩu chợt thấy một nhân ảnh lướt qua như ngọn gió.
Lâm Đoàn Nghĩa nhìn lên kinh hãi nghĩ thầm:
– Thương Thiên Chi Dã thân pháp.
Trong Cửu Dã Thần Công của sư môn thì chàng đã từng thấy một lão nhân bịt mặt thi triển thân pháp Kình Thiên Chi Dã, một thiếu nữ thi triển Biến Thiên Chi Dã bây giờ người này dùng Thương Thiên Chi Dã.
Đang tìm vị ngư phủ bí ẩn để học thành võ học sư môn, nay thấy có người thi triển thân pháp của sư phụ làm sao chàng chịu bỏ qua?
Tuy cả ngày chưa ăn gì bụng đã đói nhưng Lâm Đoàn Nghĩa vẫn không chút do dự thi triển khinh công đuổi theo.
Ở Cấm La Điện sau khi uống linh dược của sư phụ công lực của chàng bằng với người năm sáu chục năm khổ luyện nhưng cho dù đã thi triển Thương Thiên Chi Dã giống đối phương, chạy suốt năm sáu chục dặm mà vẫn không đuổi kịp người kia.
Lâm Đoàn Nghĩa chuyển sang Kình Thiên, Biến Thiên, Huyền Thiên, U Thiên, Chu Thiên, Dương Thiên, Câu Thiên … đều thi triển nhưng chẳng những không đuổi kịp mà càng lúc càng bị bỏ xa.
Chhứng tỏ người kia phải có nội công trăm năm khổ luyện mới thi triển Thương Thiên Chi Dã đạt đến trình độ đó.
Trời tối dần người phía trước vẫn không giảm tốc độ Lâm Đoàn Nghĩa ra sức truy đuổi ước chừng hơn trăm dặm tình hình chẳng khả quan gì hơn.
Trong đầu chợt loé lên một ý chàng cao giọng gọi to:
– Xin sư phụ dừng bước.
Nhưng không gọi còn tốt người kia nghe gọi liền gia tăng thân pháp chạy nhanh hơnchốc lát đã thành một chấm đen nhỏ xíu.
Lâm Đoàn Nghĩa buông tiếng thở dài chậm bước lại lẩm bẩm:
– Nếu không phải sư phụ tất là sư nương.
Chợt thấy xa xa có ánh đèn thấp thoáng.
Cơn đói chợt nổơ lên Lâm Đoàn Nghĩa chạy tới gần nhận ra đó là một tiểu trấn liền ghé vào.
Mới vào cổng thành chợt nghe có người gọi:
– Hiền điệt.
Lâm Đoàn Nghĩa ngước nhìn nhận ra người vừa gọi là Hoàng Phủ Hạo trong Ngô Thiên Tam Lão liền đến gần thi lễ nói:
– Hoàng Phủ bá bá cũng tới đây sao?
Hoàng Phủ Hạo lộ vẻ sầu tư nói:
– Tình cảnh của hiền điệt bây giờ rất nghiêm trọng …
Lâm Đoàn Nghĩa hỏi:
– Bá bá có chuyện gì vậy?
– Cứ vào khách điếm rồi nói chuyện.