Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Chương 26
T
rở vào lại trong ống thông gió, Paelen giấu những thứ đồ ngọt còn lại sâu trong hệ thống ống dẫn. Pegasus sẽ cần thêm ngay ấy mà, và chẳng bao lâu nữa, trừ phi con người ở đây hiểu được những nhu cầu trong chế độ ăn uống của họ, thần Diana cũng sẽ cần đến những thứ này.
Và vì vẫn đang là ban đêm nên Paelen biết cậu vẫn còn thời gian. Cậu lại cầm đôi xăng đan lên. “Đưa ta tới chỗ bố của Emily đi.”
Ngay khi đôi xăng đan đưa Paelen về phía trước, cậu nhanh chóng phát hiện ra rằng đây sẽ là chuyến đi tệ nhất của cậu. Chuyến đi cũng bắt đầu như mọi lần. Nhưng chẳng bao lâu họ đã đến gần cái đường ống dài thẳng đứng nối tất cả các tầng của cái tòa nhà khổng lồ ấy. Vì họ đang đứng ở ngay chân đường ống, Paelen nhìn lên và thấy có vô số tầng phía trên đầu họ.
Đôi xăng đan đi vào đường hầm chính và bắt đầu bay. Mỗi lúc một cao hơn. Paelen nhận ra một đường hầm nhánh dẫn đến phòng cậu và phòng của Emily. Đôi xăng đan nhanh chóng lướt qua đó và tiếp tục lên cao. Họ bay càng lúc càng nhanh lên phía trên của tòa nhà.
Paelen bắt đầu để ý đến những âm thanh kì lạ phát ra từ những cái máy rất lớn. Rồi cậu nghe thấy một tiếng hú không lẫn vào đâu được. Bất kể tiếng hú ấy là gì, đôi xăng đan đang đưa cậu bay thẳng về phía ấy.
Paelen cũng để ý rằng, càng đến gần chỗ tiếng hú ấy, đôi xăng đan bay càng nhanh. Trong đường ống thông gió dài và tối, Paelen không thể thấy rõ cậu đang tiến về phía cái gì. Nhưng khi cậu nhìn lên, cặp mắt cậu bắt gặp một ánh sáng chói lòa trên đầu mình.
Điều rắc rối duy nhất là ánh sáng ấy cứ nhấp nha nhấp nháy như thể đang bị cái gì đó chắn mất và rồi nó biến mất ngay. Sau một lúc tập trung nhìn vào nó, đôi mắt Paelen từ từ quen với thứ ánh sáng yếu ớt ấy. Cậu kinh sợ đến nín thở. Đôi xăng đan đang đưa cậu về phía một cái quạt đang quay rất lớn.
Đây là trung tâm của hệ thống thông gió. Cánh quạt này hút không khí sạch từ thế giới bên ngoài rồi đưa nó xuống những tầng sâu hơn trong tòa nhà này. Nó sắp băm Paelen ra thành hàng trăm ngàn mảnh.
Mấy cái cánh quạt khổng lồ đang ngày một gần hơn. Paelen cố ra lệnh cho đôi xăng đan dừng lại, nhưng không kịp nữa rồi. Chúng đang tăng tốc. Cậu chỉ còn đủ thời gian để ngước nhìn lên và chờ chết.
Gần hơn.
Gần hơn nữa.
Cậu nhắm nghiền mắt và chuẩn bị cho một kết cục tồi tệ nhất. Một tích tắc sau, cậu cảm thấy không khí xung quanh mình kêu xào xạc rồi bất ngờ thay đổi.
Mở mắt ra, cậu giật mình nhận ra bây giờ cậu đã ở bên ngoài tòa nhà và đang bay cao hơn vào màn đêm.
“Xăng đan, dừng lại!” Cậu ra lệnh.
Lơ lửng trên không trung rất cao bên trên đảo Governor, Paelen nhìn xuống phía cái ống khói rộng họ vừa bay ra. Cậu vẫn có thể thấy mấy cái cánh quạt giết người của cái quạt khổng lồ ấy đang quay. Chẳng hiểu bằng cách nào, đôi xăng đan đã đưa cậu len qua giữa những cánh quạt ấy mà không bị chém trúng.
Thở phào một hơi thật dài, Paelen nhìn đi chỗ khác. Những ngọn đèn của khu Manhattan vẫn đang chiếu sáng rực rỡ phía bên kia mặt nước. Xa một chút cậu nhìn vẫn thấy người phụ nữ màu xanh lá cây ấy đang cầm ngọn đuốc, đứng trên bến cảng. Nữ Thần Tự Do, Emily gọi bà ấy như thế. Và khi nhìn xuống phía dưới, Paelen hoảng hốt.
Cơ man nào là nhà! Những ngôi nhà vô cùng đáng yêu và không có vẻ gì là nguy hiểm.
Khi Paelen nhìn lại vào cái ống khói lớn, cậu nhận thấy nó là một phần của tòa nhà khổng lồ bằng gạch ấy. Phía trước tòa nhà có những cây cột cao màu trắng rất đẹp, trông khá giống mấy cây cột của một vài ngôi nhà ở vùng núi Olympus. Xa hơn nữa ở phía dưới, trên con đường trải dài cây xanh được cắt tỉa cẩn thận, Paelen nhìn thấy một ngôi nhà rất đáng yêu màu vàng, nằm giữa một nhóm những ngôi nhà khác.
Sau khi em xét tỉ mỉ khu vực đó, Paelen kết luận cậu không thể vào hết tất cả những ngôi nhà đó được.
Cậu chỉ đơn giản không hiểu vì sao những ngôi nhà đáng yêu này lại có thể che giấu một bí mật đen tối và nguy hiểm dường ấy. Khi nhìn vào hòn đảo nhỏ nhắn xinh xắn này, người ta sẽ chẳng mảy may ngờ rằng nó đang chứa đựng những điều kinh khủng đáng sợ: tổ chức CRU.
Bây giờ khi đã ra đến bên ngoài tòa nhà, cậu tự hỏi bố Emily đang ở đâu.
Chỉ một quãng ngắn từ nơi cậu đang dừng lơ lửng, Paelen nhìn thấy một tòa nhà cổ lớn bằng gạch với những cửa sổ toàn là song sắt. Nó trông y hệt một nhà tù. Paelen đoán đây có thể là một nơi rất thích hợp để nhốt bố của Emily.
“Hãy đưa ta đến chỗ bố của Emily.” Cậu ra lệnh, và nghĩ chắc đôi xăng đan sẽ đưa mình bay về phía tòa nhà bằng gạch. Nhưng thay vào đó, chúng đưa cậu lên cao hơn trên bầu trời đầy sao. Chúng đưa cậu qua một vùng nước lớn, xa khỏi hòn đảo. Cuối cùng khi họ lại bay ngang qua phần đất liền, Paelen bèn ra lệnh cho đôi xăng đan dừng lại.
Dù bố Emily đang bị giam ở nơi nào thì cũng không phải là ở đảo Governor.
“Thôi, đưa ta đến chỗ Joel trước đi.” Họ bay về lại đảo Governor. Paelen có thể thấy những con thuyền trên mặt nước và vài ánh đèn sáng trong những ngôi nhà trên đảo. Nhưng cậu không thấy có ai đi lại phía dưới mình cả.
“Chờ chút đã. Thôi, thả ta xuống đất đi.” Cậu nói.
Đôi xăng đan thả nhẹ Paelen xuống bãi cỏ. Cậu vừa hụp đầu xuống nấp vừa nghe ngóng xem có bọn lính hay ai đó đang di chuyển quanh đó không. Nhưng cậu chỉ nghe thấy tiếng côn trùng ăn đêm trên đảo và những âm thanh phát ra từ thành phố lớn phía bên kia mặt nước. Cậu chỉ có một mình. Paelen nhìn kỹ khu vực này. Cậu chợt nhận ra rằng, nếu muốn, cậu chỉ cần mang đôi xăng đan vào và bảo nó đưa mình đến bất cứ đâu. Cậu có thể sống sót ở thế giới này hoặc trở về với những gì còn sót lại ở vùng núi Olympus. Lần đầu tiên trong cả cuộc đời dài của mình, Paelen đang được hoàn toàn tự do, và thật sự tự do.
Nhưng ngay cả khi đang nghĩ về việc bỏ trốn, cậu vẫn nhớ lại ánh mắt hoảng loạn của Pegasus khi nó đang nằm nghiêng sang một bên. Tuyệt vọng, thương tích đầy mình và bại trận. Rồi đến hình ảnh nữ thần Diana kiêu hãnh đang bị xích vào tường vì đói khát và tuyệt vọng. Cuối cùng Paelen nghĩ về cô gái bé nhỏ, và tiếng khóc đau đớn của cô bé khi đặc vụ J bóp mạnh vào cái chân bị thương của cô.
Nếu bây giờ cậu bỏ đi, thân xác cậu sẽ được tự do. Nhưng tâm trí cậu sẽ không bao giờ thoát khỏi những cảnh tượng ám ảnh ấy được. Và dù từ trước đến nay cậu chỉ là một tên trộm, Paelen biết rằng cậu sẽ không thể sống một mình và bỏ mặc những người khác rơi vào tay bọn CRU được.
Đứng thẳng lên, Paelen giơ đôi xăng đan lên không trung. “Hãy đưa ta lên thật cao khỏi mặt đảo ta tìm cho ra bọn Nirad.”
Tuân lệnh, đôi xăng đan nhấc bổng cậu lên không trung. Paelen dùng mọi giác quan để tìm dấu vết bọn Nirad đang tấn công hòn đảo. Sau khi đã tìm khắp nơi, cậu hài lòng khi thấy chẳng có tên nào cả. Có thể bọn chúng không tìm được đường ra đến đây. Cậu vừa nhìn ra dải nước ngăn cách chỗ họ với khu Manhattan, vừa tự hỏi dải nước ấy có đủ để ngăn bọn Nirad không.
“Thôi đủ rồi,” cuối cùng Paelen nói với đôi xăng đan. “Đưa ta đến chỗ Joel đi.”