Số lần đọc/download: 1467 / 23
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Phần 2: Cuộc Gặp Gỡ Ngẫu Nhiên Ở Phi Trường
Em thường buồn bã nằm trên giường
Viết nhật kí
Nghĩ về lần đầu mình gặp gỡ
Lúc anh gặp lại em
Sẽ còn sự dịu dàng như vậy không
“Trinh Hy! Sau khi tan học cậu có bận không?” Vịnh Nhi kêu tôi lại. Cái đầu “quỷ kế đa đoan” của cậu lại nghĩ ra trò gì nữa đây? Muốn đi dạo phố, hay là đi quảng trường ăn vặt?
“Xin tuân thủ mệnh lệnh.” Chưa đợi cậu nói ra kế hoạch, tôi đã đồng ý với cậu.
“YEAH… Chúng ta đi quán bar nhé!”
“Quán bar?” Tôi đã rất lâu không đi quán bar, từ sau khi nhận lời làm bạn gái của Vân Trác, tôi đã không còn say mềm như lúc trước.
“Đi đi mà…” Vịnh Nhi bắt đầu đẩy tôi.
“Nếu Vân Trác mắng thì biết làm sao?” tôi đặt ra câu hỏi.
“Nếu mà Vân Trác mắng cậu, thì tất cả các nữ sinh của trường Thụy Thảo sẽ chạy ra xem rồi! Nếu mà Vân Trác mắng cậu, mặt trời sẽ mọc ra từ hướng Tây rồi!”
Tôi nói không lại Vịnh Nhi, chỉ có thể nhận lời cậu ấy. Nhưng tại sao Vịnh Nhi lại muốn đi quán bar với tôi cho bằng được chứ? Hình như cậu không vui.
Buổi tối ngồi trong một quán bar yên tĩnh, tôi vẫn cứ nghĩ về vấn đề đó, nghĩ mãi vẫn không hiểu. Tôi chọn một quán bar yên tĩnh, đúng là một sự lựa chọn sáng suốt. Vịnh Nhi đã uống đến say mềm, sớm biết là sau khi đã uống ba ly vào cậu sẽ trở thành một người điên không hơn không kém, nếu mà cộng thêm tiếng nhạc dồn dập, thì tôi chẳng biết phải làm sao nữa.
“Vịnh Nhi, đừng uống nữa!” tôi kéo tay cậu ra khỏi ly rượu.
“Đừng mà, từ hồi nào mà cậu trở nên cứng nhắc như Vĩnh Thái chứ?” Vịnh Nhi thất vọng lắc lắc tay.
Tôi bực mình chống nạnh đứng nhìn Vịnh Nhi – sao tôi lại giống tên đó chứ?
“Haha…Trinh Hy, có phải cậu vẫn không quên được cái tên xui xẻo Hàn Vĩnh Thái đúng không?” tôi giật mình. Tuy ngày nào tôi cũng cùng cậu cười cười nói nói, nhưng tâm sự của tôi vẫn không thể thoát khỏi mắt cậu.
“Vịnh Nhi, cậu say rồi.” sao đột nhiên hôm nay cậu lại nói chuyện này?
“Cái thằng Quyền Thượng Dân cũng như Hàn Vĩnh Thái vậy, đều là kẻ xấu xa…” Vịnh Nhi không để ý lời nói của tôi, tự mình lẩm bẩm.
Quyền Thượng Dân? Quyền Thượng Dân làm sao rồi?
“Vịnh Nhi, các cậu cãi nhau à?” đột nhiên tôi phát hiện mấy hôm nay cậu không hề nhắc đến Thượng Dân.
“Không có… anh đã không để ý đến mình rồi… không thấy bóng dáng của anh đâu cả, gọi điện thoại thì không ai bắt máy… cũng không biết anh chết đi đâu rồi! Nhưng chúng mình không hề cãi nhau, tình cảm của bọn mình vẫn rất tốt…” Vịnh Nhi bắt đầu nói năng lung tung.
Đột nhiên hai người mặc áo đen đi đến chỗ chúng tôi, xem ra, mục tiêu của bọn họ chính là chúng tôi. Đồ tây màu đen… đây chẳng phải là đồng phục của tập đoàn Hàn thị sao? Là Hàn gia gia tới tìm tôi ư? Hay là Vĩnh Thái đã trở về? Thần kinh tôi căng thẳng hẳn lên.
“Cho hỏi ai là cô Trương Vịnh Nhi?” người vừa đến chỗ chúng tôi hỏi.
“Chính là tôi!” Vịnh Nhi trả lời. Vịnh Nhi gần như là nằm trên bàn, cố gắng ngẩng đầu dậy.
“Thưa cô Trương Vịnh Nhi, chúng tôi phụng mệnh đến đây thông báo với cô, thiếu gia Quyền Thượng Dân sắp phải kết hôn với đại tiểu thư nhà họ Lý, Lý Hiền Nhiên. Trong thời gian chuẩn bị lễ cưới, hy vọng cô đừng quấy nhiễu thiếu gia Thượng Dân nữa, để khỏi đem lại phiền phức cho nhau.”
Lý Hiền Nhiên? Chẳng phải cô gái xếp sau Vịnh Nhi trong cuộc tuyển chọn hoa khôi sao? Nghe nói ba của cô là một nhà ngân hàng lớn.
“Các anh đang uy hiếp chúng tôi đó sao?” nhờ sức lực của rượu, tôi đột nhiên có gan chất vấn hai tên đó.
“Đúng” tiếng nói đanh thép của đối phương làm chúng tôi chảy cả mồ hôi hột, “Tùy cô muốn hiểu như thế nào, tóm lại, nếu Trương Vịnh Nhi còn qua lại với thiếu gia Thượng Dân, chúng tôi sẽ không thể đảm bảo an toàn cá nhân cho cô.”
Lời nói của hai tên mặc áo đen này làm người khác sợ đến toát mồ hôi lạnh, nói xong đã bỏ đi. Còn Vịnh Nhi vẫn nằm trên bàn, không nhúc nhích gì cả.
“Vịnh Nhi, cậu không sao chứ?” tôi đẩy cậu ấy.
“Con gái của nhà ngân hàng và con ấm của tập đoàn Vũ Trụ, chẳng phải xứng đôi lắm sao?” Vịnh Nhi từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt toàn là nước mắt.
“Vịnh Nhi, đừng lo lắng, bọn họ chỉ hù dọa thôi, sẽ không làm ra chuyện gì nguy hiểm đâu.”
“Nhưng Thượng Dân sắp kết hôn với người khác rồi…” Vịnh Nhi nói xong câu này, đau khổ nhắm mắt lại, cái dáng vẻ tội nghiệp, thật làm người khác đau lòng. Lúc này, tôi thật muốn lôi tên Thượng Dân đó ra, nện cho cậu ta một trận! Tại sao người thừa kế của tập đoàn Vũ Trụ nhất thiết phải kết hôn với con gái nhà ngân hàng? Chẳng lẽ những cô gái bình thường như chúng tôi thì phải để cho bọn họ đùa giỡn?
Tôi tức giận nắm chặt tay. Đột nhiên lúc đó, khuôn mặt kiêu ngạo của Vĩnh Thái và khuôn mặt đẹp như thiên sứ của n Anh trong lễ đính hôn lại xuất hiện trong đầu tôi, họ xứng đôi như thế. Anh không chỉ đùa giỡn với tình cảm của tôi, mà ngay cả trong lễ đính hôn, đã đùa giỡn tôi thêm một lần nữa.
Tôi căm phẫn, và càng nhiều bi thương.
Đột nhiên, kế bên vang lên tiếng khóc của Vịnh Nhi.
Ngày hôm sau đi học, lúc tôi đang nghĩ phải an ủi Vịnh Nhi như thế nào, thì Vịnh Nhi lại tươi cười nhảy đến ngồi cạnh tôi. Nhìn thấy dáng vui vẻ của cậu, tôi cảm thấy có chút bi ai – chúng tôi đều đã quen việc miễn cưỡng chính bản thân mình, chịu đựng đau khổ.
“Vịnh Nhi!” chào cậu.
“Trinh Hy, tin tốt và tin xấu, cậu nghe tin nào trước?” đã là lúc nào rồi, cậu còn trọc mình nữa.
“Tin tốt!” tôi lập tức nói, đối với việc lựa chọn A hay B, tôi thường không có hứng thú gì.
“Mình đã nộp đơn xin tham gia du học trao đổi, đã được thông qua rồi. Đối phương là một trường trung học ở Mỹ!”
“Cái gì?” tôi trợn mắt lên.
“Mình sẽ đi Mỹ.” cậu lấy ý chính của cái tin kinh người này nói với tôi.
“Đây là tin xấu đối với mình đó…! Vịnh Nhi cậu sẽ bỏ đi, huhuhu…” tôi làm bộ khoa trương ngồi khóc trên bàn.
“Đâu phải là mình sẽ không về!” cậu cười trốn cái ôm của tôi.
“Thế cậu nói cho mình nghe 1 tin tốt hơn, mình sẽ tha cho cậu.”
“Không còn tin tốt nữa rồi! Nhưng tin này chưa chắc đối với mình đã là tin xấu – Quyền Thượng Dân hôm nay gọi điện thoại cho mình, anh nói sắp phải kết hôn với người khác. Cũng có nghĩa là, chúng mình chia tay. Như thế thì mình sẽ không cần đợi điện thoại của anh nữa, cũng không cần hoài nghi những lời nói xấu của hai tên tối hôm qua có phải là giả hay không!” Vịnh Nhi nhẹ nhàng nói ra chuyện cậu chia tay với Thượng Dân.
Sao cậu lại không buồn được? Trong mắt cậu rõ ràng là có những tia máu đỏ, nhìn là biết mới vừa khóc xong. Hai cái quầng đen trên mắt cho thấy rõ cậu suốt đêm không ngủ rồi!
“Thượng Dân còn nói gì nữa?” tôi thật hy vọng Thượng Dân không phải thật lòng muốn chia tay với Vịnh Nhi. Quyền Thượng Dân vẫn luôn lý trí nhưng lại tình cảm, không phải là loại người nói chia tay là chia tay mà không có lý do gì.
“Lời của anh cũng giống như hai tên tối hôm qua. Thôi mà, Trinh Hy, mình có thể đi Mỹ. Cậu phải vui cho mình chứ!” Vịnh Nhi trốn tránh câu hỏi của tôi.
“Thế thì… thôi được rồi!” tôi do dự nhận lời. “Thế thì chúc mừng như thế nào? Hát karaoke?” tôi thật muốn giải tỏa nỗi buồn bực khiến người khác có thể phát điên.
“Không được” cậu ấy không chịu. Phương thức này đâu giống chúc mừng.
“Mình mời?”
“Ký hợp đồng!” cậu lộ ra nụ cười thắng lợi.
Trong lòng tôi hiểu rõ, có lẽ lần này đi hát với cậu ấy, cũng chính là buổi tiễn đưa. Vì tất cả các giấy tờ, Vịnh Nhi đã chuẩn bị đầy đủ, Vịnh Nhi sắp phải đi rồi.
Nước Mỹ… lòng tôi thắt lại. Hàn Vĩnh Thái, bây giờ anh có còn ở Mỹ không? Anh có phải vẫn còn bên cạnh Khương n Anh…
Đúng như tôi nghĩ, Vịnh Nhi đã cất đi tất cả bi thương của mình. Cậu đã đem tất cả sức lực và nhiệt tình của mình đặt vào việc làm thủ tục. Quả nhiên, vừa ký giấy xong, cậu sẽ đi.
Tôi bắt đầu mẫn cảm đối với lịch ngày, lịch tháng, màn hình điện thoại, thời khóa biểu… tất cả những thứ có viết ngày tháng. Người đã từng thân thiết với tôi, đều đã rời khỏi tôi. Cuộc sống tôi trở nên trống trải. Vì để bù đắp những sự trống trải làm người khác nghẹt thở này, tôi chỉ có thể tìm kiếm sự quan tâm của Vân Trác đối với tôi.
Nhưng có thật là cô yêu anh không? Tiếng nói trong lòng lại vang dậy.
Ư… hỗn loạn quá, thật là quá hỗn loạn!
Cuối cùng cũng đến ngày tiễn Vịnh Nhi.
Buổi chiều, mặt trời phun ra những tia nắng thiêu đốt mặt đất. Nhưng dự báo thời tiết nói sẽ có mưa bão.
Mọi người trong sân bay đểu cảm thấy bất an, trong không khí toàn là tình cảm ly biệt. Bác trai và bác gái ngồi một bên nói chuyện, còn tôi và Vịnh Nhi ôm nhau mà khóc. Tối hôm qua, chắc Vịnh Nhi đã từ biệt ba mẹ, nên cậu muốn dành thời gian cuối cùng lại cho tôi- người bạn tốt nhất của cậu.
“Vịnh Nhi… đừng khóc nữa… đâu phải là không gặp nhau nữa!” nước mắt tôi đang trào ra.
“Thế thì cũng phải đợi đến lúc nghỉ hè…” Vịnh Nhi cất đi bộ mặt lạc quan, đột nhiên trở nên bi quan.
“Cậu phải gọi điện thoại cho mình đó!”
“Đồ ngốc, mình làm gì có nhiều tiền thế!”
“Đúng đó, cậu phải tiết kiệm tiền gọi điện thoại, cậu phải trang điểm cho bản thân, phải đối xử tốt với bản thân mình…”
“Đúng đó… mình còn phải kiếm một chàng đẹp trai nhiều tiền để làm bạn trai mình…”
“Ừm…cậu phải giới thiệu một người cho mình đó!”
“Nhưng mà Trinh Hy, bây giờ mình vẫn không thể quên anh…”
Chúng tôi vừa khóc vừa cười, nói lời tạm biệt cuối cùng. Mưa chưa xuống, mặt chúng tôi đã chỉ toàn là nước mắt.
Đột nhiên, sét đánh chiếu sáng những đám mây đen, một tiếng nổ vang lên.
Ngay sau đó, mưa đổ xuống như trút nước. Nước mưa đánh xuống đất, vang lên những tiếng ồn.
Một chiếc máy bay vội vàng từ trong mưa đáp xuống, như đang bỏ chạy trượt dài trên đường băng.
“Tất cả hành khách chú ý, vì nguyên nhân thời tiết, chuyến bay từ Thụy Thảo đến Cali sẽ được hoãn lại… tất cả các hành khách chú ý,vì nguyên nhân thời tiết, chuyến bay từ Thụy Thảo đến Cali sẽ đươc hoãn lại…”
Những hành khách bị nhốt trong sân bay, bắt đầu nói chuyện to nhỏ với nhau.
Thế giới của nước…làm người khác nghẹt thở…cứ như ngày tận thế…cứ như đến một nơi chưa từng qua.
Đột nhiên có một bóng người đi tới từ bên kia sân bay. Tôi như nghe thấy lời hô quen thuộc mà nín thở. Tim đập càng ngày càng mạnh, hít thở càng ngày càng gấp.
Là anh!
Tôi cũng đọc được sự kinh ngạc trong mắt Vịnh Nhi.
Hàn Vĩnh Thái trở về rồi!