Số lần đọc/download: 1229 / 67
Cập nhật: 2016-06-09 04:42:48 +0700
Chương 26
H
ai mươi năm sau, Kate trở lại thị trấn Hồ Xanh. Đó là nơi không ai có thể trông thấy cô - một thị trấn ma trên một cái hồ ma.
Những cây đào đều đã chết rụi, nhưng có hai cây sồi nhỏ còn trơ lại bên một cái chòi cũ bỏ hoang. Căn chòi ấy từng nằm ở trên bờ đông của hồ. Bấy giờ bờ hồ đã bị thu nhỏ hơn năm dặm, và hồ chỉ còn là một cái ao bé tẹo, đầy sình lầy.
Cô sống trong căn chòi đó. Thỉnh thoảng cô nghe giọng Sam vang dội trong khung cảnh tĩnh mịch. “Hành đây! Ai mua hành ngon ngọt đây!”
Cô biết mình điên. Cô biết mình đã điên suốt hai mươi năm qua.
- Ôi Sam - cô bồi hồi thả lời vào thinh không. - Em biết là trời đang nóng, nhưng sao em cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Tay em lạnh. Chân em lạnh. Mặt em lạnh. Trái tim em lạnh băng.
Đôi lúc cô nghe tiếng anh đáp lại “Để anh sửa cho”, và cô cảm thấy vòng tay ấm áp của anh ôm choàng lấy vai mình.
Cô sống trong căn chòi được khoảng mười ba tháng thì, một sáng kia, cô bị ai đó đạp tung cửa chòi dựng dậy. Cô mở mắt ra và lờ mờ thấy đầu nòng súng săn cách mũi mình có vài phân.
Cô ngửi thấy mùi chân gớm ghiếc của Trout Walker.
- Mày có đúng mười giây để nói cho tao biết mày giấu của ăn cướp ở đâu. Neu không tao bắn nát đầu mày - Trout ra lệnh.
Kate ngáp dài uể oải.
Có một phụ nữ tóc đỏ đi cùng với Trout.
- Ở đâu? - chị ta hằn học.
- Linda Miller, em đó ư? - Kate hỏi.
Linda Miller là học sinh lớp 4 khi Kate Barlow còn là cô giáo. Nó vốn là một cô bé xinh xắn, mặt tàn nhang, với mái tóc đỏ tuyệt đẹp. Giờ mặt nó sần sùi lem luốc, tóc bết bẩn và xơ xác.
- Giờ là Linda Walker - Trout tuyên bố.
- Ồ, Linda, cô tiếc thật đấy - Kate xuýt xoa.
Trout thọc nòng súng vào họng cô - Mày giấu đồ ăn cướp ở đâu?
- Không có đồ ăn cướp nào cả - Kate nói.
- Đừng nói giọng đó với tao! - Trout quát - Mày đã cướp không chừa một nhà băng nào rải từ Houston tới đây.
- Khôn hồn hãy nói cho anh ấy biết - Linda tiếp lời - Bọn tôi đang khốn đốn đây.
- Em đã lấy gã vì tiền phải không? - Kate hỏi
Linda gật đầu:
- Nhưng tất cả tiêu tan hết rồi. Tất cả đã khô héo cùng với cái hồ. Những vườn đào. Gia súc. Tôi cứ hoài công hy vọng: “Chắc trời sắp mưa thôi. Hạn hán không thể kéo dài mãi được. Nhưng trời càng ngày càng nóng hơn, nóng hơn nữa...” - Mắt Linda chợt dán tịt vào một cái xẻng đang dựng bên lò sưởi - Cô ta chôn của! - ả la lên.
- Em nói gì vậy? - Kate điềm nhiên.
Một tiếng nổ đinh tai. Trout vừa bóp cò, viên đạn sượt qua đầu cô. Cửa sổ sau lưng cô nát vụn - Mày chôn nó ở đâu? - hắn tra khảo.
- Cứ việc giết tao đi, Trout - Kate dõng dạc - Nhưng tao hy vọng là mày sẽ thích đào hố. Bởi vì mày sẽ phải đào. Cả vùng đất hoang ngoài kia là để cho mày, con cái mày, rồi con của con mày đào suốt trăm năm nữa nhưng chúng mày sẽ không đời nào tìm thấy gì đâu.
Linda chộp lấy tóc Kate và giật ngược đầu cô ra sau, rít lên:
- Hừ, bọn tao không vội giết mày đâu. Nhưng đến lúc bọn tao làm điều đó, thì mày sẽ phải ước gì được chết.
- Tao đã ước được chết vào cái ngày cách đây hai mươi năm trước rồi - Kate hét lên.
Chúng kéo cô ra khỏi giường và đẩy cô ra ngoài. Cô chỉ mặc bộ đồ ngủ lụa màu xanh lục. Đôi giày đen đính đá màu ngọc lam của cô vẫn còn để ở dưới chân giường.
Chúng trói hờ cẳng chân cô, để cô có thể bước đi nhưng không thể chạy được. Chúng bắt cô đi chân trần trên mặt đất bỏng rát.
Chúng không cho cô ngừng bước.
- Đi đến chừng nào mày đưa tụi tao đến chỗ giấu đồ ăn cướp thì thôi - Trout hùng hổ.
Linda lấy xẻng thúc vào bắp chân Kate.
-Trước sau gì cũng phải chỉ cho tụi này thôi. Khôn hồn hãy khai mau.
Kate đi hướng này, xong lại rẽ qua hướng khác, cho đến khi bàn chân cô đen cháy và phồng rộp lên. Hễ cô định dừng là Linda lại phang xẻng vào cô.
- Tao mất kiên nhẫn rồi đấy - Trout đe dọa.
Kate cảm thấy cái xẻng chọc mạnh vào lưng mình, và ngã khụy xuống đất khô cằn.
- Đứng dậy! - Linda gầm to.
Kate khó nhọc đứng lên.
- Bữa nay tụi tao tử tế với mày quá đấy - Trout nói - Để coi mày sẽ khốn đốn ra sao cho đến khi mày đưa tụi tao tới đó.
- Coi chừng! - Linda hét lên thất kinh.
Một con tắc kè phóng về phía họ. Kate có thể thấy đôi mắt to, đỏ lòm của nó.
Linda cố dùng xẻng để đập con vật trong khi Trout nổ súng bắn, nhưng cả hai đều hụt.
Con tắc kè đáp xuống mắt cá của Kate. Hàm răng đen sắc nhọn của nó cắm phập vào bắp chân cô. Cái lưỡi trắng liếm gọn những giọt máu rỉ ra từ vết thương.
Kate mỉm cười. Giờ thì bọn chúng không làm gì được cô nữa.
- Bắt đầu đào đi - cô nói.
- Ở đâu? - Linda rống lên.
- Mày chôn nó ở đâu? - Trout gầm theo.
Kate Barlow qua đời với tiếng cười vang.