Số lần đọc/download: 1715 / 2
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:02 +0700
Chương 25
T
rong bữa cơm tối, dưới sự mới mồi của Đường Tư Viễn, Đường Chính Sâm cùng mẹ Đường đều chú ý quan sát hành vi của đứa con út với bạn chó già A Kim, quả nhiên càng nhìn càng mờ ám, càng xem càng thấy không thích hợp.
Vì vậy, sau giờ cơm, thân là chủ gia đình, Đường Chính Sâm quyết định mở hội nghị gia đình, thảo luận một chút về quan hệ giữa Tư Nam với A Kim. Tự nhiên, A Kim cũng muốn tham dự vào.
"Rốt cuộc có việc gì à?" Lâu lắm rồi trong nhà đâu có mở hội nghị gia đình, Tư Nam tò mò nhìn cha.
"Lần này, con là nhân vật chính." Đường Chính sâm đáp lại câu hỏi của đứa con.
"Con sao?" Tư Nam chỉ vào mũi mình.
Ba người còn lại đồng loạt gật đầu.
"A? Con như thế nào chứ?" Tư Nam ngồi dựa vào ghế salon, thân thể to lớn của A Kim dựa trên đùi y.
"Không chỉ có con, còn có nó!" Đường Tư Viễn chỉ vào hai con mắt lười biếng sắp mở không lên của bạn chó già.
"A Kim?" Tư Nam không hiểu gì rồi.
"Tư Nam à, con về nước cũng lâu rồi, ngoại trừ đến công ti thì chỉ ở nhà, cuộc sống như vậy có phải rất nhàm chán không?" Mẹ Đường rất uyển chuyển, "Anh Hai con thì đổi bạn gái như thay áo, con thì sao? Mẹ hình như chưa từng thấy con hẹn hò với cô gái nào?"
A Kim từ trên đùi Tư Nam ngóc đầu nhìn mẹ Đường: "Gấu gâu!" (Cái đó không được!)
"Im miệng!" Tư Nam vỗ xuống A Kim ở trong lòng, trừng mắt cảnh cáo một cái sau đó nhìn mẹ cười cười, "Mẹ, sao lại muốn con đi hẹn hò vậy?"
"Đứa ngốc này, không hẹn hò sao có vợ được hả?" Đường Chính Sâm vỗ trán thất bại, "Nếu không phải con lớn lên bề ngoài rất giống ba, ba cũng rất hoài nghi rốt cuộc con có phải là con ba không nữa."
"Gấu gấu gâu!" (Đâu có giống ông đâu.) A Kim vụng trộm nói, cúi đầu dụi vào trong vòng tay của Tư Nam.
"Ba, mẹ!" Đường Tư Viễn bất đắc dĩ nhìn về phía cha mẹ, "Chúng ta nói vấn đề chính, được không?"
"Vấn đề chính?" Đường Tư Viễn nhìn về phía đứa con lớn, nhất thời không nhớ ra vấn đề chính là cái gì.
"Ôi..." Đường Tư Viễn xoay người khinh khỉnh, "Tư Nam, quan hệ của em với A Kim càng ngày càng tốt nhỉ!"
"Gấu gâu!" (Tất nhiên rồi!) A Kim lại ngẩng đầu trả lời.
"Câm miệng ngay!" Tư Nam lại vất một cái tát xuống, bạn chó già to con của chúng ta lập tức bĩu môi quay đầu dụi vào vòng tay Tư Nam.
Ba người đối diện, đồng thời lắc đầu thở dài.
"Làm sao vậy?" Tư Nam khó hiểu nhìn mọi người, "Có cái gì không đúng à?"
"Còn có cái gì không đúng?" Mẹ Đường trừng trừng mắt, "A Kim chỉ là một con chó, nó không phải người, con với nó như vậy coi sao được?"
"Oh?" Tư nam nhìn A Kim trong lòng một chút, không khỏi cười thầm, anh đương nhiên là người, chỉ là bị giam cầm trong cơ thể một con chó thôi ha!
"Đúng vậy! Mặc dù hồi nhỏ mẹ nói A Kim là vợ con, nhưng cin cũng đâu thể xem nó như là vợ thật sự được!"
"Con đâu có?" Tư Nam cong cong môi, dùng khóe mắt liếc nhìn chó cưng nằm trong lòng đang liếc liếc mình, con đã đáp ứng người này để cho anh ấy làm chồng rồi, cho nên anh ấy đương nhiên không phải là vợ rồi.
"Công ti có nhiều cô gái thích em như vậy, tùy tiện hẹn một người cũng tốt mà." Đường Tư Viễn chỉ vào A Kim, "Em hết lần này đến lần khác dính chùm với con chó già này là sao!"
"Gấu gấu!" (Mi nói ai là chó già hả?) A Kim bất mãn nghiêm trọng trừng mắt liếc Đường Tư Viễn một cái.
"Không có cảm giác mà!" Tư Nam lầm bầm,
"Không có cảm giác với phụ nữ vậy thì với đàn ông cũng được mà!" Đường Tư Viễn mở miệng nói.
"Gâu?" (Hả?) A Kim lập tức ngẩng đầu lên, thật sự à?
"Tư Viễn, con nói cái gì hả?" Mẹ Đường lập tức phản đối.
"Ý của Tư Viễn chính là, là đàn ông kiểu gì so với một con chó vẫn tốt hơn?" Đường Chính Sâm giải thích.
"Gấu gấu?" (Các người nói thật?)
"Nói vậy cũng đúng! Bây giờ yêu người cùng giới cũng không có gì lạ." Mẹ Đường gật đầu, "Dù sao cũng đỡ hơn so với người cùng chó yêu nhau, đúng là hiếm có thật!"
"Mẹ, đó không phải là vấn đề hiếm hay không hiếm!" Đường Tư Viễn cau màu nhìn mẹ, "Vấn đề nằm ở chỗ là chỉ cần Tư Nam cả ngày không dính chùm lấy A Kim là được rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy!" Đường Chính Sâm cũng gật đầu, "Tư nam, con quen bạn trai bạn gái gì ở nhà đều không có ý kiến, chỉ cần con đừng cưới A Kim làm vợ là đượt rồi!"
"Bạn trai cũng được?" Tư Nam buồn cười nhìn ba người vừa liếc qua đã biết là "thiên tài" của nhà mình.
"Đúng vậy, nam cũng được! Là người thì liền được!" Mẹ Đường nói như đinh đóng cột.
"Gấu!" (Quá tốt!)
"Ôi!" Tư Nam thở dài, cúi đầu nhìn A Kim, đem tay xoa xoa lên mớ lông trên lưng, "Nhưng mà A Kim rất đáng yêu mà!"
"Đáng yêu cũng không thể thương nó được!" Đường Tư Viễn ngó ánh mắt em trai nhìn A Kim, thật muốn điên luôn.
"Đúng vậy đó, Tư Nam, con tại sao có thể cùng một con chó yêu nhau chứ?" Đường Chính Sâm cũng khuyên bảo.
"Đây chắc là tâm lí có vấn đề, ngày mai mẹ hẹn bác sĩ cho con nha?" Mẹ Đường lo lắng nhìn con út.
"Mọi người kì cục quá đi!" Tư Nam bực bội cong môi lên, "Con chỉ cần cùng với A Kim là được rồi mà, đâu có nghiêm trọng như mọi người nói đâu?"
"Tư Nam, mọi người là muốn tốt cho con!" Đường Chính Sâm thở dài, "Mọi người đều biết con từ nhỏ đã quấn quít với A Kim rồi, đối với nó rất là thân thiết, nhưng mà, nó dù sao cũng chỉ là một con chó mà thôi."
"Được rồi, con biết rồi!" Tư Nam vỗ lên đầu A Kim ra ý bảo lên lầu, chó cưng nhảy xuống nền nhà, một người một chó kẻ trước người sau xoay người bước lên lầu, chỉ để lại ba người ở lại phòng khách vẫn còn đang trong tình trạng kinh ngạc.
"Gấu gấu?" (Mọi người nói thật à?) Vừa vào phòng ngủ, A Kim liền đặt câu hỏi.
"Ôi!" Tư Nam thở dài, "Tại sao lại có ai thiên tài như người nhà em vậy chứ?"
"Gấu gâu!" (Cái này tốt mà!) nhìn Tư Nam ngồi trên ghế, lập tức chạy qua cọ cọ vào chân em.
"Không biết anh nói gì hết, không thì anh viết ra cho em đi?" Tư Nam nhìn "chó cưng" khóe miệng lộ ra nụ cười đáng yêu.
"Gâu?" (Viết) nhìn lại một chút xuống móng chân của mình, Uông Phong Lân cảm thấy thất bại nặng nề, cho dù biết viết chữ như thế nào, bộ móng như thế này thì biết viết kiểu gì đây?
"Không cầm được bút à?" Tư Nam ôm A Kim lên đùi, đối diện với máy tính, "Vậy gõ chữ nha!"
"Gấu!" (Gõ chữ?) A Kim cúi đầu đè lên mặt bàn, gõ chữ? May mà em nghĩ ra đó, hay là em tự gõ đi!
"Ha ha ha, ngốc nghếch, ghẹo anh thôi!" Tư Nam xoa xoa bộ lông vàng của anh, "Chúng ta đi ra ngoài chơi đi?"
"Gâu?" A Kim liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi, lúc này em nếu không chơi một chút thì là đọc sách, hôm nay tại sao lại đột nhiên muốn đi ra ngoài?
"Chúng ta đi gặp một người!" Tư Nam nhỏ giọng nói, giống như là sợ bị người nào nghe thấy.
"Gâu?" (Người nào?) em muốn đi ra ngoài gặp ai? Nhìn em khó hiểu.
"Tới rồi anh sẽ biết thôi! Đi nào!" Tư Nam ra hiệu bảo anh nhảy xuống, sau đó đứng dậy mở cửa, xuống lầu nhìn thấy cha mẹ vẫn còn ngồi trong phòng khách xem TV, "Ba, mẹ con với A Kim đi ra ngoài hẹn hò nha!"
"Hả? Lại còn hẹn hò sao?" Mẹ Đường trừng mắt nhìn y
Đường Chính Sâm cười cười: "Con nói giỡn đó!"
"Con đâu có nói giỡn đâu, mọi người không nói, con còn không có chú ý, thì ra A Kim thật sự rất quan trọng đối với con, ngoại trừ cục cưng, con chẳng muốn yêu ai cả." Đường Tư Nam ngồi xổm xuống, xoa xoa mớ lông vàng trên đầu A Kim, dùng cái mũi của mình cọ cọ vào anh, "Cho nên, bây giờ con muốn chính thức hẹn hò với cục cưng!"
Miệng Đường Chính Sâm cùng với mẹ Đường đều há hốc rồi.
"Được rồi, chúng ta ra ngoài nào!" Tư Nam đứng lên, "Đi thôi, A Kim!"
Nhìn một người một chó biến mất ngoài cửa, mẹ Đường quay đầu lại nhìn chồng mình: "Con rốt cuộc là nói thiệt hay nói chơi vậy?"
Đường Chính Sâm buông thỏng tay: "Anh cũng không biết!"
"Em nói cho anh biết, cái này anh tự nghĩ cách đi!" Mẹ Đường cong cong môi, "Dù là Tư Nam yêu một người đàn ông cũng tuyệt đối không cho phép con nó yêu một con chó!"
"Được rồi!" Vỗ vỗ lưng vợ trấn an, Đường Chính Sâm trong nhất thời cũng không nghĩ ra được biện pháp nào giải quyết vấn đề yêu chó của đứa con mình.
Đi theo sau lưng Tư Nam, A Kim cảnh giác nhìn tứ phía, không phát hiện ra cái gì bất thường, rốt cuộc là đi gặp người khác hay đi hẹn hò vậy?
"Ánh mắt của anh đầy nghi vấn nha!" Tư Nam cúi đầu liếc anh một cái, "Anh hai em không phải đã nói em có yêu đàn ông cũng được, chỉ không cần yêu chó sao?"
"Gâu!" Đúng vậy!"
"Vậy thì em càng ra sức yêu chó cho bọn họ xem!" Tư Nam cười, "Như vậy, chờ tới khi anh quay lại với cơ thể mình, lúc A Kim biến mất, em liền hung hăng gào thét vài ngày, anh tới an ủi em, hén?" Nhướng nhướng chân mày, "Hiểu chưa?"
"Gấu! Gấu gấu gâu!" (Hiểu rồi! Bảo bối quá thông minh luôn!), chằm chằm nhìn bảo bối nhi đang cười xấu xa trước mặt, xem ra bảo bối nhi của anh có rất nhiệu "kế hoạch" phá hoại nha, xem ra đã xem thường em rồi.
Tư nam nhìn xung quanh một chút, đi đến xích đu chỗ công viên.
"Gấu gâu?" (Có gì vậy?)
Tư Nam ngồi xuống xích đu: "Bạn ấy tới ngay bây giờ."
"Gâu?" (Ai vậy?) A Kim hết nhìn trái rồi lại nhìn phải tìm mục tiêu.
"Này!" A Kha từ trong rừng cây đi ra, "Anh đẹp trai, đợi tôi lâu chưa?"
"Đúng vậy, mĩ nữ!" Tư Nam trả lời.
"Còn khuya, có mà bạn mới là mĩ nữ ấy!" A Kha trở mặt quăng cho ánh mắt xem thường, nhìn A Kim một chút, "Con chó lạnh lùng kia, mày có khỏe không?"
"Gấu gâu!" (Bình thường!) không biết Tư Nam tại sao lại tới gặp A Kha, không thể làm gì khác hơn là ngồi chồm hổm bên chân Tư Nam, cọ cọ vào bắp chân của em.
"Cục cưng," Tư Nam cúi đầu nhìn anh, chỉ vào mũi anh, "Không cho quấy rầy! Nội dung nói chuyện của bọn này, cục cưng phải nhớ cho kĩ đó."
"Gâu?" (Hả?)
"Gật đầu!" Tư Nam ra lệnh.
A Kim lập tức gật đầu!
"Thật sự là đã trải qua huấn luyện nha!" A Kha thán phục đưa ngón tay cái lên, "Tôi nếu có thể nuôi được một con chó cũng biết nghe lời như vầy thì quá tuyệt luôn!"
"Ha ha, A Kim của tôi là độc nhất vô nhị nha." Tư Nam cười đắc ý.
"A Kim nhà bạn có phải sống lâu quá rồi thành tinh không?" A Kha nhớ lại chuyện khi còn nhỏ, "Trước kia tôi cũng đâu có thấy nó thông minh như vậy đâu!"
"Ha ha, đúng vậy! Cục cưng thành tinh rồi." Tư Nam cười.
A Kha làm mặt quỉ với A Kim, sau đó quay qua Tư Nam: "Tôi nói với bạn một chuyện, bạn ngày mai dặn dò tên chết tiệt kia một cái nha."
"Tên chết tiệt? Bạn nói Tu hả?" Thì ra A Kha gọi Tu như vậy sao lưng nha.
"Đúng vậy, đúng là tên chết tiệt đó!" A Kha xoay người khinh khỉnh.
"Được rồi, bạn nói đi!" Tư Nam vỗ vỗ lưng A Kim, ra hiệu bảo chú ý lắng nghe.
"Uh. Tôi đã cẩn thận điều tra qua Lí Hoán." A Kha ngồi lên cái xích đu bên cạnh, "Gã ta quả thật đúng là con của dì Lí giúp việc nhà Uông tổng. Gã cùng bạn gái trước đây của Trịnh Thụ Thần là bạn học, cho nên cũng quen biết Trịnh Thụ Thần.
"Uh." Tư Nam liếc nhìn chó cưng bên cạnh.
"Gã ta từ khi vào làm việc trong Uông thị cũng là để làm việc cho Trịnh Thụ Thần!" A Kha hời hợt nói.
Vào trong Uông thị để làm việc cho Trịnh Thụ Thần? Đó chính là nói Lí Hoán ngay từ đầu đã là gián điệp rồi? A Kim tựa đầu lên chân Tư Nam, chăm chú lắng nghe.
"Chỉ là, khi tập đoàn Tông Thụ bị thâu tóm, gã hình như cũng không có cố tình làm chuyện gì cho Trịnh Thụ Thần." A Kha tiếp tục nói, "Hơn nữa, ban đầu gã chỉ là một nhân viên quèn trong bộ phận kĩ thuật, năm ngoái điều đến bộ phận thu mua.
"Đúng vậy." Tư Nam nhìn chó cưng bên cạnh, "Hẳn là từ sau khi tập đoàn Tông Thụ bị thu mua."
"Đúng vậy!" A Kha gật đầu, "Khi tập đoàn Tông Thụ vừa bị thu mua, Trịnh Thụ Thần từng thuê sát thủ đối phó với Uông tổng."
Ngón tay Tư Nam xoa lên những sợi lông vàng trên đỉnh đầu A Kim, nghĩ tới anh từng phải đối mặt với nguy hiểm, trái tim tự nhiên cảm giác bị bóp nghẹt.
A Kim cảm giác được sự để ý của em, ngửa đầu lên nhìn, sau đó dùng đầu cọ cọ vào chân em, ý nói cái này là chuyện đã qua rồi.
"Còn nữa. Ngay khi Trịnh Thụ Thần thuê sát thủ, Lí Hoán cũng bị gọi đến chuyển qua bên bộ phận thu mua.
"Vậy chính gã là kẻ đã đem chương trình thiết kế cảm ứng từ mang theo luôn?" Tư Nam nhíu mày.
"Không sai! Như vậy, gã sẽ không bị nghi ngờ nữa." A Kha nhướng nhướng mày.
"Chẳng lẽ còn có những kẻ khác?"
"Không có, chính là gã!" A Kha chắc chắn, "Gã từng có kinh nghiệm là nhân vật chủ chốt trong bộ phận kĩ thuật, nếu muốn lấy tài liệu cơ mật trong đó cũng không quá khó khăn. Mà chức vụ mới của gã, vừa khéo..."
"Liên hệ với nhà sản xuất?" Tư Nam nói tiếp.
"Đúng vậy, thông minh ghê!" A Kha đưa ngón cái lên, "Cho nên, chương trình làm cảm ứng từ cùng với xác thẻ bên ngoài đã bị tiết lộ ra ngoài từ lâu.
"Nhưng tại sao đến bây giờ mới xuất hiện?" Tư Nam thắc mắc.
"Sau khi sát thủ bị thất bại, cái tên chết tiệt kia chẳng phải đã đem toàn bộ thẻ thiêu hủy hết rồi sao? Nếu như nhanh như vậy mà đã có người sử dụng thì chẳng phải sẽ biến cho toàn bộ đội an ninh chú ý sao." A Kha phân tích, "Mà bây giờ, bạn cũng thấy đó, Lâm cầm cái thẻ từ tới, căn bản không có ai chú ý vấn đề này."
Tư Nam gật đầu, chờ bạn mình nói tiếp.
"Chỉ tiếc, bọn họ không thể ngờ được toàn bộ chương trình làm cảm ứng từ với xác thẻ trước đó đều đã bị trộm sạch." A Kha cười cười.
"Á? Bạn còn kiêm luôn ăn trộm à?' Tư Nam cười với bạn.
A Kha xua tay: "No, no, nó Tôi chỉ nhìn trộm thôi sau đó thì mua lại mấy thứ người ta trộm được."
"Vậy thì tại sao lại rơi vào tay của Lâm?" Tư Nam thắc mắc.
"Thật ra, tôi định tự mình mang lên. Nhưng mà, không muốn gặp tên chết tiệt kia, vừa vặn gặp Lâm cũng muốn đi lên, tiện thể đưa cho anh ta thôi."
"Tu hẳn là còn không biết bạn quen với Lâm à?" Tư Nam hỏi.
Bạn chó già to con nghi hoặc nhìn hai người, hình như bọn họ quen biết Lâm.
A Kha lắc đầu: "Anh ta làm sao biết, mới biết có mấy ngày mà!"
"Ha ha," Tư Nam cười đến ám muội.
"Này, bạn cười cái gì? Chẳng lẽ bạn tốt hơn so với tôi sao?" A Kha mím môi, "Cũng chẳng phải cũng giống như tôi sao!"
"Cái đó không nhất định nha!" Tư Nam nhìn chó cưng bên chân.
"Gấu gâu?" (Không phải đâu?) chó cưng đem hai con mắt vô tội chớp chớp giả bộ đáng thương.
"Lấy tính cách thích xem kịch vui của Lâm, tôi để cho anh ta cầm cái thẻ kia đi tới, cũng không biết ai kia sẽ điên lên như thế nào nữa!" A Kha cười đắc ý, "Bất quá, tôi nghĩ Lâm sau khi gọi điện thoại cho tên chết tiệt kia, mặt của tên chết tiệt đó so với bồn cầu còn muốn thối hơn."
"Gấu gâu!" (Đúng là rất thối!)
"Tôi nghĩ vì sao Lí Hoán lại giúp Trịnh Thụ Thần, Uông tổng cứ trở về hỏi cô giúp việc nhà anh ta chắc là sẽ biết được." A Kha thở dài, "Không nên hận thù vô duyên vô cớ như vậy!"
"Hử?" Tư Nam nhìn chó cưng bên cạnh một chút.
A Kim cũng nhìn lại, trong mắt toàn là sự nghi hoặc.
"Còn nữa, bạn làm cho Uông tổng thì phải cẩn thận, Trịnh Thụ Thần muốn cấu kết với Tằng Khải Trữ, còn có bên nhà Tỉnh Thượng nữa!" A Kha nhắc nhở.
"OK!" Tư Nam gật đầu, "Thật ra, có lẽ mấy cái này bạn cần phải nói với Tu chứ? Dù sao cũng là anh ta thuê bạn mà!"
"Hừ! Thì tính sao?" A Kha bĩu môi, "Tôi không muốn thấy tên chết tiệt đó, anh ta dám phản đối sao?"
"Oh? Không phản đối, hay là vừa gặp thì không cần phải nói gì nữa hả?" Khóe miệng Tư Nam cong lên cười xấu xa, chó cưng dưới chân cũng cười hùa theo.
"Cái gì đó!" A Kha khinh bỉ, "Thật không biết tên kia tại sao có thể ngồi vào vị trí dưới một người trên vạn người như thế trong Uông thị! Chỉ là động vật biết hoạt động bằng nữa thân dưới!"
"Ha ha," Tư Nam cười phá lên, "Tôi thật sự rất nghi ngờ, Tu mà bạn quen có phải là Tu mà chúng tôi biết hay không vậy!"
A Kha bĩu môi giống như giận dỗi: "Ai biết? Có lẽ anh ta là người sói, không thường biến thành chó sói cho lắm."
"Ha ha ha ha." Tư Nam chẳng nể mặt cười ha ha, "Tu người sói, ha ha ha, ngày mai gặp anh ta, cần phải nhìn cho kĩ một chút, có phải không, A Kim?"
"Gấu!" (Đúng vậy!) Bạn chó vàng to con vô cùng biết cách cười theo phối hợp.
"Tư Nam, A Kim nhà bạn thật sự là sắp thành tinh rồi!" A Kha lần nữa khinh bỉ rất rõ ràng, "Cười thành như vậy, chẳng giống chó chút nào."
"Ha ha, cục cưng không phải chó, cục cưng là vợ của tôi!" Tư Nam tiếp tục cười.
"Gấu gâu!" (Là chồng mà!) Chó cưng phản đối.
Tư Nam đứng dậy: "Được rồi, những chuyện phải chú ý, tôi sẽ nói với Tu cho!"
"Hừ, bạn nói cái tên chết tiệt đó cũng nhớ chú ý an toàn! Con chừng có ngày bị rụng răng khi biến thành chó sói cho coi!" A Kha cắn môi dưới giống như là đang nguyền rủa.
"Ha ha, tôi nghĩ răng cửa của Tu nếu mà rụng, vậy thì sẽ không thể nhai xương người nữa rồi!" Tư Nam cố chịu đựng cơn cười quặn ruột.