Nguyên tác: Ihmiset Suviyössä
Số lần đọc/download: 258 / 10
Cập nhật: 2020-02-13 14:06:35 +0700
Chương 27
D
êm dần dần trôi và ông chủ trang trại Teliranta ngồi chờ bà chủ - vợ mình - về nhà. Cũng không hẳn vì ông lo lắng, nhưng chỉ vì ông không ngủ được, mà cũng chẳng ép mình vào giấc ngủ, nên chỉ đi đi lại lại. Ông biết rất rõ, là không thể có điều gì đặc biệt xảy ra với vợ mình. Và việc vợ ông vắng nhà lâu là do một nguyên nhân nào đó khác. Nhưng để giúp một con bò cái mà mất đến từng này thời gian thì cũng hơi kỳ lạ. Ông chủ đi lại và chờ đợi. Có lúc ông chợt nghĩ, việc chờ đợi thế này mới hấp dẫn làm sao, bởi vì chờ đợi là việc hiếm khi ông phải làm. Thường ông chỉ chờ khi đã nằm yên trong giường, xem bà chủ còn soát lại công việc tối đến bao giờ và khi nào bà sẽ đến gần cái giường chung của hai vợ chồng và đến lúc đó rồi bà vẫn còn ngó qua rèm cửa sổ quan sát lần nữa khoảng sân của trang trại và đoạn đường quốc lộ mà từ cửa sổ có thể nhìn thấy được. Một niềm hạnh phúc rất đàn ông ngập tràn tâm trí ông chủ. Ông là người đàn ông khỏe mạnh, không bệnh tật, chưa bao giờ phải mất thể diện vì một lý do gì. Vợ ông cũng vậy. Trong con mắt người chồng, cơ thể đẹp tràn đầy sức sống, sự điềm tĩnh và nhẹ nhàng trong tâm hồn người vợ không hề thay đổi trong suốt cả hai mươi năm qua.
Ông chủ chờ đợi. Trăng đã lặn.
Đột nhiên điện thoại reo. Cái gì thế này? Chắc mấy đứa thanh niên đi chơi trong phố bày trò đây.
Đâu phải vậy. Đó là người hầu của ông bác sĩ huyện gọi từ nhà thờ. Cô ta giải thích sự việc rất dài dòng và thật rắc rối, nhưng sau khi hỏi thêm ông chủ Teliranta đã biết: bác sĩ đang ở đâu trong vùng này để khám một nạn nhân bị đâm - hay có lẽ chết rồi cũng nên - những người thợ thả gỗ đánh lộn nhau.
- Rồi sao nữa?
- Và ở đó đằng sau hồ, ở nơi nào có tên Syrjä - Syrjämäki, phải rồi ở Syrjämäki cũng cần bác sĩ, vì ông chủ nhà đó không gọi được bà đỡ…
- Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ giữ bác sĩ lại đây, rồi đưa ông ấy sang bên kia hồ đến Syrjämäki.
Ông chủ của Teliranta nhanh nhẹn hẳn lên, cứ như đang sắp cùng những người làm công của mình đi làm một việc rất quan trọng. Khi mẹ ông, bà chủ già của trang trại xuất hiện ngoài bậc thang nhà trong bộ đồ ngủ và nói bà càng ngày càng lo lắng, con trai bà chỉ nói:
- Mẹ đi ngủ thôi. Sáng ra rồi mẹ sẽ biết!