Nguyên tác: 79 Park Avenue
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Chương 5
M
ary ngồi trong phòng mình và đang đợi tiếng chuông điện thoại. Trong gạt tàn đầy ắp những đầu thuốc lá, lúc này là buổi sáng ngày thứ sáu. Cô đã ở đây bốn ngày rồi và hãy còn đủ tiền để trả tiền phòng. Evelyn đã nói là sẽ gọi điện cho cô vào sáng thứ sáu. Họ đã thoả thuận với nhau tất cả rồi. Bắt đầu khoảng sáu tháng trước khi cô được thả ra, ở trong xưởng giặt là. Cô gái cao, mảnh, tóc đen đang đứng đối diện với Mary bên tấm ván là quần áo đột nhiên ngước nhìn lên.
- Cậu sẽ làm gì khi được thả ra, hả Mary?
Mary là xong cái áo gối và gập nó lại.
- Tớ cũng chẳng biết nữa. Tớ sẽ tìm việc. Tớ vẫn chưa suy nghĩ đến điều này.
- Việc gì vậy?
Mary bắt đầu là một khăn trải giường.
- Tớ chưa biết. Một việc gì đấy mà tớ có thể làm được.
Evelyn cười lớn.
- Thế thì cậu chỉ có chết đói thôi!
Mary nhìn cô ta tò mò.
- Cậu có cái gì vậy?
- Tớ có những dự định - Evelyn trả lời vẻ bí mật - Những dự định lớn.
- Ừ thế cái gì?
Evelyn đã định trả lời nhưng rồi nhìn thấy một trong những nữ trật tự viên đang đi dọc hành lang tiến về phía họ. Cô chỉ kịp thì thầm vài câu vụng trộm: Tối nay khi tắt đèn, đến chỗ tớ. Tớ tin rằng chúng mình cùng nhau có thể làm được cái gì đấy.
Khoảng mười giờ, Mary đến bên giường của Evelyn và cúi xuống nhìn cô ta.
- Cậu còn thức chứ - Cô thì thào.
Cô gái tóc đen ngồi nhổm dậy.
- Ừ.
Mary ngồi xuống mép giường.
- Cậu có chuyện gì nào?
- Tớ sẽ kiếm được khối tiền. Tớ nhảy vào nhóm biểu diễn. Một anh bạn của tớ sẽ kiếm cho tớ một chỗ khi nào tớ được thả ra.
- Thế đến bao giờ thì cậu ra? - Mary hỏi.
- Sau cậu ba ngày - Evelyn trả lời - Anh ấy bảo tớ tìm thêm một người nữa và dựng lấy một cảnh, vì thế nên mới hỏi cậu. Tớ tin là bọn mình sẽ trở thành một đôi rất tuyệt. Cậu tóc vàng, tớ tóc đen. Sự tương phản bao giờ cũng hấp dẫn.
Mary lưỡng lự, sự ngờ vực trỗi dậy trong cô.
- Thế cảnh gì vậy? - Cô thầm thì hỏi - Tớ không có kinh nghiệm.
Evelyn bật cười khe khẻ.
- Cái đó tớ sẽ bảo cậu trong một đêm.
- À - Mary nói - Cái đó chứ gì?
Evelyn gật đầu.
- Thế còn tốt hơn là quần quật cả một tuần chỉ được có mười dollar.
- Tớ cũng chẳng biết nữa - Mary phân vân - Chưa bao giờ tớ nghĩ đến chuyện này.
- Trật tự! - Một tiếng quát vang lên từ một trong dãy giường - Để yên cho người khác ngủ.
Evelyn hất cái chăn của mình ra.
- Nằm xuống cạnh tớ! - Cô nói vội - Như thế chúng ta có thể nói chuyện mà bọn dê cái kia không nghe thấy được.
- Thôi có lẽ tớ về giường đây - Mary thì thào.
Những cái răng trắng của Evelyn loé lên.
- Sợ à?
Mary không trả lời, nằm xuống duỗi thẳng chân trên giường và Evelyn kéo chăn phủ kín cô. Họ nằm im một lúc. Mary cảm thấy hơi ấm từ cơ thể cô gái truyền sang.
- Cậu bảo kiếm được khối tiền nghĩa là thế nào?
- Từ hai mươi đến ba mươi dollar một ngày cho một người - Evelyn giải thích - Dễ không ấy mà.
Mary im lặng. Chỉ có tiền là cái duy nhất được kể đến. Không tiền người ta chẳng còn giá trị gì hết. Ngoài ra ở cô cũng chẳng còn cái gì khác nữa. Sẽ không có một người đàn ông nào ngỏ lời với cô một khi anh ta biết được cái gì đã xảy ra.
- Thế người ta phải làm gì?
Evelyn lặng thinh, hai bàn tay cô ta sờ vào người Mary bằng những động tác nhanh nhẹn làm Mary nín thở. Cô né tránh khỏi Evelyn.
- Thôi bỏ ra! - cô bật thốt lên.
- Vì cậu hỏi mình người ta phải làm thế nào cơ mà - Evelyn trả lời.
- Ừ - Mary thô lỗ đáp lại - Nhưng tao đâu có nghĩ mày là một đứa...
- Tớ cũng chẳng phải là một đứa như thế - Evelyn phân bua - Nhưng toàn bộ vấn đề là ở chỗ đó.
Một ngày trước khi Mary được thả Evelyn giúp cô sửa soạn đồ đạc.
- Đừng quên điều tớ đã nói với cậu đấy - Cô thì thầm - hãy chờ điện thoại của tớ vào sáng thứ sáu nhé.
- Tớ sẽ không quên đâu - Mary hứa.
Mary lại liếc nhìn đồng hồ. Đã gần trưa rồi. Cô dụi mẩu thuốc lá và đặt va li con của mình lên giường. Cô từ từ sắp xếp các thứ của mình vào đó. Chắc sẽ không có ai gọi điện cho cô và cô phải rời khỏi đấy trước khi còn đủ tiền để thanh toán. Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên. Cô vội nhấc ống nghe lên.
- Evelyn hả?
Cô nghe thấy giọng một người đàn ông.
- Joe đây. Tôi là bạn của Evelyn. Cô ấy đang đợi ngoài xe. Cô có thể xuống được chưa?
- Tôi đã sửa soạn gần xong.
- Thế thì tốt - Anh ta trả lời - Tôi lên đó và đưa cô xuống.
Khi anh ta gõ cửa thì Mary đã xếp xong va li. Cô mở cửa. Một người đàn ông to lớn với khuôn mặt ửng đỏ đang đứng ngoài cửa.
- Anh là Joe?
Anh ta gật đầu bước vào phòng và chìa tay ra.
- Cô thật sự xinh đẹp như Evelyn đã tả - Anh ta nói với vẻ thân mật giả tạo - Cô buông tay anh ta ra ngay.
- Xin cám ơn. Tôi xong rồi - Cô bước lại chỗ điện thoại - Để tôi gọi bồi lên thanh toán. Anh ta lắc đầu.
- Không cần thiết. Tôi mang va li ra cửa sau và cô cứ đi ra cửa trước như mọi khi. Với cách này cô tiết kiệm được khoản thanh toán đấy.
Mary nhìn thằng vào mặt anh ta.
- Cám ơn, tôi thanh toán hoá đơn của tôi.
Anh ta nhún vai.
- Tuỳ, tiền của cô mà.
Mary nhấc ống nghe và gọi tiếp tân.
Evelyn đang ngồi trong xe.
- Tớ đã hầu như hết hy vọng - Mary thú thực khi ngồi vào xe bên cạnh cô gái.
Evelyn cười.
- Tại anh Joe đấy. Bọn mình vừa phải ghé qua chỗ anh ấy để lấy vali.
Mary nhìn người bạn gái của mình. Khuôn mặt Evelyn thoáng ửng đỏ.
- Anh ấy mang vali đi à? - Cô hỏi.
- Tất nhiên! - Joe chen vào trong khi cho xe chuyển bánh và nhập vào dòng xe cộ trên đường. Với lại người ta không thể yêu cầu một người đàn ông đi xa mà lại không mang theo đồ đạc của mình.
- Đi xa ư? - Mary hỏi - Thế chúng ta đi đâu?
- Đến bang Florida - Joe trả lời - Đến Miami. Tôi có một chỗ ở xinh xắn ngoài Bãi Bắc. Vào mùa này thu nhập ở đó khá ra phết đấy.
Người đàn ông to cao, tóc đốm bạc, bước lại bàn tiếp tân.
- Cho tôi hỏi cô Mary Flood. Phòng 1204.
Người tiếp tân ngước lên nhìn ông ta.
- Thế thì ngài chậm rồi. Cô ấy vừa rời khỏi đây có năm phút.
Joker Martin sững sờ nhìn anh ta.
- Rời khỏi đây ư? - Một nỗi nghi ngờ thức dậy trong người lão - Cô ta có đi với ai không?
Người tiếp tân gật đầu.
- Có. Cô ấy được một người đàn ông đưa đi, thưa ngài.
- Trông anh ta thế nào?
Người to lớn, thưa ngài, cũng cỡ như ngài, mặt đỏ.
- À - Joker quay người đi.
- Có chuyện gì không ổn chăng thưa ngài? - Người tiếp tân hỏi.
Joker nhìn anh ta.
- Không. Mọi chuyện đều ổn cả. - Lão đi qua căn phòng ra cửa. Ít nhất thì đó cũng không phải là Ross. Lúc đầu lão đã nghĩ đến anh ta.
Qua cánh cửa xoay lão bước ra phồ. Với lão thế cũng đáng đời. Lão đã chờ quá lâu. Đáng lý lão phải tìm đến Mary ngay sau khi được biết về cô. Đáng lẽ lão phải hiểu ra rằng một cô gái như Mary chẳng cần phải tốn nhiều thời gian để thiết lập sự quen biết với mọi người. Lão cắm một điếu xì gà vào miệng và nhai nhai nó không châm lửa. Trước mắt cũng chưa có gì cả. Còn nhiều thứ khác mà lão hiện giờ phải để ý đến - Lão có thể đợi được. Con bé rồi sẽ phải xuất hiện trở lại. Không sớm thì muộn, bọn nó tất cả sẽ lộ diện.