For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả:
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Người Của Biển
Upload bìa: Trạch Văn Đùng
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2024-09-01 17:35:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
ìa, mày làm sao vậy, Thúy?
- Bình hoảng hốt gọi và rời bàn bước lại chỗ bạn.
Da mặt Thúy xanh xao, cô đẩy ghế bước nhanh ra khỏi phòng, ngồi thụp xuống hành lang.
- Buồn nôn à? - Bình hỏi.
Thúy gật đầu, nét mặt mệt mỏi.
- Cảm rồi em ơi, về nghỉ thôi!
Lâm Khanh trong phòng vội đi đến:
- Liệu có sao không, Bình? - Anh lo lắng hỏi. Bình ngước lên:
- Nó làm nũng chút thôi. Con gái mà anh.
" Dạo này Thúy sút quá, cổ cứ dài ngoẵng ra", Lâm Khanh nghĩ và anh bước lại bàn làm việc.
Chiều đó, về tới nhà, Thúy nằm vật ra giường. Cô cảm thấy mệt rã rời, chân tay như muốn rụng. Mặc dù mèo mướp cà cà đầu vào chân nhiều lần, cô vẫn không dậy. Đã hơn một tháng nay, cô thấy người khang khác. Có cái gì đó đã biến đổi, nhưng cụ thể là cái gì thì cô không gọi được tên. Cô vật và vật vờ, lúc nào cũng mệt. Lại chán cơm, chỉ thích ăn vặt. Ngày nào đi làm về, cũng mua khế. Cô thấy háo của chua, những quả khế vàng mọng có sức quyến rũ lạ lùng. Cứ trông thấy hàng khế là mắt sáng lên, sà ngay xuống.
Cô cũng nghi nghi về điều gì đó hình như đã đến, nhưng không dám khẳng định. Cô đâu có kinh nghiệm chuyện này. Với nữa... chẳng lẽ. Ừ, mà nếu thế thì sao nhỉ? Thúy sẽ có một đứa con! Một đứa con! Mặt Thúy nóng bừng, cô úp vội xuống gối, thổn thức. Chiếc gối này vẫn giữ nguyên hơi con người ấy. Thứ hơi không gọi được tên nhưng đối với Thúy hết sức gần gũi, thân thuộc. Cái mùi khiến Thúy nhớ đến liêu xiêu. Cô không muốn giặt chiếc vô gối vì thế. Cô muốn chiều chiều đi làm về, cúi xuống chiếu gối là bắt gặp một cái gì thân quen, đầy kỷ niệm và diều ấy làm cô không cảm thấy trống lạnh, cô đơn trong căn phòng.
Mình sẽ có một đứa con! Ôi, thật ư? Vậy thì sung sướng biết chừng nào! Mình sẽ dành cho anh điều bất ngờ thú vị. Nhưng... có con? Tại sao có con? Và...? Tự nhiên Thúy lại thấy lo ngại và hãi sợ. Có con, Thúy chưa hề nghĩ đến chuyện đó. Chẳng lẽ... nhanh như vậy? Mọi người sẽ nhìn mình thế nào? Mọi người sẽ bĩu môi, sẽ nhổ bọt. Họ sẽ nghi ngờ và hỏi có con với ai? Và mẹ, mẹ sẽ buồn đau. Thúy là đứa con không biết nghe lời mẹ. Điều lo lắng của mẹ khi rời nhà đi sơ tán đã thành sự thật. Sự quở trách sẽ trút lên đầu... Nhưng chắc gì là mình sắp có con!
Thúy choàng dậy, cô bước tới bên bàn, ngồi thừ trước gương. Khuôn mặt Thúy trong gương trắng xanh, những đường gân hai bên thái dương nổi rõ, giật mạnh. Đôi mắt mệt mỏi.
Thúy sửa lại quần áo rồi bước vội xuống cầu thang, đến nhà máy. Cô đi về phía bờ sông.
- Chị Huệ! - Thúy gọi.
Chị Huệ bỏ tấm kính hàn, ngước lên:
- Mày chưa về à, Thúy? Tối rồi!
- Em muốn hỏi chị một chuyện.
Chị Huệ bước lại. Hai người ngồi xuống chiếc tàu đang lắp dở.
- Dịp này em gầy Thúy à! Chị Huệ ái ngại bảo - Có ăn được không? Tội! Sống một mình người ta dễ buông xuôi lắm. Bảo rằng lại đằng chị ở cho vui thì chẳng nghe.
" Em không thể bỏ căn phòng ấy mà đi được, bao nhiêu kỷ niệm ở đó. Hơn nữa em ở đấy và hy vọng thỉnh thoảng anh Lê về".
-...Cái ông Cựu nhà này đứng suốt ngày, suốt đêm ngoài bến phà, có lúc nào ở nhà mà ngại. Này, chiều mai lại đằng nhà, hai chị em mình kiếm cái gì bồi dưỡng nhé.
- Chị ơi, khi có mang cháu Hồng, chị thấy trong người thế nào?
- Hả? - Chị Huệ ngạc nhiên nhìn Thúy - Cái con này dở hơi, hỏi gì chuyện đó?
Thúy im lặng. Cô dứt một cây cỏ, cấu vụn ra từng đoạn, đôi mắt dõi nhìn ra xa. Khuôn mặt thẫn thờ.
Chị Huệ xoay người về phía Thúy. Và dường như cảm được điều gì.
- Chị hỏi thật, em đang "làm sao" phải không?
- Em muốn hỏi chị chuyện đó - Thúy nói, đôi mắt vẫn thẫn thờ nhìn ra xa, mấy ngón tay cấu từng đoạn cỏ - Chị có nhớ hôm em khoe rằng tối nay em báo cáo sáng kiến cải tiến kỹ thuật trước Hội đồng khoa học không?
- Sao? - Chị Huệ chăm chú nhìn Thúy. Hôm ấy anh Lê về nhận tàu và ở lại với em đến sáng.
Chị Huệ im lặng. Chị hiểu ra. Lúc này chị mới chú ý đến những thay đổi của Thúy.
- Em có thai rồi Thúy ạ.
- Đúng không chị?
- Đừng lo, để rồi ta bàn xem...
- Em chỉ muốn biết có chắc là em đã...
- Còn không chắc gì nữa? Ừ, mà mày làm gì đã biết được chuyện ấy. Chúng mày dễ có con thật. Chị lấy anh Cựu hơn mười lăm năm, chạy đủ thầy, đủ thuốc mới có được cu Hồng. Bây giờ mày định sao, Thúy?
- Em chẳng định sao cả. Em sẽ nuôi con chị ạ. Chúng em yêu nhau.
Chị Huệ thở dài:
- Có được đứa con, khó lắm em ơi, suy từ chị đây, chị biết. Cứ đẻ, cứ nuôi. Nhưng rồi mày khổ đấy... ôi dào, có phải ai cũng nghĩ như mình. Đành là mày với thằng Lê yêu nhau... Khổ!
- Nhưng đúng là em đã... hả chị? - Thúy hỏi lại:
- Thôi, đừng lo, đừng nghĩ nữa...
- Em không lo!
Thúy cảm ơn chị Huệ, rồi đứng dậy, thơ thẩn ra về.
Vừa đi, cô vừa nghĩ mung lung; buồn, vui lẫn lộn. Nói rằng không lo, không đúng. Rồi đây Thúy sẽ sống ra sao? Chưa nói đến dư luận, chỉ gắng gượng vừa đi làm, vừa giữ cái thai, đã khó. Thân con gái, lại trơ trọi một mình. Thúy cảm thấy hoang mang. Giá như có mẹ bên cạnh trong những ngày này. Nhưng có mẹ ư? Mẹ mà biết thì khổ tâm lắm. Thúy thấy tủi thân. "Anh Lê ơi, anh đi những đâu mà bằn bặt hai tháng nay không có thư về? Em chỉ cần anh nói với em một câu thôi là em vượt qua được tất cả. Em chỉ cần anh biết cho em, hãy nói đi, em phải làm gì bây giờ?... ".
Thúy bước đi trong tâm trạng lo lắng, bồn chồn. Cô về tới nhà lúc nào không hay.
Lâm Khanh đứng chờ Thúy ngay cổng. Tay xách một túi cam.
- Em mệt, còn đi đâu vậy, Thúy? - Khanh hỏi.
- Em tới nhà máy có chút việc mà. Vào nhà, anh.
Hai người bước lên cầu thang. Mèo mướp chắc đói, nhảy ra quấn lấy chân cô chủ, kêu meo meo, đòi ăn. Khanh đặt túi cam lên bàn:
- Em chưa ăn gì phải không? - Anh hỏi.
- Em không đói.
- Phải cố! Nếu bỏ cơm, sức khỏe đuối dần, làm việc thế nào được nữa? Em cũng biết đấy, sắp tới công việc phòng mình rất nhiều. Mà em lại là người có kinh nghiệm. Nếu ốm, anh không giao việc cho nữa đâu.
"Giá mình tâm sự hết được với anh Khanh!" - Thúy ngẩng lên, và chưa bao giờ cô thấy có nhu cầu thổ lộ tâm trạng như lúc này. " Giá anh Khanh là bạn gái thì hôm nay mình sẽ nói chuyện hết đêm..."
- Em nấu cơm, cho anh ăn với được không?
- Anh cũng chưa ăn?
Khanh nói dối:
- Chưa!
- Vâng, thế thì em nấu.
Và khác với mọi bận, lần này Khanh không câu nệ. Anh xuống nhà xách nước, rồi nhặt rau, rửa rau.
Từ hôm đó, Khanh đến thăm Thúy thường xuyên. Mỗi lần đến, việc đầu tiên là xách đầy hai thùng nước lên nhà. Thúy ngại, đã có lúc muốn nói một điều gì để Lâm Khanh hiểu tình cảm cô, nhưng không dám, với nữa, cô cũng cảm nhận được rằng Lâm Khanh giúp đỡ, quan tâm đến cô xuất phát từ sự trong sáng, do vậy, cô an tâm.
- Anh chỉ xách nước cho tới lúc Thúy khỏe thì thôi -Lâm Khanh bảo.
- Nhưng dịp này em mệt lâu đấy! - Thúy nói và hai người cùng cười.
Trong nhà máy đã có tiếng ra tiếng vào xung quanh quan hệ giữa Thúy và anh trưởng phòng. Họ bảo rằng anh ta thậm thà thậm thụt đến nhà cô nhân viên ăn ở đó, ngủ ở đó cứ như là vợ chồng...
- Đến công khai, đâu phải thậm thụt! - Có lần Khanh nói đùa, chẳng lẽ bạn bè giúp đỡ nhau không được?
Và anh vẫn đến thăm Thúy đều. Vẫn cứ xách nước lên nhà.
Rồi những tiếng đồn lan nhanh: "Con bé xinh mà dại, chửa hoang". "Còn ai vào đấy nữa, chính lão trưởng phòng của hắn. Anh chàng đẹp trai, hào hoa lại có địa vị cô nào chẳng mê. Mà nó ngu, tại sao không bắt cưới nhỉ? Đeo cái bụng chềnh ềnh thế không biết chướng". "Nhưng nghe đâu cô ả lại đã có người yêu, là lính hải quân". "Có chồng còn chẳng ăn ai nữa là người yêu". Lâm Khanh là người vô tâm, nhưng rồi những tiếng xì xèo ấy cũng đến tai anh. Ban đầu, anh cười: "Giá được cưới phắt cô ấy thì còn hạnh phúc nào hơn!". Song dư luận ngày càng rộ lên buộc anh phải chú ý, anh chú ý không phải vì câu chuyện có liên quan đến anh, vì mọi người nói bóng nói gió rằng anh là bố đứa trẻ, rằng anh là tên Sở Khanh, lừa dối những cô gái nhẹ dạ. Anh chú ý vì đó là danh dự của Thúy. Cô ấy đang có uy tín, đang được giám đốc quan tâm. Tại sao người ta cứ đặt điều, đơm chuyện thế? Anh biết trong nhà máy khối người không thích Thúy. Cô ấy thẳng, không nể nang, nhất là với những ai làm sai quy trình kỹ thuật. Tuy vậy, không thể gán cho người ta tội chửa hoang được. Dạo này Thúy gầy xanh vì làm việc quá sức lo lắng công việc, thế thôi. Đã có người hỏi anh:
- Cô nhân viên của ông trót đa mang... phải không?
- Nghĩ xấu và đặt điều cho người khác là không tốt! - Khanh gắt.
- Ông lại không biết!
- Tôi không thích các người hỏi tôi những chuyện vớ vẩn ấy.
Quả là Khanh không biết thật. Một thanh niên sống thẳng thắn, nhân hậu, không soi mói chuyện người khác, lại chưa vợ, chưa người yêu, làm gì rõ những chuyện đó. Tuy nhiên dư luận ồn lên nhiều khiến Khanh có phần nghi nghi, hoặc hoặc. Một lần, sau giờ làm việc, khi tiễn Thúy về, anh đắn đo mãi mới hỏi:
- Thúy ạ, hình như em đang có điều gì phải không?
- Em lạ lắm hả? Thay đổi nhiều chứ?
- Người ta đồn rằng... Nhưng anh không tin.
- Đồn thế nào? Đồn rằng em chửa hoang? Em không nghĩ về mình như thế.
- Nhiều người ác cảm với em... Miệng thế gian!
- Nhưng điều này thì đúng: em đang mang thai.
Khanh đứng sững. Khuôn mặt anh tái bợt, rồi lại chợt ửng đỏ. Như không tin ở tai mình nữa, anh nhìn Thúy và cảm thấy có cái gì đổ sụp dưới chân. Người anh run lên.
- Em chưa bao giờ có ý định chối bỏ điều ấy. Em sẽ có con. Em không có lỗi. Em yêu anh ấy.
...Từ hôm đó Khanh mới tin những đồn đại là có cớ. Tuy vậy, anh không bận tâm tới điều có liên quan đến mình. Một vài người bạn nửa đùa, nửa thật hỏi anh: "Đứa trẻ trong bụng Thúy là con ông phải không?Anh cười một cách buồn bã: "Mình không có cái may mắn đó", và chẳng giải thích gì thêm. Ai muốn hiểu thế nào, tùy. Anh chỉ ái ngại và lo cho Thúy. Bao tiếng xấu đang đổ lên đầu cô ấy. Nào "không chồng mà đẻ mới ngoan...", nào: "ăn nói thì cũng ra vẻ lắm, ai sơ ý chấm một mối hàn không đúng tiêu chuẩn, em ấy hét ra trò nhé v.v... Thúy làm sao có sức lực làm việc? Và không thể để hậu quả ấy kéo dài. Sẽ ra sao nếu đưa trẻ ra đời? Phải tìm cách giúp Thúy. Giúp như thế nào? Và liệu có tiện không?
Một buổi tối, Lâm Khanh lặng lẽ tìm tới nhà ông bác sĩ già mà lâu nay anh láng máng nghe người ta nhắc tôi. Anh xin lỗi về sự đường đột của mình và sau đó hỏi cặn kẽ cái công việc mà không một chàng trai chưa vợ nào dám hỏi đến. Cuối cùng, anh muốn biết rằng bác sĩ có thể giúp được gì trong chuyệnnày.
Người bác sĩ già nhìn vẻ đau khổ hiện trên gương mạt chàng trai, tỏ ra thông cảm.
- Tuổi trẻ, bồng bột và liều lĩnh. Điều đó không có gì dáng ngạc nhiên, nhưng thiếu kinh nghiệm - Ông bác sĩ nói - Anh chị yêu nhau, sao không để mà nuôi?
- Thưa bác sĩ...
- Giúp anh cũng được, nhưng đó là việc làm tôi không muốn. Anh hiểu không?
- Dạ hiểu! Nhưng...
- Tôi không muốn - người bác sĩ nhắc lại.
- Dạ, thưa...
- Nhưng anh chị đã quyết và hoàn cảnh chiến tranh, anh cứ đưa chị ấy lại đây vậy.
- Thưa bác sĩ liệu có ảnh hưởng nhiều đến sức khoẻ không ạ? - Khanh ấp úng hỏi.
- Nên tiến hành sớm, có lợi hơn.
- Dạ, còn điều này nữa ạ - giọng Khanh rụt rè - thưa bác sĩ, về việc chi phí, liệu...
- Anh đừng ngại. Tôi giúp anh. Nói chung đơn giản thôi. An tâm. Có điều, đó là việc làm, tôi nhắc lại là việc làm tôi không muốn.
Khanh cảm ơn, ra về. Nhưng mấy ngày sau, anh em băn khoăn rằng có nên nói với Thúy không? Và nói trong quan hệ nào? Đã đành là bạn bè, nhưng tại sao lại can thiệp vào việc rất riêng? Anh bối rối, đắn đo, cân nhắc. "Nên tiến hành sớm có lợi hơn", câu nói của người bác sĩ già khiến anh lo ngại. Và cuối cùng, cũng tìm được một giải pháp. Anh viết vào tờ giấy: "Bình ơi, cuối giờ ở lại cho anh gặp nhé, có việc cần", rồi đặt trước mặt người nhân viên.
- Bình này, em biết chuyện không may của Thúy chứ? - Lâm Khanh vào dề khi trong phòng còn hai người.
- Em biết, nhưng sao anh gọi đó là chuyện không may? Có thể anh dùng từ chưa chuẩn.
- Người ta đang ồn lên rằng anh quan hệ với Thúy.
- Không quan trọng!
- Không quan trọng! Cứ để mọi người hiểu sai về mình thế à? Còn uy tín nữa chứ? Cái Thúy áy náy lắm. Nó cứ than phiền rằng tội nghiệp anh, rằng con người tốt đến vậy mà mang tai, mang tiếng vì nó. Nhưng biết làm thế nào? Chẳng lẽ lại đi giải thích với từng người rằng...
- Ồ, điều anh muốn bàn với Bình ở khía khác. Mặc dư luận, chưa hiểu rồi khắc họ hiểu. Bình này, ở phố Cát Dài có một ông bác sĩ nghe đâu giỏi lắm. Bình bàn với Thuý nên đến đó....
- Sao? Anh khuyên nó nạo thai? Ích kỷ!
Khanh tái mặt. Sao lại ích kỷ? Anh tìm kiếm gì trong chuyện này? Người ta cứ nghĩ nhiều điều không hay về anh thế?
- Anh không rõ rằng cái Thúy đã giữ cái thai như thế nào? - Bình nói tiếp - Nó cũng phải đấu tranh ghê lắm. Tại sao lại phải phá đi cái kết quả của một tình yêu?
- Không đơn giản vậy đâu, Bình... Còn bao mối quan hệ...
- Em hỏi nhé: Anh vẫn yêu Thúy và vẫn hy vọng tình cảm ấy sẽ dẫn tới...
Khanh ngồi im. Có cái gì đó chua chát khiến anh buồn lặng, thẫn thờ.
- Anh yêu Thúy, đúng! - Khanh nói khó khăn - Anh không phủ nhận. Đã bao lần anh dằn vặt tự hỏi, yêu cô ấy anh có sai phạm gì? Và câu hỏi ấy vẫn treo lửng đó, không có lời giải. Tuy thế, trong quan hệ với Thúy, anh luôn giữ một giới hạn cho phép để lòng mình dù đau khổ, vẫn thanh thản. Có lẽ Bình sẽ hỏi: Biết vậy anh còn yêu để hành hạ mình làm gì? Phải, anh yêu làm gì? Anh cũng đã tự nhủ như vậy. Song tình cảm con người không giống như một sợi dây, muốn đứt thì cắt. Cái bi kịch của tình yêu trong anh là chỗ đó. Nhưng không phải vì thế muốn khuyên Thúy phá đi cái gọi là kết quả của một tình yêu như Bình nói để hy vọng sẽ dẫn tới điều gì đối với Thúy. Không! Anh không ích kỷ thế. Chỉ đơn giản nghĩ, trong hoàn cảnh này, như vậy có lợi cho Thúy hơn. Anh muốn em hiểu đúng anh trong chuyện này, Bình ạ. Còn tình yêu của Thúy và Lê, anh hoàn toàn tôn trọng.
- Anh đánh giá thế nào về chuyện của Thúy?
- Về mặt nào đó, anh không phản đối. Nhưng anh lo dư luận... Chúng ta đang sống trong một cộng đồng mà cộng đồng ấy có những niêm luật bắt buộc ta phải theo.
- Không hẳn niêm luật nào cũng vĩnh cửu - Bình nói - Anh không phản đối, em không phản đối và em tin nhiều người không phản đối. Còn dư luận ư? Dư luận thì vô cùng. Có cái cần suy nghĩ. Nhưng cũng có cái đừng quá lệ thuộc. Điều ấy em cũng mới sáng ra sau cái chết của người yêu em!
- Nếu Thúy cũng nghĩ vậy và đủ nghị lực để chịu được mọi điều thì anh an tâm. Tất cả những gì anh muốn khuyên giải, xuất phát từ sự lo lắng thực tình cho cô ấy.
- Vậy thì anh nên yên tâm. Cái Thúy nghĩ vậy. Em tin nó vượt qua được.
Chia tay Lâm Khanh, Bình đi về phía đường Trần Phú. Đêm ấy cô ngủ lại với Thúy. Hai người nói chuyện tới khuya. Khi nghe Bình kể rằng Lâm Khanh muốn khuyên Thúy đến chỗ bác sĩ, Thúy khóc. Cô thấy buồn. Thực ra Thúy đã nhiều lần nghĩ đến chuyện ấy. Dư luận khiến cô hoang mang. Ngày nào đi làm cũng nghe những tiếng eo sèo, bóng gió; ngày nào cũng bắt gặp những cặp mắt tò mò, những cái nhìn thương hại, hoặc khinh bỉ. Và một điều sợ hãi luôn ám ảnh cô: Bố mẹ sẽ nghĩ thế nào? Không rõ, nghe phong thanh ở đâu mẹ cô đã hay tin. Tuần trước, bất chấp máy bay, bà cụ bổ về thành phố. Và chỉ mới thoáng nhìn con bà biết ngay. Tối ấy, nằm cạnh con, bà hỏi:
- Mày định thế nào, Thúy?
Thúy không trả lời, chỉ khóc.
Bà Nhậm xoay người, ôm con:
- Thôi, đừng khóc nữa, mai xin phép nhà máy nghỉ một tuần rồi mẹ lo cho; chuyện lỡ rồi. Đời con gái còn dài con ạ. Cũng biết như vậy là thất đức, nhưng...
- Mẹ, mẹ đừng bắt con làm thế! - Thúy khóc tức tưởi - Con có lỗi với bố mẹ, nhưng xin bố mẹ thương con. Con không muốn.
- Bố mẹ thương chị! Nhưng chị cũng phải biết thương vợ chồng già chứ? Bà con, họ hàng người ta sẽ nói thế nào? " Đẹp mặt nhà ông bà Nhậm nhỉ, được mỗi cô con gái lại đô đốn, sinh hư. Có năm có mười thì tốt, có một lại vô duyên". Họ sẽ nói thế đấy con ạ. Mấy lại mày cũng phải nghĩ đến hạnh phúc lâu dài về sau chứ.
"Hạnh phúc của con là được giữ lại giọt máu của anh ấy ". Thúy định nói thế, nhưng cô im lặng.
Bà Nhậm vẫn dỗ dành:
- Mình giữ kín, không ai biết chuyện đâu, con ạ. Con hãy nghe mẹ. Làm mẹ, sao lại không thương con, có thương mới khuyên bảo con thế, mới lo cho con thế. Mày tưởng tao không khổ tâm khi con mình làm những việc ấy à? Cũng đừng để bố mày hay. Bố mày biết thì tan cửa nát nhà. Chính bố giục mẹ: "Bà về xem cái Thúy thế nào, tôi nghe người ta nói rác tai, tôi không chịu được. Nếu nó là đứa con gái hư thì chém làm ba khúc vất xuống sông cho cá rỉa, không con thì đừng... ".
Thúy rùng mình.
- Mẹ ơi, xin mẹ đừng nghĩ rằng con là đứa con hư hỏng - Thúy nói nghẹn ngào - Bố mẹ xét xử như vậy tội con lắm! Con nghĩ con không có lỗi. Chúng con yêu nhau, chúng con tự nguyện. Chúng con chỉ không giống các trường hợp khác ở chỗ chưa ra ủy ban để cầm về một tờ giấy, còn về tình cảm, chúng con có khác gì...
- Chị nghĩ đơn giản nhỉ! Đừng bôi gio trát trấu vào mặt bố mẹ chị nữa.
- Con đã làm gì nên tội.
- Như vậy là chị nhất định không nghe lời tôi phải không? Thế thì tùy, tôi coi như không có chị. Coi như không có con gái nữa. Tôi lo lắng, tằn tiện cho con ăn học, bây giờ chị báo hiếu thế đấy.
- Mẹ!
- Thôi, hãy nghe mẹ, nếu ngại mẹ giúp thì tự con lo liệu lấy. Mẹ cũng muốn con... nhưng khổ lắm...
- Vâng, mẹ để con nghĩ thêm.
Sáng hôm sau, bà Nhậm xuống nơi sơ tán. Trước khi đi bà dặn:
- Gắng làm sớm đi con ạ.
Thúy nằm khóc. Cô thấy mình trơ trọi, lẻ loi quá. Không một chỗ nương tựa, bấu víu. Cô khôngđủ sức chịu đựng nữa rồi. Thôi, đành thua cuộc, đành nghe lời để bố mẹ đỡ khổ và để dẹp yên dư luận. Lúc ấy cô lại nghĩ đến Lê: "Thôi, em đành có lỗi với anh, em chưa đủ sức thắng được mình và thắng những ràng buộc của dư luận. Đừng giận em". Nhưng liền sau đó Thúy thấy mình hèn. Tại sao phải lẩn tránh điều ấy? Hành động như vậy, thật chua xót, nhẫn tâm và độc ác. Thúy phải vượt qua!. Nếu chẳng may anh Lê hy sinh như anh Nam, người yêu của Bình thì sao? Chiến tranh, ai mà lường hết được! Lúc ấy Thúy sẽ ân hận biết chừng nào. Thúy đã không giữ được... Lâu nay cái cảm giác rằng Lê sẽ ngã xuống trong một cuộc chiến đấu nào đó luôn ám ảnh cô. Điều ấy khiến Thúy đau khổ và thấy mình có tội với anh. Và Thúy ân hận vì cái ý nghĩ định tháo lui của mình. Hình ảnh Lê đang chiến đấu ở một nơi xa xôi nào đó đã động viên Thúy. Tình yêu anh dành cho cô (điều ấy cô rõ lắm) đã an ủi cô. Thúy thấy cần vượt qua tất cả để sống xứng đáng với mối tình của hai người.
Cô đã chịu đựng, và quen dần với sự chịu đựng. Trong thâm tâm, Thúy thấy ánh lên niềm kiêu hãnh.
Vậy mà Lâm Khanh, con người Thúy ngỡ đã hiểu cô, thông cảm với cô hơn ai hết lại khuyên như thế. Thúy đã khóc, không phải ân hận về quyết định của mình, mà khóc vì buồn, vì thấy có cái gì chua chát, và vì giận anh.
- Nhưng mày đừng hiểu sai anh Khanh, Thúy ạ - Bình nói - Anh ấy là người tốt. Anh ấy lo cho mày.
- Anh ấy là người tốt, rất tốt, vì vậy tao càng buồn. Buồn vì chính cái tốt kiểu như thế.
- Thôi đừng nghĩ vơ vẩn nữa, Thúy. Mày nên vui. Còn tao, mày biết không, hôm tạm biệt để đi phá lôi, anh Nam cầm tay, kéo lại gần: "Cho mình thơm trước lúc đi xa nhé!". Tao đã giẫy lên, mắng anh ấy: "Đừng có mà tí tởn", mặc dù trong lòng, tao cũng rất yêu. Tại sao tao cứ cố tình cao đạo, cưỡng lại mình một cách hình thức giả tạo như vậy? Chiến tranh, cái sống và cái chết chỉ cách nhau một sợi chỉ, thế mà tao cứ tự lừa dối mình, ân hận lắm! Nếu anh Lê chẳng may... Mày nuôi con và vì thế anh ấy cứ sống mãi bên mày, trong đứa con. Còn tao, có chăng chỉ đọng lại những kỷ niệm, mà... rồi những kỷ niệm, theo thời gian, sẽ phôi phai dần, đó là sự thật. Trời ơi, tao tồi tệ quá phải không Thúy?
Thúy xoay người ôm lấy bạn. Cô cảm thấy ấm lòng. "Đúng, anh sẽ chẳng bao giờ chết, anh mãi mãi sống bên em. Anh đã hóa thân vào đứa con của chúng mình".
Sáng hôm sau, Thúy và Bình đến nhà máy sớm. Vừa thấy Thúy, Lâm Khanh bảo ngay:
- Sáng nay em lên gặp giám đốc nhé!
Thúy chột dạ:
- Có việc gì thế anh?
- Sao em run vậy? - Khanh nhìn Thúy, lo lắng. - Giám đốc muốn giao cho em việc kiểm tra và nghiệm thu sườn tàu. Em mệt, liệu có làm được không?
Thúy cố nén tiếng thở mạnh. Đôi má ửng đỏ.
- Không! Em không mệt, em làm được mà.
Cô cảm thấy xấu hổ. "Ôi, mình thật là hèn. Có gì phải sợ nhỉ? Nếu bác An hỏi chuyện ấy thì đã sao? Mình cứ nói như những gì đã có. Với bác An, mình có thể kể ra tất cả. Mình tin bác hiểu".
Giao nhiệm vụ cho Thúy xong, giám đốc An hỏi:
- Dịp này sức khỏe của cháu ra sao? Đừng làm quá sức nhé. Nếu cảm thấy công việc không phù hợp thì bảo với Lâm Khanh để sắp xếp những việc khác, phù hợp hơn.
" Vậy là bác An đã rõ mọi chuyện".
- Vâng, cảm ơn bác! - Thúy trả lời và trong thâm tâm nhen lên một tình cảm như thể là sự biết ơn.
Ra khỏi phòng giám đốc, cô thấy vui: "Mình phải sống, làm việc thật tốt để khỏi phụ lòng mọi người". Và cô bước vào phòng kế hoạch.
- Báo cáo anh Hành, tôi được giao kiểm tra và nghiệm thu sườn tàu - Thúy nói - Đề nghị anh cho biết thời gian.
Trưởng phòng kế hoạch lé mắt nhìn lên:
- Cô kiểm tra và nghiệm thu sườn tàu à? - Hành giằn từng tiếng - Ai giao?
- Giám đốc!
- Thế ai kiểm tra cô? - Hành bĩu môi, giọng khiêu khích và đôi mắt ánh lên vẻ thỏa mãn.
Sau cái vụ phải gỡ những tấm thép lá để hàn lại sườn tàu, trưởng phòng Hành bị giám đốc khiển trách, anh ta hận lắm. Tưởng phen này, với tiến độ ấy, kế hoạch thông suốt, tàu xuất xưởng nhanh, cái chân phó giám đốc nằm trong tầm tay, ai ngờ bị phá. Vì vậy, anh ta căm Thúy ra mặt. Chỉ chờ dịp là đả kích. Nghe người ta đồn về chuyện Thúy với Lâm Khanh, anh ta đắc chí lắm.
"Được phen này để xem các người có tháo ra mà hàn lại không?" - Anh ta thú vị nghĩ một cách xỏ xiên.
- Tôi không cho phép anh xúc phạm tôi - Thúy nói và niềm vui vừa được nhóm lên ở phòng giám đốc, bị dập tắt - Việc riêng của tôi không liên quan gì đến anh.
- Sao lại không liên quan, cô Thúy? - Giọng Hành ề à một cách cố ý - Ít ra tôi cũng hiểu được người sắp làm cái việc kiểm tra và nghiệm thu sườn tàu có đủ tư cách không chứ.
- Điều ấy tôi tự rõ. Đề nghị anh cho biết kế hoạch để tôi bố trí thời gian.
- Dịp này cô bận - Giọng Hành khinh khỉnh - Sắp tới còn bận nữa cơ, cô ạ! Nhưng cô cứ chờ, tôi sẽ cho người tới gọi.
"Cũng đòi kiểm tra với nghiệm thu. Biết chuyện, giám đốc lại không đuổi ra khỏi nhà máy sớm". Hành nghĩ, rồi hí hửng đi lên phòng ông An.
- Báo cáo thủ trưởng - Hành e dè ngồi xuống trước mặt giám đốc cười lợt lạt - Mấy hôm nay bận việc, trông thủ trưởng sút đi nhiều đấy ạ.
- Có việc gì không, anh Hành? - Ông An hỏi.
- Dạ, báo cáo thủ trưởng, cái việc kiểm tra và nghiệm thu sườn tàu ạ.
- Hôm qua anh lên kế hoạch hôm nay cho tiến hành cơ mà.
- Vâng! Còn người kiểm tra, có phải thủ trưởng giao cho cái nhà cô Thúy không ạ?
- Sao? Cô ấy có kinh nghiệm!
- Nhưng báo cáo thủ trưởng, cô ấy không đủ tư cách ạ.
- Sao thế?
- Dạ, thủ trưởng chưa biết gì ạ? Cả nhà máy đang ồn lên.
- Việc gì nhỉ?
Hành kéo ghế ngồi gần ông An hơn, vẻ mặt tỏ ra bằng lòng lắm.
- Thủ trưởng nhiều việc quá, chắc không để ý, dạ, cô ấy chửa hoang ạ. Nghe đâu với anh chàng trưởng phòng.
- À, cô ấy đang có thai. Mình biết! Nhưng không phải với Lâm Khanh. Các cậu nghĩ bậy bạ thế là oan cho người ta đấy.
- Thủ trưởng cũng biết ạ? - Hành ngạc nhiên - Đấy con người không chín chắn ấy làm sao đủ tư cách...
- Về mặt sinh hoạt của cô ấy, có điều cần nói sẽ nói sau. Còn công việc nhà máy, cô ấy là kỹ sư giỏi, có trách nhiệm, có kinh nghiệm, đừng thiên kiến chỉ soi vào sinh hoạt mà quên đi cái lõi cơ bản. Cô ấy có sáng kiến tiết kiệm cho Nhà nước hàng vạn đồng. Cô ấy đấu tranh nhằm bảo đảm cho con tàu xuất xường đúng kỹ thuật. Con người ấy có đủ tư cách để kiểm tra và nghiệm thu sườn tàu chứ? Chúng ta nên thận trọng để có cái nhìn chuẩn xác hơn, nhân hậu hơn anh Hành ạ! Thôi nhé, anh cứ cho tiến hành công việc theo chương trình.
"Ông này quan liêu hết sức" - Hành hậm hực bước ra khỏi phòng.
Người Của Biển Người Của Biển - Người Của Biển