Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: 4Th Of July
Dịch giả: Quỳnh Nga
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1459 / 30
Cập nhật: 2016-06-17 12:49:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
áng hôm sau thức dậy tôi nghĩ ngay đến Dennis Agnew, thằng cha tởm lợm. Tôi mang càfê ra ngoài hiên và trong khi đợi càfê nguội, tôi trút hết nỗi bực bội lên chiếc Bonnneville.
Tôi đang cầm trong tay dụng cụ đo khe hở và chốt ván thì một chiếc xe đi tới đỗ trước cổng. Cửa xe đóng sầm.
— Lindsay à? Xin chào. Tôi nghĩ cô bị con thuyền vàng ngoài kia nuốt chửng mất rồi.
Tôi ló ra từ dưới mui xe, lấy một cái giẻ lau đôi tay đầy dầu mỡ, giang tay ra ôm Cindy và Claire bằng một cái ôm thật lớn. Chúng tôi hét lên và nhảy tưng tưng, và Martha, đang ngủ trên hiên cũng cùng tham gia.
— Chúng mình có tí việc ở gần đây - Claire nói khi chúng tôi buông nhau ra. Tôi nghĩ nên đến và xem cậu thế nào. Cái gì thế này hả Lindsay? Tớ tưởng đống sắt này bị nghiền nát hay bị cấm không cho ra đường rồi chứ.
— Đừng có nói xấu bé yêu của tớ - tôi nói, cười phá lên.
— Nó có chạy không?
— Không hề, Bươm bướm ạ. Nó bay.
Hai cô bạn đưa cho tôi một cái giỏ buộc nơ mua từ cửa hàng Nordstrom đựng đầy những loại dầu tắm làm thư giãn tuyệt vời, và sau khi đã biểu quyết nhất trí, tất cả chúng tôi chui vào chiếc Bonneville đi một vòng.
Tôi bấm cửa điện xuống, và khi chiếc xe trắng lao ra đường, gió mát từ vịnh thổi vào làm tóc chúng tôi tung bay. Chúng tôi vòng ra khỏi xóm nhà Cat và tiến về phía rặng núi khi Claire đưa cho tôi một phong bì.
— Suýt thì mình quên. Jacobi gửi cái này.
Tôi liếc nhìn cái phong bì to tướng trong tay cô ấy. Đêm hôm trước, tôi đã gọi cho Jacobi và nhờ anh ta tìm cho tôi bất kỳ thứ gì về Dennis Agnew, hay Randy Long.
Tôi kể cho Cinđy và Claire nghe về cuộc gặp tình cờ đầu tiên với Agnew tại quán Chim cốc, cuộc ẩu đả ở trạm xăng của Keith, và lần hắn suýt đâm tôi. Rồi tôi tả lại lần đến “Bạn tình" một cách chi tiết.
— Hắn nói thế với cậu à? - Cindy thốt lên sau khi nghe tôi nhắc lại lời Agnew rằng - đàn bà hạ thấp mình với đàn ông để họ có được cảm giác mạnh mẽ. Má cô ấy đỏ ửng; cô ấy giận đến điên người. - Có người phải bị nghiền nát và cấm không được ra đường đây.
Tôi bật cười và nói với cô ấy, - Agnew có cả một bức tường danh tiếng, giống cái mà cậu nhìn thấy trong văn phòng của Tony trong phim Bada Bing ấy. Đầy ảnh của những ông hoàng và bà hoàng của màn ảnh khiêu dâm. Không thể tưởng tượng nổi. Claire, cậu mở ra cho mình được không?
Claire lấy ra ba tờ giấy từ phong bì. Chúng được ghim lại với nhau và có dính một mẫu giấy ghi vài dòng từ Jacobi.
— Cậu đọc to lên đi, được không - Cindy nói, nghiêng người ra ghế sau.
— Có mấy lần bị phạt không đáng kể: lái xe khi say rượu, tấn công, bạo lực gia đình, nghiện ngập và đã từng có thời ngồi nhà tù Folsom. Nhưng đây rồi, Linds, bị bắt vì giết người năm năm trước. Vụ án đã được bãi bỏ.
Tôi với tay bóc tờ giấy dán có ghi chép của Jacob: - nạn nhân là bạn gái của Agnew. Luật sư của hắn là Ralph Brancusi.
Tôi không còn gì để nói. Tất cả mọi người đều biết Brancusi là một luật sư bào chữa có tiếng tăm. Chỉ những người giàu có mới có tiền trả ông ta. Brancusi cũng là luật sư mà những người dân thường mong mỏi có được.
Khi chúng tôi quay trở lại nhà Cat, có chiếc xe cảnh sát đỗ ở cửa, Sếp Stark đi về phía chúng tôi. Trông ông ta vẫn cau có như mọi khi, trán nhăn lại, sự ảm đạm trên khuôn mặt ông ta làm tôi cũng thấy bồn chồn.
— Có chuyện gì thế Sếp? Xảy ra việc gì à?
— Bên xét nghiệm tử thi đã khám nghiệm thi thể vợ chồng Sarducci - ông ta nói, măt nheo lại vì năng. Tôi đến để mời cô đi.
Tôi phấn khởi đến tột độ nhưng phải cố nén vì có mặt cảnh sát trưởng ở đó. Tôi giới thiệu Cindy và Claire.
— Bác sỹ Washbum là pháp y trưởng của San Francisco, tôi nói. - Cô ấy đi cùng được không?
— Tất nhiên rồi, tại sao không? - Sếp lầm bầm. - Cô cứ mang theo tất cả nhưng ai có thể giúp được tôi. Tôi đang học mà, đúng không?
Cindy nhìn ba người chúng tôi và hiểu rằng mình có lẽ sẽ không nhận được lời mời nào cả. Làm thế nào được, cô ấy là phóng viên mà.
— Mình hiểu rồi - cô ấy nói hiền hậu. - Mình sẽ ở đây, không vấn đề gì. Mình có mang theo máy tính xách tay và có việc phải làm gấp. Với cả mình cũng bị hủi nữa.
Claire và tôi quay lại vào chiếc Bonneville và đi theo xe của cảnh sát trưởng ra xa lộ.
— Tuyệt thật - tôi nói, tràn trề phấn khởi, - ông ấy cho mình vào vụ này.
— Mình đang làm gì thế này? - Claire nói, lắc đầu. - Giúp đỡ và khích lệ cậu tham gia vào cái vụ này khi cả hai chúng ta đều biết rằng cậu đáng lẽ phải ngồi ngoài hiên với ly rượu trong tay, gác chân lên hàng rào.
Tôi bật cười. - Cậu thừa nhận đi - tôi nói. - Cậu cũng phấn khởi bỏ xừ. Cậu cũng không quay đầu khỏi vụ này được đâu.
— Cậu điên thật - cô ấy gầm lên. Rồi cô ấy quay sang nhìn tôi. Nụ cười toe toét của tôi làm cô ấy chùn lại.
— Cậu giết mình đấy, Lindsay ạ. Đúng thế đấy. Nhưng đấy là việc của cậu, cưng ạ. Mười phút sau, chúng tôi bám sát chiếc xe của cảnh sát trưởng đi vào Bãi biển Moss.
Nhà xác nằm dưới tầng hầm của Trung tâm y tế Seton. Đó là một căn phòng lát gạch trắng mới tinh và mát như quầy bán hàng đông lạnh ở siêu thị. Máy điều hoà nhẹ nhàng phả hơi.
Tôi gật đầu chào hai nhân viên kỹ thuật kiểm nghiệm bằng chứng đang vừa gói quần áo của nạn nhân vào một cái túi giấy màu nâu vừa càu nhàu vì mấy thủ tục hành chính vớ vẩn.
Tôi bị hút ngay vào bàn mổ xác nằm giữa phòng, nơi một người trợ lý pháp y đang dùng bọt biển và vòi nước lau chùi thi thể của vợ chồng Sarducci. Anh ta đóng vòi nước và đứng lùi sang một bên khi tôi tiến đến gần.
Joseph và Annemarie nằm trần truồng, phơi bày dưới ánh sáng. Thi thể sáng lấp lánh của họ không có tì vết nào ngoại trừ vết cứa ở cổ, và khuôn mặt của họ khi đã chết nhẵn nhụi không một nếp nhăn như khuôn mặt của trẻ em.
Claire gọi tên tôi, ngắt quãng sự đồng cảm của tôi với những người chết.
Tôi quay sang, cô ấy giới thiệu tôi với một người đàn ông mặc quần áo phẫu thuật, đeo tạp dề và đội mũ lưới trên mái đầu bạc. Ông ta nhỏ bé và có một nụ cười nhếch mép, như thể ông ta bị liệt một bên mặt hay vừa bị đột quỵ vậy.
— Lindsay, đây là Bác sỹ Bill Ramos, bác sỹ của toà án. Bill, đây là Trung úy Lindsay Boxer, đội điều tra án mạng của sở cảnh sát San Francisco. Có thể có mối liên hệ giữa những vụ án mạng này và một vụ án chưa được giải quyết của cô ấy.
Tôi đang bắt tay Ramos thì cảnh sát trưởng Stark đi tới.
— Bác sỹ, ông hãy nói với cô ấy những gì ông đã nói với tôi qua điện thoại.
Ramos nói:
— Để tôi cho cô xem.
Ông ta nói với người trợ lý:
— Này Samir, tôi muốn xem lưng của nạn nhân nữ nên anh lật cô ta lên. Đặt cô ta nằm nghiêng.
Samir bắt chéo cổ chân của Annemarie, bác sỹ với tay cầm cổ tay trái của cô ấy. Rồi họ kéo cái xác để thi thể nằm ở tư thế nghiêng.
Tôi nhìn sát vào 7 vết vàng chồng chéo lên nhau trên mông người phụ nữ, mỗi vết rộng khoảng 2 cm và dài khoảng hơn 7 cm.
— Cú đánh rất mạnh - Ramos nói. - Nhưng vẫn rất khó nhận ra. Samir, chúng ta cùng lật ông Sarducci nào.
Bác sỹ cùng người trợ lý lật nghiêng người đàn ông, đầu của ông ta lật lủng lẳng một cách thảm hại khi họ làm vậy.
— Giờ nhìn này - bác sỹ nói, - Đây cũng vậy. Rất nhiều vệt dài, da trầy xước do bị đánh. Chúng không có màu nâu đỏ như nếu ông ta bị đánh khi còn sống, và chúng cũng không có màu vàng nếu bị đánh sau khi chết.
Bác sỹ nhìn tôi để xem tôi có hiểu ông ta muốn nói gì không.
— Nếu tôi bị đấm vào mặt, rồi lại bị bắn hai phát vào ngực. Sẽ không đủ huyết áp để tôi bị bầm tím trên mặt, những sẽ có nếu tim tôi vẫn đập thêm một lúc nữa.
Bác sỹ cầm dao mổ, cắt những vết trên lưng người đàn ông qua một lần băng.
— Cô có thể nhìn thấy màu nâu dưới vết da bị trầy, cái đó gọi là trục của vòng máu tụ.
— Bằng ngôn ngữ thông thường - Ramos tiếp tục, - và bác sỹ Washbum sẽ đồng ý với tôi chứ? Vết roi qua huyết mạch và dây thần kinh phế vị làm ngừng nhịp đập của tim gần như ngay lập tức, nhưng lại không hẳn vậy. Người đàn ông này vẫn còn đập một nhịp tim cuối cùng khi ông ta bị đánh.
— Những vết roi bị đánh lúc đang hấp hối - vừa đúng lúc trước khi chết hay ngay lúc tắt thở. Trong ý nghĩ của kẻ giết người, nạn nhân vẫn còn có thể cảm nhận mình bị đánh.
— Có vẻ như trả thù cá nhân - Stark nói.
— Vâng. Tôi có thể nói là kẻ giết người căm thù nạn nhân.
Cả phòng im lặng khi nghe bác sỹ nói.
— Những vết trên người Joe hẹp hơn trên người Annemarie - Claire để ý.
— Vâng - Ramos đồng tình. - Bị đánh bằng phương tiện khác.
— Như thắt lưng chẳng hạn - tôi nói. - Những vết đánh này có thể bị đánh bằng hai cái thắt lưng khác nhau chăng?
— Tôi không thể nói chắc chắn, nhưng rất có thể là như vậy - Ramos nói.
Claire nom không những rất ưu tư mà còn rất buồn. - Cậu nghĩ sao? - tôi hỏi cô ấy.
— Mình không muốn nói lên điều này, Lindsay à, nhưng đúng là vụ này làm mình nhớ lại hồi trước. Những vết này giống những vết mà mình nhớ là đã nhìn thấy trên người John Doe.
Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) - James Patterson, Maxine Paetro Ngày 4 Tháng 7 (Women