Số lần đọc/download: 1833 / 16
Cập nhật: 2015-10-24 19:49:33 +0700
Chương 26
Love you and love me,
Một ước mơ, em chưa từng quên: một cuộc sống ngọt ngào bên anh.
Love you and love me,
Một điều, em chưa từng hoài nghi: với em, anh là duy nhất và mãi mãi.
Nhưng đâu ngờ, giờ… em đã mất anh rồi…
Chất giọng trầm buồn của cô ca sĩ càng khiến bài hát phát ra từ chiếc laptop đặt trên bàn cùng một tách cà phê vẫn còn bốc khói rung động lòng người. Mùi cà phê ngọt ngào theo gió lan tỏa khắp không gian.
Kiều Chinh ngồi một góc trên sân thượng của một căn nhà lầu ba tầng, ánh mắt nhìn về khoảng trời xa xăm cùng điệu nhạc buồn hòa làm một trở nên bi thương vô hạn. Đôi mắt đẹp u buồn long lanh như bị điệu nhạc làm cho rơi lệ.
Sắc chiều vàng nhạt buồn man mác quanh cô. Người và cảnh hợp lại tạo thành một không gian trầm lặng, khiến người nào nhìn thấy cũng không khỏi chạnh lòng.
Một bàn tay mềm mại khẽ chạm vào vai Kiều Chinh. Kiều Chinh không quay đầu cũng biết bàn tay đó của ai, cô đưa tay vỗ nhẹ lên bàn tay, miệng khẽ cười gọi:
– Chị.
Tố Quyên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Kiều Chinh, cô đưa tay nhấn nút tắt bản nhạc buồn bã, nhìn Kiều Chinh nói:
– Lại nghe nữa, em nghe bài này mãi không chán sao?
– Hợp tâm trạng thì làm sao mà chán được hả chị?! – Kiều Chinh khẽ cười buồn với tay cầm tách cà phê nóng lên nhấp một ngụm.
– Lại uống cà phê đen, không tốt cho dạ dày đâu, mất ngủ nữa – Tố Quyên đưa tay ngăn li cà phê trên tay cô khẽ mắng.
– Không sao đâu chị. Dù không uống em cũng không ngủ được mà – Kiều Chinh lắc đầu, tiếp tục đưa li cà phê lên miệng.
– Từ lúc em và anh Nhân đi về, tâm trạng em bỗng trầm tư buồn bã như thế. Hai người đã đi đâu?
– Mục tiêu duy nhất của em chỉ có một mà thôi – Kiều Chinh đưa mắt xa xăm nhìn về phía ánh nắng đang dần tắt nơi chân trời.
Tố Quyên nhìn vẻ mặt cùng ánh mắt phảng phất buồn của cô, bất giác thở dài. Biết Kiều Chinh đã lâu, cũng hiểu nhiều về hoàn cảnh của cô, thế nhưng Tố Quyên chưa từng nắm bắt được nội tâm của Kiều Chinh. Trong nội tâm của Kiều Chinh có một hàng rào ngăn cách Kiều Chinh với những người bên ngoài, đến cả cô vốn đã tự coi mình là chị em thân thiết với Kiều Chinh mà vẫn không tài nào tiếp cận được.
– Được rồi. Trời bắt đầu trở gió, em mau xuống đi kẻo bị bệnh đó.
– Chị xuống trước đi. Em muốn ngồi thêm chút nữa.
– Đừng ngồi quá lâu – Tố Quyên nói rồi đứng dậy đi vào trong nhà.
Kiều Chinh bước đến bên rìa sân thượng nhìn xuống dưới. Khoảng cách từ đây đến mặt đất khá xa, nếu nhảy xuống không chết cũng sẽ trở thành người thực vật. Độ cao này hoàn toàn giống độ cao năm xưa mà cô đã rơi xuống. Kiều Chinh đưa tay ngắt một bông hoa trong chiếc chậu đặt gần đó, cô thả những cánh hoa rơi vãi xuống mặt đất. Cánh hoa cuộn tròn rồi theo gió bay thật lâu mới chịu đáp xuống.
– Bay đi… – Cô lẩm bẩm.
Cảnh Phong lại trở về nhà trong tình trạng say rượu, anh đá tung cánh cửa nhà mình, bước chân lảo đảo, phải dựa vào cửa để không ngã. Khó khăn lắm anh mới chống lại cơn buồn nôn chực trào ra trong cuống họng để đi đến sô pha. Anh chỉ muốn ngã vật xuống sô pha và chìm vào giấc ngủ.
Nhưng bước về phía sô pha mấy bước, Cảnh Phong đã thấy mờ ảo một bóng người ngồi đó. Thấy anh đi tới, người đó đứng lên khỏi ghế và gọi tên anh:
– Cảnh Phong! Anh đi đâu về vậy?
Giọng nói rất nhỏ nhẹ và dịu dàng, cơn say khiến anh hoa mắt, không thể nhìn thấy gương mặt của người đó, anh đổ người lên thân thể người đó.
– Cảnh Phong! – Người đó khẽ kêu rồi dìu anh đến ghế, tỉ mỉ giúp anh nới rộng cổ áo cho thoải mái hơn.
Cô gái định xoay người rời đi thì Cảnh Phong đã chụp lấy tay cô, níu lại khiến cô bất ngờ ngã vào lòng anh. Tay anh ôm chặt cô vào lòng, khàn giọng kêu lên:
– Em đừng đi.
Cô gái ngoan ngoãn ở trong vòng tay anh, dụi đầu vào lòng anh nũng nịu nói:
– Em sẽ không đi. Em chỉ muốn giúp anh lấy khăn lau mặt thôi mà.
– Không cần, ở lại đây với anh.
Cảnh Phong vươn tay ôm chặt cô hơn.
– Được, em không đi – Cô gái đáp, tay choàng lên cổ anh, môi hôn nhẹ lên môi anh rồi nói – Em sẽ không đi đâu hết, em sẽ ở mãi bên cạnh anh. Bởi vì em yêu anh.
Lời cô nói thiết tha chân thành, môi cô vừa chạm vào môi anh đã làm dấy lên trong anh một sự thèm khát, anh giữ lấy cô, cuốn cô trong nụ hôn cuồng nhiệt của mình. Nụ hôn như muốn hòa cả hai làm một, cô gái chủ động đáp lại anh, giống như chờ đợi đã lâu.
Lí trí quay cuồng của Cảnh Phong dần dần thức tỉnh, anh cảm thấy nụ hôn kia không phải nụ hôn mà anh hằng nhung nhớ. Nó nóng bỏng, cuồng nhiệt nhưng trống rỗng, không hương vị, không có sự ấm áp, không có vị ngọt, cũng không có sự e ấp của người đó.
Cảnh Phong đẩy mạnh cô gái trong lòng mình ra, đôi mắt cũng đã đủ tỉnh táo để nhìn rõ Cẩm Tú. Cô ngã nhào ra ghế, sửng sốt lẫn đau lòng đưa mắt oán trách anh. Cảnh Phong xoa xoa đầu, thở dài nói:
– Xin lỗi, anh uống say quá, anh đi tắm trước đây.
Nói xong Cảnh Phong bước nhanh lên lầu, anh vào trong bồn tắm, xả nước liên tục lên người, dù trên người vẫn còn nguyên quần áo. Rồi anh tức giận đập mạnh tay vào tường, những ngón tay tê dại vẫn không làm sao khiến lòng anh bớt nghĩ về cô. Cảm giác khi một lần nữa thức dậy không thấy cô bên cạnh thật khó chịu. Bàn tay này của anh cũng là bàn tay nắm chặt số tiền mà cô đã để lại để trả công cho chuyện tình một đêm của họ.
Cả một ngày trời anh điên cuồng tìm kiếm cô thế nhưng bóng dáng cô vẫn như một năm trước, biến mất không dấu vết. Hơn một năm trời, anh không ngừng tìm kiếm cô, khi nhìn thấy cô, anh quyết định giữ cô bên cạnh anh, cưỡng ép cô ngủ cùng anh thế nhưng khi anh tỉnh dậy thì cô đã biến mất.
Khi Cảnh Phong bước ra khỏi phòng tắm, trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn, tinh thần đã thoải mái hơn rất nhiều. Anh sững lại khi thấy Cẩm Tú đang ngồi trong phòng mình, Cảnh Phong lạnh nhạt hỏi một câu, xem như không nhìn thấy chiếc váy ngủ vừa mỏng vừa đầy gợi cảm của Cẩm Tú.
– Em vẫn chưa về sao?
– Cảnh Phong – Cẩm Tú lao đến bên anh, ôm chặt cơ thể anh từ phía sau, áp sát thân hình gợi cảm của cô vào cơ thể vẫn còn ẩm ướt của Cảnh Phong – Hôm nay em muốn ở lại đây. Em muốn được ở bên cạnh anh.
Cảnh Phong lạnh lùng gỡ tay Cẩm Tú ra, anh xoay lại nhìn cô và nói:
– Xin lỗi em.
Nói xong, Cảnh Phong đi đến tủ quần áo của mình, bỏ lại Cẩm Tú hụt hẫng sau lưng. Một tiếng động nhẹ như tiếng rơi của một mảnh lụa, qua tấm kính trên cửa tủ, thân hình đầy gợi cảm của Cẩm Tú hiện ra trước mặt Cảnh Phong nóng bỏng đầy sức cuốn hút. Cảnh Phong vẫn im lặng bình thản lấy quần áo của mình rồi xoay người định đi về nhà tắm, quyết ngó lơ Cẩm Tú.
– Vì sao em lại không được? – Cẩm Tú đau khổ bật khóc hỏi.
Cảnh Phong im lặng, anh nhắm mắt thở dài.
Năm đó, sau khi rời đi, bỏ mặc Kiều Chinh bên xác ba mình, anh cùng bạn bè đi ăn mừng vì cuối cùng đã trả được thù. Hoàng Sĩ Nghiêm đã chết, anh và gia đình họ xem như chấm dứt ân oán, cũng đồng thời, anh và Kiều Chinh chấm dứt cuộc tình ấy.
Cảnh Phong từng nghĩ, anh có thể dễ dàng quên được cô, có thể loại hình bóng của cô ra khỏi trái tim mình, chỉ cần một chút thời gian.
Khi Cẩm Tú luôn chờ anh ở nhà và bảo anh hãy yêu cô, anh vẫn tưởng mình có thể làm được. Cẩm Tú đã hi sinh quá nhiều vì anh, anh không thể phụ cô. Thế nhưng, mỗi khi bước vào khoảnh khắc gần gũi với Cẩm Tú, gương mặt của Kiều Chinh lại xuất hiện chiếm giữ tâm trí anh. Anh biết mình đã làm tổn thương Cẩm Tú nên hết lòng bù đắp cho cô, ngoài danh phận bạn gái là không có thật ra, bất cứ cái gì cô muốn, anh đều làm cô thỏa mãn.
– Một lần thôi. Chỉ một lần thôi, hãy để em chứng minh rằng em có thể thay thế cô ấy, chỉ một lần này thôi – Cẩm Tú gào khóc bất lực, cô lao vào Cảnh Phong đẩy anh ngã xuống giường, chiếc khăn tắm của anh cũng rơi xuống, cô đến bên anh hôn anh kịch liệt, không ngừng dùng những động tác kích thích anh.
Thế nhưng thật lâu sau, cô vẫn không kích thích được cảm giác ham muốn của anh. Cẩm Tú đau khổ ngồi xuống giường bật khóc nức nở.
Một chiếc xe sang trọng màu đen bóng lưỡng chạy vào sân trong của một hội trường lớn, lập tức có người chạy đến tận tình mở cửa. Cảnh Phong nắm tay Cẩm Tú bước xuống. Cô mặc một chiếc váy màu vàng đính kim tuyến rực rỡ và kiêu sa, càng tăng thêm phần xinh đẹp. Cảnh Phong còn nổi bật hơn với mái tóc vuốt keo ngược ra sau, gương mặt lạnh cùng ánh mắt sáng đẹp thu hút khiến mấy cô gái tham gia buổi đấu giá không khỏi ngưỡng mộ.
Một chiếc xe màu xám chạy lướt qua họ rồi dừng lại.
Một người đàn ông trung niên bước ra, sau đó nắm tay một cô gái chờ đợi. Một đôi chân dài thon thả trắng trẻo trên đôi giày đỏ đưa ra trước. Cô gái bước xuống kèm theo một mùi hương nhẹ cùng nụ cười hết sức ngọt ngào. Cô nhanh chóng khoác tay người đàn ông, cả hai sóng đôi bước vào bên trong hội trường.
Cảnh Phong giật mình, người anh bất động khi gặp lại gương mặt yêu kiều của Kiều Chinh. Cẩm Tú lúc đó đã bước vào trước ngồi yên vị ở chỗ ngồi đặc biệt của mình, không hề để ý Kiều Chinh cũng đến. Mặt Cảnh Phong đã chuyển sang sắc xám xịt.
Buổi đấu giá bắt đầu.
Mỗi doanh nhân sẽ đem đến một vật quý để tham dự buổi đấu giá, người của họ sẽ tự đem vật quý ra trưng bày, chính người đó cũng làm MC phát ngôn cho sản phẩm của ông chủ mình luôn. Sản phẩm đầu tiên là một bộ trang sức làm thủ công rất tinh xảo, đính rất nhiều ngọc trai hồng. Cẩm Tú thích thú, cầm tấm biển giá giơ lên ngay lập tức, dường như ai cũng muốn có được bộ trang sức đó. Chỉ có Kiều Chinh là không quan tâm, cô dựa người vào ghế, cúi đầu nhìn xuống đôi tay đặt trên đùi mình, mái tóc bồng bềnh buông thả rơi xuống theo cái cúi đầu của cô, một vẻ đẹp u buồn đầy rung cảm.
Kiều Chinh bất ngờ ngẩng đầu lên phát hiện ánh mắt Cảnh Phong đang nhìn cô đăm đăm. Bốn mắt nhìn nhau cứ như thể lửa và băng va chạm, ánh mắt anh nồng nàn, ánh mắt cô lại lạnh lẽo. Cô tỏ ra như không thấy anh, sau đó quay mặt nhìn lên sân khấu, mặc kệ anh hụt hẫng cúi đầu.
Cuộc đấu giá đầu tiên đã kết thúc, người chiến thắng là Cẩm Tú, cô ra giá khá cao. Vui mừng hớn hở định khoe với Cảnh Phong, nhưng khi cô quay lại, thấy Cảnh Phong không hề chú ý đến buổi đấu giá mà đang nhìn ai đó, cô tò mò chồm người và nhìn về phía Cảnh Phong đang nhìn chỉ thấy nửa gương mặt lạnh của Kiều Chinh.
Cẩm Tú tức giận siết chặt tấm bảng đấu giá trong tay, trừng mắt nhìn Kiều Chinh, lòng như lửa đốt. Kiều Chinh đã mất tích hơn năm nay, vậy mà giờ lại xuất hiện ở đây. Cảnh Phong thấy cô ta lại không giấu nổi vẻ say đắm.
– Cảnh Phong – Cô ôm chầm lấy cánh tay Cảnh Phong lắc lắc, giả vờ nũng nịu gọi – Em đã mua được bộ trang sức đó rồi.
Cảnh Phong ngay từ giây phút nhìn thấy Kiều Chinh, lòng dạ và trái tim đều hướng về cô, nào có để ý bộ trang sức đó đẹp thế nào. Nghe Cẩm Tú bảo thế, anh hờ hững đáp lấy lệ:
– Bộ trang sức rất đẹp, rất phù hợp với em.
Cẩm Tú cười ngọt ngào, cô nhào tới hôn lên môi Cảnh Phong một cái vui vẻ, sau đó ngước nhìn sân khấu. Cảnh Phong lại quay sang nhìn Kiều Chinh, dù anh cố dằn lòng nhưng không thể điều khiển được ánh mắt luôn hướng về cô.
Kiều Chinh cũng đang nhìn anh.
Thấy Cẩm Tú hôn môi anh, rồi lại thấy anh nhìn cô, cô nhếch môi cười nhạt chế giễu, quay đi. Nụ cười này của cô khiến anh đau nhói, anh chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười đó ở cô trước đây. Nhìn thái độ thân mật của cô với người đàn ông kia, lòng anh quặn thắt, Cảnh Phong phải chật vật thật lâu mới có thể xua hình ảnh cô khỏi tâm trí để nhìn lên sâu khấu.
Một chiếc vòng ngọc màu lục bảo rất đẹp, từng hạt trong xanh lấp lánh, nếu đeo vào đôi tay trắng nõn sẽ càng khiến đôi tay đài các hơn nữa. Cảnh Phong biết chiếc vòng đó trước đây thuộc về ai. Anh đã từng thấy Kiều Chinh đeo chiếc vòng này, những khi cô ngã vào lòng anh, anh thường nghịch chiếc vòng này trên cánh tay trắng mịn của cô. Vậy nên anh không thể không nhận ra nó.
Anh liếc mắt nhìn Kiều Chinh, cô đang nhìn xuống tay mình, nơi từng đeo chiếc vòng. Cảnh Phong lấy điện thoại ra nhắn một tin ngay lập tức, sau đó nhẹ nhàng cất điện thoại vào túi. Anh tiếp tục dõi mắt nhìn về sân khấu cho đến lúc chiếc vòng được người ra giá cao nhất mua. Kiều Chinh và người đàn ông bên cạnh cô vẫn im lặng không nhúc nhích.
Cuối cùng, vật quan trọng nhất cũng được trưng bày. Đó là một chiếc bình cổ bằng ngọc thạch màu trắng có niên kỉ lâu đời. Người phát ngôn cho biết ông chủ là một doanh nhân giấu mặt. Cuộc đấu giá cái bình được dự đoán là khá gay cấn. Những ai có hứng thú muốn mua chiếc bình có thể giơ tấm biển đấu giá của họ lên, sau đó sẽ có người đến đưa họ một tấm phiếu điền thông tin.
Kiều Chinh lập tức giơ tấm bảng của mình lên để nhận phiếu đấu giá.
Cảnh Phong nhìn chiếc bình thật lâu, anh chợt nhớ ra cái ngày mà nhà cô bị tịch thu tài sản, mẹ cô đã gào thét không cho ai đem chiếc bình đó đi vì đó là cái bình mà ba cô thích nhất. Mục đích cô đến đây chắc chắn là vì cái bình.
Anh lập tức chộp lấy tấm biển đấu giá trên tay Cẩm Tú, sau đó giơ lên cao.
Nhiều người quen biết khá bất ngờ vì hành động này của anh. Ai cũng biết, những ông chủ lớn thường không đích thân đứng ra đấu giá bao giờ, họ thường nhờ vợ, tình nhân hay trợ lí thay mặt. Giá trị của cái bình trong mắt đám người giàu sang đó vì thế mà càng tăng thêm. Tuy nhiên vì nể địa vị tối cao của ông chủ Cảnh Phong mà họ nhận giấy xong, chỉ ghi một số tiền tượng trưng, chẳng ai ra giá cao hơn giá ban đầu là bao cả.
Cảnh Phong cũng biết vậy, anh khẽ cười nhìn sang phía Kiều Chinh thấy cô đang hờ hững nhìn lên sân khấu. Sắc mặt Kiều Chinh có chút hài lòng khi nhìn số tiền người đàn ông bên cạnh có thể trả thay cô. Cảnh Phong lần nữa cười nhạt, ghi ngay số tiền mà mình quyết định mua. Sau đó anh gấp lại, chờ người đến thu phiếu. Ngón tay gõ nhịp như chắc chắn phần thắng sẽ thuộc về mình, chỉ chờ đến lúc công bố mà thôi.
Cẩm Tú ngồi kế bên kinh ngạc khi thấy Cảnh Phong điền số tiền trên giấy cùng tên và chữ ký. Cô hoài nghi, Cảnh Phong chưa bao giờ có hứng thú với đồ cổ, cô nghĩ Cảnh Phong muốn tặng cái bình đó cho ông chủ Thạch, ba nuôi của anh. Nhưng nếu đúng là vậy cũng không cần bỏ ra một số tiền lớn đến thế.
Phiếu đã được thu xong, và gần như ngay lập tức kết quả được công bố.
– Một trăm năm mươi tỷ. Vâng thưa các vị, một trăm năm mươi tỷ là số tiền mà chàng trai trẻ có tên Cảnh Phong của chúng ta đã đưa ra để trả cho cái bình cổ này – Tiếng MC vang lên khiến tất cả mọi người đều giật mình quay đầu nhìn về phía Cảnh Phong, không ít người trầm trồ ngưỡng mộ.
Kiều Chinh tỏ ý thất vọng, cô đưa mắt nhìn sang Cảnh Phong, trong lòng lửa giận bùng cháy, nhưng anh vẫn ung dung coi như không thấy ánh nhìn của cô. Giá mà người đàn ông bên cạnh cô đưa ra cho cái bình chỉ là bảy mươi tỷ.
– Tôi nghĩ hiện tại, chẳng còn ai đưa ra mức giá cao hơn thế này nữa. Mức giá của hai lần cao nhất quá chênh lệch, ông chủ tôi xem ra đã thu được một món lời.
– Khoan đã, vẫn chưa mở ra hết mà – Một thanh niên trẻ đứng dậy từ hàng ghế phía sau kêu lên phản đối.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn chàng trai trẻ kia. Mặt anh ta không biến sắc ung dung nói:
– Phiếu của chúng tôi vẫn chưa được mở ra.
MC ngượng ngùng, tỏ vẻ sai sót rồi mới lên tiếng:
– Vâng, còn một lá phiếu nằm dạt sang một bên khiến tôi không nhìn thấy. Thưa các vị, sau đây là lá phiếu cuối cùng cho cái bình cổ.
MC dừng lại một chút để mở lá phiếu ra, bỗng anh ta lập cập một lúc, miệng há hốc khi nhìn con số trên đó. Sau đó anh ta nuốt khan, hít sâu nói với tất cả mọi người trong khán phòng:
– Ba trăm tỷ, thưa các vị. Cái bình có giá khởi điểm là bốn mươi sáu tỷ này đã được mua với giá là ba trăm tỷ và là do…
MC đưa mảnh giấy lên định đọc tên người mua thì chàng trai lúc nãy lên tiếng.
– Không cần đọc tên, chúng tôi sẽ theo các vị vào trong làm thủ tục thanh toán tiền.
Mọi ánh đèn lập tức chuyển hướng về phía chàng trai, cứ như anh ta hiện tại là trung tâm của nơi này. Thế nhưng, bên cạnh anh ta, một người đàn ông dáng vẻ cao sang, mặc bộ vest màu đen lịch sự ung dung đứng dậy. Chàng trai lập tức tránh sang một bên thật cung kính để ông ta bước đi ra khỏi hàng ghế, sau đó mới theo sau ông ta.
Sau giây phút ngỡ ngàng, mọi người lập tức nhận ra, chàng trai kia chỉ là trợ lí cho người đàn ông đó, ông ta mới chính là người hào phóng vung tay bỏ tiền ra mua cái bình ngọc với giá gấp sáu lần. Kiều Chinh lập tức đứng dậy đi theo họ, bỏ mặc gã đàn ông đi cùng cô từ đầu buổi đấu giá.
Cảnh Phong sầm mặt. Anh cũng đứng dậy rời đi.
Buổi đấu giá thất bại, Kiều Chinh mang vẻ thất vọng đi vào toilet, cô vọc nước liên tục lên mặt mình, cố xua tan đi bực dọc trong lòng. Nhưng cô chợt nhớ lại vẻ mặt đắc chí của Cảnh Phong phút chốc chuyển thành vẻ mặt của kẻ thất trận, chẳng khác nào một người đang ở trên mây xanh bỗng chốc bị đẩy xuống vực sâu, đột nhiên thấy thích chí vô cùng. Cô bật cười, cười như điên dại sau đó cô nghiêm sắc mặt, đôi mắt thoáng sầm xuống.
– Cách…
Tiếng cửa toilet bật mở, một cô gái đi vào, trên người là bộ váy vàng kim rực rỡ. Kiều Chinh không quay đầu lại nhìn, nhưng qua tấm kính to và dài dùng để soi mặt trong những tolet sang trọng, cô biết đó là Cẩm Tú. Kiều Chinh rút khăn giấy trong chiếc hộp gần đó, chậm rãi lau nước trên mặt mình, làm như không để ý đến người vừa bước vào. Nhưng Cẩm Tú luôn là người chủ động, cô nhìn Kiều Chinh bằng ánh mắt soi mói. Trước đây, cô đẹp hơn Kiều Chinh rất nhiều, dù nhà cô nghèo hơn nhưng để không bị khinh thường, cô luôn tỏ ra kiểu cách tiểu thư, mặc váy, làm tóc. Còn Kiều Chinh, tuy giàu nhưng ăn bận khá đơn giản. Kiều Chinh trước mặt cô bây giờ đã hoàn toàn khác, mặc trên người bộ váy đẹp đẽ và lịch thiệp nhất, đôi chân dài thon thả thu hút hầu hết ánh nhìn của đám đàn ông, mái tóc uốn lượn xõa sau lưng cực kì gợi cảm. Kiều Chinh của ngày hôm nay đẹp rạng rỡ như một đóa hoa hồng. Cẩm Tú bước đến gần Kiều Chinh hơn, tỏ ra thân thiết hỏi:
– Lâu quá không gặp. Chinh thế nào rồi, mọi chuyện vẫn ổn chứ?
Nghe Cẩm Tú lên tiếng hỏi thăm, Kiều Chinh dừng động tác lại, hơi nghiêng đầu nhưng không nhìn thẳng Cẩm Tú mà chỉ cười nhạt một cái. Một nụ cười đầy mỉa mai cho sự giả tạo của ả đàn bà trước mặt mình. Sau đó cô quăng mẩu giấy lau mặt vào sọt rác. Cẩm Tú vẫn nhẫn nhịn, cô vòng qua người Kiều Chinh trong lúc Kiều Chinh lấy hộp phấn ra dặm lại, Cẩm Tú buông giọng mỉa mai:
– Nhìn Chinh bây giờ chắc chắn cuộc sống rất tốt, là bạn bè, mình cũng mừng cho Chinh, nhưng mà người đàn ông đó hình như tuổi cũng hơi cao thì phải. Cố gắng chăm sóc ông ta cho tốt nhé.
Kiều Chinh bật cười lớn, cô đóng nắp hộp phấn lại rồi bỏ vào trong bóp đầm của mình, sau đó kề đầu sát vào tai Cẩm Tú nói:
– Học thầy không tày học bạn. Chiêu này mình chính là học từ Tú mà ra. Có lẽ mình nên cảm ơn Tú đã chỉ dạy, sau này hi vọng được Tú chỉ dạy nhiều hơn nữa.
Cẩm Tú tái mặt khi nghe Kiều Chinh nói, cô sững sờ, mím môi vừa tức giận vừa xấu hổ không nói được lời nào cả.
Kiều Chinh bật cười lớn, đắc ý quay đi.
Cẩm Tú nhìn theo cô thét lớn:
– Tôi hoàn toàn khác cô, tôi là vì hi sinh cho tình yêu của mình, giúp Cảnh Phong hoàn thành mục đích. Còn cô, cô bán thân xác vì tiền. So với tôi, cô đúng là thấp hèn.
– Thấp hèn? – Kiều Chinh tức giận, tay siết chặt cái bóp đầm màu nâu nhạt, nhưng nhanh chóng dẹp ngay cơn tức giận đó đi, quay lại nhìn Cẩm Tú với nụ cười rất đẹp, bước đến bên Cẩm Tú, mặt đối mặt với cô ta.
– Tôi đúng là thấp hèn đó thì sao nào? Tôi kiếm sống bằng cách bán thân xác của mình đó, sao hả, cô đố kị à?
Kiều Chinh nhướn mày nhìn Cẩm Tú đầy thách thức, sau đó cười khẩy nói:
– Hãy giữ cho chặt người đàn ông của cô đi, đừng để ánh mắt anh ta liếc ngang liếc dọc nữa, nếu không, khi có cơ hội, tôi sẽ quyến rũ anh ta ngay lập tức. Lúc đó đừng trách tôi không nể tình bạn xưa kia nhé.
Cẩm Tú tái mặt muốn tát Kiều Chinh, nhưng Kiều Chinh nhanh tay hơn đã giữ tay Cẩm Tú lại rồi giáng vào mặt Cẩm Tú một cái thật mạnh, năm ngón tay cô hằn rõ trên gương mặt Cẩm Tú.
– Cô dám đánh tôi?! – Cẩm Tú bất ngờ khi bị nhận một cái tát đau đớn như thế, cô căm phẫn nhìn Kiều Chinh thét lên.
– Là cô ra tay trước – Kiều Chinh chẳng chút e sợ nào cả, đanh mặt nhắc nhở – Còn nữa, tôi có thấp hèn hay không, cũng chưa đến phiên cô lên tiếng chửi mắng đâu. Cái tát này là để cảnh cáo cô, từ nay về sau nếu còn dám lăng nhục tôi, tôi sẽ để cô trả giá gấp mười lần. Hãy nhớ lấy…
Nói xong, Kiều Chinh thẳng người bước ra ngoài.
Cẩm Tú siết chặt tay giận dữ, cô nhất định bắt Kiều Chinh trả giá cho cái tát ngày hôm nay. Cảnh Phong… là của cô.
Kiều Chinh vừa ra khỏi cửa toilet, đi ngang hành lang thì gặp hai người đối diện đang đi tới, người đàn ông ăn bận lịch sự, người thanh niên đeo kính đi bên ông ta vô tình va vào cô, trên tay anh ta một điếu thuốc, tàn thuốc bay vào váy áo Kiều Chinh.
– Thật xin lỗi – Chàng thanh niên áy náy lên tiếng – Xin phép để tôi đền cho cô bộ váy khác.
– Không sao, không hề gì – Kiều Chinh mỉm cười lắc đầu, hờ hững nói – Cũng không cần phải đền lại.
– Như thế thì không được – Người đàn ông lúc này mới lên tiếng, ông ta chính là người đã bỏ ra ba trăm tỷ để mua chiếc bình cổ đó – Trợ lí của tôi làm sai, tôi là chủ nhất định phải bồi thường.
– Xin lỗi ông chủ – Người thanh niên cúi đầu nhận lỗi.
– Thôi được. Ngài đưa tôi danh thiếp của ngài, nếu như tôi phát hiện chiếc váy có vấn đề gì thì sẽ gọi điện thoại cho ngài. Đến lúc đó, hi vọng ngài đừng bảo là không quen biết tôi là được.
Người đàn ông nhìn Kiều Chinh một lúc lâu rồi gật đầu hòa nhã nói:
– Tôi mong nhận được điện thoại của cô.
Nói xong ông hất mặt ra lệnh cho người trợ lí lấy danh thiếp của mình đưa cho Kiều Chinh. Sau đó ông cùng người trợ lí rời đi.
Kiều Chinh lướt nhìn tấm danh thiếp rồi khẽ cười. Siết chặt tấm danh thiếp trong tay, cô không ngờ mọi việc lại thuận lợi như thế, cô không tìm ông ta, ông ta đã tự nộp mình cho cô.
Cảnh Phong đứng từ xa nhìn Kiều Chinh đang đắc ý, trong lòng anh đã biết sắp tới mục tiêu của cô là gì.
Tiếng bước chân cộp cộp vang lên phía trước mặt khiến Kiều Chinh giật mình, cô thấy gương mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc bén như dao ném về phía cô. Kiều Chinh hiểu Cảnh Phong đã thấy cảnh vừa rồi, cô cất danh thiếp vào trong bóp, vuốt lại váy áo mình rồi kiêu kì bước về phía trước, không ngại đối mặt với Cảnh Phong.
Khi cả hai đi ngang qua nhau, Cảnh Phong nắm tay giữ cô lại. Kiều Chinh lạnh giọng hỏi:
– Anh muốn gì?
Cảnh Phong nhìn Kiều Chinh mỉa mai:
– Người đàn ông đi cùng em lúc nãy đâu rồi?
Kiều Chinh nhếch môi cười, cao giọng trả lời anh:
– Đàn ông chỉ là một công cụ để phụ nữ lợi dụng mà thôi. Một khi không lợi dụng được hay lợi dụng xong rồi thì đương nhiên là vứt bỏ.
Ẩn ý trong câu nói của Kiều Chinh khiến lòng Cảnh Phong dâng lên một nỗi chua xót. Năm xưa, anh lợi dụng cô xong rồi thì vứt bỏ một cách không thương tiếc. Nhưng bây giờ anh không muốn cô dùng thân xác này để lợi dụng kẻ khác.
– Vậy theo em nghĩ, đàn bà là gì? – Cảnh Phong tiến thẳng về phía Kiều Chinh ép sát cô vào bức tường sau lưng.
Kiều Chinh mím môi, bị hơi thở nóng ấm của anh từng phút từng giây đẩy lùi vào tường, cô mở mắt nhìn anh chằm chằm. Cảnh Phong đưa tay tém lại tóc cho cô, ngón tay anh chạm khẽ vào vành tai cô khiến cô run lên, anh cúi đầu sát bên tai cô nói nhỏ:
– Đàn bà chỉ là một công cụ để cho đàn ông thỏa mãn.
Kiều Chinh tức giận trừng mắt nhìn anh, cô giơ tay lên định tát anh nhưng Cảnh Phong đã giữ tay cô lại, anh cũng nhanh chóng chụp lấy cánh tay kia của cô. Cô càng vùng vẫy càng bị anh giữ chặt hơn.
Ngay lúc cả hai đang giằng co, Cẩm Tú mở cửa bước ra, thấy cảnh tượng trước mắt, cô sững người, đứng im, kích động đến mức lắp bắp không nói thành lời.
– Hai.. người… đang làm gì vậy?
Kiều Chinh nhân lúc Cảnh Phong quay đầu nhìn Cẩm Tú liền thoát khỏi tay anh rồi một mạch bỏ đi. Đáng tiếc, Cảnh Phong chẳng quan tâm sắc mặt tái nhợt của Cẩm Tú, anh nắm lấy tay Kiều Chinh kéo đi thật nhanh.
Kiều Chinh bị lôi đi, không thể phản ứng được, đành cứ thế mà đi theo. Anh đẩy mạnh cô vào một căn phòng đang mở cửa rồi đóng sầm cửa lại khóa chặt.
– Anh làm gì vậy hả? – Kiều Chinh giận dữ.
– Đưa danh thiếp đó cho anh? – Cảnh Phong lập tức chìa tay, thẳng thắn yêu cầu.
– Vì sao tôi phải đưa cho anh? – Kiều Chinh cao giọng hỏi lại.
– Vì nó không cần thiết với em.
– Nực cười! Sao anh biết nó không cấn thiết với tôi? Tôi trịnh trọng nói cho anh biết, nó cực kì cần thiết với tôi.
Cảnh Phong tức tối hỏi:
– Em định dùng nó để làm gì? Liên lạc với ông ta sau đó gạ tình đổi lấy cái bình sao?
– Đúng vậy – Kiều Chinh không chớp mắt, không thay đổi sắc mặt, một chút xấu hổ cũng không có mà thẳng thắn đáp – Mục đích tôi đến đây là vì cái bình nên bằng mọi giá tôi phải có được nó – Sau đó cô mở miệng cười chế giễu – Tôi không giàu như anh, tùy tiện để bạn gái vung tiền mua sắm. Ngoài thân xác ra tôi chẳng có gì.
– Em…
Cảnh Phong vừa định lên tiếng thì Cẩm Tú đã đấm mạnh cửa gọi:
– Cảnh Phong. Anh mau ra đây.
Cả hai nhất thời im lặng. Kiều Chinh định mở cửa đi ra ngoài nhưng Cảnh Phong đã giữ cô lại, anh giật lấy cái bóp khỏi tay Kiều Chinh sau đó lấy đi tấm danh thiếp.
– Việc gì anh phải như vậy? – Kiều Chinh khoanh tay bật cười nhìn Cảnh Phong vò nát tờ danh thiếp – Nếu anh thích thì cứ việc lấy đi, dù sao tên và số điện thoại của ông ta, tôi cũng đều đã nhớ kĩ rồi.
Cảnh Phong bực bội ném tờ danh thiếp bị vò nát xuống đất, đẩy mạnh Kiều Chinh vào tường, ánh mắt nhìn cô đỏ ngầu đáng sợ.
– Em nhất định phải dùng cách này đánh đổi sao?
– Vậy anh nghĩ ngoài thân xác ra tôi còn gì để trao đổi? – Kiều Chinh hỏi vặn lại anh – Tất cả mọi thứ của tôi, anh đều lấy hết còn gì, ngay cả thân xác của tôi anh cũng có bỏ qua đâu…
Kiều Chinh cụp mắt xuống, cổ họng đau buốt sau từng lời nói. Cảnh Phong vòng tay siết lấy eo cô, đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt cô, mơn man đôi má mịn màng của cô. Kiều Chinh nhất thời bị cái vuốt ve nhẹ nhàng đó làm chìm đắm, nhưng tiếng đập cửa của Cẩm Tú khiến cô bừng tỉnh, cô hất tay Cảnh Phong ra:
– Đừng nói là anh luyến tiếc cơ thể của tôi đấy nhé.
Ánh mắt Cảnh Phong rực lửa, sau đó anh khàn giọng:
– Nếu anh nói, anh luyến tiếc thì sao?
Vừa dứt lời, anh thô lỗ quấn lấy môi cô, đầu lưỡi lướt qua môi dưới của cô, lưu luyến mãi không rời, mặc kệ bên ngoài Cẩm Tú đập cửa không ngừng. Khi cô cắn chặt lấy môi mình, không cho anh tấn công vào bên trong, Cảnh Phong đè mạnh cô vào cánh cửa, giống như nếu cô nhất quyết không đầu hàng anh thì anh cũng nhất quyết để Cẩm Tú đập cửa ầm ĩ mãi như thế. Chỉ một chút nữa, cô sợ mọi người sẽ kéo đến vậy thì…
Kiều Chinh bất lực, cô đành chấp nhận thua cuộc để anh anh tiến vào. Sau khi thỏa mãn với nụ hôn của mình, Cảnh Phong nhẹ nhàng đưa tay chạm vào vành môi sưng mọng của cô, ánh mắt không phải thỏa mãn mà là đau xót.
Kiều Chinh đẩy mạnh anh ra, cô tức giận trừng mắt nhìn anh rồi hậm hực mở cửa bước ra ngoài, không thèm để ý đến ánh mắt muốn giết người của Cẩm Tú, hất lại tóc gọn gàng, chỉn chu như để chọc tức Cẩm Tú.
Tuy Cảnh Phong đã giúp cô lau đi vết son môi bị nhòe, nhưng Cẩm Tú vẫn thấy được và cô biết vừa rồi hai người ở trong đó làm gì.
– Cô đúng là đê tiện – Cẩm Tú buông tiếng chửi mắng.
– Quản anh ta cho tốt đi.
Nói xong Kiều Chinh bỏ đi, để lại Cẩm Tú với đôi mắt sắc như dao nhìn theo. Cảnh Phong mở cửa, làm như không có chuyện gì nói với Cẩm Tú:
– Về thôi.
Tin về người đàn ông thần bí đã hào phóng bỏ ra ba trăm tỷ để mua một cái bình cổ nhanh chóng lan rộng. Người chủ cái bình còn phát ngôn thêm rằng: “Tôi đã nhận đủ số tiền, giờ sẽ cùng gia đình đi du lịch”.
Các trang tin tức đăng ầm ĩ, người người xôn xao, ai cũng muốn nhìn ngắm xem cái bình đó ra sao, có đáng giá đến mức phải bỏ ra đến ba trăm tỷ mới mua được hay không? Tất nhiên ai cũng tò mò về người đàn ông giàu có kia. Báo chí có đăng hình nhưng chỉ là hình nửa bên mặt hoặc sau lưng ông ta mà thôi. Người trợ lí và đoàn vệ sĩ đã ngăn cản không cho ai đến làm phiền ông ta, không có người nào tiếp cận được ông ta cả. Người ta đều gọi ông ta là người đàn ông hào nhoáng bí ẩn. Tin tức về ông nóng đến mức có báo đã đăng giải thưởng cho ai chụp được gương mặt chính diện của ông ta.
Người đàn ông nhìn tờ báo trên tay mình thật lâu rồi khẽ cười.
– Người đàn ông hào nhoáng bí ẩn ư? – Giọng một cô gái đi tới tươi cười đọc lại một dòng trên tờ báo.
Ông ta bật cười gập tờ báo lại để sang một bên, chìa tay về phía cô gái, cô nhanh chóng đặt tay mình vào lòng bàn tay ông. Ông kéo mạnh cô ngồi vào lòng mình, hôn nhẹ lên môi cô, sau đó nói:
– Đến em cũng trêu chọc anh sao?
– Trả em ba trăm tỷ đây – Cô gái chìa tay trước mặt ông ta đòi.
– Chẳng phải anh đã viết cho em tờ séc ba trăm tỷ rồi hay sao? – Ông ta nhẹ nhàng đáp.
– Hứ, ba trăm tỷ của anh chỉ là một con số, chẳng đào đâu ra được một tờ tiền thật nào cả – Cô gái bĩu môi lườm ông ta.
Người đàn ông bật cười, sau đó hôn lên môi cô gái một cái nữa và nói:
– Anh thà để ba trăm tỷ đó cho em mua sắm và vỗ béo em còn hơn. Ai lại điên khùng mà bỏ ra số tiền lớn thế để mua cái bình cổ đó chứ?
– Chẳng phải anh chính là kẻ điên đó hay sao? – Cô gái chỉ tay lên trán ông ta.
– Anh mua người bán thôi – Ông ta bật cười ha ha.
– Anh thì vui rồi, từ ngày mai, người ta sẽ làm loạn lên để truy tìm anh cho xem. Anh đúng là cáo già thật, tự mình bán, tự mình mua, dù anh có trả bao nhiêu thì cũng thuộc về anh mà thôi. Ba trăm tỷ ư? Từ nay anh nổi tiếng rồi. Một chiêu mà bắn ra vạn mũi tên.
– Chúng ta đi ăn mừng thôi. Chúc mừng kế hoạch tiến quân vào thị trường rộng lớn này thành công – Người đàn ông đứng dậy ôm eo cô gái bước đi.