The more that you read, the more things you will know. The more that you learn, the more places you'll go.

Dr. Seuss

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2020-10-23 04:17:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
10
Mười mấy ngày sau đó, San San đi kiểm tra thì được bác sĩ xác nhận là đã mang thai. Lục Thư và Đào đưa Nhất Ức Lục và Nhị Bách Ngũ đi đến nơi khác theo đúng điều kiện mà Vương Thảo Căn đề ra.
Lục Thư đã được San San kể lại tường tận “quá trình nghiên cứu tâm lí” tối hôm đó; Lục Thư vừa nghe vừa khóc, San San đã giúp hai chị em tháo gỡ được trở ngại tâm lí. Từ ngày đó, Lục Thư không những đối xử với em trai mình như một người đàn ông trưởng thành, mà còn quan tâm nhiều hơn đến em mình. Vì rằng, từ những điều San San nói ra Lục Thư mới biết Nhất Ức Lục không những rất hiểu mình mà lại còn đầy cảm kích khiến tình cảm chị em càng thêm sâu sắc.
Lục Thư tuy không muốn Nhất Ức Lục phải rời xa mình, nhưng cô bắt buộc phải thực hiện lời cam kết với Vương Thảo Căn. Tuy nhiên cô vẫn trách Đào:
- Chẳng biết chừng nào Vương Thảo Căn mới cho hai đứa chúng nó quay về đây!
- Anh nghĩ sẽ không lâu đâu!
Đào an ủi Lục Thư. Thực ra thì chẳng cần phải đợi đến khi Vương Thảo Căn đồng ý chỉ cần khi nào anh cảm thấy cuộc chiến giành giật tinh trùng dịu đi thì họ có thể trở về. Điều này thì anh chắc chắn.
- Cùng lắm là đợi bụng của San San to ra là được! Chẳng qua Vương Thảo Căn muốn đề phòng hai người phát sinh tình cảm thôi! Chờ một thời gian nữa, khi nào San San sắp sinh đã, mà cũng phải để cho em nó ngủ với Nhị Bách Ngũ chứ, nếu Nhị Bách Ngũ cũng có em bé luôn thì càng tốt! Lúc đó,dù San San còn nặng tình với Nhất Ức Lục thì cũng phải giữ kín trong lòng thôi! Anh cảm thấy điều kiện của Vương Thảo Căn rất hợp lí,
- Nhưng đưa chúng nó đi đâu bây giờ? Vương Thảo Căn có nói gì không? Chả nhẽ càng xa càng tốt?
- Anh đã trao đổi với Vương Thảo Căn về việc này rồi - Đào vốn đã lên kế hoạch từ trước. - Đưa hai đứa chúng nó đến nơi nào mà ít người biết ấy. Chỗ nào có không khí trong lành, không bị nhiều người dòm ngó ấy.
- Vì sao phải là nơi ít người qua lại? Chẳng nhẽ lại không cho chúng nó gặp ai à? - Lục Thư thật sự không hiểu nổi.
Thấy mình lỡ lời, anh vội giải thích:
- Ít nhất cũng phải là nơi Đỗ Bì không thể biết được! Anh và em đều không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chúng nó, cho nên nếu như Đỗ Bì biết được nơi ở của hai đứa, anh ta sẽ lại chạy đến với chiêu bài cũ “hiến một giọt tinh trùng là cứu vãn được một đôi vợ chồng” với Nhất Ức Lục. Anh ta rất có thể sẽ lừa em trai em lần nữa đấy!
- Anh thật là rách việc! - Lục Thư trách móc - San San đã nói Nhất Ức Lục đã trưởng thành, không còn là cậu nhóc tám tuổi ngày nào đâu. Làm sao mà nó lại dễ bị lừa như thế được?
- Em quên rồi à? - Đào cố ý làm ra vẻ không kiên nhẫn được nữa - Đỗ Bì mới lừa nó cách đây hơn ba tháng thôi. Lúc đó, nó vẫn còn là đứa trẻ con sao? Chỉ trong ba tháng, em trai em vụt một cái đã trưởng thành luôn sao? Em hồ đồ đến thế ư?
Lục Thư suy nghĩ thấy lời anh nói cũng đúng:
- Vậy anh nói thử xem, nơi nào phù hợp?
- Ninh Hạ! Em đã nghe nói tới nơi này bao giờ chưa?
- Ninh Hạ! Ở gần Tân Cương phải không? Nếu không cũng là một nơi nào đó ở phía Đông Bắc. Rét mướt lắm! Anh đưa chúng nó đến nơi xa xôi như vậy làm gì? Ta nên tìm nơi nào gần một chút thì hơn.
Đào cười:
- Được, được, được! Vậy em thử nói xem, nơi nào là thích hợp nhất? Chúng ta cứ lấy thời gian ngồi máy bay để tính khoảng cách nhé?
- Dù sao nơi đó không thể quá gần Thâm Quyến, cũng không thể quá xa Tân Cương! Đó là ý kiến của em!
- Được rồi! - Đào cười - Thứ nhất, em không biết Ninh Hạ là nơi nào rồi, lúc thì nói ở Tân Cương, lúc lại nói ở Đông Bắc. Ở Đông Bắc chỉ có Liêu Ninh, chứ không có Ninh Hạ. Anh nói em nghe, tối nào em cũng nghe chương trình dự báo thời tiết của đài truyền hình Trung ương phải không? Họ thường đọc là khu vực trung tâm hướng Tây Bắc thuộc Đông Nam bộ, rườm rà như vậy nhưng thực ra chỉ vùng nào em có biết không? Em có nghe nhưng chắc không để ý, phải không nào? Kỳ thực đó chính là Ninh Hạ. Ngay cả đài truyền hình Trung ương cũng không nói rõ nơi ấy, đủ thấy đó là vùng đất ít người biết đến! Thứ hai, Ninh Hạ còn gần Tứ Xuyên chúng ta hơn cả Thâm Quyến và vùng Đông Bắc ấy chứ. Đi máy bay chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ thôi, còn nhanh hơn cả từ đấy đi Bắc Kinh! Thế nào? Em có vừa lòng với Ninh Hạ không? Anh đã từng đi công tác ở đó, có khi nơi ấy còn tốt hơn cả ở đây. Thành phố sạch sẽ, không khí trong lành lắm!
- Vậy sao em chẳng nghe ai nói đến đấy bao giờ? - Lục Thư vẫn tỏ ý hoài nghi.
- Được! Anh chỉ cần nói một câu là em rõ ngay: Đó là nơi Trương Nghệ Mưu và Củng Lợi thành danh. Đó cũng là nơi quay bộ phim Đại thoại Tây du của Châu Tinh Trì mà em trai em rất thích. Anh đã đến đó thăm dò trước rồi, du lịch ở đó thì không còn gì bằng!
Lục Thư cười:
- Như vậy cũng được!
111
Đào nhờ một kẻ chuyên làm giả giấy tờ kiếm chứng minh thư cho Nhất Ức Lục. Một cảnh sát gương mẫu mà phải nhờ vả kẻ chuyên làm giả giấy tờ cũng đủ để thấy mức độ ác liệt của “cuộc chiến tinh trùng”! Việc này Đào không thể không đề phòng mọi mặt. Nếu Nhất Ức Lục lên máy bay bằng giấy tờ thật thì chưa biết chừng sẽ có một số kè liều lĩnh lần theo dấu vết đến tận nơi.
Đào thấy Nhị Bách Ngũ có phần tinh nhanh hơn Nhất Ức Lục, nên anh dặn cô phải đề phòng đám người xấu lừa Nhất Ức Lục đến nơi nào đó để lấy tinh trùng của cậu.
Nhị Bách Ngũ thể hiện quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ, cô nhấn mạnh:
- An toàn là việc hàng đầu!
Khi nhìn thấy tên mới của Nhất Ức Lục trên chứng minh thư giả, cô cười nói:
- Anh Đào này, anh thật là người biết cách đặt tên! Cái tên này còn hay hơn cả tên thật của anh ấy! Sau này nếu có con, chúng em sẽ lấy tên này đặt cho nó!
Đó chính là nguồn gốc cái tên của nhân vật kiệt xuất Trung Quốc trong tương lai. Cái tên vĩ đại của lịch sử ấy, chẳng qua chỉ là cái tên Đào buột miệng nói ra khi anh bảo với tên làm giả giấy tờ!
112
Nhất Ức Lục và Nhị Bách Ngũ vừa ra khỏi sân bay Ngân Xuyên bỗng thấy mắt như sáng hẳn lên. Nhất Ức Lục nói:
- Không hiểu sao anh thấy mắt mình bỗng nhiên sạch hẳn!
Nhị Bách Ngũ cũng có cảm giác như vậy.
- Đúng rồi! Đúng rồi! Ở đây mắt chúng ta không bị vật cản trở nên tầm nhìn rất xa! Dãy núi xa kia trông rõ mồn một ấy nhỉ! Cảnh sát Đào quả thật đã giúp chúng ta tìm một nơi rất tốt!
Bên ngoài sân bay, đám tài xế taxi vây quanh họ.
- Vào thành phố không? Vào thành phố không?
Nhị Bách Ngũ bảo Nhất Ức Lục:
- Chúng ta vừa từ thành phố đến giờ lại vào thành phố thì chán nhỉ, chi bằng ta đến nơi Châu Tinh Trì đóng phim Đại thoại Tay du trước nhé.
Nhất Ức Lục vui vẻ nói:
- Tùy em!
Hai người liền ngồi vào một chiếc taxi, họ hỏi anh tài xế:
- Anh cho chúng tôi hỏi, nơi đóng bộ phím Đại thoại Tây du ở đâu?
Người lái xe tỏ vẻ thông thạo đường xá, nói:
- À! ở phim trường phía tây thị trấn Bắc Bảo!
- Vậy anh đưa chúng tôi đến đó nhé! Có xa không?
- Đi đường cao tốc thì đảm bảo với anh chị chỉ bốn mươi phút là tới nơi, trục đường ấy không có đèn giao thông nên còn nhanh hơn cả vào thành phố!
Quả nhiên, xe chạy rất nhanh trên đường cao tốc. Dọc đường cao là những tấm biển chỉ dẫn, trên đó viết hai chữ Phim trường rất to, ngoài ra còn có hồ nước và ruộng vườn; trong ánh chiều tà, nơi đây càng lộ rõ cảnh sắc xanh tươi. Địa thế bằng phẳng, có thể phóng tầm mắt đi khắp bốn hướng; xa là núi, gần có sông, tha hồ ngắm cảnh! Hai người cực kỳ sung sướng, họ còn cảm thấy chưa được ngắm nhìn thỏa thích thì tài xế đã báo đến nơi rồi. Thì ra phim trường lại nằm ngay ven đường cao tốc.
Mặt trời đã lặn xuống núi. Người tài xế nhiệt tình chỉ cho họ, ngọn núi đó là núi Hạ Lan. Hạ Lan óng ánh, lung linh dưới ánh chiều tà còn sót lại chưa kịp tắt của buổi hoàng hôn; nó không giống dãy núi là mấy mà giống như một áng mây xanh thẫm trải đều, nhấp nhô kéo dài trên mặt đất.
Trước mắt họ sừng sững hai tòa thành cổ. Những bức tường màu hoàng thổ của tòa thành giống như những phiến hổ phách lấp lánh sắc màu sặc sỡ trong ráng chiều mầu tím đỏ. Những vết bong tróc trên tường do thời gian gặm nhấm chẳng khác gì những bông hoa được chạm trổ bởi bàn tay khéo léo của người thợ lành nghề. Nhưng điều làm cho họ ngạc nhiên nhất, vui mừng nhất là ở giữa hai tòa thành cổ là cả một vùng hoa hướng dương nở rộ. Mỗi đóa hướng dương vàng óng đều hướng về bước chân của họ, giống như những sinh linh nhỏ bé, chập chờn trước ngọn gió chiều.
Nhưng khi đến cổng của tòa thành cổ, họ thấy từng đoàn du khách lũ lượt đi ra. Người mặc đồng phục bảo vệ nói “hết giờ rồi, các vị về thôi, ngày mai lại đến!”. Nhị Bách Ngũ hỏi một người gần đấy mới biết cạnh đây có khách sạn Mã Anh Hoa.
- Nơi đó tốt lắm! Bảo đảm đến đó các vị sẽ rất dễ chịu.
Khách sạn này có bề ngoài giống như tòa thành cổ thu nhỏ, hai người vừa bước vào đã thấy như vào động tiên. Những khóm trúc xanh biếc, suối nước chảy uốn lượn, trong hai cái ao nhỏ cá bơi lững lờ, những hòn non bộ hình dáng kì lạ, những bức tường kính khảm mờ, những bức thư pháp, những bức họa cổ xưa.
Nhìn quang cảnh đó, Nhị Bách Ngũ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nói:
- Sao nơi này lại giống Độc Tú Cư của chúng ta như vậy nhỉ?
Một phụ nữ đứng sau quầy hàng đang tính sổ sách. Nhị Bách Ngũ hỏi chị:
- Bà chủ, có phòng không?
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, cười rồi trả lời bằng giọng Tứ Xuyên:
- Có, có! Ủa, các vị cũng từ Tứ Xuyên đến à?
- Đứng thế! Đúng thế!
Nhị Bách Ngũ không ngờ lại gặp được đồng hương ở đây.
- Bà chủ, chúng tôi cần một phòng.
Người phụ nữ đáp:
- Tôi không phải là bà chủ mà chỉ là người quản lý thôi! Các vị cần phòng như thế nào? Phòng vip hay là phòng tiêu chuẩn?
Nhị Bách Ngũ muốn đặt một phòng vip, nhưng Nhất Ức Lục lại đỏ mặt chữa lại là hai phòng tiêu chuẩn. Người quản lí tò mò nhìn hai người tranh cãi, cuối cùng bà quyết định thay họ:
- Thôi khỏi! Tôi sẽ cho hai vị một phòng vip, một phòng tiêu chuẩn, nhưng chỉ tính tiền một phòng thôi. Các vị thích ngủ cùng nhau hay ngủ riêng thì tùy. Thế đã được chưa?
Lúc ăn cơm, bà quản lí bưng đến cho họ hai bát canh.
- Đây là canh mai chua do chính tay ông chủ chúng tôi nấu. Ông chủ rất khéo tay, ông phối hợp các phương thức chế biến của mấy khách sạn lớn để sáng tạo ra món canh này, gọi là canh mai chua Mã Anh Hoa. Tôi mời hai vị đồng hương nếm thử một chút!
- Vâng, canh ngon quá!
Hai người nếm thử, thứ canh này vừa chua vừa ngọt rất hợp khẩu vị.
- Xin bà cho chúng tôi thêm hai bát nữa, cứ tính tiền cho chúng tôi đi ạ.
- Khỏi cần! - Bà quản lí cười nói. - Các vị muốn dùng bao nhiêu chúng tôi sẽ đưa đủ! Xa xôi như vậy mà lại gặp được đồng hương, lẽ nào chúng tôi lại lấy tiền các vị.
Nhị Bách Ngũ cảm thấy một nơi làm ăn mà không nhắc đến chữ “tiền” thật kì lạ, có vẻ như mọi người ở đây đã quay trở lại thời quá khứ, khác biệt hoàn toàn với thành phố hiện đại.
113
Sau bữa cơm, bà quản lí báo với họ, đèn đường đã bật sáng và khuyên họ nên đi ngắm cảnh phim trường về đêm.
Hai người vui vẻ đi ra ngoài cổng. Trong màn đêm, hai tòa thành cổ bỗng nhiên khác hẳn so với cảnh tượng lúc hoàng hôn. Những bức tường màu hoàng thổ được đèn hắt chiếu từ dưới lên làm lộ rõ những vết nứt nẻ, nhăn nhúm. Những vệt nước do mưa tuyết hàng mấy trăm năm hắt vào, chỗ sáng chỗ tối đan xen nhau, vừa lắng đọng vừa hùng vĩ tựa sóng nước cuốn tung ào ạt. Còn ruộng hướng dương vẫn tràn trề sức sống, những cánh hoa đầy đặn, mỡ màng lấp lánh như vàng lá dưới ánh trăng. Bốn bề tĩnh mịch, chỉ có tiếng côn trùng rỉ rả, tiếng gió xào xạc bên tai, hai người dường như đi vào cõi mộng, Nhất Ức Lục chạy ào vào ruộng hướng dương, nằm rạp trên mặt đất, áp mặt xuống đó hít sâu như ngửi thấy một mùi lạ.
Từ lúc đặt chân lên mảnh đất Ngân Xuyên này, Nhất Ức Lục ít nói hẳn, bây giờ cậu lại có động tác kì quặc như thế khiến Nhị Bách Ngũ rất ngạc nhiên. Cô gạt đám hướng dương sang một bên rồi chạy đến ngồi sụp xuống bên cạnh Nhất Ức Lục hỏi dồn:
- Sao thế? Sao thế? Bị thần kinh à?
- Đừng nói! Đừng nói! - Nhất Ức Lục ngẩng đầu, đáp - Anh ngửi thấy mùi của đất! Lúc mới đến đây, anh đã cảm giác có cái gì đó rất lạ! Bây giờ mới phát hiện ra đó là mùi đất!
- Anh thần kinh thì có! Đất thì có mùi gì?
- Em không hiểu đâu! - Nhất Ức Lục ngồi dậy nói. - Từ khi rời khỏi quê nhà đến nay, anh đã đến rất nhiều công trường, còn những công viên ở khắp nơi để chỉ mong ngửi thấy cái mùi này! Nhưng chẳng đâu có cái mùi ấy cả, chỉ ở đây anh mới ngửi thấy nó! Đó chính là mùi của quê anh! Mùi của đất đai! Em cứ ngửi thử mà xem.
Thực ra, đó chỉ là mùi tự nhiên của đất vàng, mùi đất vàng của cao nguyên Hoàng Thổ thì lại càng thuần chất hơn! Người sống ở thành phố đã xa cách lâu với thứ mùi thiên nhiên nguyên thủy này. Hàng ngày họ ngửi mùi dầu xăng, mùi nhựa đường, mùi xi-măng, mùi sắt thép, mùi các loại hóa chất, gió thành phố đầy sóng điện từ. Thế mà họ lại gọi mùi đất là “hơi tanh của đất”? Quả thật, người thành phố không đủ tinh tế để hưởng thụ cái gọi là “hơi tanh của đất”!
Nhị Bách Ngũ nói:
- Em không ngửi đâu! Anh Lục, anh thổi sáo cho em nghe đi! Anh nhìn kìa, trăng đẹp biết chừng nào! Trong Đại thoại tây du chẳng phải có câu “ngẩng đầu nhìn trăng sáng” đó sao?
Nhất Ức Lục đã được hít ngửi thỏa thuê mùi đất nên trong lòng khoan khoái hẳn, cậu lấy ống sáo ra thổi. Tiếng sáo của Nhất Ức Lục không trầm bổng, du dương như ông già bé nhỏ; chẳng biết cậu thổi bài gì mà tiếng sáo vừa mạnh mẽ, ngân vang vừa uyển chuyển, bay bổng, chẳng khác gì câu thơ “bình bạc chợt vỡ, rượu bắn tung” Nhất Ức Lục thổi sáo tùy hứng, thích thì thổi, khiến cho cảnh tượng bốn bề như hòa nhập vào tiếng sáo của cậu! Tiếng côn trùng rỉ rả bỗng ngưng bặt, cơn gió xào xạc bỗng im ắng lạ thường! Nhất Ức Lục đang thổi khúc nhạc mềm mại như liễu bay trong gió, thì bỗng có tiếng chó sủa vang lên từ trong ngôi thành cổ.
Nhị Bách Ngũ cười rũ:
- Anh nghe thấy gì không? Tiếng sáo của anh làm lũ chó nổi cáu đấy! Mà sao nhiều chó thế nhỉ?
Nhất Ức Lục bỏ ống sáo xuống rồi lắng nghe:
- A! Phải có tới một trăm con chó! Không phải anh làm cho bọn chúng cáu giận đâu! Bọn chúng không phải kinh sợ hay tức bực gì mà cắn xé nhau đâu. Tiếng sáo của anh làm chúng nổi hứng sủa váng lên đấy! Bọn chúng làm thế là để phối hợp với anh mà!
Nhi Bách Ngũ đấm cậu một cái:
- Nói lăng nhăng! Anh làm sao biết được là chúng đang hát?
- Ngay từ khi còn nhỏ anh đã nghe hiểu được tiếng chó, tiếng chim rồi. - Nhất Ức Lục đắc ý nói. - Em không tin à? Anh sẽ ngừng thổi một lúc, đợi bọn chúng im lặng anh lại thổi. Khi anh thổi, cứ lắng tai nghe là sẽ rõ cả thôi!
Khi Nhất Ức Lục ngừng thổi sáo thì bọn chó cũng dần dần im hết, không con nào sủa nữa cả. Ít phút sau, Nhất Ức Lục lại cầm lấy ống sáo, tiếng sáo vừa vút lên thì tiếng sửa của hơn một trăm con chó lại vang lên khắp nơi. Nhị Bách Ngũ cũng dần dần nhận ra tiếng sủa của bọn chó quả thực là phối hợp với tiếng sáo của Nhất Ức Lục.
- Thế nào? Em đã nghe ra chưa? - Nhất Ức Lục hết sức phấn khởi.
- Anh làm thế nào mà hiểu được ý chó thế? - Nhị Bách Ngũ nũng nịu dựa vào người Nhất Ức Lục hỏi: - Anh hiểu ý chó, sao lại không hiểu ý em?
- Ý em là sao? Nhất Ức Lục vội hỏi:
- Ý em là em muốn anh nói câu “anh yêu em”! Cái anh chàng ngốc này! Anh nói “Anh yêu em” đi!
- Đang bình thường sao có thể nói “anh yêu em” được chứ? - Nhất Ức Lục ngượng ngùng nói, - Phải trong trường hợp nhất định nào đó, mới nói ra chứ!
- Vậy thì chúng ta cùng diễn thử trích đoạn trong Đại thoại Tây du, anh sẽ thấy tự nhiên ngay thôi! - Nhị Bách Ngũ đứng ngay dậy nói - Nào, em lấy ống sáo giả làm kiếm chĩa vào anh, còn anh thì đọc lời đoạn ấy nhé!
Nhị Bách Ngũ thật không thể nào quên được buổi tối hôm ấy trong khách sạn, cô bị người ta lôi khỏi giường khiến cho giấc mộng của cô bất thình lình bị tan vỡ ngay tức khắc. Đã từ lâu, Nhị Bách Ngũ tìm dịp thích hợp để bù đắp cho Nhất Ức Lục. Cô muốn hoàn thành trọn vẹn giấc mộng cũ, mà cũng muốn lãng mạn một chút!
- Đồng ý! - Nhất Ức Lục cũng thấy hưng phấn liền đứng dậy, bảo Nhị Bách Ngũ cầm sáo chĩa vào cổ mình.
- Em chuẩn bị xong chưa?
- Em chuẩn bị cái gì chứ? Nếu em ngã, anh phải đỡ em nhé! Đừng để em ngã lăn xuống đất đấy!
Nhất Ức Lục liền bắt chước Châu Tinh Trì, nghiêng cổ hai chân bấu chặt vào đất.
- Anh nói nhé!
- Anh nói đi!
Thế là, Nhất Ức Lục liền nhại lại lời thoại của Châu Tinh Trì theo giọng Tứ Xuyên:
- Đã từng có một tình yêu chân thành trước mặt ta, thế mà ta đã không quý trọng, đến khi mất nó rồi ta hối tiếc thì đã không kịp nữa. Trong cõi nhân gian này, còn có nỗi đau nào sánh với nỗi đau của ta! Nếu ông trời cho ta thêm một cơ hội nữa, ta sẽ nói với người con gái đó ba chữ “anh yêu em”. Nếu có thể kéo dài mối tình này, ta hi vọng đó sẽ là một vạn dặm!
Nhị Bách Ngũ kêu “á” một tiếng, tuột tay để rơi ống sáo xuống đất, cô giả vờ ngã, Nhất Ức Lục vội ôm cô vào lòng. Có lẽ do không đứng vững thật hoặc cũng có lẽ là Nhị Bách Ngũ cố ý, cả hai người đều ngã dụi vào giữa đám hoa hướng dương. Nhị Bách Ngũ ôm chặt Nhất Ức Lục, cô kẹp hai đùi vào phần dưới của anh. Đột nhiên cô thở hổn hển, lúng búng ghé sát tai chàng trai thì thầm:
- Anh Lục! Giúp em với! Em muốn...! Giúp em đi, anh Lục...
Những bông hoa hướng dương bị xô đẩy, từng cánh, từng cánh mệt rơi lả tả xuống người họ.
Mặt trăng tròn vành vạnh, phủ xuống những cánh hoa rải trên người họ thành một vầng sáng óng ánh. Hàng vạn bông hướng dương cùng quay đầu lại theo hướng mặt trăng. Những ngọn đèn của tòa thành cổ bỗng nhiên phát ra thứ ánh sáng chói lọi, những thác nước của Hoàng Hà ngưng kết từ mấy trăm năm đột nhiên ào ào tuôn chảy với khí thế mạnh mẽ, hàng trăm con chó trong tòa thành cổ đột nhiên cất tiếng ca vang và từng con cá chép gấm trong hồ nước khách sạn Mã Anh Hoa, hân hoan nhảy ra khỏi mặt nước...
Phôi thai của nhân vật vĩ đại Trung Quốc được bắt đầu hình thành từ đó!
--HẾT--
oOo
PHẠM TÚ CHÂU, VƯƠNG MỘNG BƯU dịch
PHẠM TÚ CHÂU hiệu đính
[1] Phá “tứ cựu”: Bao gồm chống tư tưởng cũ, văn hóa cũ, tập quán cũ, phong tục cũ dưới thời kỳ Đại Cách mạng Văn hóa.
[2] Hiện nay người Trung Quốc gọi gái làm tiền là “tiểu thư”.
Một Tỉ Sáu Một Tỉ Sáu - Trương Hiều Lượng Một Tỉ Sáu