Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Chương 27
K
hi anh bước vào phòng khách, tất cả đều quay đầu về phía anh, và có một sự im lặng đột ngột như thể họ vừa nói về anh. Anh mỉm cười tự tin, sau đó thả người vào một trong những chiếc ghế bành thấp bọc vải hoa. Phòng khách được thiết kế để tạo cảm giác như một khách sạn gia đình ở vùng quê, ngay đến những tờ báo Country Life, Private Eye và Economist, cũng được trải ra trên bàn nước. Thoáng im lặng trong chốc lát. Tiếng đồng hồ kêu tích tắc, và anh định với tay lấy tờ The Lady thì:
“Em biết rồi, cùng chơi ‘Ngươi Có Ở Đó Không, Quỷ Sa Tăng?’ nhé,” Murray nói, và nhận được sự đồng tình từ phía gia đình, kể cả Sylvie.
“’Ngươi Có Ở Đó Không, Quỷ Sa Tăng?’ là gì?” Dexter hỏi, và cả nhà Cope đều đồng loạt lắc đầu về sự thiếu hiểu biết của kẻ xâm nhập này.
“Đó là một trò chơi trong nhà rất, rất tuyệt vời!” Bà Helen nói, lúc này trở nên sôi nổi hơn so với ban tối. “Gia đình chúng tôi đã chơi trò này nhiều năm nay rồi!” Trong khi đó, Sam đã cuộn tờ Daily Telegraph thành một cái ống dài. “Đại ý là một người sẽ bị bịt mắt, họ có tờ báo cuộn này và ngồi quỳ đối diện với người kia…”
“… người này cũng bị bịt mắt?” Murray nói tiếp, đồng thời lục tìm cuộn băng dính trong các ngăn kéo của chiếc bàn viết cổ. “Người cầm tờ báo cuộn lại nói ‘Ngươi Có Ở Đó Không, Quỷ Sa Tăng?’” Cậu ta ném cuộn băng dành cho Sam.
“Và người kia phải làm ra vẻ nhăn nhó, tìm cách thoát ra, sau đó trả lời Có! Hoặc Ở Đây!” Sam bắt đầu buộc tờ báo thành một cái gậy cứng. “Và bằng cách phán đoán nơi giọng nói cất lên, anh ta phải tìm cách dùng cuộn báo đập vào người đó.”
“Anh có ba cơ hội, nếu bỏ lỡ hết cả ba, anh sẽ phải ở lại và bị người chơi kế tiếp đập,” Sylvie nói, cảm thấy hưng phấn với viễn cảnh về trò chơi thời Victoria, “còn nếu đánh trúng người kia, anh sẽ được chọn người chơi tiếp theo. Đó là cách chơi trò này của gia đình em đấy.”
“Vậy…” Murray nói, vỗ vỗ cái gậy bằng giấy vào lòng bàn tay. “Ai sẽ phụ trách trò Thể thao Mạo hiểm nào?”
Mọi người quyết định là Sam sẽ chọi với kẻ xâm nhập Dexter và ngạc nhiên, ngạc nhiên chưa kìa, Sam là người cầm cái gậy giấy đó. Nơi diễn ra trận chiến là tấm thảm trải sàn lớn đã bạc màu ngay giữa phòng, Sylvie dẫn anh vào vị trí rồi đứng phía sau buộc một cái khăn ăn màu trắng quanh mắt anh tự như một cô công chúa đang ban đặc ân cho hiệp sĩ trung thành của mình. Anh thoáng thấy hình ảnh cuối cùng là Sam đang quỳ đối diện anh, và Dexter bỗng cảm thấy một sự thôi thúc tột độ là phải chiến thắng trong cuộc chơi này để thể hiện bằng được con người mình trước gia đình của Sylvie. “Hãy cho họ thấy anh có thể làm gì,” Sylvie thầm thì, phả hơi thở nóng hổi vào tai anh, và anh nhớ lại khoảnh khắc trong nhà bếp, tay anh đặt giữa hai chân cô. Lúc này, cô đang nắm lấy khuỷu tay anh giúp anh quỳ xuống, và hai đối thủ quỳ gối mặt đối mặt trong im lặng không khác gì các đấu sĩ trên đấu trường làm bằng thảm Ba Tư.
“Bắt đầu cuộc chơi nào!” Ông Lionel tuyên bố, giống như vị hoàng đế.
“Ngươi có ở đó không, Quỷ Sa Tăng?” Sam nói kèm theo một cái cười khẩy.
“Ở đây,” Dexter đáp, sau đó ngửa người về phía sau giống như một người đang thực hiện điệu múa uốn ngửa.
Cú đánh đầu tiên đập ngay trước mắt anh, tạo ra một tiếng vỗ tay thỏa mãn vang khắp phòng. Những tiếng “Ố ồ!” và “Ui choa!” từ phía gia đình Cope, như cười vào nỗi đau của anh. “Chắc phải đau lắm,” Murray nói kiểu trêu tức, và Dexter cảm thấy vô cùng bẽ mặt trong khi thằng nhóc đó cười hoan hỉ đến là tự nhiên, kiểu cười làm-tốt-lắm. “Cậu thắng tôi rồi đấy,” Dexter thừa nhận, xoa xoa má, nhưng Sam bắt đầu bằng máu hỏi tiếp.
“Ngươi có ở đó không, Quỷ Sa Tăng?”
“Có…”
Trước khi anh kịp di chuyển thì cú đánh thứ hai giáng vào mông anh, khiến anh do dự, liền ngã oạch sang một bên, và một lần nữa, tất cả đều cười khoái chí, một tiếng khen thầm “hayyyyy” cất lên từ phía Sam.
“Chơi hay lắm, Sammy,” người mẹ nói vẻ tự hào về con trai của mình, và Dexter bỗng cảm thấy vô cùng căm ghét trò chơi ngu ngốc chết tiệt này, đó chẳng khác nào một nghi lễ làm nhục khôi hài của gia đình này…
“Hai trên hai,” Murray cười ha hả. “Hay lắm, anh trai.”
… và đừng có nói “anh trai” nhé thằng quỷ nhỏ, Dexter thầm nghĩ, lúc này đang cáu điên lên vì nếu có điều gì khiến anh căm ghét thì đó chính là việc bị chế giễu, nhất là bởi những người này, những người rõ ràng đang nghĩ rằng anh là một kẻ thảm hại, hoàn toàn thất bại và không xứng đáng làm bạn trai của Sylvie đáng giá nhà họ. “Tôi nghĩ mình đã biết cách chơi trò này rồi,” anh cười như nắc nẻ, cố bám vào chút hài hước mặc dù lúc này chỉ muốn đấm túi bụi vào mặt Sammy…
Hãy chuẩn bị cho cuộc ẩu đả… Murray lên tiếng, lại vẫn cái giọng đó.
… hay một cái chảo, một cái chảo bằng gang…
“Nào… ba trên ba.”
… một cái búa đầu tròn, hay một cái gậy bi-a…
“Người có ở đó không, Quỷ Sa Tăng?”
“Lại Đây!” Dexter nói, và giống như ninja, anh xoay người, cúi đầu xuống về phía bên phải.
Cú đánh thứ ba thúc thẳng xuống vai khiến Dexter ngã ngửa xuống dưới bàn nước. Đòn tấn công đó quá chính xác và hỗn xược đến mức anh tin rằng Sam chắc chắn đã gian lận, anh liền giật khăn bịt mắt ra đối mặt với thằng nhóc, nhưng chỉ thấy Sylvie đang cúi người về phía mình, đang cười ha hả, đúng là đang cười bất kể những gì nó gây ra cho khuôn mặt cô.
“Một cú đánh! Một cú tuyệt đẹp!” cái thằng nhãi Murray đó đang cười ngặt nghẽo, và Dexter lồm cồm bò dậy, khuôn mặt làm ra vẻ thích thú. Một tràng pháo tay nhỏ vang lên.
“Hayyyyyyyyyyyyyy!” Sam toe toét cười, khuôn mặt đỏ ửng của nó căng như dây đàn, hai nắm tay chậm rãi giật về phía ngực thể hiện sự chiến thắng.
“Chúc may mắn lần sau!” Bà Helen, nữ hoàng độc ác thời La Mã, dài giọng.
“Cậu sẽ học được cách chơi trò này thôi,” Lionel làu bàu, còn Dexter thì muốn nổi điên lên khi thấy cặp sinh đôi đang dùng ngón tay ra dấu trước trán chúng một biểu tượng hình chữ T. T tức là Thua Cuộc.
“Dù gì em vẫn tự hào về anh,” Sylvie tru môi, làm rối tung tóc anh và vỗ vỗ vào đầu gối anh khi anh thả người vào ghế bành bên cạnh cô. Đáng ra cô nên đứng về phía anh chứ? Khi nói đến lòng trung thành thì, anh thầm nghĩ, cô vẫn là một trong số họ.
Trò chơi vẫn tiếp diễn. Murray đánh Sam, rồi Lionel đánh Murray, rồi Lionel bị Helen đánh, và tất cả diễn ra rất vui vẻ, thoải mái, với những cú đánh nhẹ bằng giấy báo cuộn, và mọi chuyện diễn ra trong không khí dễ chịu hơn nhiều so với lúc Dexter tham gia và lãnh cú đập vào mặt giống như hứng trọn một thanh giàn giáo. Anh ngả người sâu trong ghế bành theo dõi, cau mày giận dữ, và như để trả thù, anh lặng lẽ uống hết chai rượu vang đỏ ngon tuyệt của Lionel. Đã từng có thời điểm anh xoay xở rất tốt với trò này. Nếu được trở lại tuổi hai ba, anh sẽ cảm thấy tự tin, lôi cuốn và có thể khẳng định mình, nhưng anh đã phần nào mất đi sự khéo léo đó và tâm trạng anh trở nên tồi tệ hơn khi chai rượu cạn dần.
Rồi Helen đánh Murray, Sam đánh Helen, và lúc này đến lượt Sam thử hạ gục chị gái của nó, ít ra còn có chút niềm vui và tự hào khi ngồi xem Sylvie chơi, dễ dàng tránh được những cú đánh đầy tuyệt vọng của cậu em trai, xoay người mềm mại nhưng đậm chất thể thao, đúng là cô gái vàng của anh. Anh ngồi sâu trong chiếc ghế vừa xem vừa mỉm cười, và khi anh nghĩ rằng cả nhà đã quên anh thì:
“Nào, đến phiên anh!” Sylvie đang giơ chiếc gậy bằng giấy về phía anh.
“Nhưng em vừa mới thắng!”
“Em biết, nhưng anh chưa có cơ hội được đánh ai, tội nghiệp quá đi mất,” cô bĩu môi. “Thôi nào. Hãy ra đi. Đánh em đi.”
Cả nhà Cope đều thích ý kiến đó - có một tiếng gầm gừ nhỏ đầy phấn khích, gợi dục một cách mơ hồ kỳ cục, và rõ ràng là anh không có lựa chọn nào khác. Danh dự của anh, danh dự của gia đình Mayhew đang được đem ra đặt cược ở đây. Một cách long trọng, Dexter đặt ly rượu xuống, đứng lên cầm lấy cây gậy giấy.
“Em có chắc không đó?” anh nói, quỳ gối trên thảm cách cô khoảng một sải tay. “Bởi anh chơi tennis khá tốt đấy.”
“Ồ, chắc chứ,” cô nói, mỉm cười khiêu khích, đưa tay ra bắt giống như huấn luyện viên khi chiếc khăn bịt mắt được buộc lại.
“Còn anh nghĩ anh rất giỏi việc này.”
Phía sau lưng anh, Sam buộc chặt chiếc khăn bịt mắt lại. “Chúng ta sẽ biết thôi, phải không nào?”
Cả đấu trường im lặng.
“Được rồi, em ổn chứ?” Dexter hỏi.
“Vâng, đã sẵn sàng.”
Anh nắm chặt chiếc gậy bằng cả hai tay, cánh tay đưa lên ngang vai. “Em có chắc không?”
“Em sẵn sàng khi anh…”
Ngay tức khắc, một hình ảnh hiện lên trong đầu anh - một người chơi bóng chày trên sân - khi anh dùng gậy đánh xoáy theo đường chéo, một cú móc cực mạnh rít lên không và từ phía sau khăn bịt mắt, tác động của nó thật mãnh liệt bởi sự chấn động được truyền dọc hai cánh tay và dội vào ngực anh. Kèm theo là một sự im lặng đến lạ lùng và trong một khoảnh khắc, Dexter chắc chắn rằng mình đã làm rất tốt, rất rất tốt. Và sau đó, anh nghe một tiếng đâm sầm, một tiếng kêu đồng thành từ phía mọi người.
“SYLVIE!”
“Ôi Chúa ơi!”
“Con yêu, con có sao không?”
Dexter giật chiếc khăn bịt mắt ra, thấy Sylvie không biết bằng cách nào đã ở phía góc kia của căn phòng, sụp xuống gần lò sưởi như một con rối đã bị cắt hết dây. Hai mắt cô mở lớn và một tay đang ôm mặt, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy một vệt máu từ mũi chảy xuống. Cô đang khe khẽ rên lên.
“Ôi lạy Chúa, anh thật sự xin lỗi!” anh kêu lên kinh ngạc. Ngay tức khắc, anh bước về phía cô, nhưng cả gia đình họ đã ở đó.
“Chúa ơi, Dexter, cậu đang nghĩ cái quái quỷ gì vậy?” Ông Lionel đỏ mặt, vươn thẳng người, gầm lên tức tối.
“CẬU CÒN CHƯA HỎI LÀ NGƯƠI CÓ Ở ĐÓ KHÔNG, QUỶ SA TĂNG!” mẹ cô hét lên.
“Không hỏi sao? Xin lỗi!...”
“Không, cậu chỉ quất một cách điên rồ thôi!”
“Cứ như một thằng điên…”
“Cháu xin lỗi. Cháu xin lỗi, cháu quên mất. Cháu…”
“… Say rượu!” Sam nói. Lời buộc tội treo lơ lửng trên không. “Anh say rồi. Anh không còn chút tỉnh táo nào!”
Mọi người đều xoay đầu lại nhìn anh trừng trừng.
“Đó đúng là một tai nạn thôi. Chỉ vì anh nhìn thấy khuôn mặt em ở góc độ không chuẩn xác.”
Sylvie giật mạnh áo Helen. “Trông con thế nào?” cô hỏi với giọng buồn bã khi thận trọng lấy tay áo ra khỏi mũi. Trông như thể cô đang vốc đầy món sorbet dâu tây tráng miệng.
“Thật ra thì không đến nỗi tệ lắm,” Helen hổn hển, kinh hãi đưa tay lên che miệng, và Sylvie chợt đầm đìa nước mắt. “Để con xem, để con xem! Nhà tắm!” cô thút thít, và cả nhà kéo cô đứng lên.
“Đó chỉ là một tai nạn thôi…” Nắm chặt cánh tay mẹ cô, Sylvie vội vàng lướt qua Dexter, mắt nhìn thẳng về phía trước. “Em có muốn anh đi cùng không? Sylvie? Sylv?” Không có tiếng trả lời và anh khổ sở nhìn theo mẹ cô đưa cô ra phòng lớn, lên cầu thang vào nhà tắm.
Anh lắng nghe tiếng bước chân xa dần.
Và lúc này chỉ còn Dexter với những người đàn ông nhà Cope. Một cảnh tượng thường thấy, họ trợn trừng và trợn trừng nhìn anh. Theo bản năng, tay anh nắm chặt vũ khí, chính là tờ tạp chí Daily Telegraph được cuốn chặt, và thốt lên điều duy nhất mà anh nghĩ ra.
“Ối!”
“Vậy… em có nghĩ là anh đã tạo được một ấn tượng tốt không?”
Dexter và Sylvie nằm trên chiếc giường đôi lớn êm ái trong căn phòng dành cho khách. Sylvie xoay người nhìn anh, khuôn mặt cô không biểu lộ cảm xúc gì, chiếc mũi nhỏ xinh xắn đang rung lên như buộc tội anh. Cô khịt mũi nhưng không nói gì.
“Em có muốn anh nói xin lỗi lần nữa không?”
“Dexter, được rồi.”
“Tha thứ cho anh nhé?”
“Em tha thứ cho anh,” cô cáu kỉnh.
“Em có nghĩ là mọi người cho rằng anh ổn không, mọi người có nghĩ anh mắc chứng thèm bạo lực hay gì gì đó không?”
“Em nghĩ là mọi người cho rằng anh ổn. Thôi quên nó đi được không? Cô nghiêng người về bên kia, tắt đèn ngủ.
Một phút trôi qua. Giống như cậu học sinh đã gây ra chuyện gì đáng hổ thẹn, anh tưởng chừng sẽ không thể ngủ được nếu không làm rõ thêm một số điều. “Xin lỗi vì… đã làm hỏng không khí,” anh hờn dỗi. “Lại nữa!” Cô xoay người lại trìu mến đặt một tay lên má anh.
“Đừng có ngớ ngẩn thế chứ. Anh đã cư xử rất tốt cho đến khi đập vào em. Mọi người thật lòng thích anh mà.”
“Thế còn em?” anh vẫn đang hỏi vòng vo.
Cô thở ra và mỉm cười. “Em cũng nghĩ là anh rất được.”
“Vậy liệu có đáng hưởng một nụ hôn không?”
“Em không thể. Mũi sẽ lại chảy máu mất. Em sẽ bù vào ngày mai nhé.” Cô xoay người đi. Lúc này cảm thấy đã hài lòng, anh nằm tụt xuống và gác hai tay ra sau đầu. Chiếc giường rộng rãi, êm ái và thơm mùi vải mới giặt, các cửa sổ đều được mở toang ra trong cái tĩnh lặng của đêm hè. Chăn mền bông đã được cất đi, họ đắp một lớp chăn đơn mỏng bằng vải cotton trắng, và anh có thể nhìn thấy đường nét tuyệt đẹp của đôi chân cô ấy, cái hông nhỏ, đường cong của tấm lưng dài mịn màng. Dự định quan hệ tối nay đã đi tong tại thời điểm xảy ra sự cố và do lo sợ khả năng bị chấn động vết thương, nhưng anh vẫn xoay về phía cô, luồn tay dưới tấm chăn đặt lên đùi cô. Làn da cô mát rượi, mịn màng.
“Ngày mai còn phải đi một quãng đường dài,” cô thì thầm. “Ngủ đi anh.”
Anh tiếp tục nhìn vào phía sau đầu cô, nơi mái tóc dài mượt đã trượt khỏi gáy, lộ ra những sợi tóc sẫm màu hơn ở bên dưới. Mình có thể chụp lại cảnh này, anh thầm nghĩ, nó đẹp biết bao. Gọi nó là “Nghệ thuật sắp đặt.” Anh tự hỏi liệu anh vẫn còn muốn nói với cô rằng anh yêu cô, hoặc nói theo cách thăm dò hơn là anh “nghĩ rằng có lẽ anh đang yêu cô,” vừa cảm động vừa có thể dễ thoát khỏi nó. Nhưng rõ ràng đây không phải là lúc để làm điều đó, nhất là với đống khăn giấy dính máu vẫn còn nằm trên bàn cạnh giường ngủ.
Tuy nhiên, anh cảm thấy mình cần phải nói điều gì đó. Đầy phấn khích, anh hôn vào vai cô và thì thầm, “À, em biết người ta hay nói gì không…” Anh ngừng lại chờ phản ứng của cô. “Bạn luôn làm tổn thương người bạn yêu thương!”
Anh nghĩ đây là một câu nói khá thông minh, đáng yêu, và trong khi anh chờ đợi cho hàm ý của nó thấm vào cô, chân mày anh nhướn lên đầy hy vọng thì bao trùm căn phòng chỉ là sự im lặng.
“Mình ngủ đi được không?” cô nói.
Kế hoạch thất bại, anh nằm bẹp xuống, lắng nghe tiếng rền nhẹ trên đường A259. Đâu đó trong ngôi nhà lúc này, bố mẹ cô hẳn đang đem ra mà “mổ xẻ”, và anh bất ngờ nhận ra rằng anh thèm muốn cười phá lên như thế nào. Anh bắt đầu cười rúc rích, sau đó cười to, trong khi vẫn cố giữ im lặng nên cơ thể anh bắt đầu rung lên bần bật, khiến chiếc đệm lắc mạnh.
“Anh đang cười đó hả?” Sylvie thì thầm vào gối.
“Không!” Dexter nói, ép mặt sát vào gối, nhưng tiếng cười bật ra thành từng đợt và anh cảm thấy một cơn kích động khác bắt đầu hình thành. Sẽ có một thời điểm nào đó trong tương lai khi mà thậm chí thảm họa tồi tệ nhất cũng biến thành giai thoại, và anh có thể nhìn thấy khả năng đó trong một câu chuyện ở ngay đây. Một thể loại truyện mà anh muốn kể với Emma Morley. Nhưng anh không biết Emma Morley hiện đang ở đâu, hay cô ấy đang làm gì, đã hai năm rồi anh không gặp cô ấy.
Anh sẽ phải ghi nhớ câu chuyện này. Sẽ kể với cô ấy một ngày nào đó.
Và anh lại bắt đầu cười sằng sặc.