Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Tô Cẩn Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 105
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:02:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27: Tại Sao Là Đồng Nhan.
ồng Nhan rất dứt khoát cúp điện thoại, kết quả cúp điện thoại xong liền bực tức. Đồng Thiên Bác gọi điện thoại tới là có ý gì? Hôm qua cô vừa mới đồng ý kết hôn với Tiếu Thâm, hôm nay ông liền gọi điện thoại tới, rõ ràng là không có ý tốt.
Vốn dĩ Tiếu Thâm còn bị Đồng Nhan chọc giận, kết quả nhìn thấy cô nhận một cuộc điện thoại sắc mặt liền trở nên khó coi, nhíu mày nhìn cô, đôi mắt rực sáng, kéo dài giọng hỏi: “Ôi chao, đây là như thế nào? Cô Đồng nhà chúng ta luôn bất khả biến bại tại sao lại không thể chịu được một cuộc điện thoại chứ?”
Đồng Nhan tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhớ tới việc mà sáu nắm trước Đồng Thiên Bác bắt cô làm liền cảm thấy ghê tởm, bây giờ lại muốn lợi dụng cô.
Đồng Nhan nghiến răng, mặt nhăn nhó nhìn Tiếu Thâm, nặng nề nói: “Tôi muốn nói với anh, mặc dù sáu năm trước tôi đã không còn quan hệ với nhà họ Đồng, bây giờ tôi muốn kết hôn nhưng chỉ có hai chúng ta biết cuộc hôn nhân này như thế nào, nếu nhà họ Đồng lợi dụng cuộc hôn nhân này để nhờ giúp đỡ hay hỗ trợ cái gì thì tốt hơn hết anh đừng để ý là được.”
Tiếu Thâm hơi ngạc nhiên, suy nghĩ một chút, hắn hiểu gia đình nhà Đồng Nhan, chẳng lẽ vừa rồi là điện thoại từ nhà họ Đồng gọi tới sao?
Tiếu Thâm chợt hiểu, khó trách sắc mặt cô lại biến thành như vậy: “Cô yên tâm, tôi cũng không phải là người ngu ngơ, tại sao tôi phải giúp nhà họ Đồng chứ.”
Đồng Nhan trợn mắt: “Dù là có lợi cũng không được, phàm là chuyện có liên quan đến nhà họ Đồng đều không cho phép dính vào.” Ai biết nhà họ Đồng có thể đánh cô một gậy bất cứ lúc nào chứ, Đồng Thiên Bác là một người rất gian xảo.
Ban đầu Tiếu Thâm không để ý quan hệ của Đồng Nhan với nhà họ Đồng, chỉ biết quan hệ của bọn họ không tốt nhưng không biết là tồi tệ đến mức này, hắn hơi buồn bực, nhíu chân mày nhìn Đồng Nhan hỏi: “Tôi vẫn không hiểu, rốt cuộc Đồng Thiên Bác đã làm gì cô? Có vẻ như cô rất hận ông ta mỗi khi nhắc đến? Nói Đồng Thiên Bác không thương con nhưng theo tôi được biết Đồng Thiên Bác rất cưng chiều con gái, không có lý gì lại đối xử với cô như vậy.”
Đồng Nhan nhìn hắn cười lạnh: “Chuyện nhà tôi người ngoài không cần phải biết quá nhiều.” Tiếu Thâm nghiến răng.
Về chuyện Tiếu Thâm quỳ xuống cầu hôn Đồng Nhan, cả thành phố A đều biết nên nhà họ Đồng đã sớm biết, chỉ là Đồng Thiên Bác không dám tin, cho đến khi con trai lớn Đồng Phiền đem tin tức thấy Tiếu Thâm che chở Đồng Nhan rời khỏi hiện trường, điều này là một xáo trộn lớn trong nhà họ Đồng.
Người huyên náo nhất chính là Đồng Chân, về đến nhà nghe thấy tin tức này liền làm loạn, la hét, ném vỡ tất cả đồ đạc.
Đồng Thiên Bác đứng trên lầu nhìn, trầm giọng quát: “Còn ra thể thống gì nữa!” Lúc này Đồng Chân mới dừng lại.
Đồng Tĩnh Uy nghe thấy tiếng động cũng đi ra, Đồng Thiên Bác nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu lại nhìn thấy ba lập tức cung kính gọi: “Ba”
Đồng Tĩnh Uy đứng ở trên lầu, từ xa liếc nhìn Đồng Nhan, sắc mặt không tốt, lạnh lùng nói: “Tôi thấy ở đây quá ồn, tôi về nhà cũ thì tốt hơn, ở đó yên tĩnh hơn.” nói xong liền đi, hành lý cũng không mang theo, ra đến cửa tài xế vội vàng mở cửa xe, sau đó liền rời đi.
Đồng Thiên Bác nhìn đứa con gái mà mình luôn cưng chiều: “Con làm loạn cái gì, Tiếu Thâm không thích con thì con liền về nhà la lối om sòm, từ nhỏ ba đã dạy con như vậy sao?”
nói chưa dứt lời Đồng Chân liền khóc lớn: “Ba, không phải lúc trước ba nói ba nắm chắc mười phần con sẽ được gả vào nhà họ Tiếu sao, bây giờ thì thế nào, con không gả vào được thì thôi, vậy tại sao Đồng Nhan có thể, con không cam lòng.”
Nhà họ Tiếu là nhà như thế nào chứ, vốn dĩ nhà họ Đồng rất khó với, nếu như cô ta thất bại cũng không sao nhưng bây giờ thì khác, tại sao Đồng Nhan cứ như vậy thuận lợi gả vào nhà họ Tiếu, chỉ bởi vì sinh một đứa con trai sao?
Nực cười, người phụ nữ nào mà không biết sinh con, những người phụ nữ lúc trước không sinh được con cho Tiếu Thâm là bọn họ vô dụng, đổi lại là cô ta nhất định sẽ được. Nhưng bây giờ những thứ này đều bị Đồng Nhan phá hỏng, từ nhỏ cô ta đã biết Đồng Nhan chính là sao chổi của cô ta, chỉ cần có Đồng Nhan ở đây cô ta nhất định sẽ xui xẻo.
Đồng Thiên Bác thở dài: “Con gái à, ba thật sự không biết Đồng Nhan sẽ xuất hiện, lúc trước đúng là ba rất chắc chắn, ai biết… Haiz, thôi, nhà họ Tiếu cao sang có gả vào cũng khó tồn tại, chỉ cần những cô chú nhà họ Tiếu thôi con bé kia liền không thể chịu đựng được rồi, con yên tâm, ba sẽ tìm cho con một nhà tương xứng, tuyệt đối không thua kém nhà họ Tiếu.”
Đồng Chân thật sự không cam lòng, tại sao lại là Đồng Nhan.
Ngày hôm sau Đồng Nhan vừa đi làm liền nhận được chỉ thị của tổng biên, nhiệm vụ kia không cho phép các phương tiện truyền thông truyền tin tức ra ngoài nên không cần phải đi, mấy ngày nay chỉ ở phòng làm việc.
Đồng Nhan vừa nghe liền cảm thấy thoải mái, vốn dĩ cô vẫn còn nhức đầu vì nhiệm vụ kia, lần này không phải đi thật là tốt.
Từ sáng đến trưa sóng im biển lặng, kết quả buổi chiều vừa tan làm khách quý đã đến cửa. Nhìn tên trên màn hình không ngừng nhấp nháy, Đồng Nhan khó chịu, rốt cuộc người nhà họ Đồng muốn làm gì?
Nghe điện thoại, bên kia là giọng Đồng Thiên Bác: “Đồng Nhan, mẹ con tới, về nhà thăm mẹ một chút, mẹ con nghe nói con muốn kết hôn liền tới đây.”
Đồng Nhan vừa nghe liền ngây ngẩn cả người: “Ai?”
Đồng Thiên Bác thấy giọng cô kinh ngạc, cười ha ha ôn hòa nói: “Mẹ con, hôm nay ba mới đón bà ấy đến thành phố A.”
Đồng Nhan nhắm mắt đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng, sau khi kiềm chế tâm tình, to giọng nói: “Ông đưa bà ấy đến đây làm gì?”
Đồng Thiên Bác làm như không biết Đồng Nhan tức giận cười nói: “Ha ha, Đồng Nhan à, nói thế nào thì con cũng sắp kết hôn phải để mẹ được tận mắt nhìn chứ.” Đồng Nhan nghiến răng, tay như muốn bóp nát điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại của Đồng Thiên Bác, Đồng Nhan liền gọi cho Tiếu Thâm, ở bên này Tiếu Thâm đang họp, nghe tiếng chuông điện thoại lập tức tối sầm mắt, mấy ngày nay bị Đồng Nhan chọc giận, lúc này tối sầm mặt hỏi: “Của ai?”
Quản lý cấp cao ngồi ở dưới nhìn nhau, vội vàng móc điện thoại ra nhìn rối rít lắc đầu, thư ký đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn Tiếu Thâm cẩn thận nói: “Tổng giám đốc Tiếu, là của anh.”
Lúc này Tiếu Thâm mới phản ứng được, lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên là của hắn, sau đó nhìn tên trên màn hình. Lại là cô, khuôn mặt tối sầm lập tức trở nên vui vẻ.
Hắng giọng, cố làm ra vẻ đắn đo sau đó mới giả bộ chán ghét nghe điện thoại: “Có chuyện gì?”
Quản lý cấp cao ngồi phía dưới nhìn nhau, tổng giám đốc đang chơi trò thay đổi sắc mặt sao?
Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi - Tô Cẩn Nhi