Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Chương 27
P
hía bên kia hành lang, chuông cửa nhà Lola đang kêu. Sally, người đang mê mải xem chương trình trượt băng trên TV – cùng một bát kem Ben and Jerry’s trên đùi – ngọ nguậy ngón chân tưởng tượng ra mình múa lượn trên sân băng trong bộ đồ bó sát người màu hồng đậm.
Renggggggggggggggg. Bất cứ là ai đang gọi cửa thì họ cũng không có vẻ gì là muốn bỏ cuộc thì phải. Khi chương trình trượt băng kết thúc, Sally hạ bát kem của mình xuống rồi leo xuống ghế sofa.
Cô kéo cái cửa sổ kính trượt lên rồi thò ra ngoài. “Ai thế? Lola không có ở nhà đâu.” Rồi cô gần như mất thăng bằng mà ngã lăn ra vì người đàn ông đang nhìn cô rất…
Wow.
Chỉ có thể nói là ông ấy hơn hẳn một ca sĩ hát nhạc Giáng Sinh bình thường một bậc.
“Cháu có biết bao giờ con bé về không? Tôi đã thử gọi điện cho nó nhưng nó tắt máy.” Mái tóc đen sậm của ông ánh lên dưới ánh đèn đường. Dù ở khoảng cách này, đôi mắt ấy cũng như thôi miên vậy, Sally nói: “Cô ấy có thể về bất cứ lúc nào đấy. Ông có muốn vào đây đợi không?”
Hàm răng ông thật trắng. “Cháu chắc chứ?”
Với nụ cười đó? Ông đùa ư? Thầm mong Lola không về quá sớm, Sally với ra: “Chờ một chút, tôi sẽ mở cửa ngay.”
“Cảm ơn cháu.” Ông cười thật tươi khi cô ra mở cửa căn hộ của mình. “Tôi không muốn làm phiền thế này đâu. Nhưng ở ngoài khá lạnh.”
Đừng lo, cứ vào đây, tôi sẽ giúp ông ấm lên nhanh thôi!
Thật mừng là cô đã giữ lại những từ ấy trong đầu. Ôi, nhưng ông ấy thật đáng mơ ước, thực sự đấy, với cặp lông mày biểu cảm và xương gò má sắc cạnh, rồi cả đám tóc xoăn được chải ngược về phía sau cổ áo choàng nữa. Và không phải cặp lông mày kia nhìn rất quen sao?
“Mời vào, tôi sẽ pha cho mỗi chúng ta một cốc trà…ốiii.” Trong cơn hưng phấn cô suýt nữa đá lên cái bát trên thảm. “Đừng dẫm lên đám kem. À, tôi là Sally.”
“Tôi biết. Lola có nói với ta về cháu.”
“Thế á?” Cảm thấy hãnh diện một cách kì lạ, Sally quay lại nhìn ông trong lúc đang đổ nước vào cái ấm bên chậu rửa. Úiii, làn nước lạnh như băng lập tức xối vào vòi ấm rồi bật ngược lại khiến Sally ướt hết người. Thật khó tập trung khi mà bạn đang trong cơn mê muội.
“Sao không để tôi pha trà cho nhỉ?” Ông bất ngờ lên tiếng: “Cháu đi thay đồ ướt ra đi.”
Đó chính là điểm khác biệt giữa đời thực và phim ảnh vì nếu đây không phải là thật thì ông đã không đề nghị giúp cô.
Lúc bước ra trong bộ đồ khô, cô đã nhớ ra. “Tôi cũng đã nghe về ông,” Sally lên tiếng khi thấy ông mang trà ra phòng khách. “Ông là bố của Lola.”
“Nick James.” Đôi mắt xám hài hước của ông nheo lại phía đuôi mắt. Đôi mắt tuyệt đẹp, đuôi mắt tuyệt đẹp. Và cả cách ông ăn mặc nữa…chà, cũng rất hợp ý cô. Áo xanh đen, quần đen và giày đen, nhưng chúng đều là hàng chất lượng cao và được cắt may khéo, ông ăn mặc như một quý ông người Pháp. Là kiểu người quyến rũ, văn minh trên những quán cà phê vỉa hè trên đại lộ Champs Elysees chứ không phải kiểu nông dân thô kệch, cáu bẳn cổ đeo hành lủng lẳng đâu.
Không giống Gabe luộm thuộm với cái áo phông bạc phếch và cái quần jeans rách tả tơi, đây là một người đàn ông phong cách và biết cư xử… một người biết cách ăn mặc. Ông -ấy thậm chí – tất nhiên – còn toát ra mùi hương tuyệt diệu. Và ông là bố của Lola. Điều này có làm mọi việc phức tạp và tồi tệ không?
Sally cân nhắc thực tế và thấy rằng không có lí do gì lại thế cả. Nếu Lola được phép mê mẩn em trai cô và khao khát cậu ấy một cách không biết xấu hổ thì việc cô tăm tia bố cô ấy cũng công bằng thôi. Chúa ơi, nếu Lola cưới Dougie và cô cưới Nick, cô sẽ vừa là mẹ kế vừa là chị chồng của Lola; điều đó chẳng phải rất bất ngờ sao? Và đó sẽ là thứ khiến bạn được lên một show truyền hình và…ưm, phải, có lẽ đi hơi xa rồi, chỉ là cầm đèn chạy trước ô tô một chút thôi mà…
“Kem chảy gần hết rồi,” Nick nói. “Nên tôi đã mang cái bát vào chậu rửa.”
“Dạ. Ưm, cảm ơn ông.” Ôi Chúa ơi, làm ơn đừng nói là ông ấy hóa ra lại là một kẻ hơn-cả-sạch-sẽ-thần-kinh-cứng-nhắc-tới-ám-ảnh nhé. Nhưng ông chẳng dọn dẹp thứ gì đi cả, nên cũng còn may. Ông có bàn tay cũng dễ thương nữa, ngón tay có vẻ có tài và móng tay thì sạch sẽ, gọn gàng. Aaa, và nếu bọn mình có con thì chúng sẽ vừa là anh chị em họ vừa là cậu/dì…
“Cháu đang nghĩ gì thế?” Nick nhìn cô thích thú, đầu ông nghiêng sang một bên.
Lại thế rồi, có lẽ tốt hơn là không nên để ông biết. “Chỉ đang nghĩ xem mình có được phép hỏi ông về chuyện gặp Lola với mẹ cô ấy ngày hôm nay thế nào không thôi ạ.”
“Cũng không tuyệt lắm. Đó không phải là cuộc đoàn tụ trong truyện cổ tích.” Ông ngừng lại, khuấy tách trà của mình. “Tôi nghĩ là cũng không có gì ngạc nhiên. Có lẽ hơi sốc với Blythe. Đó là lí do tại sao tôi đến tìm Lola, xem mọi chuyện ra sao. Các mối quan hệ đúng là…phức tạp.”
“Ha, nói tôi nghe xem.”
Nick cười toe. “Lola cũng tình cờ nói đến chuyện cháu không gặp may với chuyện liên quan tới đàn ông.”
Ôi thế sao, Lola đã làm thế? Hoan hô, Lola. Tuy nhiên, có lẽ tất cả là số mệnh, là cách mà số phận buộc cô chờ được người phù hợp với mình – không, người tuyệt đối hợp với mình – xuất hiện.
Và vì ông đã biết, chối bỏ quá khứ cũng chẳng ích lợi gì.
“Nói như thế quả là lịch sự,” Sally rầu rĩ nói, “nhưng tôi nghĩ ý ông là lũ đểu cáng quanh tôi.” Trên TV phát ra một tiếng thở dài thất vọng từ khán giả và cô chỉ vào cặp vận động viên trượt băng đang ngã sóng soài trên sân. “Cũng giống thế kia đúng không? Trong một phút mọi thứ còn tốt đẹp, anh múa lượn, bay nhảy trong không trung và nghĩ rằng mình có cơ hội giành huy chương vàng. Và phút tiếp theo, uỵch, anh ngã úp mặt xuống đất. Đó là lí do tại sao tôi thích ngồi xem những cuốn băng cũ có Torvill và Dean nhảy Bolero. Vì tôi biết sẽ không có chuyện gì cả, không có ai ngã và họ cứ nhảy hoàn hảo tới phút chót.” Cô ngừng lại rồi cười nhếch mép nói: “Cuộc đời mà cũng thế không phải là rất tốt sao?”
Ối, có phải quá nghiêm túc rồi không? Nghe cô nói có đáng thương và tuyệt vọng lắm không? Liệu giờ ông có cười vào mặt cô?
Nhưng điều đó không xảy ra. Thay vào đó, Nick gật đầu đồng cảm, ông nói: “Đó là điều mà mọi người đều muốn, nếu họ thành thật. Chỉ là chúng ta không thể không làm hỏng mọi thứ. Nhưng có một người đàn ông phù hợp đang ở ngoài kia, tôi biết là có.”
Sally tỏ vẻ ngây thơ. “Cho ông á?”
Ông mỉm cười không chút nghi ngờ. “Cho cháu. Vấn đề là tìm ra anh ta thôi.”
Họ tiếp tục nói chuyện thêm một tiếng nữa. Nói chuyện với ông thật tuyệt vời và dễ dàng. Cô biết được rằng ông làm trong ngành quảng cáo và cô kể với ông về nghề của mình – thật ra bạn khó có thể gọi đó là một nghề – một lễ tân tại một phòng khám của các bác sĩ bận rộn ở Wimbledon.
Nick rất ngạc nhiên. “Đấy là phòng khám của nhà nước à? Tôi không nghĩ cháu là lễ tân ở phòng mạch đấy.”
“Vì tôi không sạch sẽ sao?” Sally thấy tổn thương, nói: “Khi làm việc tôi cực kì ngăn nắp.”
“Thực ra ý tôi là cháu quá lộng lẫy.”
Cô đỏ mặt vì lời khen, vuốt tóc lại phía sau. “Tôi yêu công việc của mình, Phải, đó không phải là một nghề quyền lực và cũng không hề lộng lẫy nhưng các bác sĩ làm việc với tôi đều rất tuyệt. Vô cùng thân thiện. Chẳng bao giờ nhàm chán. Và tôi làm tốt công việc của mình,” cô tự hào kể thêm. “Bác sĩ Willis nói rằng tôi là lễ tân làm việc tốt nhất mà họ có được.”
“Vậy là cái phòng bệnh đó không phải là một nơi thích hợp để gặp gỡ cánh đàn ông nhỉ? Các bác sĩ thì sao?”
“Già và đã kết hôn hết rồi.” Cô nhanh chóng nói thêm vì cô biết Nick bốn mươi tám tuổi: “Ý tôi là, già đắng ấy. Sáu mươi. Già hơn ông nhiều.”
Khóe miệng ông cong lên. “Thật vui khi nghe điều đó. Còn các bệnh nhân thì sao? Cũng phải có vài người hứa hẹn chứ?”
“À, vâng, cho tới khi ông nhìn vào cái bệnh án của họ thôi.” Sally nhăn mặt. “Và đọc tất cả những thứ liên quan tới chứng rối loạn tiêu hóa của họ, những trục trặc về cương dương của họ cùng với bệnh eczema ở kẽ da, chưa kể những rắc rối về hơi thở nặng mùi với chứng ngáy… Tôi không biết nữa, theo một cách nào đó thì sau khi nhìn những thứ đó, mọi phép màu từ họ đều biến mất.”
Ông tỏ vẻ kinh sợ. “Chúa ơi, những ai đến phòng bệnh của cháu thế? Một lũ quái vật à?”
“Họ không bị tất cả những loại bệnh đấy. Và không phải tất cả cùng một lúc. Chỉ là khi gõ tên một ai đó vào máy tính, hồ sơ bệnh án của họ hiện ra ngay trang đầu. Lấy ví dụ một ông giám đốc ngân hàng vô cùng đáng kính nhé,” Sally giải thích. “Trông ông ta có vẻ tốt, ông ta có thể tỏ ra thật sự tốt. Nhưng một khi liếc vào màn hình thì tôi biết ông ta bị bệnh lây qua đường tình dục năm ông ta mười chín tuổi, còn bị nấm ngón chân khó chữa năm hai mươi tám tuổi và trong vòng ba năm gần đây, ông ta còn phải đến gặp chuyên gia để điều chỉnh khuynh hướng giới tính.”
“Tôi hiểu ý cháu. Thêm vào nữa là,” Nick nói, “tôi sẽ không bao giờ thử bắt chuyện với cô lễ tân bác sĩ của tôi nữa.”
Chú thích
[1] Boxing day: ngày lễ 26-12, người ta thường tặng quà cho nhau