Nguyên tác: Another Faust
Số lần đọc/download: 2076 / 14
Cập nhật: 2017-05-20 09:11:12 +0700
Lời Kết
C
âu chuyện đã kết thúc. Nhưng với ba người bạn bỏ trốn, đây mới là sự bắt đầu của một cái gì đó mới. Cả ba có thể cảm thấy điều đó trong màn đêm lạnh lẽo. Họ không còn quá sợ hãi nữa. Bóng tối đã không còn là sự vô vọng, mà đầy hứa hẹn cho buổi bình minh. Christian, Bicé và Belle bước xuống những con phố, mọi thứ đang thức dậy xung quanh - các cửa hiệu, quán rượu nhỏ, hàng ăn. Có phải cả thế giới vẫn bước tiếp dù không có họ? Cuộc chiến giữa họ và Vileroy có thay đổi điều gì không? Không, nó sẽ không trở thành mẩu tin buổi sáng sớm cho bố Thomas đọc. Bà Wirth và bà Spencer sẽ không thì thào về chuyện đó với những kẻ được gọi là bạn bè. Họ sẽ không quan tâm. Họ sẽ quá bận rộn với việc thúc ép những đứa con - Lucy và Connor - đi quá xa, quá sức. Cô LeMieux sẽ vẫn là kẻ độc tài trong những cơn ác mộng, và sự cạnh tranh sẽ trở nên khắc nghiệt hơn qua từng năm. Nhưng ba linh hồn này đã trốn thoát - họ đã thoát khỏi chuyện đó. Sau lần này, sẽ không có thứ xấu xa nào cào lên những bức tường của họ và bắt cóc họ trong đêm nữa. Bởi vì bằng cách nào đó, từ trong tim, họ biết một điều về mụ bảo mẫu, một điều về Madame Vileroy, cái kẻ bạn bè của Faust mà trước đó họ không biết. Đó là: mụ ta không biết tất cả. Mụ có bọn do thám ở khắp nơi, có lẽ có vài con trên vai người này người khác, nhưng mụ không thể ở trong tim người đó - nếu như người đó không muốn. Mặc dù vậy, mụ đã sống một thời gian rất dài. Những câu chuyện kể, những chuyện hoang đường và những mẩu truyện ngụ ngôn về mụ rải khắp các cuốn sách lịch sử. Mụ đã quanh quẩn quá lâu đến nỗi mụ có một khả năng phán đoán về con người, biết được người ta thích cái gì. Bạn thử hình dung lúc nào cũng có ai đó đang quan sát bạn ngay cả khi bạn nghĩ rằng mình chỉ có một mình, ai đó nghe từng từ bạn thì thầm với chính mình, nhìn thấy bạn mỗi khi bạn nhăn mặt làm xấu, thì người đó sẽ biết về bạn nhiều hơn là bạn nghĩ. Mụ thậm chí có thể đoán được bạn đang nghĩ gì - và mặc dù mụ không biết chắc nhưng mụ hầu như đoán đúng.
Mặc dù họ không còn sợ hãi nữa, nhưng cả ba người bạn bỏ trốn sẽ không bao giờ thôi thắc mắc về hai đứa anh chị em còn lại của mình. Chúng đã cố đưa Victoria và Valentin đi cùng. Về phần Christian, nó đã tha thứ cho những gì Valentin đã làm. Qua nhiều năm, rất nhiều lần Christian đã dành thời gian nói lên những hi vọng của mình dành cho Valentin. Nếu như nó có một cơ hội khác, mình hi vọng nó sẽ nắm bắt lấy.
Và có lẽ cả Victoria nữa. Nhưng bằng cách nào đó tất cả bọn họ đều biết rằng Victoria sẽ không giành được thứ mà nó muốn nhất với cái cách nó đã chọn.
Còn với ba người bọn họ, họ có cả thế giới để mà khám phá. Nhưng rất khó rút ra bài học. Cả ba đều đã mất thứ gì đó. Mọi thứ không quay trở lại được như bình thường và sự chuộc lỗi không đến với những kẻ vô danh. Ngôi nhà của Vileroy ở phía sau, nhưng Bicé đã kiệt sức chỉ sau vài dặm. Còn Belle mua một chiếc áo gió có mũ trùm đầu để che đi gương mặt, ngay cả trong thời tiết nóng bức.
Vừa đi, Belle vừa thu hết can đảm để kể cho chị gái nghe về cái đêm hôm ấy - cái đêm đáng sợ, cô độc khi tên trộm Vileroy đến với nó và đề nghị cho nó cái thế giới mà nó muốn. Và mặc dù Bicé đã tha thứ cho nó, Belle vẫn không bao giờ nhắc đến khoảnh khắc lần đầu tiên Bicé tỉnh dậy trên chiếc giường lạ trong ngôi nhà tối tăm, đầu đau nhức, và hỏi, “Chúng ta ở đâu đây?” Và Belle đã nhìn Bicé, giả vờ không hiểu và nói, “Chúng ta đang ở nhà mà, ngốc ạ.”
Người ta sẽ tìm thấy năm đứa trẻ thất lạc ở đâu sau chừng ấy năm? Nhiều năm sau vụ trốn thoát của ba người bạn, có lẽ họ sẽ hồi tưởng và ngẫm nghĩ về cái gia đình mà họ đã tự tạo nên cho chính mình, cái mảng tối mà họ đã để lại sau lưng. Kể từ ngày hôm đó, Bicé chăm sóc Belle và Christian giống như hai đứa nó là những đứa trẻ được nhận nuôi thực sự. Không, họ không phù hợp với bất cứ nơi đâu họ đến, nhưng điều quan trọng là họ thấy ổn. Họ đã có nhau. Và họ có nhiều thứ hơn nữa. Liệu Bicé và Belle có tìm thấy cha mẹ của họ? Liệu Christian có trở thành một nhà văn? Liệu cậu bé có vượt qua được nỗi sợ hãi của chính mình? Cũng có thể. Nhưng cũng có khả năng họ vẫn như thế. Cũng có thể họ làm được rất nhiều việc. Với ba đứa trẻ bị mất tích, đây không phải là kết thúc của một cuốn truyện, mọi chuyện vẫn chưa hết. Có thể đây lại là mở đầu của một cuốn truyện khác.
HẾT