Số lần đọc/download: 1810 / 25
Cập nhật: 2016-02-19 21:01:12 +0700
Hồi 27: Mượn Đao Giết Người
T
oàn thể quần hùng nín thở theo dõi diễn biến.
Càn Khôn ngũ tà đã gây ra quá nhiều tội ác, nhưng võ công chúng thuộc loại thượng thặng, trên giang hồ hiện nay hầu như không có đối thủ, kẻ cả Tung Sơn nhị lão cũng không bằng. Do đó, dù võ lâm quần hùng rất muốn kết liễu chúng đi, nhưng lực lượng có thể trông cậy vào là Tây Đề ngũ lão, không hiểu sao hai mươi năm qua hình như có sự thỏa hiệp nào đó với Càn Khôn ngũ tà.
Lời tuyên chiến hôm nay từ miệng Từ Huy bà bà chính là điều võ lâm từ lâu mong đợi vậy!
Nhưng người mong đợi nhất là vị cứu tinh của Thái Văn Huy, có tên Tiểu Hồng, người bị Đàn Chỉ thần công của Giang Ngọc Phàn đả thương, được Ngũ tà cứu thoát và mới rồi qua lời thú nhận của đại sư ca và nhị sư ca trong Ngũ tà, đã xúi dục chúng tàn sát Thái Vân động.
Tiểu Hồng là ai?
Chính là người giảo hoạt đa đoan Hồng Phi Hồ vậy!
Ở đại hội, nếu người nào tinh ý thì có thể nhận ra sự vắng mặt của Hồng Phi Hồ. Dưới tư cách chủ trì đại hội, lẽ ra không thể thiếu con người đa mưu túc trí, cánh tay phải của Đặng Thiên Ngu.
Bây giờ xem lại, lý do này cũng dễ hiểu, vì thị phải tránh mặt bọn Càn Khôn ngũ tà.
Chẳng lẽ Hồng Phi Hồ Đinh Nguyệt mai mà có thể xảy ra điều gì sơ suất ư?
Không phải thế, chẳng qua canh bạc đã xong, mọi sự việc vẫn diễn ra êm thấm, đúng như sự sắp xếp của thị.
Nhưng lão Tổng quản Mã Vân Sơn băn khoăn về việc Tiểu Hồng cố ý lưu lại một nhân chứng, điều nay có đúng không?
Đúng như vậy. Sau khi thực hiện một loạt hàng vi tội ác nhắm buộc tội cho Giang Ngọc Phàn và Du Hiệp Đồng Minh, thị thấy nếu tìm được cách để võ lâm khử ân nhân của mình là hay nhất, điều này mang lại cho Hồng Phi Hồ hai mối lợi: không còn ai khám phá ra âm mưu trong các vụ huyết án vừa rồi. Hơn nữa một khi đại nghiệp thành công, giữ hổ bên mình là nguy hiểm, đó là chưa nói tới chuyện, thị đã hứa với chúng sau khi lấy được Vạn Diễm bôi sẽ trao tặng cổ vật quý giá đó cho năm vị ân nhân...
Do đó tấm thảm kịch ở Thạch Vân động xảy ra vào đêm ấy. Hồng Phi Hồ thừa biết đối thủ của Càn Khôn ngũ tà chỉ có thể là Tây Đề ngũ lão. Việc chọn Thạch Vân động chủ là bào đệ của Từ Huy bà bà không phải tình cờ mà nằm trong sự tính toán từ trước.
Nhưng còn một khó khăn cần giải quyết. Đối thủ của thị trên giang hồ không phải là ít. Nhất là gặp phải tay trí dũng như Giang Ngọc Phàn mà đã có lần thị thảm bại.
Nếu Càn Khôn ngũ tà không còn nữa thì ai thay chúng?
Việc này đối với Hồng Phi Hồ không thành vấn đề. Dù chưa phải là bậc tuyệt thế giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng thị lại có sẵn vẻ tình xuân chan chứa và sự quyến rũ của giọng nói, ánh mắt, nét hấp dẫn của bộ ngực, đôi môi...
Với lợi thế ấy, thị khó gì tìm trong giang hồ những đồng minh mới, thậm chí so với Càn Khôn ngũ tà còn tàn độc hơn.
Trong mọi tính toán, Hồng Phi Hồ cùng Đặng Thiên Ngu không ngờ trong võ lâm có nhiều người phản bác Tử Không đạo trưởng đến thế. Đáng ra đã nhanh chóng có ngay nghị quyết đối với Giang Ngọc Phàn để còn triển khai những hành động khác.
Nhưng thị không lo lắm. Trong tay đã sẵn có chủ bài, sự xoay chuyển tình hình có khó gì đâu!
Hãy trở lại với hai bộ Ngũ đang chằm chằm nhìn nhau trong không khí hết sức nặng nề.
Toàn trường không rời mắt nhìn họ, với sự im lặng và căng thẳng như bầu trời trước cơn dông.
Bỗng nhiên "soạt"... "xoảng"...
Những âm thanh mang vẻ chết chóc ấy chính là các loại vũ khí được rút ra khỏi vỏ. Một cuộc quyết đấu hứa hẹn sẽ vô cùng thảm khốc và quyết liệt sắp sửa bắt đầu.
Kim Tiên Sát vừa rút phắt chiếc nhuyễn tiên, vừa nói gằn giọng:
- Các ngươi muốn thế cũng không sao!
Và lập tức múa roi tấn công.
Như là thiên mệnh khéo sắp đặt, mỗi bên đều có năm người, bốn nam một nữ, đúng là kỳ phùng địch thủ.
Chỉ có khác một chỗ, phía Tây Đề ngũ lão, nữ nhân là đại sư tỷ, còn bên kia nữ nhân là tiểu sư muội.
Cùng lúc đó Từ Huy bà bà vung trúc trượng lên đỡ, hai nhóm hình thành năm cặp đấu.
Long Đầu đại hội lúc này không còn giữ vẻ nghiêm trang trật tự như lúc trước nữa. Quần hùng rời bỏ vị trí của mình làm thành một vòng tròn bao quanh trường đấu.
Bàn ghế dần dần được kéo khui ra, trừ dãy trên cùng mà có mấy vị vẫn giữ được bình tĩnh ngồi nguyên ở vị trí của mình, khoảng trống lại được dọn quang rộng rãi như một bãi đấu.
Hơn một trăm con người vây quanh không đủ một vòng trường đấu đó.
Ban đầu, các đối thủ còn thận trọng giữ miếng. Tuy họ rất hiểu bản lĩnh và sở trường của đối phương, nhưng hai bên cũng có ý đều đề phòng.
Tây Đề ngũ lão đề phòng độc thủ lợi hại của đối phương, trong khi đó Càn Khôn ngũ tà biết rõ võ công của đối phương cao cường hơn, chiêu thức biến ảo hơn, và đối với một đối thủ như thế, muốn dụng độc không phải là chuyện dễ.
Trong đám sặc sỡ của y phục đủ màu, tiếng binh khi quấn lấy nhau không vang lên chát chúa mà tạo nên một âm thanh trầm đục kéo dài không dứt.
Từ Huy bà bà sử trúc trượng, cùng cây nhuyễn tiên của Kim Tiên Sát đều là thứ binh khí nhẹ. Nhưng đối với những tay cao thủ, sự vận nội lực vào vũ khí là sự thường, không những roi, gậy, mà thậm chí một chiếc khăn cũng có thể chọc thủng cơ thể đối phương.
Cặp đấu thứ hai, Hồng Chu lão nhân của phái Ngũ lão với y bào đỏ chói dùng đôi Nhật Nguyệt đao đấu với thanh bảo kiếm Xích Long.
Cặp thứ ba là Lam Thạch lão nhân vận lam bào dùng nhuyễn kiếm đấu với Hổ Đầu đao của Thủy Đao Sát.
Cạnh đó, bộ bạch bào phất phới của Bạch San lão nhân dùng Song Long câu đối với đôi vòng sắt của Hỏa Luân Sát.
Cặp cuối cùng Bích Hổ lão nhân với cây Hồng Hoa chiết phiến cùng với chiếc hồng cân trong tay Thổ Cân Sát vờn lấy nhau như đôi rồng hổ.
Qua chừng hai mươi chiêu, trận đấu không thể giữ cân bằng được mãi.
Riêng Từ Huy bà bà với Kiếm Tiên Sát vẫn còn thận trọng thăm dò nhau, bốn đôi còn lại đã có những bất đồng.
Đôi Nhật Nguyệt đao của Hồng Chu lão nhân tỏ ra kém thế trước thanh bảo kiếm Xích Long, bị đối phương dồn vào thế hạ phong. Lam Thạch lão nhân liếc mắt sang thấy vậy liền nhảy phắt sang, chỉ một nhát kiếm đã buộc Mộc Kiếm Sát thu bảo kiếm về, trợn mắt chằm Lam Thạch lão nhân xuất một hư chiêu Phiêu Phong Hoa Lạc, múa kiếm thành muôn ngàn vòng hào quang trông đến hoa cả mắt, rồi từ giữa vòng kiếm ảo đó bất ngờ phạt chéo vào sườn bên tả của đối phương.
Lam Thạch lão nhân là tay kiếm cự phách, đương nhiên đã phòng bị trước, bình tĩnh dùng chiêu Vi Lô Phản Phiêu, người đứng chếch so với mặt đất, thanh nhuyễn kiếm dao động liên Hồi, ngoằn ngèo như những tia sét, sẵn sàng nghênh tiếp thế chém của địch nhân.
Thế kiếm này bắt buộc Mộc Kiếm Sát phải biến chiêu. Nếu không chỉ cần Lam Thạch lão nhân xà xuống thấp hơn gần tiếp với mặt đất, thanh Xích Long kiếm sẽ gạt qua, Lam Thạch lão nhân chỉ cần xoay người sang phải một chút phát chiêu là có thể bị tiện đứt nữa.
Đó là những tuyệt chiêu mà những cao thủ tuyệt luân phông biết.
Nào ngờ Mộc Kiếm Sát vẫn giữ nguyên chiêu thức, nhưng phát chiêu muộn hơn một chút.
Điều này rất nguy hiểm, vì như thế, không ai còn có thể gây tác hại gì cho đối phương. Và lúc này, vì xuất chiêu muộn chậm, thế thượng phong ắt thuộc về Lam Thạch lão nhân, bởi thế kiếm đang ở thái cường.
Lam Thạch lão nhân chợt hiểu mình đã mắc sai lầm.
Nếu Lam Thạch lão nhân cầm thanh Cang kiếm, ắt đối phương phải lùi hoặc buông kiếm rồi.
Nhưng trong tay lão là nhuyễn kiếm, và Mộc Kiếm Sát đang cầm thanh bảo kiếm vào hàng độc bộ võ lâm.
Thế không còn tránh được nữa, Lam Thạch lão nhân chỉ có thể Hồi một ít công lực vận vào thanh kiếm.
"Choang" một tiếng khô khan. Thanh nhuyễn kiếm của Lam Thạch lão nhân bị tiện đứt làm hai sắc ngọt như người ta chặt chuối. Lão hơi khụy người nhưng cố gắng giữ thăng bằng.
Khi Lam Thạch lão nhân lao sang cứu nguy cho nhị sư ca, Thủy Đao Sát nghĩ rằng lão bị núng thế liền bổ theo một đao. Nhưng Lam Thạch lão nhân đã đoán trước tình hình, thoát nghiêng người sang một bước rồi mới chém vào cánh tay cầm kiếm của Mộc Kiếm Sát buộc lão rút đao về.
Hồng Chu lão nhân vừa qua cơn nguy hiểm, hiểu ý vị sư đệ liền quay sang đối phó với Thủy Đao Sát.
Lão tam đệ này vừa chém trượt Lam Thạch lão nhân, còn lúng túng thì bị cặp Nhất Nguyệt đao tấn công như vũ bão.
Thủy Đao Sát võ công kém Hồng Chu lão nhân xa, thứ binh khi tuy tương đồng nhưng kém linh hoạt hơn. Chỉ sau năm, sáu chiêu, Thủy Đao Sát chỉ chống cự cầm chừng.
Sau vài chiêu, đôi Nhật Nguyệt đao vung lên. Trong ánh sáng lấp lánh phản chiếu ánh trời chiều, một đao đánh bay thanh Hổ Đầu đao, thanh thứ hai chém phạt vào sườn trái của đối phương.
Thủy Đao Sát hét lên đau đớn, tay ôm lấy sườn. Sắc mặt lão trắng bệch ra, rồi từ từ đổ người xuống.
Đó là trận đấu đầu tiên kết thúc.
Bach San lão nhân đấu với Hỏa Luân Sát sang chiêu thứ ba mươi, lúc này họ không e dè gì nữa, giở hết bản lĩnh của mỗi bên.
Đôi Song luân của Hỏa Luân Sát tỏ ra là một thứ khí giới lợi hại. Đôi vòng sắt này có những răng cưa, khi Hỏa Luân Sát múa tít như chong chóng, nó tạo ra âm thanh xoèn xoẹt nghe phát ớn.
Đôi móc câu của Bạch San lão nhân cũng không kém cạnh, biến ảo cực kỳ linh diệu.
Cuối cùng, đôi vòng sắt cũng chuyển sang thế hạ phong, chỉ lo bảo vệ trước những cú móc hiểm hóc của đối phương.
Chiêu thứ bốn mươi, Bạch San lão nhân dùng móc câu khống chế được cặp vòng sắt của Hỏa Luân Sát. Lão giật mạnh móc sắt về phía mình.
Hỏa Luân Sát không kềm chế được binh khí nữa, lão đẩy mạnh cổ tay phải rồi buông ra. Nhưng tay trái trước khi rời vòng sắt còn giật vào người. Cú giật đó làm giữ nguyên khoảng cách giữa hai đối thủ, không để Bạch San lão nhân thu xong khí giới có thể lùi lại được ngay.
Do một vòng sắt bị Hỏa Luân Sát đẩy đi, kết hợp với lực giật về phía mình, Bạch San lão nhân thấy vòng sắt đối phương bay nhanh về nhưng không lùi lại được. Lão chỉ nghiêng người né tránh. Vòng sắt quay tròn như bánh răng cưa sạt vào người làm rách một mảng áo, đồng thời cưa đứt da thành một vệt nhỏ.
Nhưng đột nhiên Bạch San lão nhân loạng choạng rồi đổ vật xuống. Đám cử tọa trông thấy thất kinh cùng "ồ" lên một tiếng.
Hỏa Luân Sát vung chưởng nhằm đầu đối phương bổ một đòn tối hậu.
Nhưng chỉ một phút trước đó, cũng bằng một chiêu tương tự, Bích Hổ lão nhân đánh bạt được tấm hồng cân của Thổ Cân Sát. Mụ vận hết sức đẩy cái khăn về phía đối phương, tấm khăn hồng xé gió lao đi như một mũi tên, nhưng Bích Hổ lão nhân cảnh giác tránh được. Hồng cân theo đà lao đi trúng một đệ tử phái Côn Luân, gã này bất ngờ không kịp tránh "bịch" một tiếng, gã bị đánh vào vai. Phút chốc, mặt gã xạm đen lại, gục ngay xuống.
Tiếng la hoảng trong đám đông:
- Độc! Độc thủ!
Cũng ngay lập tức, song chưởng của Hỏa Luân Sát nhằm đầu của Bạch San lão nhân đang nằm bất tỉnh.
Không chậm trễ Bích Hổ lão nhân lao sang, chiếc Thiết phiến vung lên, song chưởng của Hỏa Luân Sát còn chưa chạm được vào đối phương thì cả hai tay đều bị gãy rời, bất lực buông thõng xuống, lão rú lên ngã úp mặt xuống mặt đất.
Nhắc lại, Hồng Chu lão nhân sau khi hạ xong đối thủ, quay sang thấy tam đệ của mình bị chặt đứt mất kiếm, tình thế nguy ngập. Lão liếc mắt rất nhanh rồi ước lượng tình hình rồi bất chấp nguy hiểm lao nhanh sang, một đao chém bừa vào Mộc Kiếm Sát, đao kia hoa lên phù trợ.
Mộc Kiếm Sát thấy đối phương xuất chiêu liều mạng nhưng cũng hoảng hồn nhảy sang bên một bước để tránh đồng thời giữ khoảng cách an toàn đối với đao thức của địch.
Đôi đao vẫn múa vun vút bức Mộc Kiếm Sát lùi liên tục.
Đột nhiên Mộc Kiếm Sát buông kiếm rú lên. Từ trên không một lưỡi đoản đao to nặng cắm ngập vào vai trái của lão.
Đó chính là thanh Hổ Đầu đao của Thủy Đao Sát.
Sự việc bất ngờ đến nỗi bên ngoài không ai hiểu tí gì.
Nguyên Hồng Chu lão nhân luôn luôn chiếm thế thượng phong so với Thủy Đao Sát, vẫn để mắt theo dõi cuộc chiến giữa tam đệ và Mộc Kiếm Sát. Thấy tam đệ lâm nguy, lão quyết định chấm dứt cuộc chiến, đánh bật Hổ Đầu đao của đối phương lên cao mười trượng, rồi không cần nhìn, lão chém một đao trí mạng vào đối phương.
Hồng Chu lão nhân dùng đòn liều mạng bức lùi Mộc Kiếm Sát chính dồn lão vào đúng điểm rơi của thanh đao.
Nhưng làm sao có thể dồn đối phương vào điểm chính xác như vậy?
Khi hai loại vũ khí đối đich nhau, mọi người cần biết sở trường và sở đoản của mình và đối phương.
Hồng Chu lão nhân dùng đoản đao, tất lợi về cận chiến, còn Mộc Kiếm Sát dùng kiếm, cận chiến lại là sở đoản vì nếu cận chiến, kiếm sẽ kém linh hoạt, sức tấn công cũng yếu đi.
Thoạt tiên Mộc Kiếm Sát bị bất ngờ khi đối phương tiếp cận, lão lùi ra để giữ sở trường, vì thế giữ thế tấn công là đặc điểm của mọi cuộc chiến. Khi đã giữ được sở trường thì Mộc Kiếm Sát không chịu lùi nữa mà lựa thế tấn công. Đó là lý do tại sao Hồng Chu lão nhân dồn đối phương đúng vào vị trí rơi của Hổ Đầu đao.
Lão chỉ còn việc giữ vị trí, đồng thời đánh loạn lên cho đối phương không phát hiện tiếng rít của binh khí, quả nhiên thành công.
Cuộc chiến đến đây đã phân định rõ ràng. Trong bốn cặp đấu nay chỉ còn có một.
Lão đại sư ca của Càn Khôn ngũ tà thấy sư đệ, sư muội của mình bị thảm bại thì tức gầm lên.
Chưa bao giờ lão nghĩ Càn Khôn ngũ tà lại đi đến kết cục bi thảm dường ấy.
Lão như bị hóa điên, không còn giữ gìn gì nữa, dốc hết sở trường cho cuộc đấu, Từ Huy bà bà cũng bị cuốn hút vào nhịp độ ấy.
Ngọn roi khua đầy trời như muôn ngàn con rắn làm thành tấm màn chắn dày đặc giữa hai người nhưng Kim Tiên Sát vẫn chưa tìm được thế thâm nhập vào vì thanh trúc trượng của Từ Huy bà bà cũng vung lên ào ạt đánh bật nhuyễn tiên trở lại.
Người xem có thể cảm nhận thấy uy lực mạnh liệt của thanh trúc trượng nếu cây nhuyễn tiên bị dính vào ắt hẳn cả người lẫn roi đều bị theo đà cuốn vào mà ngã nhào về phía trước.
Ngược lại, Từ Huy bà bà dè chừng đầu nhuyễn tiên có độc, cũng không dám liều mạng công kích vào đối phương để nhuyễn tiên chạm vào người.
Tình thế đã đến Hồi gay cấn. Kim Tiên Sát nôn nóng trả thù, làn roi áp sát vào đối phương với tốc độ nhanh hơn.
Veo... veo... veo...
Hai thứ binh khí bỗng nhiên hút lấy với nhau tạo ra âm thanh xé lụa, Kim Tiên Sát buông roi xòe ngũ chưởng ở tay trái ra chộp mạnh vào vai Từ Huy bà bà đang giữ chặt lấy cây trúc trượng.
Không kịp né tránh, bà vận hết công lực quật mạnh trúc trượng vào đối phương.
Một tiếng kêu vang lên thảm thiết, lưng Kim Tiên Sát bị đánh nát nhừ, nhưng ngũ trảo đã bám chặt vào vai Từ Huy bà bà.
Mọi người chỉ kịp chớp mắt nhìn lại thì hai người đã nằm bất động.
Phút giây im lặng như tờ, toàn trường đấu vẫn đứng yên vị, chỉ có mấy vị trong Tây Đề ngũ lão đâm bổ tới, cúi xuống xem xét vết thương của vị sư tỷ mình.
Không ai để ý đến một bóng người đang rẽ đám đông tiến vào giữa vòng.
Thốt nhiên, nhiều tiếng la đồng thanh cất lên:
- Liêu Nha Lão Ẩu!
Tiếng kêu như một ma lực, buộc vòng tròn giãn ra. Mọi người lùi giãn ra cả về phía sau.
Nhân vật đi trước quật một chiếc gậy chống xuống đất đánh "rầm" một tiếng kinh hồn bạt vía làm lá cây rơi ào ào, mở miệng lộ hai cái răng nanh như nanh lợn lòi, gầm lên:
- Ta đây, thì đã sao nào? Ta có độc dược như bọn kia không nào? - Lão bà chỉ tay vào mấy người trong Càn Khôn ngũ tà nằm la liệt dưới đất, nói tiếp - Chưa thấm vào đâu, đúng thế chứ? Lại nữa, ta có tàn bạo như hơn bọn kia không?
Lão bà chỉ thẳng vào mặt Thất Âm Tẩu và mấy thủ hạ vẫn đứng nguyên như Hồi đầu, tay khoanh trước ngực.
Từ dãy bàn của những vị đứng đầu các phái, sau phút giây bàng hoàng, hầu hết đã trấn tĩnh trở lại.
Hồ chủ Hồng Hạnh hồ dốc túi, lấy ra hai lọ thuốc đưa cho Hồng Chu lão nhân và dặn rằng:
- Đây là thuốc giải độc, có thể không lành được nhưng chí ít cũng giảm được tác dụng, và hạn chế dược tính của độc vật. Viên để uống, còn thứ bột ngoài xoa.
Liêu Nha Lão Ẩu hướng lên lễ đài hỏi:
- Long Đầu đại hội hử? Hắc... hắc... hắc năm năm trước, quản thúc ta ở Ngưỡng Vu cốc, còn nay công nhận ta trùng hiện giang hồ rồi chứ?
Tử Không đạo trưởng sực tỉnh, lớn tiếng:
- Mọi người tiếp tục thảo luận Liêu Nha Lão Ẩu, năm năm trước đã có quyết định cấm cố bà ở Ngưỡng Vu cốc với một điều kiện, đúng không?
Liêu Nha Lão Ẩu gật đầu xác nhận:
- Đúng như vây!
Từ Không đạo trưởng lại hỏi:
- Nay lý do gì bà lại trùng hiện giang hồ? Ai đã vi phạm điều kiện?
- Không phải ta.
- Vậy có người phạm vào Ngưỡng Vu cốc ư?
- Đúng thế, nhưng đó không phải là lý do chủ yếu để ta đến đây.
Tử Không đạo trưởng "hừ" một tiếng nói:
- Sự việc đó phải làm cho ra lẽ. Ai vi phạm, người đó chịu trách nhiệm trước giang hồ...
Liêu Nha Lão Ẩu cười nhạt:
- Chẳng có luật lệ gì ráo! Cấm ta trùng hiện giang hồ, các ngươi hẳn đã làm một việc hay ho lắm đấy? Để cho bọn tàn ác độc kia mặc sức tàn sát những bậc hào kiệt trong võ lâm... năm năm trước, còn những anh hùng như Tái Thượng lão lão, Thái Long Hiệp Tẩu... giang hồ có gặp những sóng gió như bây giờ không? Ta có cho phép những bọn mặt dày kia tàn sát đồng đạo không?
Lời kết tội của Liêu Nha Lão Ẩu vang lên đanh thép khiến số đông những người có mặt xì xào tán thành.
Huệ Minh đại sư không biết xử trí ra sao. Sự trùng hiện của Liêu Nha Lão Ẩu tuy có phạm vào quy định của giang hồ thật, nhưng xưa nay bà chỉ hạn chế những tác hại cho võ lâm mà thôi.
Như bây giờ, dù không có mặt của Liêu Nha Lão Ẩu mà võ lâm phải chịu những sự tổn thất nghiệm trọng đến thế thì lẽ ra phải mời bà ta trùng hiện giang hồ từ lâu mới đúng!
Nhưng nếu đại sư công khai tán thành thì từ nay luật lệ giang hồ đâu còn được tuân thủ nghiêm khắc như trước nữa?
Huệ Minh đại sư đang còn bối rối thì Tử Không đạo trưởng lại buông giọng lạnh lùng:
- Đã có luật lệ thì phải thi hành, ai làm sai thì người đó phải gánh chịu. Lão bà còn chịu cấm cố thì nên ở yên trong cốc, những việc khác đã có quần hùng võ lâm giải quyết!
Liêu Nha Lão Ẩu cười nhạt:
- Bao nhiêu quần hùng đã thác oan, xác phơi ở Trường Bạch. Tam Thiết bảo, Thạch Vân động... Hơn một trăm gia nhân đệ tử bị chết thảm vì Thực Cốt Đoạn Hồn sa... Vậy mà các ngươi ngồi đấu khẩu ở đây quy kết quy kết tội lỗi cho một vài cá nhân... dó chỉ là sự bới lông tìm vết! Đáng cười! Đáng cười!
Đặng Thiên Ngu nghiêm trang nói:
- Lão tiền bối đừng buông lời thóa mạ. Chuyện thiên hạ võ lâm là đáng trọng, sao lại đáng cười?
Liêu Nha Lão Ẩu ngửa mặt lên trời, cười hăng hắc nói:
- Đáng cười! Đáng cười! Thật là trò trẻ con! Các ngươi không ngăn được các vụ thảm sát mà ta nói, đành gương mắt ếch nhìn những bậc luân kiệt ưu tú bậc nhất võ lâm đương đại bị hạ độc thủ mà vô phương giải cứu nằm kia - Bà chỉ tay vào Từ Huy bà bà đang nằm hôn mê chưa tỉnh, nhìn Đặng Thiên Ngu thách thức.
- Ta tự ý trùng hiện giang hồ, ngươi chống lại chứ?
Đặng Thiên Ngu cười gằn:
- Mọi người ở đây sẽ chống lại!
Liêu Nha Lão Ẩu quay nhìn xung quanh hỏi:
- Lão thân muốn trùng hiện giang hồ, để cùng chia sẽ những hậu quả mà võ lâm đã và sẽ gặp. Chư vị có phản đối điều này không?
Những người có mặt nghe hỏi không biết trả lời ra sao. Số đông nghĩ theo cách của Huệ Minh đại sư. Còn một phần nhỏ muốn ủng hộ Đặng Thiên Ngu và Tử Không đạo trưởng, nhưng sợ thế cô lực mỏng, không dám nói ra.
Vì thế Hồi lâu, các đám đông im lặng không ai đáp lời.
Liêu Nha Lão Ẩu nhìn Đặng Thiên Ngu hỏi:
- Không ai phản đối! Nhân danh bản thân và Tân Sơn trang, ngươi chống ta trùng hiện lại võ lâm phải không?
Huệ Minh đại sư và Tử Không đạo trưởng định nói thì Đặng Thiên Ngu đã nhếch môi đáp:
- Nếu đại hội trao quyền thì chỉ mình ta cũng nhất quyết chống lại bà!
Đám quần hùng nghe Đặng Thiên Ngu nói như vậy, thoạt đầu sửng sốt, sau đó nhất loạt cười náo cả lên. Ai cũng thấy lão già quá càn rỡ. Vừa rồi gần như tất cả quần hùng không ai tỏ ý quy tội cho Liêu Nha Lão Ẩu, cũng thầm hy vọng nhờ bà tính tình cổ quái nhưng võ công kiệt xuất và ghét ác như thù này cùng họ dẹp tan họa kiếp võ lâm mà đến giờ còn chưa xác định cụ thể tung tích. Sự im lặng đã nói lên điều đó.
Vậy mà một mình Đặng Thiên Ngu dám thách thức bà già quái dị đó. Hơn nữa Tân Sơn trang đáng là gì trong võ lâm?
Tiếng cười thấy rõ mang ý mỉa mai, nhưng chờ tiếng cười lặng đi. Đặng Thiên Ngu vẫn không đổi giọng, nói rành rọt:
- Vậy là Long Đầu đại hội cho lão hủ làm chủ chứ!
Tiếng cười lại vang lên, lần này náo động cả một dãy Thái Hồ rộng lớn, kèm theo cả tiếng vỗ tay reo hò nữa.
Khi tiếng reo hò dịu bớt, tiếng Đặng Thiên Ngu lại cất lên:
- Vậy là đồng đạo võ lâm hôm nay trao qyền cho lão hủ làm việc này. Xin đa tạ mọi người tín nhiệm...
Trong tiếng vui vẻ của quần hào, một số vị cầm đầu các môn phái chợt có sự suy nghĩ. Đó là những người lịch lãm giang hồ, từng ứng phó nhiều trường hợp gây cấn như Huệ Minh đại sư, Giang bảo chủ, Mã tổng quản, vị Trưởng lão Cái bang và một số vị khác.
Tuy nhiên họ không hiểu Đặng Thiên Ngu đã phát điên hay định giở trò gì?
Xét cho cùng, Long Đầu đại hội hôm nay không thu được kết quả nào, chung quy cũng tại Tử Không đạo trưởng, vị Đặng Thiên Ngu này, Chưởng môn phái Không Động, Hồng Thiện đại sư và Linh Hạc thượng nhận phái Cùng Lai đã xác định sự việc một cách hồ đồ mà ra cả?
Vậy thì Đặng Thiên Ngu còn muốn gì nữa đây?
Chợt thấy Thất Âm Tấu trước nay vẫn đứng khoanh tay, bỗng cất bước tới gần. Theo sau lão còn gã Tổng quản, mấy tên cao thủ của Độc Quỷ cốc và gã Đại thiếu chủ.
Lão Cốc chủ cười hăng hắc, dừng lại trước mặt Liêu Nha Lão Ẩu nói giọng kênh kiệu:
- Mụ già ăn não người kia, muốn sống sao không chịu ở yên trong vùng sơn dã ấy, mà còn đến đây gây sự làm chi?
Liêu Nha Lão Ẩu vốn không định nhiều lời Tử Không đạo trưởng và Đặng Thiên Ngu mà trút cả sự khinh miệt vào tên đểu giả này. Bây giờ thấy sự cuồng ngạo thái quá của lão, Liêu Nha Lão Ẩu không nén được cơn giận chất chứa trong lòng, gầm lên:
- Tên tặc tử thâm độc và tàn bạo kia. Lão thân đến đây chẳng qua muốn đòi món nợ của mi đấy!
Thất Âm Tẩu cười gằn không nói.
Phía sau lão, gã Đại thiếu cốc chủ dừng lại trước vị hoàng y cô nương, là nghĩa nữ của Liêu Nha Lão Ẩu. Vốn quen thói trêu hoa ghẹo nguyệt, đã xâm phạm tiết tháo của không biết bao nhiêu con gái nhà lành, gã cất tiếng cười đểu cáng:
- Cô nương! Chắc sống lâu trong rừng xanh núi thẳm buồn lắm a? Đêm nay vui hội trăng rằm, ta muốn là người đầu tiên cùng cô nương...
Gã chưa dứt lời thì nghe tiếng "bốp" một tiếng, gã thiếu chủ đưa tay ôm má, trên đó hiện ra những vết ngón tay thon nhỏ màu đỏ bầm...
Hoàng y thiếu nữ đứng sau Vạn Lý Phiêu Phong, khoảng cách đến gã Thiếu cốc chủ khá xa. Vậy mà nàng xuất thủ bằng cách nào không ai phát hiện được, chỉ sau khi gã bưng mặt rên la thì mới biết đã bị dính đòn.
Một số người thích chí vỗ tay reo:
- Được lắm! Dao Không chưởng! Hắn chỉ có giơ mặt chịu trận thôi!
Gã Thiếu cốc chủ giận tím mặt, rút phắt cây nha lang ra nhưng Thất Âm Tẩu giơ tay ngăn lại:
- Khỏi cần! Ngươi sẽ được cái mà ngươi muốn.
Rồi quay sang Liêu Nha Lão Ẩu:
- Hảo! Ngươi quyết tìm ta, vậy thì chuẩn bị đi!
Nói xong lão quay về nơi trước lão cùng đám thuộc hạ vẫn đứng khoanh tay ngạo thị mọi chuyện xảy ra.
Về đến nơi, lão quát một tiếng khẽ nhưng âm vang:
- Chuẩn bị!
Sau tiếng hô, từ sau những ngôi biệt thự ẩn trong vòm cây rậm rạp bỗng xuất hiện nhiều bóng người lao ra.
Lúc này chừng giữa giờ Dậu. Ánh sáng ban ngày đã nhường cho ánh trăng nên người ta không cảm thấy trời tối lúc nào.
Tuy vậy, dưới những tán lá rậm, bóng đêm vẫn lẩn khuất, nên nhìn những bóng người bận y phục màu xám chợt lén lút xuất hiện, người ta không khỏi rùng mình.
Liêu Nha Lão Ẩu tay cầm trượng, vừa xăm xăm bước đến gần Thất Âm Tẩu, cười hắc hắc:
- Lão tiểu cẩu ngươi đưa đám con nít ấy ra làm trò gì...
Sau lưng lão ẩu, Vạn Lý Phiêu Phong Triệu Cảnh Thành với ba bốn lão nhân, phụ nhân nữa tay cầm binh khí, tiếp bước theo.
Bên phía Thất Âm Tẩu bọn đệ tử Độc Quỷ cốc có tới ba bốn chục tên áo xám đứng thành hàng ngang. Chúng hầu như không cầm vũ khí gì trừ năm, sáu tên cao thủ trước mặt.
Hai bên chỉ cách nhau chưa tới một trượng, Vạn Lý Phiêu Phong khẽ nhún mình, thân thể lão như một làn khói lướt mình về phía trước, đáp nhẹ xuống không một tiếng động ngay sát bên bốn tên cao thủ của Độc Quỷ cốc, vung kiếm chém tên này một nhát bay mất đầu.
Bọn thủ hạ của Độc Quỷ cốc không ngờ Vạn Lý Phiêu Phong siêu phàm đến như vậy, luống cuống chưa kịp chống cự thì một tên nữa lại bị chém xả từ vai xuống sườn, rống lên thảm thiết!
Thất Âm Tẩu vội vàng ra lệnh:
- Phóng!
Nhất tề, từ đâu trong ống tay của bọn áo xám hiện ra lấp lánh những ống nhỏ, chỉ nghe một loạt tiếng nổ, từ những đó phụt ra thứ bột màu trắng mà loại bột mịn màu đen, vì đang buổi hoàng hôn nên không ai thấy.
Tuy vậy, từ đám miệng quần hùng vẫn đồng thanh phát ra một tiếng la kinh hoàng:
- Thực Cốt Đoạn Hồn sa!
Chỉ trong phút chốc, Liêu Nha Lão Ẩu cùng tất cả thủ hạ của bà đã nằm quay ra đất. Vạn Lý Phiêu Phong Triệu Cảnh Thành, sau khi tả hữu xung đột chém thêm mấy tên thủ hạ cũng trúng độc lăn quay xuống đất.
Không những thế độc chất còn ảnh hưởng tới cả khoảng đất trống. Quần hùng hoảng hốt lùi sát vào tường thành, một số còn tản ra tới các vòm cây. Tất cả các nạn nhân còn lại trong cuộc đấu giữa Tây Đề ngũ lão và Càn Khôn ngũ tà, ngoại trừ Bích Hổ Lão nhân, chín người kia đều bị trúng độc.
Thất Âm Tẩu miệng cười hiểm độc, cúi nhìn thân thể Liêu Nha Lão Ẩu đang giật giật, nói lẩm bẩm:
- Thế là xong, món nợ mười năm trước...
Lão lại đến bên Hoàng y thiếu nữ nằm bất động, lần từ trong áo ra một lọ thuốc tí xíu dốc ra lòng bàn tay.
Chỉ độc một viên thuốc nhỏ trong lọ.
Lão cầm viên thuốc ném chiếc lọ đi rồi cúi xuống, ấn viên thuốc vào miệng thiếu nữ, xong quay lại nói với đại nhi tử của mình:
- Cho ngươi, chỉ lát sau thị sẽ tỉnh, tuy dược lượng chưa đủ, nhưng không sao...
Chỉ trong có mấy khắc thời phân, đám quần anh tuấn kiệt trên giang hồ mục kích những điều vượt quá sự tưởng tượng của mình, diễn biến của sự việc quả thật không một người nào trước khi đến đây dự đại hội tiên liệu lại có thể xảy ra kết cục như vậy. Mọi người chợt nghĩ đến những lời thoại của Đặng Thiên Ngu mới rồi, khi đối đáp với Liêu Nha Lão Ẩu. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng các vị đức cao vọng trọng trong võ lâm, cùng với ý nghĩ chua chát: "Vậy là họa kiếp võ lâm đã ở ngay trước mắt. Toàn bộ tinh anh của võ lâm đang bị khống chế tại đây. Những cao thủ bậc nhất đã bị sát hại. Thật là mưu mô thâm độc, không chỉ mưu mô mà đúng hơn là một kế hoạch lớn lao được tính toán cẩn thận".
Họ lại tự hỏi: "Nhưng chủ mưu của đại cuộc này là ai? Đặng Thiên Ngu? Thất Âm Tẩu? Hay một nhân vật nào khác?"
Lẽ nào Tử Không đạo trưởng cũng dính líu đến hành vi bỉ ổi này? Lại còn Hồng Thiện đại sư của Thiếu Lâm nữa chứ! Một mình lão dính vào hay Thiếu Lâm cũng đứng đằng sau những âm mưu đó?
Huệ Minh đại sư liếc nhìn Tử Không đạo trưởng, lòng vừa căm tức vừa hổ thẹn, rủa thầm: "Thật là lòng người nan trắc... Ai biết miệng nam mô, bụng bồ dao găm như hắn? Bao năm nay Thiếu Lâm cùng Võ Đang vẫn là những môn phái lớn nhất được võ lâm trọng vọng. Vậy mà ngươi còn cấu kết với tà môn làm điều bất nhân gây kiếp sát giang hồ..."
Đại sư lại băn khoăn với ý nghĩ: "Còn Hồng Thiện đại sư thì sao? Do mất cảnh giác mà sơ suất trong công việc hay cũng bị mua chuộc rồi?"
Trong cảnh im lặng chết chóc, tiếng Đặng Thiên Ngu cất lên:
- Lão hủ đã nói lời cảm tạ chư vị huynh đệ tỉ muội và bằng hữu tín nhiệm trao quyền giải công việc hôm nay. Bây giờ lão hủ xin điều hành tiếp trọng sự võ lâm.
Nguyễn Công Lượng cười nhạt:
- Đó là trọng sự gì vậy?
Đặng Thiên Ngu trả lời đầy tự tin:
- Quy võ lâm về một mối, cắt đặt nhân sự!
Tiếng xì xâm lan từ đầu này sang đầu kia với sự kinh ngạc nói không hết. Kim Trượng Truy Hồn Nguyễn Công Lượng lạnh lùng hỏi tiếp:
- Có nghĩa là ý đồ xưng bá võ lâm đến đây không cần giấu diếm nữa?
Nguyễn Công Lượng vừa mới hỏi xong thì ngay trước lễ đài, một nữ nhân xuất hiện. Thị có một vẻ tràn đầy sức sống, nét môi ủy mị, nụ cười tươi thắm đầy quyến rũ như đóa anh đào.
Nhiều tiếng thì thầm trong đám đông:
- Hồng Phi Hồ!
Đúng là thị.
Hồng Phi Hồ nhìn Kim Trượng Truy Hồn, lấy lại bộ mặt lạnh như băng, nói:
- Chư vị gọi đồ bá là gì cũng được. Nhưng vừa rồi chư vị đã tán đồng cho bổn Trang chủ được làm chủ...
Ánh mắt thị lại nhìn bao quát toàn trường, giọng nói đầy đe dọa:
- Tuy nhiên, bây giờ vẫn chưa muộn. Ai không đồng tình với cách sắp xếp của bổn Trang chủ xin đứng ra về phía bên kia.
Thị chỉ tay về phía những thi thể bị trúng độc nằm bất động.
Nguyễn Công Lượng hừ một tiếng:
- Oa đầu! Ngươi tưởng võ lâm như con cừu, ngươi muốn mổ, tế gì cũng được ư? Cho dù có cả lão độc vật kia nữa vào cùng một duộc, ngươi tưởng điều khiển giang hồ được ngay ư?
Huệ Minh đại sư tiếp lời:
- A di đà Phật! Nữ thí chủ nói gì lạ thế? Võ lâm đâu phải chỗ cho một nhân vật hay môn hộ nào xưng bá được? Dù chúng tôi đây là Chưởng môn phái có thể phục tòng nữ thí chủ cánh thì bổn đệ tử cũng nhất quyết không nghe lời đâu!
Lời Huệ Minh đại sư tạo ra một sự hưng phấn cho đám đông. Quần hùng xôn xao định bước về phía Hồng Phi Hồ vừa chỉ? Nhưng một tiếng quát làm họ dừng lại:
- Chuẩn bị!
Lần này tới năm sáu chục đệ tử áo xám của Độc Quỷ cốc, đến lúc này không còn ai nghi ngờ rằng chúng được Đặng Thiên Ngu và Hồng Phi Hồ ngầm bố trí trong các biệt thự.
Vậy là kết quả đã được ngã ngũ. Nếu chống lại Đặng Thiên Ngu thì ngoài mạng vong ra, không còn đường nào khác. Tiếng Nguyễn Công Lượng vẫn vang lên sang sảng:
- Dù biết kết thúc chẳng tốt đẹp gì, lão phu vẫn không can tâm làm chó săn cho bọn mi đâu.
Nói xong lão vung Giao Đầu trượng nhằm vào Hồng Phi Hồ, nhưng phụ nhân giảo hoạt kia đã có chủ ý, nhún mình nhảy ra phía sau Huệ Minh đại sư, Nguyễn Công Lượng thấy vậy không dám hạ thủ.
Bỗng nhiên, từ phía trong trang môn có tiếng thét, tiếng kêu la, rồi lập tức một đoàn người xuất hiện, đánh tan bọn vệ sĩ canh giữ trang môn, nhanh chóng lao ra lễ đài.
Người đi đầu là một thiếu niên tuấn tú, mỹ mạo vận ngân y chính là Giang Ngọc Phàn.
Đi bên cạnh chàng là một thiếu nữ hơn chàng vài tuổi, xinh đẹp tuyệt trần như tiên giáng thế, đó chính là Lục Trinh Nương, Cốc chủ Phi Phụng cốc, biểu thư của Giang Ngọc Phàn.
Tiếp theo, người ta nhận ra Nguyễn Ái Linh, Hàn Dũ Lý cùng toàn bộ nhân vật trong Du Hiệp Đồng Minh. Ngoài ra, còn thêm một người đeo mạng che mặt, căn cứ vào vóc dáng mảnh mai khả ái, người ta đoán rằng đó là một nữ nhân, hơn nữa, là thiếu nữ.
Đoàn người đàng hoàng tiến đến trước lễ đài.