Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 26
M
ột tuần trước, Osanai đã thó được chìa khóa chính của khu chung cư và đánh lại một chiếc y hệt, nên giờ hắn có thể xâm nhập vào bất cứ phòng nào hắn thích. Nhưng trước khi đến thăm căn hộ của Atsuko đêm hôm đó, hắn vẫn cất công gọi điện trước. Bởi Osanai biết rõ, cô ta không có lý do gì để từ chối nếu hắn có chuyện cần nói.
Hắn gọi cho cô vào lúc 10 giờ đêm. Atsuko đang ở nhà. Có lẽ bởi đêm nay không có bệnh nhân nào nên khi Osanai nói muốn tới nhà nói chuyện, cô đồng ý ngay không nghĩ ngợi gì nhiều. Hắn nhanh chóng leo cầu thang bộ lên tầng mười sáu.
Ba đêm trước, khi hắn và Inui sử dụng DC Mini để bước vào giấc mơ của nhau và tìm hiểu “bản chất thực sự của tình dục”, hai người tình cờ phát hiện ra Chiba Atsuko đang sử dụng thiết bị PT để điều trị cho bệnh nhân tại nhà riêng. Osanai hoảng hốt mở mắt ra ngay khi Inui cuống cuồng giục hắn dậy. Nhưng hắn cứ để DC Mini trên đầu, lặng lẽ quan sát “thám tử giấc mơ” làm việc. Inui cũng nối gót xâm nhập vào giấc mơ người bệnh đó, hai kẻ kia vẫn không biết gì tới sự xuất hiện của họ. Hôm nay, khi Osanai tới Viện, Inui nói với hắn.
“Cậu phải cưỡng bức Chiba Atsuko.”
Mệnh lệnh của Inui Seijirou là tuyệt đối. Chỉ thị ngài giao đem đến một nền tảng đạo đức, một sự biện hộ hợp lý cho những hành động bản thân hắn vốn đã muốn thực hiện, khiến hắn lại càng quyết tâm phải làm cho bằng được.
Osanai biết rõ Atsuko chính là Paprika. Hắn cũng nhận ra người đàn ông trung niên hôm trước hắn gặp trong thang máy là bệnh nhân hiện đang được cô ta bí mật chữa trị. Người này có vẻ là một nhân viên an ninh cấp cao, nên cả Inui và Osanai đều cảm thấy bị đe dọa. Cả hai người họ và Atsuko đều đang lén lút làm những chuyện đi ngược lại với đạo đức xã hội, nhưng nếu mâu thuẫn giữa hai bên bị phanh phui, chắc hẳn Atsuko sẽ chiếm thế thượng phong, bởi ngay cả cảnh sát, lực lượng tượng trưng cho “chế độ nhà nước” cũng đã là đồng minh của cô ta rồi.
Osanai đã chứng kiến Atsuko và bệnh nhân tên Konakawa làm tình trong giấc mơ. Điểm nhìn liên tục chuyển từ Konakawa sang Paprika, rồi từ Paprika sang Konakawa. Dù ở góc nhìn nào thì Osanai cũng bị kích thích mạnh mẽ bởi giấc mơ đó, bởi sự khao khát Atsuko trong hắn đã mãnh liệt đến mức đau đớn, khổ sở. Inui hiểu rõ dục vọng của Osanai hơn bất cứ ai. Ngài nhận định đã đến lúc triển khai kế hoạch. Osanai sẽ phải cưỡng hiếp Atsuko. Một khi đã thành công xâm phạm thân thể của một người phụ nữ, cô ta ắt sẽ nghe theo những gì ta nói. Quan điểm của Inui có phần lỗi thời trong thời đại nữ quyền ngày nay, nhưng Osanai luôn tự tin về sự quyến rũ của bản thân. Nỗi khao khát trong hắn bùng cháy, lại được những lời chỉ thị của Inui tiếp lửa, Osanai chắc chắn mình sẽ hạ gục được Atsuko. Cô ta sẽ sớm trở thành con tốt trong tay hắn.
Osanai đứng trước cửa nhà Chiba Atsuko và bấm chuông.
Cô mới về nhà và ăn tối qua loa.
“Tôi có chuyện cần nói với cô.”
Khi Osanai gọi điện, Atsuko vẫn chưa rõ ý đồ thực sự của hắn là gì. Cô đang lo lắng vì hai ngày rồi không thấy Tokita Kousaku trên Viện, còn đang định tối nay gọi điện cho anh xem thế nào. Trực giác mách bảo Atsuko rằng Osanai ắt hẳn có liên quan đến việc này, chính vì thế nên cô không thể từ chối cuộc gặp đêm nay được.
Vả lại, Osanai vốn là cánh tay phải của Inui Seijirou, chắc chắn sẽ có lúc phải đến tìm gặp cô để nói chuyện. Trong quá trình điều trị cho Konakawa, cô có linh cảm Inui và Osanai đã vài lần dùng DC Mini để xâm nhập vào giấc mơ của người cảnh sát. Chắc hẳn hai kẻ đó cũng không muốn vụ ăn cắp DC Mini bị mang ra ánh sáng và thu hút sự chú ý của dư luận. Mục đích cuối cùng của chúng vẫn là nắm được toàn quyền kiểm soát Viện Nghiên cứu Tâm thần học, nên việc Inui cố gắng hòa giải với Atsuko và Tokita âu cũng là chuyện dễ hiểu. Atsuko vẫn chưa biết tới những việc phi đạo đức hai kẻ đó đã làm với Tsumura và Kakimoto Nobue, cũng như việc chúng thậm chí đã ra tay với Himuro và Viện trưởng Shima.
“Xin lỗi vì đến muộn thế này”, Osanai mỉm cười, gật đầu chào Atsuko và bước vào trong.
Hắn trầm trồ ngợi khen nội thất phòng khách, tán tụng vật dụng và đồ trang trí trong nhà. Đoạn hắn yên vị trên chiếc ghế bành, phô trương thái độ dương dương tự đắc. Osanai hôm nay mặc một chiếc áo len hơi rộng với họa tiết cầu kỳ, nhìn khác hẳn hắn mọi ngày. Bầu không khí giữa hai người thoải mái tự nhiên, Atsuko cũng bắt đầu thả lỏng mình.
“Anh uống cà phê không?”
“Vâng.”
Osanai nhìn tủ rượu Tây của gia chủ nãy giờ, nhưng Atsuko không có hứng mời rượu anh ta.
“Tôi nghĩ lúc nào đấy nhất định phải nói chuyện với anh.”
“Tôi cũng thế.”
Hai người trò chuyện, Atsuko trong bếp và Osanai ngoài phòng khách. Ban đầu cứ thử ướm lời xem thái độ đối phương thế nào đã, cả hai cùng nghĩ. Cuộc trò chuyện sẽ suôn sẻ hơn nếu họ nắm được một khởi đầu suôn sẻ.
“Anh đến đây theo chỉ thị của Viện phó à?”
“Một phần là vậy.”
Tranh thủ lúc Atsuko không để ý, Osanai kiểm tra xem DC Mini đã cố định trên đầu hắn chưa. Nhờ vào tính quá mẫn, phạm vi hiệu quả của DC Mini giờ đã mở rộng đến mức Inui và Osanai có thể xâm nhập vào ý thức của nhau kể cả khi thức, dù chỉ thoáng qua và vẫn chưa rõ ràng. Inui không đủ sức để xâm hại Atsuko, nhưng hoàn toàn có thể gián tiếp hưởng thụ cuộc vui qua trải nghiệm thể xác của Osanai.
“Thế…”, Atsuko vừa rót cà phê vừa hỏi, “Nhân vật hôm nay anh muốn nói đến là ai?”
“Đương nhiên tôi muốn nói chuyện về anh Tokita rồi.”
Chuyện Himuro mất tích đã trở thành chủ đề nóng hổi trong Viện mấy ngày nay, nhưng Osanai muốn bắt đầu luôn từ điểm mấu chốt. Atsuko mang hai tách cà phê ra phòng khách và đặt chúng xuống chiếc bàn thủy tinh. Cô ngồi xuống ngay chính giữa chiếc ghế sofa, mặt đối mặt với Osanai.
“Ý anh là, mọi rắc rối trong Viện đều là từ Tokita mà ra ư?”
“Cảm ơn”, Osanai thong thả nhấp một ngụm cà phê và chăm chú nhìn Atsuko. “Anh Tokita là thiên tài, điều ấy không có gì phải bàn cãi. Nhưng anh ấy là một nhân vật nguy hiểm.”
“Tôi nghĩ có nhiều người còn nguy hiểm hơn ấy chứ.”
Osanai không đáp trả lại câu nói móc của Atsuko, “Nguy hiểm nhất là ở chỗ anh ta không mưu mô quỷ quyệt gì, đã vậy lại thiếu hiểu biết về thế giới này. Anh ta ngây thơ như cậu trai chưa lớn. Bất hạnh thay, một người như vậy lại là thiên tài, mà có thể bởi tính cách anh ta như thế nên mới thành thiên tài được cũng nên. Tokita cứ liên tục phát minh ra những thứ điên rồ. Cô Chiba hẳn cũng hiểu điều đó nguy hiểm đến thế nào.”
“Tôi không nghĩ vậy đâu. Tokita không nguy hiểm, những người xung quanh lợi dụng sự ngây thơ và những phát minh của anh ấy mới là mối hiểm họa thực sự.”
“Cô nói cũng có ý đúng”, Osanai nhẹ nhàng xuôi theo câu trả lời của Atsuko. Hắn cố tình đánh tráo khái niệm “những người xung quanh” sang “xã hội nói chung”. “Tokita không biết gì về xã hội cả. Những phát minh của anh ta chắc chắn sẽ đóng góp được cho cộng đồng, nhưng sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới xã hội. Bởi vì cô biết đấy, ai cũng có thể sử dụng chúng cho mục đích xấu.”
“Đúng là có vấn đề đó. Thực sự rất nguy hiểm. Chính vì thế nên chúng ta mới cần bảo vệ Tokita và những phát minh của anh ấy.”
“Tôi hoàn toàn đồng ý”, Osanai mỉm cười, biết rõ mười mươi bản thân lúc này trông vô cùng quyến rũ. “Mệt ở chỗ, Viện trưởng Shima có vẻ không nghĩ thế. Thân là Viện trưởng, Chủ tịch Hội đồng quản trị, vậy mà lại ngây thơ không kém gì anh bạn Tokita của chúng ta. Sao có thể như thế được, cô công nhận không?”
“Vâng, nhưng ít ra Viện trưởng không phải loại người nhẫn tâm đến mức lợi dụng Tokita, vậy là may rồi”, Atsuko cười. “Nhưng đúng là chúng ta cũng phải dè chừng tính ngây thơ của Shima. Thế nên tôi vẫn chưa nói với ông ấy việc DC Mini bị mất cắp. Anh nhớ không, thứ thiết bị anh ăn cắp từ phòng nghiên cứu của Tokita ấy mà.”
“À, ra thứ đó được gọi là DC Mini sao”, Osanai điềm tĩnh gật đầu, không tránh né mũi tên chĩa thẳng vào hắn. “Thực ra, chính Himuro mới là người ăn cắp chúng. Thứ nguy hiểm như vậy không thể để Tokita cầm được, nên tôi chỉ giữ hộ anh ta thôi.”
Bây giờ không phải lúc nổi giận. Atsuko mỉm cười. “Nhưng đâu chỉ giữ hộ thôi đâu. Tôi tò mò lắm, không biết hằng đêm anh với Viện phó dùng DC Mini để làm gì nhỉ?”
Osanai bối rối, mặt đỏ lựng. Atsuko biết mình đang bắt đầu tưởng tượng quá trớn, nhưng không muốn bị cắt ngang nên tiếp tục hỏi dồn.
“Làm gì cũng được, tôi không cần biết. Miễn anh trả lại DC Mini cho tôi là được rồi. Anh đến đây vì mục đích đó mà đúng không?”
“Xin lỗi cô, nhưng tôi bắt buộc phải giữ chúng thêm một thời gian nữa. Giao DC Mini cho cô và anh Tokita quả thực là một việc rất mạo hiểm.”
“Làm sao mạo hiểm bằng để anh và Viện phó giữ chúng được cơ chứ”, Atsuko cười. “Hai người dùng DC Mini để làm gì thế? Chơi có vui không?”
“Tính năng”, Osanai lúng búng gì đó trong miệng. “… vẫn chưa phát triển…” Đoạn hắn nhìn Atsuko chằm chằm, “Thiết bị đó vẫn chưa có chức năng vô hiệu hóa truy cập nhỉ?”
“Đúng rồi. Thiết bị vẫn đang trong quá trình hoàn thiện, nên mong anh trả chúng lại cho tôi. Việc đó phải để anh Tokita đảm nhiệm, chứ Viện phó và anh Osanai sao làm nổi chứ?”
Osanai bực bội, phùng má dỗi dằn như trẻ con. “Vậy giờ chúng ta sẽ bàn về điều kiện trao đổi nhé. Có được không?”
“Vâng.”
“Khi thầy Inui được tiến cử làm Viện trưởng, tôi mong có phiếu tán thành của cô. Và tính năng của DC Mini sẽ là do tất cả chúng ta cùng phát triển.”
“Tất cả chúng ta, ý là mọi người trừ Tokita ấy hả? Cả hai điều kiện đều quá thiệt thòi cho anh ấy rồi đấy?”
Osanai nheo mắt cười. “Cô yêu Tokita đúng không?”
“Phải.”
Osanai cứ ngỡ Atsuko sẽ ngại ngùng che giấu tình cảm của mình, nên khi nghe lời khẳng định nhẹ như không từ Atsuko, hắn nổi trận lôi đình. “Một tên xấu xí béo quay như gã ta? Cái thứ đàn ông đầu óc non nớt như con trẻ ấy? Không thể tin được. Sao cô có thể nói yêu gã ta mà không chết vì xấu hổ? Cô là Chiba Atsuko đấy. Thôi ngay đi cho tôi nhờ. Đến tôi còn phải xấu hổ thay cho cô luôn!”, Osanai mất hết bình tĩnh, vung nắm đấm vào chiếc ghế bành.
“Anh làm gì mà ghê thế?”, Atsuko ngỡ ngàng.
Lồng ngực phập phồng, hắn hạ giọng, “Tôi giận vì cô đấy.” Đoạn hắn ngẩng mặt lên, nhìn xoáy vào mắt Atsuko rồi đứng dậy, “Này, sao cô không chịu nghĩ cho kỹ? Cô có thật lòng coi Tokita là người đàn ông của đời mình không?”. Osanai bước vòng qua chiếc bàn, ngồi xuống bên cạnh Atsuko. “Chắc cô không nhận ra đâu, nhưng tôi yêu cô từ lâu lắm rồi.”
“Anh dừng lại đi!”, Atsuko dịch sang phía bên kia của chiếc sofa. “Dối trá cũng có mức độ thôi. Hay ý anh là mọi thứ anh làm với tôi từ trước đến nay, tất cả đều là mặt trái của cảm xúc yêu đương?”
“Không phải mặt trái gì cả. Tôi làm vậy vì tôi yêu cô.” Hắn vòng tay qua vai cô.
Atsuko cố gạt tay hắn ra, nhưng hắn siết vai cô với sức mạnh một gã đàn ông đã phải kiềm nén nhục dục của mình quá lâu.
“Gượm đã nào! Thế này khác gì xâm hại cơ thể người khác?”
“Tôi có thể xâm hại cô nếu cần thiết.”
“Nếu cần thiết cái gì chứ? Cái gì là cần thiết? Anh cứ phải làm tôi bực lên mới được sao?”
Hai người vật lộn giằng co.
“Cần thiết để cô yêu tôi!” Osanai đè Atsuko ra trên chiếc sofa, một tay thò vào dưới váy cô.
“Đừng có làm tôi điên lên nữa!”, Atsuko thét lên, tay chân giãy giụa cật lực, cố đạp Osanai sang một bên.
Sự chống cự mạnh mẽ của Atsuko đánh thức cơn thịnh nộ trong Osanai. Hắn bị đẩy sang góc bên kia của chiếc sofa, mạch máu xanh gồ lên hai bên thái dương vì cơn giận không thể kiềm chế.
“Tôi mới là người phát điên vì cô đây!”
Hắn đấm vào hàm Atsuko. Mọi thứ trước mắt cô tối sầm. Trong giây lát, tâm trí cô mờ mịt như màn sương giăng.