This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Edgar Wallace
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Phan Linh Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27 - “Jack” Bị Bắt
into nhảy qua lan can và nhanh chóng lao theo. Anh ta đoán hơn là biết rõ rằng đây là lần đầu tiên Kẻ Hành Pháp không mang vũ khí, và anh ta ngập tràn sự hân hoan hoang dại với ý nghĩ rằng mình có cơ hội duy nhất để khám phá bí ẩn đang đè nặng lên tâm trí thép của Đại tá.
Hình nhân lao vào đám cây và kẻ đuổi theo nghe thấy tiếng lá xào xạc khi hình nhân lao sâu vào bụi rậm. Trong một giây, anh ta ngớ người ra. Anh ta mất dấu con mồi và dừng lại lắng nghe. Không có âm thanh nào.
“Định trốn à!” Pinto lầm bầm, rồi lớn tiếng, “Ra khỏi đó ngay. Tao đã thấy mày và sẽ bắn mày như bắn một con chó nếu không ra đây ngay!”
Không có hồi âm. Anh ta lao theo hướng mà anh ta nghĩ rằng Kẻ Hành Pháp đã chạy và lại mất dấu. Vừa chửi thề, anh ta vừa chạy tắt theo hướng khác, và rồi đột nhiên thoáng thấy một hình bóng trước mặt mình và nhảy xổ vào nó. Anh ta bị hất ngược lại nhẹ nhàng, và đúng ngơ ngác, vì anh ta vừa chạm vào chiếc áo khoác rất thô ráp và có những nút kim loại.
“Một người lính!” Anh ta thở dốc. “Anh là ai?”
“Bình tĩnh,” người kia nói. “Đừng náo loạn, Pinto.”
“Anh là ai?” Pinto hỏi lại.
“Tôi là Stafford King,” người lính nói, “và tôi muốn bắt anh.”
Pinto quay người bỏ đi, nhưng bị nắm chặt.
“Anh có thể quay lại Huddersfield và đóng gói hành lý,” Stafford King nói. “Anh sẽ không rời khỏi thị trấn trừ khi có sự cho phép của tôi.”
“Ý anh là gì?” Pinto thở dốc hỏi.
“Ý tôi là,” Stafford King nói, “người đàn ông không may bị anh tống tiền sẽ bị truy tố bất kể hậu quả cho chính ông ta. Pinto, giờ anh đã có cơ hội trở thành nhân chứng.”
Pinto không trả lời. Anh ta đang thu thập ý nghĩ của mình. Một lúc sau, anh ta nói:
“King, tôi sẽ nói chuyện đó sau. Tôi đang trú tại khách sạn Huddersfield Arms. Tôi sẽ gặp anh ở đó trong một giờ nữa.”
Stafford King không nhúc nhích cho đến khi tiếng bước chân của Pinto đã im bặt. Sau đó, Stafford bắt đầu tìm kiếm có hệ thống, vì anh cũng rất nôn nóng kết thúc bí ẩn của Kẻ Hành Pháp. Anh đã đuổi theo Pinto khi anh ta lao ra khỏi phòng và nghe tiếng anh chàng Bồ Đào Nha kêu gọi Kẻ Hành Pháp đầu hàng. Kẻ bí ẩn đó, người rõ ràng đang lẩn trốn, không thể đi xa.
Anh ở trong một đám cây đỗ quyên, vị trí trung tâm của một ngôi nhà mùa hè. Dẫn đến bụi cây này là ba con đường, một trong số đó Stafford phát hiện ra khá gần. Âm thanh sỏi đá dưới chân cho anh một ý tưởng, và anh bắt đầu đi giật lùi cho đến khi đứng dưới bóng một tán cây, sau đó, mô phỏng âm thanh của bước chân rút lui, anh chờ đợi.
Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng xào xạc, nhưng không có gì động đậy.
Ai đó đang thận trọng di chuyển trong các bụi rậm và hiện ra như một hình bóng mờ ảo, không rõ ràng cách anh không đầy hai mươi thước. Chỉ có thị lực sắc sảo nhất mới có thể phát hiện ra nó, và Stafford im lặng chờ đợi. Lúc này, anh nghe thấy tiếng lạo xạo của sỏi đá dưới chân nó, và ngay lúc ấy, anh nhảy chồm về phía nó. Hình nhân đứng như bị tê liệt trong một giây, rồi nhanh chóng quay ngoắt lại, chạy trốn vào giữa đám cây bụi. Trước khi nó chạy được chục bước, Stafford đã chạm tới, và cánh tay anh quàng lấy cổ nó.
“Bạn thân mến,” anh thở phào, “tôi không biết tôi phải làm gì với bạn khi tóm được bạn, nhưng tôi chắc chắn sẽ ghi nhận khuôn mặt bạn để tham khảo trong tương lai.”
“Không, không,” một giọng nói bị bóp nghẹt sau chiếc mặt nạ. “Không, không, đùng! Tôi xin anh!”
Nhưng chiếc mặt nạ đã bị lột ra, và, dò dẫm trong túi áo, Stafford lấy cây đèn pin rọi vào mặt tù nhân của mình. Sau đó, với một tiếng kêu kinh ngạc, anh bước lùi lại, vì anh đang nhìn vào khuôn mặt của Maisie White!
Một khoảnh khắc im lặng bao trùm, không ai nói gì. Sau đó, Stafford tìm lại giọng mình.
“Maisie!” Anh hoang mang nói, “Maisie! Em là Kẻ Hành Pháp?”
Cô không trả lời.
“Ôi chao!” Stafford huýt sáo.
Rồi ngồi lên một thân cây ngả thấp, anh cười.
“Chính là Maisie, giữa tất cả những người có thể lên đời. Mà anh cũng đã ngờ là vậy!”
Cô gái lấy tay che mặt và khe khẽ khóc. Anh tiến về phía cô và choàng tay qua vai cô.
“Em yêu, có gì ghê gớm đâu. Thôi đừng khóc nữa.”
“Ôi, anh không hiểu, anh không hiểu! Em muốn tóm được Silva. Em đoán anh ta đang thực hiện một trong những vụ tống tiền, và em đã theo dõi anh ta.”
“Em đến cùng một chuyến tàu sao?” Anh cảm thấy cô gật đầu. “Anh cũng vậy,” Stafford nói với nụ cười nhẹ.
“Em đã theo anh ta đến hội chợ,” cô nói, “sau đó quan sát anh ta từ một nhà ăn nhỏ phía bên kia đường. Anh biết không, em đã tự hỏi liệu anh có ở đây không, và em đã tìm anh ở mọi nơi, nhưng không thấy ai khi Pinto đi ra với phu nhân Sybil, chỉ có một người lính.”
“Anh chính là người lính đó,” Stafford nói.
“Em phát hiện ra nơi ở của ông Crotin và đi theo sau,” cô tiếp tục nói. “Dĩ nhiên em cũng không rõ mình sẽ làm gì, chỉ nhờ may mắn mà em tìm thấy cửa sổ thư viện còn mở. Đó là cánh cửa duy nhất còn mỏ,” cô nói với một tiếng cười khẽ.
“Không phải may mắn như em tưởng, mà là nhờ anh đã lo xa,” Stafford mỉm cười.
“Giờ em muốn kể với anh về Kẻ Hành Pháp,” cô bắt đầu, nhưng anh ngăn lại.
“Hãy để lời giải thích lại sau này,” anh nói. “Điểm chính là, với bằng chứng của em và anh, chúng ta có thể tóm gáy Pinto được rồi. Cái gì vậy?”
Có tiếng súng.
“Có lẽ là một tay săn trộm,” Stafford nói sau một phút. “Anh không thể tưởng tượng Pinto dùng súng. Vả lại, anh không nghĩ anh ta mang súng. Anh ta đã phóng thứ gì vào em?”
“Một con dao,” cô nói, và anh thấy rùng mình. “Nó sượt qua em. Nhưng nói cho em biết, làm thế nào chúng ta nắm được Pinto?”
Họ rời khỏi bụi cây và đi về phía ngôi nhà. Cô dừng một lúc để cởi chiếc áo choàng dài màu đen, và anh thấy cô đang mặc một chiếc váy ngắn bên dưới.
“Chúng ta phải buộc Crotin khởi kiện,” Stafford nói. “Với bằng chứng của chúng ta, không điều gì có thể cứu Pinto, và có lẽ anh ta sẽ kéo theo Đại tá. Ngay cả bằng chứng của em cũng không cần thiết,” anh nói sau một lát suy nghĩ, “và nếu có thể thì anh sẽ để em không dính vào chuyện này.”
Tiếng một phụ nữ hét lên cắt ngang lời anh.
“Có chuyện xảy ra trong đó,” anh nói và chạy vào nhà. Ai đó đang đứng trên hàng hiên khi anh đến gần, và mừng rỡ đón anh.
“Là anh đó à, Terence?”
Đó là giọng một người giúp việc.
“Không,” Stafford trả lời, “tôi là cảnh sát.”
“Tạ ơn Chúa!” Người đàn ông trên hàng hiên nói. “Làm ơn lên đây, thưa ông. Tôi tưởng ông là người trông coi rừng.”
“Có chuyện gì thế?” Stafford hỏi trong khi tung người qua thành lan can.
“Ông Crotin đã tự sát bằng súng, thưa ông,” người quản gia run rẩy nói.
Mười hai giờ sau, Stafford King báo cáo với thủ trưởng của mình, mô tả các chi tiết về thảm kịch đêm qua.
“Người đàn ông tội nghiệp!” Ngài Stanley nói. “Tôi đã e rằng chuyện này sẽ kết thúc như vậy.”
“Ngài biết ông ta bị tống tiền?”
Ngài Stanley gật đầu.
“Chúng ta có được một tin tố cáo, có vẻ như từ chính Kẻ Hành Pháp. Gần đây, hắn bắt đầu gửi tin liên lạc trực tiếp với tôi,” ngài Stanley nói. “Tất nhiên, anh có thể không làm gì với Pinto. Bằng chứng của anh không đủ. Thật đáng tiếc, anh không có nhân chứng thứ hai.” Ông suy nghĩ một lúc. “Cho dù anh có, cũng không đủ, trừ khi có Crotin hỗ trợ.”
Stafford hắng giọng.
“Tôi có nhân chứng thứ hai, thưa ngài,” anh nói.
“Anh có cái khỉ gì?” Ngài Stanley nhướng mày. “Ai là nhân chứng thứ hai của anh?”
“Kẻ Hành Pháp,” Stafford nói và ngài Stanley nhảy bật dậy.
“Kẻ Hành Pháp?” Ông lặp lại. “Ý anh là sao?”
“Kẻ Hành Pháp đã có mặt ở đó,” Stafford nói và kể lại câu chuyện kỳ lạ khi nhân vật bí ẩn ấy xuất hiện.
Anh kể tất cả mọi chi tiết, nhưng bảo lưu danh tính của Kẻ Hành Pháp cho đến phút cuối cùng.
“Và sau đó anh chiếu đèn lên mặt hắn,” ông nói. “Chà, là ai vậy?”
“Maisie White,” Stafford nói.
“Chúa ơi!”
Ngài Stanley bước đến cửa sổ và nhìn ra ngoài, hai tay thọc vào túi quần. Sau đó, ông quay lại.
“Những chuyện này có một bí ẩn lớn hơn tôi tưởng,” ông nói. “Anh có yêu cầu cô White giải thích không?”
Stafford lắc đầu.
“Tôi nghĩ rằng tốt nhất nên báo cáo với ngài trước, thưa ngài, trước khi tôi yêu cầu cô ấy…”
“Tự nộp mình, hả? Chà, có lẽ anh đã làm một điều khôn ngoan, cũng có thể không. Theo tôi tưởng tượng thì lời giải thích của cô ấy rất đơn giản. Ý tôi là,” ngài Stanley nói, “trừ phi Kẻ Hành Pháp có khả năng xuất hiện ở hai nơi cùng lúc, cô ấy không phải là Jack.”
“Nhưng tôi không hiểu, thưa ngài?”
“Ý tôi là,” ngài Stanley nói, “Kẻ Hành Pháp đã đến căn hộ của Đại tá đêm qua. Hắn vẫn ngồi bên giường khi ông ta thức dậy, và theo lời khai của Đại tá Boundary với tôi hai giờ trước tại văn phòng này, hắn đã cảnh báo về kết cục của ông ta.”
Đến lượt Stafford sửng sốt.
“Ngài có chắc không, thưa ngài?” Anh hoài nghi hỏi.
“Tuyệt đối!” Ngài Stanley nói. “Anh không thể tưởng tượng rằng Đại tá dựng lên câu chuyện đó. Vì lý do này hay lý do khác, có thể là để bám sát những rắc rối sắp xảy ra, Đại tá khăng khăng đem tất cả những câu chuyện nhỏ nhặt nhất trực tiếp kể cho tôi. Ông ta yêu cầu gặp tôi khoảng mười giờ sáng nay và tố cáo về chuyến thăm đó. Hơn nữa, sự việc này đã khiến Đại tá hoảng hồn. Lần đầu tiên, ông ta dường như bị chấn động triệt để. Cô White đang ở đâu?”
“Cô ấy ở đây, thưa ngài.”
“Ở đây à? Càng tốt. Anh có thể đưa cô ấy vào đây không?”
Vài phút sau, cô gái ngồi đối diện với ngài ủy viên Thứ nhất.
“Cô White, chúng tôi sẽ hỏi cô một vài câu về chuyện giả trang,” ông nói ân cần. “Tôi hiểu rằng cô đã xuất hiện trong trang phục và bắt chước giọng nói của Kẻ Hành Pháp. Giờ, tôi cần nói với cô trước khi chúng ta đi xa hơn rằng tôi không hề tin rằng cô là Kẻ Hành Pháp. Tôi nói có đúng không?”
Cô gật đầu.
“Hoàn toàn đúng, thưa ngài Stanley,” cô nói. “Tôi không biết tại sao tôi lại làm một việc điên rồ như vậy, ngoại trừ tôi biết rằng Pinto rất sợ ông ấy. Tôi lấy chiếc áo choàng từ giỏ đựng quần áo và tự làm mặt nạ. Ngài thấy đấy, tôi không biết trước liệu mình có cần hay không, nhưng tôi nghĩ rằng trong tình huống eo hẹp, nếu muốn dọa cho kẻ này khiếp sợ, tôi sẽ nhập vai ông ấy.”
Ngài Stanley gật đầu.
“Tất nhiên, giọng nói rất dễ giả.”
“Nhưng làm sao cô bắt chước được giọng nói nếu cô chưa từng gặp Kẻ Hành Pháp?”
“Tôi đã gặp ông ấy một lần.” Cô hơi run lên. “Ngài Stanley, ngài dường như quên mất rằng ông ấy đã cứu tôi ra khỏi ngôi nhà khủng khiếp đó.”
“Tất nhiên,” ngài Stanley nói, “và cô bắt chước hắn, phải không? Tôi chấp nhận lời giải thích của cô White, Stafford, và tôi khuyên anh cũng làm như vậy. Cô ấy đến để theo dõi Silva, theo tôi hiểu, và đem theo trang phục như một đồ vật để tự vệ. Chà, cô White, cô có hài lòng với công việc thám tử của mình không?”
Cô mỉm cười buồn bã.
“Tôi e rằng mình đã thất bại với việc làm thám tử,” cô nói.
“Tôi e là vậy,” ngài Stanley đứng dậy, đưa tay ra và mỉm cười. “Chỉ có một thám tử thực sự trên thế giới này - đó là Kẻ Hành Pháp!”
Kẻ Hành Pháp Kẻ Hành Pháp - Edgar Wallace Kẻ Hành Pháp