Tôi không thể cho bạn một công thức thành công, nhưng tôi có thể cho bạn một công thức cho sự thất bại, đó là: cố gắng làm vừa lòng mọi người.

Herbert Bayard Swope

 
 
 
 
 
Tác giả: Jo Nesbo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1233 / 34
Cập nhật: 2017-08-25 12:57:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26: Evard Grieg
ăn nhà của Lev nằm ở cuối một ngõ cụt. Trông nó giống hầu hết những căn khác xung quanh, cấu trúc đơn giản chỉ khác chỗ căn nhà này có lắp kính thật ở cửa sổ. Một ngọn đèn đường lẻ loi hắt chùm ánh sáng vàng vọt xuống một quần thể động vật vô cùng đa dạng đang đấu tranh để giành không gian sống trong khi những con dơi phàm ăn lặn ngụp trong bóng tối.
“Trông có vẻ như không có ai ở nhà,” Beate thì thào.
“Có lẽ hắn tiết kiệm điện,” Harry nói.
Họ dừng lại trước một cái cổng sát thấp tè, gỉ sét.
“Vậy chúng ta sẽ tiến hành thế nào?” Beate hỏi. “Đi thẳng vào mà gõ cửa à?”
“Không. Cô bật điện thoại lên và đợi ở đây. Khi thấy tôi đã núp dưới cửa sổ thì gọi vào số này.” Anh đưa cho cô mẩu giấy xé ra từ một cuốn sổ.
“Tại sao?”
“Nếu tôi nghe thấy có tiếng điện thoại di động đổ chuông trong nhà thì chúng ta có thể đoán là Lev có nhà.”
“Được. Vậy còn việc bắt giữ hắn, anh nghĩ sẽ phải làm thế nào? Với cái này hả?” Cô chỉ vào cái vật to lù lù đen sì Harry đang cầm trong tay phải.
“Sao không?” Harry đáp. “Nó có tác dụng đối với Roger Person mà.”
“Hắn ở trong phòng tối và chỉ nhìn thấy nó qua một cái gương nhà cười thôi, Harry.”
“Ừm, thì vì không được phép mang vũ khí vào Brazil nên chúng ta sẽ phải sử dụng cái mà chúng ta có thôi.”
“Giống như sợi dây câu buộc vào nhà tắm và món đồ chơi ấy hả?”
“Đây không chỉ là một món đồ chơi, Beate. Đây là bộ G-Con 45 hiệu Namco.” Anh vỗ vỗ vào khẩu súng ngắn bằng nhựa cỡ đại.
“Ít ra thì cũng bóc cái nhãn Playstation đi,” Beate lắc đầu nói.
Harry cởi giày, lom khom chạy qua cái sân khô ráo, nứt nẻ từng là bãi cỏ. Anh tới nơi, ngồi xuống, lưng áp vào bức tường bên dưới cửa sổ và dùng tay ra hiệu cho Beate. Anh không nhìn thấy cô, nhưng biết cô có thể thấy anh trên nền bức tường trắng. Anh ngước lên nhìn bầu trời nơi vũ trụ đang phô bày. Giây lát sau, tiếng chuông yếu ớt nhưng rõ ràng của một chiếc điện thoại di động vang lên trong nhà. Bản Trong lâu đài của vị sơn vương. Vở kịch Peer Gynt. Gã này có khiếu hài đây.
Harry chăm chú nhìn vào một ngôi sao và cố gắng gạt hết những ý nghĩ khác ra khỏi đầu ngoại trừ việc phải làm. Nhưng anh không làm được. Có lần Aune đã hỏi tại sao người ta lại hay thắc mắc rằng liệu ngoài vũ trụ có sự sống hay không, trong khi chúng ta biết rằng riêng số lượng mặt trời trong thiên hà này còn nhiều hơn số hạt cát trên một bãi biển trung bình? Chúng ta băn khoăn xem liệu có khả năng họ là loài yêu hòa bình không, rồi cân nhắc xem có đáng mạo hiểm để liên lạc với họ hay không. Harry siết chặt báng súng. Lúc này anh cũng đang tự hỏi mình như vậy.
Điện thoại ngừng phát bản nhạc của Grieg. Harry chờ đợi. Rồi anh hít một hơi và nhón chân đi tới cửa. Anh lắng tai nghe nhưng chỉ thấy tiếng dế kêu. Anh bèn nắm lấy tay nắm cửa đoán là nó đã bị khóa.
Khóa thật.
Anh rủa thầm. Anh đã quyết định từ trước rằng nếu nó bị khóa và họ bị mất yếu tố bất ngờ thì họ sẽ đợi đến ngày hôm sau và mua một món vũ khí nào đó trước khi quay về. Anh không tin là việc mua hai khẩu súng cầm tay tử tế ở một nơi như thế này lại có gì khó khăn. Nhưng đồng thời anh lại có cảm giác rằng Lev sẽ sớm được thông báo về những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay và họ không còn nhiều thời gian nữa.
Harry nhảy dựng lên khi cảm thấy bàn chân phải đột nhiên đau chói. Anh tự động rụt chân lại và nhìn xuống. Dưới ánh sáng yếu ớt của các ngôi sao, anh nhìn thấy một đường đen sì trên nền tường trắng xóa. Cái đường đó chạy từ cửa chính, qua cầu thang nơi anh đang đứng, và đi xuống các bậc thềm, ở đó anh không nhìn thấy nó nữa. Anh lục túi áo tìm cái đèn pin nhỏ xíu nhãn hiệu Maglite và bật lên. Kiến. Những con kiến vàng to tướng, gần như trong suốt bò thành hai hàng - một hàng đi xuống bậc thềm, còn hàng kia bò vào trong nhà qua khe cửa dưới. Chúng rõ ràng là một họ kiến khác với loài kiến đen ở Na Uy. Khó có thể nhìn thấy chúng đang vận chuyển thứ gì, nhưng Harry biết đủ về loài kiến, dù vàng hay gì khác, để đoán bên trong ắt phải có thứ gì.
Harry tắt đèn pin. Nghĩ một lát. Rồi rời khỏi đó. Bước xuống bậc thềm và đi ra cổng. Anh dừng lại giữa chừng, quay lại rồi bắt đầu chạy. Cánh cửa đơn giản bằng gỗ đã mục bật tung ra khỏi khung cửa khi bị cái thân thể nặng chín mươi nhăm cân của Harry Hole lao vào, với vận tốc ba mươi cây số một giờ. Một bên cẳng tay của anh bị đè bên dưới người khi anh và phần còn lại của cánh cửa rơi đánh rầm xuống nền nhà lát gạch, khiến cơn đau nhói lên dọc cánh tay rồi lan tới cổ anh. Nằm trên sàn nhà trong bóng tối, anh chờ đợi một tiếng cạch trơn tru của súng lên cò. Khi không thấy gì, anh bèn đứng dậy và bật đèn pin lên. Luồng ánh sáng hẹp đó chiếu vào dòng kiến đang bò trên tường. Harry cảm thấy máu đang rỉ ra âm ấm bên trong lớp băng cổ. Anh đi theo những thân kiến óng ánh trên tấm thảm bẩn thỉu bước vào căn phòng kế bên. Dòng kiến đột ngột rẽ trái và tiếp tục leo tường. Đèn pin chiếu vào một tấm hình Kama Sutra trong lúc lướt lên trên. Đoàn kiến phân nhánh và tiếp tục bò trên trần. Harry ngửa đầu ra. Cổ anh đau chưa từng thấy. Giờ thì chúng đã ở ngay phía trên đầu anh. Anh buộc phải quay đầu. Luồng ánh sáng của chiếc đèn pin lướt quanh một lúc rồi lại tìm thấy lũ kiến. Đây thật ra có phải là con đường ngắn nhất của chúng không? Đó là ý nghĩ cuối cùng của Harry trước khi anh nhìn chằm chằm vào mặt Lev Grette. Thân thể Lev lù lù phía trên Harry, làm anh đánh rơi đèn pin và loạng choạng lùi lại. Não anh có lẽ đã bảo rằng quá muộn rồi, nhưng tay anh vẫn cứ lập bập lần tìm khẩu G-Con 45 hiệu Namco trong trạng thái vừa choáng váng vừa mụ mị.
Kẻ Báo Thù Kẻ Báo Thù - Jo Nesbo Kẻ Báo Thù