Số lần đọc/download: 226 / 7
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:11 +0700
Chương 26 - Jack Đọ Sức Với Vua Barf
C
ục tác! Con gà vỗ cánh phành phạch và chạy dáo dác thành vòng tròn, những sợi lông màu nâu bay tơi tả. Nó biết chủ nhân đang đến tìm nó.
ẦM! RẮC!
Bầu trời nứt toác ra rộng hơn bao giờ hết. Thêm rất nhiều đất đá nữa trút xuống như một cơn bão bụi.
“Chạy mau!” Bố thét lên. “Tìm nơi ẩn nấp đi! Đừng để bọn khổng lồ nhìn thấy các người!”
Mọi người bỏ chạy tán loạn như một bầy ong vỡ tổ. Họ nấp vào trong những lùm cây, cúi lom khom đằng sau các tảng đá, nhảy cả xuống mấy cái ao Những Bàn Chân Khổng Lồ. Ngay đến ngài Bluberys cũng ngồi xổm dưới một cái rãnh. Ông ta dường như không còn hứng thú với những trận chiến nữa. Đôi mắt đen của ông ta đã trở nên thuần hơn rất nhiều.
Bố đỡ mẹ chạy về phía căn nhà, Annabella chạy theo sát gót.
“Jack!” Bố gọi. “Đi thôi!”
“Con gà!” Tôi kêu lên. “Con phải giấu nó đi!”
“Không còn thời gian đâu, Jack! Nhanh lên!”
Nhưng tôi không thể cứ để nó chơ vơ nơi đồng không mông quạnh được. Tôi thọc tay vào túi và lôi ra một hạt ngô nữa.
“Đi nào, Bảo Bối,” tôi dỗ dành. Con gà đi theo tôi tới cái chuồng bò bị phá hủy. Cái nóc đã bay mất, và căn chuồng đã trở nên cực kỳ xiêu vẹo, nhưng có còn hơn không. Tôi có thể giấu nó dưới một đống rơm và củi.
“Cô bé ngoan.” Tôi quăng hạt ngô vào trong một đống cỏ khô. Bảo Bối kêu quang quác rồi thục mỏ vào đống cỏ. Tôi chạy ra ngoài và ngước lên nhìn.
Dây thừng đang được thòng xuống từ trên trời, không chỉ một hai sợi, mà hàng chục, hàng trăm. Bọn khổng lồ đang trèo xuống, người nọ nối tiếp người kia. Những binh lính được vũ trang đầy đủ đáp...
Ầm! Ầm! ẦM!
...xuống mặt đất. Đất rung lên dữ dội khiến đôi chân mệt nhoài khuỵu xuống bên dưới tôi.
Sau những người lính, Frederick và Bruno trèo xuống, tiếp theo đó là tay Pháp sư. Gã trèo nửa đường rồi tụt luôn xuống, tiếp đất bằng mông.
Sau đó là một trận mưa đất lớn hơn tất thảy. Với những tiếng va đập và gầm rống, Vua Barf leo xuống trong bộ đồ ngủ bằng vàng và chiếc vương miện đội ra ngoài cái mũ trùm đầu.
ẦM!
Con gà kêu quang quác và đập cánh, khiến những sợi rơm bắn tung óe.
“Bảo Bối! Bảo Bối của trẫm đâu rồi?”
Ầm, ầm, Ầm!
Đức vua nện gót khắp nơi, nhổ bật từng lùm cây bụi cỏ, phơi ra tất cả những người đang lẩn trốn bên dưới. Họ la thét và chạy tán loạn, nhưng Vua Barf đã giậm mạnh chân khiến cho tất cả bị chôn vùi nửa người trong một cơn sóng bụi đất. Lão tóm lấy một người và nhấc ông ta lên bằng một cẳng chân. Đó là ông thợ bánh Baker.
“Bảo Bối của trẫm đâu rồi! Tên kẻ trộm đã đánh cắp con gà vàng của trẫm đâu rồi?”
“Tôi không biết! Tôi không biết! Tôi chỉ là ông thợ bánh thôi mà!” Mọi người bắt đầu dợm bước và tìm kiếm một chỗ ẩn nấp khác.
“Bắt lấy chúng!” Đức vua ra lệnh. “Siết chúng thật chặt cho đến khi chúng chịu trả lại Bảo Bối của trẫm!”
Những người khổng lồ thình thịch bước khắp chốn, tóm lấy những tù nhân vượt ngục. Tay Pháp sư bắt một lúc ba người và tung hứng họ. Ngài Bluberys cố gắng tẩu thoát qua mé bên kia của căn nhà, nhưng con la của ông ta lại rống lên ầm ĩ.
“Ngày Bluberys!” Bruno kêu lên, nhảy về phía ông ta, nhưng Frederick đã ngáng chân thằng em và tự tay chộp lấy ngài Bluberys.
“Trả ông ấy đây!” Bruno đuổi theo Frederick. Chúng suýt nữa thì giẫm chết bẹp hàng chục người.
Tôi quan sát những việc này từ phần còn lại của cái chuồng, tay vẫn lẳng lặng tha rơm và ván gãy phủ lên người Bảo Bối. Nếu có kẻ nào thử tìm kiếm ở đây, họ sẽ ngỡ nó là một đống đổ nát.
“Bảo Bối!” Nhà vua gọi. “Bảo Bối của trẫm đâu rồi? Nó đâu rồi?”
Cục tác! Con gà lo lắng đập cánh dưới những mảnh ván và rơm rạ. Tôi nhảy lên lưng nó, cố gắng trấn an.
“Bảo Bối, hãy yên lặng nào!” Tôi suỵt. “Nằm xuống!”
Con gà cứng người. Nó kêu quác quác và cho ra một quả trứng vàng.
Ôi không! Tôi đã đọc nhầm câu thần chú mất rồi![6]
Quả trứng bằng vàng lăn ra khỏi chuồng. Tôi nhăn mặt khi nó lắc lư và dừng lại ngay cạnh ngón chân của gã Pháp sư. Y cúi xuống và nhặt nó lên. “Đức Kim thượng! Người hãy nhìn này! Một quả trứng vàng! Ở đây bọn họ cũng có nó!” Gã khua khoắng quả trứng trong không khí.
“Im lặng!” Đức vua thét lên. “Đứng yên đó!”
Thế giới trở nên im phăng phắc và lặng như tờ; ngay đến con gà dường như cũng đang nín thở.
“Bảo Bối, đẻ trứng!”
Con gà rùng mình như thể đang cố cưỡng lại, nhưng nó chẳng thể nào bất tuân mệnh lệnh. Nó đẻ thêm một quả trứng, và một lần nữa quả trứng lại lăn ra khỏi cái chuồng. Nó dừng lại nơi gót chân nhà vua. Lão nhìn quanh và lượm quả trứng lên, tìm khắp mọi nơi để xem nó đến từ đâu.
“Đẻ trứng!” Lão lại ra lệnh, và một lần nữa con gà buộc phải tuân lời.
“Ở đằng kia!” Gã Pháp sư kêu lên. “Trong đống que kia kìa!”
Ầm, ầm, ầm!
Một thân hình khổng lồ lù lù phủ bóng lên hai chúng tôi, và trong tích tắc đống lộn xộn còn sót lại của nhà kho đã bị lôi bật lên, khiến cả tôi lẫn con gà đều bị phơi ra trơ trụi trước mắt Vua Barf.
Cục ta cục tác! Lúc này con gà đã nổi quạu.
“Bảo Bối!” Đức vua reo lên như một đứa trẻ vừa tìm thấy lại món đồ chơi thất lạc. Thế rồi lão nhìn thấy tôi. “Và tên trộm!”
Không còn thời gian cao chạy xa bay, cũng chẳng còn nơi nào để ẩn nấp nữa. Vua Barf chộp lấy con gà bằng một tay và tôi bằng tay kia. Cả hai chúng tôi đều bị lôi tuốt lên cao.
“Khanh đừng sợ,” Đức vua vỗ về con gà. “Ái khanh đã an toàn rồi, và trẫm sẽ không bao giờ cho phép kẻ nào bắt cóc ái khanh lần nữa. Giờ thì đẻ trứng mau!” Con gà đông cứng, run rẩy, và rồi đẻ một quả trứng vàng vào lòng bàn tay của Đức vua.
“Đẻ! Đẻ! Đẻ!” Dường như Đức vua đang thử kiểm tra xem phép thuật liệu vẫn còn hiệu nghiệm. Và nó vẫn còn đó. Dây đậu thần khô héo ngay trước mắt tôi, từ sắc xanh tươi mơn mởn chuyển sang một màu nâu tàn úa. Những chiếc lá cụp lại và rủ xuống, nhưng vỏ đậu trở nên nhăn nheo. Chẳng lẽ họ không nhìn thấy sao? Chẳng lẽ không một người khổng lồ nào nhận thấy sao?
Đức vua nâng tôi lên ngang với gương mặt hồng hào nung núc thịt. “Mi phải trả giá cho việc đánh cắp Bảo Bối của trẫm.”
“Xin Người, thưa Hoàng thượng!”, tôi nói. “Thần hoàn toàn không có ý xấu. Thần chỉ đem con gà của Người đi để cứu vương quốc của Người khỏi nạn diệt vong!”
“Mi ăn cắp vàng của trẫm để cứu vương quốc của trẫm?” Đức vua nhạo báng. “Các khanh có nghe thấy không? Thằng tí hon này nói rằng nó đánh cắp con gà vàng của trẫm để cứu chúng ta!” Đức vua cười rú lên, gã Pháp sư và những người lính khổng lồ cũng cười ha ha phụ họa. Dường như cả thế giới đang cười vào mặt tôi.
“Không đâu, hạ thần thề đấy! Bệ hạ phải nghe thần! Con gà của Người, những quả trứng vàng... phép thuật ấy đang giết dần mòn những thứ đang sinh sôi. Các ngài không thấy sao? Phép thuật đang khiến đất đai của các ngài trở nên cằn cỗi.”
“Cằn cỗi ư? Hừ!” Vua Barf nói. “Con gà giúp trẫm trở nên giàu có! Vị vua giàu có nhất trên thế gian này!”
“Nhưng thứ phép thuật đó... con gà đã hút sức mạnh từ chính lòng đất để làm ra vàng! Mỗi lần con gà đẻ trứng, Người lại giết đi một thực vật đang sinh trưởng. Người không thấy sao? Hãy nhìn dây đậu kia mà xem!” Tôi trỏ về phía thân cây đậu màu nâu cùng những chiếc lá héo úa. “Nó vẫn còn xanh tươi chỉ vài khoảnh khắc trước thôi, trước khi Người tạo ra thêm nhiều trứng vàng!”
Có một sự dao động lan truyền giữa những người khổng lồ còn lại. Những tiếng rì rầm và lao xao. Họ đã bắt đầu dao động.
“Dĩ nhiên rồi!” Gã pháp sư lập bập, vỗ hai bàn tay vào nhau. “Tâu Kim thượng, giờ thì thần nhớ ra rồi! Khi hóa phép ra con gà vàng, thần đã gọi lên toàn bộ sức mạnh từ trong đất để tạo nên vàng của nó! Ồ, tuyệt! Giờ chúng ta có thể biến ra hàng đàn gà vàng, ngỗng vàng, bồ câu vàng, công vàng...”
“Phải!” Đức vua đáp ngay. “Chúng ta sẽ biến ra chúng, Pháp sư ạ.”
“Nhưng, tâu Bệ hạ,” một người lính nói, “nếu những gì thằng bé tí hon này nói là sự thật, thì con gà này và những quả trứng vàng của nó chính là nguyên nhân của nạn đói.”
“Thế thì sao?” Đức vua nói. “Một cây đậu là gì so với vàng của trẫm chứ? Chẳng là gì ngoài một cọng cỏ rác vô giá trị.”
“Tâu Kim thượng,” tôi nói, lựa từng lời, một kế hoạch vừa nảy ra trong óc. “Cá nhân thần thì chưa bao giờ thích đậu, nhưng ít nhất chúng cũng có thể nuôi sống Người. Vàng có thể làm điều đó không ạ?”
“Đương nhiên có thể! Vàng luôn nuôi sống trẫm rất tốt. Ta là vị vua giàu có nhất từng tồn tại.”
“Như vậy là Người chẳng cần thứ gì ngoài vàng?”
“Đúng thế!”
“Vậy thì rất tốt,” tôi nói. “Người hãy ăn nó đi.”
“Ăn cái gì?” Đức vua hỏi.
“Vàng của Người. Nếu vàng đã khiến Người giàu có đến thế, Người nên ăn nó.”
Đức vua trố mắt trong khoảng một giây, rồi lão phá lên cười the thé, không có một chút sắc thái tươi vui nào trong đó. “Thật đúng là thằng trộm nhỏ thú vị! Trẫm có nên ăn luôn cả mi không?”
“Hỡi người khổng lồ, ngươi đang sợ hãi sao, cái việc phải ăn vàng của mình đó? Nếu không thể ăn được vàng, các ngươi sẽ chết đói, bởi vì chẳng chóng thì chày đó sẽ là thứ duy nhất còn sót lại ở cả hai thế giới Bên Trên và Bên Dưới. Chỉ còn vàng thôi. Nếu vàng là tất cả những gì ngươi cần, hãy chứng minh điều đó. Ăn đi. Ăn thử một quả trứng vàng của ngươi đi.”
“Ha! Sao lại không chứ? Rốt cuộc thì nó cũng chỉ là một quả trứng thôi mà.” Đức vua trao tôi cho một tên lính. Lão nhặt một quả trứng vàng, đánh bóng nó trên bộ đồ ngủ vàng của lão rồi bỏ nó vào miệng. Lão trệu trạo nhai một lần, hai lần, ba lần rồi nuốt chửng. Lão nhìn tôi và mỉm cười. “Ngon tuyệt! Ta nghĩ ta sẽ ăn thêm quả khác.”
Lão tọng thêm một quả trứng, rồi thêm một quả nữa. Lão buộc mình ngốn hết chỗ trứng vàng đến khi không còn sót lại quả nào, nhưng vẫn chưa chịu dừng lại.
“Đẻ!” Lão ra lệnh cho con gà.
Con gà tuân lệnh, và Đức vua chén luôn quả trứng.
“Đẻ! Đẻ! Đẻ!”
Con gà đẻ thêm ba quả trứng nữa, và với mỗi lần rặn, đất đai lại thêm cằn cỗi. Một cái cây gục xuống. Hoa cỏ và cây bụi héo rũ. Dây đậu thần màu nâu bắt đầu rơi xuống từ trên trời, cuộn lại như một con rắn khổng lồ cho đến khi đầu mút của nó tiếp đất, làm bốc lên một đám mây bụi mù mịt.
“Vàng thật tốt cho trẫm.” Vua Barf vỗ vỗ cái bụng khổng lồ. Lão giằng tôi khỏi tay tên lính và dí tôi sát vào mặt mình. Hơi thở của lão nồng nặc vị kim loại và mùi ươn thối. “Giờ thì trẫm sẽ nghiền nát xương mi, hỡi tên trộm ti tiện kia!”
Bàn tay lão bóp tôi rõ chặt. Hơi thở của tôi trở nên hổn hển. Ánh mắt tôi nhòa đi, và xương cốt tôi kêu răng rắc trước áp lực khổng lồ. Chúng có thể nứt ra, gãy gập và vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Vua Barf bỗng sững lại. Nụ cười tàn nhẫn héo đi trên gương mặt lão, cái mũi lão bắt đầu ngọ nguậy. Lão hắt xì hơi, đôi mắt lác xệch.
“Hừ! Hèm! Ha... ha... hắt xìiiiiiiiiii!”
Lá trổ ra từ mũi Đức vua. Dây leo bò từ miệng lão xuống cằm, lan rộng ra hai bên má nom như một bộ ria mép màu xanh. Mắt Đức vua lác lộn khi lão ngó xuống cái cây, thế rồi lão giật nó khỏi lỗ mũi. Lão rống lên vì đau rồi trừng trừng nhìn cái cây một cách bàng hoàng. “Cái gì thế này?”, lão hỏi.
Tay Pháp sư vỗ tay bôm bốp và nhảy cẫng lên. “Ồ! Làm tốt lắm, thưa Bệ hạ! Thật là một phép thuật tuyệt vời! Làm lại lần nữa xem nào!”
Đức vua vẫn nắm chặt tôi, nhưng đã thả rơi con gà vàng và ôm bụng. Lão bước chệnh choạng sang hai bên và rên la đau đớn.
“Chuyện gì đang diễn ra thế? Cái gì đây! Trẫm bị đầu độc rồi!”
Bỗng nhiên một sợi dây leo vọt ra từ tai lão. Những chồi non hình thành trên mỗi nhánh cây. Vua Barf với tay cố kéo nó xuống, nhưng chỉ giật được một chiếc lá. Lão vua rống lên và ném nó xuống, nhưng rồi một sợi dây leo khác lại chui ra từ mũi lão, vô số sợi nữa đâm ra từ miệng lão. Lão ho hắng, phun khạc, giằng kéo những sợi dây leo và cành lá, nhưng chúng cứ tiếp tục trổ ra. Dây leo xoắn xuýt lan xuống và cuốn quanh đôi chân của nhà vua. Những quả đậu xuất hiện và lớn dần trên thân dây leo. Đậu xanh.
Cây đậu trói chặt mắt cá chân Đức vua. Khuôn mặt lão từ trắng bệch chuyển sang hồng rực, đỏ tía rồi xanh lè. Đôi mắt đen thui của lão bắt gặp ánh mắt tôi, trợn trừng và kinh hoàng, rồi cuồng nộ như một con chó dại. Lão gầm rống qua đám cây và siết tôi chặt hơn nữa, cho đến khi một sợi dây leo trói lấy bàn tay lão, buộc lão phải thả tôi ra. Tôi đu bám lủng lẳng trên một sợi dây leo, khi Đức vua bước đi xiêu vẹo và loạng choạng. Cuối cùng, lão cũng chịu khuất phục trước những thứ màu xanh đang sinh sôi, phát triển và ngã phịch xuống mặt đất.
Tôi bám thật chặt khi những sợi dây leo tiếp tục lớn lên, uốn vặn và quăng đập như một trận cuồng phong. Hàng tá thân đậu xoắn bện và đan vào nhau quanh vua Barf, cho đến khi lão bị nuốt chửng trong đám dây leo rối rắm như canh hẹ. Những sợi dây leo xoắn quanh nhau và vươn mãi lên không trung. Chúng chọc thẳng qua Màn Xanh, đất đá lại dội xuống như một cơn mưa lớn. Mặt đất chao đảo và rung chuyển. Dường như bầu trời chuẩn bị sập xuống đến nơi, cho đến khi cuối cùng tất cả cũng bình yên trở lại.