Số lần đọc/download: 1723 / 10
Cập nhật: 2017-07-24 16:07:30 +0700
Chương XVII
K
hoảng ba giờ chiều, nước đã rút ra xa, Ngạnh mới đến rủ Nhụ đi đào sá sùng. Mỗi đứa vác một cái mai, lưỡi mai nhỏ và dài làm bằng gỗ, loại gỗ cứng, có thớ mỏng. Bên hông đeo toòng teng cái giỏ đan bằng tre, không có nắp. Bố Ngạnh đã xuống biển, làm đội phó một đội tàu đánh cá. Ngạnh đã biết đọc, biết viết, do chú Thuận kèm cặp. Những hôm bố nó đi khơi, nó thường lên văn phòng ủy ban và nhiều đêm ngủ luôn tại đó với chú Thuận.
Bây giờ thì nó đã mặc áo, mặc quần dài, đi dép cao su. Mái tóc quăn thỉnh thoảng đã có vết lược chải. Nó bảo Nhụ:
- Trông mày lôi thôi quá đấy.
Nhụ ầm ừ cho qua chuyện.
- Thằng Đức dạo này thích chơi với mấy đứa bạn mới. Vừa nãy thấy tao, nó vẫy tay, tao cũng mặc kệ. - Giọng Ngạnh có vẻ hờn dỗi.
Nhụ vẫn chăm chăm nhìn dấu sá sùng. Nó đào vất vả mà được ít. Sá sùng khi đi tìm mồi thì luồn trong cát. Lúc đó nó nhanh đến mức không tài nào đào bắt được. Khi nằm ngủ, tự nhiên nó vẽ hoa trên mặt cát. Hoa có hình như hoa thị, từ năm đến bảy cánh. Các cánh hoa trũng xuống độ ba li, ẩm ướt nước.
- Sao con sá sùng lại dại thế, mày nhỉ?
- Dại gì? - Ngạnh bỏ một con sá sùng vào giỏ, rồi quay lại hỏi.
- Đã trốn lại còn đánh dấu chỗ trốn cho người khác biết.
Ngạnh cười, mắt nó nheo nheo nhìn vào mặt Nhụ, nhưng Nhụ biết nó vẫn theo dõi rất ráo riết vết tích của con sá sùng đang chạy trốn cách Nhụ hai ba bước.
- Đấy là hiện tượng "sụt hầm". Hầm của con sá sùng có từ năm đến bảy ngách, trông như hoa thị, để khi có động nó thoát hiểm cho nhanh, ở phía mà kẻ thù không ngờ. Nhưng mày biết không, khi nó ngủ, cát lỏng sẽ tự nhiên chảy sệ xuống...
Ngạnh khoát tay một cái, và nói chỉ có hai tiếng cụt lủn:
- Này trông!
Nó bất ngờ lao đến sau Nhụ, mau lẹ không thể tưởng tượng được, phóng lưỡi mai ở phía dưới cách hình hoa thị độ mười tám phân. Trong nháy mắt, lưỡi mai đã bẩy lên, và con sá sùng lập tức lộ mình trên cát. Trông nó mẩy như con giun ở vùng đất màu nhưng ngắn hơn nhiều, chỉ khoảng một ngón tay. Màu da đỏ nâu như nhuộm vỏ só. Nếu ở trong cát, nó nhanh nhạy biến hóa bao nhiêu, thì bây giờ, nó chậm chạp, thô thiển và ngớ ngẩn bấy nhiêu. Nó tự đánh mất mọi khả năng, khi da thịt nó trần trụi phơi ra ánh sáng.
Ngạnh nói:
- Tao phơi được đến lưng thúng sá sùng. Bố tao bảo đem tặng các đội tàu, để đêm nay mừng công.
Nhụ bèn đổ cả những con sá sùng ở cái giỏ của mình sang giỏ của Ngạnh. Ngạnh kêu lên:
- Ớ... không cần. Không cần!