Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Catherine Bybee
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Redeeming Vows
Dịch giả: Dạ Thảo
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 13
Cập nhật: 2023-08-05 10:55:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
ẽ không lâu nữa đâu em.” Fin đặt tay lên hõm lưng Liz và đưa cô đi xuyên qua đám người đang ngắm sao.
Đài thiên văn nằm trên một ngọn đồi nhìn xuống thành phố Los Angeles. Những ánh đèn nhấp nháy bên dưới trải dài ngút mắt. Khung cảnh này sẽ ở mãi trong tâm trí anh cho đến trọn đời. Nếu anh phải chọn một đêm hoàn hảo để nhớ về thời đại của Liz thì chính là đêm nay. Anh đã lắng nghe một người đàn ông tự cho mình là nhà thiên văn học giải thích tại sao lại có hiện tượng nguyệt thực, và bao lâu có một lần, hay trong thực tế nguyệt thực toàn phần hiếm như thế nào. Anh ước gì mình có thể trải qua vô số giờ đồng hồ mải mê quan sát bên trong cung thiên văn để tìm hiểu những điều kỳ diệu của vũ trụ.
Tuy nhiên anh biết như thế này với mình đã là rất may mắn rồi. Khi được đặt chân đến thế kỷ này, nơi này.
“Anh có nghĩ mình sẽ thành công không”, Liz khom người xốc ba lô lên vai.
“Có.”
“Em hy vọng vậy. Em ghét phải nghĩ rằng Selma làm tất cả những điều này chỉ để nhìn thấy kế hoạch của chúng ta đi tong.”
Fin cúi xuống, gieo một nụ hôn lên tóc cô. “Trong không khí đêm nay có điều gì đó. Anh cảm thấy nó.” Đó cũng không chỉ đơn giản là sự hào hứng cuồn cuộn nơi đám người xung quanh cả hai. Anh có linh tính là nhất định họ sẽ trở về nhà.
“Bao lâu nữa?”, anh hỏi, nhìn lên vầng trăng tròn. Nguyệt thực kéo dài lâu hơn anh tưởng. Trái đất che lấp mặt trăng gần một giờ đồng hồ. Mọi người xúm xít bên những ống kính viễn vọng và không để ý nhiều đến họ.
“Khoảng mười lăm phút nữa là mặt trăng chuyển sang đỏ.”
“Ta nên thay quần áo.”
Liz hất đầu về phía anh, cau mày. “Thay gì?” “Quần áo đúng kiểu.”
“Anh muốn diễu qua diễu lại ở đây trong chiếc váy cao nguyên còn em thì đầm len vướng víu hay sao?”
“Nếu chúng ta thành công và ‘đáp’ xuống khu trại, bao quanh bởi những người khác, chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc giải thích cái vụ quần ngắn ngủn kia.” Dù anh thực sự thích cặp mông cô trong món trang phục đó. “Vậy mà em không tính đến chuyện ấy.”
Selma bước tới, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người. “Tất cả bọn chị đã sẵn sàng. Beth đang đứng giữa vòng tròn sau khi cô ấy rưới…” Chị đưa mắt nhìn xung quanh và hạ giọng. “Hai người biết thứ gì rồi đấy.” Fin phì cười. Lần trước nhờ máu của Tara mà Grainna đã bị tống đi xuyên thời gian, nên họ nghĩ nó cũng có thể có tác dụng trong trường hợp này. Một trong những người nhà của Selma là y tá và cô ấy đã lấy máu từ mọi người trong nhóm bằng ống tiêm. Nghe như thể máu đã được đặt đúng chỗ và chuyến du hành trong đêm đã được ấn định.
“Vậy bọn em đi thay đây.” “Thay? Thay gì?”
“Thay quần áo trung cổ”, Liz đáp.
“Trà trộn vào đám đông để không bị nhận ra mà làm thế xem chừng không ổn đâu.”
“Em nghĩ một khi bọn em bắt đầu đọc thần chú và đốt lửa xung quanh mình, thì trà trộn đâu còn ý nghĩa gì nữa.”
Selma bật cười. “Cũng phải. Trời ơi, chị sẽ nhớ hai người lắm đấy.”
Liz đặt một bàn tay lên vai Selma. “Bọn em cũng sẽ rất nhớ chị.”
Một lời chào tạm biệt chan chứa tình cảm sẽ làm ngắn đi những giây phút cuối cùng của họ khi mà bỗng nhiên Fin cảm thấy thời gian còn lại vô cùng ít ỏi. “Mình thay trang phục thôi em.”
Fin đẩy Liz vào nhà vệ sinh nữ còn mình lao vào nhà vệ sinh nam. Khi anh bước ra trong chiếc váy, tươm tất cùng với cả áo khoác và gươm giắt lưng, Fin cảm thấy dễ chịu hơn hẳn so với lúc mới đến đây.
Anh chuốc lấy nhiều ánh nhìn chòng chọc khi rời khỏi nhà vệ sinh và đợi Liz ngoài cửa.
Khi ra ngoài, cô không mặc chiếc đầm may tay lúc cô đến thế kỷ XVI, mà thay vào đó là một chiếc đầm linen với những sợi chỉ bằng bạc và vàng. Cô để tóc xõa tự nhiên và buông xuống nửa lưng.
“Sao xinh thế?” Giọng anh không có ý kêu ca. Trông cô hệt như một thiên thần.
“Đêm nọ Selma có nói đến một điều khiến em suy nghĩ về cách làm thế nào để chúng ta có thể thuyết phục được những người khác giúp thực hiện chuyến về nhà. Chiếc váy này là một phần trong kế hoạch của em.”
Fin nắm lấy tay Liz, cởi ba lô ra khỏi vai cô, và mang lên vai cùng với chiếc của anh.
Một đám đông bắt đầu tụ lại và nhìn chằm chằm vào họ. Fin kéo Liz lại gần anh hơn và đi tới chỗ địa điểm đã định trên thảm cỏ đài thiên văn chật kín người.
Khi họ đến gần Selma và những người khác, Fin chú ý thấy Jake đứng bên cạnh chị. Một phần anh thấy căng thẳng, thực sự không thể biết liệu Jake ở đó để chứng kiến sự ra đi của họ, hay giữ họ ở lại.
“Trông như hai người đã sẵn sàng rồi nhỉ.” Viên cảnh sát không mặc quân phục, và cũng không mang theo vũ khí. Khi anh ta chìa tay phải về phía Fin, anh nắm chặt lấy.
“Chúng tôi rất biết ơn anh.”
Jake gật đầu. “Nếu việc này không thành công, tôi sẽ phải tìm chỗ ở cho hai người.”
Fin không chớp mắt. Anh lắc lắc tay Jake rồi thả ra. “Tôi sẽ nói với Todd về lòng trung thành và tình bạn của anh đối với cậu ấy.”
“Ừ.”
Liz đẩy hai người ra và ôm choàng lấy viên cảnh sát. “Cảm ơn anh rất nhiều, về mọi thứ.”
Trong đám đông dấy lên những tiếng ồ à xuýt xoa. Fin ngước nhìn lên bầu trời và chú ý đến màu sắc của mặt trăng. Trăng đỏ. Đã đến lúc rồi.
Liz vội vã kéo Selma vào vòng tay mình và thì thầm gì đó vào tai chị. Đến lúc buông nhau ra, cả hai người cố kìm nước mắt.
Linda vỗ vai em họ. “Tập trung mọi người lại nào. Xong cả chưa?”
Fin và Liz gật đầu.
Liz đưa mắt nhìn những người lạ vây quanh họ trước khi lấy ra hòn đá thiêng rồi đặt nó giữa cô và Fin. Selma nói vào bộ đàm và bước ra xa. Chính là thế. Hay ít nhất nó nên thế.
Mọi người bắt đầu nhìn họ chằm chằm quên cả việc xem nguyệt thực. Với quá nhiều người, Liz nghĩ không dễ dàng khiến tất cả mọi người chú ý lắng nghe họ, nhưng Linda chứng tỏ cô đã sai.
“Bằng những kiến thức về hiện tượng nguyệt thực toàn phần, chúng tôi có mặt tại đài thiên văn này nhằm mục đích chia sẻ với mọi người một nghi thức người cổ đại từng thực hiện để chào đón sự kiện này.”
Liz cố nhịn cười. Linda chẳng có phận sự gì đối với đài thiên văn hết nhưng những người đứng xung quanh họ không hề biết điều đó. Ngoài một nhóm bảo vệ và một người điều hành kính viễn vọng chính, không có bất kỳ nhà chức trách nào xung quanh để có thể lên tiếng phủ nhận chị.
Hơn một cái đầu quay sang chị. Một ít người chú ý đến Liz và Fin và đứng lùi ra khi Selma đẩy họ sang bên cạnh.
“Đôi khi, người ta làm lễ hiến tế trong suốt thời gian nguyệt thực để thể hiện sự tôn kính đối với Thần mặt trời vì sự hào phóng của Người.” Lẽ ra Linda nên làm một diễn viên mới đúng. Giọng chị sang sảng khắp đám đông. Fin nắm lấy hai tay Liz.
“Em sẵn sàng chưa? Mặt trăng đỏ rồi kìa.”
Jake khiến cô chú ý. Anh ta đưa điện thoại lên tai và quay ra bãi đậu xe. Ở đó, một vài xe cảnh sát đã ập tới, quét đèn hiệu loang loáng.
“Bây giờ hoặc không bao giờ.”
“Hãy nắm tay người bên cạnh và hướng suy nghĩ của mình tới các vị thần. Yêu cầu họ chấp nhận vật hiến tế của chúng ta như những người cổ đại đã làm cách đây rất lâu.”
Hơn một tá thành viên gia đình Selma đứng vòng quanh và nắm lấy tay nhau. Những người khác, những người lạ, có thể lâng lâng vì chỗ rượu vừa uống hay điếu thuốc cần sa vừa hút, cũng đứng dậy và nắm lấy tay nhau. Liz không kêu ca, họ cần càng nhiều sự giúp đỡ càng tốt.
Qua vai Selma, Liz thấy Jake vội vã đi về phía cảnh sát. Cô không nghe anh ta nói gì, nhưng cộng sự của anh ta không có vẻ gì là vội vã đến ngăn họ lại.
“Thắp sáng vòng tròn lên đi”, cô bảo Fin.
Bằng một cái búng tay, một quầng lửa bắt lên chỗ máu đã được vảy xung quanh họ. Đám đông há hốc miệng, nhưng không phải hoảng sợ mà là kính sợ.
Liz nhìn Selma chằm chằm và mấp máy môi nói lời cảm ơn, rồi quỳ xuống để chạm vào hòn đá với bàn tay Fin trong tay mình. Hòn đá chuyển sang màu đỏ khi hiện tượng nguyệt thực diễn ra. Khi cô bắt đầu đứng thẳng người lên, hòn đá nâng lên bên trên mặt đất cho đến khi ngang ngực giữa cô và Fin.
Jake bước tới với một cảnh sát khác đi cùng, mắt anh ta trố ra.
Liz hít sâu và bắt đầu. “Trong vòng tròn này, chúng con tìm kiếm quyền năng, để xuyên thời gian quay về bằng quyền năng của tổ tiên.”
“Nào, mọi người, chúng ta cần giải tán trước khi có ai đó bị thương.” Viên cảnh sát đi bên Jake cố chen vào đám đông.
Liz chỉ tay về phía anh ta và cảm thấy nhiệt thoát ra từ những ngón tay mình. “Hãy bao quanh lấy mọi người bằng một màng chắn, và ban cho chúng con sức mạnh khiến họ phải chịu thua.”
Viên cảnh sát lùi phắt lại. Jake nhảy bật sang một bên. Một viên cảnh sát khác cố tiến về phía họ và thấy mình ngã ngồi xuống cỏ.
Đám đông quanh họ há hốc miệng. Mắt mở to và không còn nhìn lên mặt trăng nữa.
Liz nắm lấy hai tay Fin trở lại và cố nhấc hai người bay lên. Lửa xung quanh họ cháy phụt lên cao.
“Trong đêm hôm nay và trong thời khắc này, chúng con kêu gọi tổ tiên ban cho quyền năng, giúp chúng con vượt qua đại dương và trở về với gia đình của mình.” Liz ngước nhìn lên mặt trăng, giờ đã bị che lấp hoàn toàn và khoác một màu đỏ thẫm.
Bên dưới họ chừng một mét là vòng tròn người đang ngước lên nhìn chằm chằm. “Nếu tổ tiên đồng ý, thì hãy đưa chúng con về ngay bây giờ.”
Không khí co lại và những ngôi sao xung quanh họ bắt đầu quay tròn cho đến khi trông chúng có vẻ như những vệt ánh sáng. Fin nắm tay Liz chặt đến nỗi cô nghĩ chúng sắp gãy đến nơi nhưng không dám buông ra.
Họ đang chuyển động. Thời gian dịch chuyển.
Không khí mát rượi tấp vào những giác quan cô đầu tiên, rồi liền theo đó là cú tiếp đất đột ngột, không lấy gì làm êm ái. Họ ngã vật ra đất mạnh đến độ tay hai người tuột khỏi nhau.
Khi đầu Liz thôi quay mòng mòng, cô mở mắt nhìn thấy khu rừng nơi cô và Fin đã gần gũi nhau trước khi bị đẩy văng đến thế kỷ XXI.
Họ đã trở về. Cô có thể cảm thấy điều đó. “Mình làm được rồi”, cô reo lên gọi Fin.
Nghĩ sẽ nhận được câu trả lời ngay, cô lo lắng khi không thấy anh đáp lại.
Cô ngồi dậy, và trông thấy anh cách đó chừng một mét. “Trời đất, đừng làm em sợ thế chứ. Trong một phút, em không nghĩ chúng mình đã làm được.”
Fin không đáp.
“Fin?”
Cô vội đến bên anh. Anh nằm đó, hai mắt nhắm nghiền. Liz lay vai anh, cố khiến anh tỉnh lại. Có phải anh đã ngất đi trong khi trở về?
“Fin. Dậy đi.”
Anh vẫn không động đậy. Liz vén chỗ tóc đang che lấy mắt anh. Tay cô dính phải thứ gì đó ấm và nhơm nhớp. Nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy cô tới tận xương tủy. “Fin?”
Liz biết đó là gì nhưng vẫn đưa lên mũi. Dưới đầu Fin là một hòn đá, vấy máu.
Máu của anh.
“Không. Xin Chúa, không.”
Liz kéo ba lô của họ sang một bên, lục tìm chiếc áo phông ở thế kỷ XXI của Fin và chặn vào vết thương của anh. “Nào, Finlay. Tỉnh dậy đi anh. Đừng làm thế với em mà.”
Cô cần giúp, nhưng không biết ai ở đây.
Simon! Cô réo gọi trong đầu. Simon, con ở đâu?
Liz nín thở, hy vọng Simon có thể nghe thấy, Cô thậm chí không thấy khói từ khu trại. Vì tất cả những gì cô biết là nhà MacCoinnichs đã rời đi.
“Simon, xin con đấy. Nghe mẹ đi nào.”
Có tiếng sột soạt nơi lùm cây khiến cô dựng hết tóc gáy. Cô quan sát một con sói trồi lên từ một bụi cây, đuôi nó cụp xuống. “Simon, con phải không?”
Thay vì trả lời, Simon biến hình, trần truồng bước ra khỏi bụi cây và mỉm cười.
Cậu lao vào vòng tay mẹ và bắt đầu khóc tức tưởi. “Con tưởng mình đã mất mẹ luôn rồi.”
“Không bao giờ”, cô thì thầm vào tóc con trai. “Chuyện gì xảy ra vậy? Mẹ đã ở đâu?”
“Không phải lúc này, Simon. Fin bị thương. Mẹ con mình cần đưa chú ấy về chỗ mọi người.”
Simon vùng ra khỏi vòng tay mẹ và cúi xuống bên Fin. “Mẹ cứ ở đây nhưng giữ yên lặng nhé. Tối nay trong rừng có nhiều mối nguy hiểm. Để con gọi người đến giúp.”
Có gì đó bất thường nơi con trai cô. Nếu trong rừng nguy hiểm như vậy thì tại sao nó ở đây một mình? Cô chưa kịp hỏi Simon đã biến thành chim ưng và bay vút lên không trung.
Khi nó đi khỏi, cô vuốt mặt Fin. “Tỉnh dậy đi.”
Tay áo của cô quệt lên mái tóc bết máu của anh. Cô chú ý đến vệt bẩn và nhìn xuống chiếc váy. Cô cần thay trước khi bị phát hiện. Cô không muốn ai đó liên tưởng cô trong chiếc váy này với hình ảnh cô muốn trong tương lai.
Sau khi thay nhanh chiếc váy ra, cô giấu nó đi, và nhìn quanh tìm hòn đá thiêng. Không thấy nó đâu cả. Nó có thể đi đâu được chứ?
“Chẳng lẽ có gì đó không ổn hay sao?”
Cô khựng lại. Đương nhiên hòn đá không thể đi cùng họ. Hòn đá đã ở trong thời đại này rồi, ở đâu đó, hoặc là ở pháo đài hoặc ở một nơi an toàn nào đó mà chỉ nhà MacCoinnichs biết. Trong thời đại này có sáu viên đá, nếu tính thêm một viên nữa trong tương lai có nghĩa là bảy, mà điều đó là không thể.
Quên hòn đá, Liz ngồi bệt xuống cạnh Fin, rồi nhẹ nhàng nhấc đầu anh lên đặt vào lòng mình và kiên nhẫn đợi.
“Mình đã làm được rồi, Fin. Tỉnh dậy đi, đừng làm em sợ thế này, không em sẽ giết anh đấy.”
Anh vẫn im lìm.
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề