A man may as well expect to grow stronger by always eating as wiser by always reading.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Tiểu Mị
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1765 / 10
Cập nhật: 2015-11-28 05:13:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
hư Hoán lại bắt đầu thời kì làm đà điểu.
Cô hoàn toàn không dám gặp Từ Vĩ Trạch, suốt ngày hoảng loạn náu mình trong nhà, ngay cả xuống lầu mua bánh rán cũng không có gan. Từ Vĩ Trạch gọi điện đến, cô chỉ có thể nhét điện thoại xuống dưới chăn, mặt mũi sầu khổ ôm chăn đợi tiếng chuông ngừng.
Sau mấy lần anh cũng không gọi đến nữa.
Phản ứng của cô khi được người ta tỏ tình có thể nói là hèn nhát nhất. Cô đối xử thế với Từ Vĩ Trạch thật sự là rất không nể mặt.
Nhưng quả thật cô không có cách xử sự nào sáng suốt hơn.
Cô chưa bao gờ nghĩ sẽ nhận được lời tỏ tình của Từ Vĩ Trạch. Lời tỏ tình của anh, trong tình huống bình thường mà nói, đều rất quý giá nhưng đối với cô thì thực sự quá xa vời, hoàn toàn không phải chuyện đáng vui mừng.
Cảm giác ấy giống như đang đi trên đường thì trên trời bỗng rơi xuống một viên ngọc rất to, rất quý giá, nhưng bị thứ có kích cỡ lớn như vậy đập trúng đầu, cảm giác ấy không dễ chịu tí nào.
Từ Vĩ Trạch không nằm trong phạm vi đối tượng yêu đương của cô. Cho dù cô phát vận đào hoa đến mức được tất cả đàn ông trên thế giới săn đón, thì trong "tất cả" đó, cũng không thể có Từ Vĩ Trạch.
Thế nhưng Từ Vĩ Trạch lại tỏ tình với cô.
Chẳng có cảm giác chân thực nào. Cô cũng hy vọng đó không phải là thật.
Thế nhưng cảm giác "bị" hôn là chân thực, cô vẫn nhớ rõ cảm giác tiếp xúc với đầu lưỡi Từ Vĩ Trạch, kỹ thuật điêu luyện khiến đầu óc cô trống rỗng của anh.
Sau đó Thư Hoán chỉ có thể "hu" một tiếng rồi vùi mình vào chăn, hoàn toàn không thể đối diện với mọi thứ.
Thư Hoán trốn tránh suốt mười ngày. Cuối cùng vì trong tủ lạnh đã hết sạch lương thực, cứ trốn mãi sẽ chết đói nên cô bất đắc dĩ phải ra ngoài mua thức ăn, khi đó cô lại không thể kiểm soát được mà nhớ đến Từ Vĩ Trạch.
Cô không có mặt mũi nào gọi điện cho Từ Vĩ Trạch, hoặc đến nhà họ Từ, nhưng không lúc nào cô không nghĩ đến "Không biết Từ Vĩ Trạch hiện giờ ra sao rồi". Nếu có thể có cách nào đó để không cần đối diện với anh mà vẫn biết được tình trạng của anh thì tốt quá.
Thư Hoán mua trà sữa trân châu và bánh donuts, chầm chậm rảo bộ trong công viên. Khi tâm trạng sa sút đến công viên này là hay nhất, gió nhẹ mây trắng, trời xanh biếc thảm cỏ xanh rì, cây cối rậm rạp, hoa cỏ ngút ngàn, lại còn được thưởng thức cảnh đẹp miễn phí.
Khi Thư Hoán đến nơi mà cô hay dạo bộ thì trên chiếc ghế dài dưới gốc long não già đã có người ngồi.
Chàng trai với mái tóc đen ngồi tựa vào ghế, tay đút trong túi quần, duỗi thẳng chân, yên lặng ngồi thẫn thờ. Gương mặt nhìn nghiêng của anh đẹp một cách mờ ảo, không chân thực.
Thư Hoán chỉ thấy tim đạp thình thịch, bất giác nắm chặt lấy túi bánh donuts trong tay.
"Từ Vĩ Trạch."
Cô bỗng thấy buồn ghê gớm. Nghĩ đến việc mình đã làm anh tổn thương, cảm giác ấy còn tệ hơn khi anh bắt nạt cô nữa.
Cô đã quen với bộ dạng tươi cười của anh, cũng rất nhớ một Từ Vĩ Trạch tà ác luôn chọc cô tức đến phát điên. Còn một Từ Vĩ Trạch bị tổn thương, trầm lặng kia khiến lòng cô tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Từ Vĩ Trạch quay sang, nhìn thẳng cô nhướng mày, nở một nụ cười vui sướng từ tận đáy lòng.
"Gấu Hoán."
Thư Hoán đến trước mặt, anh ngẩng lên nhìn cô: "Anh cứ tưởng em không gặp anh nữa".
Haizzz, cũng phải, nụ hôn đầu tội nghiệp của cô, tự nhiên vô duyên vô cớ...
Nhưng cú shock này quá lớn, so với lời tỏ tình của Từ Vĩ Trạch, chuyện mất đi nụ hôn đầu này cô đã không còn nghĩ đến nữa.
Thư Hoán ngồi xuống bên cạnh, mở túi ra đưa cho anh: "Có muốn ăn donuts không?".
Từ Vĩ Trạch cười, cầm một cái. Khẩu vị hai người rất giống nhau, họ cùng thích donuts ở tiệm này.
"Chuyện đó... anh có thể nào đừng thích em không?"
Từ Vĩ Trạch nhướng này, nhìn cô: "Tại sao lại đừng thích?".
"Em có rất nhiều khuyết điểm. Em không có công việc ổn định, không có tiền tiết kiệm, không có khái niệm quản lý tài chính, lúc ngủ dậy em còn không gấp chăn, em rất lười, ăn cơm xong không thích rửa bát, em hay đi chân đất..."
Từ Vĩ Trạch mỉm cười nhìn cô: "Gấu Hoán, anh còn hiểu em hơn chính bản thân em".
Đúng thế, ngay cả tư thế khó coi nhất mất mặt nhất của cô anh cũng đã nhìn hết, thế nên dù khuyết điểm thế nào anh cũng hiểu rõ. Anh bị chạm dây thần kinh nào hay sao ấy, nếu không làm sao thích cô được?
Thư Hoán đành nói: "Chắc chắn anh không nghiêm túc".
"..."
"Thừa nhận đi, anh đùa phải không. Chẳng phải anh thích trêu chọc em nhất hay sao? Lần này cũng vậy chứ?"
"..."
Thư Hoán gần như van nài: "Nếu đùa thì anh cứ thừa nhận đi. Em cũng sẽ không trách anh đã hôn em đâu, chuyện đó bỏ qua, em cũng không tức giận đâu. Anh không cần vì sợ em giận mà phải nói là thích em."
Từ Vĩ Trạch nhìn cô một lúc rồi cười cười: "Được thôi, anh đùa đấy".
Thứ Hoán thở phào, toàn thân nhẹ nhõm hẳn, nhưng lại bỗng có cảm giác hoảng hốt.
"Nếu điều đó có thể khiến em thấy nhẹ nhõm hơn."
Thần kinh Thư Hoán lại căng lên, không nói được gì.
Từ Vĩ Trạch nhìn cô, vẫn nụ cười dịu dàng quen thuộc nhưng không hề có chút vui vẻ nào. So với lần gặp mặt trước, rõ ràng anh gầy đi nhiều.
"Căn bản là không thể, anh với em..." Thư Hoán hoàn toàn mất đi suy nghĩ, "Chẳng phải anh luôn xem em là con trai hay sao?".
Từ Vĩ Trạch lại cười: "Em đấy, em thật không hiểu đàn ông".
"Em có gì là tốt đâu." Thư Hoán khổ sở vô cùng, "Rốt cuộc anh thích em ở điểm nào. Sao tự dưng lại thích em, có phải gần đây trời quá nóng, anh nóng đến độ bất bình thường không?".
Từ Vĩ Trạch cười: "Vậy anh có gì tốt nào? Anh cũng không nghĩ mình có lý do gì để người ta thích anh cả".
"Chí ít... anh rất đẹp trai."
Từ Vĩ Trạch cười to: "Cảm ơn em đã khen. Em cũng đẹp mà".
Thư Hoán hoàn toàn lúng túng: "Nhưng, vẫn không đúng, anh nghĩ xem, anh đối xử với các cô gái kia rất tốt, suốt ngày tặng quà, mời họ ăn cái này chơi cái kia, sau đó chỉ biết bắt nạt em, ăn vụng đồ ăn của em, căn bản là rất khác nhau...".
Giọng Từ Vĩ Trạch vừa gần vừa xa: "Nên em là đặc biệt. Em chưa bao giờ nhận ra sao?".
"..."
"Bây giờ em đã hiểu chưa?"
Thư Hoán vùi mặt vào lòng bàn tay, lắc đầu: "Xin lỗi, em...".
Từ Vĩ Trạch xoa đầu cô: "Không sao".
"..."
"Thực ra anh đã sớm biết là thế. Em không cần thấy áp lực."
Ánh sáng xung quanh dần tắt, qua tán lá đã không còn nhìn thấy mặt trời nữa. Từ Vĩ Trạch đứng lên, lại đút tay vào túi quần, quay lại mỉm cười: "Mai gặp, Gấu Hoán".
Thư Hoán không biết ngày mai mình có can đảm gặp anh hay không.
Gấu Ơi, Giúp Anh! Gấu Ơi, Giúp Anh! - Lam Tiểu Mị Gấu Ơi, Giúp Anh!