Nguyên tác: Wynette, Texas, #1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-18 15:51:19 +0700
Chương 25
T
eddy nhìn không chớp vào lưng áo Dallie khi hai người đứng xếp hàng trước một tiệm McDonald trên đường 81. Ước gì nó có một cái áo sơ mi ca rô sọc đỏ đen như thế, cùng với thắt lưng da rộng bản và quần jeans túi rách nham nhở. Mẹ toàn vứt quần jeans của nó đi ngay khi xuất hiện một lỗ thủng nhỏ xíu trên đầu gối, đúng lúc chúng bắt đầu có cảm giác mềm mại và thoải mái. Teddy cúi nhìn đôi giày play sneakers da của mình rồi nhìn sang đôi bốt cao bồi màu nâu mòn xơ của Dallie. Nó quyết định đưa đôi bốt cao bồi vào danh sách quà giáng sinh của mình.
Dallie mang khay đồ ăn đi về chiếc bàn phía trong quán, Teddy lút cút chạy theo sau, đôi chân nhỏ sải hai bước một mới bắt kịp. Mới đầu khi họ ra khỏi Manhattan tới New Jersey, Teddy còn hỏi tía lia Dallie liệu nó có được đội mũ cao bồi hoặc cưỡi ngựa không, nhưng Dallie trả lời nhát gừng. Cuối cùng Teddy đành im, dù nó có cả triệu câu muốn hỏi.
Trong trí nhớ của Teddy đầy ắp những câu chuyện Holly Grace kể về Dallie Beaudine và Skeet Cooper – tình huống họ gặp nhau trên đường khi Dallie mới mười lăm tuổi và vừa thoát khỏi nanh vuốt của Jaycee Beaudine, và họ đã lang bạt trên khắp nẻo đường nước Mĩ moi tiền các cậu ấm ở những câu lạc bộ miền quê. Cô ấy đã kể cho nó nghe những cuộc ẩu đả trong quán bar và những vòng đấu golf bằng tay trái cùng những trận thắng mười tám lỗ lật ngược tình thế ngoạn mục. Trong thâm tâm nó, những câu chuyện của Holly Grace đã hòa chung với tuyển tập truyện tranh Spiderman và loạt phim Star Wars và những giai thoại nó học ở trường về miền Tây hoang dã. Kể từ khi chuyển đến New York, Teddy đã nài nỉ mẹ cho nó gặp Dallie khi anh đến thăm Holly Grace, nhưng mẹ nó luôn kiếm cớ từ chối. Cuối cùng thì mong muốn của nó đã thành hiện thực, hẳn đây sẽ là ngày vui sướng nhất trong cuộc đời Teddy.
Thế mà giờ đây nó chỉ muốn về nhà vì mọi sự hóa ra chẳng giống như nó mường tượng.
Teddy lột giấy gói chiếc hamburger và nhấc nửa trên ra, đã rưới sốt cà chua rồi. Nó lại gói chiếc bánh vào. Đột ngột Dallie xoay người nhìn thẳng vào mặt Teddy qua bàn. Chú ấy cứ nhìn xoáy vào nó không nói không rằng. Teddy bắt đầu lo lắng, nó đã làm sai chuyện gì chăng. Trong trí tưởng tượng của nó, Dallie ắt sẽ làm những chuyện kiểu như vươn tay vỗ má nó mười cái, giống như bác Gerry Jaffe. Dallie sẽ bảo, “Ê, anh bạn, trông cậu giống kiểu người mà tôi và Skeet muốn có trên đường mỗi khi gặp chuyện đấy.” Trong trí tưởng tượng của nó, Dallie sẽ khoái nó hơn nhiều cơ.
Teddy với lấy cốc Coke rồi vờ chăm chú đọc tấm biển quảng cáo về bữa điểm tâm ở McDonald treo một bên vách. Nó lấy làm khó hiểu trước việc Dallie đưa nó đi xa đến thế để gặp mẹ - nó còn không hề biết Dallie và mẹ quen nhau. Nhưng nếu là cô Holly Grace nhờ Dallie thì chẳng có gì phải lăn tăn, nó nghĩ thế. Hiện giờ nó muốn có mẹ ở đây biết mấy.
Dallie đột nhiên lên tiếng khiến Teddy giật bắn người. “Lúc nào chú mày cũng đeo cặp kính kia à?”
“Không phải luôn luôn ạ.” Teddy tháo kính xuống, gập gọng kính lại cẩn thận rồi để lên bàn. Tấm biển quảng cáo bữa điểm tâm nhòe đi. “Mẹ cháu bảo cái bên trong một con người mới quan trọng, chứ không phải cái bên ngoài – giống như họ có đeo kính hay là không.”
Dallie phát ra một âm thanh nghe không nhã nhặn cho lắm, rồi hất hàm về chiếc hamburger. “Sao chú mày không ăn?”
Teddy chọc ngón tay vào lớp giấy gói. “Cháu có nói là ăn bánh không mà,” nó lí nhí. “Cái này có nước sốt.”
Vẻ mặt Dallie thật khó tả. “Thì sao? Một chút nước sốt thì chết ai?”
“Cháu bị dị ứng,” Teddy đáp.
Dallie khịt mũi, và Teddy nhận ra chú ấy không thích những người không thích nước sốt hoặc những người bị dị ứng. Nó tính hay cứ ăn đại, chỉ để chứng tỏ với Dallie là nó ăn được, nhưng dạ dày nó chưa gì đã nhộn nhạo, và nước sốt làm nó nghĩ đến máu và ruột và những con ngươi. Với lại kết quả là nó sẽ nổi mẩn khắp người.
Teddy vắt óc tìm một chủ đề mà nói ra Dallie sẽ thích nó. Nó không quen phải nghĩ cách làm cho người lớn thích mình. Với những đứa đồng trang lứa, đôi khi chúng thấy nó thật ngu ngốc hoặc nó thấy bọn chúng ngu ngốc, nhưng với người lớn thì không. Nó cắn môi một lúc, rồi nói, “Cháu có I.Q một trăm sáu tám. Và cháu học ở lớp năng khiếu.”
Dallie khịt mũi lần nữa, và Teddy biết nó lại mắc thêm sai lầm. Nghe như nó đang khoe khoang vậy, nhưng nó chỉ nghĩ Dallie có thể sẽ thích thôi mà.
“Do đâu chú mày có cái tên đó – Teddy?” Dallie hỏi. Anh phát âm cái tên nghe thật kỳ, như đang cố giũ bỏ nó cho nhanh.
“Khi sinh cháu, mẹ đang đọc cuốn sách về một đứa trẻ tên là Teddy của nhà văn nổi tiếng J.R. Salinger. Nó là viết tắt của Theodore.”
Vẻ mặt Dallie càng thêm khó ở. “J.D. Salinger. Không có ai gọi chú mày là Ted sao?”
“Có chứ ạ,” Teddy nói dối. “Tất cả mọi người. Tất cả bọn trẻ con. Ý cháu là tất cả trừ cô Holly Grace và mẹ. Chú có thể gọi cháu là Ted nếu muốn.”
Dallie rút ví trong túi quần ra. Teddy thấy vẻ mặt anh thật lạnh lùng và khắc nghiệt. “Ra quầy mua một chiếc hamburger khác đúng ý chú mày đi.”
Teddy nhìn tờ tiền Dallie đưa ra rồi nhìn xuống chiếc hamburger của mình. “Cháu ăn cái này cũng được.” Nó chậm chạp giở giấy gói ra.
Bàn tay Dallie giáng cái rầm xuống chiếc bánh. “Ta bảo đi mua cái khác, mẹ kiếp.”
Teddy choáng váng. Thỉnh thoảng mẹ cũng mắng nó khi nó nói hỗn hay không làm việc nhà, nhưng chưa bao giờ khiến bụng dạ nó quặn hết cả lên như thế này, vì nó biết mẹ yêu nó và không muốn nó lớn lên trở thành kẻ hư hỏng. Nhưng nó biết chắc là Dallie không yêu nó. Dallie thậm chí không thích nó. Quai hàm Teddy nghiến lại thành một đường nổi loạn. “Cháu không đói, và cháu muốn về nhà.”
“Ồ, tệ quá. Chúng ta còn phải đi một quãng xa, như ta đã nói với chú mày.”
Teddy giận dữ nhìn anh. “Cháu muốn về nhà. Thứ Hai cháu phải đi học.”
Dallie đứng dậy khỏi bàn và hất đầu ra cửa. “Đi thôi, nếu định khóc lóc ăn vạ thì chú mày có thể làm thế trên đường.”
Teddy lê bước theo sau trên đường ra cửa, nó không còn quan tâm đến những câu chuyện ngày xửa ngày xưa của cô Holly Grace nữa. Theo ý nó, Dallie là một lão chó đẻ. Nó đeo lại kính, thọc tay vào túi. Con dao bấm nằm gọn trong bàn tay nó âm ấm và khiến nó vững dạ. Nó ước sao có Lasher Vĩ đại ở đây, anh ấy có thể xử Dallie Beaudine Chó đẻ tới nơi tới chốn.
Xe vừa ra đường lớn, Dallie đã nhấn ga lao vào làn trái. Anh biết mình đang hành xử như một tên đốn mạt. Anh biết, nhưng không sao đừng được. Cơn giận dữ không chịu buông tha anh, và anh muốn đấm đá một cái gì đó cho hả. Nỗi tức giận không ngừng ăn dần ăn mòn anh, nó lớn lên và mạnh lên đến khi anh gần như không dung nạp được nữa. Anh cảm thấy tư cách của mình đã bị lột sạch. Anh đã ba bảy tuổi và anh chẳng làm được trò trống gì cho đời. Anh là một tay golf hạng hai. Anh là một thằng chồng thất bại, một thằng bố sát nhân. Giờ đến chuyện này.
Con nhỏ ích kỷ chết tiệt kia, đứa con gái nhà giàu hỗn xược kia. Cô ta đã sinh con của anh mà im như thóc. Tất cả những câu chuyện cô ta nói với Holly Grace – đều là bịa đặt. Anh đã tin sái cổ. Chúa ơi, cô ta đã trả thù anh, đúng như lời cô ta đã nói vào buổi tối họ xô xát ở bãi đỗ xe Roustabout. Cùng với cái tát, cô ta đã tặng thêm anh một đòn nhục nhã nhất mà một người đàn bà có thể dành cho một tên đàn ông. Cô ta đã lấy đi của anh cái quyền được biết về con trai mình. Dallie liếc sang thằng bé ngồi ở ghế phụ bên cạnh, đứa con trai là máu mủ của anh giống như Danny. Hẳn giờ này Francesca đã biết thằng bé đã biến mất. Ý nghĩ ấy đem lại cho anh sự thỏa mãn chua chát trong phút chốc. Anh hy vọng cô ta đang vật vã trong đau đớn.
Wynette trông hệt như trong trí nhớ của Francesca, chỉ có một ít thay đổi ở khu quán xá. Khi cô quan sát thị trấn qua kính chắn gió của chiếc xe thuê, cô nhận ra dòng đời đã đưa cô đi một vòng thật lớn rồi trở về đúng nơi bắt đầu.
Cô so gập đôi vai những mong làm cổ đỡ đau nhức song chẳng hiệu quả. Cô vẫn không biết mình đã làm đúng hay sai khi rời Manhattan để bay đến Texas, nhưng sau ba ngày địa ngục chực điện thoại và lẩn tránh đám nhà báo muốn phỏng vấn cô về mối quan hệ với Stefan, cô phải làm một điều gì đó nếu không sẽ phát điên.
Holly Grace khuyên cô đi Wynette. “Đó là nơi Dallie luôn tìm về mỗi khi bị tổn thương,” cô nói, “và tôi đoán lúc này đây anh ấy đang tổn thương rất nặng.”
Francesca cố lờ đi sự buộc tội trong giọng Holly Grace mà không được. Sau mười năm làm bạn, mối quan hệ của họ hiện vô cùng căng thẳng. Hôm Francesca trở về từ London, Holly Grace đã tuyên bố, “tôi vẫn sẽ ở cạnh cô, vì ông trời đã định như thế rồi, nhưng còn lâu lắm tôi mới tin cô trở lại.”
Francesca cố gắng giải thích. “Tôi không thể nói sự thật với chị. Khi mà chị thân với Dallie như vậy.”
“Nên cô nói dối tôi? Cô nhồi vào đầu tôi câu chuyện ngu ngốc về bố của Teddy đang ở Anh, và từng ấy năm qua tôi luôn tin như thế. “ Gương mặt Holly Grace tối sầm giận dữ. “Cô không biết là gia đình rất có ý nghĩa với Dallie sao? Với người khác có thể không quan trọng, nhưng Dallie không giống họ. Anh ấy đã dành cả đời cố gắng xây dựng một gia đình xung quanh mình – Skeet, Miss Sybil, tôi, tất cả những con thú hoang anh ấy nhặt về. Chuyện này sẽ giết anh ấy mất. Con trai anh ấy đã chết, còn cô đánh cắp đứa con thứ hai của anh ấy.”
Francesca giận run người, càng thêm đau vì cảm giác tội lỗi. “Chị dám phán xét tôi sao, Holly Grace Beaudine! Cả chị và Dallie đâu có coi trọng những thứ như đạo đức, và tôi sẽ không để cho hai người xỉa tay mắng chửi tôi đâu. Chị đâu có biết thế nào là căm ghét chính bản thân mình – là phải bắt đầu lại từ đầu. Tôi đã làm điều cần làm vào lúc đó. Và nếu có phải trải qua lần nữa, tôi vẫn sẽ làm y như vậy.”
Holly Grace không lay chuyển. “Vậy thì cô sẽ hai lần làm một con khốn, thế thôi.”
Francesca chớp mi chặn nước mắt khi cô rẽ vào con phố có ngôi nhà trứng Phục sinh của Dallie. Cô thất vọng khi Holly Grace không chịu hiểu rằng cuộc tình xa xưa giữa Dallie và cô chỉ là một thú vui nhất thời đối với anh – chắc chắn nó không thể là cái cớ để bắt cóc một đứa trẻ chín tuổi. Tại sao Holly Grace lại đứng về phe chống lại cô? Francesca không biết mình làm đúng hay sai khi không báo cảnh sát, nhưng cô không chịu nổi ý nghĩ trông thấy tên Teddy xuất hiện trên khắp các mặt báo. “Con Cưng của Ngôi sao Truyền hình Bị Bắt cóc Bởi Người Bố Là Một Tay Golf Chuyên Nghiệp.” Cô có thể nhìn rõ những bức ảnh ấy ngay trước mắt. Mối quan hệ của cô với Stefan sẽ bị công khai rộng rãi, và bọn họ sẽ đào xới tất cả những chuyện trước đây về Dallie và Holly Grace.
Francesca nhớ như in chuyện đã xảy ra sau khi Holly Grace trở nên nổi tiếng qua phim “China Colt.” Mọi chi tiết về cuộc hôn nhân kì lạ của cô với một trong những tay golf lắm tài nhiều tật nhất trong giới đột nhiên trở thành mảnh đất màu mỡ cho truyền thông, và khi chuyện này nối tiếp chuyện kia, cả hai người không thể đi đâu mà không bị đám săn ảnh đeo bám. Holly Grace xử lí tốt hơn Dallie, người quen với những phóng viên thể thao chứ không phải báo lá cải. Phải mất rất lâu anh mới kiềm chế được nắm đấm của mình, song đã kịp bị ủy viên PGA chú ý. Sau một cuộc tranh cãi cực kỳ gay gắt ở Albuquerque, Dallie bị cấm thi đấu mấy tháng trời. Holly Grace đã ly dị anh ngay sau đó để cuộc sống của cả hai được bình yên.
Ngôi nhà vẫn mang đường viền màu oải hương cùng những chú thỏ nhảy nối đuôi nhau, dù vậy nước sơn màu vỏ quýt đã được sang sửa bằng một bàn tay không khéo léo bằng Miss Sybil. Bà giáo già đón Francesca ngoài cửa. Đã mười năm rồi họ mới gặp lại nhau. Miss Sybil đã gầy sọm hẳn đi và đôi vai còng xuống, nhưng giọng nói của bà không hề mất đi uy quyền.
“Vào nhà đi, con gái, kẻo lạnh cóng bây giờ. Nhiệt độ hạ thấp thế này làm người ta nghĩ mình đang ở Boston chứ chẳng phải Texas nữa. Từ lúc cháu gọi là ta cứ rối hết cả ruột lên.”
Francesca ôm bà. “Cám ơn bác đã cho cháu vào nhà. Sau những gì cháu nói trên điện thoại, cháu không chắc là bác còn muốn nhìn mặt cháu.”
“Không muốn nhìn mặt cháu? Vớ vẩn, ta đã đếm từng giờ.” Miss Sybil đi trước dẫn đường vào gian bếp, bảo Francesca rót cà phê cho cả hai. “Ta không muốn than phiền đâu, nhưng mấy năm trở lại đây cuộc sống chẳng có gì thú vị. Ta không đi lại được nhiều như trước, còn Dallas thì cặp với một con bé chán chết. Ta chẳng thể nào gạ được nó đọc Danielle Steel, nói gì đến văn học cổ điển.” Bà trỏ tay bảo Francesca ngồi xuống phía đối diện qua bàn bếp. “Cháu không biết ta tự hào về cháu nhường nào đâu. Khi ta nghĩ đến chặng đường cháu đã đi…” Bà đột ngột nhìn xoáy vào Francesca bằng ánh mắt cô giáo của mình. “Giờ thì kể hết tình hình cho ta xem nào.”
Francesca kể, không giấu diếm điều gì. Cô nhẹ người vì Miss Sybil không lớn tiếng chỉ trích như Holly Grace. Có vẻ bà thấu hiểu mong muốn được độc lập của cô; tuy nhiên bà lo lắng thấy rõ về phản ứng của Dallie khi phát hiện ra mình có một đứa con. “Ta nghĩ Holly Grace nói đúng đấy,” cuối cùng bà nói. “Dallas hẳn đang trên đường về Wynette, và chúng ta có thể chắc chắn là nó không đón nhận chuyện này một cách vui vẻ. Trong lúc chờ nó đến, cháu hãy ở phòng dành cho khách, Francesca.”
Francesca vốn định ở khách sạn, nhưng cô nhận lời mời một cách cảm kích. Ở trong ngôi nhà này, cô sẽ cảm thấy mình gần Teddy hơn. Nửa giờ sau, cô đã nằm cuộn tròn dưới chiếc chăn ghép nhiều mảnh cũ kỹ trong lúc ánh nắng mùa đông len qua những kẽ rèm đăng ten và chiếc máy sưởi cũ rin rít phả ra luồng hơi ấm dễ chịu. Cô ngủ thiếp đi gần như ngay tức thì.
Đến trưa ngày hôm sau, Dallie vẫn bặt tăm và cô như điên lên vì lo lắng. Lẽ ra cô nên ở lại New York? Nhỡ anh ta không về Wynette thì sao?
Rồi Holly Grace gọi đến cho hay Skeet đã biến mất.
“Biến mất là thế nào?” Francesca kêu lên. “Ông ấy bảo sẽ liên lạc với chị nếu nghe được tin gì cơ mà.”
”Chắc là Dallie đã gọi điện chặn họng ông ấy rồi. Tôi đoán Skeet đã đi gặp Dallie.”
Francesca vừa giận dữ vừa bất lực. Giả như Dallie có bảo kề súng vào đầu thì hẳn Skeet cũng làm. Đến quá trưa, khi Miss Sybil rời nhà đến lớp học làm gốm của bà, Francesca đã như ngồi trên đống lửa. Anh ta làm gì mà lề mề thế? Không dám ra khỏi nhà vì sợ Dallie xuất hiện, cô lôi tài liệu về lịch sử nước Mĩ ra đọc cho kỳ thi nhập tịch, nhưng không vào đầu lấy một chữ. Cô bắt đầu dạo khắp ngôi nhà, cuối cùng dừng lại ở phòng ngủ của Dallie, trên bệ cửa sổ là bộ sưu tập cúp golf của Dallie sang sáng trong làn nắng nhạt lạnh giá. Cô cầm một quyển tạp chí golf có hình anh ngoài bìa lên. ”Dallas Beaudine – Mãi mãi là cô Phù dâu, không bao giờ thành Cô dâu.” Cô nhận thấy những nếp nhăn nơi khóe mắt anh khi cười đã sâu hơn và đường nét của anh đã sắt lại, nhưng thời gian chẳng làm cho sự điển trai của anh sứt mẻ miếng nào. Anh thậm chí còn đẹp hơn cô nhớ.
Cô tìm kiếm dấu vết của Teddy trên gương mặt anh, nhưng không có. Một lần nữa cô thắc mắc làm thế nào anh biết Teddy là con trai mình. Đặt tờ báo xuống, cô nhìn sang chiếc giường và dòng hồi ức ùa về. Đó có phải là nơi Teddy được hình thành, hay từ trước đó, trong một đầm lầy ở Louisiana khi Dallie ngả cô ra trên nắp chiếc Buick Riviera?
Chiếc điện thoại ở đầu giường chợt réo vang. Cô bị đập chân vào khung giường khi lao tới chụp lấy ống nghe. “A lô! A lô?”
Đáp lại cô là sự im lặng.
“Dallie à?” Cái tên bật ra như một tiếng nấc. “Dallie, là anh phải không?”
Không có câu trả lời. Cô cảm thấy tê rần nơi gáy, tim bắt đầu đập điên cuồng. Cô chắc chắn có người ở đó; tai cô căng ra để bắt lấy một âm thanh. “Teddy?” cô thì thào. “Teddy… Mẹ đây.”
“Là tôi, Miss Fancy Pants.” Giọng Dallie trầm và gai góc, khiến cái nickname xưa của cô nghe như một lời khiêu dâm. “Chúng ta có chuyện cần bàn. Gặp tôi ở phía bắc mỏ đá của thị trấn trong nửa giờ nữa.”
Cảm thấy anh sắp cúp máy, cô cuống quýt kêu, “Chờ đã! Teddy có ở đó không? Tôi muốn nói chuyện với nó!”
Nhưng đường dây chỉ còn những tiếng tút dài.
Cô lao bổ xuống dưới nhà, chộp lấy chiếc áo khoác suede jacket trong tủ choàng ra ngoài áo len cùng quần jeans. Sáng hôm ấy cô cột tóc bằng một chiếc khăn, và giờ, trong cơn vội vã, chiếc khăn lụa đã mắc vào cổ áo jacket. Hai bàn tay cô run lên khi gỡ nó ra. Sao anh ta lại làm chuyện này mà không đưa thẳng Teddy về nhà? Hay là thằng bé ốm? Hay là có chuyện không hay xảy ra?
Cô thở không ra hơi khi nổ máy xe và lùi ra đường. Mặc xác giới hạn tốc độ, cô lái vào trạm sửa xe đầu tiên mình tìm thấy để hỏi đường. Lời chỉ dẫn rất loằng ngoằng, và cô phóng qua tấm biển đánh dấu phía bắc thị trấn, đi lạc mất mấy dặm trước khi tìm ra con đường bằng phẳng đầy bụi đi vào mỏ đá. Hai tay cô tê nhức vì nắm vô lăng quá chặt. Hơn một tiếng đã trôi qua từ lúc anh ta gọi. Anh ta có chịu đợi cô không? Cô tự nhủ là Teddy vẫn an toàn – Dallie có thể làm hại cô nhưng không bao giờ động đến trẻ con. Suy nghĩ này chỉ mang lại cho cô một chút xíu yên tâm.
Mỏ đá nằm cách xa mặt đường như một vết thương khổng lồ, ảm đạm và gớm guốc dưới trời đông xám xịt. Ca làm cuối của những người công nhân hình như đã tan vì khu bãi rộng phía trước mỏ đá vắng tanh. Những đống đá đỏ chất cao nằm cạnh dãy xe tải. Hàng dặm băng chuyền ngưng hoạt động chạy tới những miệng phễu sơn xanh khổng lồ nổi lên trên mặt đất. Francesca lái xe qua bãi đất tới một tòa nhà ốp tôn, nhưng cô không thấy dấu hiệu của cuộc sống, chẳng có chiếc xe nào ngoài dãy xe tải im lìm của mỏ đá. Mình đến muộn rồi, cô nghĩ. Dallie đã bỏ đi. Miệng khô đắng vì lo, cô lái xe ra khỏi bãi đất và đi xuôi con đường tới trung tâm mỏ đá.
Nó hiện lên trước mắt Francesa, người đang trong trạng thái tâm lý bất ổn, như một phần quả đất bị rạch bởi một lưỡi dao khổng lồ, bửa ra tới tận lõi. Tan hoang, quái đản, xù xì. Cái miệng vực này như nuốt chửng mọi thứ xung quanh. Hàng cây mùa đông trụi lá nghiêng ngả bên kia bờ vực trông như những sợi gân máu khẳng khiu, những ngọn đồi phía xa như đụn cát đắp của trẻ con. Ngay cả bầu trời đang tối dần cũng không còn quá mênh mông; mà chỉ như một cái nắp ụp xuống một cái vạc rỗng lớn. Cô rùng mình khi nhắm mắt nhắm mũi lái tới bờ vực, nơi hai trăm feet đá granite đỏ bị xẻ ra thành từng lớp, sự xâm phạm này thế mà lại làm bộc lộ những bí mật của việc hình thành ra chúng.
Trong ánh ngày sắp tắt, cô lờ mờ nhìn ra một trong những chiếc xe đồ chơi của Teddy nằm dưới đáy vực.
Trong phút chốc cô thấy xây xẩm mặt mày. Và rồi cô nhận ra đó là xe thật, không phải đồ chơi. Nó thật y như người đàn ông tí hon đang tựa vào mui xe. Cô nhắm nghiền mắt một lúc, cằm run lên. Anh ta đã chủ đích chọn cái nơi khủng khiếp này vì anh ta muốn cô cảm thấy mình nhỏ nhoi và yếu nhược. Chật vật lấy lại tự chủ, cô lùi xe ra xa miệng vực rồi đi men theo nó, suýt nữa đã đi qua con đường dốc trải sỏi đi sâu xuống vực. Từ từ từng chút một, cô cho xe chạy xuống.
Những bức tường tối tăm của mỏ đá quây lấy Francesca, cô xốc lại tinh thần cho mình. Nhiều năm qua, cô đã gặp phải những rào cản tưởng như không thể vượt qua, và cô đã húc đầu vào chúng cho đến khi chúng phải nhường đường. Dallie chỉ là một rào cản nữa mà cô phải dọn dẹp thôi. Và cô có một lợi thế mà anh ta không thể ngờ. Dù có tính toán xa đến đâu, anh ta cũng tưởng mình đang đối mặt với đứa con gái trong trí nhớ, con bé Fancy Pant hai mốt tuổi trước đây của anh ta.
Lúc nhìn xuống anh ta từ bờ vực, cô đã cảm thấy anh ta chỉ có một mình. Khi lái đến gần, phán đoán của cô càng được khẳng định. Teddy không có ở đây. Dallie muốn vắt kiệt thằng bé trước khi trả con cho cô. Cô đỗ xe chếch một góc trước xe anh ta, cách xa khoảng bốn mươi feet. Nếu đây là một đòn cân não, cô sẽ chơi đến cùng. Trời đã tối hẳn và cô bật đèn pha lên. Mở cửa xe, cô từ tốn bước ra – không vội vã, không một động tác thừa, không nhìn ngang nhìn dọc những bức tường đá granite lù lù. Cô đi tới chỗ anh ta, bước trên con đường tạo ra bởi ánh đèn pha với hai cánh tay buông bên sườn và sống lưng vươn thẳng. Một luồng gió lạnh thổi tung chiếc khăn và quất một đầu khăn vào má cô. Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh đứng đối diện cô, hông tựa hờ vào mũi xe, hai mắt cá chân bắt chéo, hai tay khoanh trước ngực – tất cả ở anh toát lên một vẻ khó gần và khép kín. Anh để đầu trần, và chỉ khoác một chiếc áo vest không tay ra ngoài áo sơ mi bằng vải flannel. Đôi bốt phủ một lớp bụi đỏ của mỏ đá, như thể anh đã ở nơi này một thời gian.
Cô đến gần hơn nữa, cằm ngẩng cao, ánh mắt vững vàng. Chỉ khi đến thật gần cô mới có thể thấy trông anh kinh khủng ra sao, khác xa bức ảnh trên bìa báo. Trong ánh sáng gắt của ngọn đèn pha, cô nhận thấy da anh đã sạm đi, quai hàm lởm chởm râu. Chỉ còn đôi mắt xanh Newman là quen thuộc, song chúng đã trở nên rắn câng như tảng đá dưới chân cô. Cô dừng lại trước mặt anh. “Teddy đâu?”
Một luồng gió đêm cắt qua mỏ đá, thổi hất tóc mái của anh ra sau. Anh đứng thẳng dậy khỏi chiếc xe. Ban đầu anh không nói năng gì, chỉ đứng nhìn xuống cô như thể cô là một thứ cặn bã mà con người thải ra.
“Trong đời tôi chỉ đánh hai người phụ nữ,” cuối cùng anh mở miệng, “và cô không tính vì đó thiên về phản xạ bởi cô đã đánh tôi trước. Nhưng phải nói rằng kể từ lúc phát hiện ra điều cô đã làm với tôi, tôi luôn nghĩ đến việc gô cổ cô lại và thực hiện lẽ phải.”
Cô vận toàn bộ sức mạnh ý chí để nói thật điềm tĩnh. “Hãy tìm nơi nào đó để chúng ta có thể ngồi uống cà phê và trao đổi tất cả chuyện này.”
Miệng anh nhếch lên thành nụ cười gằn. “Cô không nghĩ thời điểm ngồi xuống uống cà phê đã là mười năm trước, sau khi cô biết mình đang mang đứa con của tôi sao?”
“Dallie-”
Anh cao giọng. “Cô không nghĩ đó đáng ra là thời điểm cô gọi cho tôi và nói, “Này Dallie, chúng ta có một vấn đề nhỏ mà tôi nghĩ ta cần ngồi lại để bàn bạc ư?”
Cô thục sâu hai tay vào túi áo khoác và so vai tránh cái lạnh, cố gắng không để cho anh ta thấy mình đang sợ hãi đến mức nào. Đâu rồi người đàn ông đã từng là người tình của cô – người đàn ông hay cười, người lấy điểm yếu của người khác làm trò vui, một người thong dong và thảnh thơi như một chú rùa lười biếng? “Tôi muốn gặp Teddy, Dallie. Anh đã làm gì nó rồi?”
“Thằng bé trông y xì đúc ông già tôi.” Dallie hung dữ nói. “ Một bản sao thu nhỏ của lão Jaycee Beaudine. Jaycee cũng thường xuyên thượng cẳng chân hạ cẳng tay với phụ nữ. Lão đặc biệt giỏi khoản đấy.”
Thì ra anh biết được sự thật vì lẽ đó. Cô chỉ về xe mình, không muốn nán lại bất cứ giây phút nào ở cái mỏ đá tối tăm và nghe anh ta nói về chuyện đánh đập phụ nữ nữa. “Dallie, chúng ta hãy –”
“Cô không nghĩ đến chuyện Teddy trông giống Jaycee phải không? Cô không tính đến trường hợp tôi nhận ra nó khi cô mưu toan cái cuộc chiến nho nhỏ bẩn thỉu này?”
“Tôi chẳng mưu toan cái gì hết. Và nó không phải là cuộc chiến. Người ta buộc phải làm những gì cần làm. Anh còn nhớ tình cảnh tôi lúc đó chứ. Tôi chạy về phía anh thì mãi mãi chẳng thể trưởng thành.”
“Nó không chỉ là quyết định một phía ở cô,” anh nói, mắt long lên. “Và tôi không muốn nghe bất cứ luận điệu nữ quyền chó chết nào về chuyện tôi chẳng có quyền gì hết vì tôi là đàn ông còn cô là phụ nữ, và đó là giọt máu của cô. Nó cũng là giọt máu của tôi. Tôi phải là thằng mất não mới chịu giương mắt nhìn cô độc chiếm thằng bé.”
Cô phản công. “Thế anh sẽ làm gì nếu tôi đến gặp anh mười năm trước và báo tin tôi có thai? Lúc đó anh đã có vợ, anh còn nhớ không?”
“Có vợ hay không tôi cũng sẽ lo cho cô.”
“Nhưng vấn đề nằm ở đó! Tôi không muốn anh chăm sóc cho tôi. Tôi chẳng có gì trong tay, Dallie. Tôi là một đứa con gái ngu ngốc cứ tưởng thế giới được tạo ra để quỳ rạp dưới chân nó. Tôi đã phải học cách lao động. Tôi đã phải cọ toilet và sống bằng đồ ăn thừa và mất sạch lòng kiêu hãnh trước khi có thể khôi phục lại một chút tự tôn. Tôi không thể từ bỏ nó để chạy tới chỗ anh xin bố thí. Một mình nuôi con là chuyện tôi phải làm. Đó là cách duy nhất để tôi cứu vớt bản thân.” Cái vẻ kín bưng, vô cảm trên mặt anh ta không suy suyển, và cô điên tiết với chính mình vì đã cố nói lí lẽ với anh ta. “Anh trả Teddy cho tôi trong tối nay, bằng không tôi báo cảnh sát.”
“Nếu cô định báo cảnh sát, giờ này cô đã làm rồi.”
“Lí do duy nhất tôi trì hoãn là vì tôi không muốn chuyện thằng bé bị phơi bày. Tin tôi đi, tôi sẽ không chờ lâu nữa đâu.” Cô bước đến gần hơn, quyết tâm để anh ta thấy là mình không yếu thế. “Đừng đánh giá thấp tôi, Dallie. Chớ có đánh đồng tôi với cái người anh quen biết mười năm trước.”
Dallie im lặng hồi lâu. Anh quay đầu nhìn dõi vào bóng đêm. “Người phụ nữ còn lại tôi đánh là Holly Grace.”
“Dallie, tôi không muốn nghe –“
Bàn tay anh vụt đưa ra túm lấy cánh tay cô. “Cô phải nghe, vì tôi muốn cô hiểu rõ cô đang dây với hạng người nào. Tôi đã cho Holly Grace ăn tát sau khi Danny chết – tôi là loại đó đấy. Và cô biết vì sao không?”
“Đừng –“ Cô cố vùng ra, nhưng anh càng siết chặt hơn.
“Vì cô ta đã khóc! Nên tôi tát cô ta. Tôi đã tát người phụ nữ đó vì cô ta khóc lóc sau khi con cô ta chết.” Ánh đèn pha cắt qua mặt anh những vệt sắc cạnh. Anh buông tay cô ra, nhưng vẻ mặt vẫn còn sự dữ tợn. “Nói thế đủ để cô hiểu tôi sẽ làm gì cô chứ?”
Anh chỉ dọa thôi. Cô biết, cô cảm nhận được. Cách nào đó, anh đã rạch vỏ bọc của mình ra để cô có thể nhìn vào. Cô đã làm tổn thương anh sâu sắc và anh quyết tâm trừng phạt cô. Có lẽ anh muốn đánh cô thật – chỉ là anh không đủ nhẫn tâm để làm thế. Cô cũng có thể nhìn ra điều đó.
Với một sự thấu suốt ngoài mong đợi, cuối cùng cô đã hiểu nỗi đau của anh. Cô cảm nhận nó bằng từng tế bào của mình bởi vì nó phản chiếu nguyên vẹn nỗi đau của chính cô. Mọi bản năng trong cô đều bài trừ việc làm tổn thương những sinh vật sống.
Dallie bắt con trai cô, nhưng anh biết mình không thể giữ thằng bé lâu dài. Anh muốn đánh cô, nhưng điều đó đi ngược lại bản tính của anh, cho nên anh đang tìm cách khác để trừng phạt cô, một cách khác để khiến cô phải khốn khổ. Cô rùng mình ớn lạnh. Dallie là người thông minh, và chỉ cần động não một chút là anh có thể tìm được phương thức trả thù. Cô phải ngăn anh lại trước khi điều đó xảy ra. Vì cả hai người họ, vì Teddy, cô không thể để chuyện này tiến xa hơn.
“Từ lâu tôi đã thấy được rằng người ta càng có nhiều thứ thì càng tốn công sức bảo vệ chúng đến mức không còn đánh giá được cái gì mới là quan trọng.” Cô bước lên, không chạm vào anh, chỉ để có thể nhìn thẳng vào mắt anh. “Tôi có một sự nghiệp thành công, Dallie – một tài khoản ngân hàng có bảy chữ số, một mức thu nhập cao. Tôi có nhà và quần áo đẹp, có hoa tai kim cương bốn carat. Nhưng tôi không bao giờ quên điều gì mới là quan trọng.” Cô đưa tay lên tháo móc cài sau tai và lấy viên kim cương ra. Chúng nằm trên lòng bàn tay cô, lạnh như một miếng băng. Cô giơ chúng ra trước mặt anh.
Lần đầu tiên anh có vẻ không chắc chắn. “Cô làm gì thế? Tôi không cần chúng. Tôi đâu có giữ nó để đòi tiền chuộc.”
“Tôi biết.” Cô lăn những viên kim cương trong lòng bàn tay, chúng sáng nhấp nháy qua ánh đèn pha. “Tôi không còn là Fancy Pants của anh nữa. Tôi chỉ muốn anh hiểu rõ những thứ tôi đặt lên hàng đầu – tôi sẽ đi xa tới đâu để giành lại thằng bé. Tôi muốn anh biết anh đang gặp phải vấn đề gì.” Cô nắm bàn tay lại. “Thứ quan trọng nhất đối với tôi là con trai tôi. Mọi cái khác đều là vô nghĩa.”
Trước ánh mắt của Dallie, con gái của Black Jack Day lặp lại hành động ngày xưa. Cô vung tay thẳng cánh ném những viên kim cương hình quả lê không tì vết vào vùng tối nhất của mỏ đá.
Dallie không nói gì trong một lúc. Anh nhấc một bàn chân đi bốt gác lên hãm xung của xe, nhìn ra xa theo hướng cô ném và cuối cùng ngoảnh lại nhìn cô. “Cô đã thay đổi, Francie. Cô biết chứ?”
Cô gật đầu.
“Teddy không phải là một thằng bé bình thường.”
Bằng vào cách anh nói, cô biết không phải anh khen ngợi. “Teddy là đứa trẻ giỏi nhất,” cô đáp xẵng giọng.
“Nó cần một người bố. Một sự ảnh hưởng của người đàn ông để làm nó cứng rắn lên. Thằng bé quá mềm yếu. Việc đầu tiên cô phải làm là cho nó biết về tôi.”
Cô những muốn hét vào mặt anh rằng còn lâu cô mới làm thế, nhưng có một sự thật rành rành là cô không thể giữ bí mật với thằng bé về lâu dài bởi đã có quá nhiều người biết chuyện. Cô đành miễn cưỡng gật đầu.
“Cô phải mất nhiều năm để sửa chữa điều đó.”
“Tôi chẳng có gì phải sửa chữa hết.”
“Tôi sẽ không biến mất khỏi cuộc đời thằng bé.” Một lần nữa khuôn mặt anh sắt lại. “Hoặc chúng ta cùng nhau thực hiện, hoặc tôi thuê một tên luật sư hút máu người để bắt cô phải thực hiện.”
“Tôi sẽ không để Teddy bị tổn thương đâu.”
“Vậy thì tốt hơn chúng ta hãy hợp tác.” Anh bỏ chân khỏi cái hãm xung, đi vòng ra cửa xe, ngồi vào sau tay lái. “Cô về nhà đi. Ngày mai tôi sẽ đưa thằng bé đến.”
“Ngày mai? Tôi muốn có nó bây giờ! Trong tối nay!”
“Ồ, vậy không phải rất quá đáng sao?” anh hỏi với một tiếng khịt mũi, rồi đóng sập cửa xe.
“Dallie!” Cô chạy tới, nhưng anh đã lái đi, bánh xe nghiến trên nền sỏi. Cô la hét vọng theo cho đến khi nhận ra đó là hành động vô dụng, cô liền lao về xe mình.
Thoạt đầu máy không nổ, cô sợ là mình đã làm cạn ắc quy khi để đèn sáng. Cuối cùng khi xe khởi động được thì Dallie đã khuất dạng. Cô lao xe lên con đường dốc đuổi theo anh, mặc kệ phần đuôi xe bị đánh hẳn sang một bên. Tới đỉnh dốc, cô bắt gặp hai ánh đèn hậu đỏ lờ mờ ở đằng xa. Những bánh xe xoay tít khi cô nhấn ga. Giá như trời đừng tối đen thế! Anh rẽ ra đường lớn và cô đuổi theo sau.
Cô bám đuôi anh được vài dặm đường, phớt lờ những tiếng rít của bánh xe khi cô không giảm tốc độ ở những vòng cua gấp, phóng điên cuồng ở những đoạn đường thẳng. Anh biết những con đường làng hẹp còn cô thì không, nhưng cô không chịu bị rớt lại. Anh ta không thể làm thế này với cô. Cô biết mình có lỗi với anh ta, nhưng dù vậy anh ta cũng không có quyền khủng bố cô. Cô tăng tốc lên sáu lăm rồi bẩy mươi…
Nếu không phải anh ta tắt đèn hậu vào phút cuối cùng, thì cô đã đuổi kịp anh ta rồi.