A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: You belong to me
Biên tập: Gió
Upload bìa: Nhung Nguyễn
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3023 / 39
Cập nhật: 2015-02-25 16:22:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
áng hôm sau khi trời vừa hừng sáng, bọn họ để lại một người với Nina và những cỗ xe. Toàn bộ số người còn lại, trang bị đầy đủ vũ khí, cưỡi ngựa đi vào làng của Latzo, và Alexandra phải công nhận đây là một cảnh tượng rất uy nghiêm. Cô cũng phải công nhận, mặc dù là hơi miễn cưỡng và chỉ với bản thân cô, là Vasili đã có ý tưởng hay. Quay trở lại một cách khí thế như thế này sẽ tạo được nhiều tự tin hơn. Cô sẽ có lại đám ngựa của cô, "bằng cách này hay cách khác."
Chỉ có vài người trong làng là đã thức giấc, và chuẩn bị thức giấc sau một đêm dài ăn uống no say, nhưng chuyện này nhanh chóng thay đổi khi người của Vasili từ từ tiếng vào toà nhà chánh. Có người đã chạy đi báo tin cho Pavel biết về sự xuất hiện của bọn họ, bởi vì hắn chạy vấp váp ra cổng khi bọn họ vừa đến gần. Không ai xuống ngựa. Những khẩu súng thì đang lăm lăm chực nhả đạn.
Pavel vẫn còn đang mặc áo khoác, chuyện hắn không có áo sơ mi ở bên dưới cái áo khoác và đang đi chân trần chứng tỏ là hắn vừa bị lôi xuống giường. Chắc chắn là hắn sẽ không vui khi nhìn thấy Vasili ngồi ở trên lưng ngựa và được bao bọc bởi người của anh, thay vì ở trong tình trạng mà anh đã bị nhốt lại tối qua.
"Ai thả anh ra thế?"
"Tôi tự thả mình ra...và bây giờ tôi muốn lấy những con ngựa," Vasili trả lời.
Lời nhắc nhở đó lập tức mở lối thoát cho Pavel. "À, đúng." Hắn nhe răng cười."Những con ngựa quí giá của Vua Stefan. Tôi có thể đóan là chúng nó đã không tự thoát ra được?"
Vasili kiên nhẫn đợi tên thổ phỉ và đồng bọn của hắn cười hả hê vì những lời nói đùa đó. Anh không thấy thích thú tí nào. Anh muốn chuyện này nhanh chóng được giải quyết. Bọn họ càng rời khỏi những ngọn núi này càng nhanh thì bọn họ sẽ có được cái khí hậu mà ít ra là anh có thể chịu đựng nổi. Anh sẽ không bao giờ đi xuyên qua dãy núi Carpathians vào mùa này nữa.
"Những con ngựa đó không phải là của Stefan, tôi tin là đã nói với anh như vậy," Vasili báo cho tên thổ phỉ biết. "Tuy nhiên, hôm qua tôi đã có nói hơi sai sự thật, vì chúng nó cũng không phải là của tôi... ít ra thì chưa. Chúng thuộc về cô gái này, và cô ta không có số tiền mà anh đang đòi hỏi. Nhưng tôi đã hứa là sẽ chuộc lại chúng cho cô ta. Một trăm rúp cho mỗi con... và không ai bị mất mạng cả. Nghĩ kỹ đi trước khi anh trả lời tôi."
Pavel đã không nghe theo lời khuyên của anh, hắn nói ngay lập tức,"Gấp hai hay là không có gì cả và anh phải chấp nhận đấu với tôi."
"Anh thật là may mắn vì tôi không có thời giờ để hoang phí," Vasili trả lời với giọng điệu chán nản.
"Anh phải đấu với tôi, hiểu chưa?, nếu không thì tôi sẽ giữ lại một con ngựa."
Vasili trợn tròn mắt. Anh đã biết tại sao lại có chuyện này. Bởi vì rất dễ đoán là sự nguy hiểm của Pavel được thể hiện theo nhiều kiểu khác nhau, và chuyện này chắc chắn là một trong các kiểu gây nguy hiểm của hắn. Anh nhìn Alexandra, nhưng phản ứng ương ngạnh của cô nói lên là cô sẽ không để bất cứ đứa trẻ nào của cô lại, và chuyện đó cũng không làm cho anh ngạc nhiên.
Nhưng cô đã làm một chuyện anh không ngờ đến là nói với Pavel, "Những con ngựa đó là của tôi. Nếu chọn người thi đấu thì phải là tôi chọn."
Pavel nhìn ba người Cossacks đứng sau lưng cô và cười hô hố."Pavel không ngu ngốc đâu."
Chuyện này chắc chắn gây ra tranh luận và cô bắt đầu chuẩn bị để làm vậy. Vasili đóan được điều này nên vội nói, "Được rồi, Pavel, nhưng là ở trong nhà, nếu anh không ngại. Và sự lựa chọn về vũ khí phải thuộc về tôi, vì thế hãy sai người mang ra thanh kiếm mà các người đã tước đi vào tối qua." Khi Pavel chỉ trợn mắt nhìn anh, mặt tái mét, anh nhận xét, "Không có kỹ thuật đánh kiếm à? Được thôi, đừng nói là tôi lấn ép anh nhé. Vậy thì cho anh chọn đấy, nhưng tôi muốn cảnh báo với anh là Stefan và tôi cùng học chung một thầy đấy. À này, vai anh sao rồi?"
Lúc này mặt Pavel đỏ bừng. Vasili cố tình đi quá giới hạn khi nhắc lại chuyện Pavel bị dao của Stefan đâm một nhát. Nhưng hắn là một người rất dễ bị khích động và Vasili không cần phải làm thêm nữa. Tuy nhiên, anh hối hận ngay sau đó.
"Roi," Pavel nói.
Vài người há hốc mồm kinh ngạc vì gã thổ phỉ đã có một sự lựa chọn không ngờ. Vasili ráng kềm lại."Anh gọi đó là vũ khí à?"
"Roi của tôi sẽ cắt anh thành từng mảnh vụn. Anh không gọi đó là vũ khí à?" Pavel chặc lưỡi đáp trả lại.
"Sự lựa chọn vũ khí là của anh, Petroff," Alexandra cắt ngang."Rút lại lời anh đi."
Vasili biết ngay là cô đã không nghĩ là anh có thể thắng khi đánh bằng roi. Chuyện đó quá hiển nhiên. Mẹ kiếp, cô đã không nghĩ là anh sẽ thắng bọn thổ phỉ to con này, dù với vũ khí nào, chuyện mà giải thích tại sao lúc nãy cô đã can dự vào. Cũng giống như anh đã gắn cho cô cái mác chung chạ, thì cô cũng đã gắn cho anh cái mác vô dụng, công tử bột, và không muốn nhìn anh theo cách khác. Và phải cám ơn sự rộng lượng của anh với Pavel... anh phải nên làm theo lời anh đã nói.. nếu không anh không thể chứng minh được, bởi vì anh cũng không dám chắc là anh có thể thắng với món một vũ khí mà anh chưa bao giờ sử dụng qua.
Vì danh dự, anh không thể làm theo lời cô nói, tuy là anh rất muốn làm. Chuyện cô đã nghĩ vậy là dấu hiệu cho anh biết là cô đánh giá anh rất thấp. Chuyện đó rất tốt, đúng như anh đang cố gắng làm. Nhưng anh không đồng ý với cái mác công tử bột.
Pavel khốn khiếp vì cứ muốn chứng minh hắn là kẻ mạnh. Roi, vì Chúa. Làm sao mà đấu bằng roi được chứ? Thay phiên quất vào nhau và để xem ai có thể chịu đựng được sự đau đớn lâu hơn à?
Pavel đã sai người mang roi ra và bước vào đại sảnh của Latzko để chờ. Từ bên phải của Vasili, Lazar nắm lấy cánh tay của bạn anh khi anh ta chuẩn bị leo xuống ngựa.
"Đúng là điên. Hắn đang dùng anh thay thế cho Stefan đấy."
"Hãy nói cho tôi biết chuyện mà tôi chưa biết đi," Vasili trả lời với vẻ kinh tởm.
"Hay là chuyện, 'Anh không cần phải đấú?"
Vasili cũng hiểu rõ điều đó. Anh muốn trả tiền chuộc, mặc dù là anh không có được gì một khi hôn ước đó bị hủy bỏ và Alexandra sẽ mang những con ngựa của cô trở về Nga. Anh chắc chắn là không muốn cô mang ơn anh, điều mà chỉ có nguy hại đến chiến dịch của anh. Và nếu nói là anh không muốn để cho Pavel lấy một con ngựa của cô thì thật là không chính xác. Vì thế tại sao anh lại chấp nhận sự khiêu chiến chứ? Để trả công cho món quà mà anh đã nhận được tối qua à?
Kinh tởm với bản thân mình về mọi chuyện, Vasili leo xuống ngựa. Nhưng anh nói riêng với Lazar."Bình tĩnh nào anh bạn của tôi. Nếu như bị đau quá, tôi sẽ chịu thua cuộc và trả gấp đôi tiền chuộc"
"Được, ít ra là anh cũng chưa điên hẳn," Lazar nhận xét.
Đó cũng là một chuyện khác có thể tranh luận thêm, nhưng Vasili đã không nói vậy và bước vào nhà. Alexandra cũng nhảy xuống ngựa, và đứng chắn ngay ngưỡng cửa khi anh bước lại gần nó. Rất may là cô đã không nghe cuộc đàm thoại giữa anh và Lazar, vì anh không muốn bàn thêm nữa, và không còn nghi ngờ gì là cô sẽ khăng khăng đòi anh tiếp tục chịu trận cho đến phút cuối.
"Petroff..."
"Lo lắng cho tôi à, em yêu?" Anh cắt ngang lời cô, giọng điệu châm biếm nói lên là anh sẽ không tin chút nào cho dù là cô có cố giả vờ như lo lắng cho anh.
Và lời châm biếm đó làm cho cô rít lên không đếm xỉa đến cảm giác đang lo lắng thật lòng của cô, "Dĩ nhiên là ko,"
"Vậy thì hãy tránh ra. Dù tôi có thắng hay thua thì em cũng sẽ có lại những con ngựa."
Anh không nói gì thêm, bước vòng qua cô và đi vào nhà, và đóng cánh cửa ở sau lưng ngay trước mặt cô. Nhưng nếu anh đã nghĩ là nó sẽ giữ cho cô không vào được, thì anh phải nên biết rõ hơn. Cô muốn nhìn thấy anh bị thua, để sau đó có thể hả hê. Nếu Lazar không đi theo cô cùng với hơn nửa chục người khác thì Vasili sẽ làm lớn chuyện, yêu cầu cô rời khỏi. Bây giờ thì anh lắc đầu như bỏ chuyện đó qua một bên. Có lẽ là cô ấy đáng được xem chuyện này, đền bù cho chuyện tối qua.
Pavel đã cởi bỏ áo khoác và hiện thời đang đẩy những chiếc giường qua một bên để dọn trống chỗ. Hắn ta rõ ràng là muốn ở trần để đấu với anh. Điều kiện tiên quyết à? Dù là phải hay ko, Vasili cũng nên cởi áo, chỉ để cho trận đấu được công bằng.
Anh đã nhìn thấy Pavel đánh hai lần với Stefan, và mỗi lần hắn đều giở trò bẩn thỉu. Lợi thế của Vasili là Pavel chưa bao giờ nhìn thấy anh đấu. Mặc dù là đấu bằng roi thì anh không có lợi thế gì, và thật ra nó là điều bất lợi đối với anh. Vậy thì vì cái quái gì mà anh lại đồng ý chứ?
Giết chết Pavel là giải pháp hay nhất, bởi vì hắn là một kẻ không giữ lời, không giống như Latzko, vì thế không thể tin được hắn cho dù là hắn bị thua. Nhưng Vasili chỉ không có tâm trạng giống như muốn giết hắn ta, cho dù là bọn họ có sử dụng những thứ vũ khí thông thường. Gã thổ phỉ này là một kẻ cay nghiệt và đàn bà đã làm cho hắn trở thành như thế. Vasili có thể rất cảm thông với hắn.
Đánh cho hắn ngất đi cũng là một giải pháp tốt, vì có cơ hội là nếu như Pavel bị thua... lần thư ba bởi một người quí tộc... và vẫn còn tỉnh táo ở phút cuối thì hắn có lẽ là sẽ nổi điên lên và ra lệnh cho đàn em nổ súng. Vài tên thổ phỉ sẽ không làm theo lệnh đó, nhưng một số tên có lẽ là sẽ làm, và không đáng để cho anh phải liều lĩnh.
Vì khả năng sử dụng roi của anh sẽ không giúp anh đạt được cái nào trong hai giải pháp đó, dường như chỉ còn một cách lựa chọn thôi, cố tình hay không thì cũng phải thua. Để cho Pavel có được giây phút vẻ vang, và rời khỏi đây ngay. Và anh cũng dã hứa với Lazar rằng anh sẽ đầu hàng nếu như anh không thể thắng. Nhưng sự lựa chọn này đi trái ngược với bản năng thường ngày mà anh có...
"Cuối cùng," Pavel nói.
Vasili xoay lại nhìn thấy một tên đang đi vào, tay nắm hai cuộn roi. Hai cái roi nhìn rất giống nhau, nhưng sự thật thì không phải vậy. Anh không biết làm thế nào mà anh nhận ra được vì anh chưa bao giờ nhìn nó lâu hơn ngoài cái liếc nhanh khi cô mang theo nó bên mình, nhưng anh biết cái nào là của Alexandra. Anh nhìn cô để xác nhận vì cô sẽ không chút khó khăn để nhận ra nó.
Không cần phải hỏi là tại sao anh lại muốn nó, Vasili bước tới nói, "Tôi tin là sự lựa chọn vũ khí lại là của tôi, và tôi muốn sử dụng cây roi của cô ta."
"Cô nào?" Pavel thắc mắc, mắt hắn nhìn Alexandra trong khi hắn hỏi câu đó.
"Không ai cho anh biết đó là cây roi của cô ta mà các người đã tước đi tối qua à?" Vasili đáp lại.
Pavel nhăn mày trước khi quay trở lại nhìn Vasili với vẻ nghi ngờ." Anh đã dạy cô ta xử dụng nó à?"
Đây là cơ hội tốt để cho anh nói dối để có lợi với anh trong trận đánh và nói dối để có lợi cho trận chiến của anh với Alexandra. Vasili thấy rất dễ làm.
"Hên cho anh đấy," anh nói với tên thổ phỉ, "Tôi đã không biết cô ta lâu để dạy cho cô ta bất cứ chuyện gì... quan trọng."
Câu này là chỉ để chọc Alexandra. Vasili đã không nhìn cô một lần nữa để nhìn thấy được cô có phản ứng gì, thật là may, bởi vì anh sẽ phải như là một kẻ ngốc và phải xin lỗi cô.
Lời nói bóng gió giữa bọn họ đối với Alexandra cũng không quan trọng so với những gì cô đã làm, nhưng khi nghe anh nói vậy cô thấy đau nhói, và thái độ của cô chỉ thể hiện có giây lát và cô đã che dấu được bên dưới vẻ mặt lãnh đạm.
Cũng may là không ai hiểu Vasili nói gì, và khi anh nói thêm,"Chúng ta nên đánh mau đi." Pavel nhanh chóng đồng ý ngay.
Roi trong tay, xổ tung nó và kéo lê trên mặt đất gồ ghề, bọn họ đi xoay quanh nhau, Vasili đang chờ cho hắn ra đòn để được nhìn thấy cách thức căn bản để xử dụng roi, Pavel thì đang chờ xem điểm hở của anh để đòn đầu tiên hắn tung ra sẽ là một đòn chí mạng.
Không ai được cái họ muốn.
Khi Pavel cuối cùng tung ra ngọn roi đầu tiên, Vasili đã cố né tránh cho nên không nhìn thấy nó làm sao được tung ra. Tiếng roi nghe răng rắc đến rợn người mặc dù là nó chỉ đánh vào không khí. Và ngọn roi đầu tiên của anh tung ra thật đáng tức cười. Ngọn roi rớt thõng xuống sàn nhà ngay cả trước khi nó đến được gần Pavel.
Vasili đã không biết sử dụng nó, anh đang nắm ngọn roi như đó là một thanh kiếm, và cũng tung nó ra như một thanh kiếm, chuyện mà sẽ đạt được kết quả nếu như đích nhắm của anh đứng yên một chỗ. Tuy nhiên, không phải vậy. Rõ ràng mục đích của anh là đánh trúng và né tránh không bị quất trúng. Nãy giờ thì anh chỉ làm được có một chuyện, nhưng không phải chuyện kia.
Alexandra thấy phẫn nộ, nhìn bọn họ cứ lẩn quẩn với nhau. Pavel không biết rành cách xử dụng roi, nhưng hắn biết nhiều hơn Vasili, và chỉ là nhờ may mắn và phản ứng nhanh nhẹn để giữ cho Vasili không bị quất trúng.
Và khi anh bị quất trúng. Nó không phải là một cú quất mạnh. Cuộn roi của Pavel quấn sau lưng của Vasili, quấn ra phía trước và trúng ngực anh, nơi mà bị nặng nhất vì bị ngọn roi quất trúng, để lại một lằn chéo đỏ rực trên làn da màu đồng của anh. Anh chỉ hơi nhăn mặt, nhưng Alexandra đã không tính đến chuyện dấu roi đó có ảnh hưởng như thế nào đối với cô.
Cô gần như muốn nhào vào giật cây roi trên tay của Vasili và băm nhỏ tên thổ phỉ đó. Chỉ cần mất một hay hai phút là cô làm được chuyện đó. Cô biết rõ những chỗ nhạy cảm nhất trên thân thể con người, và cô nhắm rất chính xác. Chỉ cần vài giây là Pavel sẽ quằn quại trên sàn...
Cô nhét tay vào túi áo khoác và cố giữ cho chúng nó nằm ở đó. Cô cũng phải cố đứng vững một chỗ. Nhưng cô đang quá giận để có thể giữ im lặng.
"Cái khóa nằm ngay cổ tay anh đấy!" cô thét lên với Vasili."Đồ ngu!"
Vasili nghe cô nóị Anh không thể không nghe cô nói. Và đúng là một nỗi cay đắng khi nhận thức được là nếu như cô là người đang tham dự vào trận đấu này thay vì anh, thì nó đã kết thúc rồi. Trong tất cả mọi thứ vũ khí mà Pavel lựa chọn, tại sao hắn lại chọn đúng vào thứ vũ khí của cô, phạm vi chuyên môn của cô chứ?
Và Vasili không biết là cô đang nói gì.
Cú quất thứ hai quấn quanh vùng bụng phẳng lì của anh. Anh có cảm giác như bị xé toạt ra và ruột gan sắp sửa rơi ra ngoài, nhưng khi anh nhìn xuống thì anh chỉ nhìn thấy một lằn đỏ vắt ngang bụng. Nhưng nó cũng đủ cho anh kết thúc chuyện này, hơn cả đủ.
Anh định nói với Pavel chuyện này khi Alexandra tiếp tục la thét." Mẹ kiếp, đó không phải là một cây kiếm! Đừng sử dụng nó như vậy!"
Vasili nghiếng chặt răng và cố dùng nó. Nhưng ngọn roi của anh không làm gì được hơn ngoài chuyện quất nhẹ trúng vào người Pavel, giống như là bị muỗi cắn thay vì phải như bị ong chích. Dĩ nhiên là Pavel đã không có vấn đề giống anh, và hắn quất thêm hai roi nữa, ngọn roi thật dũng mãnh, một roi quất trúng lưng của Vasili làm cho nó rỉ maú.
Đến lúc này, Alexandra thét lên, " Chịu thua đi, Petroff... anh không thể thắng đâu!" Và đến lúc này, Vasili quyết định chứng minh là cô sai.
Tuy nhiên không phải nhờ vào cây roi. Anh không thể hy vọng vào cây roi chết tiệt đó vì anh còn chưa học được bài học căn bẳn nào về cách xử dụng nó, và anh đang ở giữa trận đấu vì thế anh không có thời gian để học nó. Vì thế anh duỗi tay ra và sải cây roi ra ở dưới chân như chuẩn bị để ra đòn, và khi Pavel tung roi ta, Vasili đã không né tránh nó. Thay vào đó anh đưa tay bắt lấy nó, giật mạnh tay, và cùng một lúc liệng cây roi của anh ra và đấm một cú vào mặt của Pavel.
Pavel bị văng ra xa và đổ nhào xuống. Mũi hắn nhất định là đã bị gãy, nhưng ngay lúc này hắn còn chưa nhận thức được. Hắn đã bị bất tỉnh. Và Vasili cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn, vì đã đánh gục được hắn ta chỉ trong một cú... ít ra là anh đã cảm thấy như vậy cho đến khi cơn đau hành hạ anh.
"Nếu anh sẽ làm chuyện đó, Petroff, vậy thì tại sao anh lại không làm sớm hơn?"
Alexandra bước lại gần sau lưng anh, và giọng nói chứa đầy sự khiển trách. Anh đã không xoay người lại, và định là sẽ lờ cô, nhưng những lời nói vẫn thóat ra khỏi miệng anh khi cô xuất hiện bên tay trái của anh."Im đi, Alex."
Lazar bước lại ở phía bên phải của anh."Trên vai thì không chảy nhiều máu lắm, nhưng anh nên rửa và băng bó nó lại trước khi chúng ta rời khỏi đây."
Alexandra đã nhặt lại cây roi mà Vasili đã quăng đi, và anh biết là anh hy vọng quá nhiều về chuyện cô sẽ nghe theo lời anh.
"Đây gọi là đánh này," cô nói và biểu diễn ngay.
Ngọn roi bay vút qua phía bên kia phòng, mũi roi quấn vào một chiếc ghế, và chiếc ghế bị kéo dài trên sàn nhà và và dừng lại ngay chân của Vasili. Chân mày anh nhíu lại như muốn giết người, nhưng cô đã không nhìn thấy.
"Ngồi xuống và hãy để cho bạn anh chăm sóc vết thương cho anh đi," cô nói với anh, ra lệnh thì đúng hơn.
"Câm miệng đi, Alex!"
Cô lại bị anh đối xử như một đứa con nít, lần này là ở ngay trước mặt Lazar và mọi người khác. Và lời khuyên của cô trong suốt trận đấu có lẽ là không chỉ bởi vì cô đã nghĩ anh là một người không có khả năng, giống như anh đã nghĩ. Nó có thể là vì cô quá lo lắng, và chỉ có thể thôi, nhưng không chắc lắm, là đã làm cho anh lúng túng, chuyện mà đã không giúp anh nắm chắc được tình hình. Nếu như cô còn dám chứng tỏ là cô biết ơn anh thì có lẽ anh sẽ giết chết cô.
Alexandra cảm nhận những cảm giác dấy lên trong lòng và hai phần ba của nó là sự sợ hãi, nhưng nó đã bắt đầu có từ tối qua khi cô nghe được là bọn họ đang ở rất gần Cardinia. Nó đã làm cho cô trở nên vô lý và gắt gỏng như bây giờ khi cô thật sự lo sợ cho Vasili trong suốt trận đánh, và nó làm cho cô như điên lên. Nó đã không giúp gì khi mà bây giờ cô phải chịu ơn anh. Cảm giác bị mang ơn với người đàn ông này không hợp với cô. Và cô sẽ phải chịu đựng sự cay đắng này.
Nhưng càng tệ hơn là cô biết anh đang đau đớn, và không biết là bằng cách nào cô có cảm giác thúc giục được xoa dịu anh nhưng không dám thử. Tất cả mọi chuyện và những cảm xúc trong người làm cho cô điên lên, và cô không thể kiềm được chúng giống như anh bây giờ.
Nếu không thì cô đã nhìn ra được là anh không còn là anh nữa, không phải là vì cơn đau làm cho anh khó chịu, nhưng là vì chính Alexandra. Cô đúng ra là phải nên nghe theo lời anh và không nên nói gì thêm. Sự cứng đầu đúng là bất trị.
"Tôi phải nên cám ơn..."
Vasili cắt ngang trước khi cô nói thêm. Anh biết rõ cách làm cho cô hết mang ơn anh, và như giết chết cô, giống như anh đã nghĩ lúc nãy cho nên anh đã không chút do dự khi sử dụng nó.
"Trước khi em thốt ra những lời mà em sẽ phải hối hận, Alex, thì em nên biết là tôi đã chỉ không lấy lại những con ngựa cho em. Nếu không có chuyện gì xảy ra nữa và chúng ta sẽ phải kết hôn với nhau, tôi không muốn bị lỗ vì chúng sẽ mang cho tôi rất nhiều tiền khi tôi bán chúng nó đi."
Cô hiểu những lời này đúng theo như ý anh. Ngay giờ phút này, anh đang ở trong sự nguy hiểm là sẽ bị cô dùng roi quất anh, và với kỹ năng của cô thì anh sẽ không thích bị quất trúng đâu. Anh biết rõ điều đó. Ngay cả Lazar cũng biết rõ. Vasili chưa bao giờ nhìn thấy cô giận đến thế.
Thật đáng ngạc nhiên là cô đã trả lời anh bằng giọng điệu khá bình tĩnh, chỉ là mỗi một lời thốt ra từ hàm răng nghiến chặt của cô. "Anh sẽ không bán những con ngựa của tôi."
"Tôi không tin là em có thể nói được gì trong chuyện này," anh trả lời.
Lúc này thì đê vỡ bờ, giọng nói của cô lớn như thác đổ."Tôi sẽ gặp anh ở địa ngục trước đã!"
Anh lịch sự đáp lại."Em sẽ đưa tôi vào địa ngục nếu em không chấm dứt cuộc hôn nhân chết tiệt này!"
"Tôi đã nói với anh là tôi không thể. Tôi đã có một lời hứa!"
"Chúa ơi, mỗi ngày đều có người đàn bà không giữ lời. Vậy sao em lại khác chứ?"
"Danh dự," cô chua cay nói."Một chuyện mà tôi sẽ không lấy làm ngạc nhiên nếu anh không biết đến nó."
Nói xong lời xỉ nhục chết người đó, Alexandra hầm hầm rời khỏi. Lazar phải kéo Vasili lại khi anh giận dữ định rượt theo cô.
"Vì Chúa, hãy bỏ qua đi, trước khi anh bị thương nặng hơn."
Vasili xoay lại thắc mắc."Anh có nghe cô ta nói gì không?"
"Có, và là do anh tự chuốc lấy nếu như anh hỏi ý kiến của tôi," Lazar nói thẳng."Cái quái gì làm cho anh nói là anh sẽ bán đi đàn ngựa của cô ta chứ?"
"Cần phải làm vậy, anh không nghe cô ta nói à? Cô ta định tỏ lời biết ơn tôi đấy."
"Vậy thì lạy trời cho đừng có chuyện đó."
"Biết ơn và thù hằn không đi chung với nhau," Vasili nói, cố giải thích lý do của mình, nhưng rồi anh thở dài. Anh ngồi xuống cái ghế mà Alexandra đã kéo lại cho anh, bất giác thấy mệt mỏi."Anh biết không Lazar, cảm giác như bị trói buộc chết tiệt này sẽ không bao giờ biến mất."
Chuyện thay đổi đề tài và chuyện Vasili đột nhiên chán nản làm cho Lazar thận trọng nói."Có lẽ là bởi vì bây giờ anh đang phụ thuộc vào mẹ mình để giải quyết chuyện này, và anh không tin là bà sẽ có phản ứng với Alexandra như anh hy vọng."
"Không, bà sẽ kinh tởm Alex, tôi không nghi ngờ gì về chuyện đó, vì thế không phải vậy. Giống như là có cái gì đó nói với tôi là tôi sẽ không bao giờ thoát khỏi cô ta."
Em Là Của Anh Em Là Của Anh - Johanna Lindsey Em Là Của Anh