Số lần đọc/download: 3824 / 95
Cập nhật: 2017-09-13 10:34:46 +0700
Chương 25
N
gày hôm sau, sau khi Chu Tinh Tinh xảy ra chuyện, trời vẫn mưa, ba đứa trẻ ở trong nhà, Đinh Hạo đã thực sự say mê game, Chu Triều Dương và Phổ Phổ mỗi đứa tự đọc sách của mình.
Sau khi trải qua một đêm bình tâm lại, nỗi lo sợ dần dần vơi bớt, ba đứa không còn nhắc đến chuyện xảy ra hôm qua nữa.
Bữa tối vẫn là món mì tôm đơn giản nhất, sau khi ăn xong, Đinh Hạo lại muốn quay trở lại ngồi trước máy vi tính để chơi game, lần này Phổ Phổ ngăn cản cậu ta, nói vẻ nghiêm túc: “Hạo Tử, mấy hôm nữa là mẹ anh Triều Dương quay trở về, thì chúng ta phải đi rồi, chúng ta cần phải thảo luận xem bước tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu.”
Đinh Hạo chau mày, nằm xuống ghế sofa, thở dài: “Đi một bước tính một bước thôi, em yên tâm, anh chắc chắn sẽ tìm được việc, đến lúc đó sẽ nghĩ cách để cho em được đi học.”
“Tìm việc không phải chỉ dựa vào nói miệng đâu.”
“Vậy thì phải làm thế nào?” Đinh Hạo trợn mắt vẻ bất mãn.
“Nếu như không tìm được thì sao?” Phổ Phổ hỏi thẳng luôn.
“Không tìm được”, Đinh Hạo cười vẻ sượng sùng, “Sao lại không tìm được chứ, đi làm thuê vẫn rất dễ, có phải vậy không Triều Dương?”
Triều Dương lắc đầu: “Tớ chưa đi làm thuê bao giờ, tớ không biết.”
Phổ Phổ nói: “Chiều nay em nhìn thấy trên một quyển sách viết, nếu như sử dụng lao động trẻ em chưa đủ 16 tuổi là sẽ bị xử tội. Anh còn phải hai năm nữa mới tròn 16 tuổi, bây giờ không có ai dám nhận anh.”
“Thế thì... thế thì anh... người khác cũng không nhận ra anh chưa đến 16 tuổi, anh dáng người rất cao mà, có phải vậy không?”
“Anh không có giấy tờ gì cả, ai dám thuê một người không có lai lịch rõ ràng chứ?”
Đinh Hạo buồn bực ngước nhìn trần nhà, nói vẻ bực bội: “Vậy thì em nói xem, chúng ta có thể làm thế nào, không thể ở mãi trong nhà Triều Dương cho đến khi anh tròn 16 tuổi chứ? ”
Chu Triều Dương giật nảy mình, cậu thực sự rất hy vọng họ đi thật sớm, sao có thể ở mãi nhà cậu được? Đồng thời, cậu cũng hy vọng họ có thể có được một chỗ ở yên ổn, ít nhất... bất luận thế nào cũng không thể để bị bắt trở về, ngộ nhỡ một ngày nào đó họ quay trở về cô nhi viện khai ra cậu giết chết Chu Tinh Tinh thì sao? Tình hình tốt nhất là Phổ Phổ và Hạo Tử có được môi trường sống ổn định, ở cách cậu cũng không xa, như vậy thì sau này có
thể thường xuyên chơi đùa với nhau, họ chắc chắn sẽ không bán đứng cậu.
Phổ Phổ mím môi do dự giây lát, hướng về phía Triều Dương: “Anh Triều Dương, em muốn bán chiếc máy ảnh cho người đàn ông đó để đổi lấy một số tiền, anh thấy như vậy có được không?”
Chu Triều Dương giật nảy mình, lại là đề tài này!
Làm như vậy rõ ràng rất nguy hiểm, nhưng bây giờ lại một lần nữa từ chối Phổ Phổ, nếu như bọn họ bị dồn đến đường cùng thì không thể nào tiếp tục sinh tồn được nữa, liệu có khai ra việc cậu giết chết Chu Tinh Tinh không?
Dù sao mới sống cùng nhau mấy ngày, dù trò chuyện rất tâm đầu ý hợp nhưng còn lâu mới đạt đến mức độ vô cùng tin tưởng, dựa dẫm vào nhau. Huống hồ hôm nay cậu đi xuống dưới lầu để mua mì tôm, nhìn thấy bên đường có mấy người đang vây quanh tờ cáo thị, cậu cũng nhìn lướt qua, phát hiện ra là vụ án của Chu Tinh Tinh ở Cung thiếu nhi hôm qua, cảnh sát đã đưa ra khoản tiền thưởng ba vạn tệ cho người hay biết sự việc, ba vạn tệ, đây là một số tiền quá lớn, nếu như hai đứa nó mà nhìn thấy tờ cáo thị này thì sẽ thế nào? Cậu không dám tưởng tượng.
Nếu như tên sát nhân đó thực sự bằng lòng trả một khoản tiền để mua chiếc máy ảnh, vậy thì cuộc sống mấy năm tiếp theo của Phổ Phổ và Hạo Tử đã có chỗ dựa rồi, họ chắc chắn cũng sẽ cảm ơn cậu, sẽ không bán đứng cậu. Hơn nữa việc tống tiền kẻ sát nhân là hành động ba đứa cùng đồng lõa phạm tội, cả ba đứa sẽ cùng hết sức bảo vệ bí mật này.
Cân nhắc thiệt hơn một lát, Chu Triều Dương nói rất chân thành: “Bây giờ các cậu thực sự cần một số tiền lớn, ưm..., tớ nghĩ bán máy ảnh cho tên sát nhân, đây có lẽ cũng là cách duy nhất. Nhưng... bây giờ có một vấn đề, chúng ta làm thế nào tìm được tên sát nhân đó?”
Hạo Tử nghĩ một lát, liền hào hứng nói ra chủ ý của cậu ta: “Đi đến đồn công an hỏi, đồn công an chắc chắn là có thông tin đăng ký của người đó.”
Phổ Phổ lạnh lùng hừ một tiếng cắt ngang: “Đi đến công an? Anh muốn bị đưa quay trở về cô nhi viện à?”
“Có thể để cho Triều Dương đi hỏi mà.”
“Triều Dương hỏi thế nào? Anh ấy nói với cảnh sát có một đoạn băng video liên quan đến hành vi phạm tội của người đàn ông đó, muốn bán cho người đàn ông đó, hỏi cách thức liên hệ với người đàn ông đó à?”
Bị nó nói thế, Đinh Hạo cũng chẳng có được thêm ý tưởng nào nữa cả.
Ba đứa căng óc suy nghĩ một hồi, nhưng vẫn không thể nào nghĩ ra được cách không đến đồn công an mà vẫn có thể liên hệ được với người đàn ông đó.