Bạn chỉ có thể thắng nếu bạn dám đương đầu với thất bại.

Rocky Aoki

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
ỜI KẾT
“Tôi không biết có chuyện gì xảy ra với tôi nữa. Chỉ là hình như tôi không thể nào quyết định được.” Rachel bậm môi giữa hai hàm răng, hình ảnh hoàn hảo của một người phụ nữ đang không thể đưa ra quyết định ngoại trừ tia sáng lấp lánh tinh quái trong đôi mắt. “Chú nói đúng, Ethan. Tôi lẽ ra nên nghe theo lời chú. Chiếc ghế trường kỷ trông hợp lý hơn nếu đặt bên cạnh cửa sổ.”
Ethan trao đổi một cái nhìn chịu đựng với ông anh cả của mình. “Hãy chuyển nó lại về phía cửa sổ thôi, Cal.”
Gabe đứng nhìn từ trên ngưỡng cửa với một cảm giác vô cùng buồn cười khi hai người anh em của mình khệ nệ nhấc cái ghế trường kỷ nặng nề lên cho đến khi nó một lần nữa được đặt trở lại phía dưới khung cửa sổ trước nhà. Anh thích nhìn Rachel hành hạ hai người anh em của mình. Cô bắt Ethan đi lấy đồ rồi đem đến cho cô, và khi Cal đến thăm, cô lại sản sinh ra cái nhu cầu tham lam vô độ là cần phải sắp xếp lại toàn bộ đồ đạc mà họ đã mua cho ngôi nhà trên núi.
Cô vẫn giữ một mối ác cảm sâu sắc với Cal, và vì thế, mặc dù anh luẩn quẩn xung quanh ít thường xuyên hơn, nhưng anh lại phải chịu đựng những điều tồi tệ nhất về chuyện đó. Cô lừa phỉnh anh đi đến trường với Chip vào mùa thu năm ngoái trong cái dự án trình diễn và thuyết giảng của thằng bé, và cô bắt anh phải ký hàng tấn ảnh cho tất cả những đứa trẻ mà cô gặp mặt. Cô vẫn thích tiết kiệm tiền, vì thế cô cũng đã bắt anh phải đồng ý khám chữa bệnh miễn phí hoàn toàn trong tương lai cho Chip và những đứa con khác của cô và Gabe, tất cả con cái của Ethan và Kristy, và cho chính cô, miễn sao cô không cần phải cởi quần áo ra. Cal đã có gan mà tranh cãi với cô về vế cuối cùng đó.
Cho dù Rachel có yêu sách gì với hai người anh em của mình thì Gabe cũng giả vờ ngớ ngẩn, như thể anh không biết chuyện gì đang xảy ra vậy. Chuyện đó làm họ phát điên, nhưng họ không bao giờ phàn nàn bởi vì họ vẫn còn cảm thấy có lỗi về khoảng thời gian khó khăn mà họ đã gây ra cho cô. Để chuộc lỗi, họ làm theo những gì cô yêu cầu, và cô thưởng cho họ bằng cách thậm chí còn đưa ra nhiều yêu sách hơn.
Mới chỉ sáng nay Gabe đã hỏi cô chính xác là cô định kéo dài chuyện này đến bao lâu nữa, và cô nói rằng cô hình dung có thể tận hưởng thêm khoảng sáu tháng nữa, nhưng anh nghi ngờ điều đó. Cô không có một chút bản năng giết người nào trong người, và hai người anh em của anh có thể trở thành những tên khốn vô cùng quyến rũ khi họ quyết tâm làm điều đó. Và trong một thời gian dài cho đến nay, cô đã chơi những trò tinh quái nhiều hơn là trừng phạt.
Cal đặt đầu ghế của mình vào đúng chỗ và quăng cho Gabe một cái nhìn bực tức. “Nói anh biết thêm một lần nữa xem, Rach. Tại sao vị thánh lười biếng mà em đã cưới đó lại không thể giúp em sắp xếp đồ đạc?”
Rach với xuống vuốt ve Snoozer, con mèo tam thể của họ. “Nào, Cal, anh biết là Gabe bị tật ở lưng rồi còn gì. Em chỉ không nghĩ rằng làm cho nó trầm trọng hơn là một điều khôn ngoan thôi.”
Cal lẩm bẩm điều gì đó nghe như thể “Tật ở lưng ư, cái mông đây này.”
Rachel giả vờ như cô không nghe thấy, trong khi Gabe cố gắng ủng hộ người vợ yêu dấu của mình bằng cách làm ra vẻ như một người thực sự bị tật ở lưng vậy.
Khi anh thơ thẩn trên ngưỡng cửa, anh nhận ra rằng sau một năm kết hôn, anh vẫn không hề tiến gần đến cảm giác mệt mỏi khi ngắm nhìn cô. Trong buổi nấu ăn ngoài trời ngày hôm nay, cô mặc một chiếc quần soóc đi bộ cắt may và một chiếc áo bầu lụa, cả hai thứ đều có màu xanh tía của hoa lan dạ hương vốn đã xuất hiện trước nhà trong mùa xuân này. Một đôi hoa tai nạm kim cương nhỏ đu đưa trên sợi dây mỏng tang sáng lấp lánh qua những lọn tóc màu nâu đỏ, lúc này nó đã được cắt ngắn hơn nhưng vẫn hơi rối, đúng theo cái cách mà anh thích. Anh đã mua cho cô một đôi hoa tai kim cương lớn hơn, nhưng cô đã bắt anh phải đổi chúng, nói rằng kích thước như thế này phù hợp với cô hơn.
Điều mà anh thích nhất về vẻ bề ngoài của cô ngày hôm nay – và hầu hết mọi ngày, nếu nói về chuyện đó – là đôi dép của cô, một đôi sandal mảnh khảnh màu bạc với cái gót cao vút nhọn hoắt. Anh yêu những đôi sandal đó. Anh yêu tất cả những đôi dép mà anh mua cho cô.
“Cal, chiếc ghế bành đó … Em ghét phải nhờ, nhưng anh luôn quá ngọt ngào trong chuyện giúp đỡ em. Liệu anh có phiền nếu di chuyển nó đến gần lò sưởi hơn không?”
“Không hề.” Gabe gần như có thể nghe thấy tiếng Cal nghiến răng khi ông anh trai của anh nhấc chiếc ghế lên và băng qua căn phòng.
“Hoàn hảo.” Rachel cười rạng rỡ với Cal.
Cal trông tràn trề hi vọng. “Thật chứ?”
“Không, anh nói đúng. Nó trông chẳng hoàn hảo chút nào. Có lẽ nên để cạnh ghế trường kỷ chăng?”
Vào đúng lúc đó, cánh cửa sau nhà bật mở và Jane phóng băng qua họ vào trong phòng tắm. Cal liếc nhìn đồng hồ và thở dài. “Đúng như lịch trình.”
“Ba bà bầu và một cái phòng tắm.” Ethan lắc đầu. “Không phải cảnh tượng đẹp đẽ gì. Em hi vọng là anh sẽ hoàn thành việc mở rộng ngôi nhà này sớm, Gabe.”
“Sẽ xong trước mùa đông.”
Không giống như những người khác, bố mẹ anh đã thích Rachel ngay giây phút họ gặp cô, và mẹ anh đã chuyển nhượng ngôi nhà trên núi cho họ như là một món quà cưới. Mặc dù họ có đủ tiền để mua một ngôi nhà xa xỉ hơn nhiều, nhưng cả hai người họ đều thích sống trên đỉnh Núi Heartache, và họ thậm chí còn không thèm cân nhắc đến chuyện chuyển đi. Tuy vậy, họ cần nhiều phòng hơn, vì thế họ đang xây một khu nhà mở rộng hai tầng trên cao ngay phía sau được thiết kế hoàn toàn theo lối kiến trúc mộc mạc của ngôi nhà, trong khi nó lại cho họ có thêm khoảng không gian mà họ cần đến.
Bất chấp toàn bộ đống xây dựng hỗn độn, Rachel vẫn muốn tổ chức một bữa tiệc ngoài trời trong gia đình để ăn mừng sự việc Gabe chính thức nhận nuôi Chip. Đó là một sự kiện lớn cho tất cả mọi người trong gia đình ngoại trừ Chip và Gabe. Họ đã nhận nhau một năm trước vào cái đêm Rachel bị tống vào tù rồi.
“Chí ít thì mỗi lúc chúng ta chỉ có một trong những bà vợ nôn ọe.” Ethan nói. “Nhớ lại khi tất cả chúng ta ở đây trong đêm Noel, và cả Rachel lẫn Kristy cùng bị nôn một lúc.”
Cal rùng mình. “Đó không phải là một chuyện mà bất cứ ai trong chúng ta có thể quên được.”
Để tránh đống gạch vụn xây dựng, họ đã lập một khu picnic gần khu vườn của Rachel, lúc này đang khoe sắc sặc sỡ với những bụi hoa hồng mà họ đã trồng, và giờ Kristy gọi vọng vào từ phía cửa sổ đầu hồi. “Rachel, ra đây nào. Em phải nhìn thấy trò mới của Rosie.”
“Em sẽ ra ngay đây.” Cô vỗ lên lưng Cal. “Chúng ta có thể hoàn thành việc này sau.”
Con mèo lút cút theo sau khi Rachel khệ nệ bước về phía cửa. Cô để toàn bộ sức nặng của mình trên gót chân và cái bụng lùm lùm của mình dẫn đường. Gabe cảm thấy một làn sóng tự hào thuần chất đàn ông dâng lên vì biết rằng anh đã làm điều đó với cô. Trong một tháng nữa đứa bé sẽ ra đời, và không ai trong hai người họ có thể chờ được.
Ngay khi Rachel biến mất, Cal và Ethan liền đổ ập xuống ghế trường kỷ mà họ đã phải di chuyển đến bốn vị trí khác nhau. Gabe cảm thấy tội nghiệp và đem cho họ mỗi người một chai bia. Rồi anh ngồi xuống trên chiếc ghế bành mà anh ngờ là anh sẽ phải vật lộn để đem nó về chỗ cũ ngay khi anh em của anh rời khỏi đó và nhấc lên chai bia của mình. “Đây là dành cho ba người đàn ông may mắn nhất trên trái đất.”
Cal và Ethan mỉm cười, và trong một lát, họ chỉ ngồi đó nhấm nháp chai bia của mình và nghĩ về chuyện họ đã thực sự may mắn đến chừng nào. Cal đã hoàn thành năm đầu tiên về khóa học y khoa ở UNC, và anh với Jane đều rất thích cuộc sống ở trên Đồi Chapel. Những kiến trúc sư đã hoàn thành những kế hoạch cải tạo mà sẽ làm cho cái lăng tẩm đó trở nên một khu nhà hiện đại rộng lớn. Nó sẽ trở thành ngôi nhà vĩnh viễn cho họ khi Cal hoàn thành khóa thực tập của mình và quay trở lại tham gia vào cơ sở khám chữa bệnh của bố anh.
Ethan dường như cuối cùng cũng tìm được sự bình yên trong vai trò là một mục sư của mình, mặc dù anh vẫn phàn nàn về hàng loạt những thư ký nhà thờ mà anh đã phải chịu đựng trong một nỗ lực vô vọng nhằm để thay thế chỗ của Kristy, vì vợ anh không chịu rời bỏ công việc dạy dỗ ở trường mầm non của mình để quay lại làm việc cho anh. Và Rachel …
Chip lao vào trong nhà, theo sau là Sammy, chú chó Lab lông đen một năm tuổi của nó. Sammy xông về phía Gabe, trong khi Chip chạy về phía Cal. “Rosie đúng là một cái gai.”
“Lần này thì con bé làm gì thế, anh bạn nhỏ?” Cal ôm chầm lấy con trai của Gabe. Từ phía sau ngôi nhà, cái bánh xe trên chuồng chuột đồng kêu lên ken két.
“Phá tan cái pháo đài của con ngay sau khi con vừa xây xong.”
“Con không phải chịu đựng điều đó.” Cal nói. “Bảo con bé là không. Hoặc xây pháo đài của con ở phía trước nơi mà con bé không thể tìm thấy con.”
Chip nhìn anh với vẻ quở trách. “Em ấy chỉ giúp đỡ thôi, và em ấy không cố ý làm hỏng.”
Cal đảo tròn mắt. “Một hôm nào đó con và bác Cal của con sẽ phải có một cuộc nói chuyện thật dài về chuyện đối phó với phái đẹp thôi.”
Chip lảng vảng về phía Gabe, bò lên lòng anh, và ngồi ngay ngắn ở đó. Sáu tuổi đầu, nó đã bắt đầu lớn bổng lên và chẳng bao lâu chân nó sẽ chạm sàn, nhưng nó vẫn thích cuộn tròn trong lòng Gabe. Con Lab yêu quý của Chip nằm dài vắt ngang chân Gabe. “Bố biết con đang nghĩ là chuyện gì sắp xảy ra không?”
Gabe hôn nhẹ lên đỉnh đầu thằng bé. “Gì thế, con trai?”
Chip thở dài với vẻ cam chịu. “Con nghĩ là khi con và Rosie lớn lên, có lẽ bọn con sẽ lấy nhau, giống như bố với mẹ ấy.”
Ba người đàn ông không cười trước lời tuyên bố đó. Tất cả bọn họ đã thống nhất là sẽ tôn trọng sợi dây ràng buộc bí ẩn đã hình thành giữa hai đứa trẻ, mặc dù không ai trong số họ hoàn toàn hiểu được điều đó.
“Đôi khi người đàn ông phải làm những gì mà một người đàn ông phải làm.” Cal nhận xét.
Chip gật đầu. “Đó là những gì mà con đã nghĩ.”
Đến lúc này thì tất cả bọn họ đều cười phá lên.
Một tiếng gào ầm ĩ của Rosie vọng đến từ phía sân bên hông nhà. Sammy ngẩng đầu lên khỏi chân Gabe, còn Chip thở dài. “Tốt hơn hết là con nên ra thôi. Em ấy đã xoay ông bà nội chỉ bằng ngón tay út thôi đấy.”
Ba người đàn ông chờ cho đến khi Chip và con chó của nó biến mất, rồi nhìn nhau cười nhăn nhở. Cal lắc đầu. “Thằng bé đó như quỷ ấy. Sáu tuổi mà như ba mươi vậy.”
Ethan mỉm cười. “Em chỉ hi vọng ba đứa bé mới sẽ tuyệt diệu bằng một nửa hai đứa nó thôi.”
Gabe liếc qua cửa sổ sau nhà. Shadow, một con chó collie lai mà anh đã nhận nuôi vài tháng trước đó đang nằm một cách kiên nhẫn trên mặt đất và để Rosie chải lông cho nó. Chip tiến đến chỗ bố mẹ anh, ông nội Bonner nắn nắn bắp tay của thằng bé, còn bà nội thì với tay ra và vò mái tóc nó.
Anh rất vui mừng vì bố mẹ anh đã quay trở lại từ Nam Mỹ, không chỉ vì bản thân anh, mà còn vì cả Chip nữa. Gia đình Bonner đã tiếp nhận con trai anh bằng trái tim yêu thương của mình, cùng với cả mẹ anh nữa. Chip giờ cũng đã có bạn bè, và nó rất giỏi ở trường mẫu giáo. Gabe rất tự hào về thằng bé.
Jane, trông có vẻ khỏe khoắn, chỉ hơi xanh một chút, xuất hiện trở lại trong phòng khách. Tasha, một con mèo già mà Gabe đã cứu sống ở trại tế bần, đủng đỉnh theo sau cô. Jane đang có thai ở cuối tháng thứ hai và vô cùng cuồng nhiệt vì hạnh phúc mỗi khi cô không bị nôn mửa.
Cal định đứng dậy nhưng cô vẫy anh ngồi xuống trở lại. “Em ổn cả. Cứ tán gẫu với hai chú đi.”
Họ trao đổi nụ cười và Cal vỗ lên mông cô.
Gabe nghĩ về chuyện anh thích làm như thế nhiều đến thế nào. Không phải vỗ mông Jane, dĩ nhiên rồi, mà là Rachel. Có thể vỗ mông một người phụ nữ bất cứ khi nào ta muốn là một trong những điều tuyệt diệu nhất mà hôn nhân mang lại, mặc dù chưa từng có ai nói với ta điều đó.
“Em nói chuyện với Carol Dennis ngày hôm qua.” Ethan nói.
Gabe và Cal trao đổi cái nhìn dữ tợn. Ký ức về cái ngày mà Bobby Dennis đã gây nguy hiểm đến tính mạng của con họ là một điều mà họ không bao giờ có thể quên đi. Cả Ethan và Kristy cũng thế. Họ vẫn còn tự trách bản thân mình vì đã để lại bọn trẻ một mình trên xe ô tô, mặc dù không ai đổ lỗi cho họ về chuyện đó.
Đã phải mất sáu tháng trời để Bobby Dennis hồi phục lại từ các chấn thương của mình, nhưng vụ tai nạn ô tô hóa ra lại là một điều may mắn trá hình cho cậu bé. Cậu ta đã sạch sẽ và tỉnh táo trong suốt năm vừa rồi, và hai mẹ con cậu ta đã tham dự khóa tư vấn tâm lý mà cả hai người họ cùng cần đến tuyệt vọng.
Gabe ngờ rằng mối quan hệ của họ sẽ luôn luôn khó khăn, nhưng theo Ethan, họ cuối cùng cũng đã chịu nói chuyện. Bobby cũng đã ngừng đổ tội cho Rachel về những rắc rối của cậu ta, đó là một điều tốt, bởi vì nếu Gabe vẫn còn tin rằng cậu bé đó là một mối đe dọa đối với cô, anh hẳn là sẽ làm cho cậu ta phải cuốn xéo khỏi thị trấn, bất kể tư vấn tâm lý hay không.
“Carol nói là Bobby đang có kế hoạch bắt đầu học đại học vào tháng Tám. Cậu bé thực ra đã tốt nghiệp trung học với vài mức điểm khá ấn tượng.”
Cal lắc đầu. “Anh vẫn không thể tin được cái cách Rachel vẫn cứ tiếp tục đến thăm nó ở trong bệnh viện. Cô nàng này đúng là có trái tim lấn át đầu óc. Hai em biết mọi người nói gì về điều đó rồi, đúng không? Rằng nếu Rachel không đến thăm cậu bé, nó sẽ không …”
Gabe rên lên. “Đừng nói chuyện đó.”
“Điều đó nhắc em nhớ lại.” Ethan liếc ra ngoài cửa sổ về phía Kristy, lúc này đang nắm lấy tay Rosie đặt lên bụng mình để con bé có thể cảm thấy em bé đang đạp. Anh mỉm cười, rồi quay trở lại với cuộc thảo luận trước mắt. “Em sẽ cần anh giúp một chút về chuyện Rachel. Brenda Meers đang mất một thời gian khá dài bình phục lại từ bệnh viêm phổi, và em muốn Rachel đến thăm cô bé.”
“Lại chuyện hay rồi đây.” Cal duỗi dài chân ra và trông có vẻ muốn phá ra cười.
Gabe nghĩ anh và Ethan đã có một thỏa thuận về chuyện này, và anh nhìn cậu em trai với vẻ bực tức. “Eth, anh đã bảo em lần trước là anh sẽ không liên quan gì đến chuyện này rồi còn gì. Em là Mục sư của Rachel, và tự em sẽ phải nói chuyện với cô ấy.”
Ba người đàn ông nhấm nháp bia và nghĩ về chuyện nhiệm vụ đó sẽ khó khăn đến mức nào.
“Em nghĩ rằng cô ấy sẽ giữ cái thế đối đầu này đến bao giờ?” Cal cuối cùng cũng hỏi.
“Em sẽ cho cô ấy thêm bốn mươi năm nữa.” Gabe trả lời.
Ethan giơ tay lên. “Em không phải là người xấu ở đây. Em không biết liệu chị ấy có chữa lành được cho mọi người hay không, nhưng sự thật là, rất nhiều người trong số họ dường như khỏe hơn rất nhiều sau khi chị ấy ngồi với họ một lát.”
Cả bọn thú bị thương cũng khỏe hơn. Gabe luôn luôn tìm lý do để cô chạm vào những con vật mà anh phải cứu chữa. Anh không hiểu nó xảy ra như thế nào. Anh chỉ biết rằng chúng dường như lành lại nhanh hơn sau khi cô đã chạm vào chúng.
“Một người chữa bệnh bằng đức tin không chịu thừa nhận.” Bởi vì Cal không phải là người phải đối phó với Rachel nên anh vẫn tiếp tục trông có vẻ buồn cười. “Không ai trong thị trấn này có một lời xấu xa về cô ấy kể từ pha kỳ diệu của Emily. Và khi Bobby Dennis bình phục lại từ vụ chấn thương cột sống sau khi các bác sĩ nói cậu bé sẽ bị bại liệt đó …”
“Mọi người yêu quý chị ấy.” Ethan nói. “Thật là mỉa mai. G. Dwayne bảo với mọi người ông ta có thể chữa bệnh nhưng ông ta lại không thể. Rachel thì cứ khăng khăng là mình không thể trong khi chị ấy thực sự có thể.”
“Chúng ta không biết chắc chắn chuyện đó.” Gabe chỉ ra. “Có thể tất cả những chuyện đó chỉ là sự trùng hợp. Chỉ cần làm như em đã từng làm trước đây thôi, Eth. Bảo với Rachel là Brenda bị ốm và cần được động viên. Miễn là em không đề cập đến chuyện chữa bệnh, em biết cô ấy sẽ không từ chối em đâu.”
“Chị ấy không trở nên nghi ngờ về tất cả những vụ đau ốm mà em cứ cử chị ấy đi thăm hay sao?”
“Cô ấy quá bận rộn với Chip, và vụ cải tạo lại ngôi nhà, và đứa bé sắp sinh, và các lớp học, và lập kế hoạch cho số tiền mà cô ấy có sau khi bán chỗ kim cương của G. Dwayne đến nỗi anh không nghĩ rằng cô ấy có thời gian để mà nghi ngờ.” Cô cũng quá bận rộn với anh, nhưng Gabe không nhắc đến chuyện đó bởi vì anh không muốn khoe khoang khoác lác trước mặt hai người anh em của mình. Như thế không có nghĩa là Cal và Ethan không có nhiều cơ hội để khoe khoang khoác lác về chính bản thân họ.
Rachel thích những khóa học tài chính mà cô đang theo học tại trường cao đẳng cộng đồng trong khu vực, mặc dù cô cứ giả vờ rằng cô làm thế chỉ bởi vì anh quá vô vọng với tiền bạc của mình. Nếu cô để chuyện đó lại cho anh, cô nói, họ sẽ kết thúc trong một ngôi nhà tranh xơ xác.
Chỉ để gây khó khăn cho cô, anh chỉ ra rằng cô sẽ không bao giờ phải lo lắng về ngôi nhà tranh xơ xác nếu như cô cứ bám víu vào chút gia tài của G. Dwayne thay vì sử dụng nó cho cái quỹ từ thiện vật nuôi sau khi đã trả hết các món nợ của ông ta, nhưng cô không thèm để ý. Cô và Ethan đang làm việc cùng nhau để thành lập một tổ chức có quy mô cả nước nhằm hỗ trợ những bà mẹ đơn thân có thể đứng được trên đôi chân của mình bằng cách cung cấp dịch vụ trông trẻ tươm tất trong khi họ tham gia các khóa học và bắt đầu những công việc mới. Rachel đã tạo ra một sự nghiệp hoàn hảo dành cho bản thân cô.
Cô cũng đã giúp cộng đồng bằng cách thiết lập một nhóm điều hành bãi chiếu bóng Niềm Kiêu hãnh của Carolina trên cơ sở phi lợi nhuận. Bãi chiếu đã trở thành điểm tụ tập phổ biến nhất trong thị trấn trong những ngày cuối tuần suốt mùa hè.
“Thật khó để tin rằng … Chỉ mới hơn một năm trước thôi, tất cả mọi người ở Salvation đều ghét cay ghét đắng cô ấy. Giờ thì cô ấy đã trở thành nữ anh hùng ở đây.” Cal nói với một vẻ tự hào hơi thái quá đối với một người đã từng một lần cầm đầu trong những kẻ hành hạ cô.
Rachel bế Snoozer trên tay và thò đầu vào qua cánh cửa lưới. “Mọi người đã đói bụng rồi, Gabe. Bắt đầu nướng thịt được rồi chứ?”
Ba người đàn ông thong thả bước ra ngoài sân sau nơi bố mẹ họ đang ngồi cùng nhau trên một cái chăn cũ với Rosie ngồi chễm chệ giữa họ và mấy con chó đang nằm gác đầu gần đó. Ethan bước về phía Kristy, và cô rúc vào anh. Cal quàng tay quanh người Jane, rồi với tay ra và vỗ lên cái bụng mới lùm lên của vợ.
Gabe đơn giản chỉ đứng đó, tận hưởng hình ảnh của những người mà anh vô cùng yêu thương đó. Rachel đặt một chồng đĩa giấy lên chiếc bàn picnic và ngẩng lên nhìn anh. Anh mỉm cười với cô, và cô mỉm cười đáp lại, suy nghĩ của họ khớp với nhau một cách hoàn hảo.
Em yêu anh, Gabe.
Anh yêu em, Rach.
Chip lao về phía trước. Gabe biết thằng bé muốn gì và anh giơ hai tay ra.
Một giây sau, Chip được đặt lên trên vai anh, hai tay ôm chặt lấy trán bố nó, chân đu đưa trên ngực anh.
Rachel bắt đầu khóc.
Đôi khi cô vẫn khóc trong những buổi tụ tập gia đình khi niềm hạnh phúc của cô trở nên quá choáng ngợp. Tất cả bọn họ đều đã quen với cảnh đó. Họ thích trêu chọc cô về nó. Họ cũng sẽ trêu chọc cô ngày hôm nay. Sớm thôi… Có lẽ là sau bữa trưa…
Nhưng vào lúc này, Cal cần phải thông cổ họng. Jane sụt sịt. Ethan ho khẽ. Kristy chấm lên khóe mắt. Mẹ anh đưa cho bố anh một tờ khăn giấy.
Trái tim Gabe như căng phồng lên. Cuộc sống thật tuyệt vời trên đỉnh Núi Heartache.
Anh ngửa mặt lên trời và bật cười lớn.
------HẾT ------
Dream A Little Dream (Tiếng Việt) Dream A Little Dream (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Dream A Little Dream (Tiếng Việt)