Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
26. Nghĩa Trang Chó
C
ả hai đi xuyên qua thành phố Pa-ri. Màn đêm đã buông xuống từ lâu. Đi được một đoạn, Linh Cẩu gần như ngay lập tức chạy vụt ra từ góc phố nơi anh vừa khuất dạng. Miệng ngậm một con chim lớn và chạy thục mạng. Đuổi theo Linh Cẩu là một oog to béo quấn tạp dề màu trắng đang kêu thất thanh: “Bắt hộ tôi thằng ăn cắp!” Người đi đường ai cũng cười. Linh Cẩu chạy như bay qua chỗ Cún Bụi ngồi. Cún Bụi chần chừ một giây (thời gian một tia chớp lóe sáng) rồi lấy đà phóng thẳng vào giữa hai chân ông to béo đang đuổi theo Linh Cẩu.
Một tiếng rú rất to, một tiếng rơi như tiếng máy bay gãy cánh, bầu trời đen như sụp xuống và Cún Bụi nhảy thật nhanh lên vỉa hè, rồi không cần suy nghĩ mặc dù vẫn còn hơi choáng váng, ba chân bốn cẳng chạy theo Linh Cẩu lúc đó cũng vừa biến mất sau một góc phố khác.
Bây giờ chúng bước song song bên nhau và Cún Bụi náo nức hỏi một thôi một hồi:
-Chúng mình đi đâu?... con chim này để làm gì? …còn lão Tạp Dề Trắng, anh có nghĩ là lão đã chết không? … Chúng mình đi đâu hả anh?
Nhưng Linh Cẩu chỉ cắm cúi bước thật nhanh, miệng cắn chặt con mồi, im lặng, cặp mắt còn sáng hơn bình thường.
Cuối cùng, chúng cũng ra đến được bờ sông Xen. Đó là giới hạn bóng tối của Pa-ri. Ở đó có những nhà máy nằm im lìm trong ánh sáng vàng lờ nhờ của những cây đèn đường cũ kỹ. Dòng sông lặng trôi, đen thẫm chẳng khác nào bầu trời trên cao. Một cây cầu bắc ngang qua sông. Và cây cầu với những ngọn đền sáng ấy đã chiếu rọi màn đêm xung quanh, tạo thành một vầng sáng chói mắt. Hình như Linh Cẩu có vẻ do dự trong một giây. Cặp lông mày của anh nhíu lại, con ngươi trong mắt nhỏ lại. Anh hướng về chỗ có ánh sáng, đăm đăm lục soát bóng tối. Cún Bụi quan sát anh. Đột nhiên, ánh mắt của anh sững lại. Cún Bụi nhìn về hướng Linh Cẩu đang nhìn. Thoạt tiên, Cún Bụi không nhìn thấy gì, nhưng rồi một khối đen thình lình hiện ra, bên kia bờ sông, ở phía cầu: một hàng câu. Những thân cây khổng lồ! Mặc dù bị những tiếng ầm ầm trong thành phố át đi, nhưng ở đây người ta vẫn nghe được tiếng lá reo xào xạc. Rặng cây nhô lên từ một hòn đảo nhỏ nằm giữa luồng nước xoáy. Được chiếu sáng từ bên dưới, những tán lá lay động như đang truyền tới bóng đêm bức thông điệp ngắn lấp lánh màu trắng bạc. Linh Cẩu tiếp tục đi. Cún Bụi theo sau, bước lên cầu, đi giữa hai bức tường ánh sáng đẹp rực rỡ. Và lần đầu tiên nó nhin thấy rõ con chim mà Linh Cẩu ngậm trong miệng. Bộ lông đẹp thật! Màu vàng và màu đỏ còn hơn tất cả những sắc đỏ khác. Và hàng chục màu khác thậm chí còn rực rỡ hơn màu vẽ của Lợn Rừng. Cún Bụi bắt đầu đặt câu hỏi:
-Con chim này để làm gì hả anh? … Nhưng trước hết, đó là con chim gì hả anh, thuộc họ nào? Nó là chim vẽ hay chim thật?
Linh Cẩu vẫn không trả lời. Anh tiếp tục đi, đầu ngẩng cao, cổ vươn ra vì trọng lượng của con chim. Một con chim rất to, to hơn cún bụi nhiều.
Sau cùng chúng cũng sang đến đầu cầu bên kia, trước một hàng hiên lớn được ghép bằng những tảng đá rời. Có dòng chữ khắc bên trên nhưng dĩ nhiên Cún Bụi không đọc được. Cánh cổng làm bằng sắt uốn đang mở toang như mời mọc. Nhưng Linh Cẩu không vào vội. Anh tiến lên phía trước hai bước, đặt con chim giữa hai trụ cổng rồi lùi lại ngồi chờ. Cún Bụi cũng ngồi xuống bên cạnh, thì thào hỏi khẽ:
-Chỗ này là chỗ nào hả anh?
Linh Cẩu đáp, mặt không biểu lộ một chút cảm xúc:
-Đây là nghĩa trang chó.
-Thế chúng ta đang đợi cái gì vậy? Cún Bụi thì thào hỏi, trong bụng nửa muốn tiến qua cổng ngay lập tức nửa muốn bỏ chạy.
-Chúng ta chờ thôi. Rồi chú mày sẽ thấy.
Phía sau cánh cổng, mọi vật tối om. Trong bóng tối mờ mờ, khu nghĩa trang có vẻ rất hoang vắng. Chỉ nhìn thấy một cái bóng đồ sộ của pho tượng tạc một chú chó Xanh-béc-na cổ đeo lủng lẳng một thùng rượu rum nhỏ, mồm ngầm khẽ khàng một đứa bé . Gió thổi rì rào. Nước vỗ bập bềnh vào bờ sông quanh đảo. Sau một thời gian chờ đợi khá lâu, một con mèo xuất hiện. Một cô nàng mèo Ai Cập rất đẹp, thân hình thon dài, chắc nịch, bộ lông vàng sẫm. Như thể cô ta do bóng tối sinh ra. Cún Bụi giật nảy mình và gầm gừ đe dọa.
Linh Cẩu ra lệnh:
-Chú mày có im đi không?
Cô nàng mèo ngồi đối diện đưa mắt nhìn chúng. Ra vẻ ung dung, thoải mái, không hề nao núng. Chờ cho Cún Bụi hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cô nàng Ai Cập mới cúi xuộng ngậm ngang cổ con chim lôi vào trong nghĩa trang. Bấy giờ, Linh Cẩu mới ra lệnh:
-Ta vào đi thôi!
Thực ra nghĩa trang không tối như nhìn từ bên ngoài. Ánh sáng của cây cầu hắt ra đây đó giữa những cành cây thấp trông giống như tia nắng chiếu xiên trên mỗi ngôi mộ, hệt như cảnh trong giáo đường. Khắp xung quanh đều là đêm tối. Có đủ kiểu mộ, những ngôi mộ nguy nga như một tòa nhà hoặc những ngôi mộ nhỏ, hình vuông bằng đá cẩm thạch, đá hoa cương hoặc xi măng đơn giản với đủ thứ khắc bên trên: Pô-lút, Mi-lo, Tác-canh (bằng chữ mạ vàng), Pê-pe, Pơ-lút, Bi-bích, Lúc-ky, Mu-mút (thậm chí còn khắc vào mặt đá hoặc viết bằng sơn lên mặt xi măng). Linh Cẩu kính cẩn đọc từng cái tên và những câu bày tỏ lòng thương tiếc mà người chủ đã ghi ở phía dưới:Vĩnh biệt Mu-mút thân yêu, người bạn của chúng ta. Lúc nào chúng ta cũng nghĩ đến con- Nơi yên nghỉ của Phăng-tu, người bạn đồng hành trong những ngày hạnh phúc cũng như những ngày buồn khổ - Vĩnh biệt Lây-la, ta khóc thương con – Bi-sông, người bạn tốt, tốt hơn bản thân tôi,… và tất cả những lời tiếc than của những người chủ bị mất chó mà khách đến viếng nghĩa trang tưởng như còn nghe đâu đây.
Ngôi mộ nào cũng có hoa. Nhiều cây to mọc xen giữa những ngôi mộ tươi tốt và rắn rỏi lạ lùng.
Linh Cẩu cho biết:
-Đó không phải là cây mà là hóa thân của những con chó đấy!
Nhưng điều làm Cún Bụi ngạc nhiên hơn cả là trong nghĩa trang có rất nhiều mèo. Như thể nới này là giang sơn của chúng. Một trong bọn chúng, một con mèo đen mảnh khảnh, mềm mại, hiền lành đang dùng móng chân vạch thêm một nét thật đẹp trên lớp cát phủ quanh một ngôi mộ bằng đá pô-fia màu hồng được trang trí bằng những lông chim. Những chiếc lông chim mà Cún Bụi ngay lập tức nhận ra.
Linh Cẩu gật gù:
-Thế đấy! Mộ của loài cho chúng ta ban ngày được con người gìn giữ và trang trí, nhưng ban đêm, đó là bọn mèo… Và chúng chăm sóc rất chu đáo! Anh hất hàm ra hiệu cho Cún Bụi chú ý đến một đôi mắt vàng rực ở gần đấy đang chăm chăm nhìn hai đứa, không hề chớp mắt.
Ngay cổng nghĩa trang, bên phải lối vào, là ngôi mộ có rất nhiều hoa của một chú chó vô chủ sống rất cô độc, nhưng chú đã chọn đây là nơi yên nghỉ cuối cùng, bên cạnh nhưng người bạn đồng loại hạnh phúc.
Cún Bụi muốn đi xem vòng nữa. Linh Cẩu bằng lòng. Cún Bụi muốn Linh Cẩu đọc lại lần nữa những cái tên ghi trên mộ. Linh Cẩu đọc lại tên những chú chó ở nghĩa trang. Cún Bụi muốn nghe lại những câu chữ khắc trên bia. Linh Cẩu chiều ý, đọc lại những câu khắc trên bia. Cún Bụi muốn đi thêm vòng thứ ba. Linh Cẩu từ chối:
-Không, chúng ta còn phải về nhà.
Cả hai đi ra cổng. Lặng lẽ, “Con người quả thực khó lường!” Cún Bụi đại khái đã nói như thế. “Nhưng mèo cũng chẳng hơn gì!” Cún Bụi đại khái đã nói thêm như vậy. Nó không có khả năng nghĩ lâu hơn nữa. Câm lặng, choáng váng, lóa mắt, lặng đi như bị thôi miên, nó có cảm giác đang bước trên mây.
Cả hai đã ra đến cổng. Vừa nhắc đến thì gặp ngay con mèo đang ngồi ở đó. Cô mèo Ai Cập lúc nãy. Bắt chước Linh Cẩu, Cún Bụi ngồi xuống trước mặt cô ta. Cô mèo nheo mắt, hất hàm trỏ vào một góc nghĩa trang và đứng lên đi, đuôi dựng thẳng như bọn mèo vẫn thường làm mỗi khi kéo nhau đi ăn.
Linh Cẩu nói:
-Đi theo cô ấy, I-ta-li mới chúng ta đi ăn tối đấy.