My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: Dư Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Công Hoan
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 34
Cập nhật: 2023-03-26 23:06:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
ùa hè năm nay, từ ngoài phố về nhà, Hứa Tam Quan nói với Hứa Ngọc Lan:
Dọc đường về đây anh không thấy mấy nhà có người, họ đổ hết ra phố. Cả đời chưa bao giờ anh thấy trên đường phố đông nghìn nghịt đến như thế, người nào cũng đeo băng đỏ trên cánh tay, đi diễu hành, viết biểu ngữ, dán báo chữ to, trên tường phố lớn, toàn báo chữ to, tờ nọ dán chồng lên tờ kia, càng dán càng dầy, trông bức tường nào cũng như mặc áo bông suốt lượt, anh còn nhìn thấy chủ tịch huyện, cái lão người Sơn Đông béo phệ, trước kia có thể nói là người có máu mặt nhất Thành phố, trước kia mỗi khi anh trông thấy ông ta, lần nào ông ta cũng bưng trên tay một cốc trà, bây giờ tay ông ta cầm một cái chậu rửa mặt rách, vừa gõ vừa chửi bản thân, chửi đầu mình là đầu chó, chửi chân mình là chân chó…
Hứa Tam Quan hỏi:
Em biết không? Tại sao nhà máy không làm việc, hàng quán đóng cửa, trường học không giảng dạy, em cũng khỏi cần đi rán bánh quẩy? Tại sao có người treo cổ trên cây, có người cũi trong chuồng bò, có người bị đánh chết tươi? Em biết không? Tại sao Mao chủ tịch nói câu nào là có người soạn câu ấy thành bài hát, là có người viết câu ấy lên tường, viết lên mặt đất, viết lên ô tô, lên tầu thuỷ, lên ga trải giường, lên khăn phủ gối, lên cốc chén, lên xoong chảo, ngay cả trên tường nhà vệ sinh và trên ca nhổ đờm cũng có? Tên gọi Mao chủ tịch tại sao dài dằng dặc như thế? Em nghe này: Mao chủ tịch lãnh tụ vĩ đại người thầy vĩ đại thống soái vĩ đại tay lái vĩ đại muôn năm muôn năm muôn muôn năm. Tổng cộng là ba mươi chữ, phải đọc một mạch những chữ đó, không được lấy hơi giữa chừng. Em biết tại sao không? Bởi vì cuộc đại cách mạng văn hoá đã bắt đầu….
Hứa Tam Quan nói:
Cuộc đại cách mạng văn hoá diễn ra cho đến hôm nay, anh mới hiểu được đôi chút. Tại sao gọi là cách mạng văn hoá? Thật ra, là một dịp để báo thù cá nhân, trước kia kẻ nào để mất lòng anh, anh liền viết một tờ báo chứ to, dán ra phố, nói kẻ đó là địa chủ lọt lưới cũng được, nói kẻ đó là phản cách mạng cũng được, nói thế nào thì nói. Thời buổi này không có toà án, cảnh sát cũng không có, thời buổi này nhiều nhất là tôị danh, tuỳ tiện đưa ra một tội, viết lên báo chữ to, rồi dán lên, là khỏi cần bản thân anh ra tay, sẽ có người chỉnh anh vào chỗ chết….. Mấy hôm nay, nằm trên giường anh cứ đăm chiêu suy nghĩ, có nên tìm ra một kẻ thù, viết một tờ báo chữ to, báo mối thù xưa. Anh cứ nghĩ đi nghĩ lại, mà không tìm ra một kẻ tư thù nào, chỉ có Hà Tiẻu Dũng có thể coi là một nửa kẻ thù, nhưng thằng đểu Hà Tiểu Dũng đã bị xe tải đâm chết bốn năm trước. Hứa Tam Quan này đối xử tử tế lương thiện với mọi người, mấy chục năm như một ngày, không thù oán ai, thế cũng tốt, mình không có kẻ thù, sẽ không có ai đến dán báo chữ to xỏ lá mình.
Hứa Tam Quan nói chưa dứt lời, Tam Lạc đã đẩy cửa bước vào, nói với bố mẹ:
Có người dán một tờ báo chữ to trên tường cửa hàng lương thực, nói mẹ là con đĩ…
Hứa Tam Quan và Hứa Ngọc Lan giật nảy người, lập tức chạy ra chỗ cử a hàng lương thực, xem tờ báo chữ to trên tường, Tam Lạc nói đúng, trong rất nhiều tờ báo chữ to, có một tờ nói về Hứa Ngọc Lan, bảo Hứa Ngọc Lan là đồ đĩ điếm., là hàng thiu thối, bảo Hứa Ngọc Lan mười lăm tuổi đã làm đĩ, cứ bỏ ra hai đồng là được ngủ một đêm, bảo chở mười xe tải cũng không hết những tay đàn ông đã ngủ với Hứa Ngọc Lan.
Hứa Ngọc Lan chỉ tay vào tờ báo chữ to đó chửi toáng lên:
Mẹ nó mới là con đĩ, mẹ nó mới là hàng thiu thối, mẹ nó mới là gái nhà thổ, những thằng đàn ồng đã từng ngủ với mẹ nó, đừng có nới mười xe tải chở không hết, mà là cả trái đất cũng không chứa hết.
Sau đó Hứa Ngọc Lan quay lại khóc với Hứa Tam Quan, chị vừa khóc vừa nói:
Chỉ có những kẻ không có con trai cháu trai nối dõi tông đường, chỉ có những đứa đầu lên nhọt, gan bàn chân chẩy mủ, mới ngậm máu phun người như vậy…
Hứa Tam Quan nói với người bên cạnh:
Chuỵện này hoàn toàn vu cáo, viết Hứa Ngọc Lan mười lăm tuổi đã làm đĩ là nói bậy! Người khác không biết, chứ tôi lại không biết hay sao? Đêm tân hôn của chúng tôi, Hứa Ngọc Lan chảy bao nhiêu là máu…
Hứa Tam Quan dơ tay làm điệu bộ, nói tiếp:
Nếu mười lăm tuổi Hứa Ngọc Lan đã làm đĩ, thì đêm tân hôn có nhìn thấy máu không?
Không. – Thấy người ta im lặng, Hứa Tam Quan đã trả lời bản thân.
Đến trưa Hứa Tam Quan gọi Nhất Lạc, Nhị Lạc và Tam Lạc đến trước mặt, nói với các con:
Nhất Lạc, con đã mười sáu tuổi, Nhị Lạc, con cũng đã mười lăm tuổi, hai con ra phố lớn sao chép một tờ báo chữ to, tuỳ ý sao chép của ai cũng được, sao chép xong dán đè lên tờ báo chữ to viết vu cáo mẹ con. Tam Lạc mũi chảy dề dề, con còn bé việc khác không làm được, chứ xách xô hồ dán thì chắc là làm được? Nhớ nhá, trong lúc này không được xé báo chữ to, kẻ nào xé báo chữ to, kẻ ấy sẽ là phản cách mạng, cho nên các con chớ có xé, các con sao chép một tờ báo chữ to mới, dán phủ lên tờ báo kia là được. Bố đứng ra làm việc này không tốt, người nào cũng đang chằm chằm nhìn vào bố, các con ra tay làm sẽ không ai chú ý. Trước khi trời tối, ba anh em con làm xong việc này.
Đến tối, Hứa Tam Quan nói với Hứa Ngọc Lan:
Ba đứa con trai của em đã dán lấp tờ báo chữ to kia, bây giờ em có thể yên tâm, không có bao nhiêu người xem đâu, trên phố lớn có hàng đống báo chữ to, ai hơi đâu mà đọc hết? Laị luôn luôn có tờ mới dán lên, chưa kịp đọc tờ này, đã dán phủ tờ mới.
Chưa được hai ngày, một đám người đeo băng đỏ xồng xộc đến nhà Hứa Tam Quan, dẫn Hứa Ngọc Lan đi. Chúng định tổ chức đại hội phê đấu một vạn người tại quảng trường lớn nhất thành phố, chúng đã tìm ra địa chủ, tìm ra phú nông, tìm ra phái hữu, tìm ra phản cách mạng, tìm ra phái đang cầm quỳên đi theo con đường tư bản chủ nghĩa, hạng người nào cũng đã tìm ra, chỉ thiếu một con đĩ. Chúng bảo để tìm ra một con đĩ, chúng đã mất đứt ba ngày, bây giờ chỉ cách khai mạc đại hôị phê đấu có nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng chúng đã tìm được. Chúng ra lệnh:
Hứa Ngọc Lan, mau mau đi theo chúng tao, cứu gấp như cứu hoả.
Sau khi Hứa Ngọc Lan bị dong đi, đến chiều mới trở về. Khi trở về mái tóc bên trái của chị không còn nữa, mái tóc bên phải vẫn còn nguyên, bọn chúng đã cắt cho chị mái tóc âm dương, chia từ giữa đầu sang hai bên, bên trai cắt phẳng lì, y như nửa ruộng lúa đã gặt hết.
Sau khi nhìn Hứa Ngọc Lan, Hứa Tam Quan đã ngạc nhiên kêu thất thanh. Hứa Ngọc Lan bước đến trước cửa sổ, cầm gương ở bệ cửa lên soi, sau khi nhìn thấy mình trong gương, Hứa Ngọc Lan đã oà khóc, chị vừa khóc vừa nói:
Tôi thành thế này ư? Từ nay về sau còn mặt mũi nào gặp ai nữa? Từ nay về sau tôi sống thế nào đây? Dọc đường trở về nhà, ai nhìn thấy tôi cũng chỉ chỉ chỏ chỏ, há miệng cười. Anh Hứa Tam Quan, em vẫn không biết mình xấu như ma mút thế này, em biết nửa mái tóc của mình không còn nữa, nhưng em không biết mình xấu xí như thế này, soi gương em mới biết. Anh Hứa Tam Quan, từ nay trở đi, em làm thế naò? Anh Hứa Tam Quan, trong cuộc phê đấu, bọn chúng hớt tóc em, lúc đó em nghe bên dưới có người cười, em nhìn thấy tóc mình rơi xuống chân, em biết chúng đang cắt tóc mình, em dơ tay lên sờ, bọn chúng đã vả vào mồm em, vả đến nỗi cả hàm răng em đau buốt, em sợ không dám sờ đầu nữa. Anh Hứa Tam Quan, từ nay về sau em sống thế nào đây? Em thà chết quách đi cho rảnh. Em và chúng nó không oan không thù, em và chúng nó không quen biết nhau, tại sao chúng nó cắt tóc em? Tại sao chúng nó không giết quách em cho rồi? Anh Hứa Tam Quan, tại sao anh không nói gì?
Anh còn nói được gì nữa – Hứa Tam Quan đáp.
Sau đó anh than vãn:
Việc đã đến nước này thì còn làm gì được? Em đã cắt tóc âm dương, thời buổi này đàn bà bị cắt tóc âm dương, không lăng loàn,thì cũng là con đĩ. Đã ở vào diện đó, thì em chẳng thể nào thanh minh nổi, không ai tin lời em nói, em có nhẩy xuống sông Hoàng cũng không rửa sạch. Từ nay em đừng đi đâu nữa, em hãy đóng cửa giam mình ở trong nhà.
Hứa Tam Quan cắt nốt nửa mái tóc còn lại của Hứa Ngọc Lan,, sau đó giam vợ ở trong nhà. Hứa Ngọc Lan cũng bằng lòng quanh quẩn ở trong nhà. Nhưng những kẻ đeo băng đỏ trên cánh tay không muốn thế. Cứ dăm ba hôm bọn chúng lại kéo đến dong chị đi. Hứa Ngọc Lan thường xuyên bị lôi đi phê đấu,hầu như Hứa Ngọc Lan đều có mặt trong các cuộc phê đấu to to nhỏ nhỏ toàn thành phố, gần như lần nào chị cũng chỉ đi theo, cho nên Hứa Ngọc Lan nói với chồng:
Bọn chúng không phê đấu em, bọn chúng phê đấu người khác, em chỉ đứng kèm một bên làm phông, để bọn chúng phê đấu người khác.
Hứa Tam Quan nói với ba đứa con:
Thật ra, mẹ các con không phải là đôi tượng bọn chúng cần phê đấu, mẹ các con đi bám theo những tên địa chủ, phản cách mạng, phái hữu và phái đang cầm quyền đi theo con đường tư bản chủ nghĩa, mẹ các con đứng đấy cũng là để làm vì. Mẹ các con theo đấu. Thế nào là theo đấu? Theo đấu là mì chính, món ăn nào cũng cho được, món ăn nào, sau khi cho mì chính cũng ngon miệng.
Về sau, bọn chúng bắt Hứa Ngọc Lan cầm một chiếc ghế ra đứng ở chỗ ồn ào nhất trên đường phố. Hứa Ngọc Lan đứng trên ghế, đeo một tấm biển gỗ trước ngực, biển gỗ bọn chúng làm, viết lên năm chữ: Con đĩ Hứa Ngọc Lan.
Bọn chúng giải Hứa Ngọc Lan ra chỗ đó, sau khi nhìn Hứa Ngọc Lan đeo biển gỗ lên ngực và đứng lên ghế, bọn chúng liền bỏ đi, sau đó thì quên tuột Hứa Ngọc Lan. Hứa Ngọc Lan một khi đã đứng đó là đứng cả ngày, chờ chán chờ chê không thấy bọn chúng quay về, cứ đứng cho đến lúc trời tối, người trên đường phố thưa dần, Hứa Ngọc Lan nghĩ bụng, có lẽ bọn chúng đã quên mình? Sau đó Hứa Ngọc Lan mới cầm ghế, xách biển gỗ về nhà.
Hứa Ngọc Lan thường thường đứng cả ngày trên phố, đứng mệt thì tự ngồi xuống một lúc, lấy tay đấm đấm vào hai đùi, xoa xoa vào hai chân, khi đã đỡ mỏi, lại đứng lên ghế.
Chỗ Hứa Ngọc Lan thường đứng, cách nhà vệ sinh rất xa, có lúc Hứa Ngọc Lan mót đại tiểu tiện, chị đeo biển gỗ đi qua hai đường phố, đến nhà xí ở bên cửa hàng lương thực. Dân phố ai ai cũng nhìn chị hai tay đỡ biển gỗ trước ngực, đầu cúi gằm, đi sát vào mép tường, đi đến trước nhà vệ sinh, chị tháo biển gỗ, để bên ngoài, đại tiểu tiện xong, chị lại đeo biển gỗ, trở về đứng chỗ cũ.
Hứa Ngọc Lan đứng trên ghế, cũng như đứng trên bục phê đấu, đều phải cúi đầu, cúi đầu mới đúng vẻ nhận tội. Hứa Ngọc Lan đứng trên ghế cúi đầu, nhìn chân mình. Mắt cứ chăm chắm nhìn lâu một chỗ sẽ nhức mỏi., có lúc chị đã nhìn người đi lại trên phố. Chị thấy chẳng ai để ý đến mình, tuy rất nhiều người khi đi qua ngước nhìn chị một cái, nhưng rất hiếm người nhìn chị hai cái, Hứa Ngọc Lan cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Chị nói với Hứa Tam Quan:
Em đứng trên phố, thật ra giống y như một cây cột điện chôn tại đó….
Chị nói:
Anh Hứa Tam Quan, bây giờ em không sợ gì hết, tội gì em cũng đã từng chịu, đằng nào thì em cũng đã thế này, tiếp theo đến chết là cùng chứ gì? Chết thì chết, em không sợ chút nào, chỉ có điều thỉnh thoảng nhớ anh, nhớ ba đứa con trai, trong lòng em mới thấy sờ sợ, nếu không có anh và các con, đúng là em không sợ gì hết.
Nhắc đến ba đứa con trai, nước mắt chị lưng tròng, chị nói:
Nhất Lạc và Nhị Lạc không đoái hoài gì đến em, chúng không nói chuyện với em, em gọi chúng, chúng giả vờ không nghe thấy, chỉ có Tam Lạc còn nói chuyện với em, còn gọi em một tiếng mẹ. Ra ngoại em bị hành bao nhiêu là tội như thế, về nhà chỉ có anh là tử tế với em. Em đứng sù chân lên, anh nấu nước nóng cho em ngâm, em về muộn, sợ cơm canh nguội, anh ủ vào trong chăn, em đứng ngoài phố, đem cơm mang nước cho em cũng là anh. Anh Hứa Tam Quan chỉ cần anh đối xử với em tử tế, em không sợ gì hết…
Hứa Ngọc Lan đã ra đứng ngoài phố, thường là đứng cả ngày, Hứa Tam Quan phải đem cơm mang nước cho vợ, đầu tiên Hứa Tam Quan sai Nhất Lạc đem, Nhất Lạc không muốn đem, Nhất Lạc nói:
Bố ơi, bố sai Nhị Lạc đem.
Hứa Tam Quan gọi Nhị Lạc đến bảo:
Nhị Lạc, cả nhà đã ăn cơm, nhưng mẹ con vẫn chưa ăn, con đem cơm cho mẹ.
Nhị Lạc lắc đầu thoái thác:
Bố ơi, bố sai Tam Lạc đem.
Hứa Tam Quan nóng gáy, anh hục hặc:
Tao sai Nhất Lạc đem, Nhất Lạc đùn đẩy cho Nhị Lạc, Nhị Lạc lại đùn đẩy cho Tam Lạc, thằng nhãi Tam Lạc hễ bỏ bát bỏ đũa xuống là chạy mất tăm mất tích. Đòi ăn, đòi mặc, đòi tiêu tiền, tao có những ba thằng con trai, sai chúng mày mang cơm cho mẹ, tao không có đứa con trai nào.
Nhị Lạc nói với Hứa Tam Quan:
Bố ơi, hiện giờ con không dám ra khỏi nhà, hễ ra khỏi nhà, những người biết con, ai cũng gọi con hai đồng một đêm, gọi đến nỗi con cứ cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng lên.
Nhất Lạc nói:
Con thì con đếch sợ chúng nó gọi con hai đồng một đêm, chúng nó gọi con, con cũng gọi lại chúng nó hai đồng một đêm, con còn gọi to hơn chúng nó, con cũng không sợ đánh nhau với chúng nó, chúng nó kéo đến đông, thì con chạy, chạy về nhà vác một con dao bài lại chạy ra, con đe bọn chúng: “ Tao giết người không chớp mắt, chúng mày không tin, cứ đến hỏi con trai ông Phương thợ rèn khắc biết”, con có dao bài trong tay, thì đến lượt chúng nó bỏ chạy. Con không muốn ra khỏi nhà, không muốn ra đường phố, không phải không dám ra khỏi nhà…
Hứa Tam Quan nói với các con:
Không dám ra khỏi nhà phải là bố. Bố ra phố sẽ có kẻ ném đá, nhổ bọt vào mặt, còn có đứa bắt bố đứng lại, sai bố phải vạch mặt mẹ các con giữa phố phường, nếu các con gặp chuyện này, các con có thể nói không biết, nhưng bố không dám nói không biết, bố khác các con. Các con sợ cái gì? Các con sinh trong chế độ mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ, các con đứa nào cũng trong trắng, các con cứ nhìn Tam Lạc mà xem, thằng nhãi con Tam Lạc chẳng phải ngày nào cũng ra ngoài, ngày nào cũng chơi chán chơi chê rồi mới về nhà.Nhưng hôm nay thằng nhãi con này đã chơi quá đà, đã sang buổi chiều, mà nó vẫn chưa về…
Tàm Lạc về đến nhà, Hứa Tam Quan gọi cậu đến hỏi:
Mày đi đâu? ăn cơm sáng xong là bỏ đi, mãi đến giờ mới về. Mày đi đâu? Chơi với đứa nào?
Tam Lạc thưa:
Con đi nhiều nơi lắm, con nhớ không ra. Con không chơi với ai, chỉ có một mình, con chơi với mình.
Tam Lạc đồng ý đem cơm cho mẹ, nhưng Hứa Tam Quan không yên tâm, anh đành phải tự mang. Anh bỏ cơm vào chiếc xoong nhôm nho nhỏ, đi ra phố lớn, từ rất xa, anh đã trông thấy Hứa Ngọc Lan đứng chênh vênh trên ghế, đầu cúi gằm, ngực đeo tấm biển gỗ, tóc đã mọc lưa thưa, nhìn từ xa, giống như đầu một cậu bé. Quần áo trên người Hứa Ngọc Lan rách tơi tả, lưng chị gù xuống, trông y như dấu hỏi thường thấy trên các báo chữ to, hai tay chị buông thõng, do lưng và đầu cao ngang nhau, tay chị chùng đến đùi gối. Trông dáng vẻ của Hứa Ngọc Lan, khi bước đến, trong lòng Hứa Tam Quan đau nhói từng cơn. Bước đến trước mặt vợ, anh nói:
Anh đã đến.
Hứa Ngọc Lan quay đầu đang cúi gằm nhìn thấy Hứa Tam Quan, Hứa Tam Quan dơ dơ cái xoong nhôm trong tay, bảo:
Anh mang cơm đến cho em.
Hứa Ngọc Lan xuống ghế, sau đó ngồi lên ghế, chị đặt tử tế tấm biển gỗ trước ngực xuống, nhận xoong nhôm trong tay chồng, mở vung xoong để lên ghế bên người, chị trông thấy trong xoong toàn cơm là cơm, không có một chút thức ăn, chị cũng không bảo sao, lấy thìa xúc ăn từng miếng., mắt chị nhìn vào chân mình dẫm trên đất, mồm nhai cơm. Hứa Tam Quan đứng cạnh, nhìn vợ nhỏ nhẹ nhai cơm không thành tiếng, nhìn một lát, anh ngẩng lên nhìn người đang đi lại trên phố lớn.
Có mấy người trông thấy Hứa Ngọc Lan ngồi trên ghế ăn cơm, đã tò mò bước đến nhìn vào xoong cơm trên tay chị, hỏi Hứa Tam Quan:
Anh cho chị ấy ăn gì?
Hứa Tam Quan vội vàng cầm xoong cơm trong tay vợ, đưa cho họ xem, anh nói với họ:
Các vị xem, trong xoong chỉ có cơm, không có thức ăn, các vị đã nhìn rõ, tôi cho cô ấy ăn cơm không.
Người nào cũng gật đầu:
Chúng tôi nhìn rõ rồi, trong xoong không có thức ăn.
Có một người hỏi:
Tại sao anh không bỏ vào xoong cho chị một ít thức ăn? Rặt ăn cơm vừa nhạt vừa không có mùi vị.
Hứa Tam Quan đáp:
Tôi không thể cho cô ấy ăn ngon.
Nếu cho cô ấy ăn ngon – Hứa Tam Quan chỉ vào Hứa Ngọc Lan nói - là tôi đã che chở cô ấy, tôi chỉ cho cô ấy ăn cơm không, cũng là đang phê đấu cô ấy…
Trong lúc Hứa Tam Quan nói chuỵện với bọn kia, Hứa Ngọc Lan Vẫn luôn luôn cúi đầu, cơm ngậm trong mồm cũng không dám nhai, khi bọn kia bỏ đi, đã đi xa, Hứa Ngọc Lan mới nhai trở lại. Nhìn chung quanh không có người, Hứa Tam Quan khe khẽ bảo vợ:
Anh vùi thịt ở dưới cơm, bây giờ không có ma nào nhòm ngó, em mau mau ăn thịt đi.
Hứa Ngọc Lan lấy thìa gạt cơm tẻ ở trên, trông thấy bên dưới rất nhiều thịt. Hứa Tam Quan đã làm cho vợ món thịt kho tàu, chị cho vào mồm một miếng, cúi đầu nhai tiếp, Hứa Tam Quan khẽ bảo:
Anh len lén kho cho em, các con không đứa nào biết.
Hứa Ngọc Lan gật đầu, chị lại ăn mấy miếng cơm, sau đó đậy vung xoong, chị nói với chồng:
Em không ăn nữa.
Hứa Tam Quan nói:
Em mới ăn có mỗi một miếng thịt, em ăn hết chỗ thịt đi.
Hứa Ngọc Lan lắc đầu bảo:
Để giành cho bọn Nhất Lạc, anh mang về cho bọn Nhất Lạc chúng nó ăn.
Sau đó Hứa Ngọc Lan dơ tay đấm hai chân, chị nói;
Em đứng tê hai chân.
Trông dáng vẻ của vợ, Hứa Tam Quan ứa nước mắt, anh nói:
Có một câu thành ngữ nói rất đúng, đó là thấy nhiều biết rộng, năm nay khiến anh già giặn thêm mười tuổi, lòng người khó đo, biết người biết mặt không biết lòng. Đến hôm nay vẫn không biết đứa nào viết tờ báo chữ to ấy. Thường ngày em lòng ngay miệng thẳng, để mất lòng ai em cũng không biết, từ rày trở đi em nói in ít thôi, người xưa bảo nói lắm tất sẽ có sơ xuất…
Nghe chồng nói vậy, Hứa Ngọc Lan xúc cảnh sinh tình, chị nói:
Em với Hà Tiểu Dũng có chút chuyện cỏn con, chúng nó đã bé xé ra to, làm nên nông nỗi này. Anh và Lâm Phân Phương cũng có chuyện,thì họ im de, không ai đứng ra phê đấu anh.
Nghe vợ nói như vậy, Hứa Tam Quan giật nẩy người, vội vàng ngẩng lên nhìn bốn phía, thấy không có ai mới yên tâm, anh nói:
Không được nói câu này, em không được nói câu vửa rồi với ai…
Hứa Ngọc Lan bảo:
Đời nào em nói.
Hứa Tam Quan nói:
Em đã ở dưới ao, trên đời này chỉ có một mình anh còn nghĩ đến cứu em, nếu anh cũng bị dẩy xuống ao, sẽ không có ai cứu em đâu.
Thường vào lúc giữa trưa, Hứa Tam Quan lại bưng cái xoong nhôm bé xíu đi ra khỏi nhà, người quen Hưá Tam Quan ai cũng biết anh mang cơm cho vợ, họ chào anh:
Mang cơm hả? Anh Hứa Tam Quan.
Hôm nay có một người ngăn anh lại bảo:
Anh có phải là Hứa Tam Quan không? Có phải anh đem cơm cho một người tên là Hứa Ngọc Lan không? Tôi hỏi anh, nhà anh đã họp phê đấu chưa? Phê đấu Hứa Ngọc Lan ấy mà.
Hứa Tam Quan ôm xoong cơm vào lòng, gật gật đầu, cười khúm núm nói:
Rất nhiều nơi trong thành phố đều đã từng phê đấu Hứa Ngọc Lan.
Sau đó anh bấm ngón tay nói với ông ta:
Nhà máy đã từng phê đấu, trường học đã từng phê đấu, đường phố cũng đã từng phê đấu, trên quảng trường cũng đã phê đấu năm lần. …
Người kia nói:
Trong gia đình cũng phải phê đấu.
Hứa Tam Quan không quen biết người đó là ai, trông cánh tay, ông ta cũng không đeo băng đỏ. Anh không biết lai lịch con người này, nhưng anh không dám không nghe lời nói của ông ta, cho nên anh đã nói với Hứa Ngọc Lan:
Mọi người đều đang nhằm vào chúng mình, ai cũng mở mồm hỏi anh, nhà mình cũng phải họp phê đấu, không họp không được đâu em ạ.
Lúc đó Hứa Ngọc Lan đã từ phố về nhà, chị đang tháo tấm biển gỗ viết năm chữ “ Con đĩ Hứa Ngọc Lan” để vào sau cửa, lại đặt cái ghế vào cạnh bàn, chị nghe thấy Hứa Tam Quan nói thế với mình, không ngẩng đầu lên, chị cầm dẻ lau, lau chiếc ghế mình đã dẫm lên, vừa lau, chị vừa nói:
Vậy thì họp đi.
Chiều tối nay, Hứa Tam Quan gọi Nhất Lạc, Nhị Lạc và Tam Lạc đến, nói với chúng:
Hôm nay nhà ta họp phê đấu. Phê đấu ai? Phê đấu Hứa Ngọc Lan, Bây giờ bắt đầu họp. Các con cứ gọi là Hứa Ngọc Lan, đừng gọi là mẹ. bởi vì đây là cuộc họp phê đấu, phê đấu xong, các con mới được gọi là mẹ.
Hứa Tam Quan bảo ba con ngồi thành một hàng, anh ngồi trước mặt chúng, Hứa Ngọc lan đứng cạnh anh, anh cũng chuẩn bị cho Hứa Ngọc Lan một chiếc ghế. Cả bốn người đàn ông đều ngồi, chỉ có Hứa Ngọc Lan đứng tại chỗ, Hứa Ngọc Lan cúi đầu, y như đứng ngoài đường phố. Hứa Tam Quan nói với các con:
Hôm nay Phê đấu Hứa Ngọc Lan, Hứa Ngọc Lan nên đứng mới phải, xét tới Hứa Ngọc Lan đã đứng trên phố suốt một ngày, chân Hứa Ngọc Lan đứng cũng đã sưng vù, tê dại, xin hỏi có nên cho Hứa Ngọc Lan được ngồi ghế không? Ai đồng ý dơ tay.
Vừa nói Hứa Tam Quan vừa dơ tay, Tam Lạc cũng vội vàng dơ theo, Nhị Lạc và Nhất Lạc nhìn nhau, cũng dơ tay. Hứa Tam Quan nói với Hứa Ngọc Lan:
Cô có thể ngồi xuống.
Hứa Ngọc Lan ngồi xuống ghế, Hứa Tam Quan chỉ ba con trai nói:
Ba cậu đều phải phát biểu, có chuyện thì nói dài,không có chuyên thì nói ngắn, ai cũng phải nói hai câu, người ta có hỏi, bố sẽ có thể trả lời, người nào cũng phát biểu, bố cũng có thể không sợ gì cả. Nhất Lạc, con nói hai câu trước đi.
Nhất Lạc quay đầu nhìn Nhị Lạc, cậu nói:
- Nhị Lạc, em nói trước.
Nhị Lạc nhìn Hứa Ngọc Lan, lại nhìn Hứa Tam Quan, cuối cùng cậu nhìn Tam Lạc, cậu nói:
Nhường Tam Lạc nói trước.
Tam Lạc há nửa mồm, như cười mà không phải cười, cậu nói với Hứa Tam Quan:
Con không biết nói gì?
Hứa Tam Quan nhìn Tam Lạc nói:
Bố nghĩ con cũng không nói được gì.
Sau đó anh ho hai tiếng:
Bố nói hai câu trước nhá. Chúng nó nói Hứa Ngọc Lan là một con đĩ, nói đêm nào Hứa Ngọc Lan cũng tiếp khách, hai đồng một đêm, các con thử nghĩ xem, ai đêm nào cũng ngủ với Hứa Ngọc Lan trên giường?
Hứa Tam Quan nói xong lần lượt nhìn Nhất Lạc, Nhị Lạc và Tam Lạc, ba đứa con trai cũng đều nhìn bố, lúc này Tam Lạc lên tiếng:
Là bố, bố đêm nào cũng ngủ với mẹ trên giường,
Đúng – Hứa Tam Quan nói – Chính là bố.Vị khách mà Hứa Ngọc Lan tiếp ban đêm, chính là bố. Bố có thể coi là khách được không?
Hứa Tam Quan trông thấy Tam Lạc gật gật đầu, lại trông thấy Nhị Lạc cũng gật gật đầu, chỉ có Nhất Lạc là không, anh liền chỉ Nhị Lạc và Tam Lạc nói:
Bố không muốn các con gật đầu, bố muốn các con lắc đầu, hai đứa chúng mày ngu dốt, bố mà được coi là khách à? Ngày xưa bố lấy Hứa Ngọc Lan đã tiêu không ít tiền, bố đã thuê sáu người đánh trống gõ chiêng, còn bốn người nữa khiêng kiệu, bày ba mâm cỗ, mọi thân thích bạn bè đều đến dự, bố và Hứa Ngọc Lan có người làm mối hẳn hoi, lấy nhau đường hoàng. Cho nên bố không phải là khách gì hết, cho nên Hứa Ngọc Lan cũng không phải là con đĩ. Nhưng đúng là Hứa Ngọc Lan đã mắc sai lầm sinh hoạt, đó là Hà Tiểu Dũng…
Hứa Tam Quan nói rồi, nhìn Nhất Lạc, nói tiếp:
Các con cũng đã biết chuyện giữa Hứa Ngọc Lan và Hà Tiểu Dũng, hôm nay phê đấu là phê đấu chuyện này…
Hứa Tam Quan quay sang nhìn Hứa Ngọc Lan:
Hứa Ngọc Lan, cô hãy khai báo rõ việc này với ba con trai.
Hứa Ngọc Lan ngồi tại chỗ cúi đầu khẽ nói:
Tôi nói việc này với con như thế nào? Tôi làm sao nói ra được?
Hứa Tam Quan đáp:
Cô không được coi chúng là con trai, cô phải coi chúng là quần chúng cách mạng đang phê đấu mình.
Hứa Ngọc Lan ngẩng đầu nhìn ba đứa con, Nhất Lạc ngồi tại chỗ cúi đầu, chỉ có Nhị Lạc và Tam Lạc nhìn mình, chị lại nhìn Hứa Tam Quan, Hứa Tam Quan giục:
Cô nói đi.
Tại kiếp trước tôi gây nên tội ác – Hứa Ngọc Lan dơ tay lau nước mắt, chị nói – Kiếp này tôi mới bị báo ứng. Kiếp trước chắc chắn tôi đã làm mất lòng Hà Tiểu Dũng, kiếp này anh ta mới đến trả thù tôi, anh ta đã chết, mọi chuyện đều chấm dứt, nhưng tôi vẫn phải chịu tội một cách dai dẳng trên đời ….
Hứa Tam Quan bảo:
Cô đừng nói đến những chuyện này nữa.
Hứa Ngọc Lan gật gật đầu, chị dơ hai tay lau nước mắt một lúc, nói tiếp:
Thật ra tôi với Hà Tiểu Dũng cũng chỉ có một lần ấy, không ngờ một lần ấy lại có thai Nhất Lạc….
Giữa lúc đó Nhất Lạc đột nhiên nói:
Đừng nói đến con, hãy nói bản thân.
Hứa Ngọc Lan ngẩng đầu nhìn Nhất Lạc, Nhất Lạc ngồi tại chỗ, sắc mặt lạnh tanh, cậu không nhìn Hứa Ngọc Lan, Hứa Ngọc Lan lại khóc, chị nói trong nước mắt:
Tôi biết mình có lỗi với các con, tôi biết các con đều hận tôi, tôi đã khiến các con đều muối mặt làm người, nhưng chuyện này cũng không thể trách tôi, chính Hà Tiểu Dũng, nhân lúc bố tôi đi ra nhà vệ sinh, tên Hà Tiểu Dũng, đã đè tôi vào tường, tôi đẩy hắn, tôi bảo, tôi đã là vợ của anh Hứa Tam Quan, hắn vẫn ép tôi vào tường, tôi cố sức dẩy hắn ra, hắn khoẻ quá, tôi dẩy không nổi, tôi định hô hoán lên, hắn bóp chặt vú tôi, tôi không hô hoán được nữa, người tôi mềm nhũn…
Hứa Tam Quan trông thấy Nhị Lạc và Tam Lạc lúc này ngồi nghe mắt cứ trợn tròn, Nhất Lạc thì cúi đầu, hai chân cứ cố sức vạch đi vạch lại trên nền đất. Hứa Ngọc Lan còn nói tiếp:
Hắn liền lôi tôi lên giường, cởi áo tôi, tụt cả quần tôi, lúc bấy giờ người tôi bủn rủn, hắn kéo một chân tôi ra khỏi ống quần, còn chân kia vẫn để nguyên, hắn lại tụt quần của hắn xuống dưới mông…
Lúc này Hứa Tam Quan cất tiếng:
Cô đừng nói nữa, cô không trông thấy Nhị Lạc và Tam Lạc nghe tới mức sắp bật cả con ngươi ra khỏi mắt kia à? Cô đang bỏ thuốc độc, cô đang đầu độc thế hệ mai sau…
Hứa Ngọc Lan đáp:
Thì chính anh bảo tôi nói.
Tôi có bảo cô nói chuyện ấy đâu…
Hứa Tam Quan nói rồi, đưa tay chỉ vào Hứa Ngọc Lan, quát Nhị Lạc và Tam Lạc:
Mẹ các con như thế đấy, các con còn nghe được nữa không?
Nhị Lạc lắc đầu rối rít, cậu nói:
Con chẳng nghe thấy gì cả, chỉ có Tam Lạc đang nghe.
Tam Lạc lên tiếng:
Con cũng chẳng nghe thấy gì hết.
Thôi cho qua - Hứa Tam Quan nói - Hứa Ngọc Lan khai báo đến đây thôi. Bây giờ đến lượt các con phát biểu, Nhất Lạc, con nói trước.
Lúc này Nhất Lạc ngẩng đầu lên, cậu nói với Hứa Tam Quan:
Con không có gì đáng nói, hiện giờ con hận nhất là Hà Tiểu Dũng, hận thứ nhì là Hứa Ngọc Lan….
Nhất Lạc chỉ tay vào Hứa Ngọc Lan:
Con hận Hà Tiểu Dũng là ngay từ đầu ông ta không nhận con, con hận Hứa Ngọc Lan là Hứa Ngọc Lan đã khiến con làm người không dám ngẩng đầu lên mà đi…
Hứa Tam Quan xua xua tay, không cho Nhất Lạc nói tiếp, sau đó anh nhìn Nhị Lạc:
Nhị Lạc, đến lượt con.
Nhị Lạc dơ tay gãi đầu, nói với Hứa Ngọc Lan:
Hà Tiểu Dũng ép mẹ vào tường, sao mẹ không cắn ông ta, mẹ dẩy không nổi ông ta, mẹ có thể cắn ông ta, mẹ nói mẹ bủn rủn không có sức, cắn ông ta thì vẫn đủ sức cắn chứ …
Nhị Lạc!
Hứa Tam Quan quát một tiếng, Nhị Lạc rợ run cầm cập, Hứa Tam Quan chỉ vào mũi Nhị Lạc nói:
Vừa giờ con nói không nghe thấy gì hết, con không nghe thấy còn nói gì hả? Con không nghe thấy thì đừng có nói, Tam Lạc, con nói đi.
Tam Lạc nhìn Nhị Lạc, Nhị Lạc rụt cổ vào, đang sợ hãi nhìn Hứa Tam Quan. Tam Lạc lại nhìn Hứa Tam Quan, nét mặt Hứa Tam Quan đang hằm hằm giận dữ, Tam Lạc khiếp không dám nói gì, cậu há nửa mồm, môi động đậy, nhưng không thành tiếng, Hứa Tam Quan liền vung tay tuyên bố:
Thôi, con đừng nói, bố nghĩ mồm chó thì con nhổ sao ra răng voi. Cuộc họp phê đấu hôm nay đến đây thôi….
Lúc này, Nhất Lạc chợt cất tiếng:
Vừa giờ con đã nói hết đâu…
Hứa Tam Quan nhìn cậu rất khó chịu:
Con còn có chuyện gì muốn nói?
Nhất Lạc trả lời:
Con vừa nói đến người con hận nhất, con còn muốn nói đến người con yêu nhất, người con yêu nhất đương nhiên là Mao chủ tịch lãnh tụ vĩ đại, người con yêu thứ hai…
Nhất Lạc nhìn Hứa Tam Quan, nói:
Chính là bố.
Nghe Nhất Lạc nói thế, Hứa Tam Quan trố mắt nhìn Nhất Lạc, nhìn một lúc, nước mắt anh ứa ra, anh nói với Hứa Ngọc Lan:
Ai bảo Nhất Lạc không phải con đẻ của tôi.
Hứa Tam Quan dơ tay lau nước mắt, sau đó anh nhìn ba con trai, ôn tồn nói với chúng:
Bố cũng đã từng phạm sai lầm sinh hoạt, bố và Lâm Phân Phương, cái cô Lâm béo phị ….
Hứa Ngọc Lan nói:
Anh Hứa Tam Quan, anh nói chuyện ấy ra làm gì?
Anh phải nói – Hứa Tam Quan xua tay với Hứa Ngọc Lan -- Sự việc là thế này, cô Lâm Phân Phương bị ngã gẫy chân, bố đã đến thăm, chồng cô ấy không ở nhà, chỉ có hai người bố và cô ấy, bố hỏi cô ấy gẫy chân nào, cô ấy bảo chân phải, bố đã sờ chân phải cô ấy, hỏi có đau không, lúc đầu bố sờ bắp chân,sau đó sờ đùi, cuối cùng sờ háng…
Hứa Tam Quan.
Lúc này Hứa Ngọc Lan đã kêu lên. Chị nói:
- Anh không được nói tiếp, anh nói tiếp là đã đầu độc con cái.
Hứa Tam Quan gật gật đầu, sau đó anh nhìn ba con trai, cả ba đứa lúc này đều cúi đầu, nhìn xuống nền nhà, Hứa Tam Quan nói tiếp:
Bố và Lâm Phân Phương chỉ có một lần. Mẹ các con và Hà Tiểu Dũng cũng chỉ có một lần. Hôm nay bố nói ra chuyện này, là muốn để các con biết, thật ra bố cũng như mẹ các con, đều đã từng mắc sai lầm sinh hoạt. Các con không nên hận mẹ….
Hứa Tam Quan chỉ vào vợ:
Nếu các con hận Hứa Ngọc Lan, các con cũng nên hận bố. Bố và Hứa Ngọc Lan cùng một duộc.
Hứa Ngọc Lan lắc lắc đầu, nói với các con:
Bố khác mẹ, mẹ đã làm đau lòng bố, bố mới đi với Lâm Phân Phương…
Hứa Tam Quan lắc đầu bảo:
Thật ra đều như nhau.
Hứa Ngọc Lan nói với Hứa Tam Quan:
Anh và em khác nhau, nếu không có chuyện giữa em và Hà Tiểu Dũng, anh sẽ không đi sờ đùi Lâm Phân Phương.
Lúc này Hứa Tam Quan đã đồng ý lời nói của Hứa Ngọc Lan, anh bảo:
Đúng thế.
Nhưng – Anh lại nói - Anh và em vẫn như nhau.
Về sau Mao chủ tịch đã lên tiếng. Mao chủ tịch ngày nào cũng đang nói, Người bảo:“ Phải đấu văn, không được đấu võ”. Thế là bỏ dao trong tay, bỏ gậy trong tay. Mao chủ tịch lại nói tiếp:“ Phải trở lại giảng bài làm cách mạng”. Thế là Nhất Lạc, Nhị Lạc và Tam Lạc lại cắp sách đến trường, nhà trường lại bắt đầu lên lớp. Mao chủ tịch lại nói:“ Phải nắm cách mạng thúc đẩy sản xuất”. Thế là Hứa Tam Quan vào nhà máy làm việc, Hứa Ngọc Lan sáng sớm nào cũng lại đi rán bánh quẩy. Mái tóc của Hứa Ngọc Lan cũng càng ngày càng mọc dài, cuối cùng đã che kín tai.
Lại một thời gian trôi qua, Mao chủ tịch bước lên thành lầu Thiên An Môn, Người dơ tay phải vung về hướng tây một cái, nói với một triệu học sinh: “ Thanh niên trí thức đi về nông thôn, tiếp nhận sự giáo dục lại của bần nông và trung nông lớp dưới, là rất cần thiết”.
Thế là Nhất Lạc cõng bó chăn nệm, xách phích nước, chậu rứa mặt, đi đằng sau một đội ngũ, đội ngũ này đi đằng sau một lá cờ, những người đi trong đội ngũ đều trẻ như Nhất Lạc, họ ca hát, hớn hở lên ô tô, lên tàu thuỷ,sau khi vẫy tay chào từ biệt nước mắt của mẹ, họ đi về nông thôn lao động trong đội sản xuất và xây dựng gia đình taị đó.
Nhất Lạc sau khi về nông thôn, vào lúc mặt trời sắp lặn, thường ngồi một mình trên dốc núi, hai tay ôm đùi gối, thẫn thờ nhìn cánh đồng.Bạn học cùng về nông thôn với cậu, trông thấy dáng vẻ ấy, liền hỏi:
Hứa Nhất Lạc, cậu đang nghĩ gì vậy?
Nhất Lạc đáp:
Mình đang nhớ bố mẹ.
Khi câu này truyền đến tai Hứa Tam Quan và Hứa Ngọc Lan, hai vợ chông đều khóc. Lúc này Nhị Lạc cũng đã tốt nghiệp phổ thông trung học. Nhị Lạc cũng cõng bó chăn nệm, cũng xách phích nước và chậu rửa mặt, cũng đi đằng sau môt lá cờ đỏ, cũng phải về nông thôn lao động trong đội sản xuất và xây dựng gia đình tại đó.
Hứa Ngọc Lan nói với Nhị Lạc:
Nhị Lạc, con về nông thôn, khi khổ quá không sống nổi, con cứ ngồi trên dốc núi, nghĩ đến bố,nghĩ đến mẹ…
Hôm nay, ngồi trên ghế xô pha trong phòng sách, Mao chủ tịch nói: Chỉ giữ một đứa bên mình. Thế là Tam Lạc ở lại bên bố mẹ, năm mười tám tuổi, tốt nghiệp phổ thông trung học,Tam Lạc đã vào làm việc trong nhà máy cơ khí thành phố.
Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu - Dư Hoa Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu