Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Philip Pullman
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Golden Compass
Dịch giả: Nhật Thu
Biên tập: Gió
Upload bìa: Little rain
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6791 / 190
Cập nhật: 2014-12-06 13:57:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 - Thế Giới Trẻ Thơ
yra tỉnh dậy rất sớm.
Cô đã có một giấc mơ thật kinh hoàng: cô đã được đưa cho chiếc bình chân không mà cô đã nhìn thấy cha mình, Ngài Asriel, mang ra cho hiệu trưởng và các học giả trường Jordan xem. Khi đang xảy ra việc đó, Lyra đang trốn trong chiếc tủ búp phê, cô thấy Ngài Asriel mở cái bình ra cho các học giả xem cái đầu đứt lìa của Stanislaus Grumman, nhà thám hiểm bị lạc đường. Nhưng trong giấc mơ của cô, chính tay Lyra đã mở chiếc bình ra, và cô không hề muốn làm điều này. Cô bé cảm thấy tay mình như bị yếu hẳn đi vì khiếp sợ khi cô sắp mở nắp ra và thấy không khí như luồn vào chiếc bình lạnh ngắt. Cô bé nâng cái nắp lên, gần như ngưng thở vì sợ hãi, nhưng cô biết điều mình phải làm—cô phải thực hiện nó. Thật ngạc nhiên vì chẳng có gì bên trong cả. Cái đầu đã biến mất. Chẳng còn gì để sợ cả. Nhưng cô tỉnh dậy ngay lúc đó, vừa gào thét vừa đổ mồ hôi h trong căn phòng ngủ nhỏ xíu nóng nực hướng mặt ra cảng, ánh trăng chiếu qua cửa sổ và rọi lên giường ngủ của ai đó khác, làm sáng bừng cả gối. Con chồn Ecmin Pantalaimon đang dí mõm vào người cô, nó kêu khe khẽ. Ồ, cô quá hoảng sợ rồi! Thật là kì quặc, trong cuộc sống thực của mình cô rất hào hứng được xem cái đầu của Stanislaus Grumman, cô đã thuyết phục Ngài Asriel mở cái bình ra một lần nữa để cho cô nhìn, nhưng trong giấc mơ của cô thì thật là khủng khiếp.
Vào buổi sáng, cô hỏi Chân-kế rằng giấc mơ đó có ý nghĩa như thế nào, nhưng tất cả những gì nó trả lời chỉ là: Đó là một giấc mơ về một cái đầu.
Cô nghĩ đã đến lúc đánh thức cậu bé xa lạ kia dậy, nhưng cậu ngủ say quá nên cô quyết định không gọi nữa. Thay vào đó, cô đi xuống bếp thử làm món ốp lết, hai mươi phút sau, cô ngồi vào cái bàn trên vỉa hè ăn món ốp lết đen xì và đầy sạn với niềm tự hào khôn siết trong khi, con chim sẻ Pantalaimon đang mổ mảnh vỏ sò.
Cô nghe thấy có tiếng động phía đằng sau, đó chính là Will với đôi mắt nặng trịch do ngủ nhiều.
“Tôi làm được món ốp lết rồi này,” cô nói. “Tôi sẽ làm cho bạn một ít nếu bạn muốn.”
Will nhìn vào đĩa thức ăn của Lyra và nói, “Không, tôi sẽ ăn ngũ cốc. Vẫn còn một ít sữa còn tươi nguyên trong tủ lạnh. Những người sống ở đây chắc vẫn chưa bỏ đi lâu.”
Cô quan sát cậu rắc rắc hộp ngũ cốc vào bát rồi đổ sữa vào, một điều trước đây cô chưa bao giờ thấy.
Cậu mang cái tô ra ngoài và nói: “Nếu bạn không tới từ thế giới này thì bạn tới từ thế giới nào vậy? Làm cách nào bạn tới được đây?”
“Qua một cái cầu. Cha tôi làm cái cầu ấy và... tôi theo sau cha qua cầu. Nhưng cha tôi đã đi nơi nào khác rồi, tôi không biết là ở đâu. Tôi không quan tâm. Nhưng khi tôi đi qua cầu, có rất nhiều sương, tôi nghĩ là tôi đã bị lạc. Tôi cứ đi quanh đám sương đó trong mấy ngày mà chỉ ăn mỗi quả mòng và những thứ tôi tìm thấy ở đây. Rồi một ngày khi sương đã tan, tôi thấy mình đang ở trên vách đá phía sau đằng kia...”
Cô chỉ về phía sau. Will nhìn dọc bờ biển, tới ngọn hải đăng và cậu thấy một bờ biển nổi lên hàng loạt những vách đá hiện ra lờ mờ đằng xa.
“Tôi nhìn thấy thành phố ở đây và bước tới, nhưng chẳng có ai ở đây cả. Ít nhất ở đây cũng có thức ăn và chỗ để ngủ. Chúng tôi không biết phải làm gì tiếp theo.”
“Bạn có chắc đây không phải là một phần trong thế giới của bạn không?”
“Dĩ nhiên, đây đâu phải là thế giới của tôi, tôi biết chắc chắn điều này.”
Will nhớ ra điều chắc chắn của chính cậu khi nhìn thấy mảng cỏ qua ô cửa sổ trên không trung, cậu bé gật đầu, đó không phải thế giới của cậu.
“Vậy là có ít nhất ba thế giới giao nhau,” cậu hỏi.
“Có hàng triệu hàng triệu ý chứ,” Lyra nói. “Một nhân tinh khác đã nói với tôi như vậy. Nó là nhân tinh của phù thủy. Không ai có thể đếm xem có tất cả bao nhiêu thế giới, ở trong cùng một khoảng không, nhưng trước khi cha tôi làm ra chiếc cầu, chưa từng ai có thể đi từ thế giới này sang thế giới khác.”
“Thế còn cái cửa sổ mà tôi tìm thấy thì sao?”
“Tôi không biết về nó. Có lẽ tất cả các thế giới đang chuyển dịch vào nhau.”
“Thế tại sao bạn lại đi tìm bụi?”
Cô bé nhìn cậu lãnh đạm. “Có thể tôi sẽ nói với bạn lúc khác.”
“Cũng được. Nhưng làm cách nào bạn sẽ tìm ra nó?”
“Tôi sẽ tìm một Học giả biết đến điều này.”
“Cái gì cơ, bất cứ học giả nào á?”
“Không. Một nhà thần học thực nghiệm,” cô nói. “Ở Oxford của tôi, họ là những người biết về vấn đề này. Vì lý do đó, cũng có một Oxford ở thế giới của bạn. Tôi sẽ tới trường Jordan trước bởi ở đó có những người giỏi nhất.”
“Tôi chưa bao giờ nghe nói về thần học thực nghiệm cả,” cậu bé nói.
“Họ biết tất cả về hạt sơ cấp và lực cơ bản,” cô giải thích, “và từ tính Anbaro, những thứ đại loại như vậy. Năng lượng nguyên tử.”
“Cái gì từ tính?”
“Từ tính Anbaro. Giống như là anbaric ấy. Những cái đèn đó,” cô nói, chỉ tay vào cột đèn đường trang trí, “chúng là anbaric.”
“Chúng tôi gọi đó là điện.”
“Điện á... Giống như là hợp kim vàng vậy. Đó là một loại đá, đá quý, được làm từ nhựa cây. Thỉnh thoảng có cả côn trùng trong đó.”
“Ý bạn nói là hoàng thạch,” cậu bé hỏi, rồi cả hai cùng nói, “Anbar...”
Mỗi người họ đều tìm thấy câu trả lời trên khuôn mặt người kia. Mãi về sau Will vẫn còn nhớ khoảnh khắc này.
“Chà, điện từ,” cậu tiếp tục vừa nhìn đi chỗ khác. “Thần học thực nghiệm của bạn nghe như mấy th chúng tôi gọi là vật lý. Bạn là cần tìm một nhà khoa học chứ không phải nhà thần học.”
“À,” cô thận trọng nói. “Tôi sẽ tìm họ.”
Buổi sáng thật quang đãng, họ ngồi cùng nhau, ánh sáng mặt trời chiếu sáng yên bình lên cảng, đáng nhẽ mỗi người phải nói gì đó tiếp theo bởi vì ai cũng đang bùng cháy với những câu hỏi; nhưng rồi họ nghe thấy có một giọng nói từ phía trước cảng đằng xa kia, hướng gần vườn sòng bạc.
Cả hai cùng giật mình nhìn về hướng có giọng nói. Đó là giọng nói của trẻ con những chẳng thấy có ai ở đấy cả.
Will khẽ nói với Lyra, “Bạn đã nói bạn ở đây được bao lâu?”
“Ba hay bốn ngày, tôi không đếm được. Tôi chưa từng nhìn thấy ai ở đây bao giờ. Đã kiếm gần như khắp nơi.”
Nhưng đúng là có. Hai đứa trẻ, một đứa con gái trạc tuổi Lyra và một đứa con trai bé hơn, đang tới từ một phía con phố, đi xuống phía dưới bến cảng. Chúng đang mang theo giỏ, cả hai đứa trẻ đều có mái tóc màu đỏ. Khi chúng cách bàn uống cà phê chỗ Will và Lyra ngồi khoảng một trăm thước thì chúng nhìn thấy cả Will và Lyra.
Pantalaimon thay đổi hình dạng từ một con chim sẻ cánh vàng biến thành một con chuột rồi chạy từ lòng của Lyra và túi áo cô bé. Nó thấy những đứa trẻ này giống hệt Will đều không nhìn thấy được nhân tinh.
Hai đứa trẻ lại gần và ngồi vào một cái bàn gần đấy.
Cô bé mới tới hỏi: “Bạn tới từ Ci'gazze à?”
Will lắc đầu.
“Từ Sant'Elia?”
“Không,” Lyra nói. “Chúng tôi tớiâu đó khác.”
Cô bé kia gật đầu. Đây là một câu trả lời có vẻ có lý.
“Điều gì đã xảy ra vậy?” Will hỏi. “Thế những người lớn đâu cả rồi?”
Cô bé cụp mắt xuống. “Bọn Spectre không tới thành phố của các bạn sao?”
“Không,” Will nói. “Chúng tôi vừa tới đây xong. Chúng tôi không biết gì về Spectre cả. Thành phố này tên là gì vậy?”
“Ci'gazze,” cô bé nói đầy nghi hoặc.
“Đúng đó, Ci'gazze.”
“Ci'gazze,” Lyra lặp lại. “Ci'gazze. Tại sao những người lớn lại phải ra đi?”
“Bởi vì bọn Spectre,” cố bé nói với giọng rất coi khinh. “Thế tên các bạn là gì?”
“Mình là Lyra và cậu ấy tên là Will. Thế còn các bạn?”
“Angelica. Em mình tên là Paolo.”
“Trên đồi. Có một đám sương mù dày đặc và một trận bão đã làm mọi người hoảng sợ chạy cả lên đồi. Khi sương tan, qua kính viễn vọng, những người lớn nhìn thấy cả thành phố tràn ngập Spectre, vì vậy họ không thể quay trở lại. Nhưng lũ trẻ con chúng tôi không sợ Spectre. Những đứa trẻ khác cũng đang tới đấy. Chúng sẽ tới muộn hơn, chúng tôi là những đứa đến trước tiên.”
“Chúng tôi và Tullio,” Paolo nhỏ bé nói giọng đầy tự hào.
“Ai là Tullio?”
Angelica cáu lên: Paolo đáng nhẽ không nên nhắc tới anh Tullio, nhưng bí mật đã bị tiết lộ.
“Anh trai lớn của chúng tôi,” cô bé nói. “Anh ấy không đi cùng tụi mình. A đang trốn cho tới khi anh ấy có thể... Chỉ là đang trốn thôi mà.”
“Anh ấy sẽ đi lấy—” Paolo bắt đầu, nhưng Angelica bạt tai nó thật đau, Paolo liền im bặt, đôi môi run lẩy bẩy của nó mím chặt.
“Bạn đã nói gì về thành phố này?” Will hỏi. “Nó đầy nhóc Spectre?”
“Ừ, Ci'gazze, Sant'Elia, tất cả các thành phố, Bọn Spectre ở mọi nơi mà con người ở. Bạn tới từ nơi nào vậy?”
“Winchester,” Will nói.
“Tôi chưa từng nghe nói về nơi này. Ở đó có Spectre không?”
“Không, tôi cũng không thể thấy con Spectre nào ở đây.”
“Dĩ nhiên là không rồi,” cô nhóc kêu lên. “Bạn chưa trưởng thành! Khi tụi mình trưởng thành, tụi mình sẽ thấy bọn Spectre.”
“Tôi cũng không sợ Spectre,” Paolo vừa nói vừa xoa cái cằm bụi bẩn của mình. “Giết chết bọn hủi đó đi.”
“Thế người lớn có trở về nữa không?” Lyra hỏi.
“Một ngày nào đó,” Angelica nói, “khi bọn Spectre đó biến đi nơi khác. Khi bọn Spectre tới chúng tôi thích lắm vì chúng tôi có thể chạy quanh thành phố, và làm những việc mà chúng tôi muốn.”
“Nhưng những người lớn nghĩ là bọn Spectre sẽ làm gì họ vậy?” Will hỏi.
“Bọn Spectre bắt những người lớn, trông tệ lắm. Chúng ăn hết tâm hồn của họ. Tôi không muốn trở thành một người lớn, chắc chắn luôn. Đầu tiên, khi họ biết điều gì đang xảy ra, học rất sợ hãi, họ khóc lóc kêu than. Rồi họ quay đi và giả vờ như nó không hề có chuyện gì, nhưng nó vẫn xảy ra. Lúc đó đã quá muộn. Không ai còn muốn tới gần họ, rồi họ tự mình biến đổi. ười họ tái xám đi và không thể di chuyển được. Họ vẫn sống nhưng giống như thể họ đã bị ăn hết phần bên trong tâm hồn. Khi bạn nhìn vào mắt họ, bạn sẽ không nhìn thấy gì cả ngoại trừ gáy của họ cả.”
Cô bé quay sang phía cậu em, lấy ống tay áo của nó để lau sạch mũi cho nó.
“Tôi và Paolo sẽ đi kiếm một ít kem,” cô bé nói. “Các bạn có muốn cùng đi và kiếm một ít không?”
“Không,” Will nói, “chúng tôi còn có việc khác phải làm.”
“Tạm biệt,” cô bé nói, Paolo nói theo, “Giết bọn Spectre!”
Ngay khi Angelica và em trai cô vừa đi khỏi, Pantalaimon chui ra từ túi áo Lyra, cái đầu nó xù lên và mắt nó sáng rực.
Nó nói với Will, “Họ không biết về cái cửa sổ mà bạn tìm thấy.”
Đây là lần đầu tiên Will nghe thấy nó nói, cậu thấy giật mình hơn tất cả những gì cậu đã từng thấy. Lyra cười lớn trước sự ngạc nhiên của cậu.
“Nó... có phải tất cả các nhân tinh đều biết nói không?” Will hỏi.
“Dĩ nhiên là họ biết nói rồi!” Lyra nói. “Có phải bạn nghĩ nó chỉ là một con thú cưng thôi phải không?”
Will vò mái tóc của mình và chớp chớp mắt. Rồi cậu lắc đầu. “Không,” cậu hướng về phía Pantalaimon. “Bạn đúng, tôi nghĩ là họ không biết về cái cửa sổ đó đâu.”
“Tốt hơn hết là chúng ta phải cẩn thận về cách mà chúng ta đi qua.”
Nói chuyện với một con chuột, chỉ hơi ngạc nhiên một chút. Rồi cậu cảm thấy không có gì lạ lẫm lắm, chỉ như là nói chuyện qua điện thoại thôi mà, bởi vì mấy hôm nay cậu chỉ nói với Lyra. Con chuột thì riêngiệt hẳn, trong cách diễn đạt của nó có cái gì đó của Lyra, nhưng cũng có cái gì đó khác biệt. Thật là khó để nhận ra, khi mà có quá nhiều điều kì lạ xảy ra cùng một lúc. Will đang cố gắng liên kết các ý nghĩ của mình với nhau.
“Trước tiên, bạn phải tìm vài bộ quần áo đã,” cậu nói với Lyra, “trước khi bạn tới Oxford của tôi.”
“Tại sao?” cô bé ngang ngạnh hỏi.
“Bởi vì bạn không thể mặc như thế này mà tới và nói chuyện với những người ở thế giới của tôi, họ sẽ không để bạn lại gần đâu. Trông bạn phải như thể bạn là người của thế giới đó chứ. Bạn phải ngụy trang chứ. Bạn biết đấy, nhìn này. Tôi đã làm điều này hàng năm nay rồi. Bạn sẽ phải nghe lời tôi hoặc là bạn sẽ bị bắt, nếu họ tìm ra được nơi bạn tới, và cửa sổ đó nữa, mọi thứ... Đây là một nơi ẩn náu tốt, thế giới này. Nghe này, tôi đang... tôi đang chạy trốn khỏi một vài gã. Đây là nơi ẩn náu tốt nhất mà tôi từng mơ tới và tôi không muốn người ta phát hiện ra chỗ này. Vì vậy tôi không muốn bạn phá hỏng bằng cách nhìn ra ngoài chỗ đó hay là làm như thể bạn không thuộc về nơi đó. Tôi còn có việc riêng phải làm ở Oxford, vì vậy, nếu bạn làm tôi bị lộ, tôi sẽ giết bạn.”
Cô nuốt nước miếng. Chân-kế có nói sai bao giờ đâu: cậu bé này là một kẻ giết người và nếu cậu đã từng giết người trước đây thì cậu ta cũng có thể giết mình lắm chứ. Cô thận trọng gật đầu.
“Được rồi.”
Pantalaimon biến hình thành con vượn cáo, nó nhìn Will bằng con mắt mở to chưng hửng. Khi Will trừng mắt nhìn lại, nó liền biến hình thành con chuột rồi chui tọt vào túi Lyra.
“Tốt,” cậu nói. “Trong lúc chúng ta ở đây, chúng ta phải giả vờ những đứa trẻ khác là chúng ta cũng tới từ nơi nào đó trong thế giới này. Không có những người lớn xung quanh đây cũng thật là tốt. Chúng ta có thể tới và đi mà không có ai để ý cả. Nhưng ở thế giới của tôi thì bạn phải làm như những gì tôi đã nói. Trông bạn phải sạch sẽ không thì bạn sẽ rất dễ bị để ý đấy. Chúng ta phải ngụy trang ở bất kì nơi nào mà chúng ta tới. Chúng ta phải trông như là chúng ta thuộc về nơi này, thật tự nhiên vào thì họ sẽ không để ý đâu. Vậy bạn hãy bắt đầu bằng việc gội đầu đi. Có một ít dầu gội đầu trong nhà tắm đấy. Rồi chúng ta sẽ đi tìm vài bộ quần áo khác nữa.”
“Tôi không biết gội đầu bằng cách nào,” cô nói. “Tôi chưa bao giờ tự gội đầu, ở Jordan, người quản gia làm việc này, và sau đó, tôi chẳng cần phải làm gì cả.”
“Hà, bạn phải tự tìm ra cách thôi,” Will nói. “Nhớ tắm cả người nữa đấy. Ở thế giới của tôi ai cũng sạch sẽ.”
“Hừm,” Lyra vừa nói vừa trèo lên cầu thang, qua vai cô, một cái mặt chuột thật dữ tợn nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng Will lạnh lùng nhìn lại. Cậu muốn đi dạo trong buổi sáng yên ả đầy ánh nắng mặt trời này để khám phá thành phố, vừa lại cảm thấy run run khi nghĩ về mẹ, cậu lo lắng, cậu vẫn còn lạnh cả người mỗi khi nghĩ tới cái chết mà cậu gây ra. Nhưng tốt nhất là nên bận rộn. Vì vậy trong khi đợi Lyra, cậu bé lau sàn bếp, lau cả sàn nhà, đổ rác vào thùng rác to mà cậu nhìn thấy trên lối đi phía ngoài.
Rồi cậu lấy chiếc cặp đựng tài liệu màu xanh lá cây từ chiếc túi ra và nhìn nó như một vật thân thiết. Ngay khi chỉ cho Lyra cách đi qua cửa sổ tới Oxford của mình, mình sẽ quay trở lại và xem bên trong chiếc cặp có cái gì, sau đó, cậu đút nó vào tấm đệm trải giường mà cậu đã ngủ. Ở thế giới này, nó được an toàn.
Lyra bước ra, ướt sũng nhưng sạch sẽ, Will đi tìm cho cô vài bộ quần áo. Họ tìm thấy một tiệm bách hóa, cũng tồi tà những chỗ khác, còn quần áo thì đã hơi lỗi mốt dưới con mắt của Will, rồi họ cũng tìm được một cái áo thun kẻ ô vuông và một cái áo choàng không tay màu xanh lá cây có một cái túi để cho Pantalaimon chui vào. Cô từ chối mặc quần bò. Cô thậm chí còn không tin khi Will nói rằng hầy hết các cô gái đều mặc như vậy.
“Chúng là quần mà,” cô nói. “Tôi là con gái. Bạn đừng ngớ ngẩn thế.”
Will nhún vai; vấn đề chính là cái áo kẻ ô vuông chẳng có gì đáng nổi bật. Trước khi ra khỏi bách hóa, Will bỏ vài đồng xu vào ngăn kéo phía sau quầy thanh toán.
“Bạn đang làm gì thế?”
“Trả tiền. Bạn phải trả cho những thứ này. Ở thế giới của bạn không phải trả tiền cho mọi thứ à?”
“Trong thế giới này thì không! Tôi cá rằng những đứa trẻ khác cũng không trả tiền cho bất cứ thứ nào.”
“Có thể họ không, nhưng tôi thì có.”
“Nếu bạn bắt đầu cư xử giống như người lớn, Spectre sẽ bắt bạn,” cô nói, nhưng cô không biết liệu mình có thể trêu chọc cậu được không, hay là cô nên e sợ cậu đây nữa.
Ban ngày, Will có thể thấy tòa nhà ở trung tâm thành phố mới thật cổ kính làm sao và dấu vét của sự đổ nát đang đến thật gần. Những lỗ hổng trên phố không được sửa chữa còn cửa sổ thì vỡ, vôi vữa tróc hàng mảng. Nơi đó hẳn là đã rất đẹp và hùng vĩ; qua mái vòm được chạm khắc, họ có thể nhìn thấy khoảng sân trong rộng đầy cây cỏ và một tòa nhà lớn trông như là lâu đài vậy. Cứ mỗi bước đi lại vang lên những tiếng răn rắc và cánh cửa như bị lỏng dần ra khỏi tường. Nó trông như thể thay vì đập bỏ đi và xây một tòa nhà mới, những người dân Ci'gazze lại thích chắp vá nó lại một cách mập mờ
Đến một lúc họ đi tới một cái tháp dựng đứng sừng sững trong một quãng trường nho nhỏ. Đó là công trình cổ kính nhất mà họ có thể thấy, một ngọn tháp cao bốn tầng được đục lỗ châu mai. Có cái gì đó tĩnh lặng trong ánh sáng mặt trời rực rỡ có thể làm say đắm lòng người, và cả Will lẫn Lyra đều cảm thấy bị cuốn hút đến cánh cửa khép hờ tại bậc thềm cao nhất; nhưng họ vẫn không đá động gì đến nó, và rồi họ lại tiếp tục đi, với một chút miễn cưỡng.
Lúc họ tới được đại lộ lớn nơi có những cây thông, cậu bảo cô bé tìm quán cà phê ở góc phố, cái quán có bàn bằng kim loại sơn màu xanh lá cây đặt bên ngoài vỉa hè. Cô tìm thấy nó chỉ trong vòng một phút. Ban ngày, trông nó xấu xí hơn và nhỏ hơn nhưng nó vẫn ở chỗ đó, cùng với quầy rượu có nắp bằng kẽm, máy pha cà phê hơi, một đĩa cơm Italy nấu dở đang bốc mùi thật khó chịu trong thời tiết ấm áp.
“Đây phải không?” cô hỏi.
“Không, ở giữa phố cơ. Bạn phải chắc là không có đứa trẻ con nào ở quanh đó...”
Nhưng chỉ có mình họ. Will dẫn cô tới dải phân cách dưới những cây thông, cậu nhìn quanh để lấy những thứ mang theo.
“Tôi nghĩ nó chỉ ở đây thôi. Vì tôi có thể nhìn thấy ngọn đồi to ở phía sau và ngôi nhà màu trắng ở phía trước kia, nhìn theo lối này thì sẽ thấy một quán cà phê và...”
“Trông nó như thế nào? Tôi không thể thấy cái gì cả.”
“Bạn sẽ không nhầm đâu. Nó không giống với bất cứ thứ gì mà bạn đã từng thấy.” Will hết nhìn lên rồi lại nhìn xuống. Cái cửa ấy biến mất rồi sao? Hay là nó đã đóng lại rồi? Cậu không thể nhìn thấy nó ở đâu cả
Rồi đột nhiên cậu nhìn thấy nó. Cậu di chuyển lên phía trên rồi lại xuống phía dưới để nhìn rõ gờ. Giống y như lúc cậu đã tìm thấy nó đêm hôm qua ở bên Oxford, chỉ có thể nhìn thấy nó từ một phía mà thôi. Khi đi về phía sau nó, nó sẽ biến mất. Và ánh sáng mặt trời trên thảm cỏ phía trên nó cũng giống như ánh sáng trên thảm cỏ ở phía này, ngoại trừ sự khác biệt không thể giải thích được.
“Đây rồi,” khi đã chắc chắn Will nói.
“À! Tôi thấy nó rồi!”
Lyra đang rất kích thích, trông cô bé lúc này sửng sốt hệt như lúc Will nhìn thấy Pantalaimon nói vậy. Nhân tinh của Lyra không thể ở trong túi áo cô được nữa, nó biến thành một con ong bắp cày và kêu vo vo quanh lỗ hổng đó vài lần trong khi Lyra lau mái tóc hãy còn ướt của mình vào những cụm hoa.
“Hãy đứng hẳn về một phía,” Will bảo cô. “Nếu bạn đứng ngay trước chỗ này thì có nghĩa ở bên kia chỉ nhìn thấy một đôi chân, và điều đó sẽ gây tò mò cho họ.”
“Tiếng động đó là gì vậy?”
“Xe cộ đấy. Đó là một phần tiếng động ở phố Oxford. Chắc chắn ở đây rất nhộn nhịp. Cúi thấp xuống và nhìn nó từ phía này này. Lúc này đúng là không phù hợp cho chúng ta đi qua, thật đấy; có nhiều người vượt xa mức cho phép. Nhưng thật khó tìm ra một nơi để trú ngụ nếu ta đi qua lúc nửa đêm. Ít nhất là một khi đã đi qua thì chúng ta cũng có thể trà trộn vào dễ dàng. Bạn đi trước đi, chuồn thật nhanh rồi tránh ra xa cái cửa sổ.”
Cô cởi chiếc ba lô nhỏ xanh lam mà cô mang theo từ hồi rời khỏi quán cà phê ra và ôm vào lòng trước khi cúi mình xuống để nhìn.
“Oa!” Lyra thở hổn hển. “Đó là thế giới của bạn à? Nó không giống như một phần của Oxford. Bạn có chắc là mình đang ở Oxford không?”
“Chắc chắn đấy. Khi bạn đã đi qua, bạn sẽ nhìn thấy một con phố ngay trước mặt bạn. Hãy đi về phía bên trái và đi dọc con phố xa hơn một chút nữa, bạn sẽ tới một con phố hướng tới phía bờ bên phải. Đường đó dẫn tới trung tâm thành phố đấy. Hãy nhớ thật kĩ nơi bạn nhìn thấy ô cửa sổ, được chứ? Đây là cửa duy nhất để trở về đấy.”
“Được rồi, tôi sẽ không quên đâu.”
Ôm chiếc ba lô trên tay, cô luồn thật nhanh qua ô cửa sổ trên không rồi biến mất. Will nằm bò xuống xem cô đã đi đâu.
Kia, cô bé kia rồi, đang đứng trên bãi cỏ ở Oxford cùng với Pan vẫn đang trong hình dáng một con ong bắp cày. Cậu có thể thấy là không ai để ý tới sự xuất hiện của cô bé. Cách đó chỉ có vài bước chân, ô tô và xe tải đang chạy qua chạy lại. Trên đoạn đường giao nhau nhộn nhịp này, không một người lái xe nào có được thời gian liếc sang bên đường để nhìn một khoảng không gian kì quặc. Thậm chí nếu họ có thể nhìn thấy nó thì sự lưu thông của xe cộ cũng chắn mất ô cửa sổ khỏi những ai nhìn vào từ phía đằng xa kia.
Một tiếng phanh rít lên một tiếng quát, một tiếng nổ. Cậu quăng nhanh mình xuống để nhìn.
Lyra đang nằm trên bãi cỏ. Chiếc ô tô phanh mạnh đến nỗi một chiếc xe tải đâm sầm vào nó từ phía sau, và kiểu gì cũng hất chiếc xe tiến lên, trong khi Lyra vẫn nằm ở đó, bất động—
Will phóng như bay theo cô bé. Không ai nhìn thấy cậu tới, tất cả mọi con mắt đều dồn vào chiếc xe, vào cái thanh hãm xung xe ô tô bẹp dúm, vào phía người lái xe tải đang bước ra và cả về phía cô bé đang nằm.
“Tôi không thể tránh được! Cô bé chạyra trước,” người lái ô tô, một phụ nữ trung niên nói. “Còn anh ở quá gần đấy,” bà ta nói tiếp, hướng về phía người lái xe tải.
“Đừng bận tâm,” ông nói. “Đứa nhỏ sao rồi?”
Người lái xe tải hỏi Will, giờ cậu đang cúi xuống bên cạnh Lyra. Will nhìn lên rồi lại nhìn quanh, nhưng chẳng ích gì; cậu phải có trách nhiệm. Ở phía bãi cỏ bên cạnh, Lyra đang ngóc đầu dậy, mắt chớp chớp thật khó khăn, cậu lại thấy con ong Pantalaimon đang bò tới bãi cỏ bên cạnh cô.
“Bạn không sao chứ?” Will hỏi. “Hãy thử cử động chân tay xem nào.”
“Con ngốc!” người đàn bà trên chiếc xe ô tô kêu lên. “Cứ chạy băng qua trước như thế. Không nhìn gì cả. Tôi còn làm gì được nữa?”
“Cháu vẫn tỉnh táo chứ, cháu yêu?” người lái xe tải hỏi.
“Vâng,” Lyra thì thầm.
“Mọi thứ vẫn hoạt động tốt?”
“Hãy thử cử động chân tay xem nào,” Will khăng khăng.
Cô làm theo, không có một chiếc xương nào bị gãy cả.
“Nó ổn rồi,” Will nói. “Cháu sẽ chăm sóc nó. Nó không sao đâu.”
“Cháu biết cô bé này à?” người lái xe hỏi Will.
“Nó là em cháu,” cậu trả lời. “Ổn cả thôi. Bọn cháu ở gần góc phố này mà. Cháu sẽ đưa em về nhà.”
Bây giờ Lyra có thể ngồi dậy, rõ ràng là cô bị thương không nặng lắm. Người đàn bà hướng sự chú ý của mình trở lại chiếc xe. Những người đi đường lướt qua hai chiếc xe bất động, họ nhìn cảnh tượng nho nhỏ này một cách tò mò, giống nhưngười ta vẫn làm thế. Will giúp Lyra đứng dậy; họ càng đi nhanh bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Người đàn bà và người lái xe tải nhận ra là cuộc cãi vã của họ phải được công ty bảo hiểm làm trọng tài. Khi đang trao địa chỉ cho nhau, người phụ nữ nhìn thấy Will đang giúp Lyra loạng choạng đứng dậy.
“Đợi đã!” bà ta gọi. “Các cháu sẽ là nhân chứng. Ta cần tên và địa chỉ của các cháu.”
“Cháu là Mark Ransom,” rồi cậu quay sang phía Lyra, “em gái cháu là Lisa. Chúng cháu sống ở số 26 phố Bourne Close.”
“Mã vùng là bao nhiêu?”
“Cháu chưa bao giờ nhớ cả,” cậu bé nói. “Bà nhìn này, cháu muốn đưa em cháu về nhà.”
“Lên cabin đi, tôi sẽ đưa các cháu đi.” người lái xe tải đề nghị.
“Không, chẳng cần đâu, đi bộ nhanh hơn chú ạ, thật đấy.”
Lyra không quá mức khập khiễng, cô bé đi cùng Will, quay lại bãi cỏ phía dưới những cây trăn, và quay về góc phố nơi đầu tiên họ đến.
Hai đứa trẻ ngồi trên hàng rào thấp.
“Đau không?” Will hỏi.
“Chân tôi bị đập mạnh. Khi tôi ngã xuống thì đầu bị va đập,” cô trả lời.
Nhưng điều mà cô bé quan tâm hơn cả là thứ ở trong ba lô. Cô thọc vào bên nó, rồi rút một bọc nhỏ nằng nặng được gói bằng nhung ra và mở nó. Cặp mắt Will mở to ngạc nhiên nhìn chiếc Chân-kế; những biểu tượng nhỏ xíu được sơn quanh bề mặt, những bàn tay bằng vàng và chiếc kim dò tìm, sự nguy nga tráng lệ của cái vỏ làm cho cậu ngạt thở.
“Cái gì thế?” cậu hỏi.
“Đây là chiếc Chân-kế của tôi. Nó nói sự thật. Một vật đọc các kí hiệu. Tôi mong là nó không bị vỡ...”
Nó không hề làm sao. Thậm chí trên đôi tay run run của cô, kim của nó vẫn dao động rất ổn định. Cô cất Chân-kế đi và nói: “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy có quá nhiều xe thồ và các thứ như vậy. Tôi chưa bao giờ tưởng ra được là chúng lại đi nhanh đến thế.”
“Ở Oxford của bạn không có ô tô và xe tải à?”
“Không nhiều lắm. Không giống những thứ đó. Tôi không quen với nó, nhưng bây giờ thì tôi ổn rồi.”
“Từ giờ hãy cẩn thận nhé. Nếu bạn đi xe buýt hay đi gần xe buýt hoặc là khi bị lạc đường hay gì đó, họ sẽ nhận ra bạn không phải là người ở thế giới này và họ bắt đầu sẽ tìm kiếm lối vào...”
Cậu bé trở nên giận dữ vượt quá mức cần thiết. Cuối cùng cậu nói, “Được rồi, nghe này. Bởi vì người họ tìm không hề có em gái, vậy nên tôi có thể ngụy trang cho mình bằng cách để bạn giả vờ là em gái của tôi. Và nếu tôi đi cùng bạn tôi sẽ dẫn bạn sang đường mà không bị tông chết.”
“Được rồi.” Cô nói nhún nhường.
“Thế còn tiền? Tôi cá là bạn không có—à mà, làm cách nào bạn có tiền thế? Làm sao mà bạn có thể đi lại, ăn uống và các thứ đại loại thế?”
“Tôi có tiền đây,” cô vừa nói vừa dốc cái ví đựng toàn đồng tiền vàng ra. Will nhìn chúng một cách nghi ngờ.
“Nó là vàng à? Có phải không? Điều này sẽ làm mọi người thắc mắc đấy, cá luôn. Bạn không được an toàn đâu. Tôi sẽ cho bạn một ít tiền. Hãy cất vàng đi và đừng để ai nhìn thấyVà nhớ—bạn là em gái của tôi, tên bạn là Lisa Ransom.”
“Lizzie. Trước đây, tôi từng giả vờ tự gọi mình là Lizzie. Tôi vẫn nhớ mà.”
“Được rồi Lizzie. Tôi là Mark. Đừng quên đó.”
Chân của cô lại đau nhức. Ở chỗ chiếc xe đâm vào, vết thương đã thành màu đỏ, sưng tấy và một vết thâm đen trên má do Will đấm vào cô đêm qua. Cô trông như là đã bị đối xử tệ bạc, điều này cũng làm Will lo lắng—không biết liệu có sĩ quan cảnh sát nào tò mò không?
Will có gắng không nghĩ tới điều này. Họ lại cùng nhau lên đường, băng qua đèn giao thông, hai đứa trẻ chỉ ngoái lại nhìn vào ô cửa dưới những cây trăn có một lần. Nhưng chúng không thể nhìn thấy nó. Nó hoàn toàn vô hình, và dòng xe cộ lại nườm nượp chạy.
Ở Summertown, sau mười phút đi bộ xuống phố Banbury, Will dừng lại trước một ngân hàng.
“Bạn làm gì vậy?” Lyra hỏi.
“Tôi phải rút ít tiền. Đáng lẽ tôi không nên làm việc này thường xuyên, nhưng phải tới tận cuối ngày làm việc, họ mới kiểm tra, tôi cũng không nên nghĩ.”
Cậu đưa tấm thẻ ngân hàng vào máy rút tiền tự động rồi gõ mã số cá nhân. Chẳng có gì sai cả, Will rút ra một trăm bảng, cái máy nhả tiền ra mà không có bất cứ một cản trở nào. Lyra há hốc mồm xem. Cậu bé đưa cho cô một tờ hai mươi bảng Anh.
“Để dùng sau này,” cậu bé bảo Lyra. “Hãy mua vài thứ và thay đồ tử tế một chút. Bây giờ thì tìm một cái xe buýt để vào thành phố đã.”
Lyra để mặc Will lo chuyện cái xe buýt, cô bé ngồi lặng im quan sát những mảnh vườn và ngôi nhà trong thành phố của cô mà lại không phải của cô. ống như là đang ở trong giấc mơ của ai đó vậy. Hai đứa trẻ lại lên đường tới trung tâm thành phố ngay bên cạnh là một nhà thờ bằng đá, cô bé biết nơi này những đối diện đó là một cửa hàng bách hóa thật xa lạ đối với cô.
“Tất cả đã thay đổi,” cô bé nói với Will. “Giống như... Đó không phải chợ ngũ cốc à? Phía này là đường Broad còn phía kia là Balliol. Phía dưới kia là thư viện Bodley. Nhưng trường Jordan đâu rồi?”
Cô bé bắt đầu run lẩy bẩy. Có thể là do phản ứng từ lúc cô bị tai nạn nhưng cũng có thể là do cô bị sốc khi nhìn thấy một tòa nhà hoàn toàn khác ở chỗ trường Jordan, nơi cô vẫn coi là nhà mình.
“Điều đó không đúng,” cô nói thật nhỏ bởi vì Will đã bảo cô ngừng chỉ trỏ và nói quá to những thứ không đúng với thế giới của cô. “Đây là một Oxford hoàn toàn khác.”
Will đã không lường trước khi thấy Lyra mắt mở to vô vọng. Cậu đã không hiểu được suốt tuổi thơ của mình cô đã dành rất nhiều thời gian chạy trên những con đường giống y chang những con đường ở đây và cô đã tự hào vì cô đã thuộc về trường Jordan như thế nào. Những Học giả ở đấy là những người thông minh nhất, co kho bạc kếch sù nhất và có vẻ đẹp tuyệt vời nhất trên tất thảy. Và bây giờ đơn giản là tất cả những thứ đó không còn ở đây và cô cũng không còn là một Lyra của Jordan nữa. Cô chỉ là một đứa bé bị lạc trong một thế giới xa lạ, chẳng thuộc về nơi nào cả.
“Chà,” cô run run nói. “Nếu nó không ở đây…”
Cô sẽ mất nhiều thời gian hơn cô tưởng, tất cả chỉ có vậy.
Chiếc La Bàn Vàng Chiếc La Bàn Vàng - Philip Pullman Chiếc La Bàn Vàng