Số lần đọc/download: 1650 / 24
Cập nhật: 2017-08-04 14:16:41 +0700
Chương 25
R
õ ràng, bà ta cảm thấy bị sỉ nhục hết mức khi con đề nghị giúp đỡ,” Emma nói. “Theo những gì con miêu tả thì bà ta đã từng là một người đáng kính được nuôi dạy trong giới thượng lưu. Hẳn nhiên những mảng danh dự còn lại bị tiêu tán đã khiến bà ta từ chối lòng tốt và sự hào phóng của con.”
“Con nghĩ là bá nói đúng,” Louisa nói, nghĩ về cuộc đụng độ với bà điếm đêm qua. “Bà ta quả thật có tỏ ra bị xúc phạm ghê gớm.”
Họ đang ngồi trong thư viện, uống trà. Ban mai trời trong trẻo, nhưng đầu chiều sương đã lần về, lẩn lút vào các đường phố quanh quảng trường Arden và đọng lại trong công viên nhỏ.
“Đó là một câu chuyện đáng buồn nhưng lại quá phổ biến.” Emma nhấc ấm trà lên. “Báo chí giật gân không ngớt đưa tin về những chuyện như vậy. Có bao nhiêu đường dẫn một bà đáng kính phải ra đứng đường. Cái chết hoặc bệnh tật của chồng, phá sản, nợ nần, ly dị, không có gia đình – bất cứ nguyên nhân nào trong đó cũng đủ khiến người đàn bà qua một đêm là tay trắng.”
“Con biết,” Louisa đáp khẽ.
“Tất nhiên là con biết rồi, con yêu.” Emma nhướng mày. “Nhưng đừng quên rằng dù đã rơi vào cảnh quẫn bách đến hai lần khác nhau, lần nào con cũng gượng dậy đứng vững mà không cần nhờ đến đứng đường.”
“Con gặp may thôi.”
“Không phải,” Emma nghiêm giọng nói. “Đó hoàn toàn không phải là do may mắn. Con là một cô gái rất có tài xoay xở, con à. Khi cha con chết và các chủ nợ tịch thu tất cả ngoài tủ sách, con đã tự cứu mình bằng cách khởi sự kinh doanh. Sau sự việc hãi hùng với Huân tước Gavin, con lại tự vực dậy lần nữa bằng cách đổi tên, chế ra một chứng nhận nhân thân giả cho mình rồi hỏi việc ở một hãng môi giới. Chính sự khôn khéo và quả quyết của con, chứ không phải vận may, đã cứu con khỏi đường phố, Louisa. Đừng bao giờ quên điều đó.”
Louisa mỉm cười mệt mỏi. “Bá lúc nào cũng là nguồn động viên tinh thần tuyệt vời, Emma à.”
Emma tó mò nhìn nàng. “Có gì khiến con phải bận tâm về người đàn bà gặp trong công viên đêm qua thế?”
“Con không biết thật sự là thế. Con không tin là bà ta đã ở lâu trong tình cảnh đáng thương hiện tại. Áo choàng của bà ta có vẻ là loại sang và rất thời trang, cả mạng lẫn găng tay cũng thế. Nếu biết mình sắp rơi vào túng thiếu sau khi chồng chết, tại sao bà ta phải bỏ nhiều tiền vào đồ để tang kiểu cách như thế làm gì?”
“Có thể đến khi đám tang đã qua bà ta mới lường hết tầm cỡ khủng hoảng của mình. Với đàn bà vẫn thường thế mà. Chồng họ chẳng bao giờ nói chuyện tiền nong với họ. Các bà góa chỉ nhận ra tình thế thực của mình khi đã quá muộn.”
“Vâng. Mà về phương diện đó thì cũng chẳng thể làm được gì hơn.” Louisa đặt ly trà sang một bên rồi mở cuốn sổ nhỏ. “Nếu bá không phiền thì cho phép con hỏi thêm vài câu về Victoria Hastings.”
“Tất nhiên rồi.” Emma hơi nghiêng đầu dò hỏi. “Sao con lại để ý tới bà ta?”
“Ông Stalbridge ngờ rằng Hastings cũng giết cả bà ta như đã giết Fiona Risby. Con nghĩ rằng bởi chúng ta không gặp may khi đi tìm động cơ dẫn đến cái chết của Fiona, có lẽ là nên thử suy đoán vì sao Hastings lại giết vợ. Con cảm thấy có mối liên hệ nào đó giữa hai vụ sát nhân này.”