Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Tony Parsons
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 991 / 27
Cập nhật: 2017-05-20 09:04:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hai Mươi Lăm
ậu đã làm tình với cô hóa trang à?” tôi hỏi Eamon.
Cậu ta nhìn tôi trong tấm gương phòng hóa trang và tôi nhìn thấy một thoáng gì đó trên khuôn mặt cậu ta. Có thể là sợ hãi. Hoặc giận dữ. Rồi nó biến mất.
“Cái gì cơ?” cậu ta nói.
“Cậu nghe thấy tôi nói lần đầu rồi còn gì.”
Chương trình đang cất cánh. Lượng người xem lớn và các lời mời quảng cáo bia hơi bắt đầu ùa vào. Nhưng đối với tôi thì cậu ta vẫn là một thằng nhóc sợ sệt người Kilcarney có sáp trong tai.
“Có hay không, Eamon? Cậu đã làm tình với cô hóa trang à?”
“Tại sao anh lại hỏi?”
“Vì cô ấy đang khóc. Chúng tôi còn không thể bắt cô ấy đánh phấn cho các vị khách khác vì cô ấy đang khóc nức nở trên đống bông phấn kia kìa. Nó ẩm hết cả rồi.”
“Cái đấy thì liên quan gì đến tôi?”
“Tôi biết là cô ấy ra khỏi phòng thu cùng cậu tuần trước.”
Cậu ta vặn người trên cái ghế xoay nhỏ, quay ra đối mặt tôi với cái đầu đóng khung trong tấm gương viền những bóng đèn điện. Trông cậu ta không còn sợ sệt như trước nữa, ngoại trừ một giọt mồ hôi lóng lánh chảy xuống ngoằn ngoèo qua lớp phấn dày trên trán.
“Anh đang hỏi tôi là có phải tôi làm tình với cô hóa trang không à?”
“Đúng thế,” tôi nói. “Tôi không quan tâm đến nhân cách của cậu, Eamon ạ. Cậu có thể phang đạo diễn ánh sáng trong lúc nghỉ quảng cáo nếu cậu muốn. Tôi không quan tâm cậu làm gì khi chúng ta không lên sóng. Chỉ cần nó không ảnh hưởng gì tới việc chạy chương trình. Và một cô gái hóa trang sướt mướt không làm được việc của mình là có ảnh hưởng tới việc chạy chương trình.”
“Anh đã giúp tôi rất nhiều Harry à,” cậu ta nhỏ nhẹ nói. Nhiều lúc giọng cậu ta nhỏ đến mức ta phải tập trung mới nghe được cậu ta nói gì. Nó cho cậu ta một sức mạnh nhất định. “Từ giây phút chúng ta gặp nhau, tất cả những gì anh nói đều có lý. ‘Nhớ này - chỉ là cậu đang nói chuyện với một người,’ anh đã nói. ‘Chỉ cần cậu vui là người ta cũng sẽ vui.’ Những thứ này có thể không có ý nghĩa gì với anh nhưng chúng đã giúp tôi thực hiện chuyện này. Chúng đã giúp tôi làm cho chương trình này chạy được. Tôi không thể làm nổi việc đó mà không có anh và tôi rất biết ơn. Thế nên tôi không giận vì anh đang hỏi tôi câu hỏi này, một câu hỏi mà - có lẽ anh cũng đồng ý chăng? - hơi bất lịch sự nếu người hỏi là mẹ tôi hay cha xứ của tôi.”
“Cậu có làm tình với cô hóa trang không Eamon?”
“Không, Harry à. Tôi không làm tình với cô hóa trang.”
“Đấy có phải là sự thật không?”
“Đấy là sự thật. Tôi không làm tình với cô hóa trang.”
“Được. Tôi chỉ cần biết có thế.”
“Tôi đã phang cô hóa trang.”
“Khác nhau nhỉ?”
“Khác nhau nhiều chứ. Nó không phải sự khởi đầu của một mối quan hệ có ý nghĩa, Harry à. Nó là đỉnh điểm của cái gì đó khá là vô nghĩa - đấy là điều tôi thích ở nó đấy. Và Carmen - đấy là tên cô hóa trang Harry à, cô ấy tên là Carmen - có thể bây giờ hơi buồn bực vì sẽ không có màn biểu diễn lần sau, nhưng tôi rất ngờ rằng đấy cũng là điều cô ấy thích ở nó đấy. Chính cái thực tế rằng nó hơi sống sượng, hơi thô ráp, và chỉ trong một đêm. Có những lúc một người phụ nữ muốn anh làm tình với cô ta. Có những lúc cô ta chỉ muốn được phang mà thôi. Họ cũng giống chúng ta mà thôi, Harry à. Đấy là bí mật lớn đó. Họ cũng chẳng khác gì đâu.”
“Thế tại sao không có ai nói điều này với tôi? Thế có phải đời tôi đã đơn giản hơn được bao nhiêu không.”
“Hiện giờ tôi đang được nhận rất nhiều lời mời Harry à. Và không phải tất cả đều là quảng cáo bia hơi. Carmen là một cô gái đáng yêu. Tôi sẽ đối xử với cô ấy bằng thái độ tôn trọng. Tôi sẽ thân thiện với cô ấy. Nhưng cô ấy muốn chính xác cái mà tôi muốn và cô ấy đã có được nó. Cô ấy không thể kỳ vọng gì hơn ở tôi. Và khi cô ấy bình tĩnh lại, cô ấy sẽ hiểu ra điều đó.”
“Cậu không phải là gã trẻ tuổi đầu tiên được lên giường nhờ cái mặt xấu xí lên ti vi một tuần một lần đâu Eamon ạ. Đừng mang rắc rối cá nhân vào phòng quay này, được không?”
“Được, Harry à,” cậu ta mơ màng nói. “Tôi xin lỗi vì chuyện này gây ra ảnh hưởng không tốt, tôi nói thật lòng đấy. Và tôi hiểu rõ anh là nhà tổng điều hành sản xuất của tôi và nói với tôi những thứ này là nhiệm vụ của anh. Nhưng tôi là đàn ông, được chứ?”
“À? Thật sao? Cậu nói chuyện giống hệt như một bài hát blues cũ rích nào đó. Tôi là đàn ông. Đánh vần là đ-à-n-ô-n-g. Chúa ạ, cậu nam tính đếch chịu được. Tiếp tới cậu sẽ quảng cáo nước hoa bôi sau khi cạo râu mất.”
“Tôi là đàn ông, Harry à. Và lý do tôi ở đây là để gieo mầm hạt giống của mình càng nhiều càng tốt. Đấy là lý do chúng ta ở đây. Đấy là việc mà đàn ông làm.”
“Vớ vẩn,” tôi nói. “Đấy là việc bọn con nít mới làm.”
Nhưng lúc sau, khi tôi nhìn cậu ta rời khỏi phòng thu cùng nghiên cứu viên dễ thương nhất chương trình, tôi nghĩ - tại sao không?
Tại sao cậu ta không nên gieo mầm hạt giống của mình nhiều nhất có thể? Cậu ta để dành để làm gì? Và cái chậu hoa đơn độc tôi đang nuôi dưỡng thì có gì tuyệt vời chứ?
Tự dưng có bao nhiêu là luật lệ.
Tôi có thể ở lại trong căn hộ nhỏ tầng thượng của Cyd, nhưng tôi phải đi trước khi Peggy dậy. Cyd vui lòng để tôi ở đó khi Peggy đi ngủ, và vui lòng cho tôi ngủ với cô trên cái giường đồng cũ kỹ dưới một áp phích Cuốn theo chiều gió đóng khung. Nhưng tôi phải rời khỏi đó trước buổi sáng.
Thực ra, không có nhiều luật lệ. Có mỗi luật lệ đó thôi. Nhưng cảm giác như có rất nhiều luật lệ vậy.
“Có thể sau này chuyện sẽ khác,” Cyd nói. “Nếu chúng ta quyết định - anh biết đấy - chúng ta muốn tiến xa hơn nữa. Nếu chúng ta muốn cam kết một cách nghiêm chỉnh.”
Ngay khi tôi ngừng nhìn đôi mắt cách xa nhau của cô và cô tắt điện đi là tôi không thấy muốn cam kết một cách nghiêm chỉnh nữa. Thật lòng mà nói, tôi muốn cái ít rắc rối hơn một chút.
Tôi muốn được ngủ trong vòng tay cô gái của tôi mà không bị đánh thức và bị nghe bảo là đến giờ về nhà. Tôi muốn kiểu quan hệ mà ta không phải nhớ các luật lệ. Trên hết, tôi muốn các thứ trở về như hồi trước khi mọi thứ bị vỡ vụn.
Tôi vẫn đang mơ khi tôi cảm thấy miệng của Cyd trên miệng mình.
“Anh yêu,” cô thầm thì. “Xin lỗi. Nhưng đến giờ rồi.”
Bên ngoài vẫn còn tối, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng bồ câu nhảy nhót quanh mái nhà ngay trên đầu chúng tôi, một dấu hiệu chắc chắn là đã đến giờ mặc quần vào và biến khỏi đó trước khi mặt trời mọc.
“Em tính sẵn tất cả mọi chuyện rồi phải không?” tôi thở dài, lăn mình khỏi người cô rồi ra khỏi giường.
“Ước gì anh có thể ở lại, Harry à. Em nói thật lòng đấy.”
“Thế em bỏ cha Peggy bao lâu rồi? Ba năm? Hơn? Và em giới thiệu với con bé được bao nhiêu người đàn ông rồi?”
“Anh là người đầu tiên,” cô nhỏ nhẹ nói, và tôi tự hỏi liệu điều đó có đúng hay không.
“Anh chỉ không hiểu nổi có hại gì nếu cô bé nhìn thấy anh ăn một bát Cornflakes. Trời ạ, con bé nhìn thấy anh cả tuần.”
“Chúng ta đã nói chuyện này rồi mà,” Cyd nói trong bóng tối. “Con bé sẽ bối rối nếu anh ở đây vào buổi sáng. Xin anh hãy hiểu cho. Con bé mới năm tuổi - anh thì không.”
“Con bé thích anh. Và anh thích nó. Anh với nó lúc nào chẳng hòa hợp với nhau.”
“Càng thêm lý do để anh phải đi bây giờ. Em không muốn anh làm một ông bác của Peggy, được chứ? Em muốn anh là hơn thế hoặc ít hơn thế. Nhưng anh sẽ không làm một ông bác. Con bé xứng đáng có được nhiều hơn thế. Anh cũng vậy.”
“Được rồi,” tôi nói. “Hoàn toàn được.”
“Đáng lẽ anh phải thích em vì đã xử sự thế này,” cô nói, giận dữ hơn là tổn thương. “Đáng lẽ ra anh phải hiểu là em chỉ đang cố bảo vệ con bé và làm điều tốt nhất cho nó. Anh cũng có một đứa con mà. Anh biết mọi thứ như thế nào đấy. Nếu có người hiểu được, thì đó phải là anh chứ.”
Cô ấy nói đúng.
Đáng lẽ ra tôi phải thích cô ấy làm thế mới đúng.
Lần đầu tiên trong đời tôi có thể hiểu mang máng tại sao đàn ông tuổi tôi hẹn hò với phụ nữ trẻ tuổi hơn.
Trước đây tôi chưa bao giờ thực sự hiểu được điều này. Phụ nữ lứa tuổi ba mươi, cơ thể họ vẫn săn chắc và bạn có thể trò chuyện với họ. Họ vẫn còn trẻ, nhưng họ đã nhìn thấy một ít về cuộc đời - có lẽ khá nhiều cảnh mà bạn cũng đã từng nhìn.
Thế tại sao lại có người đàn ông nào đánh đổi kiểu quan hệ bình đẳng như thế lấy một ai đó có khuyên rốn và nghĩ rằng một cuộc hẹn hò nóng bỏng là một hộp đêm tệ hại nào đó và một nửa viên gì đó giả làm thuốc lắc Ecstasy?
Nếu bạn có thể hẹn hò với ai đó đã đọc cuốn sách mà bạn đã đọc, đã xem chương trình ti vi mà bạn đã xem, đã yêu thứ âm nhạc mà bạn đã yêu, thì tại sao bạn lại muốn coi cái gã trong Jamiroquai là ca sĩ nhạc soul?
Nhưng giờ tôi đã ngộ ra. Giờ tôi có thể hiểu được sự hấp dẫn của nó.
Đàn ông tuổi tôi thích phụ nữ trẻ tuổi hơn vì phụ nữ trẻ tuổi hơn có ít lý do hơn để cay đắng về cuộc đời.
Phụ nữ trẻ tuổi hơn ít khả năng có một trái tim đã bị giày xéo bởi gia đình tan vỡ, luật sư ly dị và cảnh tượng con thiếu cha. Phụ nữ trẻ tuổi hơn không có tất cả những thất vọng mà phụ nữ - và đàn ông nữa, đừng quên đám đàn ông - ở tuổi ba mươi kéo lê theo như đống hành lý quá tải.
Thật phũ phàng nhưng đấy là sự thật. Phụ nữ trẻ tuổi hơn thì khả năng cuộc đời cô ta đã bị phá hoại bởi một gã đàn ông nào đấy ít hơn rất nhiều.
Đàn ông ba mươi, bốn mươi tuổi không hẹn hò với phụ nữ trẻ tuổi hơn vì cơ thể săn chắc và cái lưỡi bấm khuyên của họ. Đấy chỉ là tuyên truyền mà thôi.
Họ hẹn hò với cô ta để họ có thể là người phá hoại đời cô ta.
Heidi là một cô trông trẻ từ Munich.
Ừ thì, không hẳn là Munich - Augsburg thì đúng hơn. Và không hẳn là cô trông trẻ.
Cô trông trẻ là một người coi trẻ em chuyên nghiệp, lấy việc trông nom các cậu bé cô bé nhỏ tuổi làm nghề nghiệp. Heidi là một cô gái mười chín tuổi rời xa cha mẹ lần đầu. Cô bé chỉ cách phòng ngủ đầy thú bông và đống quần áo được mẹ giặt hộ có một chuyến bay hạng phổ thông của Lufthansa. Cô bé biết trông nom trẻ em cũng nhiều bằng tôi biết về vật lý lý thuyết. Heidi giống một người làm công để có cơm ăn chỗ ở hơn.
Kế hoạch là Heidi sẽ nấu ăn, lau dọn và lo cho Pat thay tôi trong những ngày tôi làm việc cho chương trình. Đổi lại, cô bé sẽ được chỗ ngủ, ăn uống và tiền tiêu vặt trong khi theo học tiếng Anh.
Pat đang lắc lư trên xô pha, nghe băng của Sally khi tôi đưa Heidi đến gặp nó.
“Đây là Heidi, Pat à. Chị ấy sẽ ở đây và giúp chúng ta làm việc nhà.”
Pat mặt tỉnh bơ nhìn cô gái tóc vàng người Đức cao lớn, mồm thằng bé há hốc, lạc theo điệu nhạc.
“Một cậu bé hiếu động đầy sức sống,” Heidi mỉm cười.
Cố bày tỏ sự sẵn sàng, cô bé hỏi tôi muốn ăn gì bữa tối. Tôi bảo cô bé là tôi sẽ lấy tạm đồ trong phòng xanh ở đài, nhưng cô bé nên nấu cái gì đó cho mình và Pat. Cô bé lục lọi trong bếp cho đến khi tìm ra một lon xúp cà chua to.
“Được không ạ?” cô bé hỏi.
“Được,” tôi nói.
Cố để yên cho cô bé làm việc của mình, tôi ngồi ở bàn ăn viết mấy ghi chú trên kịch bản quay cho tuần sau.
Pat tha thẩn vào theo dõi cô bé, vẫn để nhạc oang oang trong phòng khách, và tôi sai thằng bé quay lại tắt máy đi. Khi quay về nó giật giật tay áo tôi.
“Cha biết gì không?” thằng bé nói.
“Để yên cho cha làm việc nào con yêu.”
“Nhưng đố cha biết Heidi đang làm gì?”
“Và cũng để yên cho Heidi làm việc của chị ấy.”
Thở dài sườn sượt, thằng bé ngồi xuống bàn ăn và rỗi tay nghịch một cặp hình nộm nhựa tí hon của mình.
Heidi đang lục đục gần bếp, nhưng tôi không nhìn cô bé cho đến khi nghe thấy tiếng sùng sục của nước sôi. Lạ nhỉ. Tại sao cô bé lại đun nước để hâm nóng xúp cà chua?
“Heidi à?”
“Xong ngay đây.”
Cô bé đã đặt một lon xúp chưa mở nắp vào một nồi nước và đun cho sôi. Cô bé nhìn tôi cười do dự ngay trước khi cái lon nổ bùng, bắn tung tóe dung dịch đỏ sôi sùng sục lên khắp sàn nhà, tường và chúng tôi.
Quẹt xúp cà chua ra khỏi mắt, tôi nhìn thấy chất nhớt đỏ tươi chảy trên mặt Heidi, mắt cô bé nhìn thẳng qua cái thứ nhớp nháp ấy, sốc và ngỡ ngàng không nói nổi nên lời. Cô bé nhìn như Sissy Spacek trong cảnh đêm dạ hội trong phim kinh dị Carrie.
Rồi cô bé òa khóc.
“Cha biết không?” Pat nói, cặp mắt xanh chớp chớp trong mặt nạ đỏ tươi. “Chị ấy cũng không biết nấu ăn nốt.”
Thế rồi Heidi tìm được một gia đình tốt bụng ở Crouch End.
Còn tôi gọi cho Sally.
Cha & Con Cha & Con - Tony Parsons Cha & Con