Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 27
H
ai người đáp thuyền qua sông. Trên bến đã có một chiếc kiệu chờ sẵn để đưa Kitty đến chỗ cái đập nước ở chân đồi. Đây là con đường mà bọn làm công vẫn đi xuống để gánh nước dưới sông. Họ đi vội vàng, hai thùng nước kĩu kịt trên vai sóng sánh làm mặt đường ướt như bị cơn mưa lớn. Bọn phu kiệu phải hò hét inh ỏi để bảo họ tránh qua.
Waddington đi bên cạnh, cắt nghĩa:
- Hiện thời thì sự giao thông đã gián đoạn rồi đấy. Giá lúc thường thì còn phải dùng đến võ lực mới chen được giữa đám cu li đi đi lại lại khuân vác hàng hóa xuống thuyền.
Đường cứ như mắc cửi nên Kitty không còn nhận ra phương hướng nào nữa cả. Nhiều hiệu buôn đóng im ỉm. Do chuyến đi trước, Kitty đã quen với sự ở bẩn của người Tàu rồi, nhưng ở đây thì lại còn hơn một bậc, rác rến từ nhiều tuần lễ đùn cao như núi và hôi thối đến nỗi Kitty phải lấy khăn tay che mũi. Ở những tỉnh khác nàng đã phải bực mình vì tính tò mò của đám đông nhưng lần này thì nàng chỉ nhận thấy một vài cặp mắt dửng dưng liếc nhìn nàng. Giữa lúc đang có cái tai họa chung người qua lại ngoài đường rất ít, ai cũng có vẻ lo lắng về số phận của mình. Thỉnh thoảng, đi qua trước một căn nhà, lại nghe có tiếng thanh la và tiếng rên rĩ kéo dài của những nhạc khí lạ. Có người chết đằng sau những cánh cửa đóng kín ấy.
Sau cùng Waddington lên tiếng:
- Đây rồi.
Một cái cổng sơ sài trổ qua một bức tường dài quét vôi trắng. Bên trên cổng có dựng một cây Thánh giá. Bọn phu đặt kiệu xuống, Kitty bước ra, rồi Waddington rung chuông gọi.
- Ở đây bà đừng trông đợi những cái gì khác thường. Các bà sơ sống nghèo nàn lắm.
Một cô gái người Tàu ra mở cửa, trao đổi mấy câu với Waddington rồi đưa cả hai vào một gian phòng nhỏ thông ra lối hành lang. Đồ đạc trong phòng chỉ có một cái bàn to phủ vải cao sư kẻ sọc và một dãy ghế tựa vào tường. Trong góc phòng có pho tượng Đức Mẹ bằng thạch cao. Một lát sau, một bà sơ bước vào. Dáng vóc nhỏ nhưng tròn trĩnh, khuôn mặt thật thà, má đỏ hồng, hai mắt tươi cười, vui vẻ. Waddington giới thiệu và gọi tên bà sơ là Sơ Saint Joseph.
Bà hớn hở reo lên:
- À, bà bác sĩ đây à?
Rồi bà nói thêm là bà Nhất cũng sắp sửa đến.
Bà sơ Saint Joseph không nói được tiếng Anh, còn tiếng Pháp thì Kitty cũng không giỏi, nhưng Waddington đứng ra làm thông ngôn, cắt nghĩa một cách bông lơn, ngộ nghĩnh làm bà sơ cứ cười dòn từng trận. Kitty lấy làm lạ về tính dễ vui của bà. Nàng vẫn tưởng tượng các bà sơ lúc nào cũng trang nghiêm, gò bó nên cái vẻ vui tươi ngây thơ và vồn vã ấy đã làm nàng cảm động.