Reading - the best state yet to keep absolute loneliness at bay.

William Styron

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate Dicamillo
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1559 / 46
Cập nhật: 2017-05-09 22:25:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
ên ngoài trời đã tạnh mưa và mây cũng đã tan biến khiến bầu trời trở nên quang đãng đến mức tôi nhìn thấy tất cả những vì sao trên trời. Tôi đi ra phía sau khu vườn của bà Gloria Dump. Tôi đến đó nhìn lên cây sai trái của bà. Những cái chai đứng im ở đó; trời lặng gió, nên chúng chỉ treo ở đấy im lặng. Tôi ngước nhìn lên cây rồi nhìn lên bầu trời.
“Mẹ,” tôi gọi như thể bà đang đứng ngay bên cạnh tôi vậy, “con biết mười điều về mẹ, nhưng bằng ấy là chưa đủ, còn lâu mới đủ. Nhưng cha sắp sửa kể thêm cho con nghe; con biết là cha sẽ kể, bởi bây giờ cha biết là mẹ sẽ không quay trở lại. Cha nhớ mẹ và con cũng nhớ mẹ, nhưng trái tim con không còn cảm thấy trống trải nữa mà đang tràn đầy. Con sẽ vẫn nghĩ về mẹ, con hứa đấy. Nhưng rất có thể sẽ không nhiều như trong suốt mùa hè này.”
Đó là những gì tôi đã nói dưới tán cây sai trái của bà Gloria Dump. Sau khi nói xong, tôi đứng yên ngước lên bầu trời, nhìn những chòm sao và các vì tinh tú. Chợt tôi nhớ đến cái cây của tôi, cái cây bà Gloria đã giúp tôi trồng. Tôi không nhìn đến nó cũng từ khá lâu rồi. Tôi bò xung quanh để tìm nó. Và khi tìm thấy, tôi không khỏi ngạc nhiên khi thấy nó đã lớn thế nào. Nó vẫn còn nhỏ lắm, trông nó vẫn giống một cây thân mềm hơn là một thân gỗ, nhưng những cái lá và cành cây đã trở nên khỏe mạnh và tươi tốt hơn rất nhiều. Tôi đang quỳ ở đó thì nghe tiếng ai đó nói, “Cậu đang cầu nguyện à?”
Tôi nhìn lên, đó là Dunlap.
“Không,” tôi nói. “Tớ không cầu nguyện. Tớ đang suy nghĩ.”
Nó khoanh tay và nhìn xuống tôi. “Về cái gì cơ?” nó hỏi.
“Tất cả mọi thứ,” tôi nói. “Tớ xin lỗi vì đã gọi cậu và Stevie là đồ con nít trọc đầu.”
“Được rồi. Bà Gloria bảo tớ ra đây tìm và đưa cậu về.”
“Tớ đã nói bà ấy không phải là phù thủy.”
“Tớ biết,” nó trả lời. “Tớ biết điều đó ngay từ đầu. Tớ chỉ trêu tức cậu thôi.”
“Ồ,” tôi nhìn nó thật gần. Thật khó để nhìn rõ ai đó trong vườn cây tối như thế này.
“Cậu không định đứng dậy à?” nó hỏi.
“Có chứ.”
Và rồi Dunlap khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Nó làm một việc mà cả triệu năm nữa tôi cũng không bao giờ nghĩ một đứa trẻ nhà Dewberry sẽ làm. Nó đưa tay ra đỡ tôi dậy. Và tôi nắm lấy nó, chấp nhận sự giúp đỡ.
“Chúng ta sẽ thi xem ai chạy về nhà trước,” Dunlap nói, và bắt đầu chạy.
“Được,” tôi hét lên. “Nhưng tớ cảnh báo cậu, tớ sẽ thắng đấy.”
Chúng tôi chạy, và tôi đã thắng. Tôi chạm góc nhà bà Gloria Dump ngay trước Dunlap.
“Hai người không nên chạy trong bóng tối,” Amanda nói. Nó đang đứng ở hành lang nhìn chúng tôi. “Các cậu có thể bị vấp vào cái gì đó.”
“Ôi, Amanda,” Dunlap lắc đầu.
“Ôi, Amanda,” tôi lặp lại. Rồi tôi nhớ đến Carson và thấy thương Amanda. Tôi đi lên hành lang, nắm lấy tay nó và kéo nó đi. “Đi nào,” tôi nói, “chúng ta vào nhà nào.”
“Opal,” cha nói khi thấy tôi, Amanda và Dunlap bước vào. “Các con đến đây hát với chúng ta chứ?”
“Vâng thưa cha,” tôi trả lời. “Nhưng con không biết nhiều bài hát đến thế đâu.”
“Chúng ta sẽ dạy các con,” ông cười với tôi thật tươi. Không tệ chút nào cả!
“Đúng thế,” bà Gloria đồng tình. “Chúng ta sẽ dạy con.” Sweetie Pie vẫn ngồi trong lòng bà, nhưng hai mắt đã nhắm nghiền.
“Cháu có muốn một cái Littmus Lozenge không?” bà Franny hỏi, chuyển cho tôi tô kẹo.
“Cháu cảm ơn,” tôi lấy một cái, bóc vỏ và đưa lên miệng.
“Một chút dưa chuột muối nhé?” bác Otis nhấc lọ dưa chuột muối khổng lồ của mình lên.
“Cháu cảm ơn, nhưng không phải bây giờ ạ.”
Winn-Dixie bước ra từ bên dưới ghế của bà Gloria Dump. Nó ngả người xuống bên cạnh tôi hệt như cách tôi đang ngả người vào cha tôi vậy. Amanda đứng ngay bên cạnh tôi, và khi tôi ngẩng lên nhìn, trông nó không còn cau có chút nào nữa.
Dunlap bẻ ngón tay và hỏi, “Chà, chúng ta có định hát hay không nhỉ?”
“Đúng thế,” Stevie lặp lại. “Chúng ta có định hát hay không nhỉ?”
“Hãy cùng hát nào,” Sweetie Pie mở mắt và ngồi thẳng dậy. “Hãy hát vì con chó.”
Otis phá lên cười và bắt đầu gảy đàn. Hương vị của cây kẹo Littmus Lozenge bắt đầu tan chảy trong miệng, vừa ngọt ngào vừa buồn bã. Rồi cả Otis, bà Gloria, Stevie, bà Franny, Dunlap, Amanda và Sweetie, và cả cha tôi nữa bắt đầu hát. Và tôi chăm chú lắng nghe, để có thể thuộc lời thật chính xác.
Bởi Vì Winn-Dixie Bởi Vì Winn-Dixie - Kate Dicamillo Bởi Vì Winn-Dixie