I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Tác giả: Mario Puzo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Godfather
Dịch giả: Đặng Phi Bằng
Biên tập: Open Heineken
Upload bìa: Open Heineken
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 49
Cập nhật: 2023-11-05 19:16:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
ichael đến lúc chiều tối, và theo lệnh nó, không ai đón ngoài phi trường. Chỉ có hai người đi cùng: Tom Hagen và một gã vệ sĩ mới tên Albert Neri.
Một cụm phòng sang trọng đã để dành sẵn cho đoàn của Michael. Những người nó cần gặp đều có mặt đầy đủ.
Fred ôm cậu em Michael thắm thiết. Fred rất phát tướng, tròn xoe, mặt mày có vẻ phúc hậu, vui vẻ và rất mốt. Bộ đồ lụa xám rất sang. Tóc cắt tỉa như ngôi sao điện ảnh. Trông nó khác hẳn với anh chàng phải rời bỏ New York bốn năm trước.
Nó nghiêng người, trìu mến, ngắm nghía Michael:
– Sửa cái mặt rồi, mặt mày bảnh hơn nhiều. Cuối cùng thì vợ mày bắt mày phải sửa, hả? Kay khỏe không? Bao giờ cô ấy mới đến đây thăm ông anh chồng này đây?
Michael cười:
– Anh trông cũng bảnh quá chứ. Kay cũng muốn đi nhưng đang có bầu, lại còn phải coi cháu. Vả lại đi công việc mà, anh Fred. Tối mai hay sáng mốt là tôi phải bay về rồi.
Fred bảo:
Trước hết, phải ăn tí gì đã chứ. Khách sạn này có một đầu bếp trứ danh đấy. Mày sẽ được ăn những món tuyệt nhất. Đi tắm và thay đồ đi, mọi thứ và tất cả những người mày cần gặp sẽ đầy đủ tại đây
Michael vui vẻ nói:
Tôi sẽ gặp Moe Green sau cùng nhé, OK? Mời Johnny Fontane và Nino cùng ăn với bọn mình luôn. Cả Lucy và anh bạn bác sĩ của cô ấy nữa. Mình
sẽ chuyện trò trong khi ăn. Nó quay qua Hagen, hỏi:
– Thêm ai nữa không, Tom?
Hagen lắc đầu. Nó thấy Fred tiếp nó không niềm nở như đối với Michael. Nhưng nó hiểu lý do. Fred đang nằm trong danh sách "xét lại" của ông già nó. Tất nhiên Fred rủa thằng consigliori không giúp, không gỡ rối giúp nó. Hagen cũng muốn lắm chứ. Nhưng không hiểu sao, Fred không được Bố Già ưa. Ông Trùm không thốt một lời trách cứ đặc biệt nào. Ông chỉ cho thấy cái 1 cảm giác bất mãn của ông.
Gần nửa đêm mọi người mới tụ tập quanh bàn ăn. Lucy hôn Michael nhưng không chê khen gì cái mặt mới sửa của nó. Jules Segal quan sát kỹ gò má Michael, nói:
– Làm tốt đấy. Rất khít khao. Vụ thò lò mũi OK chứ? Michael, bảo:
– Ổ n rồi. Cám ơn anh đã giúp một tay.
Vừa ăn mọi người vừa chú tâm vào Michael. Nó giống Ông Trùm từ lời nói tới cử chỉ. Lạ là nó cũng gây cho mọi người một sự e dè, kính nể như họ vẫn có đối với Bố Già, mà trong khi nó vẫn tỏ ra hoàn toàn tự nhiên, thanh thản. Tom Hagen luôn ở vai trò "người đứng sau". Còn tên vệ sĩ mới mà lần đầu tiên mọi người biết mặt, cũng như Hagen, không hề nói một lời. Nó chỉ khăng khăng là không đói. Ngồi đọc báo ngay cái ghế gần cửa ra vào.
Ă n uống xong, nhân viên phục vụ rút ra hết. Michael mới nói với Johnny:
– Nghe nói giọng anh hay hơn trước đây nhiều. Người ái mộ đông đảo như xưa rồi hả?
Johnny nói cám ơn, trong lòng thắc mắc không biết thật sự Michael muốn gặp nó vì chuyện gì. Nó sẽ được yêu cầu phải làm chi đây?
Michael nói với tất cả:
– Gia đình Corleone chúng tôi có ý định dọn về Vegas này. Bán lại tất cả cơ sở dầu ăn, để đến lập nghiệp tại đây. Ông Trùm đã bàn bạc việc này với anh Tom Hagen và tôi. Chúng tôi đều cho rằng vùng này rất có tương lại cho gia đình. Không phải ngay bây giờ, có lẽ cũng phải thu xếp trong vòng ba, bốn năm nữa, Nói chung kế hoạch là như vậy. Khách sạn này, phần lớn cổ phần thuộc về một số thân hữu của gia đình tôi, vì vậy khách sạn và sòng bài sẽ là cơ sở thực hiện kế hoạch trên. Moe Green sẽ bán lại số cổ phần của anh ta cho chúng tôi. Cơ sở này sẽ hoàn toàn thuộc về Gia đình và bằng hữu chúng ta.
Cái mặt "trăng rằm" của thằng Fred nhăn nhó băn khoăn:
– Mike này, mày chắc thằng Moe Green bán lại không? Nó không hề nói với tao chuyện này. Nó mê công việc này lắm mà. Tao thật tình nghĩ là nó không chịu bán đâu.
Michael bình thản nói:
– Tôi sẽ đề nghị cái giá mà nó không từ chối được.
Nó nói những lời đó với một giọng bình thường, nhưng làm mọi người lạnh mình, có lẽ vì đó là câu nói đúng điệu của Ông Trùm. Nó quay qua Johnny bảo:
– Ông Trùm trông cậy vào anh giúp đỡ chúng tôi trong bước khởi đầu đó... Nghe nói sân khấu trình diễn sẽ kéo nhiều khách đến sòng bài. Anh sẽ tổ chức mỗi năm khoảng năm lần, hợp đồng trình diễn kéo dài một tuần. Anh có nhiều bạn bè trong giới ca nhạc, điện ảnh, anh cũng từng giúp đỡ họ nhiều, hãy mời họ hợp tác đi. Johnny vội nói: Được mà. Bố Già bảo gì tao cũng làm, mày biết rồi mà, Mike.
Nhưng trong giọng nó thoáng vẻ ngần ngại. Michael cười:
– Anh và cả các bạn anh sẽ không bị mất quyền lợi trong vụ này đâu. Anh sẽ có phần trong khách sạn, và nếu anh thấy có ai quan trọng cần cho anh, họ cũng sẽ có phần như anh. Có thể anh không tin tôi, vậy tôi xin nói thẳng, những gì tôi nói, là chuyển những lời của chính Ông Trùm.
Johnny vội đính chính:
– Tao tin mày chứ, Mike. Nhưng hiện nay trong khu phố này đang có tới hơn mười khách sạn đang xây dựng. Khi gia đình mình nhập cuộc thì thị trường bị bão hòa rồi.
Lúc này Tom Hagen mới lên tiếng:
– Những người bạn của gia đình Corleone đầu tư xây dựng ba trong số khách sạn đó.
Johnny hiểu ngay. Vậy có nghĩa là nhà Corleone làm chủ ba khách sạn kiêm sòng bài đó. Và sẽ có rất nhiều quyền lợi được ban phát. Nó bảo:
– Được, mình sẽ bắt tay vào việc.
Michael nói với Lucy và Jules Segal:
– Jules à, tôi còn mắc nợ anh. Tôi nghe nói anh khoái trở lại cái nghề mổ xẻ lắm, nhưng các bệnh viện lớn làm khó dễ anh vì cái vụ phá thai gì ngày xưa, phải không? Tôi muốn được nghe chính anh nói, anh có muốn trở lại nghề thật sự không?
Jules cười:
– Muốn là cái chắc. Nhưng anh không biết quy củ của ngành y đâu. Chẳng uy quyền nào áp đặt nổi họ. Tôi sợ anh chẳng giúp được gì tôi việc này đâu.
Michael gật đầu, lơ đãng nói:
– Đúng, anh nói đúng. Nhưng có mấy người bạn của gia đình, những người rất có tiếng, sắp xây một khách sạn lớn ở Las Vegas. Thành phố này đang phát triển. Rất cần một bệnh viện cỡ đó. Họ có thể đưa anh trở lại phòng giải phẫu. Trời đất, ở cái đất sa mạc này, kiếm đâu ra những bác sĩ giải phẫu có tài cỡ anh, hay chỉ bằng nửa anh chứ? Tạm thời cứ trụ lại đây. À, nghe anh và Lucy sắp làm đám cưới?
Jules nhún vai:
– Để coi tương lai có sáng sủa không đã chứ? Lucy nhăn nhó:
– Mike ơi! Nếu không xây cái bệnh viện ấy, thì em thành gái già mất thôi.
Mọi người phì cười, chỉ trừ Jules. Hắn hỏi Michael:
– Nếu nhận việc đó, tôi có bị ràng buộc với điều kiện gì không? Michael lạnh lùng bảo:
– Chẳng ràng buộc gì. Tôi mắc nợ anh và tôi muốn trả cho xong, vậy thôi.
Thấy vậy, Lucy năn nỉ:
– Đừng giận anh ấy, Mike.
Michael cười bảo cô nó đâu có giận dỗi gì. Rồi nó quay qua Jules, nói:
– Anh nói vậy là cạn nghĩ lắm, Jules à. Nhà Corleone đã từng gỡ rối cho anh. Anh tưởng tôi khờ đến nỗi ràng buộc anh vào những điều anh không thích sao? Ai là người đưa tay kéo anh ra khỏi khó khăn? Nghe anh mong muốn trở lại nghề giải phẫu. Tôi đã suy tính đêm ngày để tìm cách giúp. Và tôi có thể làm được điều đó. Tôi chưa đòi hỏi gì ở anh. Í t ra anh phải quan tâm cân nhắc tình thân hữu giữa chúng ta, và tôi đoán nếu có dịp, anh cũng sẽ đối xử, giúp tôi như với một người bạn thân thiết. Sợi dây ràng buộc
của tôi chỉ có vậy thôi. Nhưng nếu không muốn, anh vẫn có quyền từ khước.
Tom Hagen cúi đầu giấu nụ cười. Ngay đến Ông Trùm cũng không khôn ngoan hơn thế được.
Jules đỏ mặt vì ngượng ngùng:
– Mike, mình không có ý nói thế đâu. Mình rất biết ơn cậu và ông già.
Bỏ qua những lời mình nói đi.
Michael gật:
– Tốt, đến khi bệnh viện hoàn tất, anh sẽ làm giám đốc hệ thống y tế cho bốn bệnh viện. Anh tự thành lập ban lãnh đạo đi. Lương của anh cũng sẽ tăng, chuyện này anh gặp Tom Hagen để bàn sau. Còn Lucy, tôi muốn cô làm mấy chuyện quan trọng hơn. Có thể là sắp xếp lại tất cả các cửa hàng trong hành lang khách sạn. Hay lo khâu tài chánh. Hoặc tuyển nữ nhân viên cho sòng bạc... Vậy là nếu Jules không cưới cô, cô sẽ trở thành một gái già giàu có.
Nãy giờ Fred chỉ ngồi giận dỗi, bập xì gà. Michael nhẹ nhàng bảo nó:
– Em chỉ là tay chạy hiệu cho bố thôi, anh Fred. Tất nhiên, bố muốn anh làm gì, bố sẽ đích thân cho anh biết, nhưng em chắc đó là những việc anh sẽ thích. Mọi người đều cho em biết, anh làm việc ở đây khá lắm.
Thằng Fred ca cẩm:
– Vậy thì ông bực gì tao? Chỉ vì bên sòng bạc thất thoát tiền à? Thằng Moe Green chứ đâu phải tao quản lý bên đó. Ông già muốn tao phải làm sao chứ?
Michael bảo anh nó đừng lo, rồi nó hỏi Johnny Fontane sao không thấy Nino.
Johnny nhún vai:
– Nó bệnh lắm. Phải có y tá túc trực luôn bên mình. Anh chàng bác sĩ này bảo cho nó vào dưỡng trí viện, vì nó đang có ý định tự tử đó.
Rất ngạc nhiên, Michael trầm ngâm nói:
– Từ xưa tới giờ anh ấy vẫn là người đàng hoàng, chưa bao giờ làm bậy, chưa hề nói xấu ai. Anh ấy chẳng để tâm tới chuyện gì ngoài chuyện nhậu.
Johnny đồng ý:
– Đúng vậy. Tiền vào ào ào, việc làm không hết. Nó kiếm năm chục ngàn đô một phim, tiêu tiền như đốt. Nó đếch cần danh tiếng. Suốt bấy nhiêu năm thân thiết với nhau tao chưa từng thấy nó bợ đỡ thằng nào. Thằng chó đẻ chỉ nhậu chết bỏ thôi.
Jules vừa định nói thì có tiếng gõ cửa. Hắn ngạc nhiên thấy thằng vệ sĩ cứ thản nhiên ngồi đọc báo ngay sát cửa và chính Tom Hagen tiến lại mở. Hagen gần như bị xô qua một bên khi Moe Green xông vào, theo sau là hai gã hộ vệ.
Moe Green là một thằng cô hồn đẹp trai, nổi danh trong băng đâm thuê giết mướn ở Brooklyn. Sau đó nhào vào ngành cờ bạc và tới miền Tây lập nghiệp. Nó là kẻ đầu tiên nhìn ra tương lai sáng sủa của Las Vegas và đã xây dựng khách sạn sòng bạc đầu tiên tại đây.
Tuy nhiên, dù đã là ông chủ, nó vẫn mang bản chất của một thằng giết người hung bạo. Mọi người trong khách sạn, kể cả Fred, Lucy và Jules, đều ớn nó. Nó được nó lúc nào là né cho xa.
Vừa vào phòng, nó hằm hằm giận dữ, ào ào với Michael:
– Mike, tao đợi mãi để nói chuyện với mày. Sáng mai tao bận lắm, vì vậy tao phải gặp mày ngay tối nay. Sao, được chứ?
Michael nhìn thằng cô hồn với vẻ thân thiện đến ngạc nhiên:
Được quá đi chứ. Tom, rót rượu mời ông Green di.
Jules thấy mắt thằng vệ sĩ gắn chặt vào Moe Green, chứ không hề quan tâm tới hai thằng bảo vệ đang đứng dựa lưng vào cửa. Thằng Neri thừa biết trò bạo hành khó xảy ra ở đất Vegas này. Bạo hành, giết người tuyệt đối bị ngăn cấm, để tao cho Vegas thành thánh đường cờ bạc hợp pháp cho con bạc Mỹ.
Moe Green ra lệnh cho hai thằng bảo vệ:
– Đưa phỉnh cho tất cả các vị này, để họ xuống sòng giải trí một chút.
Rõ ràng nó đuổi khéo Jules, Lucy, Johnny, và cả thằng Albert Neri, vệ sĩ của Michael.
Michael gật đầu đồng ý ngay:
– Phải, ý kiến hay đấy.
Đến lúc đó thằng Neri mới chịu nhổ rễ khỏi cái ghế, theo mọi người ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Fred, Tom Hagen, Moe Green và Michael Corleone.
Thằng Green đặt ly rượu lên bàn, ráng nén giận nói:
– Tao nghe nhà Corleone định mua hết cổ phần của tao để gạt tao ra khỏi đây, như thế là sao? Chúng mày ra khỏi đây, chứ không phải tao.
Michael biện giải:
– Sòng bạc đang thua lỗ nặng. Chắc phải có sai sót nào đó trong cách điều hành của anh. Có lẽ để chúng tôi làm sẽ khá hơn.
Thằng Green cười đểu:
– Tụi Ý nhà quê trời đánh! Chúng mày bị kẹt đủ thứ, tao làm phúc, tao đã cưu mang giùm thằng Fred, bây giờ chúng mày lại chơi trò đẩy tao đi à? Chúng mày tưởng vậy đấy thôi. Bạn bè tao còn đầy ở đây, không dễ chơi tao đâu.
Michael vẫn bình tĩnh:
– Anh đưa Fred về đây, vì anh đã nhận cả đống tiền của nhà tôi, để sắm sửa, trang trí cho cái khách sạn này. Lại còn tiền đầu tư cho sòng bạc của anh nữa chứ. Anh đưa Fred về đây còn vì ông Trùm Molinari đã giúp anh một số việc và bảo đảm an toàn cho anh Fred. Nhà Corleone và anh coi như hòa, sòng phẳng, chẳng ai nợ ai. Tôi thấy có gì làm anh cáu giận đâu. Chúng tôi mua lại cổ phần của anh với giá hợp lý, do anh quyết định. Như vậy có gì là sai trái? Có gì là chơi xấu đâu. Với cái sòng đang thất thu này, điều đó còn giúp anh đấy chứ.
Green lắc đầu, bảo:
– Này, nhà Corleone không còn mạnh như trước đâu. Ông già mày thì đau yếu. Cánh nhà máy thì đang bị phe Ngũ Đại Gia bẩy ra khỏi New York. Mày tưởng tới đây dễ kiếm ăn hơn chứ gì? Tao khuyên mày một câu nhé, Mike. Đừng ráng làm chuyện đó.
Michael nói nhẹ nhàng:
– Có phải vì vậy mà anh tát Fred thoải mái nơi công cộng chứ gì? Tom Hagen giật mình, quay lại nhìn Fred. Thằng Fred đỏ mặt, kêu lên:
– Kìa Mike, có gì đâu. Đôi khi nó quạu một tí thôi mà, tao với nó vẫn là bạn bè của nhau. Phải không, Moe?
Lúc này Green có vẻ e dè hơn:
– Ừ, đúng vậy. Thỉnh thoảng tao phải cứng rắn thế mới điều khiển được công việc chứ. Máy tính coi, thằng anh mày ngủ bậy với hết thảy mấy con hầu bàn, bao che cho tụi nó trốn việc. Tao phải chỉnh nó chứ.
Michael thản nhiên nhìn thằng anh, hỏi:
– Anh đã được chỉnh, hả Fred? Fred rầu rĩ nhìn em, không nói năng gì.
Thằng Green hô hố cười, nói:
– Thằng chó đẻ này còn chơi trò bánh kẹp cổ điển. Nó kéo hai con vào giường một lượt. Tao phải công nhận mày nghề thật đấy, Fred. Con nào đã qua tay mày rồi, chúng đếch khoái thằng nào nữa.
Michael và Hagen đưa mắt nhìn nhau. Có lẽ đây là lý do thật sự làm ông già ghét thằng Fred. Ông vốn là người nghiêm khắc đối với vấn đề tình dục. Chắc ông đã biết cái tật đốn mạt của thằng con. Trụy lạc tới mức kẹp hai con một lúc thì quá lắm, lại còn để cho một thằng như thằng Moe Green vả vào mặt thì nhục nhã quá, còn gì danh dự gia đình Corleone. Chuyện này rồi cũng sẽ bị ông già ghi vào sổ đen.
Michael đứng dậy, nói giọng tiễn khách:
– Cứ suy nghĩ đi rồi cho biết giá, ngày mai tôi phải trở về New York rồi.
Green tức đỏ cả mặt:
– Chó đẻ. Mày tưởng tống tao đi dễ vậy sao? Mày giết người chưa nhiều bằng tao đâu. Tao sẽ bay đến New York, nói chuyện thẳng với Ông Trùm. Tao sẽ đưa ra một đề nghị.
Fred bối rối bảo Hagen:
– Tom, mày là consigliori, có thể khuyên ông già tao coi.
Michael nói như tạt nước đá vào mặt hai thằng Fred và Green:
– Hiện nay, coi như Ông Trùm đã về hưu một phần nào rồi. Bây giờ chính tôi là người điều khiển việc nhà. Còn Tom, tôi đã chấm dứt vai trò consigliori của anh ấy. Tom sẽ là luật sư của tôi ở Las Vegas. Anh ta và vợ con sẽ chuyển đến đây vài tháng nữa, để khởi sự lo thủ tục pháp lý. Vậy các anh có gì muốn nói, hãy nói với tôi.
Không ai trả lời. Michael nghiêm giọng nói với anh trai:
– Fred, anh là anh tôi. Tôi kính nể anh. Nhưng từ nay đừng bao giờ về phe với bất kỳ kẻ nào để chống lại gia đình nữa. Còn lần này, tôi sẽ không báo cáo lại với bố đâu.
Nó điềm đạm nói với Green:
– Đừng phí sức mạ lị những người định giúp anh. Để cái năng lượng ấy mà tìm cho ra vì sao sòng bài bị lỗ. Gia đình Corleone đầu tư số tiền lớn vào đó mà không đem về được chút lợi nhuận nào. Nhưng tôi vẫn nói rằng, tôi tới đây không phải để làm khó, xúc phạm anh. Tôi đến để giúp đỡ anh một tay. Nhưng nếu anh thích phỉ nhổ vào bàn tay đưa ra với anh đó, thì tôi không còn gì để nói nữa.
Nó không hề lên giọng một lần nào, nhưng những lời nó nói đều thấm thía vào cả Fred lẫn thằng Moe Green. Nó trừng trừng nhìn cả hai, rồi rời khỏi bàn, chứng tỏ đã đến lúc hai thằng kia nên ra khỏi phòng. Hagen tiến ra mở cửa. Fred và Green lẳng lặng rút lui.
Sáng hôm sau, Michael nhận được thư của Moe Green: "Nó không chịu bán phần của nó trong khách sạn với bất cứ giá nào". Chính Fred trao lá thư. Michael nhún vai bảo:
– Tôi muốn gặp anh Nino trước khi về New York.
Trong căn hộ của Nino, Michael thấy Johnny đang ăn sáng trên đi văng.
Còn Jules đang khám cho Nino trong phòng ngủ.
Michael giật mình khi nhìn Nino. Nó xúc động quá. Trông Nino như rã ra. Mắt dại đi, miệng há hốc, thịt da trên mặt chảy xệ. Michael ngồi bên, bảo:
– Anh Nino, còn kịp gặp anh, em mừng quá. Bố hỏi thăm anh luôn đấy. Nino cười, vẫn nụ cười như ngày xưa:
– Nói với bố, anh sắp chết. Nói với bố làm nghề trình diễn nguy hiểm hơn nghề dầu ăn nhiều.
– Anh sẽ khỏe lại mà. Cần nhà giúp gì, cứ cho em biết. Nino lắc đầu:
– Chẳng cần gì. Chẳng cần gì nữa đâu.
Michael ngồi chuyện trò một lát rồi chia tay. Thằng Fred đưa nó ra phi trường rồi trở lại ngay theo yêu cầu của Michael. Lúc lên phi cơ cùng Tom Hagen và Albert Neri, Michael hỏi Neri:
– Mày nhớ mặt thằng ấy chứ? Neri vỗ lên trán bảo:
– Cả cái bản mặt và số đo của thằng Moe Green đã nằm tại đây rồi.
Bố Già Bố Già - Mario Puzo Bố Già