Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Tác giả: Ayako Miura
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Nguyen Thi Hai Yen
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
27. Vực Sâu
au ngày hôm đó, Dương Tử không còn đi giao sữa nữa, Tạo nghĩ:
- Có lẽ con bé đã sợ bão.
Không phải chỉ có Tạo mà ngay cả Hạ Chi và Xá cũng nghĩ như vậy. Dương Tử yên lặng. Lời của vợ chồng ông chủ quán lúc nào cũng vẳng bên tai. Dù là con nuôi, ta cũng cố gắng khôn ngoan, để một ngày nào đó gặp lại mẹ ruột vẫn không hổ thẹn.
Thời gian trôi nhanh. Xá càng lúc càng lớn, khoảng cách giữa nó và em gái càng rộng. Trong nhà chỉ có anh Xá là chìu chuộng thương yêu ta, thế mà…Dương Tử có cảm giác như bị bỏ rơi, nó đâu biết rằng Xá đang ở vào thời kỳ biết yêu, biết thế nào là kẻ khác phái.
Một buổi sáng nắng đẹp, Xá đến thư viện trong khi Dương Tử lại cùng chúng bạn nô đùa trong sân trượt tuyết, nhà chỉ còn có Tạo và Chi.
- Nắng đẹp quá.
- Ờ.
Hạ Chi ơ hờ đáp, một lúc quay lại, chợt bắt gặp thái độ suy tư của chồng.
- Anh nghĩ gì đấy?
- Xá lúc này có vẻ thay đổi nhiều.
- Con trai đứa nào mới lớn chẳng thế.
Hạ Chi yên lặng, Xá đang chuẩn bị cho kỳ thi tú tài, Dương Tử đã học đến lớp sáu, thời gian trôi thật nhanh, nỗi lo lắng càng lúc càng lớn. Một ngày nào đó Xá biết được sự thật chuyện sẽ thế nào.
“Mẹ ơi, nữa con sẽ cưới Dương Tử làm vợ”.
Câu nói của Xá lúc đó ảm ảnh Hạ Chi.
- Anh Tạo, Xá nó biết Dương Tử không phải là em ruột của nó từ lâu rồi anh ạ.
- Vậy thì bây giờ thế nào? Tạo bâng khuâng. Có nên đem bé Dương Tử gửi nơi khác không?
- Anh Tạo.
- Gì.
Hạ Chi giả vờ ngây thơ.
- Hay là ta cứ nuôi bé Dương Tử đến lớn, coi nó như là vị hôn thê của Xá sau này vậy.
- Đừng nói bậy.
Tạo giật mình ngồi bật dậy.
- Có gì đâu mà anh lại hoảng thế? Hạ Chi giả vờ. Dương Tử với Xá có phải cùng một dòng máu đâu.
- Nhưng không được.
Tạo hét to, Hạ Chi vẫn ôn tồn.
- Có gì đâu mà không được? Dương Tử tháo vát đảm đang lại hiền lành.
Tạo quắc mắt.
- Hiền lành? Thế tại sao không yêu nó?
Hạ Chi bối rối. Tạo bồi thêm.
- Nếu em muốn Dương Tử sau này lấy Xá thì em phải thương nó thật nhiều mới phải chứ?
"Ta phải thương nó?" Hạ Chi nghĩ. Phải thương con kẻ đã giết con ta? Làm gì có chuyện đó được." Đột nhiên Hạ Chi thấy tức giận.
- Anh Tạo thôi đừng đóng kịch nữa…
Khởi Tạo mở to mắt ngạc nhiên.
- Thửa xưa tôi nhận nuôi con bé coi đó như một thí thân của Lệ thật, nhưng Hạ Chi run giọng – Nhưng tôi có ngờ đâu anh lại tàn nhẫn như vậy?
- …
- Anh đã bắt tôi phải thương, phải hôn hít con kẻ đã giết con tôi, anh tàn nhẫn lắm.
Tạo có cảm giác như mình vừa bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt chàng định lên tiếng nhưng đôi hàm cứng ngắt. Hạ Chi biết sự thật từ bao giờ?
- Tại sao anh không nói, hở? Giọng Hạ Chi ngập đầy nước mắt – Tôi không biết tại sao, không hiểu tại sao…nhiều lúc thức dậy trong mệt nhọc, thay tả, lo sữa cho Dương Tử, tôi biết anh đang thức, nhưng ngạc nhiên vô cùng khi thấy anh bình thản. Bây giờ tôi mới hiểu…Anh hận tôi đến độ như vậy sao?
Hạ Chi òa khóc, mấy năm trời câm nín giờ như chiếc đê vỡ. Tạo mở to mắt nhìn vợ. Ngoài Cao Mộc và ta ra…tại sao Hạ Chi lại biết? Chàng bứt rứt đưa tay lên vai vợ, nhưng Hạ Chi đã sụt lùi ra sau.
- Anh đừng đụng đến tôi!
Thái độ của Hạ Chi làm Tạo ngượng. Đột nhiên chàng nhớ lại vết hôn trên cổ vợ. Bao nhiêu năm qua dù hết sức cố gắng quên lãng, nhưng trí tưởng tượng vẫn bắt Tạo nghĩ mãi. Cảnh Tịnh Phu ôm Hạ Chi trong tay.
- Cô ghê tởm tôi à? Đừng tưởng bở, chính cô mới đáng ghê tởm.
- Tôi…Tôi ghê tởm.
- Phải, cô thử nhớ lại xem. Mặc dù tôi có lỗi khi mang Dương Tử về, nhưng còn cái chết của bé Lệ? Cô nghĩ xem nguyên nhân ở đâu? Tôi tàn nhẫn nhưng không hạ cấp!
Mặt Hạ Chi đỏ gấc, nàng cắn nhẹ môi.
- Tôi là cha bé Lệ, con tôi chết vì ai? Hạ Chi, thủ phạm cái chết của bé Lệ không phải chỉ là Thạch Thổ Thủy thôi, mà còn là cô với Tịnh Phu nữa.
- Anh đừng vu khống!
- Tôi hỏi cô, lúc bé Lệ bỏ đi vào rừng cô ở đâu và làm gì?
Hạ Chi yên lặng.
- Hử? Cô làm gì chứ? Chuyện mười mấy năm nhưng với tôi nó còn rõ ràng như hôm qua thôi. Cô Châu bấy giờ vẫn còn làm cho chúng ta, giữa lúc tôi không có nhà, cô lại cho tiền Châu đưa Xá đi xem hát, rồi đẩy bé Lệ ra cửa để được tự do tiếp chuyện với Tịnh Phu. Trong nhà rộng chỉ có hai người. cô làm gì? Hử? Làm gì?
Cơn giận bao năm qua mất, bây giờ trở về. Hình ảnh đêm đắm tàu đã tan trong tim Tạo.
- Cô trả lời không được phải không? Cô biết tội cho con Lệ biết chừng nào, đúng ra với cái tuổi lên ba của nó, cô không có quyền rời xa nó nửa bước. Bổn phẩn làm mẹ của cô lúc bấy giờ bỏ đâu? Hử? Có phải cô là kẻ sát nhân không chứ?
Hạ chi run rẩy, nàng có cảm giác từng tế bào trong cơ thể sắp vỡ tung.
- Với tôi, cái chết của bé Lệ là cả một tiếng sét, tôi nghĩ rằng sau cái chết của con, cô sẽ ăn năn, không ngờ…không ngờ sau đó cô vẫn tiếp tục qua lại với Tịnh Phu.
Có tiếng bước chân nhẹ ngoài cửa, nhưng trong cơn giận dữ, cả Tạo và Hạ Chi đều không hề hay biết.
- Tôi đã định tha thứ cho cô sau cái chết của bé Lệ, tôi cũng định tìm một đứa bé gái dễ thương để cô an ủi, nhưng sự ngoại tình thực hiện được tính thiện.
Hạ Chi gục đầu, để mặc cho Tạo lắc mạnh đôi vai.
- Cô đã qua lại mấy lần với tên Phu. Hử? Ỷ lại chuyện không thể sinh con được rồi cô muốn loạn thế nào là loạn sao?
Sự yên lặng của Hạ Chi như một thú nhận càng khiến Tạo nổi nóng.
- Để cô nuôi con tên Thạch Thổ Thủy tôi nghĩ cô cũng nên có quyền oán hận vì Thạch Thổ Thủy là kẻ đồng tội với cô mà?
Sau khi trút hết bao nhiêu lời thù hận chất kín trong tim, Tạo thấy bình thản thở lại chàng chỉ còn thấy buồn khi thấy Hạ Chi câm nín. Điều này chứng tỏ sự giao hảo của họ chẳng bình thường. Món nợ mười mấy năm đã phô bày. Không có gì để tức tối nữa hết. Tạo có cảm giác kẻ cô độc trọng sa mạc.
Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, mặt trời mùa đông ủ rũ trong rừng. Mười mấy năm lấy nhau kết quả được gì?
Có con? Nhưng nó có mãi là của ta đâu?
Chỉ còn lại một gia đình mục nát.
Tạo buồn cười khi nghĩ đến trước mắt mọi người, gia đình chàng là một gia đình toàn vẹn nhất, hạnh phúc nhất. Chàng quay lại bắt gặp cái nhìn khẩn thiết của vợ.
- Hãy tha thứ cho em!
Tạo buồn bã nhìn Hạ Chi, không đáp.
- Có điều, em xin thề trước mặt anh, giữa em và Tịnh Phu chẳng có gì cả.
Tạo lắc đầu.
- Tôi không tin.
- Nhưng đó là sự thật!
- Thế nụ hôn trên cổ em? Một tên sẵn sàng cưỡng hiếp Thụy Kỳ như Tịnh Phu lại có thể buông tha em dễ dàng như vậy sao?
Hạ Chi cúi đầu.
- Nhưng…
- Nhưng thế nào.
- Chẳng qua chỉ có thế thôi.
- Chỉ có thế thôi à?
Tiếng nói của Tạo rít qua kẽ răng.
- Vâng…Hôm ấy hắn đến từ giã để đến Động Giả dưỡng bệnh, lúc đang nói chuyện đột chuyện…Hắn cúi xuống cổ em…làm em hoảng hốt.
Mắt Hạ Chi khẩn thiết nhìn chồng.
- Em nói thật đấy chứ?
- Vâng.
Nếu lời của Hạ Chi là thật thì bấy lâu nay ta đau khổ vì chuyện không đâu sao?
Khởi Tạo nhíu mày nghĩ đến Dương Tử. Chàng bây giờ là pho tượng đá, Hạ Chi bước tới quỳ xuống cạnh chồng.
- Tội em đâu có nặng đến đổi phải suốt đời nuôi con của kẻ thù đâu hở anh?
Tạo vẫn đứng bất động.
- Em…
Hạ Chi vừa thốt lên tiếng em, thì cửa phòng khách đột ngột mở, Tạo và Hạ Chi hoảng hốt quay ra, Xá đang đứng bất động như xác chết nơi cửa vào.
- Xá, con mới về đấy à?
Xá đứng yên lặng, Tạo và Hạ Chi cảm thấy bất an.
- Xá! Xá làm gì thế?
Đôi mắt giận dữ của Xá nhìn thẳng vào mặt Hạ Chi, nó run môi nhưng nói không được. Tạo vội xoa dịu.
- Vào đây ngồi đi con làm gì…đứng đó?
Xá vẫn bất động rồi đột nhiên hét to.
- Bây…Bây giờ thì…con mới biết. Con có một người mẹ thật đáng hãnh diện.
Tạo tái mặt.
- Xá, con nói gì đấy?
- Thật xấu hổ.
- Con không có quyền nói bậy!
- Xấu hổ thì bảo là xấu hổ có gì đâu mà bậy? Con không ngờ con có người mẹ ngoại tình!
- Im! Tạo trừng mắt – Nãy giờ trong này nói gì con đã nghe trộm hết rồi phải không?
- Vâng, con nghe hết. Xá liếm mép. Con đang học bài, nghe tiếng cha quát tháo, vội bỏ chạy xuống, mới biết được sự nhơ nhuốc của mẹ.
Tạo quắc mắt.
- Xá, con ăn nói giữ lời một chút! Dù sao cũng là mẹ con!
Xá không chịu thua.
- Nhưng nhơ nhuốc như thế không xứng đáng làm mẹ con nữa!
- Im!
- Con có quyền nói!
Xá đã lớn, nó đứng cao hơn cả Tạo. Một cái tát tai như trời giáng không làm Xá im mồm.
- Cha có quyền đánh con, giết con, nhưng phải để cho con nói, con tưởng cha mẹ đều vĩ đại, đều sạch sẽ. Sự hãnh diện bao nhiêu năm của con đã mất. Mẹ nhơ nhuốc nhưng cha cũng ích kỷ đê tiện không kém. Nếu không sẵn sàng tha thứ cho mẹ thì sao chẳng ly dỵ, lại trả thù? Thái độ cha chẳng chút quân tử. Cha mắng, cha chửi mẹ, đợi đến lúc thấy con vào lại giả vờ bênh mẹ, thế là thế nào?
Tạo và Hạ Chi cứng miệng.
- Xá con đứng bên ngoài, con nghe lóm tiếng được tiếng không, con lẽ con không hiểu rõ…
- Không…
Tạo lấy lại bình tĩnh.
- Con cứ vào đây ngồi xuống nghe cha nói, nhiều lúc cha cũng ngộ nhận cả mẹ con, mẹ con chẳng có lỗi gì cả, con đừng hiểu lầm.
Hạ Chi đau khổ ngẩng mặt lên.
- Con không tin là con nghe lầm nhất là lúc cha nói về Dương Tử, nó là con tên sát nhân giết bé Lệ, con biết, con không lầm đâu.
- Không, không Xá!
- Nhưng chuyện này phải giữ kín đừng để Dương Tử biết nguy hiểm!
- Làm sao có thể giữ kín được khi đó là sự thật.
Xá nghẹn giọng – Dương Tử thật đáng tội, nếu nó biết được có lẽ sẽ chết mất!
Tạo hạ thấp giọng.
- Vì vậy chúng ta cần phải yêu nó, yêu nó thật nhiều để nó không nghi ngờ.
Xá bắt đầu khóc.
- Cha ích kỷ lắm, người lớn đều ích kỷ hết. Sự thật đã phô bày thế này rồi làm sao ta có thể thành thật yêu Dương Tử được? Tội nghiệp cho nó.
- Thôi, thôi được rồi. Tạo xoa dịu – Tất cả đều lỗi ở cha cả.
Xá chợt ngẩng đầu lên.
- Cha có sẵn sàng yêu Dương Tử không?
Tạo gật đầu.
- Thế còn mẹ?
Hạ Chi vẫn úp mặt trong tay, gật đầu nhẹ.
- Vậy thì…Tốt nghiệp đại học xong con sẽ cưới Dương Tử.
- Đừng nói bậy!
Tạo hoảng hốt, đây là nỗi lo sợ duy nhất của chàng.
- Dương Tử đã lỡ đi vào một ngôi nhà quá bất hạnh thì con phải đền bù cho nó.
Rồi quay sang Hạ Chi, Xá lắc đầu.
- Nếu lúc trước mẹ đừng sa ngã thì đâu có chuyện này xảy ra, lỗi tại mẹ cả.
Khởi Tạo gạt ngang.
- Thôi bỏ qua đi đừng nhắc lại chuyện đó nữa.
Xá mím môi, mặt đỏ gấc.
- Cha cũng vậy, muốn trả thù mẹ, cha lại gây đổ vỡ cho một người khác, cha đã coi thường hạnh phúc của người ta, cha ích kỷ quá, sự bất hạnh của Dương Tử sau này là lỗi ở cha.
- Vâng.
Tạo bứt rứt, trẻ con ngày nay sớm trưởng thành quá. Tạo không còn coi Xá như một thiếu niên mới lớn nữa.
- Chuyện đã thế này rồi bây giờ cha tính sao? Dương Tử…phải làm cách nào giữ nó lại trong gia đình này. Đó là lý do con định kết hôn với nó. Cha bảo cha yêu Dương Tử, nhưng tại sao khi nghe con định cưới Dương Tử, cha lại phản đối? Đó là thái độ yêu của cha đó sao?
Ngày hôm sau, Xá trốn luôn trong phòng học, ngoài cửa phòng nó treo một tấm bảng “Nếu không được mời xin đừng vào”.
Chuyện xảy ra ngày qua làm Xá có cảm giác của một kẻ rơi từ trên cao xuống hố sâu. Nó không ồn ào nữa, sự suy tư như chiếc nút đậy kín tâm hồn.
Niềm hãnh diện về một gia đình danh giá. Cha là bác sĩ giám đốc bệnh viện, mẹ là hoa khôi, em gái học ngoan và ta là chủ tịch ban đại diện học sinh hoàn toàn băng hoại trong Xá.
Bữa cơm hàng ngày trong gia đình cũng không còn những giây phút thân mật như trước. Thần tượng trong mắt Xá đã tan vỡ. Lột bỏ lớp vỏ hào nhoáng bên ngoài, cha ta chỉ là một con người ích kỷ, đê hèn, mẹ thì lăng loàn, còn em gái? Con của một tên sát nhân ghê tởm! Xá chỉ lên bàn khi mọi người đã xuống hết hoặc chưa lên, nó ăn vội một vài miếng rồi lại chui vào phòng đóng cửa lại.
Việc học của Xá cũng sa sút thấy rõ. Nhà trường bắt đầu gửi giấy về nhà muốn gặp mặt Tạo.
Hạ Chi đến trường, hiệu trưởng cho biết lý do. Từ ngày lên trung học đến nay lúc nào Xá cũng đứng nhất hoặc nhì, thế mà chẳng hiểu vì sao. Lúc gần đây, kỳ thi nào Xá cũng chỉ nộp giấy trắng.
Có lần giáo sư bảo Xá lên bảng.
- Tại sao em lại nộp giấy trắng?
Thì Xá thản nhiên trả lời.
- Học hay không, khả năng em vẫn không thay đổi.
Giáo sư ngạc nhiên muốn tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng Xá vẫn yên lặng, tâm hồn thằng bé đã bị đóng kín.
- Dù có buồn việc gì đi nữa, em cũng cố gắng vì em là một học sinh gương mẫu của trường.
Nhưng Xá lắc đầu.
- Học giỏi và toàn thiện là hai điều khác nhau, cha mẹ tôi lúc xưa cũng học giỏi vậy.
Sau khi kể cho Hạ Chi nghe, ông hiệu trưởng nói.
- Trước sự thay đổi quá đột ngột của Xá, chúng tôi phải mời ông bà đến để nhờ giúp.
Hạ Chi bối rối, nàng mang chuyện về kể lại cho Tạo nghe.
Tạo yên lặng, chàng cũng không biết làm thế nào hơn khi vết thương ở tim con quá sâu. Phải chi hôm đó ta đừng giận dữ, đừng quá lớn tiếng thì Xá đâu nghe? Nhưng làm sao có thể tha thứ cho Hạ Chi được, niềm đau mười mấy năm đông miên tưởng sẽ tan, đâu ngờ chỉ một chút khơi tàn cũng làm dậy sóng!
Tạo nhắm mắt, chàng có cảm giác như hạnh phúc gia đình đang chìm dần vào bóng đêm.
Bây giờ chỉ còn Dương Tử là có thể làm hồi sinh được Xá. Tạo nghĩ. Nhưng nếu để Dương Tử biết sự thật thì …cũng khổ.
Không khí đổi khác trong gia đình khiến Dương Tử thấy nặng nề, nhiều lúc ngồi riêng rẻ suy tư nó đã băn khoăn. Cha mẹ ruột ta là ai? Dấu hỏi to cứ lảng vảng trong đầu. Dù sao ta cũng cố gắng ngoan ngoãn với cha mẹ hiện tại, để sau này khi gặp lại cha mẹ ruột vẫn không hổ thẹn vì sự bất trung.
Mỗi lần đọc truyện cổ tích, nhìn thấy cảnh hiếp đáp con chồng, Dương Tử cứ cho rằng ta sinh ra đời với một ngôi sao tốt nên chẳng gặp cảnh trên. Chỉ là một đứa con nuôi mà vẫn hưởng đủ quyền lợi của đứa con ruột. Dương Tử thấy quên hết bao nhiêu phiền muộn và cảm thấy mình quá hạnh phúc.
Xá đã trở lại bàn ăn, nhưng chỉ cắm cúi dùng cho xong bữa rồi bỏ về phòng, chỉ có Dương Tử là vẫn tự nhiên, thấy không khí nặng nề quá, nó đem chuyện trong trường ra kể lại (dù Xá có nghe không cũng mặc). Xong sau cùng bao giờ cũng kết thúc bằng câu:
- Anh Xá, theo anh thì mình phải giải quyết thế nào?
Xá bắt buộc phải giải thích cho Dương Tử, nét mặt khó đăm đăm của chàng thay đổi dần. Chỉ còn có Dương Tử, Xá tự nhủ. Không biết tự bao giờ Xá không còn nói chuyện với cha mẹ.
Kỳ thi tú tài đến, Xá lại nộp giấy trắng. Tạo và Hạ Chi thất vọng vô cùng.
Băng Điểm Băng Điểm - Ayako Miura Băng Điểm