Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5951 / 32
Cập nhật: 2014-11-20 18:34:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27 -
à Tâm An e dè:
Khong gọi đuoc hả con?
Thái Tuan buông máy:
- Khong mẹ ạ Nhưng con đã nhờ tổng đài nhắn tin vào máy của Như Thủy. Bây giờ chúgn ta lên đường thôi me.
- Hai mẹ con Thái Tuấn đi máybay ra Hà Noi vào đúng ngày Như Thủy rời DàLạt. Nên cô khong nhận đuoc tin anh báo về việc anh phải đi gấp - Xe dừng trước cửa nhà, Như Thủy đã nhìn thấy ba cô. Ong có vẻ bồn chồn lo lắng. Như Thủy chạy tới bên ong:
- Ba! Tụi con về tới đây rồi. Hôm nay ba khong đi làm hả ba?
- Ong Tai cuoi cuoi:
- Ôi chà! Mới mười ngày đi Da Lat đã làm các con lạ hẳn. Khong bị say xe chứ?
- Thanh Trà toe miệng:
- Tụi con phảI nhịn ăn, và uống thuo6 c, nên khong sao bác ạ. Bây giờ thì đói bụng - Ong Tai vui vẻ:
- Biết hôm nay mấy đứa về, ba đã đặt ngoài quán đầu phố làm mấy món ăn. Để ba gọi họ mang đến - Như thạch vỗ tay:
- Ba luôn chu đáo. Nhưng, đặt nhà hàng e hơi bị mắc đó ba - Cơm nưỚc bình dân thôi. Chứ tiệc tùng đâu mà mắc chứ nếu vậy con phảI tắm rửa trước đã - Còn lại hai cha con, Ong Tai hỏi Thuy:
- Con định đi ngày mai phải không?
Có kịp ngày bác ấy giải phẩu khong ba?
Ong Tai gât.d dầu:
- Sáng ngày môt mới giảIphẩu. Con vẫn còn thời gian nghỉ ngơi - Vậy ba gọi phi trường, đặt vé máy bay cho con - Cả ba đứa à?
- Như Thủy chậm rãi:
- Một mình con thôi ba. Như Thạch ở nhà ghi danh học thêm. Nó chơi vậy đủ rồi. Sang năm thi tôt nghiệp, ba đừng dễ dãi với nó. Thanh Trà đang thay đổi, phải để nó ở SG. Nó phảI tự quyết định lấy hạnh phuc của nó - Có cần ba giúp đỡ gì khong?
Như Thủy lưỡng lự:
- Tất nhiên con khong thể ra đó bằng tay khong. Mười ngày ở Da Lat, con và thím Đoan bán đuoc bốn triệu tiền hoa hồng. Con để lai cho thím ấy môt. nữa, Hiện tại con còn hơn ba triệu. Con chưa phải lo lắng cho ai bao giờ nên không biêt ngần ấy tiền đủ khong? Con khong muốn nhờ nội, vì như thế sẽ phiền đến thím Út. Ba cho con môt. lời khuyên - Ông Tan Tài chậm rãi:
- Ba sẽ cho con đủ mười triệu. nằm bệnh việc lớn, căn bệnh nặng như thế. Ba e tiền thuôc men sè nhiều đấy. Sau này khong đủ, con điện về, ba sẽ gởi tiếp cho con. Với môt.n guoi bệnh tật, con khong phải giữ kẽ, hay cau nệ gì cả. Coi như con đang chăm sóc cho nội hay ba vậy - Con chỉ e, Cao Cường lợi dụng, nghĩ con ra ngoài ấy vì anh ta - Mặc kệ nó, con cứ bình thường, đừng tỏ thái độ gì khác lạ. Chờ ngày bác Bình khỏe hẳn, ba ra dàn xếp mọi viêc. cho con - Thuy xúc động:
- Ba thât. tốt với con - Ơ hay! Con là con của ba, nghĩa vụ của ba tất nhiên phảI lo lắng chu toàn cho con chứ - Giọng ong trầm hẳn:
- Ba cố gắng thê" nào cũng khong thể thay thế cho tình mẫu tử trong các con. Như Thủy con có cần tha thứ cho mẹ con khong?
- Như Thủy lắc đầu:
- Chúng ta khong cần phảI hạ mình ba ạ. Nếu mẹ thât. sự cần chị em con, cần ba, tự mẹ biêt lỗi mà quay về. Con khogn muốn ép buôc. mẹ để thêm môt. tan vỡ - Vậy thì ba yên tâm. Thôi, con vào tắm rửa, họ sắp đem cơm đến rồi - Như Thủy chào ôgn Tài, cô xách giỏ vô phòng của mình. Ong tai đã chuôc. lại căn nhà ngày trước. bây giờ và mãi mãi cha con ong khong còn gì để lo lắng nữa - Ong vẫn vơ nghĩ đến Thái Tuấn. Chả biêt mẹ Ong nghĩ thế nào, chứ ong, ong chọn Thái Tuấn cho Như Thủy, vừa yên tâm con gái sốgn đầy đủ. Vừa có chàng con rể giỏi giang kinh doanh - Mẹ con bà Tâm An xuống sân bay Nội Bài, đã thấy ong Bảy Hoan chờ sẵn ngoài phòng đợi - Thái Tuấn xiêt chặt tay ong Bay:
- Cháu khong nghĩ chú ra đoán mẹ con cháu. Chúng ta về nhà luôn hả chú?
- Ong Bay Hoan nhìn chị dâu:
- Chị thấy trong nguoi khỏe không? Có cần phải ghé phòng thuốc chăm soc sức khỏe để chị tỉnh táo khogn chị Hai?
- Bà Tâm An kêu lên:
- Ôi trời! Chú làm như tôi là nguoi bệnh khong bằng. Tôi chỉ muốn đến ngay bệnh viện. Khi nào cô ấy phải mổ hả chú?
- Ong Bay mở cửa xe:
- Chị lên xe, chúgn ta về nhà em đã. Mười giờ sáng mai, ca mổ mới tiến hành. Chị còn nhiều thời gian tâm sự cùng chị Ba - Thế cũng đuoc - Mẹ con bà Tâm An đuoc gia đình ong Bay đón tiếp thât. nồng hậu. Dễ đến 10 năm rồi, bà An mới trở lại Ha Noi. Thái Tuấn mỗi khi ra Ha Noi công tác đều ghé về nhà chú Út nghỉ ngơi. Nên tình cảm anh em chú cháu rất thương quý nhau - Bà Bay Hoan ôm chầm chịdâu mếu máo:
- Chị Ốm qúa, có đau ốm gì khong hả chị. Em chẳng rời gia đình mà đi xa đuoc, bọn trẻ còn nhỏ qúa - Ba Tâm An xúc động:
- Chị rât khỏe, tại tạng nguoi chị xưa nay luôn ốm thế rồi, thím thì sao - Bà Bay cuoi chỉ vào ba đứa con xúm quanh Thái Tuấn Xoay quanh mấy nhóc này đủ đừ nguoi chị a.
- Hai nguoi phụ nữ cuoi nói rộn ràng, căn nhà ong Bay rộn vui hẳn lên - Binh! Binh! Binh bong - Tiếng chuông cổng vang lên, khiến mọi nguoi vừa ăn co(m xong, dang dùng tráng miệng tại phòng khách đều ngừng nhai - Để em mở cổng - Cô bé Hoàn Mỹ nhanh nhảu chạy ra mở cổng. Nhận ra Cuong, nó mau miệng:
- Ôi! Anh Cuong! Anh từ bệnh viện về hả? Ba mẹ em và bác Hai đang chuẩn bị vào viện thăm bác Ba đấy - Cc ngạc nhiên:
- Bác Hai nào hả Mỹ:
- Anh vào nhà rồi biết. Bác Hai ở SG ra đấy. Bác mang cho tụi em qúa trời qùa luôn - Miệng nói con bé nhanh chân phóng vút vô nhà, liến láu:
- Ba ơi! Anh Cuong về - Đang nhai miếng táo trong miệng, nghe con bé gọi tên Cuong, tự nhiên Thái Tuấn đứng lên.Anh lui về phía sau, để xem linh cảm của mình đúng hay sai - Cao Cường bước vô nhà, anh vui vẻ:
- Cháu chào chú thím, chào bác a.
- Bà Tâm An nhăn tít vầng trán. Ôi trời! Thằng nhỏ qủa như lời chú Út nói. Giống Thái Tuấn thât. nhiều - Ong Bay Hoan kéo tay Cuong:
- Ngồi xuống đây cháu. Đã ăn uống gì chưa? Nhà vừa ăn xong để chú kêu mấy đứa nhỏ dọn cơm cho cháu - Cuong lắc đầu:
- Cháu ăn cơm cùng với mẹ cháu rồi - Chị Ba khỏe khong?
Cuong gât. nhẹ:
- Mẹ cháu đã đủ sức mổ. Cháu muốn về đây nhờ chú thím môt. việc - Ong Bay trầm giọng:
- Khoan đã cháu. Chú Út muốn giới thiệu cho cháu biêt môt. nguoi. Đây là má Hai của cháu, cháu đã nghe mẹ cháu nhắc đến má hai lần nào chưa?
- Cao Cường nhìn chăm chăm vào bà Tâm An, ánh mắt như đo lường, xem nguoi đàn bà mà anh từng nghe mẹ kể, liệu bà ta có dễ dàng chấp nhận anh khong - Ong Bay hắng giọng:
- Cháu còn nhớ câu chuyện giữa chú cháu mình vài tuần trước. Chú hứa sẽ giúp cháu một số vốn để cháu kinh doanh theo ý muốn của cháu chứ. Hôm ấy chú chưa nói hêt. Thât. ra, chú cũng như má cháu, làm sao có nổi số vốn hàng trăm triệu giúp cháu? Chú đã nói hêt để má cháu biêt cháu đuoc thừa kế môt. nữa tài sản trong di chúc của ba cháu để lại, với điều kiện, cả hai mẹ, hai anh em cháu phải thông cảm nhau. Má hai là vợ lớn của ba cháu. Má hoàn toàn khong biêt ba cháu có vợ con riêng. Chú đã đem tờ di chúc mà ba cháu lập trước khi mất, gởi ở văn phòng tư vấn pháp luậnthành phố, về cho má lớn cháu coi. Má hai đã chấp nhận sự bù đắp của ba cháu dành cho cháu. HÔm nay má Hai cùng anh Hai cháu ra dây, môt. là thăm mẹ cháu bệnh, hai là lo cho bản di chúc đuoc thực hiện - Cao Cường ôm đầu:
- Ba tôi ư? Tại sao ba mẹ lại giấu tôi moi. chuyện? Tại sao ba tôi giàu có lại nở để mẹ con tôi sống khổ cực thiếu thốn bao năm qua. Không! Tôi chẳng muốn thay đổi - Bà Tâm An rơm rơm nước mắt:
- Cháu à! Đừng cố chấp như thế. Cháu hãy mở rộgn vòng tay, tha thứ những sai lầm của nguoi lớn đã tạo ra. Má hai khong hề biêt gì về việc này, cũng bởi má cháu qúa nhân từ. Bao đau khổ, vất vả cô ấy cam chịu, chứ khogn muốn phá hạnh phúc của cha cháu. Nguoi gây nên sự đèo bòng đã mất rồi. Chúng ta còn lại, hãy biêt yêu thưƠng và tha thứ cho nhau. Ta cũng chỉ có môt. đứa con trai. Hai anh em hãy nhận nhau, cho cha các con ngậm cuoi nơi chín suối - Cao Cường thẫn thờ:
- Bất ngờ qúa, hãy chờ cháu hỏi ý mẹ đã - mẹ cháu đang bệnh, cô ấy cùng biết mọi chuyện. Cháu đừng khuấy độgn niềm cảm xúc của mẹ cháu luc này - Nhìn quanh, bà Tâm An vội nói với Hoan Mỹ:
- Mỹ à, cháu kêu anh Hai lên cho bác - Từ lúc nhận ra Cao Cường, Thái Tuấn cứ ngơ ngẩn bàng hoàng. Ông trời ơi là ong trời, sao khong là ai chứ? Cao Cường là em trai ta, đã muốn cươ"i cho đuoc Như Thủy. Bây giờ ta phải làm sao? Mẹ đã gọi khong thể khong ra - Thái Tuấn đành thản nhiên bước vào:
- Thưa. mẹ gọi con - Cao Cường cũng chêt sựng, khi nhậnra Thái Tuấn, nguoi đã hơnmột lần ngồi trong quán cafe Hạ Tím - Bà Tâm An vui vẻ:
- Con à, đây là Cao Cường, con trai của má Ba, cũng là em trai con đó. Hãy mau nhận nhau đi - Thái Tuấn làm bộ dụi mắt môt. hồi, rồi anh kêu lên:
- Cao Cường, trái đất đúng thât. tròn. Khong ngờ chúng ta lại là anh em của nhau - Miệng nói, tay Thái Tuấn xiết chặt bàn tay ướt mồ hôi của Cao Cường - Bà Tâm An ngạc nhiên:
- Hả? Hai đứa biêt nhau rồi sao?
- Cao Cường ngượng ngùng:
- Dạ, dạo con vào SG, anh em vô tình gặp nhau ở quán cafe má a.
- Ong Bay Hoan hồ hởi:
- Vậy thì tốt rồi, đàn ông đại trượng phu dễ cảm thông cho nhau. Từ bây giờ, chú thay mặt ba con, chính thức nhận Cao Cường làm con cháu của dòng họ KhưƠng nhà ta. Chốc nữa đây vào bệnh viện, chú sẽ đọc di chúc của ba các cháu, cho hai bà mẹ cùng nghe. Mong hai anh em phải yêu thương nhau - Câu chuyện khong đến mức khó khăn, bơ/i thực tế, Cao Cường vẫn đang mong có tiền để tiến thân. Chả ai dại chối từ một đống vàng từ trên trời rơi xuống ca?
- Ngay bà Bình, khi đuoc bà Tâm An đến thăm, xúc động đến lặng nguoi. Rôt cuộc sự hy sinh của bà cũng đuoc đền bù xứng đáng - Bây giờ bà thật sự muốn khỏi bệnh để đuoc lo hạnh phúc cho con trai. Bà Hiền có báo cho bà biết, nội nhât. ngày mai, cháu gái bà sẽ có mặt ở bệnh viện, con bé sẽ chăm sóc bà những ngày vừa phẩu thuật. Bà đâu mong gì hơn nữa. Buổi tối, bà Bình va Cao Cường đang ngồi nói chuyện. Máy di động của Cuong phát tín hiệu. Anh đưa máy lên nghe, rồi chậm rãi đi ra cửa:
- Alô! Cao Cường đây. Chuyện gì vậy Diễm My?
Anh Cuong, tại sao anh lại giấu em chuyện mẹ anh bệnh chứ?
- Giọng DM hờn dỗi: Phải anh khong còn yêu em nữa, nên mới khong cho em biêt chuyện gia đình chứ gì - Cao Cường phân trần:
- DM à, ai nói anh khong tin em chứ, tại mẹ anh bệnh đôt. xuất, một mình anh lo mọi thủ tục cho mẹ, đâu còn thời gian nghĩ đến việc khác - Em cho anh biêt nha. Em đã sang lại đuoc môt. mặt bằng khá tốt, nằm trên đường Trần Hưng Đạo, anh ráng lo cho mẹ yên ổn rồi vô đây tụi mình bàn chuyện làm ăn - Ôi! Em giỏi qúa. Nhất định anh sẽ vô - Còn nữa, anh biết khong. My có thai rồi đó. Anh mừng khong hả?
- Có thai? - Cao Cường rên ri?
- DM gay gắt:
- Anh sao vậy? Bộ anh khong muốn có em hả? hay anh cố t ình chiếm đoạt em, chứ tình yêu của anh, anh đã dành hêt cho Như Thủy đúng khong?
- Cao Cường bối rối:
- DM! Em đừng la hét như vậy. Anh chỉ bât ngờ thôi. Em phải thông cảm cho tâm trạng anh lúc này. Anh chỉ yêu môt. mình em thôi. Anh thề - DM cuoi gằn:
- Anh đừng mong đùa cợt với em. Bởi tât cả cuôc. ái ân giữa hai đứa, em đều ghi lại cả. Em khong muốn mất anh, nênphải làm thế để con chúng ta co đủ mẹ cha. Bởi Như Thủy, nó đã nhận lời Thái Tuấn, gã giám đốc nhà máy dệt lụa...
- Cao Cường buông thõng máy. Anh hoang mang vô cùng. Thái Tuấn và Như Thủy, có khi nào họ toa rập lại để loại anh khỏi trái tim Như Thủy không?
- Anh Cuong...
- Giọng DM vang lên. Cao Cường tắt máy, lời thông điệp của DM, tình yêu cô dành cho anh, và bây giờ là đứa con đang tạo hình. Là luật sư, nguoi luôn lấy đạo đức nhân tâm làm chuẩn mực. Anh có thể hât bỏ giọt máu của chính anh, để đuổi theo môt. tình yêu khong hề có khong? Nhất là bây giờ, nguoi con gái ấy đã yêu anh ruột của anh. Giọt máu đào hơn ao nước lã. Anh khong thể nhẫn tâm làm khổ nguoi thân của mình - Thở dài, Cao Cường tự nhủ sau khi mẹ khỏe, anh sẽ đưa mẹ vào SG xin cưới DM. Nghỉ đuoc điều đó, anh thấy đầu óc trở nên thanh thản - Buổi sáng, khi mọi nguoi có măt. đông đủ tại bệnh viện, để chờ đưa bà Bình vào phòng phẩu thuật. Từ cửa phòng, Như Thủy ngơ ngác nhìn quanh - Bà Tâm An nhìn thấy cô đầu tiên, vội gọi:
- Như Thủy, cháu đi đâu ra đây?
Xốc chiếc ba lô nhỏ trên vai, Như Thủy hơi cười:
- Ủa! Bác ra đây hồi nào? Hèn chi cháu ghé nhà bác, thấy cửa khóa kín. Cháu tìm môt. nguoi bệnh, nằm tại phòng này - Bà Tâm An kéo tay cô:
- Cháu vào hỏi cô điều dưỡng kia xem. Thái Tuấn cũng đang ở đây nè - Như Thủy khựng nguoi. Sao lại là anh? cả Cao Cường nữa? Họ là gì của nhau?
- Còn đang hoang mang, cô nghe Cao Cường gọi:
- Như Thủy, vô đây, mẹ anh nằm đây nè - Như Thủy đi như mơ, chậm rãi đến bên giường bà Bình. Bà Bình cuoi yếu ớt:
- Bác cảm ơn cháu, cám ơn tấm chân tình của nội cháu dành cho mẹ con bác. Lại gần đây để bác coi nào. Cháu xinh qúa. Nhưgn Cao Cường nhà bác đã có duyên phận rồi. Còn thằng anh nó kìa, cháu khong chê, bác sẽ hỏi cho Thái Tuấn - Trời ạ! Cô vừa nghe gì thế nhỉ Sét có đánh giữa trời gắt nắng, khong làm cô bàng hoàng bằng câu nói của bà B ình. Thái Tuấn và Cao Cường?...
- Đưa mắt nhìn đăm đăm vào hai nguoi đàn ông thật lâu. Như Thủy tự mắng mình đã ngôc nghếch: Anh em họ giống nhau từ đôi mắt, cái miệng, sốn gmũi. Vậy mà cô khôgn nhận ra điều này, thât. đáng trách - Cao Cường cầm tay Như Thủy, anh dịu dàng:
- Cám ơn em đã vượt đường xa thăm mẹ của anh. Để anh trả ơn em, anh khong có bạc vàng chỉ có ông anh này đây, nhờ em nắm giữ giúp trái tijm. Ông ấy đa tình lắm. Em phải cứng rắn mới đuoc đó Thuy - Như Thủy bối rối:
- Tôi có mơ không? Tại sao hai nguoi lại là anh em?
- Thái Tuấn xiết nhẹ những ngón tay thon nhỏ của Như Thủy:
- Như môt. giấc chiêm bao, mở mắt ra là sự thật. Chuyện dài lắm, sau này anh sẽ kê/ em nghe. Chúng ta lo cho má Ba đã - Như Thủy xúc động nói với bà Bình:
- Cháu cầu chúc cho bác vượt qua bệnh tât. để trở về lo hạnh phúc cho anh Cuong - Bà Bình gât. nhẹ đầu. Chiếc xe đẩy đưa bào vào phòng mổ. Mọi nguoi như chậm rãi đi xuốgn phòng hồi sức chờ đợi - Thái Tuấn cố ý đi thât. chậm, anh nói với Như Thủy:
- Anh khong ngờ đuoc gặp em ở đa6y, anh gọi điện lêN Da Lat, khong có nguoi nhận máy. Ra đi khong gặp em, anh sợ em giận - Như Thủy lườm anh:
- Anh lẻo mép vừa thôi. Làm như người ta là con nít, hở chút giận chút hờn ấy - Tt cuoi cuoi:
- Anh đâu dám ví em như thế. Con nít thì làm sao anh dám đội trầu đi hỏi cưới em chứ, luật pháp cấm trẻ em dưới tuổi vị than`h niên yêu nhau nữa đó - hứ! Đừng ỷ có em trai làm luât. sư rồi dịnh ăn hiếp em nha. Tuan này, sao anh Cuong, anh ấy khong tỏ vẻ giận em gì vậy?
- Đơn giản, vì Cao Cường đã thưa với hai bà mẹ chuyện nó với DM. Nó xin cưới cô ấy - Vậy còn anh thì sao? Van Phuong liệu có gây rắc rối cho em khong?
- Thái Tuấn tự tin:
- Anh đã để lại môt. bức thư cho bác Nguyện. ANh tin rằng, khi đọc xong lá thư, bác ấy sẽ hiểu anh - Có qúa chủ quan khong ong tướng?
- Anh làm gì cũng tính toán kỹ lưỡng. Như viêc. có đuoc em đây cũng thế - Như Thủy la khẽ:
- Anh ăn gian, dám coi em nhu môt. con cờ - Con cờ đứgn đầu xe pháo mã. Ngày vu quy của em nhất định có hết các tưỚng sĩ tượgn về qui phục trước em, và anh là tướng ông đứng đầu hàng quân ấy, tặgn em trăm đoá hồng đa Lạt, làm quà cưới. Em khong từ chối chứ - Miệng anh ghế gớm qúa - Ấy đừng chê bé ơn. Anh đang muốn đuoc hôn em đấy, tình yêu của anh a.
- Như Thủy hêt cả hồn. Nói gì đâu không giữa bao nhiêu ngưỜi. Nhưgn thât. may, ngoài nhữn giọt nắng vàng dang đùa giỡn trên tóc cô, mọi nguoi đều mong bà Bình đuoc bình an. Cô cũng muốn như Thế. Ngày mai khi về nhà, mẹ cô đã trở về. Chắc hẳn cô sẽ là nguoi hạnh phúc nhất. Giấc mơ đơn giản đời người. Mẹ Ơi có biết!
Ánh Mắt Đa Tình Ánh Mắt Đa Tình - Hồng Kim Ánh Mắt Đa Tình