Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Dư Lạc Thuần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 574 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:14:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26: Chương 26
gô Vũ Thần gọi người họ Ngô đến nhà, cả ba người đi vào phòng sách nói chuyện.
“Là Trần Đình?!” – Ngô Thiên bảo nhíu mày hỏi.
Ngô Vũ Thần gật đầu, sau đó lại nói tiếp “Một năm trước hắn chính là người đã bắt Huân Huân, cứ tưởng rằng hắn đã mất tích…không ngờ lại ngấm ngầm làm chuyện này.”
Ngô Chấn Nam thở dài, thật không ngờ hắn ta lại dám làm như thế, xem ra Trần Đình quả thật rất muốn đánh bại anh trai cậu “Anh à, lần trước đã thất bại, em nghĩ hắn sẽ ra tay lần nữa.”
“Lập tức phái người tìm bắt hắn về đây!” – Ngô Vũ Thần lên tiếng, lần này hắn sẽ mở một cuộc truy sát, nhất định hắn phỉa bắt được Trần Đình, để nỗi sợ hãi trong lòng Du Huân Huân biến mất. Ngô Chấn Nam gật đầu, ba người đứng dậy đi xuống sảnh. Hôm nay đặc biệt mọi ngườicủa Ngô gia đều kéo đến nhà Ngô Vũ Thần, trò chuyện rất vui vẻ. Hắn nhìn nàng cười tươi như vậy, trong lòng rất yên tâm.
Ngô phu nhân nhìn con trai mình xuất hiện, gằn giọng vờ trách hắn “Aiz…Vũ Thần, con thật quá đáng, Tiểu Huân có thai sao lại giấu mọi người?”
Hắn nhếch miệng cười, không trả lời, ngồi xuống bên nàng.
“Chà….chỉ mới mấy ngày thôi mà đã có rồi sao? Anh thật khâm phục tài nghệ của em đấy!” – Ngô Thiên Bảo cất tiếng trêu ghẹo, khiến Du Huân Huân có chút lung túng, nhìn điệu bộ của nàng Du Ái My khẽ cười, nhìn xem…em gái cô đã tươi tắn hơn trước.
Đột nhiên, Du Ái My nhíu mày, cơn đau từ bụng chợt nhói lên, cô thở dốc, gục vào người Ngô Thiên Bảo, đau đến nỗi nói không lên lời.
Nhìn cô đau đớn như vậy, Ngô Thiên Bảo hoảng hốt hỏi “Tiểu My…em sao vậy?”
“Thiên Bảo, mau đưa con bé đến bệnh viện, chắc là đã sinh rồi.” – Du phu nhân liền lên tiếng, bà rất có kinh nghiệm về việc này, nên chỉ cần nhìn thôi đã đoán được. anh lập tức bế Du Ái My ra xe, mọi người cũng chạy theo. Du Huân Huân ngẩn người nhìn chị mình đau đớn đến nỗi rơi nước mắt, trong tâm dâng lên nỗi sợ hãi, bàn tay run run giữ chặt bụng, khi sinh đau đến thế sao? Ngô Thiên Bảo ngồi phía sau ôm lấy vợ mình, rối tung lên không biết phải làm gì “Tiểu My, sắp đến bệnh viện rồi, không sao đâu.”
Cô níu lấy áo anh,đau đến nỗi thở dốc “Thiên Bảo…đau….em….đau quá…Thiên…Bảo…hic…”
“Tiểu my, cố lên…cố lên….”
Ngô Vũ Thần ngồi phía trước, cố gắng gia tăng tốc độ, hắn phụ trách đưa cô đến bệnh viện vì chỉ duy nhất mình hắn là lái xe rất nhanh, Du Huân Huân ngồi kế bên hắn, nhìn vào gương thấy khuôn mặt khổ sợ của chị mình, càng thêm sợ hãi, đôi mắt màu lam liếc nhìn nàng, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang đan vào nhau, cất tiếng trấn an “Huân Huân…đừng sợ.”
Du Huân Huân nhìn hắn, cố lấy lại bình tĩnh, ít phút sau cuối cùng cũng đến bệnh viện, Ngô Thiên Bảo đưa tay bế Du Ái My ra khỏi xe, gấp gáp chạy vào trong, còn nàng thì ngồi thừ người trong xe, Ngô Vũ Thần, tháo dây an toàn ra, đưa tay vuốt tóc nàng “Huân Huân, em có muốn vào không?”
Du Huân Huân đang mơ màng liền bừng tỉnh, nàng gật đầu, đi ra khỏi xe, nắm chặt tay hắn bước vào.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Ngô Thiên Bảo nàng nhíu mày đi lại, giật mình khi nghe thấy tiếng hét thất thanh của Du Ái My, Ngô phu nhân nhìn sắc mặt nàng, bà đưa tay kéo nàng ngồi xuống bên cạnh “Huân Huân, còn đừng lo, chị con sẽ không sap đâu.”
“Mẹ à, khi sinh đau đến vậy sao?”
Bà mỉm cười, từ tốn nói “Ừ, nhưng khi đứa bé an toàn ra đời thì bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến, lại cảm thấy rất hạnh phúc.”
Du Huân Huân đăm đăm nhìn bà, những lời nói đó khiến nỗi sợ hãi trong lòng nàng như giảm bớt một nửa.
*Cạch….. Vừa đúng lúc, bác sĩ từ phòng đi ra, trên tay bế một sinh linh nhỏ nhắn, mọi người đều mưng rỡ chạy lại, Ngô Thiẻn Bảo vui mừng đón đứa bé. Bác sĩ vui vẻ nói “Chúc mừng các vị, mẹ tròn con vuông, đứa bé này là con trai! Người mẹ đã được chuyển đến phòng hồi sức rồi ạ.”
“Dễ thương quá….” – Du Huân Huân chăm chú nhìn khuôn mặt tròn trĩnh và đáng yêu của đứa bé. Bàn tay nó rất nhỏ và mềm mại.
Ngô Thiên Bảo mỉm cười cất tiếng “Em có muốn bế thử không?”
“Được sao?”
“Tất nhiên.”
Nàng đưa tay cẩn thận đón lấy, nhẹ nhàng ôm vào lòng, nàng đưa mắt nhìn Ngô Vũ Thần “Vũ Thần, sau này em cũng sẽ sinh cho anh một đứa bé thật đáng yêu.”
Ngô Vũ Thần mỉm cười, xoa đầu nàng, cưng chiều nói “Ừ, chúng ta đi thăm Ái My đi.”
“Vâng!” – Nàng gật đầu, rồi nhìn Ngô Thiên Bảo “Anh cho em bế một chút nhé.”
“Ừ.”
Du Huân Huân vui vẻ bước đi, nàng cẩn thận ôm đứa bé xinh xắn vào lòng.
Du Ái My đang nằm trên giươngf nghĩ ngơi, nghe có tiếng mở cửa, cô đưa mắt nhìn.
“Chị à, nhìn xem, đây là con của chị đấy.” – Du Huân Huân cất tiếng, đặt đứa bé xuống giường, nằm bên cạnh cô.
Du Ái My hạnh phúc, đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ bé, khẽ cất tiếng “Anh đã đặt tên chưa, Thiên Bảo?”
Ngô Thiên Bảo ngồi xuống ghế, đưa tay vuốt tóc cô “Ngô Tuấn Minh có được không?”
“Rất đẹp.”
“Con cố dưỡng sức nhé.” – Ngô phu nhân mỉm cười nhìn cô, Du Ái My gật đầu.
Nàng níu này hắn, nàng cảm nhận thấy rằng chị cô và Ngô Thiên Bảo rất hạnh phúc. Nếu có thể, nàng cũng muốn cùng Ngô Vũ Thần tạo ra một sinh linh thật đáng yêu.
Ngô Vũ Thần thấy nàng nhìn chằm chằm về phía Du Ái My, hắn nắm tay nàng kéo đi, trước khi đi cũng không quên chào một tiếng “Con về trước đây.”
Ngô phu nhân ngớ người nhìn hắn bỏ đi một cách nhanh chóng “Này, Vũ Thần…”
“Mẹ à, kệ anh ấy đi, mẹ cũng biết tính của anh trai con rồi mà.” – Ngô Chấn Nam vỗ nhẹ vai bà, khuyên can. Ngô phu nhân chỉ thở dài không nói gì, rốt cuộc thì Ngô Vũ Thần giống ai chứ? cái tính tự tung tự tác ấy….
Sau khi kéo nàng ra khỏi bệnh viện, Ngô Vũ Thần lái xe rời đi, Du Huân Huân ngồi bên cạnh nhíu mày hỏi “Vũ Thần, anh làm gì vậy? Muốn đưa em đi đâu?”
“Đưa em đi mua sắm!”
“Mua sắm?”
“Em không muốn mua chút đồ sao, rất lâu rồi chúng ta chưa ra ngoài?”
Du Huân Huân tròn mắt nhìn, nàng cũng không để ý lắm về việc này, khóe môi khẽ giương lên “Tất nhiên là muốn.”
Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười, thoáng chốc đã đến trung tâm thương mại lớn nhất Bắc Kinh. Hắn nắm tay nàng bước xuống xe, thong thả đi vào trong.
Ở phía sau, một bóng người đứng nhìn đăm đăm về phía hai người, như đã trông chờ rất lâu, hắn cười khẩy, chầm chậm đi theo….
“Huân Huân, em thích cái nào?” – Ngô Vũ Thần đưa nàng xem hai chiếc áo nhỏ xinh trên tay, cười tươi hỏi.
Du Huân Huân nhíu mày, phì cười “Anh mua làm gì?”
“Cho con chúng ta.”
“Vẫn chưa sinh, sao biết được mà mua? Đó là đồ con gái mà, lỡ là con trai thì sao?”
“Chắc chắn sẽ là con gái.”
Du Huân Huân bật cười vì lời nói của chồng mình “Sao anh biết được chứ?”
Hắn không thèm nói nữa, hắn cầm chiếc giày nhỏ lên, vẫn nhất quyết mua bằng được “Em thích không?”
“Rất dễ thương!”
Hắn nhếch miệng cười, lấy thêm một đống đồ nữa, nàng nhìn hắn, có phải là quá phấn khích không? Đứa bé vẫn chưa chào đời mà… Nàng chỉ đành đi theo hắn mua thêm chút đồ cho đứa trẻ trong bụng, xem ra…sau này khi ra đời nó sẽ rất được cưng…
Du Huân Huân chợt thấy những ánh mắt ngưỡng mộ hướng về phía hai người, có chút lung túng khi nghe những lời khen ngợi, tựa như:
“Nhìn họ thật đẹp đôi.”
“Ghen tị quá đi…anh chàng đó thật đẹp trai.”
“Phải, phải, quá phong độ.”
“Cô vợ lại càng đẹp hơn nữa.”
Du Huân Huân khẽ cười, quả nhiên chồng cô đi đến đâu cũng đều gây chú ý.
“Bà xã, đi tính tiền thôi.” – Ngô Vũ Thần bỏ một đống đồ trẻ con vào giỏ, nắm tay nàng đi đến quầy thanh toán. Nàng gật đầu vui vẻ đi theo.
Bất chợt, nàng có cảm giác như mình đang bị theo dõi, cảm giác này rất giống với lần ở sân bay mấy tháng trước. Du Huân Huân sợ sệt quay đầu nhìn, nàng níu áo hắn “Vũ Thần, chúng ta…về nhà đi.”
Ngô Vũ Thần thắc mắc hỏi “Tại sao?”
“Em…em thấy không khỏe.”
“Đừng lo, không chỉ có hai chúng ta đâu.”
Du Huân Huân tròn mắt nhìn, câu nói của hắn như vậy, là có ý gì? Ngô Vũ Thần đưa tay kéo nàng ra khỏi khu trẻ em, khóe miệng khẽ giương “Anh có sắp xếp người đi theo.”
“Nhưng … nhưng mà…. Em….”
“Em vẫn còn sợ sao?”
“Đi về nhà đi, có được không?” – Du Huân Huân cố gắng nài nỉ, nếu lỡ như kẻ đó là Trần Đình thì chắc chắn hắn sẽ tìm cách bắt nàng để uy hiếp Ngô Vũ Thần một lần nữa, vỉ nàng mà Ngô Vũ Thần bị thương như vậy là đủ rồi.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, Ngô Vũ Thần cũng hết cách, đành phải gật đầu đồng ý “Được rồi, anh đưa em về nhà. Đi thôi!”
Du Huân Huân nắm chặt lấy bàn tay to rộng bước đi. Dù sao nàng cũng đang có thai không nên để nàng kích động, nếu không sẽ ảnh hương đến đứa bé trong bụng. Ngô Vũ Thần trong lòng vô cùng tức giận, tên khốn khiếp Trần Đình, vì hắn mà nàng không bao giờ an tâm….
Xuống đến hầm xe, quả nhiên Ngô Vũ Thần đoán không sai, Trần Đình đã đứng chờ sẵn ở dưới…..Hầm xe…hừm….lại là cái nơi chết tiệt này, 3 năm trước, hắn cũng bị ám sát ở đây…
Du Huân Huân sợ hãi níu lấy cánh tay chắc khỏe, nép sau lưng hắn, Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười “Thật không ngờ…chúng ta lại gặp nhau…ở đây”
Trần Đình bật cười “Tao đã chờ mày lâu rồi, cuối cùng thì cũng dám ra khỏi nhà.”
“Đây là chuyện của hai chúng ta, không lien quan đến cô ấy, để cô ấy đi.”
Trần Đình hướng mắt về người phụ nữ sau lưng hắn, gã cười khinh miệt “Cô thật may mắn, nhiều lần như thế cũng không chết.”
Du Huân Huân tức giận cất tiếng “Tại sao lại hại người nhà của tôi?”
“Vậy thì sao?”
Ngô Vũ Thần nhíu mày nói “Mày nghĩ…chỉ một mình tao hay sao?”
Vừa dứt lời, từ đằng sau lưng một đám người chậm rãi xuất hiện khiến Trần Đình có chút sững người nhưng sau đó lại cười tươi “Vậy thì sao? Hôm nay…bằng mọi giá tao phải sống chết với mày.” Nói xong gã xông đến, Ngô Vũ Thần ôm lấy cơ thể nàng né sang một bên, rồi vung chân ‘tặng’ Trần Diình một quyền vào bụng. “Bảo vệ thiếu phu nhân.”
“Vâng!” Đám vệ sĩ gât đầu, đứng thành vòng tròn xung quanh Du Huân Huân.
Một mình hắn đấu tay đôi với Trần Đình, nàng lo lắng đứng nhìn trận ẩu đả quyết liệt kia.
*Đoàng….Một tiếng súng vang lên, khiến Du Huân Huân giật nảy người, một vệ sĩ bị trúng đạn ngay đầu liền ngả xuống. Ngô Vũ Thần sững người quay mặt về phía nàng, hắn rít lên từng tiếng, đôi đồng tử màu lam u ám, đăm đăm nhìn Trần Đình “Thằng khốn….ếu mày dám ra tay với cô ấy, thì t sẽ cho mày chết không toàn thây.”
“Hahaa….Tao cũng đang mong chờ đây.” – Gã cười phá lên đầy ghê rợn, từ cửa hầm giữ xe một đám người chạy vào, nổ súng liên tục về phía nàng đang đứng. Ngô Vũ Thần giật mình, định chạy lại nhưng Trần Đình liền giữ chạy hắn không cho rời đi.
Hắn dùng hết sức, đánh lien tục vào gã, Du Huân Huân sợ hãi ôm đầu ngồi phịch xuống đất, những tiếng súng càng lúc càng nhiều. Đột nhiên một bàn tay vươn ra kéo nàng đứng lên, chưa kịp định thần mũi súng đã chạm vào thái dương của nàng “Dừng tay….!”
Ngô Vũ Thần giật mình dừng lại, đôi đồng tử hướng về nới người vừa ra lệnh, cả người hắn như sắp nỗi điên lên khi thấy, khẩu súng màu đen chạm vào đầu vợ mình. Trần Đình bật cười thỏa mãn đầy tự cao “Thế nào, đánh tiếp đi…đánh đi! Hâhahaaa….”
Hăn siết chặt hai bàn tay thành quả đấm, gân tay nổi đầy “Thả cô ấy ra!”
“Anh có quyền gì mà ra lệnh cho tôi?”
Du Huân Huân đưa mắt nhìn người đang giữ chặt mình, nàng sững người khi nhận ra đó là…Kỷ Tồn Phi…. “Là anh….Kỷ Tồn Phi….anh đứng sau chuyện này sao?”
Kỷ Tồn Phi nhàn nhã liếc nhìn nàng, cậu bình tĩnh trả lời “Phải, là tôi, em ngac nhiên lắm sao?”
“Tại sao anh lại làm vậy? Tại sao anh lại hại gia đình tôi? hết lần này đến lần khác đều do anh bày mưu tính kế hại Vũ Thần sao?”
“Bày mưu tính kế là Trần Đình làm, giết gia đình em, mới là tôi.”
Du Huân Huân không thể tin những gì mình vừa nghe, Kỷ Tồn Phi vốn dĩ là con người rất hiền lành, tại sao lại trở nên tàn nhẫn đến thế? Khóe mắt nàng chợt xuất hiện một dòng nước trong veo, cậu là người nàng không bao giờ nghĩ đến việc sẽ hại nàng, vậy mà… “Tại sao anh lại giết chết gia đình tôi, họ có lỗi gì với anh chứ?”
Ngô Vũ Thần nhìn nàng bật khóc, càng tăng thêm lửa giận trong lòng, hắn gầm lên “Buông Huân Huân ra, người cậu muốn đối phó là tôi, không phải cô ấy.”
“Im đi, anh không có quyền lên tiếng, cũng vì anh mà tôi mới phải xa Tiểu Huân.” Kỷ Tồn Phi đưa tay vuốt mặt nàng, Du Huân Huân cố gắng tranh né, càng bị hắn dùng lực giữ chặt hơn “Du Huân Huân, em không nên trách tôi, nếu trách thì hãy trách hắn vì dám ép hôn em và cả người mẹ quý mến của em nữa. Bà ta đã uy hiếp tôi phải rời xa em.”
Ba năm trươc, mẹ của Du Huân Huân đã đến gặp Kỷ Tồn Phi để nói chuyện. “Tôi muốn cậu hãy chia tay với Huân nhi…”
“Sao?”
“Chẳng phải, mục đích của cậu là vì muốn lợi dụng con bé để công ty nhà mình phát triển sao? Bây giờ tôi cho cậu một số tiền và hãy biến đi.”
&nbsnbsp; Kỷ Tồn Phi siết chặt cổ nàng, gầm lên “Chính bà ta đã gây ra chuyện hôm nay, lúc đầu tuy tôi chỉ lợi dụng em nhưng sau này, tôi đã rất yêu em…vậy mà bà ta…cả hắn…đã chia rẽ tôi và em.”
“Kỷ Tồn Phi…mau buông tôi ra…” – Du Huân Huân vùng vẫy….thì ra mẹ nàng đã sớm biết Kỷ Tồn Phi không hề yêu nàng nên mới quyết định cử hành hôn lễ….vậy mà nàng lại trách bà. Kỷ Tồn Phi liếc nhìn đống đò tre em dưới đất, hắn tức giận dùng cách tay đang giữ chạt nàng siết lại “Em đã có con với hắn?”
“Vậy…vậy thì sao?”
“Em dám có thai với hắn?” Kỷ Tồn Phi tức giận tột độ,*Đoàng, cậu dùng súng bắn vào vai phải Ngô Vũ Thần, Du Huân Huân giật mình hét lên “Vũ Thần!”
“Trần Đình, hãy giết hắn đi, anh muốn làm gì thì cứ việc.” – Kỷ Tồn Phi hét lên,cậu không cho phép nàng cùng Ngô Vũ Thần có con, mà dù có con cũng phải là con của cậu.
Trần Đình nhếch miệng cười “Nếu mày dám phản kháng, nó sẽ giết vợ mày đấy.” Dứt lời Trần Đình đánh lien tục vào người Ngô Vũ Thần, hắn cắn răn chịu đựng không đáp trả, dù chỉ một đòn. Du Huân Huân nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng bật không nưc nở “Vũ Thần à, anh đánh trả đi, mặc kệ em…Vũ Thần….đánh trả đi mà….”
“Em yêu hắn lắm phải không? Vậy thì tôi sẽ cho em thấy hắn ta chết trước mặt mình!”
“Đừng, cầu xin anh đừng làm vậy, tha cho anh ấy đi….đừng đánh nữa…”
Ngô Vũ Thần im lặng mặc cho Trần đình ra sức đánh, nỗi đau này không thể so bì được với nỗi đau khi hắn không bảo vệ được nàng. Nhìn nàng không như vậy trong lòng hắn rất đau. Đột nhiên, Trần Đình kéo hắn đứng dậy, nói nhỏ “Nếu muốn cứu Du Huân Huân thì mày phải nghe lời tôu.”
Hắn ngỡ ngàng khi nghe câu nói của Trần Đình, gã lại nói tiếp “Đấu như thế này, tôi cũng không muốn. Chỉ cần cậu nghe theo tôi, tôi sẽ cứu vợ cậu.”
“Được.” Ngô Vũ Thần chấp nhận thỏa thuận chỉ vì Du Huân Huân, gã đẩy hắn xuống đất, bước đến gần Kỷ Tồn Phi “Hắn chết rồi.”
Chỉ ba chữ hắn-chết-rồi đã khiến Du Huân Huân như chết lặng, Ngô Vũ Thần….không được…. Du Huân Huân vùng vẫy “Thả tôi ra….Mau thả tôi ra ….tôi không tin đâu, Vũ Thần…anh mau mở mắt nhìn em…Vũ Thần à.”
“Dù em có gọi đến khô cổ hắn cũng không dậy đâu…hahaha….haaaaaaa” – Kỷ Tồn Phi cười phá lên.
“Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, dù có chết cũng không tha thứ cho anh.”
“Hừ…để xem khi trong bụng em có con của tôi thì em sẽ nói thế nào? Còn đưa bé này…tôi sẽ moi nó ra.” Cậu đưa tay kéo nàng đi, Du Huân Huân rất sợ hãi, cố vùng vẫy “Anh không được làm vậy….Kỷ Tồn Phi…thả tôi ra.”
*Vụt….Pặc….
Đột nhiên, một bàn tay vươn ra giữ chặt tay nàng kéo ngược lại. Kỷ Tồn Phi giâtj mình quay mặt nhìn, hắn nhíu mày nói “Trần Đình?”…..
Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh - Dư Lạc Thuần