Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Chương 25
L
ucienne đứng chỗ góc đường nơi quán Bar des Amis tọa lạc mà ra hiệu cho ông. Eric Carradine quành chiếc Lancia lại tấp vào vỉa hè trước quán. Vài người ngồi nơi mấy cái bàn nhìn lên khi ông đi vào.
“Cô ấy đâu?” Eric hỏi Lucienne.
“Dưới hầm. Với ban nhạc Whiskey.”
“Để tôi lo. Cám ơn cô đã gọi tôi. Giờ đi khỏi đây đi.”
Người đàn ông ăn mặc bảnh chọe tiến tới nắm tay Lucienne. “Em nghe ông đây nói gì rồi đó, cưng. Từ sáng tới giờ anh cũng chỉ toàn nói thế. Đi thôi.”
Eric cau mày với y rồi đi vào quán Bar des Amis, theo tiếng nhạc và đi thẳng tới cánh cửa nhỏ phía hậu, theo tiếng cười man dại của một người đàn bà mà xuống các bậc thang. Ông dừng ở đó, như thể vừa bắt gặp một nghi lễ cổ sơ nào đấy.
Juliette đang múa, thân nàng ưỡn ra sau, run rẩy, bắt lấy tiết tấu của trống và kèn trôm pét rồi tung nó về lại cho các nhạc công, dệt nên một mạng lưới mê cuồng hoang dã. Những hình bóng không giống con người trong ánh đèn sân khấu trắng lóa không hay biết gì về sự có mặt của ông.
Eric tiến tới giữa vòng sáng mà túm cổ tay Juliette. “Em làm sao vậy?” ông quát to át cả tiếng nhạc. “Em làm sao vậy hả?”
Juliette rũ người ra, như con búp bê bị cắt đứt dây. “Ông không thấy là em đang vui hay sao?”
“Thôi đi. Đủ rồi đó. Tôi đến để đưa em về.”
“Về đâu? Về cái xứ không có gì khác ngoài nhảy múa và cười vui phải không? Ông có biết chỗ nào như vậy không?” Mặt nàng đỏ bừng vì rượu brandy, mắt nàng ươn ướt.
“Có, tôi sẽ đưa em về đấy.”
“Ở đâu? Xa không?”
“Bên kia thế giới.”
“Xa hơn bất cứ gì khác sao? Em không muốn nghĩ về bất cứ gì khác nữa.”
Eric cảm thấy lòng trào dâng lòng thương cảm với cô gái này, có nhuốm chút đắc thắng. Ông chậm rãi mỉm cười. “Phải. Chính vì vậy mà tôi đến đây, Juliette, đi với tôi đi.”
Suốt trong lúc đó ban nhạc cứ chơi và giờ tiếng nhạc dậy lên thành một khúc cao trào mãnh liệt. Nhạc công cầm cặp dùi bỏ dùi xuống mà chọn trống ếch. Anh ta giơ trống lên cao khỏi đầu, vỗ lên mặt da thuộc bằng cả nắm tay, hai hàm răng trắng ngà lóe lên trong ánh sáng chói gắt. Anh ta uốn éo lại gần Eric và Juliette, khuôn mặt đen như mun lấp lánh mồ hôi. Anh ta lại vỗ trống liên hồi đầy vẻ dụ dỗ trêu ngươi trước mặt Juliette. “Nhảy đi cô ơi!”
Juliette nhận lời mời, xoay tròn trong tay Eric, nụ cười cay đắng trên môi. Nàng vung tít hai tay lên và hất đầu, mái tóc dài của nàng hất qua hất lại như bờm con ngựa cái hoang. Nàng theo sau người cầm trống, bắt chước bước đi của anh ta, được tiếng trống liên hồi dẫn dắt vào một cơn phấn khích bạo liệt. Nàng ngừng lại một thoáng, cởi mấy cúc váy để cho đôi chân dài của mình được tự do tung hoành hơn.
Eric quan sát, bị điệu múa của nàng thôi miên, muốn rứt nàng ra khỏi các nhạc công, nhưng không buộc được mình làm việc đó, thương hại nàng, song không dập nổi ngọn lửa đam mê mà điệu múa xuất thần của nàng khơi dậy ở ông. Cái cô gái ngây thơ đã hồn nhiên bày thân thể mình ra trước ông trước lời hứa tặng chiếc xe đằng sau đống chăn ga đệm mới giặt của nhà Morin, cô ấy đâu rồi? Còn đâu cô gái đã chạy ra khỏi cabin của ông trên chiếc Angelique để đến với người đàn ông đòi tất cả mà không cho gì cả? Tardieu, Antoine. Eric biết rằng Antoine ắt phải chịu trách nhiệm về sự thay đổi này ở Juliette. Michel thì mình có thể xử lý được, ông nghĩ. Nhưng Antoine, ông sẽ phải bẻ gãy được Antoine.
Juliette chắp hai tay lên trên đầu và tung váy hở toang ra, nhảy thoắt lên, nhảy, rồi lại nhảy. Nàng rơi xuống nặng nề và đảo sang một bên, cố giữ thăng bằng, rồi thôi múa, tròn mắt nhìn ra đằng sau lưng Eric. Ông nhìn theo nàng thì thấy Michel, tái nhợt, mồ hôi, nhễ nhại, đứng nơi mấy bậc thang dẫn xuống tầng hầm. Ánh hoang dại trong mắt nàng vụt tắt và nàng rón rén bước mấy bước ra phía rìa vòng sáng, như muốn chạy ù đến chỗ Michel vùi mặt vào ngực anh mà khóc. Nhưng vòng sáng giữ chặt nàng lại. Làm sao chồng nàng có thể tha thứ cho nàng? Eric nghĩ, và nhận ra rằng cũng những ý nghĩ đó hẳn đang chạy qua đầu Juliette bởi ngay lúc đó nàng toét miệng cười cay độc và để cho váy nàng rơi xuống sàn. Nàng đá văng đôi xăng đan đi.
Michel tiến lại mép vòng sáng, nom trắng bệch như phấn. “Anh muốn nói chuyện với em, Juliette,” anh nói.
Nàng lùi xa hơn vào trong vòng sáng. “Không,” nàng hét. “Để cho em yên!” Nàng vẫy tay về phía các nhạc công, khích lệ họ hãy chơi tiếp vì khi thấy Michel vào họ đã ngưng phắt lại. “Tiếp đi!” nàng thét. “Nhanh hơn! To hơn!”
Michel băng qua vòng tròn đến nắm tay nàng. “Đi mà,” anh nằn nì.
“Không.” Ban nhạc lại rống lên chẳng ra xoang điệu gì, chói tai, khiến Eric vô cùng khó chịu. Juliette cầm cái váy lên vẫy vẫy về phía Michel làm như cái khăn của võ sĩ đấu bò. Anh buông tay nàng ra mà lùi lại, mặt đầy thất vọng.
“Thôi đi. Thôi đi.”
Juliette trêu anh, đánh hông ra điệu rõ là đĩ thõa. “Múa đi!” nàng hét với gã mặt đen như mun. “Nhảy đi!”
Nàng xoay tít theo tiết tấu cuồng loạn, càng lúc càng man dại, để cho nó đẩy nàng đến những cực đỉnh mới. Eric không sao rời mắt khỏi nàng.
“Thôi!” Michel nói với giọng đầy uy lực, khiến Eric quay lại nhìn. Michel cầm súng lục trong tay phải, tay kia đỡ súng, lại đến gần vòng ánh sáng.
Eric len đến gần Michel, anh liền vung súng về phía ông.
“Đừng nhúc nhích. Ở đâu thì đứng nguyên đó” Michel nói qua kẽ răng.
Eric tiến thêm một bước lại gần Michel. Khẩu súng vẫn chĩa vào ngực ông, ngón tay Michel siết lên cò. Eric đứng lại, thở dài, rốt cuộc cũng sẵn sàng để hy sinh.
“Nhìn đi, đồ ngốc,” Eric nói với Michel, khẽ và nhanh, “cậu không hiểu là cô ấy yêu cậu.”
Michel lắc đầu quầy quậy. “Không.”
“Cô ấy đang tự trừng phạt mình bằng cách đẩy cậu ra xa khỏi cô ấy, bằng cách làm cho cậu ghê tởm.”
Michel lại lắc đầu, mắt đầy lệ.
“Cậu là người duy nhất tin cậy cô ấy vì chính cô ấy, người duy nhất cư xử dịu dàng với cô ấy vì cô ấy là một con người; chứ không chỉ là một ả cái cám dỗ người ta như là quỷ dữ.”
“Không,” Michel đau đớn nói. “Nhìn cô ta kia!”
Juliette rung rung hai vai, ngực nàng cứng đơ nặng nề dưới khẩu súng.
Michel nâng súng lên.
Lợi dụng lúc Michel sơ ý, Eric xông vào anh, đánh bật mũi súng đi vừa khi viên đạn bắn ra, tiếng nổ làm cho tiếng nhạc bị nát vụn. Ban nhạc và Juliette cứng đờ ra như hóa đá, những pho tượng khắc nên bởi một nhà điêu khắc điên khùng.
Eric khom tới trước, gập đôi người lại vì choáng đau, ghì chặt một tay vào mạng sườn. Nghiến răng, ông vươn thẳng người dậy nói với Michel, “Cậu may đấy, cậu chỉ làm thủng một lỗ nơi áo tôi thôi” Michel nhìn ông đờ đẫn. Bằng bàn tay còn rảnh, Eric giằng súng ra khỏi tay Michel nhét vào túi áo mình.
Tiếng súng nổ gây nhốn nháo trong quán Bar des Amis, một đám đông xúm lại nơi cầu thang. “Đi hết đi.” Eric nghe một giọng oang oang, hằn học, nhận ra đó là giọng Antoine.
Eric ngăn đám đông đang ùa xuống thang, đoạn len lên.
“Có chuyện gì ở đây vậy?” Antoine hỏi ông.
“Xong rồi,” Eric đáp, không để anh xuống thang. “Theo tôi.”
Eric dẫn đường đi ra khỏi quán Bar des Amis, Antoine theo sau.