Số lần đọc/download: 202 / 19
Cập nhật: 2020-01-25 21:22:13 +0700
Chương 25 - Lửa Phừng Phừng
T
rong ngôi nhà gỗ của ông Peter Dedalus, mọi việc xảy ra chớp nhoáng. Cả Rick lẫn Julia đang đứng trên bậc cao nhất của cầu thang dẫn lên tầng trên, đều không thể hiểu được diễn tiến của sự việc.
“GIỜ CÁC NGƯỜI HÃY GIẢI THÍCH RÕ VỚI TA MỌI VIỆC ĐI!” Bá Tước Tro hét lên, bước đi đầy hăm dọa tới chính giữa căn phòng. “Phố Tình Bạn là gì và những cánh cửa là thế nào?”
Khi ông ta tới gần chỗ Jason, cậu bé mau lẹ nhấc chân và thọc mạnh vào giữa hai mắt cá chân của tên bảo vệ bí mật.
Bá Tước Tro bổ nhào về phía trước, bị tấm áo choàng cản trở, ông ta ngã nhoài và đánh vỡ chiếc đèn dầu.
“Biến thôi!” Oblivia gào lên với ông Peter đang thu mình trong góc phòng. “Chúng ta đi thôi!”
Oblivia chuẩn bị bước qua người tên bảo vệ bí mật. Tuy nhiên, Bá Tước Tro đột ngột xoay người lại và tóm lấy chân ả.
“Julia, Rick! Mau đi đi!” Jason hét lên với hai người bạn đang nấp ở tầng trên.
“Buông ra! Buông ta ra!” Oblivia ré lên và tung những cú đá điên cuồng cho đến khi đạp phăng chiếc mặt nạ của Bá Tước Tro.
Chính vào lúc ấy, vì ở quá gần những cây nến, bộ đồ của Oblivia đã bắt lửa.
Cô ta bắt đầu gào lên the thé, giật tấm áo choàng đã bị lửa quấn quanh và quẳng nó lên người Bá Tước Tro. Trong tích tắc, cả tấm áo choàng của ông ta cũng bắt lửa rồi ngọn lửa lan ra cả sàn nhà loang dầu đèn.
Ngay khi Julia thấy ngọn lửa bùng lên và nghe tiếng hét của Oblivia cùng Bá Tước Tro, cô bé liền gào toáng:
“JAAASON! Người em dính đầy hắc ín đấy! Chạy mau đi!”
Julia lao xuống các bậc cầu thang nhưng mới được nửa chừng đã phải dừng lại. Trước lưỡi lửa và đám khói xám mù mịt, cô lùi lại và bắt đầu ho.
“JAAAASON!” Một lát sau Julia tiếp tục hét lên. Cô bé giơ khuỷu tay lên che mặt và bước thêm hai bậc thang nữa, lao vào đám lửa.
Thình lình, chiếc cầu thang gỗ gãy rời, một tiếng rắc khô khốc vang lên và Julia ngã vào khoảng không.
Ngay khi đám cháy bùng lên, Jason lăn trên sàn nhà như một cái thùng phuy tới góc phòng nơi ông Peter Dedalus thu mình. Trong tiếng gào thét của Oblivia và Bá Tước Tro, cậu cảm thấy một lớp nhiệt âm ấm bao quanh lưng mình.
Ấy thế mà thay vì bắt lửa, hắc ín dường như lại giúp cậu cách ly khỏi nó.
“Ông Peter, hãy đi thôi!” Cậu hét lên với người thợ đồng hồ. “Nhanh lên ông! Chúng ta phải đi khỏi đây!”
Tuy nhiên, người đàn ông bé nhỏ cứ đứng bất động nhìn chằm chằm ngọn lửa hung dữ đang ngấu nghiến ngôi nhà của mình.
“Oblivia...” Ông Peter thầm thì như bị thôi miên. “Ta phải cứu Oblivia...”
“Đừng, ông Peter!” Jason hét lên. “Chúng ta phải ra bằng cửa sổ! Ở phía sau ông, cố lên nào!”
Jason nắm lấy cổ tay của người thợ đồng hồ, còn ông nhìn cậu bé bằng một ánh mắt vô hồn.
“Cháu là ai?”
“Cháu tới từ Biệt thự Argo.” Jason trả lời không do dự.
Ông Peter đặt cả hai tay lên vai cậu bé và nói:
“Chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên ở đó, cậu bé ạ. Nó đã luôn ở đó!”
“Ở đâu cơ ạ?”
“Ở Biệt thự Argo...” Người đàn ông nhỏ bé thì thầm trước khi vùng thoát ra. “OBLIVIA!” Ông Peter hét lên và tiến về phía ngọn lửa.
“Không, ông Peter! Ông hãy quay lại đi!”
Nhưng người thợ đồng hồ chẳng nghe cậu. Ông lao vào đám cháy và biến mất trong ngọn lửa. Jason vô cùng kinh hãi khi thấy bóng ông mất hút giữa làn khói.
Sau đó cậu bé cụp mắt xuống và bật khóc: vài chiếc lông vũ trên người cậu đã bắt lửa. Ngọn lửa đã lan tới cái bàn và cuốn album, làm quăn queo từng bức ảnh một. Khi Jason tóm được cuốn album, nó đã tã ra thành hàng ngàn con diều nóng rực và chỉ còn lại một vài bức ảnh cháy sém trong tay cậu.
Tiếng la hét đã ngừng. Chỉ còn âm thanh lách tách của lửa.
Jason lùi lại tới chỗ ô cửa sổ, cậu cố gắng mở ra nhưng nó đã bị khoá chặt.
“Mở ra nào, đồ quỷ tha ma bắt! Mở ra!”
Cậu nghe thấy tiếng Rick gào thét tên mình từ đâu đó, nghe thấy cả tiếng con gái hét, theo sau là một tiếng động lớn. Cậu cảm thấy khói đang len lỏi mũi mình khiến đầu óc mê muội và cậu thấy ngọn lửa liếm nhẹ vào ống quần.
Nhưng cửa sổ vẫn không mở.
Cậu ngoảnh lại phía căn phòng, chộp lấy chiếc máy ảnh vẫn nằm trên bàn và liệng nó vào ô cửa. Kính vỡ vụn. Khí lạnh của màn đêm ùa vào phòng trong phút chốc, thổi bùng ngọn lửa và khiến tâm trí cậu tỉnh táo.
Jason lấy lại chiếc máy ảnh và quay nó vòng vòng.
Sau đó cậu lao ra ngoài, vào màn đêm.
Rick tới chỗ Julia, ôm lấy cô bé và với một cú nhảy cậu đã trở lại cầu thang.
“Mình sẽ đưa cậu ra ngoài, Julia. Mình sẽ đưa cậu ra ngoài.”
Cậu bé nhanh chóng băng qua phòng thí nghiệm hoàn toàn bị khói bủa vây của ông Peter, và hướng thẳng tới ô cửa sổ mà chúng trèo vào lúc nãy. Những lưỡi lửa đầu tiên bắt đầu xuất hiện sau lưng Rick. Cậu nghe thấy tiếng la hét ở tầng dưới nhưng dằn lòng bỏ ngoài tai.
Cậu dồn hết sức gọi Jason, sau đó mở toang cửa sổ và bước ra ngoài qua khung cửa hẹp.
“Mình sẽ đưa cậu ra ngoài, Julia, hãy yên tâm nhé.”
Nhưng ra ngoài khi dìu theo cả Julia không hề dễ như lúc đi vào.
“Đừng lo,” cậu nhắc đi nhắc lại. “Mình sẽ đưa cậu ra ngoài.”
Ôm chặt Julia bằng một cánh tay, cậu nghiến răng nhảy về phía bức tường.
Vì tính toán nhầm nên hông Rick va vào tường, nhưng cậu vẫn không buông Julia. Giờ cậu đang vắt vẻo với bàn tay còn lại, giống như Jason khi đu mình trên vách đá ở Kilmore Cove.
Buổi đêm lạnh như băng, màn sương là là như làn khói lỏng. Đu trên bức tường giống một chú dơi, Rick dùng chân dò dẫm tìm một điểm tựa, rồi một điểm tựa khác. Cho đến khi cậu có thể xuống được bãi cỏ.
Ngôi nhà lúc này như một ngọn đuốc khổng lồ sáng rực.
Rick đứng dậy, những chiếc xương sườn bên phải đang phản kháng vì cơn đau, cậu rời khỏi đó, vẫn ôm chặt Julia trong tay. Cậu nhẹ nhàng đặt cô bé trên cỏ, sau đó nghe thấy tiếng kính vỡ loảng xoảng sau lưng.
Có người đã phá cửa sổ ở tầng trệt và phi thân ra ngoài. Là Jason!
Thấy bạn mình lồm cồm đứng dậy, Rick giơ tay lên và gọi lớn:
“Bọn mình ở đây, Jason!” Sau đó cậu quay lại nhìn Julia. Dưới ánh sáng bàng bạc của màn đêm, gương mặt cô bé thật xinh đẹp. Và bất động. Rick áp tai lên tim cô bạn. Nó có đang đập không nhỉ? Hay chính trái tim của cậu đang đập cho cả hai người? Cậu áp mặt mình gần môi cô để kiểm tra xem liệu cô bé có còn thở.
“Julia... cậu còn sống phải không?”
Cô ấy đang thở. Đúng, cô ấy đang thở. Và Rick chạm môi mình vào môi cô.
Jason đứng cách đó không xa, đôi mắt đỏ ngầu vì khói, cậu thấy Rick đang cúi xuống chị mình.
Cậu chạy lại chỗ họ, nắm chặt trong tay chiếc máy ảnh của ông Peter Dedalus và một vài trang trong cuốn album.
“Rick! Chị Julia...”
Cậu bé tóc đỏ đứng bật dậy như thể lò xo.
“Cậu ấy đây! Bọn mình ổn! Mình đã đưa cậu ấy ra ngoài...”
Đúng lúc ấy có tiếng đổ lớn. Sau lưng Jason, toàn bộ cấu trúc ngôi nhà nghiêng sang một bên, ngọn lửa thoát ra từ những ô cửa sổ mở như thể bốc lên từ rất nhiều cái chụp lò sưởi. Sau đó, với tiếng rền rĩ cuối cùng, căn nhà đổ sập xuống đất.
Ông Leonard Minaxo thừa biết rằng hai tên ăn xin sẽ được ra tù trong vòng ít ngày, nhưng ông tin chúng choáng váng tới mức sẽ phải tránh xa Nhà Caboto trong một thời gian dài.
Dù sao thì, cũng chỉ cần chúng tránh xa chỗ đó thêm vài giờ nữa, đủ thời gian để họ quay về Kilmore Cove.
Ông Leonard cảm thấy hân hoan một cách lạ thường. Lại được ở Venice sau ngần ấy năm... Ông tận hưởng từng góc của khung cảnh có một không hai, khu rừng nghệ thuật lớn lên trên nước và cát ấy. Ông ngắm các thương nhân đang chỉ huy những con tàu dài có mái chèo trên kênh Lớn, rồi đi vào những con ngõ đan chéo nhau phía sau Cung Điện Công Tước với mong muốn được nhìn lại một lần nữa Xưởng Tàu Venice và công trường đóng tàu đồ sộ của nó.
Dạo bước giữa những con phố, những nơi chốn và câu chuyện trong quá khứ ùa về tâm trí ông. Leonard tìm tới một con ngõ hẹp và ẩm ướt, ở giữa ngõ có cửa hiệu nhỏ bán hàng hóa và đồ lặt vặt từ phương Đông mang tên Đồ bán lại của Zafon. Ông đẩy cửa bước vào.
“Vẫn mùi hương này!” Ông thốt lên. “Đã lâu lắm rồi mình không được ngửi!”
Một người đàn ông nhỏ bé như trái bồ kết quắt queo xuất hiện phía sau hàng hóa chất đống lộn xộn với vẻ mặt sửng sốt.
“Đôi mắt già nua của tôi nhìn nhầm, hay... đây chính là vị khách quen nhiều năm rồi tôi không được gặp?”
“Mắt ông không nhầm đâu.” Leonard nói rồi chạy tới ôm ông chủ. “Zafon! Thật may là ông vẫn còn sống, bạn của tôi ơi!”
“Từ từ! Từ từ nào! Nếu anh siết chặt thế này thì tôi sẽ chẳng sống được bao lâu nữa mất!” Ông già nhỏ bé thốt lên. “Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy? Anh đã khám phá được những đại dương mới nào? Và cái băng trên mắt kia là gì vậy?”
“Do một con cá mập.”
“Một con cá mập... Ôi trời... chẳng còn gì để nói nữa, nó cũng là một nhà du hành biển khơi đấy!”
Hai người bạn bắt đầu rì rầm trò chuyện không dứt, thỉnh thoảng lại phá lên những tràng cười sảng khoái.
Sau đó, khi ông Leonard chào từ biệt và hứa sẽ quay lại sớm, người bạn già biến mất sau quầy rồi trở lại với hai cuốn sổ tay màu đen.
“Chắc anh không muốn bỏ lỡ thứ này! Những cuốn sổ tay tốt nhất của xưởng sản xuất giấy Venice!”
“Tôi không thể trả tiền cho chúng, Zafon...”
Ông lão vẫn đưa chúng cho ông và nói:
“Anh đã trả bằng cuộc tán gẫu này rồi, bạn của tôi ạ. Anh sẽ trả tiền cho tôi khi trở lại vào lần tới.”
“Vậy chỉ vài ngày nữa thôi.” Ông Leonard nắm chặt những cuốn sổ trong tay.
Ông lão nở nụ cười móm mém và tiễn ông tới cửa.
“Trơ trẽn quá đấy! Anh cũng nói y như vậy khi tới đây lần cuối!”
Khi ngọn lửa rốt cuộc đã bị chế ngự, cư dân trên đảo giờ đã chạy tới vây kín. Nhà của ông Pietro l’Inglese chỉ còn là một đống tro đen ngòm và bốc khói. Ngồi ở đằng xa, run rẩy vì sợ hãi, Julia, Rick và Jason thấy người ta đưa một người đàn ông bất tỉnh ra khỏi đống gỗ đã cháy thành than ấy.
“Ôi trời...” Julia khẽ nói khi thấy người ấy ngang qua mình.
Đó là Bá Tước Tro, thân thể phủ kín những vết bỏng khủng khiếp. Bà Rossella ôm cô bé vào lòng, nhưng Julia lại tìm kiếm nguồn an ủi trong đôi mắt Rick. Điều đó chỉ xảy ra trong tích tắc, nhưng cậu vẫn nhận ra và cụp mắt vì bối rối.
“Cậu ta phải tạ ơn Chúa vì vẫn còn sống sót, cho dù đã bị thương nặng.” Ông Alberto Caller nói với Jason đang ngồi cạnh ông.
“Bác nghĩ mà xem, cả cháu cũng đã ở trong đó...”
Ông Alberto bỗng đứng bật dậy và lắc đầu kinh ngạc một lúc lâu.
“Còn cháu hãy nghĩ mà xem, ta đã từng quen biết cậu ta đấy...”
Bá Tước Tro hóa ra chính là người hầu nam cuối cùng của nhà Caller, người mà ông Alberto đã đuổi đi khi quyết định không muốn có kẻ trà trộn ở trong nhà.
Trong khi hai vị linh mục đưa anh ta đi chữa trị, những người khác bắt đầu tìm kiếm ông Peter và Oblivia. Người ta chỉ tìm thấy mỗi cặp kính của người thợ đồng hồ. Trong khi đó, những gì còn sót lại của Oblivia là một mảnh áo choàng.
“Có lẽ Oblivia đã kịp thoát thân trước khi ngôi nhà đổ sập xuống.” Jason lý giải. “Nhưng ông Peter...”
Ông ấy chậm chạp và rối trí đến mức cậu bé nghĩ có lẽ ông ấy vẫn còn nằm dưới đống đổ nát, cùng những phát minh của mình.
Diogo bước đi loạng choạng và lông lá bờm xờm hơn thường lệ, thu mình trong vòng tay của Julia. Ngay khi tỉnh lại sau cú đánh của Bá Tước Tro, nó đã chạy tới nhà ông Peter và ở đó chờ bọn trẻ.
Người Chèo Thuyền Đen đưa bọn trẻ và ông bà Caller trở lại Venice. Đó là chuyến đi vô cùng ảm đạm và im lìm. Những lời cuối cùng của ông Peter cứ vang lên không dứt trong đầu Jason: “Chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên ở đó, cậu bé ạ. Nó đã luôn ở đó!”
Chiếc Chìa Khóa Đầu Tiên ở Biệt thự Argo, vậy thì...
Cậu bé đứng ngắm Đảo Mặt Nạ đang dần biến mất vào màn đêm và làn khói từ tu viện đang bốc lên bầu trời tối thẫm. Con thuyền gondola lao đi trên mặt nước phẳng lặng chỉ gợn sóng theo từng nhịp chèo của Người Chèo Thuyền Đen.
“Các cháu chắc chắn không muốn ở lại nhà chúng ta sao?” Bà Rossella Caller hỏi ba đứa trẻ, khi họ tới Nhà Caboto. “Chỉ đêm nay thôi...”
“Không ạ, bác Rossella, cháu thực sự cảm ơn hai bác. Bọn cháu... tốt nhất bọn cháu nên trở về nhà.” Julia đáp, cô bé nhìn Diogo đang ve vẩy đuôi dưới chân mình. Cô bế nó lên và nhẹ nhàng đưa cho bà Rossella. “Cháu không nghĩ bọn cháu có thể mang nó... về nhà với bọn cháu.”
“Cháu nói thật chứ? Anh Alberto, chúng ta...” Đôi mắt của người phụ nữ ngân ngấn nước.
Ông Caller gật đầu đầy quyết đoán và vuốt ve bộ lông lởm chởm của Diogo.
“Không vấn đề gì hết, hai bác sẽ giữ nó chừng nào các cháu quay lại đón nó mới thôi...” Sau đó, ông đột nhiên quay sang nói với vợ. “Rossella, đoảng quá đi mất! Bức tranh!”
“À phải rồi!” Bà nói. “Với tất cả những chuyện đã xảy ra, suýt thì bác quên mất...”
Bà đưa cho bọn trẻ bức tranh có gắn chiếc máy nghe nhạc, nhưng Julia và Rick kiên quyết từ chối.
Thế nhưng ông bà Caller vẫn cương quyết:
“Hai bác đã mang theo nó cả ngày trời, hiển nhiên không phải để mang nó trở về nhà.” Và họ giao bức tranh cho Julia.
“Cháu cảm ơn bác Alberto. Cháu cảm ơn bác Rossella!” Cô bé nói. “Thiếu các bác chúng cháu sẽ không bao giờ tìm được ông Peter. Ngay cả khi...”
“Có lẽ mọi chuyện phải diễn ra như vậy.” Jason kết luận.
Ông Alberto ôm chặt cả ba đứa cho dù chúng đều vô cùng nhem nhuốc.
“Hôm nay là một ngày lạ thường. Ngày lạ thường nhất trong đời ta. Ta chỉ hy vọng rằng một ngày nào đó các cháu sẽ kể cho ta nghe chuyện gì đã thực sự xảy ra.”
“Cháu hứa ạ.” Jason nói. “Ngay khi bọn cháu hiểu được mọi chuyện.”
“Có thể ngay ngày mai thôi nhỉ?” Bà Rossella hy vọng hỏi, bà ôm chặt Diogo trong tay đầy tình cảm.
“Có thể là ngày mai đấy ạ.” Rick nói dối.
“Vào đúng giờ ăn kem.” Bà Rossella nói. “Tại quán Venice Chiến Thắng...”
“Chắc ý bác muốn nói tới quán Cà phê Florian!” Julia chỉnh lại.