Số lần đọc/download: 2317 / 96
Cập nhật: 2015-07-20 15:05:02 +0700
Đoạn Kết
P
hố New Bond Sothebys London W1 ngày 18 tháng Mười năm 1966
Đoạn kết
- Đã bán cho quý ông ở giữa phòng với giá năm nghìn bảng Anh. Bây giờ chúng tôi chuyển sang lô 32.
Người rao bán đấu giá vừa nói vừa nhìn xuống cái sàn được tôn cao trước gian phòng đầy người. Khi người nhân viên đặt bức tranh nhỏ lên chiếc giá gỗ bên cạnh anh ta nói to:
- Bức tranh Thánh George và con Rồng.
Người rao giá nhìn lướt qua các chuyên gia, người chơi tranh nghiệp dư và khán giả. Anh hỏi vẻ chờ đợi:
- Các vị trả giá bao nhiêu cho tác phẩm kỳ diệu của nghệ thuật Nga này?
Robin nắm chặt tay Adam.
- Kể từ khi đối mặt với Romanov em chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp như thế này.
Adam nói:
- Em đừng làm anh nhớ lại chuyện đó nữa.
Người rao giá nói tiếp:
- Tất nhiên đây không phải là nguyên bản hiện đang treo tại Cung điện Mùa đông, tuy nhiên đây là phiên bản tuyệt vời do một họa sĩ triều đình Nga vẽ vào khoảng năm 1914 - Anh ta nói thêm, mắt nhìn vào bức tranh nhỏ với nụ cười tán thưởng- Tôi có thể rao giá trước được không ạ? Giá mở đầu là tám nghìn.
Mấy giây trôi qua, đối với Adam và Robin thì dường như dài vô tận.
- Cảm ơn ông.
Cuối cùng người rao giá nói, mắt nhìn về phía một người ra hiệu muốn dấu tên đang đứng đâu đó phía trước phòng.
Cả Robin lẫn Adam đều không thấy được tấm biển đặt giá ở đâu. Họ đã mất một giờ đồng hồ ngồi phía sau phòng xem các mặt hàng bán đấu giá trước đó để rồi khó mà biết được cuối cùng chúng sẽ về tay ai.
Robin hỏi:
- Tay chuyên gia nói có thể bán được bao nhiêu?
Adam nhớ lại:
- Đâu khoảng từ mười đến hai mươi nghìn.
- Chín nghìn.
Người rao giá nói, mắt nhìn về phía tấm biển đặt giá xuất hiện phía bên phải phòng.
Robin nói:
- Em vẫn nghĩ thật buồn cười là có lúc nào đó người Nga đã đồng ý việc trao đổi này.
Adam hỏi:
- Tại sao vậy? Sau khi người Mỹ đã lấy được cái hiệp ước ấy ra thì không có gì hại cả khi để cho người Nga được lấy lại nguyên bản của họ và đổi cho anh phiên bản mà về pháp lý thuộc quyền sở hữu của anh. Quả là mẫu mực về sáng kiến ngoại giao, thế mới gọi là Lawrence sáng chói.
Người rao giá nói:
- Vị ở phía trước phòng đặt mười nghìn. Xin cảm ơn ngài.
- Anh sẽ làm gì với số tiền này?
- Mua một chiếc công trơ bass mới, sắm quà cưới cho em gái, còn lại đưa hết cho mẹ anh.
- Mười một nghìn, một vị ở lối đi giữa - người rao giá nói. Cảm ơn bà.
Robin nói khẽ:
- Chẳng tiền bạc nào có thể trả lại cuộc sống cho Heidi cả.
Adam gật đầu tán thành vẻ suy tư.
- Cuộc gặp với bố mẹ Heidi vừa qua như thế nào?
- Ông ngoại trưởng đã trực tiếp gặp họ tuần trước. Cũng chẳng giúp gì được nhưng ít ra thì ông ấy cũng khẳng định được là anh đã nói đúng sự thật.
- Người rao giá lại nhìn về phía trước phòng:
- Mười hai nghìn.
- Anh đã gặp ngoại trưởng chưa?
- Adam đáp:
- Trời ơi. Anh còn quá tầm thường để gặp Ngoại trưởng. Anh thật may mắn gặp được Lewrence là tốt rồi, mặc kệ ông Ngoại trưởng.
Robin cười:
- Em cho rằng anh được xếp một chỗ trong Văn phòng Bộ Ngoại giao là quá hạnh phúc rồi.
Adam vừa nói vừa cười khúc khích:
- Đồng ý. Nhưng là một chỗ trống phát sinh bất ngờ.
- Anh nói "bất ngờ" nghĩa là thế nào?
Robin hỏi và thấy bất mãn vì hầu như Adam chẳng hề trả lời thẳng vào những câu hỏi của cô trong nửa giờ qua.
- Điều anh có thể trả lời em là một trong những đội viên cũ của Lewrence đã "về hưu non".
- Sự thật về Romanov cũng thế sao?
- Robin hỏi, cố khám phá mọi điều đã xảy ra kể từ khi họ gặp nhau lần cuối cùng.
- Mười ba nghìn - Người rao giá nói, mắt nhìn về phía một quý bà ngồi ở lối đi giữa.
- Robin nói:
- Rốt cuộc đằng nào hắn cũng không thể sống sót lâu hơn nữa một khi bọn chúng phát hiện lúc ở trên cầu anh đã đánh tráo để đưa lại nguyên bản cho người Nga trong khi Romanov lại biếu anh phiên bản.
Adam nói một cách vô tư:
- Từ lúc ấy đến giờ người ta không nghe tin gì về hắn nữa. Và tất cả các nguồn tin của chúng ta đều cho hay là sếp Yuri sắp bị thay thế bởi một người nào đó cũng có tên là Yuri.
- Mười bốn nghìn - Người rao giá nói, mắt anh dừng lại vẫn trước quý ông ngồi ở phía trước.
- Khi anh đưa ra các hồ sơ chứng minh cha anh không phải là người đã chuyển lén thuốc độc vào xà lim cho Goering thì ra sao?
- Adam nói:
- Sau khi có những tài liệu do chính Nga xác nhận, Lewrence đã chính thức đến thăm viên đại tá trung đoàn trưởng và cung cấp cho ông ta những bằng chứng thuyết phục.
Robin nói:
- Phản ứng của họ ra sao?
- Người ta sắp tổ chức lễ tưởng niệm cha anh và giao nhiệm vụ cho một tay tên là Ward vẽ chân dung cha anh treo ở nhà ăn trung đoàn. Mẹ anh được mời đến cắt băng khánh thành trong sự hiện diện của tất cả các sỹ quan đã từng phục vụ với cha anh.
Người rao giá nói và nhấc chiêc búa nhỏ lên vài phân:
- Vậy là mười bốn nghìn cho lần đặt giá thứ nhất.
Robin nói:
- Chắc là mẹ anh sung sướng đến ngây ngất ấy nhỉ.
Adam nói:
- Mẹ anh không cầm được nước mắt. Bà ấy chỉ nói được: "Mẹ mong cho cha có thể sống lại để tháy cảnh này". Thật mỉa mai. Giá như cha anh cứ bóc bức thư ấy ra.
Người rao giá nói, lần này thì khua tít chiếc búa nhỏ lên:
- Mười bốn nghìn cho lần đặt giá thứ hai.
- Em có muốn dự bữa tiệc trưa trong buổi lễ kỷ niệm ở nhà hàng Ritz không? - Adam nói, anh sung sướng vì cuộc đấu giá diễn ra suôn sẻ.
- Không, cảm ơn.
Adam nhìn người bạn gái đồng cam cộng khổ với mình một cách ngạc nhiên.
- Sẽ không vui lắm nếu mỗi lần hỏi anh câu gì, em chỉ được trả lời bằng bản thông báo vắn tắt của Văn phòng Bộ Ngoại giao thôi.
Adam có vẻ ngượng ngập, anh nói:
- Anh xin lỗi.
Robin nói:
- Như vậy là không công bằng. Bây giờ anh đang trong cuộc, cho nên không dễ dàng gì. Vậy chắc là em sẽ phải chết xuống mồ mà vẫn không biết rõ hiệp ước nào đã giấu ở bên trong bức tranh Thánh ấy.
Adam ngoảnh mặt đi không nhìn vào cô gái đã từng cứu sống mình.
- Hay là em sẽ tìm ra sự thật vào năm 1996, khi hồ sơ văn phòng được công bố?
Adam từ từ quay lại nhìn vào mặt cô:
- Alas...
Anh vừa bắt đầu nói thì chiếc búa của người rao giá đập xuống bàn nghe đánh thịch. Cả hai người đều ngẩng lên.
- Bức tranh đã được bán cho quý ông ở phía trước với giá mười bốn nghìn bảng Anh.
- Một cái giá không đến nỗi tệ lắm.
Adam mỉm cười nói. Robin khẽ đáp:
- Theo em đó là một giá hời.
Adam quay lại cô cười giễu cợt.
- Rốt cuộc thì - cô nói thầm - anh hãy tưởng tượng xem, cái bang thứ bốn mươi chín ấy cũng có thể được đem bán nếu nó rơi vào nhà bán đấu giá đấy.