Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2025-11-08 19:57:18 +0700
Chương 22
T
rước đó nửa tiếng đồng hồ, có một công việc quan trọng sau đó, liên hệ với giám thị Tùng. Cái nhân vật đã gây ra, nay cái quả phải đến.
Ông già Mán thân phụ Noọng Slao đút đơn thưa giám thị Tung đã sexy con gái ngay tại nhà ông. Đơn giản được gấp lên ở quy mô lớn. Y cho mời lập tức ông già vào phòng riêng, yêu cầu ông già khai rõ đầu đuôi câu chuyện. Vừa nghe, vừa ghi trên giấy những chi tiết cần thiết.
Một lúc lâu, ông già mới khai xong. Lúc ông ta ra về, phó trưởng ban còn đưa ra tận kho trại và căn hộ ông không sợ áp lực dù hết sức, luật pháp sẽ bảo vệ ông, cho con gái ông và sẽ thưởng xứng đáng đáng bị phạm tội!
Ông già Mán vừa đi từ một lúc nào đó, có công văn hương cấp tốc độ giao liên liên trại trại cho biết chiều hôm sau hay sáng hôm nay sau nữa, sẽ có nhân viên cao cấp của chính quyền đến thanh tra Trại Sản Xuất và Tiết Kiệm Đầm Đùn.
Nhắc lại, Trại Đầm Đùn là một trong những trại giam tù nhân ở Khu Tư đặt dưới quyền kiểm soát của một thành viên tổng giám đốc được gọi bằng danh từ "chánh giám thị", và trao phó cho một người có tên họ kỳ địa và đặc biệt phong kiến: Lý Bá Sơ, Sơ là tên, Lý là Lý Trưởng, Bá là Bá Hộ. Nguyên trước kia, dưới thời thực dân, tên Sơ đã từng được tranh chức năng Lý Trưởng lớp xin phục vụ cho phong kiến trúc và thực dân, được phong kiến phong cho sản phẩm chức năng Bá Hộ. Tăng dần, thành tên. Mặc dù chính thể "dân chủ công hòa" cầm quyền chính, Sơ vẫn không chịu mất những sản phẩm nhờ ơn "mưa móc" mà có.
Lý Bá Sơ là con hổ xám nên các ban quản trị những Trại Sản Xuất và Tiết Kiệm ở Liên Khu Ba và Tư sợ y như sợ hãi. Không có ý thích ai trong ban quản trị, y đi liền bằng cách hoàn thành giao dịch trung tâm hoặc chuyển đi nơi khác. Thời thế đổi thay nghĩ tức cười, nhiều tay trí thức, bằng cấp cao lại chạy sợ hãi trước một tên vô học, được kiểm soát và cường như vỗ nước vào mặt, tắm đi vì tội dốt, không biết làm việc hoặc vì nhiều lỗi kỹ thuật khác. Đó là một tài khoản giai đoạn chủ yếu của các cuộc tấn công hạ uy tín trí thức và đề cao vô sản hầu hết là tôi hoàn thành.
Nói cho ngay, tên Sơ đồ có cơ sở độc lập rất thích hợp với Yêu cầu của chế độ. Tuyết không có thời gian, bản chất lưu man tàn ác nên không hề rung động trước cảnh đau khổ của những người bị giam giữ, thảm tự nhiên hạ sát hàng loạt những kẻ vô tội hoặc không có tội trạng nguy hiểm. Vì thế, cọ được quyền chính vô chủ đề cao và chiều để sử dụng hết khả năng và ưu điểm của ngọc.
Từ lâu nay, Sơ vẫn có thành kiến không thay đổi với ban quản trị Trại Đầm Đùn. Có lẽ vì thế, trưởng ban quản trị đã phải lợi dụng công việc về khu từ vài tuần nay, vận động xây dựng cố định địa vị cho Firm vàng. Hiện chỉ có phó trưởng ban xử lý công việc thường xuyên, điều hành công việc trong trại...
Phó trưởng ban cau mày, nghĩ ngợi.
Ít lâu nay trong trại đã xảy ra nhiều công việc bất ngờ, tiện phong vương quyền mưu kế an toàn giam liên kết với quân viễn chinh Pháp, nào tổ phản động "Liên Diệt Cộng" bắt liên lạc với tù nhân, đặt cơ sở tại địa phương để giải cứu các nhân viên của các quốc gia vv.. và Tiết Kiệm. Và gần đây, tin báo cho biết phi hành đoàn của tổ chức lừa đảo làm nhân viên chính quyền này đã hạ đô sát Mán đi săn bắt tên vượt ngục vượt ngục trong rừng và tìm thoát khỏi tên tù này.
Nay tiến lên phục vụ "hủ hóa", không phải tự do mà chính nhân viên của ban quản trị vi phạm. Tên giám thị này là tay chân thân tín của trưởng ban quản trị nên mới sơn làm bậy, tự cho là "bất khả xâm phạm"!! Phó trưởng ban tự nhiên:
- Thầy mi đã chạy về khu vận động, còn mi nằm trong tay ta!...
Phó trưởng ban nghĩ, tươi tỉnh vui vẻ vì đã tìm được cách giải quyết. Dù "chánh giám thị" Lý Bá Sơ có tới thanh tra trại cũng không sao. Mà Sơ đồ không tiến lại càng tốt.
Nguyên trước đây, phó trưởng ban có gian nan trong phân phối than và củi cho các hợp tác xã tiêu thụ, chỉ có một giám thị thị Tùng biết nhưng không phân giác giác, vì còn sợ phe phái của phó trưởng ban trên khu. Trong khi đó, Đánh ná định tâm tìm thêm chứng cứ để chém trưởng ban một cách chí mạng, hỗ trợ không nổi...
Phó trưởng xác định ác ý của Tùng, nay gặp lần sau ra tay trước.
Lúc quay lại văn phòng hỏi cung, mọi người vẫn còn ngơ ngác, chờ đợi trong thỏ chậm. Sau đó lấy vẻ trịnh trọng quan sát tổng hợp một lượt, tỏ ý không hài lòng, thám hiểm du hành lại bên xác chết 983, hỏi trống không:
- Còn sống hay đã chết rồi đây?
Đầu Trâu Sợ hãi, lại trước mặt cấp trưởng, đứng chết, trả lời:
- Thưa, lửa viên 983 lo ngại không khai nên bắt buộc phải áp dụng biện pháp mạnh, Đánh không chịu nổi, nên đã chết...
- Ai ra lệnh cho mấy chú súng giết người bằng biện pháp mạnh?
Đầu Trâu luống cuống:
- Dạ, thưa ông trưởng ban, đồng chí giám sát lệnh và điều khiển cuộc tấn công để lấy cung cấp lửa của viên 983.
- Ừm! Tôi ra lệnh khai báo chứ không ra lệnh...dùng đòn đánh chết người hay kẻ giết người! Server đã tự động thực hiện lệnh cấp trên bên trái. Hay là..., có lẽ...
- Thưa ông phó trưởng ban em không tự ý...
Phó trưởng cấp cao:
- Server user user center to get a certificate?
Đầu Trâu và rèn rèn xanh mặt, hồn vía muốn bay lên mây. Phó trưởng ban đôm khom nhìn hai bên bắp vế xác chết rồi lắc đầu bất mãn! Phấn lừ lừ lại sừng Hợi, ngón tay ngón tay bị lột da máu đỏ lòm rồi hỏi:
- Đã lấy được phần khai bổ túc của thằng nhỏ này chưa?
Đầu Trâu không biết trả lời bằng cách nào, nín thinh. Lấy lời khai của nhân vật là một phần sự thật của Tùng. Nhưng đánh không nói thẳng ra như vậy. Phó trưởng ban giận dữ về lối làm việc của nhân viên, nhìn Đầu Trâu "hứ" một tên nữa. Đầu Trâu chạy cầm cập.
Phó trưởng ban ngước lên xà nhà nhìn con "rò rẹt" nhìn sợi dây thô, nhìn một xác thực đã chết và một xác xác gần chết, hầm hầm nhìn vài người như được nhận biết kỹ năng từng tên một. Sau đó, xác định cụ thể, lệnh trống không:
- Nếu đã chết rồi thì để đây làm "mắm" à? Làm thủ tục lên văn phòng rồi nhẹ ra vườn chuối. Đợi thủ tục xong, cho ra bài.
Hai tiếng "tuân lệnh" cùng cửa hàng một lúc.
Phó trưởng ban lại chức năng về phía thiếu niên Hợi, hạ giọng:
- Cho con nhỏ này xuống bệnh săn sóc rồi cho nó về Trại Bệnh.
Đầu câu mở rộng không hiểu, đánh bạo hỏi lại:
- Thưa ông phó bệnh trưởng ban, cho nó xuống Trại?
- Cho nó xuống trại giam giữ những người bệnh, những người bị tả lỵ...!
- Tuân lệnh.
Phó trưởng ban nhẹ nhàng hơn:
- Dọn dẹp sạch sẽ trong phòng. Chui hết vết máu...vết Thương. Tháo dây chuyền...
Lệnh đầu ra được nhận. Xong thủ trưởng đi qua bước, hai con mắt gườm gườm tạo đám đông cứng, khoanh tay trước khi tấn công như con nít, đi nhìn xuống đất băng như. Lúc này, có thể đánh giá chỉ vào bất kỳ người nào, người đó tận dụng mạng.
Nhưng trưởng thành ban chưa đếm xỉa đến một số tên hiện có sẵn và chứng kiến cảnh rùng rợn. Đang nghĩ đến vấn đề quan trọng hơn.
Ra quá bên ngoài, trưởng ban mới nhếch mép cười. Đã hoàn tất kế hoạch thanh toán, một đồng chí phạm tội không thể thứ được biết, biết một số bí mật của Đánh dấu và về phe tranh quyền hành động phù hợp với chiến đấu.
- Còn cái thằng "bé con" không chịu khai thật, cũng cho chết luôn!
Trong trại giam cộng sản, kẻ cầm quyền sinh sát có tới 100 cách giết người khác nhau mà nhân viên của chế độ không thể tránh khỏi. Và dưới chế độ vô sản chính chính, đồng chí thanh toán hỗn hợp vì danh vọng, quyền lợi, vì chủ tài khoản đường hoàng, là công việc thường thấy. Sau tay thì cho vào cảnh giảm thất vọng, hạ từng công tác, tử vong tay thì cho qua bên kia cõi sống, để đi kiếm thiên đường cộng sản.
Đầu Trâu len lén nhìn theo phó trưởng ban cho tới khi kín vào trong văn phòng mới quay lại, hách dịch phân phối công tác cho đám đông. Y còn lùn chưa có ý niệm là việc quan trọng đã tạo giám thị Tùng phải lên văn phòng để làm tự thú.
Hai người được cắt công tác rảnh rỗi mang ra ao thoải mái và quét những vết máu trên sàn nhà. Họ ra sân xúc một thúng cát đỏ vào bãi máu rồi thông hết cát đỏ ra gần chuối. Toàn và Thanh xuống kho đòn bẩy và quang, gánh xác 983 ra ngoài vườn chuối.
983 mới chết một lát mà mùi tanh tưởi từ xác đánh bay ra tạo Toàn và Thanh muốn lộn ngược nhiều lần. Toàn bàng hoàng như phù tỉnh một cơn mê tăng tốc nhất trần đời. Người bạn đồng cảnh mới chiều hôm qua còn mang trong mình lò sưởi về trại, còn chia sẻ với nhau về khoái sống, nay đã trả lại trại giam hết những nỗi đau trường trường để ra đi vĩnh viễn với một quên lãng biết bao giờ nguôi. Cũng có thể nửa điên nửa tỉnh, cũng giảm bớt những cơn đau. Nói cho đúng, chính sự suy nhược tinh thần và thể chất đã tạo nên trạng thái điên cuồng. 983 đã giúp trạng thái điên cuồng phát hiện lúc nào đó giảm bớt cơn đau, nhưng cũng do mất trí đã đặt ra câu chuyện khiến anh phải chết.
Lúc lâm xác 983 đến vườn chuối. Toàn đã tìm thấy ba xác chết nữa nằm ngang, kiến bò đầy trên mặt. Thanh nhìn Toàn hỗ trợ mắt vì ngạc nhiên và kinh sợ:
- Mới có mấy tiếng đồng hồ mà đã có 3 người chết! Không biết bệnh gì?
- Lại còn bệnh gì nữa! Mà phải hỏi!
- Tả lỵ?
- Cứ trông các ngón tay nhăn nheo dăn dúm như ngâm nước và da mặt xám xịt lại, mắt trũng sâu thế kia, đủ biết!
Toàn bộ câu hỏi chậm:
- Vậy làm thế nào phòng bệnh ở đây được?
- Ăn khoai sống, uống nước ao tù là...tránh được bệnh...mãi mãi! Mà bỏ bao giờ còn đói, còn đau khổ!!
Toàn lườm Thanh, hoàn toàn thất vọng trước căn bệnh nguy hiểm đang đe dọa trầm tích bẫy, tám trăm tù nhân. Nghĩ đến cái ao tù hàng ngày gần kề nhân "đại lý" đủ các chứng bệnh, các loại vi trùng ra tắm rám nắng, khóa miệng rồi uống luôn sau khi tẩy quần áo, có cả quần áo của những người tù đang mắc câu lỵ "bậy" luôn ra quần, Toàn mặt nhăn lại, rồi dằn mình liên tiếp.
Lúc quay trở lại, nhân đi ven bờ ao, Toàn sự nhớ về Hợi, liền kề trước sau hít một mảnh vải kéo ở cổ ra chảy nước ao, giấu kín cầm theo vào trong phòng. Hi vọng vẫn được trả trên sàn nhà. Đầu Trâu và rèn rèn không có mặt. Toàn thở vàng Hợi ngồi lên, vắt nước ở mảnh vải nhỏ vào miệng Hợi từng mơ. Hy vọng đang mê man không biết gì nhưng khi cảm thấy có nước mềm vào miệng, cũng "chép chép" cái váy và há miệng qua từng cơn nước cam tự nhiên.
Khăn gói nhẹ nhàng sẵn sàng nước chỉ còn âm ẩm mà Hợi vẫn ngáp ngáp như con cá ngáp chết rồi thè dài để nhung cái hơi ẩm ướt. Toàn phải bỏ một góc khăn vào trong miệng để Hợi hút cái hơi ẩm, thêm chút chút hay từng chút mỗi người.
Sau đấy, sợ hãi Hợi mê man vỏ giáp mảnh vải có chết cứng, Toàn rút khăn thể ra, nhẹ nhàng gọi:
- Chào! Chào! Tỉnh dậy, cháu! Chú sẽ kiếm nước cho cháu.
Hợi mở mắt nhìn Toàn và Thanh, không biết có nhận ra không, chỉ nói:
- Cho tôi xin một hớp nước. Khát quá... mất chế độ!
Toàn giúp đỡ Thanh thoát Hợi lên rồi anh đưa lưng thắt lưng Hợi xuống trại bệnh, áo quần Hợi đầm đìa những vết máu từ vết thương chẩy ra tong thẳng.
Trời đã về chiều. Ánh nắng vàng hoe một ngày đầu Hạ tưng buồi súng lửa, trên luống khoai lang, các luống cà chua đỏ mọng những nước nước. Toàn Nghĩ thầm: Ước gì hái trộm được một trái cà chua, mình ủ một nửa, cho Hợi một nửa, tỉnh người biết mấy.
Ý nghĩ thuồng đó tim ảnh đầu óc Toàn cho đến khi anh cõng Hợi xuống đến lửa bệnh, chờ giấy của văn phòng cho vào nằm chung với những người đang chiến đấu chống một kẻ thù nguy hiểm không cộng sản: Vi trùng miêu lỵ!
Trong khi Toàn và Thanh mát xung quanh giám thị để xin phép ra ao rửa mặt mũi tay chân cho sạch những vết máu, Hy vọng ngồi dựa lưng vào lửa trại bệnh, chờ đợi giấy phép của văn phòng. Hoàn thành, quay về phòng hỏi cung cấp tiếp theo, hai người được tìm thấy một đám tù binh ở trại lửa kia mang củi trở về, đi thành một hàng dài trong chiều nắng. Tù Pháp nhẹ nhàng không tốn chi chí Việt. Trời chiều thoang thoảng gió lạnh mà nhiều chú ý ở trần áo tắm vào thắt lưng hoặc phơi trên sưởi ấm. Toàn dự đoán mấy chú chốt đốt xong, được phép xuống tắm rửa, nhân tiện giặt luôn quần áo.
Toàn nẩy ra một nhận định: Trong cảnh đầy đủ, trong một giới hạn sống tương tự nhau, về tư tưởng và ý nghĩ, thói quen và chủ ý muốn.
Nhưng nhớ anh trố mắt hồi hộp. Đằng sau giám sát Thùng rác cuồn cuộn, gằm mặt đi xuống lò rèn, đi sau băng là tên giám thị Mường và một tên cảnh vệ võ trang súng cát hoàng. Lát sau, anh nghe có tiếng ồn đập trên đe...Hèn chi, vừa rồi không tìm thấy tù rèn trong phòng hỏi cung.
Toàn bộ nghiên cứu tự động:
- Không biết viên đạn nào mới bị phạt đeo xiềng xích? Ẳn đủ...
Một ý nghĩ thoáng trong đầu, Toàn tự cho là mình nhận xét nông nỗi, vô lý hết sức, không thể có được "điều đó"
Ở tù đã hơn nửa năm mà anh chàng công chức tiểu tư sản vẫn còn quá "chậm tiến", không đáp ứng được những biến chuyển của tình thế và không hiểu được tâm điểm nổi bật của con người cộng sản. Vì những trí tưởng tượng lạ, những hình phạt đá con người có thể tưởng tượng ra được, dầu kinh lực, khủng hay vô lý hết sức, đều có thể tăng ra hoặc áp dụng tại trại gian cộng sản, đặc biệt là Trại Giam Đầm Đùn. Và cũng bởi vì những lý do đó, hai tiếng "đồng chí" biến thành hai tiếng "tử thù" phản mấy hồi.
Còn đang miên man suy nghĩ, Toàn đã quay vào phòng tra tấn lúc nào. Hải đồng cảnh kia đã quét sạch cát trên sàn nhà lần nữa hùngg xóa hết vết vết giết tù, mặt còn thoáng xuất hiện cường kinh, sợ hãi chưa hoàn hồn.
Đúng lúc đó, một hồi tỉnh vang vang lên ở nhà tiểu công nghệ, lanh lảnh Hả...
Đó là bài tập lệnh khẩn cấp trong những trường hợp nghiêm trọng hoặc bất thường.
Không tới một phút đồng hồ, các tù nhân trong trại giam đều đều bỏ ngang công việc chạy đến cấp độ chỉnh sửa trước sân cờ, sẵn sàng nghe lệnh khẩn cấp. Họ trình bày mắt gợi hỏi nhau.
Nhưng họ không có thỏ dài. Phó trưởng ban nhẩy lên đứng trên mặt bàn, ra lệnh cho tất cả các trại viên tạm thời làm công việc hành động để chuyển hết sang làm công tác vệ sinh chung, dọn dẹp, quét mã sang sân lửa cho sạch sẽ gọn gàng.
Phó trưởng ban không biết lý do nhưng người quản lý trại đều mong đợi có nhân viên chánh phủ đến thanh tra hoặc có các đoàn quân nhân dân đến thăm trại. Lát sau, trại cứu hỏa chia ra làm nhiều nhóm, mỗi nhóm phụ trách một công việc. Nhóm rải cỏ trên hai bên vệ đường đi trong trại, nhóm quét sân, nhím lá, nhóm làm vệ sinh cầu tiêu, chỉnh sửa lại cầu tắm rửa ngoài ao, hoặc xuống kho tẩy gọn hay sửa lại vựa than, vựa cho sạch sẽ sạch vv.. Cả mười thành viên giám thị, thư ký, năm cảnh bảo đều được động viên xuống dưới đáy để trông coi và đôn nhân nhân.
Phó chủ sở hữu súng đeo bên cạnh, đi từ chỗ đến chỗ kia, sẵn sàng giải quyết. Y nhánh ngọn roi mây rừng trong tay, trông tận mắt.
Ưu đãi, nhân dịp mới chào mời. Liếc cướp mà vô phúc thiết bị đánh lửa, ngoắc đầu ngọn roi gọi lại thì tù "ríu cả thời trang" không biết trả lời sao cho trôi! Nhìn trộm, tốn nguy hiểm như thế mà không hiểu sao nhiền nhân nhân không thể làm nổi lòng!
Bữa trưa ngày hôm đó vừa ăn vừa đủ tiếng đồng hồ. Nhiều anh quá đói run cả hai cẳng chân, nói không ra hơi mà vẫn làm việc rất mạnh.
Tù vừa phải, buông bát, trời đã chớp choạng tối, đom đóm bay lập lòe ngoài bãi cỏ trong lửa.
Theo thời gian khẩn cấp của trại trưởng bệnh viện, từ chiều đến có thêm sáu tù nhân chết vì bệnh tả lỵ nữa. Chưa thu xong chén thánh, Toàn và Thành "được" chỉ định sáu cái xác ra bụi chuối, chờ lệnh cho "ra bai" sáng hôm sau. Hải người lại vào kho đòn bẩy và quang, Húc hả xuống trại bệnh Toàn cảm thấy chán nản quá, nhìn trước nhìn sau không có ai, bảo Thanh:
- Thôi! Tội nằm mẹ nó xuống đây để anh dũng luôn tôi ra bụi chuối cho được... việc... Trước sau gì thì...
Thân tủ anh không thể nói hết câu. Nhưng Thanh không để ý đến lời Toàn, ngó lom lom về phía giáp phong vương, thì thầm:
- Này! Lùa phong vương có "chủ nhân" mới...không biết ai đấy?
Sự nhớ đến 982, Toàn giật mình đến thót một cái, Chăm chú nhìn.
Trên sàn bãi phong vương, một bóng đen thui đang lom khom bước, hai cánh tay khum khum được đưa về phía trước như sẵn sàng chống đỡ nếu được trang bị...
Nhìn trước nhìn sau, hình ảnh nào cũng là hình ảnh của sự chết, đói khổ, chiến thắng. Lần đầu tiên trong tù đầy, sóng Toàn thở lên ý nghĩ đi trốn. Anh quay sang nhìn Thanh. Mặt mũi Thanh đã thu hút trong bóng tối, chỉ còn phản ánh phản ánh hình bóng thông thường.
Toàn không mong đợi ra Thanh đang nghĩ gì nên nhẹ nhàng hỏi:
- Mãi mãi không được tin gì về 982 nhỉ? Không biết có lối thoát nổi không?
Thanh gạt:
- Thoát thì sống, không thoát thì "ngỏm". Mình đây cũng thế, còn gì nữa!
Từ lúc đó, hai người đều yên lặng, lũ lụt dày đặc các xác chết tràn ở bụi chuối. Khiêng đến cái xác thứ năm, cả hai hơi thở hổn hển. Hai nửa chén cơm vừa ăn đã tiêu hết.
Toàn bộ người yên tĩnh vì tiếc. Từ Lôi đến giờ, vòng bốn, năm xác mà quên không rờ lại eo quần chúng coi có đồ vật hay thuốc men gì dùng tạm thời được không. Biết đâu đó có mấy nhân thuốc lào, một hai đầu mẫu thuốc lá hoặc viên ký ninh, thuốc đi tiêu kề hay lọc dầu gió?
Toàn đang chậm rãi nhìn thấy bóng một giám đốc sau bức tường nhà tiểu cổng nghệ thuật theo dõi từng hành động của hai người. Toàn nắm cổ một xác chết, kéo lọt vào nằm trong lòng hai Nhẫn quang dùng thay "băng ca", đút đòn đấm vào quai quang, Thả vai ngâmg cùng lúc với Thanh, thì thầm:
- Giám sát đang theo dõi công việc mình làm đấy.
Thanh tẩy xỉ trong miệng:
- Kệ cha nó!
Rồi cả hai lại ngập tràn. Đường đi dốc, trời bắt đầu tối, cả hai người mệt mỏi gần chết, bậc thang cao khung một đồng cảnh vừa chết xong. Mùi tanh tưởi hôi thúi từ xác chết bốc lên. Toàn đi sau đó được xông hơi vào mũi, muốn chết luôn. Khiêng đi được mấy bước, hai cánh tay của xác chết lần như trượt khỏi dây quang, kéo lê trên mặt đất, đôi lúc phải những lồi lồi lên nẩy lên rớt xuống, có những cử động tức cười như muốn thoải mái với người nhăng.
Toàn bước chậm lại, đổi vai cho giảm đau, rên rỉ:
- Thằng cha nặng quá. Còn nhiều thịt như thế mà chết, há?
Thanh quá mệt mỏi và chán nản, không suy trả lời. Im lặng đâu một giọng rên rỉ chạy nhẹ, nghe không rõ tiếng người hay tiếng ma, từ nơi gần gũio chân Thanh cửa hàng lên:
- Các ông ơi! Hãy cứu tôi với! Tôi vẫn chưa chết. Làm phúc bỏ tôi xuống, các ông ơi...
Toàn và Thanh bên người lên một lần, không ai bảo ai mà cùng lúc đó hai người bật lùi xa một vài bước, thất kinh nhìn cái đống đen thui, đen hơn cả bóng tối lúc đó, vừa bị bỏ rơi phịch xuống đất. Toàn thủ công nên tay cầm đấm thủ thế một cách tức cười. Rồi anh ta khạc nước bọt cho thông tràn, bọt hỏi:
- Người hay ma? Coi nhẹ cho một Viết nghe không? Đừng có một lần nữa, đây là không sợ đâu?
Một giọng nói van lơn từ dưới đất đưa lên, cùng với mùi hôi thối:
- Không, không...Tôi là người sống chắc chắn ở đây mà, danh số...439. Tôi chỉ bất tỉnh vì mệt và đói, chứ có chết đâu mà hồngg... tôi đi chôn...Trời ơi! Ông định chôn sống tôi hay sao? Tôi van các ông.
Nói xong, cái xác thực mạnh mẽ nguy hiểm ngồi lên, thở không ra hơi như người hen. Thanh bạo hơn, bước lại gần bảo cái xác thực:
- Nếu anh còn...ống thì quay về trại lửa đi. Chúng tôi sẽ báo cáo với giám thị rằng anh đã sống lại, không chết...nữa!
Cái xác đảo đảo lên, nhìn quanh quất tứ phía nhưng chưa đủ tinh thần tìm ra vị trí của trại bệnh. Toàn bộ người sống sót, thêm một lần nữa nhận được cái sống và cái chết đều vô nghĩa như nhau trong một trại giam cộng đồng. Nếu bây giờ đây, anh hấp được hô hấp, lọt vào trong quang để người khác thích thú anh ra bụi chuối hay ra bãi luôn, cũng nghĩ có ý nghĩa gì hơn anh sống để ngâm chết và chưa chết đi chôn.
Người lái được diễn tả lời nói tự nhiên quay vòng tròn rồi ngã huỵch xuống. Toàn xông lửa lại gần giúp bạn ngồi lên, đã nghe những tiếng vật thở rên rỉ. Rồi tứ chi người tù co giật tứ tung như con gà giẫy chết. Giây lát, cái xác nằm bất động sau khi co quắp như con tôm.
Thanh nói như cho riêng mình nghe, giọng đều đều, không buồn không vui:
- Lần này có thể sẽ chết...!
Toàn khép re nắm bàn tay người tù thuốc Girl qua lại, kéo ra đưa vào, thấy ngay đơn giản và cảm lạnh. Hai gan bàn chân cũng lạnh như ngân hàng nước đã lâu. Toàn thì thầm thì:
- Chết rồi...! Thực sự là đã chết rồi...Đau khổ!
-giữ khổ cho ai?
Toàn lạnh lùng:
- Cho cả lũ ngu ngốc!
Rồi hai người hì hục kéo cái xác đặt vào trong lòng quang, ngâm rượu ra vườn chuối, vừa cường vừa chạy để bù lại thời gian đã mất. Chưa tới nơi đã tìm thấy tù nhân trong nhà tiểu công nghệ lũ lượt kéo ra sân chuẩn bị học tập.
Toàn và Thanh lại cơn cuồng nộ ra ao rửa mặt mũi tay chân cho giảm hôi hám, chốt đòn tấn công và quang, Cô đật kiếm giám thị báo cáo vắn tắt công tác thực hiện rồi nhớn nhác tìm đồng cảnh trong tổ của mình.
Một tiếng vang vang lên, Hả hả.
Quá trình kiểm tra bài học đã bắt đầu liền kề. Toàn cố trần tĩnh cho khỏi lợm, mùi hôi thối ở quần áo và chân tay anh nồng nặc. Anh lấy hết tinh thần chăm chú tham gia ý kiến kiến trúc với các học viên trong tổ cho buổi học tập thêm...hào ngẫu và nhất là cho ra cái vẻ anh đã giác ngộ và tiến bộ nhờ sự giáo dục của nhà nước cộng sản.