Số lần đọc/download: 2176 / 7
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 26 -
B
à Linh hấp tấp bước vào nhà. Theo sau là ông Thăng và người tài xế đang mang chiếc giỏ xách cho bà.
Ông Thăng dặn người tài xế:
- Anh để giỏ đây và đi báo cho nhà tôi hay có chị Linh đến nhé!
- Vâng!
Quay qua bà Linh, ông lăng xăng bảo:
- Chị ngồi nghỉ đi chị Linh. Nhà em sẽ ra ngay. Chị về lần này nhà em mừng lắm đấy. Nhà em đang mong chị đó!
- Mợ ấy mong chị à? Việc gì thế?
Hỏi cho có hỏi chứ bà Linh cũng biết việc gì rồi. Và cũng chính việc đó mà bà vội vã về đây. Ông Thăng mỉm cười:
- Có tin vui, nhà em sẽ bàn với chị sau.
Đôi mắt bà Linh thoáng nét đăm chiêu. Bà không thấy bà Thăng vừa bước phòng khách. Bà Thăng niềm nở với chị chồng.
- Chào chị! Chị mới về đến!
Bà Linh giật mình quay lại:
- Kìa mợ, mợ vẫn khỏe chứ?
Bà Thăng vui vẻ:
- Cám ơn chị. À chị về một mình hả? Còn Phi Bạch?
- Phi Bạch ở lại coi nhà với cô Ngân. Chị có việc cần bàn gấp với cậu mợ.
Bà Thăng nói nhanh:
- Vâng! Em cũng định hỏi ý kiến chị. Em đã bảo Mẫn Phi ngày mai lên rước chị, may quá chị về đây.
Ông Thăng xem đồng hồ rồi bảo:
- Em ở nhà tiếp chuyện với chị Linh, anh phải trở ra công ty ngay vì có việc cần giải quyết.
Cô Lựu mang nước trái cây ra, bà Thăng bưng ly mời:
- Chị uống nước cam đi!
Ông Thăng cũng uống nhanh ly nước rồi vội vã đi ngay.
Bà Linh đưa mắt nhìn theo:
- Thôi để chiều cậu ấy bàn chuyện cũng được.
Bà Thăng thấy bà Linh hôm nay có vẻ lạ:
- Thì có gì chị cứ bàn trước với em, rồi chị em mình liệu tính.
Bà Linh bưng ly nước lên uống rồi để xuống:
- Chuyện quan trọng lắm mợ à! Để rồi chị nói. À con Lam Yên đâu rồi?
- Chắc nó đang ở dưới bếp với cô Lựu. Con bé ấy lúc nào cũng bận việc linh tinh.
Bà Linh nhận định:
- Con bé rất ngoan phải không mợ?
Bà Thăng khấp khởi vui:
- Đúng đấy chị! Em rất mừng cho thằng Mẫn Phi.
Bất giác bà Linh giật mình, rồi bà vội hỏi sang chuyện khác:
- Cậu Dân thế nào rồi?
- Chú ấy vẫn vậy, chẳng khá hơn chút nào.
Bà Lnh đứng lên đề nghị:
- Mợ đưa chị ra thăm chú Dân.
- Vâng! Để em bảo Lam Yên đi nữa.
- Mợ vẫn sợ cậu ấy à?
Bà Thăng thành thật:
- Em hơi lo lo chị ạ!
Giọng bà Linh có vẻ xa xôi:
- Sợ hay không là chị đây nè. Chú ghét chị ấy lắm mà.
Bà Thăng nắm tay chị chồng:
- Chúng ta đi chị! Dù sao có Lam Yên vẫn hơn.
Rồi vừa đi bà vừa gọi to:
- Lam Yên ơi, Lam Yên!
... Lam Yên đang ở ngoài vườn thấy bà Thăng ra cùng với bà Linh nàng hơi ngạc nhiên nhưng cũng mừng reo lên:
- Thưa cô mới về ạ!
Bà Linh vui vẻ nắm tay nàng:
- Cô mới về, cháu đang làm gì đấy.
- Dạ cháu hái hoa!
Rồi Lam Yên chăm chú nhìn 2 người đàn bà:
- Chị Lựu này kỳ, cô Linh về mà không báo cho con hay.
Bà Thăng đỡ lời:
- Bác bảo cô Lụu lo làm cơm rồi.
Lam Yên nhanh nhẹn:
- Để cháu đi phụ với chị Lựu.
Bà Thăng nắm cánh tay Lam Yên lại.
- Khoan đã con hãy đưa bác và cô Linh đến thăm chú Dân.
Lam Yên thích thú reo lên:
- Hay quá! Bác và cô Linh đến thăm chú Dân, chú sẽ mừng lắm.
Bà Linh băn khoăn:
- Không biết chú có mừng không nữa đây.
Bà Thăng nói vui:
- Có Lam Yên, chị khỏi phải lo!
Bà Linh thắc mắc:
- Thế có Lam Yên cậu Dân không nổi cơn à?
- Lam Yên thường làm cho chú Dân dịu cơn giận.
- Lam Yên hay thật!
Lam Yên bẽn lẽn:
- Bác cứ nói. Con có làm gì đâu.
Lam Yên đi bên 2 người đàn bà mà tâm tư thì hướng về chú Dân.
- À! Phải rồi con sẽ hái cho chú Dân mấy đóa hoa quỳnh, chú sẽ thích lắm.
Nói xong Lam Yên thoăn thoắt đi lên phía trước. 2 người đàn bà đưa mắt trìu mến nhìn theo nàng. Đầu óc 2 người đeo đuổi 2 ý tưởng khác nhau.
- Chú Dân ơi! Chú xem có ai đến thăm chú nè!
2 người đàn bà ngập ngừng khi bước vô nhà chú Dân trong khi Lam Yên đã liếng thoắng gọi to từ bên ngoài.
Lam Yên tiến vô nhà trước. Nàng đưa mấy cánh hoa cho ông Dân.
- Hoa quỳnh của chú nè! Đẹp ghê chú Dân hén?
2 người đàn bà nhìn ông Dân rồi lại đưa mắt nhìn nhau. Lam Yên đưa tay chỉ bà Linh và bà Thăng rồi hỏi:
- Chú Dân nhìn xem ai đến thăm chú đây? Chú có nhớ không chú?
2 tay ông Dân nắm chắt mấy đóa quỳnh.
Nghe Lam Yên nhắc đến lần nữa, ông Dân mới ngước mắt nhìn lên. Đôi mắt lờ đờ của ông chiếu thẳng về phía 2 người đàn bà, rồi buông tiếng hỏi nhỏ:
- Ai đây?
Lam Yên kiên nhẫn nhìn và bà Thăng:
- Ai! Chú chú ráng nhớ đi?
Ông Dân nhìn bà, miệng lẩm bẩm câu gì nghe không rõ. Bà Thăng sốt ruột:
- Chị đây?
Ông Dân buột miệng kêu lên:
- Chị Thăng. Phải rồi chị Thăng. Anh Thăng đâu?
Bà Thăng mừng rơn:
- Anh Thăng còn ở ngoài công ty. Chú có khỏe không chú Dân? Mấy hôm nay chú ăn cơm ngon không?
- Ngon.
Bà Linh đưa mắt quan sát ông Dân, lòng bà dậy lên niềm xót thương vô hạn. Đứa em trai của bà ngày nào là một chàng trai hào hoa phong nhã. Thế mà trước mặt bà giờ đây là một người đàn ông gầy gò, tiều tụy và u buồn.
Bà Thăng chỉ tay qua bà Linh hỏi:
- Còn đây là ai chú nhớ không?
Ông Dân nhìn bà Linh ngơ ngác. Bà Thăng hấp tấp nói nhanh:
- Chị Linh! Chị của chú với anh Thăng chú không nhớ sao?
Ông Dân giật mình như ngồi phải lửa, miệng lắp bắp:
- Chị Linh. Chị Linh à!
Bà Linh xúc động:
- Chị đây Dân. Chị rất mong em bình phục.
Đôi mắt ông Dân nhìn bà thật dữ tợn:
- Tôi không biết chị Linh nào cả.
2 người đàn bà giật mình lo âu. Bà Thăng nhẹ nói:
- Chú Dân quên chị Linh rồi sao?
Ông Dân bỗng hét lên:
- Tôi không có chị Linh nào hết. Cút khỏi đây ngay! Mau lên!
Lam Yên hoảng hồn chạy đến bên ông Dân:
- Chú không nhận ra cô Linh sao? Cô Linh ở Đà Lạt về thăm chú, chứ có phải ai lạ đâu.
Khuôn mặt ông Dân tối sầm, dữ tợn:
- Cút đi! Cút đi! Tôi không muốn thấy mặt ai cả.
Rồi vẫn chưa hả cơn giận, ông Dân ném mạnh mấy đóa hoa về phía bà Linh.
- Ai cho bà đến đây? Lam Yên mày gạt tao hả. Mày đem bà Linh đến đây làm gì? Bà Linh khổ tâm thở dài. Lam Yên ân cần khuyên nhủ ông:
- Chú Dân, chú bình tĩnh lại đi! Chú là cô Linh buồn đó! Cô có làm gì chú đâu.
Hầu như ông chỉ nói cho mình Lam Yên nghe:
- Không làm gì hả? Bà Linh làm khổ tao, tao căm thù, mày nghe rõ chưa?
Bà Linh cố giữ giọng nài nỉ:
- Hãy quên chuyện cũ đi Dân, chị xem em mà!
Ông Dân gằn mạnh:
- Đừng nói nữa! Tôi oán chị lắm! Tôi không muốn thấy mặt chị. Chị đi đi!
Hét xong, ông ngồi ôm mặt khóc rưng rức. Bà Thăng ái ngại:
- Chúng ta đi chị Linh ạ!
Bà Linh vẫn còn ngần ngừ. Bỗng dưng ông Dân vùng dậy lao thẳng vào bà với tất cả sự mạnh bạo.
- Tôi ghét chị nhất trên đời. Tại sao chị làm khổ tôi.
Bà Linh hoảng hốt lùi ra nhưng đã bị Ông Dân giữ chặt. Lam Yên gỡ tay ông ra phàn nàn:
- Chú là gì vậy chú Dân? Chú buông cô Linh ra đi!
Bà Thăng lo lắng nắm tay bà Linh:
- Sao chú ấy lại giận dữ thế này?
Lam Yên buồn bã đáp:
- Con cũng không biết tại sao nữa.
Nàng nói mãi mới thấy ông Dân dịu xuống. Và ông vẫn một mực xua đuổi.
- Các người hãy đi khỏi nơi đây hết đi!
Sắc mặt bà Linh ảm đạm. Lam Yên đưa 2 người đàn bà ra ngoài khẽ bảo:
- Cô Linh với bác Thăng về trước nghe! Con ở lại với chú Dân chút nữa.
Bà Thăng gật đầu. Còn bà Linh âu yếm vỗ vai nàng:
- Phải đấy con gái nhân hậu ạ!
Bà Linh ngồi trầm ngâm bên ly cà phê bốc khói. Tưởng bà buồn vì chuyện xảy ra ở nhà ông Dân, bà Thăng lên tiếng an ủi:
- Thôi đừng buồn nữa chị! Chú ấy đã như vậy, rồi biết làm sao bây giờ?
Bà Linh thở dài than vắn:
- Chị khổ tâm vì cậu ấy vô cùng! Chị cứ ray rứt mãi về chuyện đã xảy ra với cậu ấy.
Bà Thăng vẫn không làm sao xua đuổi nỗi u sầu trên mặt chị chồng. Bà Linh vẫn nói trong đau xót:
- Mợ biết đó cậu Dân không bao giờ muốn gặp chị. Bây giờ chị sẽ không từ nan bất cứ việc gì miễn làm cho cậu ấy được khỏi bệnh.
- Đó cũng chính là sự mong ước của vợ chồng em.
Giọng bà Linh buồn bã:
- Nhưng chúng ta thất vọng phải không mợ?
Bà Thăng chống hay tay xuống cằm như nhớ lại chuyện cũ.
- Chúng ta đã chạy chữa cho chú Dân đến cùng nhưng chú không bình phục. Chắc là số của chú đã như vậy rồi.
- Chính chị đã dự phần vào việc gây ra căn bệnh của cậu ấy.
Bà Thăng nhìn sững bà Linh. Không ngờ bà Linh vẫn kết tội mình mãi như thế. Bà lựa lời khuyên nhủ:
- Hãy để cho mọi chuyện trôi qua đi chị ạ! Nhắc đến chi làm cho chúng ta thêm buồn thôi!
Giọng bà Linh trầm xuống:
- Thì chị cũng muốn quên hết tất cả nhưng khi gặp lại cậu Dân vẫn không cầm lòng được. Bây giờ chuyện chị đang lo đây cũng liên quan đến cậu Dân.
Bà Thăng không hiểu bà Linh định nói gì.
- Chị lo việc gì?
Bà Linh đưa mắt nhìn em dâu:
- Chuyện của bọn nhỏ.
Bà Thăng lại càng phân vân:
- Chị làm em hồi hộp quá! Việc gì chị nói ngay đi!
Bà Linh vẫn chưa chịu nói thẳng:
- Chị nôn nóng về đây vì chuyện của Lam Yên đấy.
Bà Thăng im lặng chờ đợi. Bà Linh chợt hỏi:
- Cậu Thăng đâu, giờ này cũng chưa thấy đến đây.
- Anh ấy đang tắm!
- Lâu quá nhỉ? Nhưng cũng phải chờ cậu ấy lên đã. À, mợ đã cho gọi Mẫn Phi và Lam Yên đến đây chưa?
Bà Thăng bối rối:
- Chưa chị ạ! Em tưởng việc mình bàn chúng nó biết sau cũng được.
Nét mặt bà Linh thật căng thẳng:
- Việc quan trọng, chị muốn cả Mẫn Phi và Lam Yên phải có mặt.
Bà Thăng gật đầu:
- Vâng! Để em bảo cô Lựu gọi chúng nó.
Ông Thăng xuất hiện với nụ cười nở trên môi. Ông vui vẻ hỏi bà Linh:
- Sao, chị và nhà em đã bàn chuyện đám cưới đến đâu rồi?
Bà Linh nghiêm nét mặt:
- Không có đám cưới đó đâu cậu mợ ạ!
2 vợ chồng ông Thăng cũng giật mình, bà Thăng lắp bắp:
- Chị nói sao?
Bà Linh nói rành rọt:
- Chờ Mẫn Phi và Lam Yên ra chị sẽ nói rõ.
3 người ngồi im lặng trong bầu không khí ngột ngạt. Mẫn Phi ra trước Lam Yên, miệng càu nhàu:
- Ba mẹ với cô Linh tính gì cũng được, gọi con làm gì?
Bà Linh chăm chú nhìn Mẫn Phi:
- Ngồi xuống đi con, cô có chuyện quan trọng mà con và Lam Yên cần phải nghe!
Lời của bà Linh khiến mọi người thắc mắc. Và khi Lam Yên ra đến phòng khách thì mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn phía nàng.
Lam Yên lúng túng đưa mắt nhìn khắp phòng khách. Mắt nàng dừng lại trên khuôn mặt Mẫn Phi. Bà Linh nhanh chóng kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.
- Ngồi đây đi con! Cháu của cô!
Mặt Lam Yên đỏ bừng, bà Linh hiểu ý nói nhanh:
- Con thật sự là cháu ruột của cô Lam Yên ạ!
Lam Yên ngơ ngác. Ông bà Thăng và Mẫn Phi cũng ngơ ngác. Bà Linh quay qua em dâu.
- Chị nghe Phi Bạch nói mợ chuẩn bị tổ chức đám cưới cho Mẫn Phi với Lam Yên. Chị vội về đây ngay để ngăn cậu mợ. Chúng ta không được làm thế vì... vì Lam Yên là con ruột của cậu Dân.
- Hả?
Người hét to nhất là Mẫn Phi. Chàng bàng hoàng cả người. Bà Linh cân nhắc từng lời.
- Các con là anh em chú bác với nhau không thể thành hôn được!
Mẫn Phi đứng lên định lao ra cửa. Ông Thăng đã kịp thời kéo chàng lại:
- Ở đây nghe cô Linh kể hết mọi chuyện đã con!
Ông ấn chàng xuống ghế. Mẫn Phi miễn cưỡng ngồi.
Bà Thăng lộ vẻ thắc mắc:
- Tại sao vợ chồng em lại không biết chuyện này.
Bà Linh lên tiếng đáp:
- Chỉ có mình chị với má biết thôi.
Ông Thăng trách bà:
- Tại sao chị không cho vợ chồng em biết?
- Chị đã có lỗi trong việc này. Nhưng tình hình vẫn còn cứu vãn được cậu à? May quá không có gì xảy ra. Chị thật mừng.
Bà Thăng sốt ruột giục:
- Chị kể tiếp chuyện đi!
Bà đưa mắt nhìn từng người. Qúa khứ xa xưa như ùa về trước mặt. Giọng bà sâu lắng đều đều:
- Ôi ngày ấy, cậu Dân rất đẹp trai chứ đâu có thảm hại như bây giờ.