Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
aphne đang trong tâm trạng không được tốt. Nó theo cô trong khi cô làm món bánh quy yến mạch dâu tây nướng yêu thích của cô, và nó đang bị mắc kẹt bên cạnh cô khi cô đang nói chuyện với chuột Murphy, người đã chuyển vào khu rừng một vài tuần trước. Ngay cả một đống tiền xu mới sáng bóng kêu leng keng trong ba lô màu hồng của cô cũng đã không làm cho cô cảm thấy tốt hơn. Cô muốn chạy đến nhà của Melissa để được chơi đùa, nhưng Melissa đang lên kế hoạch đi du lịch đến Paris với người bạn mới của cô, ễnh ương Leo. Hầu hết tất cả các lí do Daphne ở trong một tâm trạng tồi tệ là bởi vì cô ấy đang nhớ Benny. Cậu ta nhiều lần đã làm cô giận dữ, nhưng cậu vẫn là người bạn thân nhất của cô. Ngoại trừ cô không phải là bạn thân nhất của cậu nữa. Daphne yêu Benny, nhưng Benny không yêu cô. Cô sụt sùi và lau đôi mắt của cô với dây đeo guitar điện của mình. Lớp học mới bắt đầu vào ngày hôm nay, và cậu sẽ có được rất nhiều niềm vui đến nỗi cậu sẽ không nghĩ về cô. Thay vào đó cậu sẽ nghĩ về những cú ăn điểm trực tiếp (touchdown), và tất cả các cô thỏ mặc những cái áo ống muốn được treo lên hàng rào và cố gắng để lôi kéo cậu với các câu nói nước ngoài với môi sưng húp và ngực nẩy lên. Những cô thỏ đó không hiểu cậu bằng cô, những người chỉ ấn tượng với danh tiếng và tiền bạc của cậu cùng với đôi mắt màu xanh lá cây kia, và không biết rằng cậu yêu mèo và không ghét chó xù nhiều như là như cậu thường nghĩ, và rằng cậu thích được ngủ với vòng tay ôm quanh cô –
Molly xé tờ giấy từ cuốn sổ vàng của cô. Đây là một lời gợi ý cho Tâm trạng tồi tệ của Daphne, chứ không phải cho Daphne đi Dallas. Cô nhìn ra ngoài đến chỗ con chim sẻ vườn trên bãi cỏ và tự hỏi làm thế nào một số phần trong cuộc sống của cô có thể rất hạnh phúc còn một số khác lại rất buồn.
Cái áo cô giăng trên bãi cỏ đã nhăn nhúm lại dưới đôi chân trần của cô. Nó là của Kevin. Khi cô đứng thẳng lên, cô đã cố gắng tập trung vào những phần hạnh phúc của cuộc đời cô.
Cảm ơn đến cái hợp đồng mới của cô, cô đã có sự ổn định tài chính lần đầu tiên kể từ khi cô cho đi số tiền của mình, và cô đã bùng lên các ý tưởng cho những cuốn sách mới. Khu cắm trại và B & B đã được lấp đầy khách và cô càng trao nhiều hơn trách nhiệm cho Amy và Troy, thì họ càng có thể xử lý tốt hơn.
Tình cảm của họ với nơi này đã trở thành như là tài sản của họ giống như là cô, và họ đã đề nghị cô xem xét để chuyển đổi căn gác mái thành một căn hộ, nơi họ có thể sống quanh năm. Họ muốn giữ khu B & B mở cửa vào mùa đông để cho những người đam mê trượt tuyết, cũng như những người dân thành phố, những người chỉ đơn thuần là cảm thấy thích thú thưởng thức một mùa đông thôn quê. Molly đã quyết định để cho họ làm điều đó. Khi Kevin tìm kiếm một người nào đó để điều hành khu cắm trại toàn thời gian, anh dường như đã bỏ qua những ứng cử viên rõ ràng nhất.
Cô ghét việc cô nhớ anh đến điên cuồng. Anh có lẽ thậm chí đã không nghĩ về cô. Cô biết bây giờ nó sẽ là mất mát của anh. Cô đã đưa cho anh tài sản quý giá nhất của cô, và thay vì nắm giữ chặt nó, anh đã ném nó đi.
Cô chụp lấy cái sổ ghi chép của mình. Nếu cô không thể làm việc với Tâm Trạng Tồi Tệ Của Daphne, thì ít nhất cô cũng có thể làm một danh sách các đồ dùng cần thiết để Troy có thể mua ở thị trấn. Amy đang làm món bánh trà nướng đặc biệt mới, với sô cô la được phủ lên trên, rắc dừa và kẹo sâu. Molly sẽ nhớ sự giúp đỡ của Lilly với các vị khách, mặc dù không nhiều như cô nhớ người bạn đồng hành của mình. Tâm trạng của cô được cải thiện một chút khi cô nghĩ về hạnh phúc của Lilly và ễnh ương Leo.
Cô nghe thấy một chuyển động phía sau mình và đặt cuốn sổ ghi chép sang một bên. Một trong những vị khách đã tìm thấy nơi trú ẩn của cô. Sáng hôm nay cô đã lên lịch đặt nhà hàng, vẽ bản đồ đến các cửa hàng đồ cổ và các sân golf, thông toilet, hay dán lại cái cửa sổ bị vỡ và giúp mấy đứa trẻ lớn hơn tổ chức trò chơi săn tìm các đồ vật.
Không thể tránh né, cô quay lại – và thấy Kevin đang tiến đến gần hàng rào ở cuối bãi cỏ.
Cô đã quên thở. Cái khung kính Revos bạc của anh lấp lánh, và những làn gió thổi làm rối bù mái tóc của anh. Anh mặc cái quần kaki với cái áo thun có cổ màu xanh nước biển nhẹ. Chỉ khi anh đến gần hơn cô mới nhìn thấy hình của Daphne được in ở mặt trước.
Kevin dừng lại và đơn giản là đứng đó nhìn chằm chằm vào cô. Molly ngồi bắt chéo chân ở mặt cỏ với ánh sáng mặt trời tràn trên đôi vai trần của cô và một đôi bướm vàng đang bay lượn như cái nơ cài tóc trên đầu cô. Cô là tất cả những giấc mơ mà anh đã bị mất vào lúc bình minh – giấc mơ về tất cả mọi thứ anh cần mà anh đã không nhận ra cho đến bây giờ. Cô là người bạn tâm tình, bạn thân của anh, là người yêu làm cho máu anh sôi sục. Cô là mẹ của con anh và là người bạn đồng hành đến tuổi già của anh. Cô là niềm vui của trái tim anh.
Và cô nhìn chằm chằm vào anh như một chú chồn hôi đang lang thang ra khỏi khu rừng.
"Anh muốn gì?"
Hôn anh thì thế nào, đồ ngốc? Ngay bây gi…. Anh gỡ cái kính mát ra và cố gắng nở nụ cười quyến rũ quen thuộc. "Vậy mọi việc thế nào rồi?"
Anh thực sự đã nói vậy? Anh thực sự đã nói “mọi việc thế nào?” Anh xứng đáng với tất cả mọi thứ mà cô sẽ ném vào anh.
"Không thể tốt hơn. Cái áo đẹp đấy. Còn bây giờ thì bước ra khỏi tài sản của tôi.”
Quá nhiều với người phụ nữ đã chúc anh mọi điều tốt đẹp vào lần cuối cùng họ ở cùng nhau. "Anh, uh... nghe nói rằng em có thể sẽ bán nơi này."
"Khi đến lúc thích hợp.”
"Có lẽ anh sẽ mua lại nó."
"Có lẽ anh sẽ không." Cô đứng lên, và một vài cọng cỏ vương lên đôi chân anh yêu thích được chạm vào. "Tại sao anh không ở trại huấn luyện?"
"Trại huấn luyện?" Anh trượt cái kính mát vào túi áo của mình.
"Các cầu thủ có nghĩa vụ phải có mặt vào sáng nay."
"Chết tiệt. Anh đoán anh đang gặp rắc rối."
"Có phải Phoebe gửi anh đến đây?"
"Không chính xác lắm."
"Vậy thì có chuyện gì?"
"Anh muốn nói chuyện với em, đó là tất cả. Nói với em một số điều."
“Anh lẽ ra phải đang ở trại huấn luyện. "
“Anh nghĩ em vừa đề cập đến nó rồi."
"Một cuộc gọi điện thoại và tôi sẽ tìm ra lý do tại sao anh lại không có ở đó."
Anh không muốn nó, anh cho tay vào túi. "Đầu tiên, có lẽ tốt hơn em nên nghe những gì anh nói.”
"Đưa tôi cái di động của anh."
"Nó ở trong xe."
Cô nhấc lấy cái áo mà anh dường như không nhớ thuộc về mình lên và bước về phía hàng rào ở cuối bãi cỏ. "Tôi sẽ gọi từ căn nhà."
"Anh đào ngũ, được chưa? Anh đang được chuyển nhượng!"
Cô quay bật lại. "Chuyển nhượng? Họ không thể làm thế."
"Họ điên rồi, và họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn."
"Không phải là vứt bỏ đi mùa giải." Cô cột cái tay áo của anh xung quanh thắt lưng mình và đi lại phía anh. "Nói cho tôi biết chính xác những gì đã xảy ra. Mọi chi tiết."
"Anh không muốn nói." Anh cảm thấy cổ họng thắt chặt và lưỡi mình cứng lại. "Anh muốn nói với em là em đẹp đến thế nào."
Cô nhìn anh nghi ngờ. "Tôi trông giống như cái lần cuối anh trông thấy tôi, ngoại trừ mũi tôi đã bị cháy nắng."
"Em rất đẹp." Anh tiến lại gần hơn. "Và anh muốn được cưới em. Cưới thật sự. Mãi mãi.”
Cô chớp mắt. "Tại sao?"
Điều này đã không nằm trong kế hoạch của anh. Anh muốn chạm vào cô, nhưng các biểu hiện giận dữ giữa cặp lông mày cô làm cho anh suy nghĩ lại. "Bởi vì anh yêu em. Anh thực sự đấy. Nhiều hơn em có thể tưởng tượng."
Sự im lặng chết chóc.
"Molly, nghe anh này. Anh xin lỗi về những gì đã xảy ra, xin lỗi vì đã mất quá lâu để nhận ra những gì anh muốn, nhưng khi anh ở cùng với em, anh đã có một khoảng thời gian tuyệt vời để suy nghĩ. Sau khi em đi, anh nghĩ, mọi thứ không còn tuyệt như vậy nữa, và anh nhận ra rằng tất cả mọi thứ em nói về anh đều đúng, anh sợ hãi. Anh đã biến bóng bầu dục trở thành toàn bộ cuộc đời của mình. Đó là điều duy nhất anh có thể chắc chắn, và đó cũng là lý do tại sao anh đã thiếu suy nghĩ trong năm nay. Có một điều gì đó thiếu sót bên trong anh mà anh đã cố gắng để lấp đầy, nhưng anh đã làm nó sai cách. Nhưng bây giờ anh chắc chắn không còn bất kì khoảng trống nào nữa, bởi vì em đã ở đó.”
Trái tim Molly đập quá lớn tiếng vì vậy cô sợ rằng anh có thể nghe thấy. Có phải anh có ý đó? Anh trông như thể anh có ý đó – lo lắng hơn, buồn hơn, nghiêm trọng hơn so với cô từng nhìn thấy ở anh. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh thực sự có ý đó?
Với một đứa trẻ đã từng bị ngược đãi cảm xúc, cô có một bản năng mạnh mẽ của người sống sót, và nó bung ra. "Nói cho tôi biết về vụ chuyển nhượng."
"Hãy đừng nói về chuyện đó bây giờ. Hãy nói về chúng ta. Về tương lai của chúng ta.”
"Tôi không thể nói gì về tương lai cho đến khi tôi hiểu được bây giờ và ở đây."
Anh nên biết cô sẽ không cho qua nó, nhưng anh vẫn cố gắng để nó ngoài cuộc. "Anh nhớ em rất nhiều. Không có em, anh không còn cảm thấy hạnh phúc nữa."
Đó là tất cả những gì mà cô muốn nghe. Và chưa hết... "Tất cả những gì tôi phải làm là gọi cho chị ấy."
Anh đi lang thang về phía hàng rào. "Được rồi, hãy làm nó theo cách của em." Anh giữ chặt một tay trên bờ rào. "Anh muốn cố gắng để sửa lại mọi việc cho đúng một lần và mãi mãi, vì vậy anh đã đi đến nhà chị em. Dan không có ở nhà, nhưng Phoebe thì có. Anh đã nói với chị ấy là anh yêu em và anh sẽ đi hỏi cưới em thực sự. Anh đã nói anh muốn lời chúc phúc của chị ấy.”
Molly cần một cái gì đó để giữ mình đứng, nhưng không có bất cứ cái gì xung quanh cả, vì vậy cô ngồi xuống bãi cỏ, thu đầu gối vào ngực mình, và tập trung vào việc hít thở không khí.
Anh nhìn xuống cô. "Em có vẻ trông một ít hạnh phúc hơn rồi.”
"Nói cho tôi biết phần còn lại."
"Phoebe đã không thích điều đó." Anh kéo mình ra khỏi hàng rào, đường lằn xung quanh miệng anh sâu hơn. "Thực ra thì chị ấy ghét nó. Chị ấy buộc tội anh lợi dụng em như là một tờ bảo hiểm cho sự nghiệp sau khi nghỉ thi đấu của anh.”
"Tôi không hiểu."
"Mọi người đều biết anh muốn trở thành huấn luyện viên sau khi giải nghệ, và anh đã nói chuyện với Dan về công việc ở văn phòng phía trước của anh ấy."
Molly cuối cùng cũng hiểu nó. "Chị ấy nói rằng anh đang lợi dụng em để đảm bảo tương lai của anh với đội Stars. Có phải không?"
Anh bùng nổ. "Anh không cần đảm bảo! Anh đã chứng minh bản thân mình một thời gian dài trước đó! Không có một cầu thủ nào trong giải hiểu về các trận đấu hơn anh, nhưng chị ấy nhìn anh như thể anh là một ký sinh trùng không tên tuổi gì cả. Molly, anh hiểu rằng em yêu chị gái mình, nhưng bóng bầu dục là một trò chơi về sự chiến thắng, và bây giờ anh phải nói với em rằng chị ấy đã mất đi tất cả sự tôn trọng của anh."
Chân của cô đã lấy lại đủ sức mạnh để cô có thể đứng. “Nó đúng chứ?”
Biểu hiện của anh là một pha trộn giữa giận dữ và bối rối, như thể anh không hiểu được làm thế nào mà cuộc sống hoàn hảo của anh lại có thể trở nên mờ mịt như thế này. "Chị ấy nói anh chỉ có thể có được em hoặc là đội Stars, không thể có cả hai. Chị ấy nói nếu anh còn gặp em một lần nữa, thì sự nghiệp của anh với đội bóng coi như kết thúc. Nếu anh tránh xa em, anh vẫn có công việc của mình."
Một cái gì đó ấm áp mở ra trong trái tim Molly. "Và anh tin chị ấy?"
"Anh chết tiệt tin chị ấy! Và đó là mất mát của chị ấy! Anh không cần đội Stars. Anh thậm chí không còn muốn chơi cho họ nữa."
Người chị yêu quý thích can thiệp của cô… “Chị ấy đã chơi xỏ anh, Kevin. Toàn bộ chuyện này chỉ là một trò đùa.”
"Em đang nói gì vậy?"
"Chị ấy muốn em có một Chuyện Tình Tuyệt Vời như chị ấy có với Dan.”
"Anh đã nhìn trên gương mặt chị ấy. Nó không phải là chuyện đùa."
"Chị ấy rất giỏi."
"Em không hiểu à. Em có ý gì khi nói rằng chị ấy muốn em có một chuyện tình tuyệt vời? Anh đã nói với chị ấy rằng anh yêu em.”
"Chị ấy là một người rất lãng mạn. Nhiều như em vậy. Một câu chuyện tình yêu bình thường là không đủ. Chị ấy muốn em có một điều gì đó mà em sẽ nhớ suốt cuộc đời mình, một điều gì đó tuyệt vời và muốn kiểm tra xem nếu anh có quên gửi hoa nhân ngày kỷ niệm của chúng ta không hay có nổi điên lên khi em làm trầy xướt chiếc xe."
"Anh chắc chắn rằng em hiểu những gì em đang nói, nhưng anh không có một manh mối nào cả."
"Nếu anh là một phụ nữ thì anh sẽ."
"Vậy, thứ lỗi cho anh vì anh có–"
"Những lời nói rất tuyệt vời, nhưng thường thì chỉ một số ít phụ nữ đủ may mắn để có thêm một điều gì đó, một điều không bao giờ quên.” Điều này là rất cần thiết đối với cô đến nỗi cô phải làm cho anh hiểu được. "Anh không thấy sao? Dan đã cứu cuộc đời của chị ấy! Anh ấy sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ vì chị ấy. Vì vậy, Phoebe luôn luôn biết chị ấy là ưu tiên số một của anh – trên cả bóng bầu dục, trên cả tham vọng của anh ấy, trên tất cả mọi thứ. Chị ấy muốn em cũng có điều tương tự như vậy với anh, vì vậy chị ấy đã thuyết phục anh rằng anh phải lựa chọn."
"Anh nên tin rằng chị ấy đã hủy hoại toàn bộ đội bóng chỉ để buộc anh làm những thứ đại loại như cử chỉ lãng mạn?” Anh bắt đầu hét lên. "Anh nên tin nó?"
Kevin yêu cô! Cô có thể nhìn thấy nó trong đôi mắt của anh, nghe nó trong sự thất vọng của anh. Anh đã sẵn sàng từ bỏ đội bóng vì cô, và trái tim cô đang reo ca. Nhưng những âm thanh đó gần như đã bị lấn át bởi một tiếng ồn khác –tiếng ồn không mong đợi nhưng không thể né tránh được.
Tiếng kêu vang của chuông báo cháy.
Cô từ chối nó. Mặc dù cô biết sự nghiệp của Kevin với đội Stars an toàn hơn bao giờ hết, nhưng anh vẫn không biết, và thực tế là, anh đã sẵn sàng để hy sinh.
Đúng thế, trái tim cô chắc chắn đang hát. Đúng vậy, đây là thời điểm mà cô có thể hồi tưởng lại trong suốt cuộc đời sống của mình. Giây phút này thật hoàn hảo.
Ngoại trừ tiếng báo động cháy.
Cô từ chối nghe nó. "Anh nghe có vẻ một chút tức giận."
"Tức giận? Bây giờ, tại sao anh lại tức giận?"
“Bởi vì anh nghĩ rằng Phoebe đã đá anh ra khỏi đội Ngôi sao."
"Em quên rằng anh không còn quan tâm đến đội Ngôi sao nữa sao. Em quên rằng anh muốn chơi cho một đội bóng có một ông chủ hiểu rằng điều quan trọng trong trận đấu là chiến thắng, người sẽ không gây thiệt hại hàng triệu đô la doanh thu để cho tiền vệ ngôi sao của cô ta có thể chơi một cách công bằng!”
Chuông báo cháy vang to hơn. "Vậy là anh không sẵn sàng hi sinh nhiều lắm nhỉ.”
Anh là một nhà vô địch, vì vậy anh có thể phát hiện ra một tia chớp nhoáng xa đến cả dặm, và biểu hiện của anh đã tăng cao cảnh giác. "Điều này quan trọng với em đến thế à? Toàn bộ các cử chỉ lãng mạn đó?"
Reng... Reng... Reng... "Em phải đi chuẩn bị cho bữa trà.”
"Anh đã làm chưa đủ à? Em muốn cái gì đó nhiều hơn?"
"Không phải như thế."
Một lời rủa bị nghẹn lại, và sau đó anh bế cô trong tay mình và bắt đầu mang cô về phía khu rừng. "Cử chỉ lãng mạn này thì sao?"
Cô khoanh tay trên ngực của mình, bắt chéo mắt cá chân, một bức chân dung hoàn hảo của sự hờn dỗi, nhưng cô cảm thấy muốn bệnh. "Nếu điều này liên quan đến cơ thể trần truồng, thì nó chỉ là tình dục, không phải lãng mạn."
Thật không may, anh đặt cô xuống thay vì hôn cô cho đến khi anh bị chìm trong hàng ngàn tiếng chuông báo cháy. "Em nghĩ rằng anh không biết sự khác nhau giữa tình dục và lãng mạn bởi vì anh là đàn ông và đần độn à."
Chuyện Tình Tuyệt Vời của cô đang lao xuống theo đường xoắn ốc bởi vì tiếng báo cháy đã ngày càng lớn hơn, cô muốn bịt tai mình lại. "Em đoán chỉ anh mới có thể trả lời câu hỏi đó."
"Được rồi, đây là những gì anh sẽ làm." Anh hít một hơi thật sâu và nhìn thẳng vào mắt cô. "Anh sẽ giành Siêu cúp cho em."
Cô nhận ra rằng anh có ý đó, và những tia sáng hạnh phúc bùng nổ bên trong của cô – nhưng mỗi tia lại bị làm ngắt quãng bởi tiếng ồn của chuông báo cháy. Ngay sau đó cô hiểu rằng cô đang phải đối mặt với những câu hỏi cơ bản trong cuộc sống của cô, một câu hỏi mà đã ăn sâu vào trong trái tim của một cô gái nhỏ, người đã bị ruồng bỏ tình cảm khi cô còn quá nhỏ. Kevin Tucker đủ mạnh mẽ để giết những con rồng vì cô và đủ mạnh mẽ để giành Siêu cúp cho cô, nhưng anh có đủ mạnh mẽ để yêu cô ngay cả khi cô không còn đáng yêu? Cô cần một câu trả lời sẽ làm cái chuông báo cháy kia im lặng mãi mãi.
"Nó diễn ra vào tháng Bảy, kẻ thua cuộc à," Cô chế nhạo. "Ngay cả khi cái chiến thắng Siêu cúp đó vào chủ nhật này, tôi đã quên tên anh rồi."
"Anh nghiêm túc nghi ngờ điều đó đấy."
"Sao cũng được." Cô xoa vết cắn muỗi, trông buồn rầu, và nói những lời đáng sợ nhất trong cuộc đời mình. "Đó là lỗi của tôi. Tôi thực sự không nghĩ rằng sau cùng tôi lại yêu anh.”
Hoảng sợ, nhưng cô bắt đầu lấy lại ổn định, sau đó dừng lại vì anh đã không trông thất vọng lắm, chỉ có vẻ đang tính toán thôi.
"Nói dối. Em đã bao giờ nghe nói đến thung lũng sông Saxeten chưa?"
"Không thể nói là tôi đã nghe." Có phải thiếng chuông báo động đã giảm đi vài đê xi ben?  "Nó có vẻ chán. Anh có nghe là tôi nói tôi không yêu anh không?"
"Có. Dù sao thì nó là ở Thụy Sĩ, và nó chứa rất nhiều nguy hiểm. Nhưng anh chuẩn bị để leo xuống dưới hạ nguồn, và một khi anh đã ở đó, anh sẽ khắc tên em vào đá."
Đúng rồi, nó chắc chắn không còn kêu to nữa. Cô đạp nhẹ chân mình xuống cỏ. "Rất cảm động, nhưng Thụy Sĩ cũng xa vời như là Siêu cúp vậy. Bên cạnh đó, khi đi xuống đến đó, tất cả những gì anh đang nói đến là một tí graffiti thôi, đúng không?”
“Có một môn thể thao được gọi là parapenting. Em sẽ phải nhảy dù ra khỏi một đỉnh núi."
"Trừ khi anh đang muốn viết tên tôi lên bầu trời, đừng bận tâm làm gì."
Đôi mắt anh sáng lên.
"Ở cái ý nghĩ thứ hai," cô nói vội vàng, “anh có thể đánh vần sai nó. Và những ngọn núi gần nhất là ở phía bên kia bang, vì vậy bây giờ và ở đây thì thế nào? Được thôi, có lẽ tôi có yêu anh, nhưng sự thật thì, nhà vô địch ạ, tất cả các đồ độn Iron Man đó có thể gây ấn tượng với những kẻ trong phòng thay đồ, nhưng nó sẽ không giúp anh có được những bữa ăn ở nhà và những đứa trẻ."
Những đứa trẻ và những bữa ăn ở nhà! Một gia đình là tất cả với cô. Và một người đàn ông, người mà chạm đến độ sâu trong tâm hồn cô.
Chỉ cần như thế thôi tiếng chuông báo cháy sẽ mất đi mãi mãi.
"Vậy là chúng ta sẽ chơi cứng rắn," anh nói.
Kevin hiểu cô hơn bất cứ ai trên trái đất này. Anh hiểu cô đến nỗi anh vẫn không vung tay và bỏ đi. Cô lắng nghe sự im lặng chiến thắng bên trong mình và muốn khóc lên với niềm vui khi biết rằng tình yêu của người đàn ông này không phải để kiếm những cử xử đúng đắn.
"Anh sẵn sàng từ bỏ đội Stars vì em,” anh nhắc cô, biểu hiện của anh đau đớn. "Nhưng anh đoán nó là chưa đủ..."
"Ồ, đúng rồi..." Kevin mà không có đội Stars là không thể tưởng tượng được.
Anh không rời mắt khỏi cô. "Vậy là anh sẽ phải làm gì đó nhiều hơn."
"Không cần thiết." Cô mỉm cười đầy tình yêu với anh. "Anh đã vượt qua bài kiểm tra."
"Quá muộn rồi." Anh nắm lấy tay cô và bắt đầu kéo cô trở lại khu cắm trại. "Nhanh lên nào, cưng."
"Không, thực sự đấy, Kevin. Mọi việc ổn rồi. Em chỉ – Đó chỉ là chuyện cái chuông báo cháy thôi. Em biết nó thật là loạn thần kinh, nhưng em muốn chắc chắn rằng anh thực sự yêu em. Em –."
"Em có đi nhanh lên được không? Anh muốn chúng ta vượt qua chuyện này để chúng ta có thể bắt đầu tạo ra những đứa trẻ mà em đã đề cập."
Một đứa trẻ... Và lúc này việc đó sẽ tốt thôi. Cô nhận ra rằng anh đang kéo cô về phía bờ hồ. "Anh không cần phải –"
"Chúng ta tốt hơn là kiếm một cái thuyền gỗ. Không phải là anh không tin tưởng em trên một cái xuồng, nhưng hãy thành thật, em đã có một kỷ lục đáng kinh ngạc."
"Anh muốn dạo chơi trên hồ à? Bây giờ ư?"
"Chúng ta có việc chưa hoàn thành." Anh dẫn cô đến bến tàu. "Em vẫn đang tìm kiếm những cử chỉ lãng mạn tuyệt vời đó chứ."
"Không, em không. Thực sự đấy! Em đã có những cử chỉ lãng mạn nhất mà anh có thể làm rồi. Anh đã sẵn sàng từ bỏ đội Stars vì em."
"Cái mà không gây ấn tượng với em."
"Nhiều hơn anh có thể tưởng tượng. Em chưa bao giờ ấn tượng như thế."
"Em có thể lừa anh đấy." Anh bước vào con thuyền gỗ được buộc ở cuối bến tàu, sau đó kéo cô vào với anh. "Rõ ràng anh vẫn không được đáp ứng được tiêu chuẩn Dan Calebow."
"Ồ, anh có đấy." Cô ngồi xuống ghế. "Em chỉ là... cẩn thận thôi."
"Em bị loạn thần kinh." Anh gỡ dây buộc và nhấc mái chèo lên.
"Cả điều đó nữa. Vì vậy chúng ta có thực sự cần phải làm ở ngoài chỗ nước sâu này không?"
"Ồ, có chứ". Anh bắt đầu chèo thuyền.
"Em không phải ý đó, khi mà em nói em không yêu anh.”
"Em nghĩ rằng anh không biết điều đó? Và em sẽ cho anh biết nó lãng mạn như thế nào khi chúng ta đến được giữa hồ."
"Em không phải khó tính, nhưng em không tưởng tượng được anh có thể làm bất cứ điều gì thật sự lãng mạn ngoài đó."
"Đó là những gì em nghĩ."
Cô yêu anh rất nhiều đến nỗi không quá khó để chiều theo anh. "Anh nói đúng. Chèo ra giữa hồ là một cử chỉ rất lãng mạn.”
"Anh biết làm thế nào là lãng mạn."
Anh không có một manh mối nào về sự lãng mạn, nhưng cuộc trò chuyện ngọt ngào lúc nãy đã cho biết tất cả mọi thứ có về tình yêu. Daphne cảm thấy ngực anh nhấp nhô cùng với chuyển động của cơ bắp khi anh chèo thuyền. "Em thích chiếc áo của anh."
"Nếu em nói đúng về chị gái của mình – cái mà anh hy vọng là em đúng, thậm chí anh thề anh sẽ báo cáo việc chị ấy lên ban giám đốc – Anh sẽ bắt họ thay thế tất cả các chàng trai trong đội.”
"Có thể đó không phải là một ý tưởng hay."
"Họ sẽ hứa làm việc đó." Anh mỉm cười. "Mặc dù anh nghĩ anh sẽ có một ít nhượng bộ để phòng thủ. Anh sẽ thay thế họ bởi Benny. Và xin chúc mừng công cuộc bảo vệ những cuốn sách của em. Lilly đã nói với anh tất cả về nó trên điện thoại. Anh rất tiếc vì em đã phải bán căn hộ của mình, nhưng nó thực sự là quá nhỏ cho cả hai chúng ta.”
Molly nghĩ về cái trang trại lớn thời Victoria ở vùng ngoại ô của Du Page County mà cô đã nghe Phoebe có đề cập là để bán. Nó sẽ đủ rộng.
"Em nghĩ chúng ta đang ở giữa hồ", cô nói.
Anh nhìn ra sau lưng. "Ra xa thêm một chút nữa. Anh đã nói cho em biết nó sâu như thế nào chưa?"
"Em nghĩ là chưa."
"Thực sự rất sâu."
Cô có thể cảm thấy nụ cười của cô đang nở rộng khắp khuôn mặt mình. "Em yêu anh một cách vô vọng rồi."
"Anh biết điều đó. Đó chính là cảm giác tình yêu vô vọng của anh chứa trong câu hỏi.”
"Em hứa em sẽ không bao giờ hỏi về chúng một lần nữa."
"Hãy làm cho chắc chắn điều đó nào." Anh gác mái chèo, và để họ trôi dạt trong một lúc. Anh nhìn cô và mỉm cười. Cô mỉm cười trở lại với anh.
Trái tim cô cảm thấy như thể bằng cách nào đó nó đã bị kẹt trong cổ họng của cô. "Anh là người chung thủy nhất mà em từng biết, Kevin Tucker. Em không thể tưởng tượng tại sao em lại nghĩ vậy, thậm chí là ngay cả lúc này, đó là điều em đã cần kiểm tra ở anh.”
"Nhiều lúc em trở nên rất điên cuồng."
"Phoebe gọi nó là “rắc rối”. Và hôm nay là lần cuối cùng. Em đã liều mình ném đi điều quan trọng nhất trong cuộc đời của em, nhưng em sẽ không lập lại sai lầm đó một lần nữa. Đôi mắt cô đầy nước mắt. "Anh đã từ bỏ đội Ngôi sao vì em."
"Anh sẽ làm nó lần nữa. Mặc dù anh chân thành hy vọng anh sẽ phải không."
Cô cười. Anh mỉm cười, sau đó trông nghiêm trọng. "Anh biết em không yêu bóng bầu dục giống như cái cách anh yêu chúng, nhưng, bắt đầu từ đây, anh sẽ giữ suy nghĩ phóng ra khỏi đám đông và hướng phía đường năm mươi yard." Anh chạm vào má cô. "Anh nhìn thấy em ngồi ở đó chỉ vì anh."
Molly cũng có thể nhìn thấy nó như vậy.
"Gió đang lên", anh nói. "Trời sẽ trở nên lạnh hơn."
Mặt trời đang tỏa sáng trên bầu trời cũng giống như trong trái tim cô vậy, và cô biết cô không bao giờ cảm thấy lạnh cho phần còn lại của cuộc đời mình. "Em hoàn toàn ổn."
Anh gật đầu về phía cái áo được quấn quanh eo cô. "Em tốt hơn nên mặc nó vào.”
"Em không cần nó."
"Em đang run lẩy bẩy kìa."
"Đó là từ sự phấn khích."
"Không quá cẩn thận đâu." Con thuyền lắc lư một chút khi anh đứng lên và kéo cô lên trước mặt anh, nơi anh đã cởi cái áo của mình ra và chồng nó vào cơ thể cô. Nó rất rộng, kéo dài đến đầu gối cô. Anh vén một lọn tóc ra sau tai cô. "Em có biết rằng em quý giá như thế nào với anh không?"
"Vâng, em thực sự biết."
"Tốt." Nhanh như cắt anh kéo hai cái ống tay áo rỗng phía trước cô và cột vòng nó lại ở phía sau cô như cái áo straitjacket[97].
"Anh đang làm gì –"
"Anh yêu em." Anh thả một nụ hôn trên đôi môi cô, nâng cô lên, và thả cô xuống mặt nước.
Cô bất ngờ sặc nước, sau đó vẫy vùng dữ dội để trồi lên bề mặt. Với cánh tay cô đang bị cầm tù, điều đó thật là không dễ dàng.
"Em đây rồi," Anh nói khi cô trồi lên. "Anh đã rất lo lắng."
"Anh đang làm cái gì vậy?"
"Đang chờ cho đến khi em sẵn sàng để bị chết đuối." Anh mỉm cười và ngồi trở lại xuống ghế. "Và sau đó anh sẽ cứu em. Dan đã làm điều đó với Phoebe, và anh sẽ làm điều đó tương tự cho em."
"Dan đã không cố gắng để giết chị ấy trước!" cô hét lên.
"Anh thêm vào vài chi tiết.”
“Tất cả những việc ngu ngốc này –" Cô bắt một ngụm nước khác, ho sặc sụa, và cố gắng để nói nhiều hơn. Những thật không may, cô đang bị chìm xuống dưới.
Anh đã ở trong nước chờ đợi cho đến khi cô trồi lên lại – nước trên tóc nhỏ giọt lên mắt anh, hình Daphne dán vào ngực anh, đôi mắt màu xanh lá của anh nhảy múa với niềm vui tuyệt đối được sống trong tình yêu. Không có người phụ nữ nào trên trái đất có thể mang lại niềm vui cho anh nhiều như cô. Và không có người phụ nữ nào đã từng yêu anh nhiều như cô.
Nó không có nghĩa là cô sẽ nhượng bộ mà không phải chiến đâu. "Lúc mà anh cứu được em.” cô chỉ ra, "Em sẽ rất mệt để làm bất cứ điều gì ngoài việc ngủ."
Vài giây sau, cô nhìn áo mình chìm xuống dưới đáy hồ mà không có cô đi cùng.
"Nó vui đấy." Nụ cười của Kevin rộng cả một dặm, và đôi mắt anh mờ nước với một cái gì đó không phải là nước hồ.
"Không phải trước mặt bọn trẻ.” Đôi mắt cô cũng mù sương, khi cô kéo mạnh cái áo Daphne của anh ra.
Họ làm tình dưới bóng che của con thuyền, giữ lấy mép thuyền và giữ lấy nhau, nghẹt thở và hổn hển, đầu tiên một trong số họ ở dưới mặt nước và sau đó là người còn lại, hai con người liều lĩnh đã tìm thấy người bạn đời hoàn hảo của họ. Sau đó họ nhìn chằm chằm vào mắt nhau, không nói bất cứ điều gì, chỉ có cảm giác yên bình và hoàn hảo trọn vẹn.
This Heart Of Mine (Tiếng Việt) This Heart Of Mine (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips This Heart Of Mine (Tiếng Việt)