The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Baker
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1251 / 10
Cập nhật: 2016-07-02 16:51:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
ờ đi cơn đau nhói trên chân, J.T lê từng bước. Giờ đang là cuối chiều, ngày 9 tháng 4. Ngày mai, gã sẽ bị treo cổ, lần nữa. Ý nghĩ đó khiến miệng gã khô đi và khiến trán gã lấm tấm mồ hôi. Không phải lần nữa chứ, gã chán chường nghĩ. Làm ơn, không phải lần nữa chứ.
Ít nhất Brandy đã được an toàn. Gã đã trông thấy cô sáng nay. Gã sẽ gặp lại cô tối nay. Nora đã ghé qua trong ngày và hứa sẽ chăm sóc Brandy và em bé. Đừng lo lắng gì cả J.T, Nora đã nói vậy, siết chặt tay gã. Tôi sẽ đảm bảo họ không thiếu thốn thứ gì. J.T ngừng đi tới đi lui. Dựa đầu vào tường đá lạnh, gã nhắm mắt lại. Gã có thể tin Nora. Bà sẽ giữ lời hứa. Brandy không thể ở nơi nào tốt hơn thế.
Đồng hồ điểm giờ theo từng tiếng trôi qua, nhắc nhở gã nhớ rằng gã lại qua thêm 60 phút để đi đến cuối cùng đời. Đẩy mình khỏi bức tường, gã bắt đầu đi tới đi lui, nhăn nhó bởi cái chân đau. Và gã vẫn không ngừng bước, biết ơn rằng gã vẫn còn sống và cảm nhận sự đau đớn.
Cô đến lúc sáu giờ, đẹp hơn bất kỳ lúc nào gã từng thấy cô. Cô thật hợp với thiên chức làm mẹ, gã nghĩ. Cô gượng cười khi bước về phía gã, nhưng gã trông thấy nỗi buồn sâu thẳm trong đôi mắt cô. “Em trông thật đáng yêu, Brandy,” gã thì thầm, nắm lấy tay cô trong tay mình.
Quá đáng yêu. Cô mặc một chiếc váy lên xám mềm mại cùng tông màu với đôi mắt cô. Tóc cô được buộc lên nhưng có vài lọn nhỏ đổ xuống lưng cô. Nâng một tay lên, gã lướt tay mình qua mái tóc mềm mại như lụa của cô. “Em có ổn không?” gã hỏi.
“Ổn ạ. Họ đã lục soát em, J.T. Anh tin nổi không?” Gã mỉm cười, thích thú bởi sự phẫn nộ của cô. “Họ đã tìm thấy gì?”
Brandy nhún vai. “Chẳng có gì nhiều. Một khẩu súng. Một con dao.” “Nghe có vẻ như em có kế hoạch nghỉ ngơi trong tù nhỉ.”
Cô gật đầu, không nao núng. “J.T, em có thể làm được gì không?” “Không gì cả, em yêu.” Gã nâng tay cô lên môi và hôn. “Em có thật sự nghĩ rằng em có thể đưa anh thoát khỏi đây không?”
“Không hẳn, nhưng em nghĩ anh có thể tự thoát ra, nếu anh có vũ khí.” J.T gật đầu, ước rằng cô thành công. Nếu gã cố gắng thoát khỏi đây gã thích bị giết trên đường tẩu thoát hơn là đối mặt hơn giá treo cổ lần nữa.
“Anh có sao không, J.T? Em có thể mang gì đến cho anh không?” “Không.” Gã mừng vì chuyện này sắp kết thúc. Đêm qua, cơn ác mộng của gã đã trở lại ám ảnh gã. “Anh muốn biết làm cách nào Dinsmore lại biết anh đang ở trong thị trấn.”
“Người lễ tân đã nhận ra anh và báo cáo lên chính quyền. Anh không biết mình bị treo thưởng sao? Năm trăm đô la.” Brandy nhăn nhó. “Em hy vọng hắn ta chết nghẹn với nó.” Cô liếc tấm băng nhuốm máu quấn quanh đùi J.T. “Anh không nên đứng như thế.”
“Em cũng vậy.” “Em ổn mà. Nếu có bất kỳ chút an ủi nào thì Nora đã đã sa thải con chồn hôi kia lúc chiều rồi.”
“Không an ủi nhiều lắm,” J.T cười gượng gạo. Brandy với tay qua chấn song ôm lấy gã, bám vào gã và ước rằng cô có thể giữ gã được an toàn, ước rằng cô có thể ôm gã mãi mãi. Thế nhưng, dường như thật kỳ lạ, cô có thể cảm nhận được điều đó, rằng cô biết không gì cô có thểm làm để thay đổi được tương lai.
Với sự nhận thức đó, cô nhận ra ngay cả khi J.T bằng cách nào đó có thể thoát được đêm qua, gã cũng phải trở lại một lúc nào đó. Và cô biết, dường như chắc chắn, rằng dù cách này hay cách khác, số phận hay bất cứ điều gì tương tự cũng sẽ đưa hai người họ trở về Cedar Ridge. Cô nhớ J.T đã từng nói mọi sự đều bắt đầu ở đây, và sẽ kết thúc ở đây. Có lẽ gã đã biết, rằng gã không thể thoát khỏi số phận phải không? Brandy cứng người lại trong vòng tay J.T khi cô nghe thấy tiếng bước chân đến gần.
“Hết giờ rồi, thưa cô,” Dinsmore lên tiếng. “Làm ơn để tôi ở lại thêm chút nữa.” Cô liếc nhìn qua vai. “Làm ơn đi?”
Người thi hành luật lưỡng lự, rồi nhún vai. “Quái quỷ,” ông ta lầm bầm. “Cô có thể ở lại thêm vài phút nếu cô muốn.” “Cảm ơn ông,” Brandy nhiệt thành nói.
“Dinsmore!” “Anh muốn gì, Cutter?”
“Cho cô ấy một cái ghế, được không?” “Chắc rồi, sao lại không chứ.”
Brandy mỉm cười với người cảnh sát khi ông ta đưa cô một chiếc ghế gập từ văn phòng của mình. “Của cô đây, thưa cô.” “Cảm ơn ông.”
Với một cái gật đầu, Dinsmore rời buồng giam, đóng cửa lại sau lưng. Brandy thở dài khi cô ngồi xuống ghế.
“Em có chắc là mình cảm thấy khỏe không?” J.T hỏi. “Vâng. Đừng lo ạ.”
J.T kéo ghế của mình trong xà lim ra và ngồi xuống. Brandy ngay lập tức nắm lấy tay gã ép nó lên bụng mình. “Có vẻ như em bé đang di chuyển này.” “Thằng bé có một cú đá mạnh mẽ đấy. Em chắc là nó không làm đau em chứ?”
“Không. Thằng bé chỉ khiến em hơi khó khăn khi ngủ thôi. Có vẻ như cậu bé luôn lộn nhào mỗi khi em chuẩn bị đi ngủ vậy.” Họ ngồi đó im lặng một lúc. Ánh mắt J.T di chuyển trên khuôn mặt Brandy, nhận thức thời gian đang không ngừng trôi đi. Với mỗi khoảnh khắc trôi qua, gã lại gần hơn tới giá treo cổ, gần hơn tới lúc mất Brandy.
“Hãy nói cho con biết nguồn gốc của mình, Brandy. Hãy dạy thằng bé biết tự hào với di sản Da đỏ của mình.” “Em sẽ dạy con,” cô hứa. “Anh biết em sẽ làm vậy mà.”
“Anh có cảm giác rồi em sẽ được trở về nhà thôi.” “Thật sao?”
J.T gật đầu. “Anh không thể giải thích được,nhưng anh nghĩ dù thế nào cũng ta cũng sẽ kết thúc ở Cedar Ridge này.” “Em cũng nghĩ vậy.”
“Phải không?” “Vâng.” Cô nghiêng người về phía gã. “Hôn em đi,” cô thì thầm. “Em sẽ chết mất nếu anh không hôn em.”
Tay gã trượt qua giữa các chấn song và quấn quanh eo cô, ôm cô nhẹ nhàng khi môi gã khám phá cô, lưỡi gã lần theo miệng cô bàn tay gã trượt lên vào ôm lấy ngực cô, ngón tay cái của gã mân mê ngực cô. Muốn giữ cô gần hơn nữa, gã đứng dậy, kéo cô theo cùng, áp mình vào chấn song lạnh lẽo đang ngăn cách gã với người phụ nữ duy nhất gã yêu. Đôi tay gã vuốt nhẹ trên lưng cô trượt xuống bụng cô, khum lấy sự đầy đặn của ngực cô.
Gã cảm thấy hơi nóng của cô, sự khao khát khi cô bám chặt lấy vai gã, lưỡi họ giao hòa trong vũ điệu vượt trên cả sự khao khát của thời gian. Không bao giờ trở lại được nữa, gã nghĩ. Sau đêm nay, gã sẽ không bao giờ được ôm cô, hôn cô, không bao giờ trông thấy cô nữa. Liệu Gideon có gửi gã tới thiên đàng không, nó cũng sẽ chỉ như địa ngục nếu thiếu vắng cô. Brandy, Brandy...
Gã rên rỉ khe khẽ khi gã chuẩn bị sẵn sàng cho sự vĩnh hằng mà không có cô. Brandy tay chảy dựa vào gã, mải miết trong mối liên kết khi tay gã cũng như tay cô đang gấp gáp khám phá từng inch cơ thể của gã, cố gắng ghi nhớ chiều rộng đôi vai gã, mái tóc dày của gã, các cơ bắp rắn chắc bên dưới tay mình. Cô lướt tay lên quai hàm gã, ghi nhớ bộ râu lún phún ran ráp bên dưới da mình. Cô hôn gã, và lại hôn gã, hấp thu mối liên kết của môi gã, hương vị lưỡi gã.
Không bao giờ trở lại nữa, cô nghĩ. Sau đêm nay gã sẽ không bao giờ là của cô nữa. Làm ơn đi, Gideon, anh ấy là một người đàn ông tốt. Hãy đưa anh ấy tới thiên đàng. Làm ơn đừng để anh ấy đau khổ. Tôi yêu anh ấy rất nhiều. Làm ơn đừng mang anh ấy rời xa tôi... “Hết giờ rồi, cô Cutter.”
“Không.” Brandy bám lấy J.T, ánh mắt cô di chuyển chậm rãi trên gương mặt gã. “Làm ơn đi, vẫn chưa đến lúc mà.” “Xin lỗi, thưa cô, cô phải đi bây giờ.”
“Em yêu anh, J.T. Em sẽ luôn luôn yêu anh.” “Anh biết.” Vòng tay gã siết chặt quanh cô, và gã hôn cô lần cuối. “Anh yêu em, Brandy. Anh yêu em mãi mãi.”
Dinsmore hắng giọng. “Thưa cô?” “Chúa phù hộ anh, J.T.”
“Em cũng vậy.” Gã nắm lấy tay cô trong tay mình, đôi mắt gã tối lại với nỗi đau. “Đừng đến buổi treo cổ, Brandy.” “Nhưng...”
Gã lắc đầu. “Anh không muốn em ở đó. Ở lại với Nora cho đến khi nó kết thúc. Hứa với anh?” Cô gật đầu, không thể thốt nên lời.
“Vĩnh biệt, Brandy thương yêu,” gã nói, giọng gã khàn đi. Nước mắt lăn dài trên má cô khi cô nghiêng người về phía trước và hôn gã lần cuối. “Hãy đi với Chúa, J.T.”
“Cô Cutter?” “Vâng vâng. Tôi đi đây.”
J.T buông cô ra. “Em tốt nhất nên đi đi.” Brandy nhìn sâu vào mắt gã. “Em yêu anh.”
“Anh biết.” Gã siết chặt tay khi cô bước đi. Níu kéo thêm cũng chẳng được gì lúc này. Với một tiếng nấc nghẹn ngào, Brandy quay người và bước đi một cách mù quáng về phía cửa.
Tay siết chặt quanh song sắt, J.T nhìn theo mỗi bước cô đi và biết toàn bộ cuộc đời gã cũng đã mất theo cô. Cô quay lại khi bước đến ngưỡng cửa. Gã trông thấy cô hít sâu một hơi. Cô mỉm cười với gã, đôi mắt xám thật đẹp của cô long lanh vì nước mắt, và rồi cô biến mất.
*** “Phải rồi, cháu yêu, cứ khóc đi. Cháu sẽ cảm thấy tốt hơn.”
“Anh ấy... anh ấy không muốn cháu ở đó ngày mai.” “À, dĩ nhiên là cậu ấy không muốn,” Nora nói, vỗ nhẹ lên lưng Brandy. “Một buổi treo cổ là một điều khủng khiếp để mà xem. Ta đã thấy một lần rồi – ý ta là trước cả lần của J.T.” Nora rùng mình nhớ lại. “Ta không hiểu tại sao mọi người lại muốn xem nó nữa.”
“Nhưng đó là cơ hội cuối cùng để cháu được gặp anh ấy.” “Ta biết. Nhưng tin ta đi, cháu yêu, cháu không muốn nhớ đến lần cuối cùng được thấy J.T là khi cậu ấy bị treo cổ đâu. Điều đó sẽ ám ảnh cháu suốt phần đời còn lại.”
“Là ai vậy?” Brandy hỏi, nỗi buồn của cô phút chốc bị quên lãng. “Bà đã trông thấy ai bị treo cổ?” “Em trai ta. Nó chỉ mới hai mươi tuổi.”
“Ôi, Nora, cháu rất tiếc.” “Nó luôn là một trong những chàng trai luôn tìm đến rắc rối,” Nora giải thích buồn bã. “Và khi nó được 18 tuổi, nó bắt đầu lạc lối. Nó bắt đầu cướp ngân hàng, và rồi một ngày khi đang chạy trốn từ một ngân hàng mà nó chuẩn bị cướp, nó đã giết chết một người đàn ông. Ta là gia đình duy nhất mà nó có, và nó hỏi xin ta ở đó với nó. Chuyện đó thật khủng khiếp. cháu không thể tưởng tượng được nó khủng khiếp đến thế nào khi đứng đó và biết rằng mình chẳng thể làm gì...” Nora hít một hơi thật sâu. “Muộn rồi. Cháu nên đi ngủ thôi. Cháu cần phải ngủ.”
“Cháu không nghĩ là cháu có thể ngủ được.” “Vậy thì cứ cố gắng nghỉ ngơi đi.”
“Nora, bà đã gặp J.T ở đâu?” “Ở đây, ở Cedar Ridge. Cậu nghỉ đêm ở khách sạn ta vài lần.”
“Sao hai người lại trở thành bạn tốt được?” “Ta không chắc nữa. Ta đoán là cậu ấy nhắc ta nhớ đến Sam. Khi J.T bị bắt, ta đã đảm bảo cậu ấy có đủ đồ ăn, áo mặc.” Nora nhún vai. “Bằng cách nào đó, chúng ta đã trở thành bạn tốt.” Nora đặt tay lên vai Brandy và siết nhẹ. “Chúc ngủ ngon, Brandy. Cố gắng đừng lo lắng.”
“Chúc bà ngủ ngon. Cảm ơn vì tất cả.” Nằm xuống giường, Brandy nhắm mắt, nhưng giấc ngủ không tới. Đặt tay lên bụng, cô lặng lẽ khóc, khóc vì J.T, vì bản thân mình, vì đứa con sẽ không bao giờ biết mặt người cha tuyệt vời của nó. Cô dậy ngắm bình minh. Quấn chiếc chăn quanh mình, cô bước đến bên cửa sổ và nhìn xuống phố.
Dù mới sáng sớm, đám đông đã tụ tập tại phía đầu kia của thị trấn. Cô có thể trông thấy giá treo cổ, trông nó như một vệt nấu xấu xí trên nền trời tươi sáng. Một sự di chuyển trên phố thu hút ánh mắt cô khi cửa nhà tù bật mở, sau đó là J.T bước ra hiên, tiếp đến là cảnh sát trưởng Dinsmore và phó cảnh sát trưởng. Cả hai đều đang giữ những khẩu súng trường.
Trong giây phút đó, chiếc đồng hồ của tòa án thị trấn bắt đầu điểm giờ. Cô trông thấy J.T bước xuống phố. Tay gã bị còng phía sau lưng. Gã dừng lại ở bậc thang cuối và nhìn về phía khách sạn. Ánh mắt gã gặp mắt cô trong khoảnh khắc, khoảnh khắc ngọt ngào. Cô thấy môi gã di chuyển, biết gã đang nói với cô rằng gã yêu cô, và rồi Dinsmore thúc gã về phía trước bằng khẩu súng, giục gã bước xuống phố.
Với một tiếng nức nở, cô quay lưng lại phía cửa sổ và ngã xuống giường, hai tay ép chặt lên tai để ngăn âm thanh tiếng chuông ngân đánh dấu những giây phút cuối cùng trong cuộc đời J.T..
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)