Số lần đọc/download: 1822 / 32
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 26 - Một Gã Si Tình
N
àng không trở về.Thì tùy nàng, nàng muốn đến đâu, cứ đến, muốn ở đâu, cứ ở, chàng đâu có quyền lực gì can thiệp.
Chàng xuôi tay, đứng đó.
Lạc Chân Chân nổi giận, gắt:
– Sao ngươi không nói gì hết, Tiểu Lang?
Yến Thiên Y ngạc nhiên, hỏi lại:
– Nói? Nói gì bây giờ, đại tiểu thơ?
Lạc Chân Chân “hừ” một tiếng:
– Thì cứ nói như vầy:
Xin mời đại tiểu thơ ngồi xuống đây! Nói như vậy không được sao?
Yến Thiên Y lắc đầu:
– Không được! Cái giọng đó, chỉ có những bằng hữu, đồng hàng với nhau thôi!
Tiểu nhân là kẻ thấp hèn, đâu dám học đòi theo hạng quyền quý?
Lạc Chân Chân gắt:
– Ngươi động mỗi chút mỗi đề cập đến giai cấp, đáng ghét lạ! Trên là người, dưới chẳng phải là người sao? Mà tại sao có trên có dưới?
Yến Thiên Y cười trừ, chẳng biết nói sao.
Một lúc lâu, chợt nhớ ra điều gì, Yến Thiên Y hỏi:
– Tham dự hội nghị, ngoài lão gia ra, trong phủ còn có ai khác nữa không, đại tiểu thơ?
Chừng như Lạc Chân Chân thích nghe chàng nói gì gì khác, hơn là đề cập đến những chuyện không may liên quan đến cả hai, cho nên nàng “xì” một tiếng gắt:
– Can cập gì tới ngươi, mà ngươi hỏi?
Yến Thiên Y cười hì hì:
– Đại tiểu thơ bảo tiểu nhân nói chuyện, nói cái gì cũng được, thì tiểu nhân nhớ đâu nói đó, bất quá thuận miệng mà hỏi vậy thôi, chứ có mục đích gì đâu, đại tiểu thơ!
Lạc Chân Chân dịu gương mặt, nói:
– Thực ra thì ta cũng chẳng nên ở lại đây lâu, ta đi cũng khá lâu rồi, chắc là mẹ ta đang cho người tìm ta.
Rồi nàng đáp câu hỏi của Yến Thiên Y:
– Chính ta cũng chẳng biết rành những ai được gia gia ta cho phép tham dự hội nghị. Có điều, tình hình hôm nay nghiêm trọng lắm, thể nào cũng có người trấn đóng, canh phòng gian tế lén vào nghe ngóng. Ta khuyên ngươi đừng nên bén mảng đến gần nghị trường, rủi ro bọn phòng vệ tưởng là gian tế thì nguy cho ngươi đấy.
Yến Thiên Y mỉm cười:
– Tiểu nhân hiểu, đại tiểu thơ ạ. Tôn đại gia có ần cần khuyến cáo tiểu nhân điều đó.
Lạc Chân Chân vừa quay mình, bước đi một bước, chợt biến sắc mặt. Gương mặt nàng trở nên lạnh lùng, trông như một tảng giá băng che khuất.
Yến Thiên Y nghe tiếng chân người gấp rút bước đến, vội quay đầu lại.
Hai người đi ngược chiều về phía chàng và Lạc Chân Chân.
Người đi đầu, là nàng liễu hoàn, hầu lạ Lạc Chân Chân, tên là Tiểu Thúy, người đi sau là một thanh niên nghi biểu đường đường.
Thanh niên vận y phục thư sinh, màu thiên thanh, mắt sáng, răng trắng, môi hồng, làn da trắng như ngọc.
Con người đó đúng là một mỹ nam tử, thế nhưng chẳng biết tại sao, Lạc Chân Chân lại lộ vẻ không ưa thích rõ ràng.
Trông thấy vị tiểu chủ, Tiểu Thúy reo lên:
– Tiểu thơ đây rồi! Vậy mà tỳ tử tìm khắp nơi! Chương công tử cũng rã gối đi theo tỳ tử.
Thanh niên là Chương Phàm, tươi ngay nét mặt, thấy Lạc Chân Chân chẳng khác nào bắt được vàng.
Nhưng Lạc Chân Chân thì vẫn lạnh lùng không nói năng gì, cũng chẳng nhìn hắn.
Chương Phàm vòng tay, vái rất sâu, cười hì hì, thốt:
– Chân muội báo hại ngu ca tìm đến mệt.
Lạc Chân Chân “hừ” một tiếng:
– Ai khiến ngươi tìm ta! Có quỷ nói chuyện với ngươi đấy! Ta không nhàn rỗi mà tiếp chuyện.
Chương Phàm vẫn không đổi sắc, nói luôn:
– Ba tháng nay không gặp Chân muội, ngu ca nhung nhớ biết bao! Gặp mặt rồi, Chân muội chẳng mừng mà lại còn mỉa mai, thật buồn cho ngu ca hết sức! Ngu ca vừa đến đây chào nghĩa phụ rồi là chạy thẳng vào hậu viện, nghĩa mẫu bảo Chân muội đi đâu đó, làm ngu ca dẫm nát hết các nẻo đường trong phủ.
Tiểu Thúy chen vào:
– Đúng vậy, tiểu thơ! Chương công tử chạy tìm khắp chốn, vất vả vô cùng...
Lạc Chân Chân gắt:
– Tiểu Thúy! Khép cái mồm của ngươi lại cho ta nhờ!
Tiểu Thúy lè lưỡi, lùi lại sau xa xa, nín lặng.
Chương Phàm vẫn không đổi sắc mặt, cười hì hì, tiếp:
– Thực ra, gia gia ngu ca hôm nay có đến, hay không đến dự đại hội, cái đó chẳng quan hệ gì, chỉ cần nghĩa phụ thông tri một tiếng là đủ. Bởi, tuy không đến, gia gia ngu ca từng cho nghĩa phụ biết trước là tán đồng mọi kế hoạch của nghĩa phụ, chẳng qua gia phụ sợ nhiệt náo mà thôi. Ngu ca đến đây, cầm như thay mặt gia phụ vậy đó. Thay mặt, là việc chung, còn việc riêng thì nhân cơ hội này, ngu ca đến để thấy mặt Chân muội. Lần gặp nhau trước, cách nay đã ba tháng rồi, ba tháng đối với ngu ca như ba năm, thử hỏi lòng nào chịu nổi...
Lạc Chân Chân mỉa mai:
– Ba tháng không đến đây, là tốt cho ngươi lắm! Ta xem, ngươi đẫy đà ra, đỏ da thắm thịt hơn trước nhiều! Nếu ngươi không đến độ ba năm, thì chắc chắn sẽ phát phì như Phật Di Lạc!
Chương Phàm không giận, cứ thản nhiên tiếp:
– Ngu ca đẩy đà thật sao? Con người gặp việc vui thì luôn luôn tươi tỉnh...
Lạc Chân Chân bỉu môi:
– Ta trông, càng ngày ngươi càng giống một đại đầu quỷ quá!
Chương công tử vẫn lờ đi:
– Quần Hùng Đường hôm nay bài trí quy mô hết sức. Chắc chắn là chốc nữa dám có quang cảnh náo nhiệt phi thường! Ngu ca thấy lão Bạch quản sự chạy ngược, chạy xuôi, chân không dính đất. Còn lão Tôn Tổng Quản thì nhàn nhàn dưỡng thần...
Yến Thiên Y vội bênh vực Tôn Vân Đình, chàng nói:
– Tổng Quản bị vất vả từ sáng đến bây giờ, các việc đâu vào đấy rồi, đại gia mới ngơi nghỉ một chút đó!
Chương Phàm liếc mắt sang Yến Thiên Y, ngẩng cao mặt, buông trống:
– Cái thứ gia nô giỏi lớn mật, chẳng biết sanh sản từ đâu mà không biết quy củ gì hết, tùy tiện, thọc mồm vào câu chuyện của người ta!
Nhìn thẳng vào Yến Thiên Y, hắn gằn giọng hỏi:
– Chỗ này là chỗ dành cho ngươi muốn nói gì thì nói hay sao chứ?
Yến Thiên Y biến sắc trắng nhợt, đôi môi rung rung, nhưng chỉ cúi đầu chẳng nói gì.
Chương Phàm thấy thế càng tức hơn, hắn chỉ thẳng vào mặt Yến Thiên Y, mắng tiếp:
– Mi cậy vào ai mà dám không trả lời bổn công tử? Để công tử dạy cho mi vài quyền để lần sau chớ có học đòi bàn chuyện với chủ nhân nữa nhé!
Chương Phàm đang định động thủ thì Lạc Chân Chân đã đứng chắn trước mặt Yến Thiên Y, nang hét lên giận dữ:
– Công tử là cái thá gì mà dám động thủ đánh người nhà của ta vô cớ như thế?
Có giỏi thì đánh ngay ta đây nè!
Chương Phàm bắt đầu mất bình tĩnh, hơi thở dồn dập, mặt biến xanh, nghiến răng ken két.
Hắn “hừ” một tiếng:
– Chân muội cho rằng ngu ca chẳng dám động thủ?
Lạc Chân Chân nhích tới một bước, nói mạnh:
– Công tử chẳng dám, tôi chắc như thế! Đại Sum Phủ đâu phải là nơi bất cứ ai muốn làm mưa làm gió tùy ý? Nếu công tử vọng động, tôi sẽ cho công tử thấy là đến được nhưng đi không được, vào được nhưng không hy vọng ra được!
Chương Phàm nghiến mạnh suýt rụng hai hàm răng, thốt như thét:
– Tiểu thơ nói được câu ấy à? Tại hạ sẽ giáo huấn tiểu thơ, nhưng vì tại hạ là nghĩa huynh, tiểu thơ là nghĩa muội, trên đầu của ta còn có gia pháp, nên tại hạ phải nhẫn nhịn mà thôi. Được rồi, tiểu thơ cố ý xem tại hạ như ngươi ngoài, để cho kẻ địch cười chê hai gia đình! Tại hạ muốn thấy, thế nào là không đi được, không ra được đây, tiểu thơ. Nghĩa phụ và nghĩa mẫu hạ sát tại hạ phải không? Tiểu thơ khinh người thái quá! Có gan cứ gọi to lên, gọi người đến đây thu thập tại hạ đi!
Lạc Chân Chân bỉu môi:
– Sự sanh, chính ra giữa chúng ta, công tử ghép gia phụ và gia mẫu vào đó làm chi? Muốn gì cứ nhắm mỗi mình tôi đây, cũng đủ.
Chương Phàm hét thật sự:
– Tại hạ sẽ thỉnh nghĩa phụ và nghĩa mẫu đến đây phân xử! Tiểu thơ vốn biết chúng ta là người nhà mà! Tiểu thơ muốn tạo phản phải không?
Tiểu Thúy sợ hãi cực độ, run người như cây xấy, lí nhí khuyên dứt:
– Chương... Chương công tử... xin công tử dằn cơn giận... tiểu thơ của tỳ nữ... có cái tánh... ương ngạnh... chứ đâu phải là cố tâm khiêu khích công tử? Xin công tử...
bỏ qua cho!
Lạc Chân Chân nạt:
– Đi nơi khác ngay, Tiểu Thúy! Ta không mượn ngươi chó mỏ vào việc của ta!
Tiểu Thúy càng run sợ hơn, càng lí nhí khó nghe hơn:
– Tiểu... tiểu thơ... tỳ nữ xin tiểu thơ bỏ qua đi cho! Bất quá, Chương công tử nóng tánh nên nói vậy thôi, chứ đâu phải cố sanh sự đâu, đừng để lão gia và phu nhân hay ra việc này, tiểu thơ...
Lạc Chân Chân lạnh lùng:
– Việc của ta, chẳng liên can gì đén ngươi mà ngươi sợ. Ta cấm ngươi nói thêm câu nào nữa!
Tiểu Thúy nín lặng, lùi lại, rồi len lén rời bỏ cục trường.
Yến Thiên Y đứng gần đó, xuôi tay, bất động, chẳng tỏ một phản ứng nào.
Chương Phàm chống nạnh hai bên hông, thở phì phì.
Lạc Chân Chân gọi:
– Tiểu Lang! Đi theo ta ra ngoài kia.
Yến Thiên Y dè dặt bước từng bước một, nhưng bước được vài bước, rồi đứng lại.
Chàng làm như khó khăn quá, không biết có nên đi tiếp hay không nên đi.
Chương Phàm như chụp được chỗ phát tiết khí uất, vội hét lên một tiếng lớn, đoạn nạt:
– Súc sanh, ngươi có cút đi nơi khác hay không? Muốn chết với ta thì đứng đó!
Lạc Chân Chân lại gọi:
– Đi, Tiểu Lang! Đừng thèm để ý đến một gã điên.
Yến Thiên Y sợ quá, kêu lên:
– Tiểu thơ ...
Lạc Chân Chân trừng mắt:
– Ngươi sợ cái gì? Hả! Mọi việc đều có ta đây, do ta chịu trách nhiệm. Ai dám làm chi ngươi chứ?
Yến Thiên Y do dự một chút:
– Đại tiểu thơ! Tiểu nhân thấy... tiểu thơ nên...
Lạc Chân Chân nổi giận, dậm chân thình thịch:
– Nên cái gì? Ngươi có chịu đi theo ta hay không?
Yến Thiên Y cúi đầu từ từ bước theo.
Nhưng, Chương Phàm từ phía hậu gào lên:
– Tên chó má! Đứng lại cho ta!
Lạc Chân Chân bảo:
– Mặc hắn, mình cứ đi, Tiểu Lang!
Yến Thiên Y bước luôn.
Họ đi chưa được trượng đường, bỗng có tiếng gió rít lên bên trên đầu, một bóng xanh phóng tới như chim ưng, chụp xuống.
Lạc Chân Chân cấp tốc tràn mình qua một bên, đồng thời gọi:
– Chạy nhanh, Tiểu Lang!
Hiện tại, với thân phận một kẻ tùy sai, Yến Thiên Y tự nhiên không thể là một người biết võ công, có vậy mới phù hợp với địa vị của chàng trong Đại Sum Phủ.
Chương Phàm phi thân tập kích, chàng xem thường, nhưng khổ cái là chàng không nên né tránh!
Do đó, chàng phải lãnh đủ hai chưởng một cước, thân hình bắn ra xa.
Lạc Chân Chân kêu lên:
– Tiểu Lang!
Giọng nàng như khóc.
Nàng phi thân lướt tới cạnh chàng, trông thấy hai má của chàng tím xanh, môi rớm máu, hai tay ôm chân hữu, mình nghiêng qua ngã lại, y phục vấy đầy bụi đất.
Nàng ngồi xuống, lấy khăn tay lau máu miệng cho chàng, run run giọng hỏi:
– Có đau lắm không? Tiểu Lang? Tiểu Lang ơi! Ta hại ngươi!
Yến Thiên Y gượng thốt:
– Không sao, đại tiểu thơ!
Lạc Chân Chân vừa lau máu miệng cho chàng, vừa xoa má, chỗ bầm tím, đồng thời hỏi lại câu:
– Có sao không? Tiểu Lang? có sao chăng, Tiểu Lang?
Yến Thiên Y lắc đầu:
– Không sao cả, đại tiểu thơ, bất quá môi ra máu chút ít vậy thôi.
Chương Phàm giận run người, cung tay ngang ngực, trợn mắt tròn xoe, bắn sáng ngời, gân xanh nơi trán nhảy thấy rõ.
Lạc Chân Chân cũng giận run, cũng trợn mắt nhìn Chương Phàm, nhìn một lúc, nàng nghiến răng gằn giọng:
– Chương Phàm! Hôm nay, ngươi phải trả cho ta một công đạo! Ngươi đã vay thì phải trả gấp!
Chương Phàm hét lên:
– Dù cho bổn công tử có giết chết gia nô đó đi nữa, liệu có sao cho bổn công tử chăng?
Lạc Chân Chân nổi giận, vụt đứng lên tung mình tới quát:
– Có sao cho ngươi hay không, rồi ngươi sẽ biết!
Chương Phàm cấp tốc né tránh.
Thủ pháp của Lạc Chân Chân chẳng chậm, vừa vươn tay tới là đánh ra đủ chín chiêu với mười bảy thức.
Tràn qua, tránh lại, hoặc lùi, Chương Phàm vừa tránh, vừa thốt:
– Tiểu thơ có dừng tay không?
Lạc Chân Chân thay vì dừng tay, nàng công tới tấp, nhanh hơn trước, đánh mạnh, đánh gấp, nàng dùng cả chỉ pháp lẫn chưởng pháp, nghĩ làm sao, đánh thế ấy, đôi tay quét gió lồng lộng.
Chương Phàm lại hét:
– Tiểu thơ có dừng tay hay không nào? Tiểu thơ bắt buộc tại hạ phải hoàn thủ hay sao chứ?
Vừa lúc đó, Tổng Quản Tôn Vân Đình chạy đến, y phục xốc xếch, dáng dấp hơ hãi. Còn từ xa xa, lão cao giọng hỏi:
– Việc gì thế hở? Việc gì vậy chứ?
Kế đó, từ một rặng cây, bóng người lao vút đến như tên bắn.
Hơn mười đại hán xuất hiện cùng một lượt, với Tôn Vân Đình.
Nhưng, một bóng người khác nhanh hơn, hắn xuất phát sau nhưng lại đến trước.
Bóng đó sử dụng thuật khinh công, bay lưới trên đầu các đại hán, đáp xuống giữa Lạc Chân Chân và Chương Phàm.
Hai đấu thủ bắt buộc phải ngừng tay.
Người đó, chính là nhị thiếu gia Lạc Chí Ngang.
Lạc Chân Chân vừa tức bực, vừa dậm chân gắt:
– Nhị đệ muốn gì? Hãy tránh ra một bên để cho thơ thơ đánh chết gã vô sĩ đó!
Chương Phàm vừa thở vừa kêu:
– Nhị đệ! Nhị đến đến đúng lúc quá! Hãy phân xử vụ này hộ ngu ca! Xem kìa, đại thơ của nhị đệ ngang ngược quá, muốn khinh khi ai thì khinh khi, muốn đánh ai thì đánh.
Bật cười ha hả, vừa cười vừa nhăn mặt, Lạc Chí Ngang thốt oang oang:
– Hai người quả là một đôi oan gia mà, mỗi lần gặp nhau là mỗi lần có chuyện!
Hôm nay lại đi quá trớn, đến đổi đánh nhau!
Chương Phàm cãi:
– Ngu ca có hoàn thủ đâu ma bảo là đánh nhau? Người ta đánh ngu ca, ngu ca chỉ né tránh thôi mà! Nhị đệ không tin hãy hỏi Tiểu Thúy thì biết.
Lạc Chân Chân bỉu môi:
– Ai thèm khinh khi ngươi? Ta có thèm lưu ý gì đến ngươi đâu mà bảo là khinh khi ngươi?
Lạc Chí Ngang kêu lên:
– Thôi đi, đừng có tranh cãi nữa, cãi rồi đánh nhau lại nữa cho xem! Tiểu đệ đã nói, oan gia mà không hạp nhau mà cứ xáp lại với nhau hoài! Nếu gia gia và mẫu thân hay được, thì chết cả đám đấy nhé!
Mười đại hán của Đại Sum Phủ lúc đó đã phân nhau thành vòng vây bên ngoài.
Người nào cũng lộ vẻ mê mê, hoặc hoặc, không hiểu việc gì đã xảy ra.
Bỡi, hai đương sự thì, một là dưỡng tử của phủ tổng, một là đại tiểu thơ, tuy họ không là đồng bào cốt nhục, song cũng là nghĩa huynh, nghĩa muội của nhau, cớ sao họ động thủ với nhau?
Các đại hán chạy đến độ rồi, dù muốn dù không cũng phải xuôi tay, chứ tài gì mà dám can thiệp? Mà can thiệp thì bênh bên nào, bỏ bên nào?
Giả như Chương Phàm không còn là nghĩa tử của vị phủ tổng đi nữa, thì hắn cũng là con của vị đệ tam kiếm khách trong số Đại Địa Thần Kiếm Khách, tên Chương Sâm.
Các đại hán làm gì dám đắc tội với Chương Sâm?
Lạc Chí Ngang vừa hắc hắc cười, vừt gọi mười đại hán:
– Các vị đại ca ơi! Yên trí! Yên trí! Chẳng có việc gì hết! Người ta đùa với nhau đấy thôi! Xin các vị trở về vị trí, sự việc nơi đây rồi cũng sẽ được thu xếp nhanh chóng.
Mười đại hán rút lui liền.
Tôn Vân Đình bước tới hỏi:
– Việc gì thế, nhị thiếu gia?
Lạc Chí Ngang cười nhẹ:
– Họ cãi nhau, họ không nhịn nhau, họ sanh đánh nhau đó Tổng Quản ơi!
Tôn Vân Đình vốn không ưa thích Chương Phàm cho lắm, nên chào hỏi qua loa rồi hướng sang Lạc Chân Chân hỏi:
– Có sao không, đại tiểu thơ?
Lạc Chân Chân cười lạnh:
– Có cái gì được chứ, Tổng Quản? Cái ngữ đó mà làm gì nổi tôi! Còn lâu lắm hắn mới kiêu hãnh được!
Nàng quay mình bỏ đi liền, không buồn nhìn ai nửa mắt.
Chương Phàm tức uất đến tái mặt.
Lạc Chí Ngang bước tới cặp kề Chương Phàm, bảo:
– Đi! Mình đi quanh một lúc, cho dịu bớt cơn giận! Hôm nay là ngày quan trọng, không nên đem việc bé xé ra to, gia gia sẽ phiền lòng.
Chương Phàm vừa bước đi vừa càu nhàu.
Còn lại Yến Thiên Y, chàng cố gượng đứng lên.
Tôn Vân Đình bước tới, phụ đỡ chàng, lão tỏ vẻ xót thương chàng thực sự, nhìn chàng mà lão lắc đầu thở dài mãi.
Yến Thiên Y thốt:
– Đại gia ơi! Đâu phải tiểu nhân dám chống cự gì Chương công tử? Y quát tháo đuổi tiểu nhân, không cho tiểu nhân ngồi nghỉ trước cửa phòng quản sự! Tiểu nhân được đại tiểu thơ gọi, nên bước theo tiểu thơ, y vọt tới đánh đá tiểu nhân.
Tôn Vân Đình trầm giọng:
– Y có quyền gì quát tháo kẻ ăn người ở của ta? Hừ! Chưa thành rể nhà họ Lạc mà đã tác oai, tác quái rồi! Nếu là rể chánh thức, thì chẳng rõ y còn hách dịch đến đâu nữa!
Yến Thiên Y vờ kinh hãi, than:
– Tôn đại gia ơi! Tiểu nhân sợ Chương công tử không dung tha quá!
Tôn Vân Đình cười mỉa:
– Nào hắn đã là rể của nhà họ Lạc đâu? Từ đây đến đó ít nhất cũng còn một đoạn thời gian mà, hắn muốn làm gì thì cũng phải cần chánh thức vào cái nhà này mới được. Tuy nhiên, ngươi yên trí, Tiểu Lang, mọi sự có ta đây. Ta sẵn sàng che chở cho ngươi. Sống trong gia đình họ Lạc suốt hai mươi năm dài, dù sao thì ta cũng có cái giá đáng kể của kẻ bồi thành đắp lũy chớ. Dù sao cái mặt của ta cũng đáng được nể nang chứ?
Yến Thiên Y cảm kích vô cùng, thốt qua màn lệ:
– Đại gia thương mến tiểu nhân cực độ! Làm sao mà tiểu nhân quên được ân đức của đại gia!
Tôn Vân Đình bảo:
– Hội nghị sắp khai mạc rồi đó, ngươi đừng ở đây, hãy vào phía sau tắm rửa, rồi lấy thuốc thoa phết vào các chỗ tím bầm, chờ ta xong công việc, ta sẽ sai người rước y sư xem tình trạng của ngươi để chữa trị.
Yến Thiên Y đáp:
– Đại gia khỏi phải quá lo, bất quá chỉ có mấy vết xây xát bên ngoài, tự nhiên rồi nó cũng hết, chẳng cần chi phải rước y sư.
Tôn Vân Đình lắc đầu:
– Đừng cãi ý muốn của ta, biết đâu ngươi sẽ chẳng mang bệnh hậu? Chương Phàm nhỏ mọn lắm, hắn đánh đá như vậy, hẳn phải dùng nhiều sức lực, hắn muốn giết ngươi rõ ràng, ngươi không nên khinh thường sau này sẽ hối hận.
Lão khoát tay tiếp:
– Ngươi đi đi!
Yến Thiên Y tạ ơn rồi đi liền.
Nhìn theo bóng chàng, Tôn Vân Đình lắc đầu thở dài.
Về đến phòng, chỉ thoáng mắt là Yến Thiên Y đã biến thành con người hoàn toàn khác lạ.
Chàng không còn là gã Tiểu Lang thuần hậu, chất phác nữa.
Toàn thân đen, y phục đen, đôi giày đen, mặt bao lớn bằng khăn đen, chỉ chừa hai lỗ nơi mắt.
Một hắc khách, nhưng không là dạ hành.
Bên hông, có cài thanh Chiếu Nhật Đoản Kiếm, dĩ nhiên là kín đáo.
Giữa ban ngày mà làm một việc dọ thám, đâu phải là dễ? Huống chi cuộc dọ thám thi hành ngay bên cạnh những đại nhân vật, thuộc hàng tổng sư trong võ lâm?
Chàng vào Đại Sum Phủ chưa được bao nhiêu hôm, song đã cố ý thì phải cố công, trong thời gian ngắn đó, chàng đã quan sát địa hình, địa thế khắp phủ, cho nên chàng hiểu nơi nào vắng vẻ, nơi nào người ta thường qua lại, nhờ vậy mà chàng đến được đại sảnh an toàn.
Nóc Quần Hùng Đường bốn phía thoai thoải, đỉnh bằng, nấp trên đỉnh, chàng có thể nghe rõ những lời nghị luận bên dưới.
Đỉnh lại cao, chung quanh chẳng có tòa kiến trúc nào cao bằng, chàng nằm nép mình sát mặt đỉnh, không sợ bị phát hiện.
Phòng họp được an bày đại khái giống như phòng họp của bất cứ cuội hội nghị nào, có bàn dài, có ghế hai bên, có bàn chủ tọa.
Có khác chăng, là khác ở vẻ trang trí thôi.
Vẻ trang trí ở đây, tự nhiên phải sang trọng, chính cái sang trọng làm tăng thêm sự tôn nghiêm.
Vấn đề thảo luận, cực kỳ quan trọng, thì khung cảnh phải tôn nghiêm, dự hội là thành phần lãnh đạo, thì khung cảnh phải sang trọng mới hợp lý.
Ngoài ra, có hộ vệ án ngữ các nơi ra vào, hộ vệ trong, hộ vệ ngoài, trên hộ vệ còn có chỉ huy.
Hộ vệ nghiêm lặng, bởi chứng không phải có mặt để ăn nói, chúng chỉ có mặt để bảo đảm an ninh cho những người ăn nói.
Khi chàng đến nơi, thì hội nghị đã khai mạc rồi. Phần đầu cuộc thảo luận đã xong, tuy vậy chàng không lo ngại, bởi nếu có một quyết định nào, thì sự quyết định sẽ được nêu lên trước khi kết thúc hội nghị.
Hiện tại, một người đang phát biểu ý kiến:
– Tại hạ nhận thấy, hạn kỳ của cuộc Bắc tiến phải được đình hoản lại, bởi Thanh Long Xã đã hay biết sự tình, chúng đang chuẩn bị công cuộc đối phó với chúng ta, một cách cực kỳ nghiêm mật.